Chương 7: Đi cửa sau
Dạ Phàm cảm thấy người nọ rất quen mắt nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai. Cả hai người đều đứng yên bất động hồi lâu thăm dò đối phương.
Ngay cả người đàn ông nằm dưới đất cũng bất động im thin thít, Dạ Phàm hoài nghi có khi nào cậu sẽ bị giết người diệt khẩu không?
Cuối cùng người đàn ông kia thả điếu thuốc còn đang cháy dở trong tay xuống, chủ động bước đến trước. Một bộ dạng đi đứng rất thong thả, tay trái thả vào trong túi quần, tay phải lấy xuống chiếc kính râm vốn che mất nửa mặt.
Dạ Phàm rốt cuộc nhìn rõ người trước mắt là ai. Cũng thiếu chút nữa chửi thề ra khỏi miệng, Đ.ệ.t... nam phụ làm gì ở chỗ này, fan của anh ta không phải đang chờ ở lối đi khu A sao?
Lúc Tần Viễn còn cách Dạ Phàm tầm hai bước thì có một người đàn ông đi tới chen ngang giữa hai người. Nhìn bộ dáng, cậu đoán anh ta hẳn là người đại diện của Tần Viễn.
"Tần Viễn, xảy ra chuyện gì thế? Đây là ai?" Mặc dù hỏi ra miệng nhưng không đợi hắn trả lời mà tự động quan sát tình hình trước. Liếc mắt thấy trên tay Dạ Phàm là cầm một cái điện thoại đang chỉa thẳng về hướng này, lại thêm sự việc bị lộ lịch trình Tống Liêu liền tưởng Dạ Phàm cũng là một tay phóng viên khác.
Không nói gì anh mà ngay cả Tần Viễn cũng nghĩ như vậy. Dạ Phàm mà nghe được suy nghĩ của bọn họ hẳn sẽ hô to ba tiếng: Oan uổng a....!
"Chàng trai trẻ, cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy. Nếu cậu không lập tức xóa hình, chúng tôi bắt buộc phải sử dụng biện pháp mạnh" Tống Liêu chưa đợi Dạ Phàm nói gì đã xổ ra một tràng, anh còn cảm thấy bản thân rất có phong phạm của người đại diện xuất sắc.
Dạ Phàm ngơ ra, nhìn xuống cái điện thoại đời cũ trên tay rốt cuộc mới hiểu ra tại sao bọn họ phản ứng gay gắt như vậy.
"Này, hai ngườì hiểu lầm rồi, tôi không..."
Tống Liêu không quan tâm Dạ Phàm nói cái gì, nói chung đều là biện hộ, anh rất không kiên nhẫn mà cắt ngang.
"Xin nhắc lại, nếu cậu không giao ra điện thoại chúng tôi có thể sẽ kiện cậu tôi xâm phạm quyền riêng tư"
Thực ra cũng không đến mức như vậy, chỉ là chụp vài tấm hình. Trừ phi hành động quá đáng như những kẻ bám đuôi ảnh hưởng đến sức khỏe hay tinh thần người khác mới có khả năng bị phạt nặng. Tống Liêu hiện tại chỉ là muốn doạ cậu một phen.
Tần Viễn vẫn chưa lên tiếng, bộ dáng có vẻ lơ đãng, đối với hành động của anh cũng không có ý kiến gì.
Dạ Phàm ban đầu còn bình tĩnh muốn giải thích, lúc này lông mày đã hơi nhíu lại. Thế lực Tần Viễn không nhỏ, điện thoại đương nhiên sẽ giao ra nhưng thái độ của người nọ làm cậu hơi khó chịu.
((╬◣﹏◢))
"Vậy nếu trong điện thoại của tôi không có bất kỳ tấm hình nào thì sao? Tôi cũng sẽ kiện hai người khi ép buộc khám xét điện thoại và xâm phạm quyền riêng tư của tôi nhé!"
Dạ Phàm thở mạnh một hơi, hơi nhoẻn miệng cười, bình thản đáp.
Tống Liêu còn nghĩ Dạ Phàm chỉ là lấy cứng đối cứng, khoanh tay rất tự tin
"Ha, tất nhiên, thế nhưng cậu không có cơ hội đó đâu, mời giao điện thoại ra"
Duy chỉ có Tần Viễn liếc nhìn cái cằm nhọn của cậu, nhướn mày.
Lúc Tống Liêu mở máy lên đã thấy sai sai, vì màn hình hiện lên là một trò chơi tên là câu đố trí tuệ, còn đang chơi dở ở câu thứ 9. Nhịn xuống bối rối, anh kiểm tra thư viện hình ảnh, càng kiểm tra nét mặt cũng dần đông cứng lại, miệng lẩm bẩm "không thể nào a, sao lại không có!"
Ngẩng đầu lên mới phát hiện tay khác cậu còn cầm một cái điện thoại khác nữa. Lập tức không nói không rằng mà giật lấy, mở lên lại thấy có cài mật khẩu.
"Mật khẩu là gì?"
Dạ Phàm muốn lấy lại, lại bị anh xoay người tránh đi "Đây là của bạn tôi, anh không được động vào"
Dạ Phàm phản kháng gay gắt làm Tống Liêu tưởng rằng cậu có tật giật mình.
"Đọc mật khẩu đi, cậu càng như vậy chúng ta khả năng không kết thúc chuyện này sớm được"
Dạ Phàm mím môi, không nói chuyện, đôi bên trong phút chốc rơi vào giằng co.
Người im lặng nãy giờ bỗng nhiên di chuyển, hắn cầm lấy điện thoại từ trong tay Tống Liêu mà quan sát. Ốp lưng màu hồng có một chú thỏ trắng cực kì dễ thương, mà màn hình khoá điện thoại hiện lên là hình của một cô gái nhoẻn miệng cười. Tần Viễn liền chắc chắn cái điện thoại này hẳn là của một cô gái!
Hắn không nói không rằng đem nó trả lại cho Dạ Phàm. Hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Cậu nhận lấy di động, nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng có lẽ lớp kính quá dày, Tần Viễn cũng không thấy rõ, chỉ thấy môi cậu hơi mấp máy. Hắn nghĩ nghĩ cậu hẳn là muốn bồi thường nên cầm lấy cái điện thoại cũ của cậu, lại rút ra từ trong túi ra một cây bút Line mà kí tên lên ốp lưng trong suốt.
Bút Line
Dạ Phàm chưa kịp ngăn cản thì Tần Viễn đã quẹt xong nét bút cuối cùng.
"Đền cho cậu!"
Dạ Phàm giật giật khoé môi nhìn bản mặt đầy tự mãn của người nọ, lần đầu tiên thấy cậu có lẽ bị điên rồi mới cho rằng tên nam phụ này ôn nhu si tình. Cậu lấy chữ kí của hắn về làm gì? Có tác dụng gì? Ăn được sao? Cậu ngay cả tiền mua cái ốp lưng mới còn không có đấy! Dạ Phàm trong lòng mãnh liệt gào thét.
"Này, này..." Tống Liêu không rõ vì sao Tần Viễn lại hành động như vậy.
"Đợi anh trai cậu về, trừ hắn hai tháng lương!" Tần Viễn quay lưng đi trước, để lại Tống Liêu với khuôn mặt đần thối.
Đúng vậy, Anh ta cũng không phải là người đại diện chính thức của Tần Viễn mà là anh trai của anh, Tống Thần. Tống Liêu chỉ là đến hỗ trợ vì Tống Thần còn có công tác ở nước ngoài. Kiểu này về chắc chắc anh sẽ bị mắng ngay cả cái quần cũng không còn mất.
Tống Liêu sau cùng cũng phát hiện ra bản thân thực sự nhận lầm người, cúi đầu xin lỗi Dạ Phàm liên tục. Cậu cũng không thể nhỏ mọn như vậy, cũng chỉ đành gật đầu cho qua.
Phạm Phạm sau hơn 10 phút quay lại cũng không hề biết chỗ này vừa xảy ra cái gì. Dạ Phàm cũng không có hứng thú nói về chuyện đó, bước đệm này cứ thế trôi qua.
Bạn trai của Phàm Phàm là một người mẫu mới nổi, Dạ Phàm đã khá bất ngờ khi nghe thông tin này. Đang suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên trước mắt trở nên tối sầm.
Lưu Triết cao hơn cậu nửa cái đầu vừa đứng gần lại liền che gần hết ánh sáng. Dạ Phàm ngơ ngác không hiểu lí do vì sao bản thân bị trừng mắt. Đáng sợ hơn là người nọ chỉ trợn mắt trừng trừng mà không nói câu nào.
Bốp... Phạm Phạm thấy vậy liền đập một cái vào lưng y, kêu rất vang "Dạ Phàm là bạn em đấy, cư xử cho tốt vào"
Lưu Triết lập tức như chú chó nhỏ cụp đuôi, xị mặt xuống.
"Cậu không cần để ý hắn, chúng ta cùng đi uống nước đi"
Thế mà cuối cùng bọn họ lại chui vào quán coffee Land. Dạ Phàm vừa có ấn tượng không tốt với nơi này, kêu nước ra cũng chỉ quậy quậy đảo qua đảo lại nhưng không uống.
"Này, cậu bị sao thế?" Phạm Phạm ôm ấp bạn trai mình thấy đủ mới để ý thấy Dạ Phàm không vui chống cằm.
Dạ Phàm cũng cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu nên mới đem chuyện xảy ra lúc sáng kể ra. Ai ngờ nghe xong Phạm Phạm ôm bụng cười phá lên, Lưu Triết cũng nhịn không được cong cong khoé miệng.
"Quán này tuyển người tiêu chí đầu tiên là phải có khuôn mặt đẹp, họ không tuyển cậu cũng là điều dễ hiểu!" Lưu Triết xem như có lòng tốt đem lí do nói cho cậu nghe.
Phạm Phạm thấy mình cười trên nỗi đau người khác thực là không phúc hậu mới nén cười, nói "Quán này là chi nhánh của bạn trai tớ đấy, có lời nói của anh ấy hẳn là cậu sẽ được tuyển thôi!"
Lưu Triết cũng thuận thế đáp "Để tôi nói thì cũng được thôi... Thế nhưng có điều kiện!"
Phạm Phạm nghe vậy không vui nhíu mày, dùng khuỷu tay đẩy eo y.
Dạ Phàm chưa kịp lên tiếng thì đã nghe y nói tiếp "Điều kiện là giúp tôi trông Phạm Phạm, nếu có tên không biết xấu hổ nào đến gần cô ấy thì cứ đạp bay!"
Phạm Phạm xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt nhìn y.
Sau vài lần nói chuyện Lưu Triết có thể nhìn ra Dạ Phàm không có ý đồ khác với bạn gái mình, hai người giống như đạt thành hiệp nghị. Dạ Phàm lại nở nụ cười, xem ra tên này tính tình cũng không tệ lắm.
Dạ Phàm cũng là lần đầu tiên cảm giác được cái tốt của việc đi cửa sau... Chỉ Hai chữ thôi... Sảng khoái!
Ngay cả người đàn ông nằm dưới đất cũng bất động im thin thít, Dạ Phàm hoài nghi có khi nào cậu sẽ bị giết người diệt khẩu không?
Cuối cùng người đàn ông kia thả điếu thuốc còn đang cháy dở trong tay xuống, chủ động bước đến trước. Một bộ dạng đi đứng rất thong thả, tay trái thả vào trong túi quần, tay phải lấy xuống chiếc kính râm vốn che mất nửa mặt.
Dạ Phàm rốt cuộc nhìn rõ người trước mắt là ai. Cũng thiếu chút nữa chửi thề ra khỏi miệng, Đ.ệ.t... nam phụ làm gì ở chỗ này, fan của anh ta không phải đang chờ ở lối đi khu A sao?
Lúc Tần Viễn còn cách Dạ Phàm tầm hai bước thì có một người đàn ông đi tới chen ngang giữa hai người. Nhìn bộ dáng, cậu đoán anh ta hẳn là người đại diện của Tần Viễn.
"Tần Viễn, xảy ra chuyện gì thế? Đây là ai?" Mặc dù hỏi ra miệng nhưng không đợi hắn trả lời mà tự động quan sát tình hình trước. Liếc mắt thấy trên tay Dạ Phàm là cầm một cái điện thoại đang chỉa thẳng về hướng này, lại thêm sự việc bị lộ lịch trình Tống Liêu liền tưởng Dạ Phàm cũng là một tay phóng viên khác.
Không nói gì anh mà ngay cả Tần Viễn cũng nghĩ như vậy. Dạ Phàm mà nghe được suy nghĩ của bọn họ hẳn sẽ hô to ba tiếng: Oan uổng a....!
"Chàng trai trẻ, cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy. Nếu cậu không lập tức xóa hình, chúng tôi bắt buộc phải sử dụng biện pháp mạnh" Tống Liêu chưa đợi Dạ Phàm nói gì đã xổ ra một tràng, anh còn cảm thấy bản thân rất có phong phạm của người đại diện xuất sắc.
Dạ Phàm ngơ ra, nhìn xuống cái điện thoại đời cũ trên tay rốt cuộc mới hiểu ra tại sao bọn họ phản ứng gay gắt như vậy.
"Này, hai ngườì hiểu lầm rồi, tôi không..."
Tống Liêu không quan tâm Dạ Phàm nói cái gì, nói chung đều là biện hộ, anh rất không kiên nhẫn mà cắt ngang.
"Xin nhắc lại, nếu cậu không giao ra điện thoại chúng tôi có thể sẽ kiện cậu tôi xâm phạm quyền riêng tư"
Thực ra cũng không đến mức như vậy, chỉ là chụp vài tấm hình. Trừ phi hành động quá đáng như những kẻ bám đuôi ảnh hưởng đến sức khỏe hay tinh thần người khác mới có khả năng bị phạt nặng. Tống Liêu hiện tại chỉ là muốn doạ cậu một phen.
Tần Viễn vẫn chưa lên tiếng, bộ dáng có vẻ lơ đãng, đối với hành động của anh cũng không có ý kiến gì.
Dạ Phàm ban đầu còn bình tĩnh muốn giải thích, lúc này lông mày đã hơi nhíu lại. Thế lực Tần Viễn không nhỏ, điện thoại đương nhiên sẽ giao ra nhưng thái độ của người nọ làm cậu hơi khó chịu.
((╬◣﹏◢))
"Vậy nếu trong điện thoại của tôi không có bất kỳ tấm hình nào thì sao? Tôi cũng sẽ kiện hai người khi ép buộc khám xét điện thoại và xâm phạm quyền riêng tư của tôi nhé!"
Dạ Phàm thở mạnh một hơi, hơi nhoẻn miệng cười, bình thản đáp.
Tống Liêu còn nghĩ Dạ Phàm chỉ là lấy cứng đối cứng, khoanh tay rất tự tin
"Ha, tất nhiên, thế nhưng cậu không có cơ hội đó đâu, mời giao điện thoại ra"
Duy chỉ có Tần Viễn liếc nhìn cái cằm nhọn của cậu, nhướn mày.
Lúc Tống Liêu mở máy lên đã thấy sai sai, vì màn hình hiện lên là một trò chơi tên là câu đố trí tuệ, còn đang chơi dở ở câu thứ 9. Nhịn xuống bối rối, anh kiểm tra thư viện hình ảnh, càng kiểm tra nét mặt cũng dần đông cứng lại, miệng lẩm bẩm "không thể nào a, sao lại không có!"
Ngẩng đầu lên mới phát hiện tay khác cậu còn cầm một cái điện thoại khác nữa. Lập tức không nói không rằng mà giật lấy, mở lên lại thấy có cài mật khẩu.
"Mật khẩu là gì?"
Dạ Phàm muốn lấy lại, lại bị anh xoay người tránh đi "Đây là của bạn tôi, anh không được động vào"
Dạ Phàm phản kháng gay gắt làm Tống Liêu tưởng rằng cậu có tật giật mình.
"Đọc mật khẩu đi, cậu càng như vậy chúng ta khả năng không kết thúc chuyện này sớm được"
Dạ Phàm mím môi, không nói chuyện, đôi bên trong phút chốc rơi vào giằng co.
Người im lặng nãy giờ bỗng nhiên di chuyển, hắn cầm lấy điện thoại từ trong tay Tống Liêu mà quan sát. Ốp lưng màu hồng có một chú thỏ trắng cực kì dễ thương, mà màn hình khoá điện thoại hiện lên là hình của một cô gái nhoẻn miệng cười. Tần Viễn liền chắc chắn cái điện thoại này hẳn là của một cô gái!
Hắn không nói không rằng đem nó trả lại cho Dạ Phàm. Hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Cậu nhận lấy di động, nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng có lẽ lớp kính quá dày, Tần Viễn cũng không thấy rõ, chỉ thấy môi cậu hơi mấp máy. Hắn nghĩ nghĩ cậu hẳn là muốn bồi thường nên cầm lấy cái điện thoại cũ của cậu, lại rút ra từ trong túi ra một cây bút Line mà kí tên lên ốp lưng trong suốt.
Bút Line
Dạ Phàm chưa kịp ngăn cản thì Tần Viễn đã quẹt xong nét bút cuối cùng.
"Đền cho cậu!"
Dạ Phàm giật giật khoé môi nhìn bản mặt đầy tự mãn của người nọ, lần đầu tiên thấy cậu có lẽ bị điên rồi mới cho rằng tên nam phụ này ôn nhu si tình. Cậu lấy chữ kí của hắn về làm gì? Có tác dụng gì? Ăn được sao? Cậu ngay cả tiền mua cái ốp lưng mới còn không có đấy! Dạ Phàm trong lòng mãnh liệt gào thét.
"Này, này..." Tống Liêu không rõ vì sao Tần Viễn lại hành động như vậy.
"Đợi anh trai cậu về, trừ hắn hai tháng lương!" Tần Viễn quay lưng đi trước, để lại Tống Liêu với khuôn mặt đần thối.
Đúng vậy, Anh ta cũng không phải là người đại diện chính thức của Tần Viễn mà là anh trai của anh, Tống Thần. Tống Liêu chỉ là đến hỗ trợ vì Tống Thần còn có công tác ở nước ngoài. Kiểu này về chắc chắc anh sẽ bị mắng ngay cả cái quần cũng không còn mất.
Tống Liêu sau cùng cũng phát hiện ra bản thân thực sự nhận lầm người, cúi đầu xin lỗi Dạ Phàm liên tục. Cậu cũng không thể nhỏ mọn như vậy, cũng chỉ đành gật đầu cho qua.
Phạm Phạm sau hơn 10 phút quay lại cũng không hề biết chỗ này vừa xảy ra cái gì. Dạ Phàm cũng không có hứng thú nói về chuyện đó, bước đệm này cứ thế trôi qua.
Bạn trai của Phàm Phàm là một người mẫu mới nổi, Dạ Phàm đã khá bất ngờ khi nghe thông tin này. Đang suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên trước mắt trở nên tối sầm.
Lưu Triết cao hơn cậu nửa cái đầu vừa đứng gần lại liền che gần hết ánh sáng. Dạ Phàm ngơ ngác không hiểu lí do vì sao bản thân bị trừng mắt. Đáng sợ hơn là người nọ chỉ trợn mắt trừng trừng mà không nói câu nào.
Bốp... Phạm Phạm thấy vậy liền đập một cái vào lưng y, kêu rất vang "Dạ Phàm là bạn em đấy, cư xử cho tốt vào"
Lưu Triết lập tức như chú chó nhỏ cụp đuôi, xị mặt xuống.
"Cậu không cần để ý hắn, chúng ta cùng đi uống nước đi"
Thế mà cuối cùng bọn họ lại chui vào quán coffee Land. Dạ Phàm vừa có ấn tượng không tốt với nơi này, kêu nước ra cũng chỉ quậy quậy đảo qua đảo lại nhưng không uống.
"Này, cậu bị sao thế?" Phạm Phạm ôm ấp bạn trai mình thấy đủ mới để ý thấy Dạ Phàm không vui chống cằm.
Dạ Phàm cũng cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu nên mới đem chuyện xảy ra lúc sáng kể ra. Ai ngờ nghe xong Phạm Phạm ôm bụng cười phá lên, Lưu Triết cũng nhịn không được cong cong khoé miệng.
"Quán này tuyển người tiêu chí đầu tiên là phải có khuôn mặt đẹp, họ không tuyển cậu cũng là điều dễ hiểu!" Lưu Triết xem như có lòng tốt đem lí do nói cho cậu nghe.
Phạm Phạm thấy mình cười trên nỗi đau người khác thực là không phúc hậu mới nén cười, nói "Quán này là chi nhánh của bạn trai tớ đấy, có lời nói của anh ấy hẳn là cậu sẽ được tuyển thôi!"
Lưu Triết cũng thuận thế đáp "Để tôi nói thì cũng được thôi... Thế nhưng có điều kiện!"
Phạm Phạm nghe vậy không vui nhíu mày, dùng khuỷu tay đẩy eo y.
Dạ Phàm chưa kịp lên tiếng thì đã nghe y nói tiếp "Điều kiện là giúp tôi trông Phạm Phạm, nếu có tên không biết xấu hổ nào đến gần cô ấy thì cứ đạp bay!"
Phạm Phạm xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt nhìn y.
Sau vài lần nói chuyện Lưu Triết có thể nhìn ra Dạ Phàm không có ý đồ khác với bạn gái mình, hai người giống như đạt thành hiệp nghị. Dạ Phàm lại nở nụ cười, xem ra tên này tính tình cũng không tệ lắm.
Dạ Phàm cũng là lần đầu tiên cảm giác được cái tốt của việc đi cửa sau... Chỉ Hai chữ thôi... Sảng khoái!