Chương : 146
“Tẫn Nhai,” – Ngày hôm đó, công tử dạo gần đây vốn ít nói kiệm lời bỗng nhiên mỉm cười hỏi cậu, “Chúng ta rời khỏi đây có được không?”
Vô Song công tử vỗ nhẹ mấy cái lên đầu cậu: “Nơi này không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về nơi này.”
“Vậy công tử thuộc về nơi nào?” – Trong đầu Trương Tẫn Nhai chợt nảy ra một ý tưởng kỳ quái: Công tử chẳng lẽ lại không thuộc về trần thế này? Đúng nha, người như công tử, phải là người ở trên trời mới phải chứ?
Tiếu Khuynh Vũ thuộc về nơi nào?
“Cũng không biết nữa.” – Rời bỏ hắn rồi, chẳng biết nơi đâu sẽ là chốn cho Tiếu Khuynh Vũ dung thân? Miễn cưỡng mỉm cười: “Tẫn Nhai chẳng phải thường khuyên vi sư từ bỏ chính sự để điều dưỡng thân thể sao. Vi sư gần đây cảm thấy không được khỏe, muốn đến nơi nào đó an tâm tịnh dưỡng.”
A, thì ra là như vậy! Trương tiểu bằng hữu không chút nghi ngờ, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: “Cuối cùng công tử cũng thông suốt rồi! Thân thể công tử yếu nhược, chính xác là nên tĩnh dưỡng bồi bổ mới được, đám chính vụ rắc rối phiền nhiễu kia trước hết quên đi, để sau hãy nói.”
“Công tử, đã nói với Tiểu hầu gia chưa?”
Tiếu Khuynh Vũ khẽ mím môi, cười cay đắng: “Đã nói rồi.”
Đôi mắt trẻ thơ đầy vẻ mong chờ: “Vậy chúng ta khi nào xuất phát?”
“Mồng một tháng giêng.”
“A! Đại điển đăng cơ của Tiểu hầu gia!?” Vì sao lại chọn đúng vào ngày này nhi?
“Đúng rồi.” – Thanh âm của Tiếu Khuynh Vũ bồng bềnh nhẹ bỗng, như có như không.
Trương Tẫn Nhai mở to hai mắt: “Chẳng lẽ công tử lại không tham dự đại điển đăng cơ của Tiểu hầu gia?”
Tiếu Khuynh Vũ khép mi mắt: “Ừ.”
“Nhưng nếu công tử không đến dự, Tiểu hầu gia sẽ thất vọng biết bao nhiêu…” – Trương Tẫn Nhai hơi hơi đồng cảm với Phương Quân Càn.
Thoáng chút co người lại, Vô Song công tử nhẹ giọng: “Khờ quá.” Chính bởi vì hôm ấy là ngày cử hành đại điển đăng cơ, hắn mới không thể thoát được khỏi đó, mới không có ai kịp thời phát hiện mình đã ra đi, và chính mình mới đủ can đảm cất bước mà đầu không ngoái lại, mới có thể không còn vấn vương, không còn lo lắng.
Tất nhiên, một đứa trẻ như Trương Tẫn Nhai không thể nghĩ được nhiều đến thế, bất quá, cậu chỉ nghĩ rằng công tử cuối cùng cũng chịu quan tâm đến bản thân thì thật quá tốt rồi. Niềm vui của Trương tiểu bằng hữu cũng không kéo dài quá lâu, lập tức khẩn trương nhỏm dậy: “A công tử, trước tiên con phải thu dọn đồ đạc đã chứ! Ai da da, lần này đi phải mang theo thứ gì mới được đây nhỉ…”
Mắt nhìn Trương Tẫn Nhai chạy ra chạy vào bận bịu cầm thứ này lại lấy thứ kia, nhưng Tiếu Khuynh Vũ chỉ thấy một khoảng không trống rỗng, vô hồn.
Hãy quên đi những giọt nước mắt, hãy quên đi những nỗi đau thương, cũng hãy quên đi câu hỏi vĩnh viễn đến tột cùng là bao lâu, để cho giang sơn tươi đẹp này đủ sức chống chọi tang thương mất mát. Chẳng lẽ phải dùng đến tột cùng khí lực để đánh đổi ký ức nửa đời người? Chẳng lẽ một khi đã trót sa vào bể tình thì sẽ chú định không biết làm sao để phân ly?
“Công tử…” – Trương Tẫn Nhai vô tình xoay người lại, nhìn thoáng qua bóng lưng của Tiếu Khuynh Vũ, không biết vì sao, hốt nhiên có cảm giác nhợt nhạt vô lực, không chút sức sống. Cúng cỏi kiên quyết, mạnh mẽ cường đại như Vô Song công tử, dù rằng phải ngồi trong luân y, song lúc nào cũng thẳng lưng nghiêm nghị. Nhưng mà, ngay lúc này đây, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, phảng phất như toàn bộ sức lực đã bị ai rút đến cạn kiệt.
“Sư huynh… Sư huynh…” – Cậu bé năm tuổi Phương Vệ Y trông thấy Trương Tẫn Nhai liền mắt sáng lên, thân hình bé như hạt đậu lon ton chạy về phía sư huynh.
Ừm… Có vẻ như Trương tiểu bằng hữu cho đến giờ cũng nhất định không chịu thừa nhận Phương Vệ Y là sư đệ…
“Sư huynh, sư huynh, cùng chơi với Vệ Y nha, chơi đá dế, đá dế đó!”
Hai đứa trẻ một đứa là đệ đệ bảo bối của Phương tiểu hầu gia, đứa kia là đồ đệ yêu dấu của Vô Song công tử, kẻ nào dám trêu ghẹo, kẻ nào dám quản thúc? Ngự Hoa viên xem ra không khác gì sân chơi của lũ trẻ, cả Hoàng cung đều thuộc về lũ nhóc ương bướng hăng máu này cả rồi.
“Không được gọi ta là sư huynh!” – Trương Tẫn Nhai chỉ thấy Phương Vệ Y cùng một giuộc với đại ca của cậu, hai huynh đệ nhà này đều có khả năng cười cười nói nói mà chọc mình tức chết!
“Sư huynh sư huynh (Trương Tẫn Nhai đầy đầu mồ hôi lạnh), Vệ Y lâu lắm rồi chưa gặp sư phụ, Vệ Y muốn gặp sư phụ!”
Trương Tẫn Nhai khinh khỉnh trề môi: “Công tử mới không rảnh để gặp ngươi đó!”
“Vì sao vậy?”
Trương Tẫn Nhai vỗ vỗ đầu cậu nhóc, như thể đang vỗ một chú cún con (khóc thét, tương lai người ta là Văn Thành Đế đó): “Chúng ta gần đây phải bận rộn thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi, làm gì có thời gian cùng với tên nhóc ngươi chơi đùa chứ?”
Tiểu Vệ Y phát hoảng: “Sư phụ sư huynh muốn đi? Đi đâu vậy? Sư huynh đi rồi lấy ai chơi với Vệ Y!?”
Trương tiểu bằng hữu ra vẻ hiểu biết: “Yên tâm… Đi một chút rồi sẽ trở lại mà!”
Phương Vệ Y hết sức nắm chặt tay áo Tẫn Nhai: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Sư huynh chừng nào thì đi?”
Trương Tẫn Nhai buột miệng đáp nhanh: “Mồng một tháng giêng!”
“Mồng một tháng giêng?” – Phương Vệ Y cúi xuống xòe bàn tay đếm đếm, “Sư huynh nhất định phải mau mau về chơi với Vệ Y nha!”
“Ta là người lớn, ai thèm chơi với tên nhóc nhà ngươi?” – Trương đồng học thích nhất là ở trước mặt Phương Vệ Y tiểu bằng hữu ra vẻ người lớn. Nguyên nhân là vì hết thảy mọi người đều lớn hơn cậu, cho nên cậu chỉ có thể làm người lớn tác oai tác quái trước mặt tiểu Vệ Y mà thôi…
Dứt lời liền bỏ rơi Văn Thành Đế tương lai của chúng ta tại đó, còn mình lắc lư đắc ý, nhảy chân sáo bỏ đi.
Trận mưa tuyết trắng trời trắng đất chợt tạnh hẳn như có phép lạ vào đúng đêm trước đại điển đăng cơ của Phương Quân Càn.
Vô Song công tử mượn lý do thân thể không được khỏe, ở lại tiểu lâu. Quay đầu đi chỗ khác, cố ý không nhìn thấy nụ cười gượng gạo tràn ngập sự thất vọng của Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ tự ép buộc bản thân phải dùng nụ cười để tiễn biệt hắn.
Trước khi ra về, Phương Quân Càn còn cố quay đầu lại: “Khuynh Vũ, hội pháo hoa buổi tối huynh có thể đến không?”
Y đáp: “Ừ, sẽ đến.”
Nhìn bóng lưng nam tử ấy mãn ý thỏa lòng rời đi, Tiếu Khuynh Vũ lại thấy bi thương ập đến, cảm giác đau đớn thống khổ liệt phế tê tâm cũng trở lại.
Hoang mang dừng chân nhìn tứ phía, lời hứa nhàn nhạt như gió thoảng bay.
Phương Quân Càn, ta đã nói dối rồi.
Từ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ dần hồi tỉnh lại, Phương Gia Duệ nhấc mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc thanh lệ tuyệt luân mà cũng bi thương đến tái nhợt bên cạnh.
“Hôm nay là mồng một tháng giêng, là ngày Phương Quân Càn lên ngôi hoàng đế.” – Giọng nói của y yếu ớt xa xôi, “Mà ta, cũng đến lúc ra đi rồi.”
Phương Gia Duệ bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhìn trừng trừng người trước mặt mình.
Vô Song công tử nhàn nhạt nói tiếp, ngữ khí thực bình tĩnh, sự thản nhiên hờ hững mà không có bất cứ sức mạnh nào lay chuyển nổi: “Tiếu Khuynh Vũ đời này chỉ duy nhất yêu một người như vậy, vốn cũng hy vọng sẽ được cùng hắn trọn đời bên nhau.”
Nhếch môi cười nhẹ, y ngắm nghía lão, ánh mắt chỉ còn lại vẻ hoang liêu tiêu điều sau cuộc phồn hoa:
“Bây giờ, Tiếu Khuynh Vũ theo sở nguyện của ông rời bỏ hắn, ông vừa lòng rồi chứ?”
“Tiếu Khuynh Vũ tự vấn không thẹn với lương tâm, với thương sinh thiên hạ, chỉ riêng phụ bạc hắn, ông vừa lòng rồi chứ?”
“Tiếu Khuynh Vũ bỏ lại hắn một mình ngồi trên Hoàng vị, sau này không thể ở bên cạnh cùng hắn chiêm ngưỡng mỹ cảnh thế gian, ông… vừa lòng rồi chứ…”
Từ nay trở đi, không còn có ai cùng mình leo lên tường thành, cùng mình thưởng thức pháo hoa rực rỡ tươi đẹp như ngày nào nữa.
Từ nay trở đi, không còn có ai đưa mình đi khắp hang cùng ngõ hẻm chỉ để cùng với mình ăn một bát vằn thắn nữa.
Từ nay trở đi, không còn có ai bay lên ngọn đào bách niên chỉ để bẻ cành đào đẹp nhất trao tận tay mình nữa.
Từ nay trở đi, không còn có ai canh thâu đêm lạnh chờ đợi, ở bên cạnh ôm mình vào lòng, dùng hơi ấm xua tan cơn ác mộng lạnh băng của mình nữa.
Và, cũng không còn có ai, đem một đầu hồng cân trao vào tay mình, lập thệ ‘Phương Quân Càn yêu Tiếu Khuynh Vũ, suốt đời không thay đổi’ nữa.
Gia Duệ đế run rẩy vươn tay ra: “Vũ nhi…”
“Ta không phải nhi tử của ông.” – Y gạt tay lão, ngẩng đầu, trừng trừng nhìn.
Mỗi chữ một tiếng gãy gọn, dứt khoát, quyết liệt như thế.
“Tiếu Khuynh Vũ, chỉ biết có mẹ, không biết có cha!”
Chính bản thân Tiếu Khuynh Vũ cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra những lời ấy, đến khi y nói xong rồi, cảm giác chỉ gói gọn trọng hai chữ: thống khoái! Đau đớn mà sung sướng! (1) Nỗi thống khổ tột cùng hòa quyện với khoái cảm lâng lâng cùng lúc dâng lên, khiến y trong một khoảnh khắc cảm thấy linh hồn tê dại!
Ngoài cửa nhà ngục truyền đến âm thanh ngục tốt xôn xao.
“Nhanh nhanh đưa Phương Gia Duệ ra ngoài!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hôm nay Hầu gia đăng cơ, làm sao có thể quên lão cho được!”
“A, hahahaha…”
Tiếng cười lớn khoái trá của ngục tốt men theo bờ tường u ám ẩm thấp vọng vào trong lao.
Phương Gia Duệ nắm chặt chéo áo của y, khàn giọng khẩn cầu: “Giết ta đi.”
Tiếu Khuynh Vũ vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn lão.
“Giết ta đi…” – Thanh âm run rẩy thống thiết, “Trẫm không muốn nhìn thấy hắn quân lâm thiên hạ… Hãy toại nguyện cho trẫm… Giết trẫm đi!”
Tiếng van xin cầu khẩn không ngớt vang vọng bên tai Tiếu Khuynh Vũ.
“Giết ta đi!”
“Giết ta đi!”
Đã vậy, toại nguyện cho ông ấy đi.
Xoẹttt! Phậppp!
Tiếng binh khí sắc bén nhẹ nhàng xuyên qua lớp áo.
Phương Gia Duệ chỉ kịp nhận thấy trước ngực đau đớn kịch liệt, sững người mở mắt nhìn xuống, liền thấy một thanh trường kiếm vàng óng đâm lút ngực mình.
Tiếu Khuynh Vũ lại đột nhiên ấn mạnh về phía trước, đến khi chỉ còn lại chuôi kiếm lộ ra.
Dưới ánh trăng yếu ớt, nền nhà ngục ẩm thấp, lạnh lẽo nhàn nhạt ẩn ẩn hiện hiện.
Phương Gia Duệ cố gắng mỉm cười, trong phút chốc hồi ức về Tiếu Ngữ Mạt ập đến, vĩnh viễn tươi tắn trẻ trung, váy hoa bay múa, am hiểu cổ kim, nhu hòa tĩnh lặng.
Tiếu Khuynh Vũ rất nhanh chóng rút ra Hoàng Tuyền kiếm!
Máu tươi từ miệng vết thương giữa ngực Phương Gia Duệ phun trào, nhuộm đỏ cả ống tay áo trắng như tuyết của Tiếu Khuynh Vũ.
Thân thể già nua lảo đảo, gục xuống nền đất.
“Ông cũng mỏi mệt rồi, đi như vậy cũng tốt.” – Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười, nói với lão một câu mà cả đời này chưa từng mở miệng, “Nhi thần, cung tiễn Phụ hoàng…”
Phương Gia Duệ cũng mỉm cười, dòng lệ trong suốt men theo gò má chảy xuống, nước mắt loang loang.
“Nếu có kiếp sau, nguyện không sinh vào đế gia.”
Khép mi, nhắm mắt.
Nếu có kiếp sau, nguyện không sinh vào đế gia.
Trong đại lao mờ tối, câu nói kia lãng đãng vang vọng, Phương Gia Duệ mang theo nụ cười, cùng với thanh âm ấy, càng lúc càng nhỏ đi, càng lúc càng mờ dần, cuối cùng không còn lại gì.
Đời này kiếp này, vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa.
Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ nhìn chuỗi huyết châu từ mũi kiếm không ngừng nhỏ xuống, họa trên nền lao ngục những bông hoa máu thê lương.
Thoáng chốc, phát hiện ra mình đang khóc, song trong mắt lại khô khốc vô lệ.
—oOo—
Khoái: vui sướng