Chương : 133
Cầm thanh không ngớt cổ vũ ba quân, dồn dập như vạn ngựa vút bay, mãnh liệt tựa núi lở biển trào!
Phương Quân Càn huy kiếm: “Kỵ binh xông lên! Đánh tan cả bọn, tiêu diệt từng tên!”
Giáp trụ cuồn cuộn chen nhau mà tiến, phảng phất như dòng suối màu ánh kim đang đổ tràn mặt đất. Mã đao sáng loáng lóe lên dưới ánh dương hăm hở lao thẳng về phía trước.
Cát vàng mù trời, bụi đất mờ mịt, nhân mã song phương hệt như nước lũ tràn bờ, nhấn chìm toàn bộ bình nguyên.
Bạch long cùng hồng xà lao vào xoắn vặn lấy nhau! Ngày càng bện chặt, không ngừng xoay trở, vùng vẫy, cắn xé lẫn nhau!
Bao nhiêu sinh mạng đang sống động trước mắt, thịt đổ máu rơi, trên lưng họ đeo chính là trông mong kỳ vọng của biết bao con người, còn nữa, là oằn vai gánh nặng cùng lớn lao trách nhiệm.
Cách bày binh bố trận của Vô Song công tử, thay vì nói là chiến thuật diễn luyện, chẳng bằng nói đó là một môn nghệ thuật vô cùng tao nhã.
Tinh thần của y trước sau đều được duy trì ở trạng thái tốt nhất, tư duy nhạy bén chuẩn xác, phản ứng mẫn tiệp nhanh nhẹn, sách lược quả quyết dứt khoát.
Toàn bộ diễn biến trận chiến hoàn toàn nằm trong bàn tay khống chế điều khiển của y, một đội một nhóm thậm chí một binh một tốt đều y hệt như dây đàn dưới ngón tay, tùy ý gảy mà tiến thoái tự nhiên, công thủ linh hoạt.
Tiếng đàn của Tiếu Khuynh Vũ mặc nhiên sở hữu một loại nhịp điệu rất kỳ diệu, tai nghe thanh thoát trôi chảy tựa lưu thủy hành vân, cầm âm tùy ý, nhưng trình tự chỉ huy chiến cuộc vô cùng tỉ mỉ chính xác, rõ ràng phân minh.
Đối lại, Phương Quân Càn dụng binh lại không theo bất cứ trường phái nào, tự bản thân hắn đã tạo ra một phong cách riêng biệt, sở trường lợi dụng sức mạnh của địch làm sức mạnh cho chính mình, bản lĩnh nắm bắt thời cơ không ai sánh kịp, quả thật là một nam nhân không thể dự đoán, dò xét. Tựu trung, đúng vào thời khắc mấu chốt nhất hắn sẽ xuất hiện tại nơi mà ngươi ta không thể ngờ, chỉ còn biết há mồm trợn mắt vì kinh ngạc. Bất luận ngươi dồn ép hắn đến tuyệt lộ nào đi chăng nữa, hắn cuối cùng vẫn có cách vươn mình hồi sinh từ trong tử địa!
Vẫn còn, sử quan về sau thống kê được, Hoàn Vũ đế cả đời ruổi rong trên lưng ngựa không hề chiến bại, không tính đến tài năng quân sự thiên phú kiêu nhân thì vận khí của hắn phải nói là vô cùng hoàn hảo, khiến quần hùng chỉ còn biết phát điên phát cuồng mà vô pháp công phá.
Vô Song công tử hết sức chăm chú quan sát tình thế chiến trường. Nhất cử nhất động, nhất hô nhất ứng của từng cá nhân hết thảy đều được thu vào tận đáy đôi ngươi trong suốt cao tọa tại đầu thành. Đại não thông tuệ mẫn tiệp phân tích cực nhanh, cấp tốc đưa ra phương án tối tinh xác, mười ngón tay tài mảnh thanh tú hữu lực chưa lúc nào ngừng nghỉ việc truyền đạt mệnh lệnh khắp chiến trường!
Vô Song công tử bỗng nghe bên tai có tiếng gió xoẹt qua, rùng mình một cái. Có kẻ đánh lén!
Kim tuyến xuất thủ! Luân y vút ra phía sau!
Bất quá, kẻ nọ ra tay cực nhanh, hơn nữa đối với cách ứng phó địch thủ của Vô Song công tử lại nắm rõ như lòng bàn tay, áp sát cận kề.
Không đợi Tiếu Khuynh Vũ kịp nhìn rõ diện mạo kẻ tập kích, một cú đá mạnh đã đáp thẳng vào ngực y!
Tựa một con diều no gió bị đứt dây, y ngã nhào khỏi luân y, cả người đập thật mạnh xuống nền đá đầu thành lạnh cứng, lục phủ ngũ tạng như bị ai vặn xoắn, bóp chặt, đau đớn dữ dội!
Khí huyết quay cuồng, đột nhiên cảm thấy vị ngọt dâng lên cổ họng, liền sau đó tơ máu men theo quai hàm chầm chậm trào ra.
Lao Thúc thừa lúc hai hộ vệ kia còn đang kinh ngạc đến ngây dại không chút do dự điểm huyệt đạo của họ. Sau đó, nắm chặt hai bàn tay run rẩy đứng trước mặt Tiếu Khuynh Vũ, thân người hơi nghiêng đi, không dám nhìn thẳng đôi mắt đau lòng không hiểu của Vô Song công tử.
“Ta nguyên là tử sĩ được Định Quốc Vương gia an trí bên cạnh Hoàng Thượng. Vương gia không còn, lại là tử sĩ của Tiểu hầu gia.”
Nhìn Lao Thúc thật gần trong gang tấc, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười.
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách, ông ta luôn khuyên mình giao hảo với Phương Quân Càn.
Chẳng trách, khi đó Phương Quân Càn chủ động xuôi tay chịu trói, cam tâm tình nguyện để Phương Giản Huệ trói lại nhốt vào thiên lao, thì ra hắn đã sớm biết thân phận của Lao Thúc. Đây chính là hậu kế của hắn! Cho dù lúc ấy mình không hạ lệnh cứu người, Lao Thúc cũng sẽ không ngồi yên nhìn Phương Quân Càn bị giết. Nguyên lai đêm đó, hắc y nhân thần bí đột nhập thiên lao chính là Lao Thúc.
Diễn biến kinh người trên thành lâu làm chiến trường ba giây đờ ra ngây dại.
Lao Thúc bỗng nhiên giương giọng ho lớn: “Công tử bị giết!”
Thủ quân lập tức quân tâm đại loạn.
Vô Song công tử chết rồi, trận này dựa vào cái gì mà thắng? Đánh tiếp liệu có ý nghĩa gì?!
“Công tử bị giết! Công tử bị giết!” – Bao nhiêu ý chí chiến đấu của thủ quân trong nháy mắt tiêu tan mất sạch, mạnh ai nấy bỏ chạy tứ tán. Bát Thập Tứ vân kỵ không còn tiếng đàn chỉ huy lại nghe thêm tin dữ, nhất thời tiến không được thoái không xong, vừa ngạc nhiên tột độ vừa nghi hoặc ngờ vực.
Ở đâu cũng là khôi giáp mộc khiên, ở đâu cũng là đầu đao mũi kiếm, ở đâu cũng là binh hoang mã loạn, ở đâu cũng là thi thể chất chồng, binh mã ngân khôi giáp bạc hệt thủy triều hết lớp này đến lớp khác sủi bọt đập bờ, tựa dòng lũ dữ cuộn xoáy sâu không thấy đáy, thủ quân không chủ động bị cuốn vào, lúc tháo ra chỉ còn là những thi thể không toàn vẹn hình hài, máu huyết đầm đìa đỏ bầm chiến địa, lan tràn khắp cả bình nguyên.
Tiếu Khuynh Vũ tự hiểu rõ một chuyện, mình phải chịu thua.
Tay phải lần mò phía trong tay áo rộng, nhanh chóng nắm chặt một chiếc còi trúc: Chẳng lẽ… thật phải dùng đến thứ đó sao?
Nhìn trên chiến trường bao nhiêu thân ảnh quen thuộc, Tiếu Khuynh Vũ khẽ cắn môi, cuối cùng, nới lỏng chiếc còi trong tay mình: Không được. Không thể dùng cách này được!
Không thể nói trước phương pháp này dữ dội kinh khủng phá thiên bạt địa đến bậc nào, chỉ là… nhìn thấy, nghĩ đến thân ảnh ấy đang ở trên chiến trường, bao nhiêu quyết đoán lạnh lùng đều ách lại, không thể xuống tay!
Vô Song công tử bất giác cảm thấy, điều gì gọi là ‘Thiên lý trêu ngươi’ chung quy cũng không hơn được điều này. Chính tay mình đã tạo nên một Tuyệt thế kiêu hùng dường ấy, để rồi cuối cùng, cũng chính mình phải ăn quả đắng mình trồng.
“Bảo bọn họ đầu hàng đi, không cần phải tạo thêm sát nghiệt nữa!” – Thản thiên mà đau đớn, y ra lệnh cho thủ quân hạ khí giới đầu hàng.
Đại cục đã định.
Công tử Vô Song chưa từng thất bại, rốt cuộc tại Như Vĩnh thành đã chấm hết thành tích bất bại huy hoàng kiêu nhân của mình.
Thị vệ bên cạnh buồn thương rơi lệ!
Đối với công tử Vô Song, trong lòng bọn họ gần như tôn thờ sùng mộ, sự thực trước mắt làm sao có thể tin. Cứ nghĩ đến quá khứ huy hoàng vinh quang ấy, tất cả mọi người không hẹn mà gặp đều có cảm giác như mình đang trôi vào một giấc mơ không thực.
‘Choang’ một tiếng, không rõ là trường thương của ai buông thõng xuống đất lạnh.
‘Choang, choang, choang, choang…’ Không rõ là vô thức hay ma xui quỷ khiến, vũ khí trong tay thủ quân lần lượt rời khỏi tay buông xuống, hết thảy đều bị Bát Phương quân thu về.
Bụi vàng dần dần tiêu tan, với thắng lợi của Phương Quân Càn, ‘Song Kiêu chi chiến’ rốt cuộc đã đến hồi kết.
Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt nhìn chiến trường chỉ trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phương Quân Càn đi lên thành lâu, y vén vạt áo, gập gối ngã rạp xuống đất.
Mỉm cười rất nhẹ, nụ cười hệt như cánh đào hoa cô tịch điêu linh. Từ lúc nhìn thấy hắn, Tiếu Khuynh Vũ đã biết: nhất định là ngươi, người sẽ quân lâm thiên hạ, không ai khác ngoài ngươi.
Phảng phất e ngại đến quá gần sẽ là khinh nhờn Tuyệt thế nam tử ấy, còn cách vài bước chân, Phương Quân Càn dừng lại.
Tuy thất bại, nhưng y vẫn là y, vẫn nhàn nhạt lạnh lùng mà thanh tao văn nhã, phong tư trác tuyệt, dù là ai cũng không thể bắt chước, mô phỏng. Vẫn không khác gì những ngày cùng nhau khi ấy, bạch y tuyết sắc, dáng hình đơn bạc, chỉ là trong ánh mắt đã thêm thật nhiều mệt mỏi ưu tư, đâm vào tim người đau nhói.
Y ở đó, không xa xôi chân trời, chẳng ngút ngàn góc bể, mà gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào. Phương Quân Càn thận trọng từng chút từng bước, từng bước một tiến về phía trước, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào, thậm chí chỉ một chút gió nhẹ thoảng qua, hắn cũng sợ thân ảnh ấy sẽ cuốn theo mà biến mất.
Cuối cùng, hắn cũng đến bên y, lặng lẽ vươn tay nhẹ nhàng ôm y vào lòng. Đem bạch y Vô Song một lần nữa đặt vào luân y, Phương Quân Càn đứng ở phía sau, im lặng ngắm nhìn. Sau đó ngẩng đầu lên, dõi mắt phía xa xăm, nơi núi cao biển lớn, địa cửu thiên trường.
Khuynh Vũ, chỉ có người mạnh mẽ như huynh, cường liệt như huynh, mới có thể ở bên cạnh ta, cùng ta chiêm ngưỡng giang sơn phồn hoa vô hạn này.