Chương : 2
Ánh nắng rải rác xuyên qua từng phiến hồng phong lộ ra ráng đỏ rực rỡ, đem Túy Cảnh Hồng Uyển tô điểm thành một bức nhuyễn họa diễm lệ. (hồng phong: phong ở đây là cây phong)
Đây là vườn hoa có phong cảnh đẹp nhất Ngạo Thần Cung, lá cây tươi tốt, phù hoa lan tràn, khiến cung điện lầu các màu tuyết bạch điểm xuyết từng vệt huyết hồng.
Hồng y nam tử dựa lưng vào nhuyễn tháp trắng xóa, làn tóc dài màu hỏa hồng xõa tung trên bờ vai của hắn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bay vài lọn tóc che khuất hồng mâu, gợi lên vẻ mê mị tràn ngập ma tính.
Hắn lẳng lặng uống trà, lò sưởi tỏa ra hơi ấm khiến bờ mi nhiễm chút ướt át, như cánh bướm nhẹ nhàng lay động.
Vô Nhai, Tập Phong đứng ở hai bên nhuyễn tháp, đám thị vệ phân biệt đứng nghiêm, thân hình vững vàng thẳng tắp như băng điêu.
Lúc này, người nằm trên mặt đất toàn thân run rẩy. Mái tóc lăng loạn hỗn độn tương phản rõ ràng với nền đá khảm toái ngọc trắng như tuyết, quần áo tả tơi bị máu nhiễm đỏ, cánh tay khô gầy giống như bị người đánh gãy gân cốt, râu mép xanh rì phủ kín chiếc cằm, trên khuôn mặt gầy gò dính đầy vết máu.
Người nọ gắng gượng động thân đứng lên, cánh tay không có nửa điểm khí lực, sợi tóc bạc trắng buông xuống che khuất khuôn mặt, giữa mông lung lọt vào tầm mắt hắn một mạt hồng sắc kinh diễm.
Nguyên bản ánh mắt không chút ánh sáng đột nhiên trợn to, hắn nhìn hồng y nam tử tuyệt mỹ yêu dị trên nhuyễn tháp, thất thần rung động hồi lâu.
Đó là một loại mỹ diễm độc phệ nhân tâm, mê hoặc thiên hạ chúng sinh, cũng mê hoặc hắn.
Chẳng qua ánh mắt kia… Thế nào lại giống như…?
Một thanh âm linh hoạt kỳ ảo không mang theo một tia cảm tình vang lên, “Đã lâu không gặp, Tiêu môn chủ.”
Trầm mặc hồi lâu.
Tiêu Tùy cũng từ trong rung động hồi phục lại tinh thần, hắn tựa tiếu phi tiếu, yết hầu khô khốc thật lâu sau mới phát ra ngữ thanh khàn khàn, “Hách Liên Cung chủ, ngươi giày vò lão phu như vậy, đến tột cùng là có dụng ý gì?” (tựa tiếu phi tiếu: như cười như không)
Nam tử đứng dậy, dáng vẻ u tĩnh, phảng phất như một loại vận luật hư ảo, đem khí tức yêu diễm đầy ma tính thong thả lan tràn, phập phù tản mát trong gió lay động.
Hồng mâu chau lên, “Ngươi nói xem?”
Lúc này Tiêu Tùy không hề quan tâm đến toàn thân thương tích đau đớn, khàn giọng gào to: “Hách Liên Cô Tuyết, ngươi hủy Thanh Long Môn của ta, sáu trăm lẻ một hảo hán đã táng mệnh dưới tay ngươi, ngươi còn muốn thế nào?”
“Ngươi nhầm rồi, Tiêu môn chủ.” Nam tử đi tới trước mặt Tiêu Tùy, lạnh lùng nhìn xuống song nhãn đỏ hồng của hắn, “Là sáu trăm người.”
“Ngươi hiện tại không phải còn chưa có chết sao…” Nam tử mỉm cười, tàn nhẫn mà mị hoặc.
Câu nói kia khiến huyết dịch toàn thân Tiêu Tùy như bị thiêu đốt, hắn vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên không biết từ đâu bay vụt ra hai sợi xích sắt đem thân thể của hắn gắt gao khóa chặt, cường ngạnh ghìm hắn quỳ trên mặt đất.
“Ngươi… Lão phu sớm muộn gì cũng có một ngày bắt ngươi nợ máu trả bằng máu—“
Khóe môi nam tử khẽ cong, vạch nên một độ cung cuồng ngạo bễ nghễ, “Nợ máu trả bằng máu…” Bạch ngọc địch trong tay hắn vững vàng đặt lên mi tâm Tiêu Tùy, khinh thường nhìn xuống hắn, “Ngươi có năng lực này sao?”
Nghe đồn võ lâm đệ nhất tà giáo Ngạo Thần Cung như quỷ quật nơi địa ngục, Ngạo Thần Cung cung chủ tuyệt sắc mỹ mạo cũng là hạng người tâm ngoan thủ lạt tàn nhẫn vô tình, Tiêu Tùy kinh ngạc nhìn lên huyết sắc hồng mâu gần trong gang tấc, trong lòng chợt chấn động. (quỷ quật: hang quỷ, ổ quỷ)
Khí thế âm ngoan cuồng ngạo cùng mỹ diễm nhiếp nhân tâm hồn kia, khiến vị võ lâm chính đạo nguyên lão tung hoành giang hồ hai mươi năm lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Nam tử xoay người, đôi mắt diễm hồng lưu quang hoa chuyển, ngữ khí hờ hững lạnh nhạt, “Tiêu môn chủ, nhi tử của ngươi năm nay mười sáu tuổi sao.”
Một cỗ hàn ý vô hình thổi quét toàn thân Tiêu Tùy khiến hắn đột nhiên phát run, “Ngươi… Ngươi cái tên ma đầu bệnh hoạn điên cuồng này, ngay cả hài tử cũng không buông tha! Ngô…”
Tiêu Tùy tê tâm liệt phế gào thét, bởi vì kịch liệt dãy dụa động đến miệng vết thương, liền phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm hồng nền đá tuyết bạch.
“Ta nói ta giết hắn sao?” Nam tử tao nhã ngồi xuống, “Ngươi nói ta ngay cả hài tử cũng không buông tha, vậy ngươi Tiêu Tùy làm sao lại không như vậy?”
Tiêu Tùy cả người run rẩy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như người chết.
Nam tử trông thấy vẻ mặt thảm đạm của Tiêu Tùy, khóe môi cong lên thành một nụ cười tuyệt mỹ, hắn bưng một tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khinh thường nhìn người trước mặt, “Được rồi Tiêu môn chủ, đừng loạn tưởng, mệnh nhi tử của ngươi nằm trong tay ngươi.”
Tiêu Tùy ngẩng đầu, suy nghĩ xoay chuyển, nghiến răng phẫn nộ nói, “Ngươi dám uy hiếp lão phu!”
“Ta đây là cho ngươi mặt mũi, xem phân lượng ngươi nóng lòng nhớ nhung nhi tử ta không có giết hắn, Tiêu môn chủ cần cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Ngươi muốn Mặc Lân Đồ thật sao…” Đôi mắt Tiêu Tùy nhộn nhạo một tia mong đợi.
“A a…” Tiêu Tùy bỗng nhiên cười như điên, “Hách Liên Cô Tuyết, xem ra ngươi cũng cảm thấy hứng thú với huyền cơ trong ‘Tứ linh đồ’ a? Ngươi muốn thần công bí kíp cùng bảo tàng? Ngươi một ma đầu cũng muốn xưng bá thiên hạ, ha ha ha… Ngươi cho rằng Thiên Địa Minh sẽ để ngươi được như mong muốn sao?”
Tiêu Tùy mặt ngoài nói có vẻ vân đạm phong khinh, nhưng tâm của hắn sớm đã bị khủng hoảng cùng sợ hãi chấn vỡ.
“Thả nhi tử của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Nam tử phất tay, vạt áo hỏa hồng khẽ dập dờn trong gió, hồng mâu yêu diễm thoáng hiện một tia lãnh ý.
“Ngươi có tư cách đặt điều kiện với ta sao?”
Tiêu Tùy đột nhiên mở to hai mắt, không sai, tiếp tục phản kháng cũng chỉ là vùng vẫy vô vọng, hắn đích xác không có tư cách, rơi vào tay Hách Liên Cô Tuyết sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Xuyên suốt sinh mệnh của hắn cho đến bây giờ không có hai chữ “Nhân từ”, Tiêu Tùy hiểu được, trong mắt Hách Liên Cô Tuyết hắn bất quá chỉ là một con kiến hôi, Mặc Lân Đồ mà Thanh Long Môn cung phụng mới là thứ hắn chân chính muốn có, nhưng hiện tại, Tiêu Tùy vẫn cố gắng nắm lấy một tia hi vọng, bởi vì nhi tử chính là uy hiếp lớn nhất của hắn.
Thần tình biến hóa của Tiêu Tùy toàn bộ lọt vào trong hồng mâu yêu diễm, Hách Liên Cô Tuyết thu liễm ý cười, thanh âm băng lãnh, “Ta không có thời gian dây dưa với ngươi, Tiêu môn chủ cứ tùy tiện đi.”
“Mặc Lân Đồ không ở chỗ của ta!”
Hồng mâu nheo lại, chợt lóe vẻ âm lãnh khiến người ta hít thở không thông, “Tiêu môn chủ, lời vô nghĩa ta đã nghe quá nhiều.”
“Đây là sự thật.” Tiêu Tùy nâng lên ánh mắt, không có nửa phần giấu diếm, “Ba ngày trước, vào lúc Thanh Long Môn bị tứ đại tòa sử của ngươi tẩy kiếp, lão phu ở trong mật thất không tìm được Mặc Lân Đồ!”
Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ lông mi, trong mắt hồng ba lưu chuyển, hắn trầm tư giây lát, “Nói như vậy, Mặc Lân Đồ đã mất tích ở ba ngày trước?”
“Không sai!” Câu nói hờ hững kia như ngoáy vào vết sẹo trong lòng Tiêu Tùy, “Nếu ngươi không diệt Thanh Long Môn của ta, Mặc Lân Đồ sao có thể mất đi, lão phu thế nào lại…”
Rơi vào kết cục cả đời khuất nhục này… Tiêu Tùy nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng tuyệt mỹ, một trận hít thở không thông, không dám mở miệng tiếp tục.
Hách Liên Cô Tuyết xoay người, nở nụ cười nhẹ, mang theo mị hoặc trí tử cùng sát ý vô tận, “Tiêu môn chủ nếu nói sớm, đã không phải chịu nhiều tra tấn cùng thống khổ như vậy.”
“Nhi tử của ta đâu?” Kinh mạch toàn thân Tiêu Tùy căng cứng.
Lúc này, hai tên hộ vệ khiêng một nam hài xích lõa đem đến trước mặt Tiêu Tùy, những vết bầm tím hiện lên rõ ràng trước mắt, đôi mắt nam hài còn chưa nhắm lại, mở to trừng trừng nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Tiêu Tùy nhìn nam hài trên mặt đất, toàn bộ lý trí đều đánh mất, gân xanh nổi lên, ánh mắt tựa hồ phát hỏa, “Ngươi… Ngươi… Ta liều mạng với ngươi – a –“
Bỗng nhiên hai mạt kiếm quang nháy mắt xuyên qua mắt cá chân của hắn, máu tươi phun trào, quyết tuyệt mà thê lương.
Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng cong lên thành một nụ cười ngạo nghễ, “Ta nói ta không giết hắn, cũng không nói không ngoạn hắn.”
“Ngươi… Vô sỉ!” Tiêu Tùy cắn chặt hàm răng như muốn nghiền nát.
“Không sai, thân thể nhi tử của ngươi quá yếu đuối, bổn cung chủ không nghĩ tới đùa một lúc liền chết.” Hồng mâu không có một tia rung động, Hách Liên Cô Tuyết ngữ khí bình thản, giống như đang nói: Ta lỡ tay phá hủy một món đồ chơi.
“Hách Liên Cô Tuyết, ngươi tên ma đầu tội nghiệt tày trời, ngươi chết không yên lành – Thiên Địa Minh sẽ không để yên cho ngươi – ngươi sống không yên lành – chết cũng không yên lành – “ Lệ thủy phẫn nộ gột rửa đôi mắt Tiêu Tùy, hắn khàn giọng hò hét, bỗng nhiên, một mạt đau đớn lạnh lẽo lướt qua bên cổ hắn, khiến tiếng mắng chửi chợt ngưng lại.
“Vậy để cho nhân mã Thiên Địa Minh đến đây đi.” Hồng mâu thoáng hiện vô tận trào phúng, nở rộ cô lãnh thị huyết, hồng y kinh diễm đứng giữa không gian tràn ngập phong diệp phiêu vũ, khí tức thâm trầm khiến người ta kinh hãi hít thở không thông dần hiển lộ.
“Nghe không… Giang Ngạc, Tông Đồng, Tiết Vô Mệnh đang gọi ngươi…” Thanh âm từ tính tựa thiên âm, mang theo vận luật âm trầm.
Tiêu Tùy đột nhiên trừng lớn hai mắt, dải lụa hồng như trường xà trên cổ hắn càng thắt chặt, thần sắc không thể tin tưởng tràn ngập khuôn mặt hắn.
“Ngươi…” Yết hầu bị xé rách của hắn vang lên những thanh âm cuối cùng, “Ngươi là… Hài… Hài tử…kia…”
Phù quang vừa hiện, hồng đồng mang theo hận ý hiện lên nét mỉa mai lạnh lùng, Hách Liên Cô Tuyết cúi người, ở bên tai Tiêu Tùy nhẹ giọng nói nhỏ, phảng phất như tiếng gọi tử vong biến ảo khôn lường.
“Hài tử đã trưởng thành, cho đám súc sinh các ngươi được đoàn tụ.”
Hồng quang huyễn lệ tản ra huyết sắc xinh đẹp, huyết vụ dâng lên như cánh hoa phi tán.
Một cái đầu nanh ác rơi xuống đất, bị dải lụa hồng đã rách nát thành từng mảnh vây quanh, trong mắt vẫn còn lưu lại sợ hãi cùng hối hận.
Tiêu Tùy thật không ngờ, một buổi tối bảy năm về trước, đã định trước cả đời hắn phải đeo trên lưng gông xiềng sám hối, hiện tại đã đến lúc nhận lấy hồi đáp…
“Ngươi đáng chết.” Đám mây hỏa sắc thiêu đốt rực rỡ nơi chân trời, phong diệp trong gió phiêu vũ lay động kỳ ảo, phù quang như lướt qua trong nháy mắt, bóng lưng diễm hồng không ai nhìn thấu để lại sau lưng tàn hoa phi vũ phiêu linh…. (phiêu linh: rơi lả tả nhẹ nhàng, mje, không biết nói thế nào >”<) Mây mù như sương khói, mi mắt hắn hơi rũ, tựa hồng vân trên cao quan sát trần thế ẩn hiện mờ ảo, đem loạn thế phù hoa dưới trời xanh nhập vào tầm mắt. Tàn nhẫn thị huyết, vô tâm vô tình, hắn thậm chí không đếm được trong tay mình đã có bao nhiêu vong linh hồn phi phách tán, song thế nhân vĩnh viễn không hay, vĩnh viễn không hiểu, đến tột cùng tâm của hắn vì sao mà tuyệt tích, vì sao mà đóng băng? Hỏa hồng y sam trong gió phiêu đãng, như huyến hoa sáng lạn, hắn thu vào hết thảy tuyệt thế tao nhã, duy độc không thu được tâm của người kia.
Đây là vườn hoa có phong cảnh đẹp nhất Ngạo Thần Cung, lá cây tươi tốt, phù hoa lan tràn, khiến cung điện lầu các màu tuyết bạch điểm xuyết từng vệt huyết hồng.
Hồng y nam tử dựa lưng vào nhuyễn tháp trắng xóa, làn tóc dài màu hỏa hồng xõa tung trên bờ vai của hắn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bay vài lọn tóc che khuất hồng mâu, gợi lên vẻ mê mị tràn ngập ma tính.
Hắn lẳng lặng uống trà, lò sưởi tỏa ra hơi ấm khiến bờ mi nhiễm chút ướt át, như cánh bướm nhẹ nhàng lay động.
Vô Nhai, Tập Phong đứng ở hai bên nhuyễn tháp, đám thị vệ phân biệt đứng nghiêm, thân hình vững vàng thẳng tắp như băng điêu.
Lúc này, người nằm trên mặt đất toàn thân run rẩy. Mái tóc lăng loạn hỗn độn tương phản rõ ràng với nền đá khảm toái ngọc trắng như tuyết, quần áo tả tơi bị máu nhiễm đỏ, cánh tay khô gầy giống như bị người đánh gãy gân cốt, râu mép xanh rì phủ kín chiếc cằm, trên khuôn mặt gầy gò dính đầy vết máu.
Người nọ gắng gượng động thân đứng lên, cánh tay không có nửa điểm khí lực, sợi tóc bạc trắng buông xuống che khuất khuôn mặt, giữa mông lung lọt vào tầm mắt hắn một mạt hồng sắc kinh diễm.
Nguyên bản ánh mắt không chút ánh sáng đột nhiên trợn to, hắn nhìn hồng y nam tử tuyệt mỹ yêu dị trên nhuyễn tháp, thất thần rung động hồi lâu.
Đó là một loại mỹ diễm độc phệ nhân tâm, mê hoặc thiên hạ chúng sinh, cũng mê hoặc hắn.
Chẳng qua ánh mắt kia… Thế nào lại giống như…?
Một thanh âm linh hoạt kỳ ảo không mang theo một tia cảm tình vang lên, “Đã lâu không gặp, Tiêu môn chủ.”
Trầm mặc hồi lâu.
Tiêu Tùy cũng từ trong rung động hồi phục lại tinh thần, hắn tựa tiếu phi tiếu, yết hầu khô khốc thật lâu sau mới phát ra ngữ thanh khàn khàn, “Hách Liên Cung chủ, ngươi giày vò lão phu như vậy, đến tột cùng là có dụng ý gì?” (tựa tiếu phi tiếu: như cười như không)
Nam tử đứng dậy, dáng vẻ u tĩnh, phảng phất như một loại vận luật hư ảo, đem khí tức yêu diễm đầy ma tính thong thả lan tràn, phập phù tản mát trong gió lay động.
Hồng mâu chau lên, “Ngươi nói xem?”
Lúc này Tiêu Tùy không hề quan tâm đến toàn thân thương tích đau đớn, khàn giọng gào to: “Hách Liên Cô Tuyết, ngươi hủy Thanh Long Môn của ta, sáu trăm lẻ một hảo hán đã táng mệnh dưới tay ngươi, ngươi còn muốn thế nào?”
“Ngươi nhầm rồi, Tiêu môn chủ.” Nam tử đi tới trước mặt Tiêu Tùy, lạnh lùng nhìn xuống song nhãn đỏ hồng của hắn, “Là sáu trăm người.”
“Ngươi hiện tại không phải còn chưa có chết sao…” Nam tử mỉm cười, tàn nhẫn mà mị hoặc.
Câu nói kia khiến huyết dịch toàn thân Tiêu Tùy như bị thiêu đốt, hắn vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên không biết từ đâu bay vụt ra hai sợi xích sắt đem thân thể của hắn gắt gao khóa chặt, cường ngạnh ghìm hắn quỳ trên mặt đất.
“Ngươi… Lão phu sớm muộn gì cũng có một ngày bắt ngươi nợ máu trả bằng máu—“
Khóe môi nam tử khẽ cong, vạch nên một độ cung cuồng ngạo bễ nghễ, “Nợ máu trả bằng máu…” Bạch ngọc địch trong tay hắn vững vàng đặt lên mi tâm Tiêu Tùy, khinh thường nhìn xuống hắn, “Ngươi có năng lực này sao?”
Nghe đồn võ lâm đệ nhất tà giáo Ngạo Thần Cung như quỷ quật nơi địa ngục, Ngạo Thần Cung cung chủ tuyệt sắc mỹ mạo cũng là hạng người tâm ngoan thủ lạt tàn nhẫn vô tình, Tiêu Tùy kinh ngạc nhìn lên huyết sắc hồng mâu gần trong gang tấc, trong lòng chợt chấn động. (quỷ quật: hang quỷ, ổ quỷ)
Khí thế âm ngoan cuồng ngạo cùng mỹ diễm nhiếp nhân tâm hồn kia, khiến vị võ lâm chính đạo nguyên lão tung hoành giang hồ hai mươi năm lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Nam tử xoay người, đôi mắt diễm hồng lưu quang hoa chuyển, ngữ khí hờ hững lạnh nhạt, “Tiêu môn chủ, nhi tử của ngươi năm nay mười sáu tuổi sao.”
Một cỗ hàn ý vô hình thổi quét toàn thân Tiêu Tùy khiến hắn đột nhiên phát run, “Ngươi… Ngươi cái tên ma đầu bệnh hoạn điên cuồng này, ngay cả hài tử cũng không buông tha! Ngô…”
Tiêu Tùy tê tâm liệt phế gào thét, bởi vì kịch liệt dãy dụa động đến miệng vết thương, liền phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm hồng nền đá tuyết bạch.
“Ta nói ta giết hắn sao?” Nam tử tao nhã ngồi xuống, “Ngươi nói ta ngay cả hài tử cũng không buông tha, vậy ngươi Tiêu Tùy làm sao lại không như vậy?”
Tiêu Tùy cả người run rẩy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như người chết.
Nam tử trông thấy vẻ mặt thảm đạm của Tiêu Tùy, khóe môi cong lên thành một nụ cười tuyệt mỹ, hắn bưng một tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khinh thường nhìn người trước mặt, “Được rồi Tiêu môn chủ, đừng loạn tưởng, mệnh nhi tử của ngươi nằm trong tay ngươi.”
Tiêu Tùy ngẩng đầu, suy nghĩ xoay chuyển, nghiến răng phẫn nộ nói, “Ngươi dám uy hiếp lão phu!”
“Ta đây là cho ngươi mặt mũi, xem phân lượng ngươi nóng lòng nhớ nhung nhi tử ta không có giết hắn, Tiêu môn chủ cần cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Ngươi muốn Mặc Lân Đồ thật sao…” Đôi mắt Tiêu Tùy nhộn nhạo một tia mong đợi.
“A a…” Tiêu Tùy bỗng nhiên cười như điên, “Hách Liên Cô Tuyết, xem ra ngươi cũng cảm thấy hứng thú với huyền cơ trong ‘Tứ linh đồ’ a? Ngươi muốn thần công bí kíp cùng bảo tàng? Ngươi một ma đầu cũng muốn xưng bá thiên hạ, ha ha ha… Ngươi cho rằng Thiên Địa Minh sẽ để ngươi được như mong muốn sao?”
Tiêu Tùy mặt ngoài nói có vẻ vân đạm phong khinh, nhưng tâm của hắn sớm đã bị khủng hoảng cùng sợ hãi chấn vỡ.
“Thả nhi tử của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Nam tử phất tay, vạt áo hỏa hồng khẽ dập dờn trong gió, hồng mâu yêu diễm thoáng hiện một tia lãnh ý.
“Ngươi có tư cách đặt điều kiện với ta sao?”
Tiêu Tùy đột nhiên mở to hai mắt, không sai, tiếp tục phản kháng cũng chỉ là vùng vẫy vô vọng, hắn đích xác không có tư cách, rơi vào tay Hách Liên Cô Tuyết sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Xuyên suốt sinh mệnh của hắn cho đến bây giờ không có hai chữ “Nhân từ”, Tiêu Tùy hiểu được, trong mắt Hách Liên Cô Tuyết hắn bất quá chỉ là một con kiến hôi, Mặc Lân Đồ mà Thanh Long Môn cung phụng mới là thứ hắn chân chính muốn có, nhưng hiện tại, Tiêu Tùy vẫn cố gắng nắm lấy một tia hi vọng, bởi vì nhi tử chính là uy hiếp lớn nhất của hắn.
Thần tình biến hóa của Tiêu Tùy toàn bộ lọt vào trong hồng mâu yêu diễm, Hách Liên Cô Tuyết thu liễm ý cười, thanh âm băng lãnh, “Ta không có thời gian dây dưa với ngươi, Tiêu môn chủ cứ tùy tiện đi.”
“Mặc Lân Đồ không ở chỗ của ta!”
Hồng mâu nheo lại, chợt lóe vẻ âm lãnh khiến người ta hít thở không thông, “Tiêu môn chủ, lời vô nghĩa ta đã nghe quá nhiều.”
“Đây là sự thật.” Tiêu Tùy nâng lên ánh mắt, không có nửa phần giấu diếm, “Ba ngày trước, vào lúc Thanh Long Môn bị tứ đại tòa sử của ngươi tẩy kiếp, lão phu ở trong mật thất không tìm được Mặc Lân Đồ!”
Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ lông mi, trong mắt hồng ba lưu chuyển, hắn trầm tư giây lát, “Nói như vậy, Mặc Lân Đồ đã mất tích ở ba ngày trước?”
“Không sai!” Câu nói hờ hững kia như ngoáy vào vết sẹo trong lòng Tiêu Tùy, “Nếu ngươi không diệt Thanh Long Môn của ta, Mặc Lân Đồ sao có thể mất đi, lão phu thế nào lại…”
Rơi vào kết cục cả đời khuất nhục này… Tiêu Tùy nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng tuyệt mỹ, một trận hít thở không thông, không dám mở miệng tiếp tục.
Hách Liên Cô Tuyết xoay người, nở nụ cười nhẹ, mang theo mị hoặc trí tử cùng sát ý vô tận, “Tiêu môn chủ nếu nói sớm, đã không phải chịu nhiều tra tấn cùng thống khổ như vậy.”
“Nhi tử của ta đâu?” Kinh mạch toàn thân Tiêu Tùy căng cứng.
Lúc này, hai tên hộ vệ khiêng một nam hài xích lõa đem đến trước mặt Tiêu Tùy, những vết bầm tím hiện lên rõ ràng trước mắt, đôi mắt nam hài còn chưa nhắm lại, mở to trừng trừng nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Tiêu Tùy nhìn nam hài trên mặt đất, toàn bộ lý trí đều đánh mất, gân xanh nổi lên, ánh mắt tựa hồ phát hỏa, “Ngươi… Ngươi… Ta liều mạng với ngươi – a –“
Bỗng nhiên hai mạt kiếm quang nháy mắt xuyên qua mắt cá chân của hắn, máu tươi phun trào, quyết tuyệt mà thê lương.
Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng cong lên thành một nụ cười ngạo nghễ, “Ta nói ta không giết hắn, cũng không nói không ngoạn hắn.”
“Ngươi… Vô sỉ!” Tiêu Tùy cắn chặt hàm răng như muốn nghiền nát.
“Không sai, thân thể nhi tử của ngươi quá yếu đuối, bổn cung chủ không nghĩ tới đùa một lúc liền chết.” Hồng mâu không có một tia rung động, Hách Liên Cô Tuyết ngữ khí bình thản, giống như đang nói: Ta lỡ tay phá hủy một món đồ chơi.
“Hách Liên Cô Tuyết, ngươi tên ma đầu tội nghiệt tày trời, ngươi chết không yên lành – Thiên Địa Minh sẽ không để yên cho ngươi – ngươi sống không yên lành – chết cũng không yên lành – “ Lệ thủy phẫn nộ gột rửa đôi mắt Tiêu Tùy, hắn khàn giọng hò hét, bỗng nhiên, một mạt đau đớn lạnh lẽo lướt qua bên cổ hắn, khiến tiếng mắng chửi chợt ngưng lại.
“Vậy để cho nhân mã Thiên Địa Minh đến đây đi.” Hồng mâu thoáng hiện vô tận trào phúng, nở rộ cô lãnh thị huyết, hồng y kinh diễm đứng giữa không gian tràn ngập phong diệp phiêu vũ, khí tức thâm trầm khiến người ta kinh hãi hít thở không thông dần hiển lộ.
“Nghe không… Giang Ngạc, Tông Đồng, Tiết Vô Mệnh đang gọi ngươi…” Thanh âm từ tính tựa thiên âm, mang theo vận luật âm trầm.
Tiêu Tùy đột nhiên trừng lớn hai mắt, dải lụa hồng như trường xà trên cổ hắn càng thắt chặt, thần sắc không thể tin tưởng tràn ngập khuôn mặt hắn.
“Ngươi…” Yết hầu bị xé rách của hắn vang lên những thanh âm cuối cùng, “Ngươi là… Hài… Hài tử…kia…”
Phù quang vừa hiện, hồng đồng mang theo hận ý hiện lên nét mỉa mai lạnh lùng, Hách Liên Cô Tuyết cúi người, ở bên tai Tiêu Tùy nhẹ giọng nói nhỏ, phảng phất như tiếng gọi tử vong biến ảo khôn lường.
“Hài tử đã trưởng thành, cho đám súc sinh các ngươi được đoàn tụ.”
Hồng quang huyễn lệ tản ra huyết sắc xinh đẹp, huyết vụ dâng lên như cánh hoa phi tán.
Một cái đầu nanh ác rơi xuống đất, bị dải lụa hồng đã rách nát thành từng mảnh vây quanh, trong mắt vẫn còn lưu lại sợ hãi cùng hối hận.
Tiêu Tùy thật không ngờ, một buổi tối bảy năm về trước, đã định trước cả đời hắn phải đeo trên lưng gông xiềng sám hối, hiện tại đã đến lúc nhận lấy hồi đáp…
“Ngươi đáng chết.” Đám mây hỏa sắc thiêu đốt rực rỡ nơi chân trời, phong diệp trong gió phiêu vũ lay động kỳ ảo, phù quang như lướt qua trong nháy mắt, bóng lưng diễm hồng không ai nhìn thấu để lại sau lưng tàn hoa phi vũ phiêu linh…. (phiêu linh: rơi lả tả nhẹ nhàng, mje, không biết nói thế nào >”<) Mây mù như sương khói, mi mắt hắn hơi rũ, tựa hồng vân trên cao quan sát trần thế ẩn hiện mờ ảo, đem loạn thế phù hoa dưới trời xanh nhập vào tầm mắt. Tàn nhẫn thị huyết, vô tâm vô tình, hắn thậm chí không đếm được trong tay mình đã có bao nhiêu vong linh hồn phi phách tán, song thế nhân vĩnh viễn không hay, vĩnh viễn không hiểu, đến tột cùng tâm của hắn vì sao mà tuyệt tích, vì sao mà đóng băng? Hỏa hồng y sam trong gió phiêu đãng, như huyến hoa sáng lạn, hắn thu vào hết thảy tuyệt thế tao nhã, duy độc không thu được tâm của người kia.