Chương 95: Chiên trứng đi
Tần Viễn không giơ tay mà tiến hẳn lên trước vài bước
“Tôi là đàn ông, ngủ ở đâu cũng được, cứ để cậu ấy ở phòng đơn của tôi đi”
1 lời này ảnh đế chủ động nói ra, không ai có ý kiến thêm gì nữa
Đạo diễn kêu 1 nhân viên khỏe mạnh ẵm Dạ Phàm lên phòng nhưng lại bị Tần Viễn giành trước 1 bước nữa
1 tay vòng qua cổ, tay còn lại vòng qua chân, động tác mượt mà giống như đã từng làm qua vô số lần
Những người khác chỉ biết trố mắt đứng nhìn.
Duy chỉ có Diệp Hạo Lâm là bình tĩnh vì không phải lần đầu tiên chứng kiến sự tình như vậy. Nhưng thắc mắc trong đầu cậu ta về mối quan hệ giữa bọn họ ngày càng lớn.
Nhược Khê lại càng hậm hực hơn khi mọi sự chú ý lại đổ dồn về 1 người mới vô danh tiểu tốt.
Mà Hạ Vy xung phong đứng ra lại là người ở gần Tần Viễn nhất, đương nhiên thấy rõ cận cảnh otp couple của cô nàng ôm ấp thân thiết.
* OTP là viết tắt của cụm từ tiếng Anh “one true pairing”, dùng để chỉ mối quan hệ lãng mạn hư cấu do fan tạo ra về cặp nhân vật, thần tượng, người nổi tiếng bất kỳ.
Hứa Vĩ buồn ngủ nên không để ý lắm. Nhưng cách Hoắc Kinh Trì quan sát Tần Viễn và Dạ Phàm trông có vẻ khá tìm tòi nghiên cứu.
Đặt Dạ Phàm xuống giường, lại thấy camera man muốn theo vào quay phim liền bị Tần Viễn đuổi ra ngoài. Sau khi trùm kín camera được đặt sẵn trong phòng hắn mới cả gan ngồi xuống cạnh giường.
Đầu tiên là điều chỉnh tư thế ngủ cho Dạ Phàm thật thoải mái, sau lại kiểm tra thân nhiệt của cậu.
Ngón tay nhẹ nhàng vén lên từng sợi tóc mái, để lộ khuôn mặt thanh tú. Nhưng dường như người ngủ không được yên ổn, hàng lông mày vẫn luôn nhíu lại. Tần viễn khẽ ấn ngón tay lên trán cậu, xoa nhẹ, đợi Dạ Phàm không còn nhăn mặt nữa mới chậm chạp rời đi.
Trước khi đi còn không quên gửi lên trán cậu 1 nụ hôn, cùng lời thì thầm
“Ngủ ngon”
Tần Viễn đặc biệt không thích ngủ với người khác nên quyết định nằm ở sô pha, đạo diễn cũng không cản được hắn.
Lưng ghế dài và rộng đủ 1 người nằm nhưng Tần Viễn lại thuộc số ít vừa cao vừa to con nên nằm kiểu gì cũng dư 1 đoạn từ cổ chân trở xuống.
Mọi người ai về phòng nấy, Dạ Phàm sau khi qua thời gian bị phạt mới thực sự yên giấc ngủ ngon. Buổi sáng còn dậy trước mọi người tắm rửa vì đêm qua chảy quá nhiều mồ hôi.
Vì xuống phòng khách trước nên cũng là cậu thấy cảnh tượng 1 Ảnh đế thân cao 1 mét 88 lại nhét cả người lên cái ghế bé tí chật chội. Dù có đắp chăn cũng lộ ra cả 2 bàn chân bên ngoài.
Dạ Phàm kiếm nước ấm uống buổi sáng đi qua đi lại 2 lần rốt cuộc ngứa mắt chịu không nổi mới rón rén tiến lại gần.
Nhẹ nhàng kéo tấm chăn trên người Tần Viễn xuống muốn phủ bàn chân của hắn lại nhưng tuy che được phía dưới rồi ở phía trên lại bị rớt xuống 1 đoạn lộ ra phần áo thun mỏng bên trên. Dạ Phàm đành phải đổi vị trí kéo phần trên tấm chăn lên thì dưới chân lại bị lộ ra. Cậu cắn răng không can tâm, còn muốn sửa chăn thêm 1 lần nữa thì đột nhiên bị 1 bàn tay rắn chắc nắm lại.
Tần Viễn vốn không vui nhăn mày, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu nhưng khi thấy được người đối diện là ai sự không vui kia liền biến mất tăm.
Cổ tay Dạ Phàm rất mỏng manh, bị siết chặt lại không thể manh động chỉ có thể thốt ra 3 chữ “Tay tôi đau”
Tần Viễn nhận ra sức lực bản thân quá lớn lập tức nới lỏng ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông hẳn, hắn hỏi chuyện
“Cậu vừa làm gì vậy?”
Giọng nói không giống vẻ đang giận dữ nên Dạ Phàm cũng bạo gan hơn 1 chút.
“Chỉ là tôi thấy chăn của anh không che được hết chân nên mới tùy tiện kéo xuống, nếu có làm phiền giấc ngủ của anh thì xin lỗi nhé!”
“Phì, sợ tôi bị lạnh chân à!”
Không nghĩ đến lúc này Tần Viễn lại bật cười, Dạ Phàm đứng nhìn đến ngớ người.
Ánh mắt bình thường hơi xếch lên nhưng lúc cười cong lên hình trăng khuyết, tròng mắt hổ phách giống như lập loè những chùm tia sáng trong đó. Dù chỉ vài giây thoáng qua nhưng ấn tượng để lại cho người khác đúng là khó phai.
“Hửm??” Không thấy Dạ Phàm ừ hử gì cả Tần Viễn ngẩng mặt cao lên 1 chút, trực tiếp đối diện với ánh mắt của cậu.
Dạ Phàm hiện tại mới hoàn hồn nhận ra Tay 2 người còn đang tiếp xúc với nhau, lúc này mới tự rút tay mình ra trước. Đơn thuần thừa nhận
“Đúng là sợ anh bị lạnh, ảnh đế mà bị cảm là fan sẽ lo lắng lắm đấy”
Tần Viễn kéo chăn ra khỏi người, thay đổi tư thế thành ngồi
“Nói đến bị bệnh, cậu… Hiện tại đã hoàn toàn khoẻ rồi chứ?”
Dạ Phàm khoe con chuột trên bắp tay của mình, vỗ vỗ ngực.
“Yên tâm, đã hết sốt rồi!”
“Thật không?”
Không đợi Dạ Phàm trả lời nốt Tần Viễn đã dứng dậy
Bị áp sát ở khoảng cách gần, đại não Dạ Phàm đột nhiên trống rỗng. Tần Viễn cũng không làm gì quá giới hạn, chỉ là dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu vài giây rồi liền bỏ ra.
“Đúng là hết sốt thật rồi!”
Cả nhà ngoài 2 người dậy sớm này ra thoát được 1 kiếp còn những người khác còn đang ngủ đều bị dính chưởng của Đạo diễn
Ông cầm 1 cái loa cực to, mở chuông của còi báo xe cứu hoả. Thế là 1 đám nghệ sĩ bị đánh thức bằng loại thanh âm rất dã man vào sáng sớm.
Đợi mọi người tập trung đầy đủ đã là 1 tiếng sau.
“Trên bàn là bánh mì mà nhân viên đã chuẩn bị sẵn. Vấn đề là chỗ chúng ta chỉ có bánh mì không mà thôi. Nhiệm vụ sáng nay của mọi người là phải vào chuồng gà phía sau mà lấy trứng. Bên cạnh chuồng gà là vườn dưa leo. Mỗi người ít nhất phải gom đủ 2 quả trứng và 2 trái dưa leo mới được ăn buổi sáng”
Phó đạo diễn còn châm trước nhắc nhở thêm
“Nói trước với cô cậu là đám gà mái này vừa mới đẻ nên chúng khá hung dữ, muốn xin trứng của chúng sẽ có 1 chút khó khăn đấy”
Diệp Hạo Lâm nghe vậy còn phì cười
“Xì… Có mấy quả trứng mà thôi, có khó khăn gì được chứ?”
Một lát sau, người tàn tạ nhất trong cả đám là cậu ta. Buổi sáng còn rất vui vẻ mặc bộ đồ màu trắng hiện tại đã dính đầy phâ.n gà và lông gà, khuôn mặt cũng không cũng không tránh khỏi bị dính bùn đất bầy hầy.
Hạ Vy thì khá hơn 1 chút, vì cô cố tình làm quen con gà mẹ trước rồi mới xin trứng của nó.
Hoắc Kinh Trì trực tiếp hơn, đợi Hứa Vĩ lấp được trứng gà và dưa leo xong liền lấy cắp của cậu ta.
Hứa Vĩ còn không buồn chửi mắng, chỉ lạnh mặt quay trở lại xông pha 1 phen. Nhưng cuối cùng cũng phải về thay 1 bộ đồ khác.
Nhược Khê đến sau mọi người nửa tiếng vì bận trang điểm bà thay bộ váy ngắn cũn cỡn. Đương nhiên là sẽ từ chối việc bị lấm lem bùn đất và lông gà. Nhất quyết dù có nhịn đói cũng không đi vào.
Dạ Phàm cũng thực hiện nhiệm vụ rất nhanh thôi. Cậu vốc 1 nắm đồ ăn cho gà mà nhân viên đã đặt sẵn, tự tay mình cho gà mái mẹ ăn, cũng rất dễ dàng lấy được trứng gà.
Tiếp theo là đến lượt nấu ăn.
Hạ Vy cũng không ngại mà tiết lộ
“Báo cáo, tui không biết bất kì thứ gì liên quan đến bếp núc đâu nhé. Có ai co thể giúp tui chiên 2 quả trứng này lên được không?”
Diệp Hạo Lâm đương nhiên là không biết vì cậu ta luôn được đầu bếp riêng nấu cho ăn. Hứa Vĩ cũng lắc đầu từ chối. Cậu ta chuyển 2 quả trứng trong tay qua cho Hoắc Kinh Trì
“Anh Hoắc lấy đồ của tôi, vậy thì nên bỏ ra chút công sức chứ!”
Hạ Vy sáng mắt cả lên
“Anh biết nấu ăn à?”
Hoắc Kinh Trì nhìn Hứa Vĩ cười trừ
"Nếu chiên ốp la thì anh biết "
Nghe vậy, Diệp Hạo Lâm cũng đẩy đồ của mình qua
“Tôi giao lại trứng của tôi cho anh”
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Diệp Hạo Lâm Dạ Phàm xém phụt cười ra khỏi miệng. Khụ… Dù biết cậu ta không nghĩ gì nhiều nhưng Lời này dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh quá.
Đợi Hoắc Kinh Trì chiên xong Dạ Phàm mới chậm chạp bước vào bếp nấu cho mình. Không biết là sau lưng còn có người khác lúc quay lại xém tông phải 1 “bức tường thịt”
Tần viễn im lặng nãy giờ mới xuất hiện, cũng không biết ảnh đế luôn xem trọng mặt mũi này lấy trứng bằng cách nào. Dạ Phàm còn chưa hồi thần thì đã thấy Tần Viễn đưa 2 cái trứng của mình ra. Trông rất trắng trẻo tròn trịa, không hề bị dơ tí nào
“Cậu đang chiên trứng phải không? Tiện tay làm cho tôi luôn đi!”
“À, Ừ… Được chứ!”
Dạ Phàm bật lửa lên,đợi chảo nóng đủ rồi đổ dầu vào chảo. Thấy Tần Viễn mãi vẫn chưa đi mà vẫn đứng yên tại chỗ cậu đành mở miệng hỏi
“Trứng anh ăn có yêu cầu gì không? Ví dụ như anh thích ăn lòng đỏ còn tái hay thích ăn trứng chín hoàn toàn”
Tần viễn khoanh tay lại, không có ý định rời đi…
“Vừa chín tới là được”
°°°
Thức ra chương cho kịp cho mọi người nè ??
“Tôi là đàn ông, ngủ ở đâu cũng được, cứ để cậu ấy ở phòng đơn của tôi đi”
1 lời này ảnh đế chủ động nói ra, không ai có ý kiến thêm gì nữa
Đạo diễn kêu 1 nhân viên khỏe mạnh ẵm Dạ Phàm lên phòng nhưng lại bị Tần Viễn giành trước 1 bước nữa
1 tay vòng qua cổ, tay còn lại vòng qua chân, động tác mượt mà giống như đã từng làm qua vô số lần
Những người khác chỉ biết trố mắt đứng nhìn.
Duy chỉ có Diệp Hạo Lâm là bình tĩnh vì không phải lần đầu tiên chứng kiến sự tình như vậy. Nhưng thắc mắc trong đầu cậu ta về mối quan hệ giữa bọn họ ngày càng lớn.
Nhược Khê lại càng hậm hực hơn khi mọi sự chú ý lại đổ dồn về 1 người mới vô danh tiểu tốt.
Mà Hạ Vy xung phong đứng ra lại là người ở gần Tần Viễn nhất, đương nhiên thấy rõ cận cảnh otp couple của cô nàng ôm ấp thân thiết.
* OTP là viết tắt của cụm từ tiếng Anh “one true pairing”, dùng để chỉ mối quan hệ lãng mạn hư cấu do fan tạo ra về cặp nhân vật, thần tượng, người nổi tiếng bất kỳ.
Hứa Vĩ buồn ngủ nên không để ý lắm. Nhưng cách Hoắc Kinh Trì quan sát Tần Viễn và Dạ Phàm trông có vẻ khá tìm tòi nghiên cứu.
Đặt Dạ Phàm xuống giường, lại thấy camera man muốn theo vào quay phim liền bị Tần Viễn đuổi ra ngoài. Sau khi trùm kín camera được đặt sẵn trong phòng hắn mới cả gan ngồi xuống cạnh giường.
Đầu tiên là điều chỉnh tư thế ngủ cho Dạ Phàm thật thoải mái, sau lại kiểm tra thân nhiệt của cậu.
Ngón tay nhẹ nhàng vén lên từng sợi tóc mái, để lộ khuôn mặt thanh tú. Nhưng dường như người ngủ không được yên ổn, hàng lông mày vẫn luôn nhíu lại. Tần viễn khẽ ấn ngón tay lên trán cậu, xoa nhẹ, đợi Dạ Phàm không còn nhăn mặt nữa mới chậm chạp rời đi.
Trước khi đi còn không quên gửi lên trán cậu 1 nụ hôn, cùng lời thì thầm
“Ngủ ngon”
Tần Viễn đặc biệt không thích ngủ với người khác nên quyết định nằm ở sô pha, đạo diễn cũng không cản được hắn.
Lưng ghế dài và rộng đủ 1 người nằm nhưng Tần Viễn lại thuộc số ít vừa cao vừa to con nên nằm kiểu gì cũng dư 1 đoạn từ cổ chân trở xuống.
Mọi người ai về phòng nấy, Dạ Phàm sau khi qua thời gian bị phạt mới thực sự yên giấc ngủ ngon. Buổi sáng còn dậy trước mọi người tắm rửa vì đêm qua chảy quá nhiều mồ hôi.
Vì xuống phòng khách trước nên cũng là cậu thấy cảnh tượng 1 Ảnh đế thân cao 1 mét 88 lại nhét cả người lên cái ghế bé tí chật chội. Dù có đắp chăn cũng lộ ra cả 2 bàn chân bên ngoài.
Dạ Phàm kiếm nước ấm uống buổi sáng đi qua đi lại 2 lần rốt cuộc ngứa mắt chịu không nổi mới rón rén tiến lại gần.
Nhẹ nhàng kéo tấm chăn trên người Tần Viễn xuống muốn phủ bàn chân của hắn lại nhưng tuy che được phía dưới rồi ở phía trên lại bị rớt xuống 1 đoạn lộ ra phần áo thun mỏng bên trên. Dạ Phàm đành phải đổi vị trí kéo phần trên tấm chăn lên thì dưới chân lại bị lộ ra. Cậu cắn răng không can tâm, còn muốn sửa chăn thêm 1 lần nữa thì đột nhiên bị 1 bàn tay rắn chắc nắm lại.
Tần Viễn vốn không vui nhăn mày, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu nhưng khi thấy được người đối diện là ai sự không vui kia liền biến mất tăm.
Cổ tay Dạ Phàm rất mỏng manh, bị siết chặt lại không thể manh động chỉ có thể thốt ra 3 chữ “Tay tôi đau”
Tần Viễn nhận ra sức lực bản thân quá lớn lập tức nới lỏng ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông hẳn, hắn hỏi chuyện
“Cậu vừa làm gì vậy?”
Giọng nói không giống vẻ đang giận dữ nên Dạ Phàm cũng bạo gan hơn 1 chút.
“Chỉ là tôi thấy chăn của anh không che được hết chân nên mới tùy tiện kéo xuống, nếu có làm phiền giấc ngủ của anh thì xin lỗi nhé!”
“Phì, sợ tôi bị lạnh chân à!”
Không nghĩ đến lúc này Tần Viễn lại bật cười, Dạ Phàm đứng nhìn đến ngớ người.
Ánh mắt bình thường hơi xếch lên nhưng lúc cười cong lên hình trăng khuyết, tròng mắt hổ phách giống như lập loè những chùm tia sáng trong đó. Dù chỉ vài giây thoáng qua nhưng ấn tượng để lại cho người khác đúng là khó phai.
“Hửm??” Không thấy Dạ Phàm ừ hử gì cả Tần Viễn ngẩng mặt cao lên 1 chút, trực tiếp đối diện với ánh mắt của cậu.
Dạ Phàm hiện tại mới hoàn hồn nhận ra Tay 2 người còn đang tiếp xúc với nhau, lúc này mới tự rút tay mình ra trước. Đơn thuần thừa nhận
“Đúng là sợ anh bị lạnh, ảnh đế mà bị cảm là fan sẽ lo lắng lắm đấy”
Tần Viễn kéo chăn ra khỏi người, thay đổi tư thế thành ngồi
“Nói đến bị bệnh, cậu… Hiện tại đã hoàn toàn khoẻ rồi chứ?”
Dạ Phàm khoe con chuột trên bắp tay của mình, vỗ vỗ ngực.
“Yên tâm, đã hết sốt rồi!”
“Thật không?”
Không đợi Dạ Phàm trả lời nốt Tần Viễn đã dứng dậy
Bị áp sát ở khoảng cách gần, đại não Dạ Phàm đột nhiên trống rỗng. Tần Viễn cũng không làm gì quá giới hạn, chỉ là dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu vài giây rồi liền bỏ ra.
“Đúng là hết sốt thật rồi!”
Cả nhà ngoài 2 người dậy sớm này ra thoát được 1 kiếp còn những người khác còn đang ngủ đều bị dính chưởng của Đạo diễn
Ông cầm 1 cái loa cực to, mở chuông của còi báo xe cứu hoả. Thế là 1 đám nghệ sĩ bị đánh thức bằng loại thanh âm rất dã man vào sáng sớm.
Đợi mọi người tập trung đầy đủ đã là 1 tiếng sau.
“Trên bàn là bánh mì mà nhân viên đã chuẩn bị sẵn. Vấn đề là chỗ chúng ta chỉ có bánh mì không mà thôi. Nhiệm vụ sáng nay của mọi người là phải vào chuồng gà phía sau mà lấy trứng. Bên cạnh chuồng gà là vườn dưa leo. Mỗi người ít nhất phải gom đủ 2 quả trứng và 2 trái dưa leo mới được ăn buổi sáng”
Phó đạo diễn còn châm trước nhắc nhở thêm
“Nói trước với cô cậu là đám gà mái này vừa mới đẻ nên chúng khá hung dữ, muốn xin trứng của chúng sẽ có 1 chút khó khăn đấy”
Diệp Hạo Lâm nghe vậy còn phì cười
“Xì… Có mấy quả trứng mà thôi, có khó khăn gì được chứ?”
Một lát sau, người tàn tạ nhất trong cả đám là cậu ta. Buổi sáng còn rất vui vẻ mặc bộ đồ màu trắng hiện tại đã dính đầy phâ.n gà và lông gà, khuôn mặt cũng không cũng không tránh khỏi bị dính bùn đất bầy hầy.
Hạ Vy thì khá hơn 1 chút, vì cô cố tình làm quen con gà mẹ trước rồi mới xin trứng của nó.
Hoắc Kinh Trì trực tiếp hơn, đợi Hứa Vĩ lấp được trứng gà và dưa leo xong liền lấy cắp của cậu ta.
Hứa Vĩ còn không buồn chửi mắng, chỉ lạnh mặt quay trở lại xông pha 1 phen. Nhưng cuối cùng cũng phải về thay 1 bộ đồ khác.
Nhược Khê đến sau mọi người nửa tiếng vì bận trang điểm bà thay bộ váy ngắn cũn cỡn. Đương nhiên là sẽ từ chối việc bị lấm lem bùn đất và lông gà. Nhất quyết dù có nhịn đói cũng không đi vào.
Dạ Phàm cũng thực hiện nhiệm vụ rất nhanh thôi. Cậu vốc 1 nắm đồ ăn cho gà mà nhân viên đã đặt sẵn, tự tay mình cho gà mái mẹ ăn, cũng rất dễ dàng lấy được trứng gà.
Tiếp theo là đến lượt nấu ăn.
Hạ Vy cũng không ngại mà tiết lộ
“Báo cáo, tui không biết bất kì thứ gì liên quan đến bếp núc đâu nhé. Có ai co thể giúp tui chiên 2 quả trứng này lên được không?”
Diệp Hạo Lâm đương nhiên là không biết vì cậu ta luôn được đầu bếp riêng nấu cho ăn. Hứa Vĩ cũng lắc đầu từ chối. Cậu ta chuyển 2 quả trứng trong tay qua cho Hoắc Kinh Trì
“Anh Hoắc lấy đồ của tôi, vậy thì nên bỏ ra chút công sức chứ!”
Hạ Vy sáng mắt cả lên
“Anh biết nấu ăn à?”
Hoắc Kinh Trì nhìn Hứa Vĩ cười trừ
"Nếu chiên ốp la thì anh biết "
Nghe vậy, Diệp Hạo Lâm cũng đẩy đồ của mình qua
“Tôi giao lại trứng của tôi cho anh”
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Diệp Hạo Lâm Dạ Phàm xém phụt cười ra khỏi miệng. Khụ… Dù biết cậu ta không nghĩ gì nhiều nhưng Lời này dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh quá.
Đợi Hoắc Kinh Trì chiên xong Dạ Phàm mới chậm chạp bước vào bếp nấu cho mình. Không biết là sau lưng còn có người khác lúc quay lại xém tông phải 1 “bức tường thịt”
Tần viễn im lặng nãy giờ mới xuất hiện, cũng không biết ảnh đế luôn xem trọng mặt mũi này lấy trứng bằng cách nào. Dạ Phàm còn chưa hồi thần thì đã thấy Tần Viễn đưa 2 cái trứng của mình ra. Trông rất trắng trẻo tròn trịa, không hề bị dơ tí nào
“Cậu đang chiên trứng phải không? Tiện tay làm cho tôi luôn đi!”
“À, Ừ… Được chứ!”
Dạ Phàm bật lửa lên,đợi chảo nóng đủ rồi đổ dầu vào chảo. Thấy Tần Viễn mãi vẫn chưa đi mà vẫn đứng yên tại chỗ cậu đành mở miệng hỏi
“Trứng anh ăn có yêu cầu gì không? Ví dụ như anh thích ăn lòng đỏ còn tái hay thích ăn trứng chín hoàn toàn”
Tần viễn khoanh tay lại, không có ý định rời đi…
“Vừa chín tới là được”
°°°
Thức ra chương cho kịp cho mọi người nè ??