Chương : 21
Từ lời nói chuyện ngắn gọn vừa rồi Huyền Thiên hiểu nguyên do của chuyện này.
Tam đương gia của Phúc Uy Bang muốn mua một vật của võ giả Võ Đạo bát trọng cảnh kia, nhưng võ giả kia ngại giá cả quá thấp không bán, vì vậy, Tam đương gia liền trực tiếp động võ.
Hiện giờ võ giả kia bị đánh một trận, biết rõ thế thua người nên liền đáp ứng bán, nhưng Tam đương gia không vui, muốn trực tiếp đoạt.
Mấy thôn trấn phụ cận đều là phạm vi thế lực của Phúc Uy Bang, tuy rằng trong Thanh Thủy Trấn, vạn chúng nhìn vào nhưng Tam đương gia cũng không chút để ý, một lời bất hòa liền muốn đánh muốn cướp.
Đối với loại chuyện này, dùng tính tình của Huyền Thiên kiếp trước thì nhất định phải xen vào một phen, hắn là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, chỉ cần hắn mở miệng, tiểu bang phái như Phúc Uy Bang không dám không bán cho hắn mặt mũi.
Nhưng kiếp này tuổi Huyền Thiên tuy rằng nhỏ hơn kiếp trước, bất quá lại càng thêm thuận thục, hắn cũng không mở miệng làm gì.
Hắn không mở miệng vậy thì võ giả kia chỉ bị người của Phúc Uy Bang đánh một trận, đoạt thứ trên thân thôi.
Nếu hắn mở miệng, có thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông thì Tam đương gia tự nhiên sẽ thu tay lại, thậm chí trả lại đồ, nhưng việc này Tam đương gia tuyệt đối không phải cam tâm tình nguyện, ngược lại trong nội tâm sẽ sinh ra lửa giận, hắn không dám làm gì đệ tử Thiên Kiếm Tông nhưng chỉ sợ sẽ sinh ra sát tâm đối với võ giả Võ Đạo bát trọng cảnh kia.
Nói cách khác, Huyền Thiên mở miệng khuyên bảo một câu, có thể sẽ mang đến họa sát thân cho võ giả Võ Đạo bát trọng cảnh kia.
Tam đương gia thấy có một đệ tử Thiên Kiếm Tông ở đây, để tránh khiến cho Thiên Kiếm Tông coi trọng, hắn vung tay lên, quát:
- Đã đủ rồi, lần này xem như con mẹ nó may, chúng ta đi.
Phúc Uy Bang tuy rằng là bang phái nhỏ, nhưng cũng khá quy củ, Tam đương gia thoáng phát lệnh, các bang chúng lập tức dừng tay, đi theo sau lưng Tam đương gia rất nhanh khuất khỏi tầm mắt Huyền Thiên.
Võ giả Võ Đạo bát trọng cảnh kia thân thể cong xuống, trong miệng ho ra máu, hiển nhiên bị đánh khiến bị thương không nhẹ.
Huyền Thiên đi qua bên cạnh hắn, dừng lại một chút liền đặt một tấm ngân phiếu trăm lượng và một khỏa Tiểu Liệu Đan bên cạnh hắn, sau đó, tiếp tục đi về phía trước.
- Cảm ơn!
Sau lưng truyền đến thanh âm cảm kích .
---------
Ở một đêm trong Thanh Thủy Trấn, sáng sớm ngày thứ hai, Huyền Thiên liền lên đường, tiến nhập sơn mạch Âm Phong.
Thanh Thủy Trấn cách sơn mạch Âm Phong chỉ không đến mười dặm, cách Thiên Kiếm Tông chừng hơn hai ngàn dặm, có rất ít đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông chạy đến nơi xa như vậy để lịch lãm rèn luyện, ở đây cũng chỉ cách xa, hơn nữa, thực lực của yêu thú cũng cường đại hơn.
Bên trong sơn mạch Âm Phong đại bộ phận đều là yêu thú nhất cấp, có một ít là yêu thú nhị cấp, rất ít khi xuất hiện yêu thú tam cấp.
Mà nước trong trấn phụ cận sơn mạch Âm Phong, đại bộ phận đều là yêu thú nhị cấp, hơn nữa, ngẫu nhiên sẽ có yêu thú am cấp xuất hiện.
Yêu thú tam cấp, thực lực tương đương với võ giả Tiên Thiên cảnh, đối với đệ tử ngoại môn mà nói, yêu thú tam cấp là tồn tại rất khó chiến thắng, nếu khinh công tu luyện không tới nơi tới chốn, gặp phải yêu thú tâm cấp, ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát, chỉ có một con đường chết.
Huyền Thiên đã tu luyện Báo Ảnh Thuật tới cảnh giới đại thành, ngược lại là không sợ yêu thú tam cấp, thoát thân không thành vấn đề, mà yêu thú nhị cấp, chỉ cần không phải vài loại yêu thú nhị cấp bá chủ lợi hại nhất thì Huyền Thiên về cơ bản đều có thể đối phó.
Yêu thú nhị cấp đáng giá hơn yêu thú nhất cấp gấp 10 lần, phụ cận Thanh Thủy Trấn yêu thú nhị cấp chiếm đa số, Huyền Thiên lại có bản lĩnh đào tẩu, lịch lãm rèn luyện ở chỗ này vừa đạt được thu hoạch tốt, lại không đến mức quá mức nguy hiểm.
Cũng không lâu lắm, Huyền Thiên liền xâm nhập vào trong sơn mạch Âm Phong, bên trong cây cối lớn hơn sơn mạch bình thường nhiều, đại thụ che trời mấy người ôm hết có thể tùy ý thấy được, toàn bộ cây cối che khuất bầu trời, mặc cho mặt trời chiếu rọi cũng không cách nào xuyên thấu qua cành lá rậm rạp chằng chịt, bên trong một mảnh âm lãnh.
Sơn mạch Âm Phong thập phần rộng lớn, là thiên đường cho yêu thú sinh tồn, cho dù ngàn vạn võ giả đi vào, cũng như đá chìm đáy biển vậy, không thể nổi lên chút sóng gió nào, bên trong sơn mạch Âm Phong phải bảo trì cảnh giác cao độ là việc rất cần thiết.
NGAO --!
Một tiếng sói tru từ trong sơn cốc bên trái vang lên.
- Thiết Nha Lang! Yêu thú nhị cấp trung giai, thực lực mạnh hơn võ giả Võ Đạo bát trọng cảnh một chút nhưng lại thấp hơn Võ Đạo cửu trọng cảnh!
Huyền Thiên căn cứ tiếng kêu liền đoán được tên của con yêu thú kia.
Ra ngoài lịch lãm rèn luyện, đầu tiên phải học được phân biệt yêu thú, yêu thú nhất nhị cấp tương đối thông thường, Huyền Thiên đã sớm học được trong Thiên Kiếm Tông.
Huyền Thiên đẩy nhanh tốc độ, chạy về hướng Tây sơn cốc bên cạnh.
Qua hơn sau 10', Huyền Thiên đi tới trong sơn cốc, nơi vừa rồi Thiết Nha Lang tru lên.
Mặt đất có một ít vết máu, cùng với một ít dấu vết đánh nhau.
- Vừa rồi có võ giả chiến đấu với Thiết Nha Lang ?
Huyền Thiên nhìn xuống mặt đất, có dấu chân người chiến đấu.
Máu tươi trên mặt đất lan về phía Tây Phương, còn có dấu chân của Thiết Nha Lang nữa, Huyền Thiên liền nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ Huyền Thiên rất nhanh, lại nhẹ như con báo, không hề phát ra chút tiếng vang.
Dọc theo sơn cốc đi tới chừng năm phút đồng hồ, sau một tảng đá lớn phía trước truyền đến một hồi tiếng vang chậc chậc, đó là thanh âm đang ăn phát ra từ trong miệng thứ gì đó.
Huyền Thiên như nghĩ tới điều gì đó, lập tức phẫn nộ, thanh âm đang ăn kia hiển nhiên không phải do người phát ra rồi, mà là thanh âm của Thiết Nha Lang, nếu vừa rồi đã có dấu vết Thiết Nha Lang đánh nhau với người, mà vừa rồi lại không có thi thể...
Như vậy -- Thứ mà Thiết Nha Lang đang ăn có thể nghĩ được.
Đồng loại bị trở thành đồ ăn, Huyền Thiên sao lại không giận?
Hắn trực tiếp lướt qua cự thạch, hình ảnh trong đầu liền hiện ra trước mắt.
Một Thiết Nha Lang dài chừng ba mét, cao chừng một mét hai ba đang ngã sấp trên đất, một thi thể võ giả tuổi chừng ba mươi nằm ở trước mặt Thiết Nha Lang, cánh tay đã đứt, mà trong miệng Thiết Nha Lang lại đang cắn một nửa cánh tay.
Yêu hạch, da lông, huyết nhục, cốt cách của yêu thú đối với võ giả đều là đồ tốt, mà thân thể võ giả đối với yêu thú mà nói, cũng là vật đại bổ, ăn hết có thể nhanh chóng tăng trưởng tu vị, võ giả và yêu thú, trời sinh chính là cừu địch.
Hoặc là mang theo đại lượng yêu hạch, da lông yêu thú vui vẻ rời khỏi sơn mạch Âm Phong, hoặc là trở thành đồ ăn trong miệng yêu thú, hài cốt không còn, đây là số mệnh của võ giả tiến vào sơn mạch Âm Phong.
Con đường của võ giả, sống hay chết chỉ trong một đường, nếu muốn trở thành cao thủ, phát triển nhanh chóng, đạt được thành tựu cực lớn trên Võ Đạo một đường thì phải trải qua lịch lãm rèn luyện sinh tử.