CHƯƠNG 1: TỰ
CHƯƠNG 1: TỰ
"Đường đường quận chúa Hầu phủ, Vương phi của Ninh An Vương ta đây nhưng lại dùng loại thủ đoạn hạ Mê tình dược thấp hèn này?" Giọng nói phẫn nộ mà âm độc, cô ngạc nhiên mở to mắt, người đàn ông kia đã mặc y phục, trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín phẫn nộ, con ngươi hung ác khóa chặt cô.
Bổn Vương? Chuyện gì thế này? Bỗng nhiên trong đầu giống như bị đảo lộn tất cả!
Cô biết bản thân tên là Ôn Yến, đến từ thế kỷ 21, là một bác sĩ ngoại khoa, một thủ thuật do cô mổ chính thất bại, bệnh nhân tử vong, còn cô bị cha của bệnh nhân điên cuồng đâm một dao vào tim.
Cô cố chống người đứng dậy, dùng con ngươi hoảng sợ nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mắt, thân thể hắn vẫn trần trụi, trên cánh tay có dấu vết bị cô cắn, dấu răng mờ nhạt nhắc nhở sự điên cuồng vừa rồi của cô.
Vì sao cô lại ở đây? Cô nhớ sau khi mình bị đâm một dao thì được đẩy vào phòng cấp cứu, cho dù cô đã chết, vậy cũng nên ở nhà xác của bệnh viện mới đúng. Còn có, đây là đâu? Người đàn ông trước mắt là ai?
Cô sờ lên ngực theo bản năng, không có vết dao, cũng không có cảm giác đau đớn, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nhưng, rốt cuộc đâu mới là mộng? Bị người đâm chết là mộng? Hay nơi cô đang ở là mộng?
Một giây sau! Trong đầu cô đột nhiên có thêm một ít trí nhớ không thuộc về cô. Bị chuốc thuốc! Vương gia! Còn có... Sự điên cuồng vừa rồi...Cô vậy mà lại hạ dược một người đàn ông không quen biết! Đây là mơ đúng không? Những ký ức này chắc chắn không phải của cô! Nhưng bây giờ trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Đường đường quận chúa Hầu phủ, Vương phi của Ninh An Vương ta đây nhưng lại dùng loại thủ đoạn hạ Mê tình dược thấp hèn này?" Giọng nói phẫn nộ mà âm độc, cô ngạc nhiên mở to mắt, người đàn ông kia đã mặc y phục, trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín phẫn nộ, con ngươi hung ác khóa chặt cô.
Bổn Vương? Chuyện gì thế này? Bỗng nhiên trong đầu giống như bị đảo lộn tất cả!
Cô biết bản thân tên là Ôn Yến, đến từ thế kỷ 21, là một bác sĩ ngoại khoa, một thủ thuật do cô mổ chính thất bại, bệnh nhân tử vong, còn cô bị cha của bệnh nhân điên cuồng đâm một dao vào tim.
Cô cố chống người đứng dậy, dùng con ngươi hoảng sợ nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mắt, thân thể hắn vẫn trần trụi, trên cánh tay có dấu vết bị cô cắn, dấu răng mờ nhạt nhắc nhở sự điên cuồng vừa rồi của cô.
Vì sao cô lại ở đây? Cô nhớ sau khi mình bị đâm một dao thì được đẩy vào phòng cấp cứu, cho dù cô đã chết, vậy cũng nên ở nhà xác của bệnh viện mới đúng. Còn có, đây là đâu? Người đàn ông trước mắt là ai?
Cô sờ lên ngực theo bản năng, không có vết dao, cũng không có cảm giác đau đớn, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nhưng, rốt cuộc đâu mới là mộng? Bị người đâm chết là mộng? Hay nơi cô đang ở là mộng?
Một giây sau! Trong đầu cô đột nhiên có thêm một ít trí nhớ không thuộc về cô. Bị chuốc thuốc! Vương gia! Còn có... Sự điên cuồng vừa rồi...Cô vậy mà lại hạ dược một người đàn ông không quen biết! Đây là mơ đúng không? Những ký ức này chắc chắn không phải của cô! Nhưng bây giờ trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?