Chương : 7
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“Tô Ly gặp qua Cảnh Vương, Cảnh Vương Quân!”
Người nọ vận một bộ tú y xanh thẫm, vai nhỏ eo thon, một cây ngọc trâm lam sắc phản chiếu ánh huỳnh quang cài trên đỉnh đầu, ba ngàn sợi tóc đen rủ xuống, lộ ra mặt ngọc chỉ lớn bằng bàn tay, càng thêm mị sắc.
Không chỉ như vậy, thanh âm kia càng như hoàng anh xuất cốc, thanh thanh thúy thúy thoải mái vô cùng.
Nhưng mà khiến Phượng Khuynh kinh ngạc chính là, người này… Gương mặt này… Lê Tô? Tô Ly?
Về sau người này rõ ràng là cái kia, cái kia khiến nàng mất hài tử Lê Tô!
Nàng sẽ không nhận sai!
Tưởng tượng đến sự việc đó, nàng liền đau lòng đến khó có thể hồi phục lại.
Đó là hài tử đầu tiên cũng là hài tử duy nhất của nàng với Vân Mạc. Lại bởi vì người này liền không còn.
Khi đó nàng còn chưa bước lên đế vị, cũng không hoàn toàn rõ ràng tâm tư của mình, đối với việc đột nhiên mang thai, lại là đứa bé đầu tiên, nàng vẫn là phi thường vui mừng, khi đó Vân Mạc mới vừa vào quân doanh, nàng phái người đi nói cho hắn, kết quả đến đêm, Lê Tô này, cũng là hậu viện tiểu thị của nàng, liền bò lên giường nàng, nói là Vương phu an bài thị tẩm.
Không rõ tâm trạng lúc đó là như thế nào, có lẽ có chút tức giận, nàng bất chấp tất cả, thế nhưng lại hồ đồ như vậy…… Đứa nhỏ này bị giày vò liền như thế mất đi.
Chờ ngày hôm sau lại đi tìm Lê Tô, có điều người này đã chết.
Chết không đối chứng.
Phượng Khuynh khi ấy tuổi trẻ khí thịnh không chịu nhận sai, đem tất thảy đều tính lên đầu Vân Mạc.
Mà Vân Mạc hoan hoan hỉ hỉ từ quân doanh vội vã trở về, nghe được lại là hài tử vì nàng say sưa thanh sắc mà không còn.
Quan hệ của hai người quan hệ thấp tới điểm đóng băng.
Cũng bắt đầu từ khi đó, vỗn dĩ Vân Mạc đối Phượng Khuynh còn có một chút chờ mong, liền hoàn toàn hết hy vọng.
Một lòng lao vào quân doanh.
Tựa như không muốn sống, dần dần trở thành nam tướng quân đầu tiên trong lịch sử Đại Dận.
……
Nhưng mà gặp lại Tô Ly, bỗng nhiên nàng lại ngửi được một loại hương vị của âm mưu.
Cùng một người, thay hình đổi dạng xuất hiện lần nữa.
Việc của kiếp trước, có thể hay không trước nay cũng chưa từng đơn giản như vậy?
Ổn định lại tâm thần, nắm chặt tay Vân Mạc, chậm rãi dời đi ánh mắt, nhìn Phượng Bắc Thần điềm nhiên như không có việc gì nói: “Mẫu Hoàng, đây là……”
“Ha ha!” Phượng Bắc Thần lại nghĩ lầm Phượng Khuynh là coi trọng người, nên không dời mắt được.
Nói sao thì tứ nha đầu này từ nhỏ đến lớn đều thích những thứ đẹp.
Đối với người cũng không ngoại lệ.
Giống như đối Mộ Dung Thanh Ca chấp nhất, nàng là Mẫu Hoàng đương nhiên rõ ràng, ít nhất có hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì diện quan đẹp nhất Phượng Đô của Mộ Dung Thanh Ca.
Nhưng nếu thật sự làm phu thê, sinh hoạt, đây tuyệt đối rất là không lâu dài.
Cho nên mẫu thân là nàng, rất nhiều chuyện bản thân Phượng Khuynh còn chưa phát hiện, nàng đã sớm nhạy bén tính trước rồi.
“Đây là Tô gia đại công tử phủ Hộ Bộ Thượng Thư, Mẫu Hoàng cho ngươi làm hầu, như thế nào?”
Hộ Bộ Thượng Thư phủ? Tô gia?
Phượng Khuynh lập tức nhớ tới, đây không phải là Tô gia qua không bao lâu liền tra ra được thiếu hụt quốc khố sao?
Kiếp trước Vương gia nhàn tản không hỏi chính sự trong triều là nàng cũng biết, đó chính là một cọc đại án.
Tô gia nữ tử toàn bộ bị chém, nam quyến toàn bộ lưu đày Bắc Cương.
Nhìn thoáng qua bộ dáng Tô Ly ngượng ngùng cúi thấp đầu, nàng chợt cười: “Thật sao? Mẫu Hoàng chẳng lẽ lại muốn lừa nhi thần? Tô gia công tử khuynh thành lệ sắc như thế, thật sự nguyện ý làm hầu cho bổn vương?”
Không biết trong mắt Phượng Khuynh biến ảo khôn lường như thế nào, nội tâm Tô Ly vui vẻ, lại vẫn kiều kiều khiếp khiếp mang chút ngượng ngùng mà trả lời: “Tô Ly tất nhiên là nguyện ý.”
“Tốt! Trẫm thế nhưng lại thành toàn một trang mỹ sự!” Phượng Bắc Thần cũng cười đến thoải mái, trên thực tế nội tâm ít nhiều cũng có tâm tư muốn bồi thường, bàn tay vung lên, Phượng Khuynh căn bản không có một chút thời gian biện giải nào cả, một chuyến vào trong cung, lại nhiều thêm một phòng mỹ hầu.
Xuất cung, Phượng Khuynh mới hối hận không ngừng.
“A Mạc, ngươi, ngươi có phải hay không không cao hứng?”
“A Mạc ngươi đừng không nói lời nào mà!”
“A Mạc ngươi cười một cái!”
Vân Mạc nhìn binh thư trên tay, cũng không bị ảnh hưởng.
Phượng Khuynh tiếp tục quấn lấy: “A Mạc, nếu không ta đưa hắn trở về?”
“Dừng xe! Hoa Quế, quay đầu tiến cung!”
“Tô Ly gặp qua Cảnh Vương, Cảnh Vương Quân!”
Người nọ vận một bộ tú y xanh thẫm, vai nhỏ eo thon, một cây ngọc trâm lam sắc phản chiếu ánh huỳnh quang cài trên đỉnh đầu, ba ngàn sợi tóc đen rủ xuống, lộ ra mặt ngọc chỉ lớn bằng bàn tay, càng thêm mị sắc.
Không chỉ như vậy, thanh âm kia càng như hoàng anh xuất cốc, thanh thanh thúy thúy thoải mái vô cùng.
Nhưng mà khiến Phượng Khuynh kinh ngạc chính là, người này… Gương mặt này… Lê Tô? Tô Ly?
Về sau người này rõ ràng là cái kia, cái kia khiến nàng mất hài tử Lê Tô!
Nàng sẽ không nhận sai!
Tưởng tượng đến sự việc đó, nàng liền đau lòng đến khó có thể hồi phục lại.
Đó là hài tử đầu tiên cũng là hài tử duy nhất của nàng với Vân Mạc. Lại bởi vì người này liền không còn.
Khi đó nàng còn chưa bước lên đế vị, cũng không hoàn toàn rõ ràng tâm tư của mình, đối với việc đột nhiên mang thai, lại là đứa bé đầu tiên, nàng vẫn là phi thường vui mừng, khi đó Vân Mạc mới vừa vào quân doanh, nàng phái người đi nói cho hắn, kết quả đến đêm, Lê Tô này, cũng là hậu viện tiểu thị của nàng, liền bò lên giường nàng, nói là Vương phu an bài thị tẩm.
Không rõ tâm trạng lúc đó là như thế nào, có lẽ có chút tức giận, nàng bất chấp tất cả, thế nhưng lại hồ đồ như vậy…… Đứa nhỏ này bị giày vò liền như thế mất đi.
Chờ ngày hôm sau lại đi tìm Lê Tô, có điều người này đã chết.
Chết không đối chứng.
Phượng Khuynh khi ấy tuổi trẻ khí thịnh không chịu nhận sai, đem tất thảy đều tính lên đầu Vân Mạc.
Mà Vân Mạc hoan hoan hỉ hỉ từ quân doanh vội vã trở về, nghe được lại là hài tử vì nàng say sưa thanh sắc mà không còn.
Quan hệ của hai người quan hệ thấp tới điểm đóng băng.
Cũng bắt đầu từ khi đó, vỗn dĩ Vân Mạc đối Phượng Khuynh còn có một chút chờ mong, liền hoàn toàn hết hy vọng.
Một lòng lao vào quân doanh.
Tựa như không muốn sống, dần dần trở thành nam tướng quân đầu tiên trong lịch sử Đại Dận.
……
Nhưng mà gặp lại Tô Ly, bỗng nhiên nàng lại ngửi được một loại hương vị của âm mưu.
Cùng một người, thay hình đổi dạng xuất hiện lần nữa.
Việc của kiếp trước, có thể hay không trước nay cũng chưa từng đơn giản như vậy?
Ổn định lại tâm thần, nắm chặt tay Vân Mạc, chậm rãi dời đi ánh mắt, nhìn Phượng Bắc Thần điềm nhiên như không có việc gì nói: “Mẫu Hoàng, đây là……”
“Ha ha!” Phượng Bắc Thần lại nghĩ lầm Phượng Khuynh là coi trọng người, nên không dời mắt được.
Nói sao thì tứ nha đầu này từ nhỏ đến lớn đều thích những thứ đẹp.
Đối với người cũng không ngoại lệ.
Giống như đối Mộ Dung Thanh Ca chấp nhất, nàng là Mẫu Hoàng đương nhiên rõ ràng, ít nhất có hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì diện quan đẹp nhất Phượng Đô của Mộ Dung Thanh Ca.
Nhưng nếu thật sự làm phu thê, sinh hoạt, đây tuyệt đối rất là không lâu dài.
Cho nên mẫu thân là nàng, rất nhiều chuyện bản thân Phượng Khuynh còn chưa phát hiện, nàng đã sớm nhạy bén tính trước rồi.
“Đây là Tô gia đại công tử phủ Hộ Bộ Thượng Thư, Mẫu Hoàng cho ngươi làm hầu, như thế nào?”
Hộ Bộ Thượng Thư phủ? Tô gia?
Phượng Khuynh lập tức nhớ tới, đây không phải là Tô gia qua không bao lâu liền tra ra được thiếu hụt quốc khố sao?
Kiếp trước Vương gia nhàn tản không hỏi chính sự trong triều là nàng cũng biết, đó chính là một cọc đại án.
Tô gia nữ tử toàn bộ bị chém, nam quyến toàn bộ lưu đày Bắc Cương.
Nhìn thoáng qua bộ dáng Tô Ly ngượng ngùng cúi thấp đầu, nàng chợt cười: “Thật sao? Mẫu Hoàng chẳng lẽ lại muốn lừa nhi thần? Tô gia công tử khuynh thành lệ sắc như thế, thật sự nguyện ý làm hầu cho bổn vương?”
Không biết trong mắt Phượng Khuynh biến ảo khôn lường như thế nào, nội tâm Tô Ly vui vẻ, lại vẫn kiều kiều khiếp khiếp mang chút ngượng ngùng mà trả lời: “Tô Ly tất nhiên là nguyện ý.”
“Tốt! Trẫm thế nhưng lại thành toàn một trang mỹ sự!” Phượng Bắc Thần cũng cười đến thoải mái, trên thực tế nội tâm ít nhiều cũng có tâm tư muốn bồi thường, bàn tay vung lên, Phượng Khuynh căn bản không có một chút thời gian biện giải nào cả, một chuyến vào trong cung, lại nhiều thêm một phòng mỹ hầu.
Xuất cung, Phượng Khuynh mới hối hận không ngừng.
“A Mạc, ngươi, ngươi có phải hay không không cao hứng?”
“A Mạc ngươi đừng không nói lời nào mà!”
“A Mạc ngươi cười một cái!”
Vân Mạc nhìn binh thư trên tay, cũng không bị ảnh hưởng.
Phượng Khuynh tiếp tục quấn lấy: “A Mạc, nếu không ta đưa hắn trở về?”
“Dừng xe! Hoa Quế, quay đầu tiến cung!”