Chương 21
Sau khi viết xong, nàng dùng chén cháo hạt sen đè lên tờ giấy, chạy đến bên cửa sổ, đưa tay đặt một cái pháp ấn lên trên kết giới. Chẳng mấy chốc, kết giới lặng lẽ thủng một cái lỗ nhỏ, nàng mở cửa sổ, lại phát hiện chỗ này là một tòa lầu có chênh lệch độ cao vừa phải. Lối vào là một căn phòng bình thường, kết quả mở cửa sổ nhảy xuống thì bỗng cao thành ít nhất phải cỡ ba tầng. Bên dưới là một vùng rừng rậm, Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua về phía xa xa, xác định tuyến đường một chút, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mang theo chút ít kinh ngạc vang lên: “Hoa Thiếu chủ?” Hoa Hướng Vãn sững sờ, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện là Thẩm Tu Văn đứng ở bên dưới! Hai người nhìn vào mắt nhau, một lúc sau, Thẩm Tu Văn phản ứng nhanh hơn, đưa tay ra thúc giục: “Thiếu chủ, nhảy xuống đi, ta đỡ người!” Nhất thời Hoa Hướng Vãn cạn lời, tuy nàng không có Kim Đan nhưng dù sao cũng là một tu sĩ, chút độ cao thế này căn bản không thể ra gây cản trở gì. Nghe thấy lời của Thẩm Tu Văn thì nàng đã biết, hắn không định báo cáo nàng, thế nên nàng không do dự bước một bước nhảy xuống, túm lấy Thẩm Tu Văn xông vào trong khu rừng rậm bên cạnh, khẽ nói: “Đi.” Thẩm Tu Văn đi theo nàng, nhìn cách ăn mặc thì đã biết được ý đồ của nàng, ngạc nhiên mở lời: “Hoa Thiếu chủ, người muốn đào hôn (*)?” (*) đào hôn: chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc.“Phí lời,” Hoa Hướng Vãn nhìn hắn, “tân lang đã đổi luôn rồi, ta còn không chạy sao?” Thẩm Tu Văn nghe thấy liền sững sờ, dường như có chút ngỡ ngàng: “Thượng quân có tu vi phi phàm, địa vị cao quý, có gì không tốt?” Lẽ ra với mục đích của Hoa Hướng Vãn đến Thiên Kiếm Tông, một là cần một người Đạo quân Song tu phục hồi Kim Đan, hai là để dẫn dụ Thiên Kiếm Tông đi vào Tây Cảnh cân bằng thế cuộc. Thế Tạ Trường Tịch qua đó chẳng phải sẽ tốt hơn Thẩm Tu Văn hắn rất nhiều sao? Hoa Hướng Vãn bị hỏi mà thấy nghẹn lời, tùy tiện qua loa: “Y đã quá già.” Lời này Thẩm Tu Văn nghe mà ngơ ngác, một lúc sau hắn mỉm cười: “Hoa Thiếu chủ, Tu Chân Giới không quan trọng tuổi tác, hơn nữa trải qua nhiều chuyện thì mới hiểu được cách chăm sóc người khác.” “Ngươi đến làm người thuyết phục à?” Hoa Hướng Vãn nghe hắn nói chuyện thì quay đầu nhìn hắn. Thẩm Tu Văn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, ta chỉ đến xem thử…” “Vườn Linh thú ở đâu?” Hoa Hướng Vãn dừng bước chân, nhìn thử xung quanh, hơi mờ mịt. Thẩm Tu Văn nhanh chóng chỉ đường: “Ở đó.” Hoa Hướng Vãn biết phương hướng, kéo theo Thẩm Tu Văn chạy về hướng vườn Linh thú, vừa chạy vừa không quên khuyên nhủ hắn rằng: “Nếu ngươi không phải đến đây làm người thuyết phục thì xét trên chuyện Tạ Trường Tịch cướp mối hôn sự của ngươi, ngươi phải tàn nhẫn trả thù y, phải giúp ta chạy trốn ra ngoài chứ. Ta đảm bảo ta mà ra ngoài thì sẽ chạy trốn bặt vô âm tín, tuyệt đối sẽ không liên lụy ngươi đâu.” Tạ Trường Tịch không nói chuyện, hắn cúi mắt nhìn cánh tay Hoa Hướng Vãn đang kéo tay hắn, một lúc sau, ôn hòa nói: “Thiếu chủ thật sự muốn chạy trốn?” “Ngươi cho rằng ta đang đùa sao?” “Thế, hiện giờ Thượng quân đã bị Thiếu chủ dụ đi chỗ khác rồi sao?” “Ta bảo y đi nấu mì rồi,” Hoa Hướng Vãn nói ra kế hoạch của nàng, “y nấu mì thì ít nhất phải một khắc, chúng ta chỉ có chút thời gian như thế này, đợi ra khỏi Thiên Kiếm Tông, ta đã đem theo pháp khí ẩn nấp, đến lúc đó sẽ chui vào trong rừng, khắp mọi nơi tùy ý ta đi, đảm bảo y sẽ không tìm được.” Thẩm Tu Văn gật đầu, có vẻ đang suy nghĩ. Hoa Hướng Vãn nói xong mới phát hiện, hình như mình đã để lộ chuyện mình và Tạ Trường Tịch rất quen thuộc nhưng Thẩm Tu Văn không nghi ngờ, chỉ kéo tay nàng lại, khẽ nói: “Nếu thời gian gấp gáp như thế, Thiếu chủ, chúng ta không thể đi như này được.” Hoa Hướng Vãn hơi mờ mịt, sau đó thì cảm thấy cảnh vật xung quanh bỗng chốc thay đổi nhanh chóng, đợi nàng phản ứng kịp thì phát hiện mình đã đến vườn Linh thú. “Thiếu chủ, người phải tìm tọa kỵ của người nhanh lên.” Thẩm Tu Văn nhắc nhở nàng, Hoa Hướng Vãn sững sờ, theo bản năng nói: “Sử dụng pháp thuật ở Thiên Kiếm Tông, ngươi sẽ không bị phát hiện sao?” “Yên tâm, ta là đệ tử trong tông,” Thẩm Tu Văn giải thích, “sẽ không bị chú ý đâu.” “À.” Hoa Hướng Vãn gật đầu, không nói thêm nữa, nhanh chóng xông vào vườn Linh thú, cảm nhận tọa kỵ của mình rồi tìm qua đó.” Nàng muốn bỏ chạy, khởi đ0ng trục truyền tống cần tiêu hao lượng linh lực cực kỳ lớn, bình thường nếu không phải tình huống khẩn cấp thì rất ít tu sĩ sử dụng, mà một người buộc phải dựa vào hạt châu linh khí mới có thể duy trì linh lực như nàng càng không thể nào sử dụng trục truyền tống. Không sử dụng được trục truyền tống, nàng cũng không thể ngự kiếm hoặc sử dụng pháp khí phi hành cả đoạn đường giống như những tu sĩ bình thường, thế nên tọa kỵ là thứ bắt buộc phải đem theo. Nàng tìm hết một lúc mới nhìn thấy tọa kỵ của nàng. Con toạ kỵ Bạch Hổ bình thường uy phong lẫm liệt đó không biết đã bị ai cho uống hẳn một vò rượu mừng, lúc này đã ngã trên mặt đất, say mê man bất tỉnh, không biết đang mơ thấy gì mà chiếc móng vuốt khẽ cong còn thỉnh thoảng giật giật một cái. Hoa Hướng Vãn: “…” Chuyện này chắc chắn là do Linh Bắc làm! Chỉ có hắn mới cho Linh thú uống rượu! Linh thú say rượu thì sẽ không nghe thấy chủ nhân kêu gọi, ngay cả chuyện biến lớn biến nhỏ cơ bản nhất cũng không làm được, càng đừng nhắc đến chuyện cõng nàng xuống núi. Thẩm Tu Văn nhận ra hoàn cảnh khó khăn này, nhíu chân mày lại: “Phải làm sao?” “Ta kêu nó thử xem.” Hoa Hướng Vãn xụ mặt, bước lên trước vỗ lên khuôn mặt hổ của nó, “Tiểu Bạch, tỉnh tỉnh, Tiểu Bạch!” Bạch Hổ bị nàng mơ mơ màng màng đánh thức, nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn, khá ghét bỏ, hai móng vuốt rụt lại đặt lên đầu mình, giả vờ không nghe thấy, lại ngủ tiếp. Nhìn dáng vẻ thế này, trong chốc lát thì sẽ không tỉnh lại nổi. Thẩm Tu Văn đứng sau lưng nàng, hơi lo lắng, nghĩ một lúc, đưa ra phương án giải quyết: “Nếu không thì chúng ta trực tiếp xuống núi, ta đưa người đến Tây Cảnh.” “Thế thì không được,” Hoa Hướng Vãn lắc đầu, “Nếu như ta dẫn ngươi rời đi thì ngươi sẽ không thoát khỏi liên can được, ngươi giúp ta đã là tận tình tận nghĩa, ta không thể liên luỵ ngươi nữa.” “Thế Thiếu chủ định làm thế nào?” Thẩm Tu Văn ngập tràn lo lắng, Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một lúc, đưa tay nhét hai viên thuốc tỉnh rượu cho Tiểu Bạch, cắn răng đưa tay xuống dưới bụng nó, hít một hơi thật sâu rồi vác nó lên trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Tu Văn! “Đã uống thuốc tỉnh rượu, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh thôi.” Hoa Hướng Vãn dùng một tay còn lại vén lớp lông che trên mặt ra, cắn răng nói: “Chúng ta đi!” Thẩm Tu Văn nghe thấy lời này mới hoàn hồn lại, đè cảm xúc kinh ngạc xuống, gật đầu: “Được, thế bây giờ chúng ta xuống núi.” Nói xong, Thẩm Tu Văn nắm lấy tay nàng, đi đến bên cạnh Kiếm trận. Đệ tử giữ núi vốn dĩ đang quay lưng về phía bọn họ, Hoa Hướng Vãn đang định im lặng xông lên phía trước, Thẩm Tu Văn bên cạnh lại bỗng chợt lên tiếng: “Lâm sư đệ, Uông sư đệ.” Nghe thấy tiếng gọi, hai người đệ tử giữ núi theo bản năng quay người lại, ngay khoảnh khắc Hoa Hướng Vãn và Thẩm Tu Văn lọt vào tầm mắt thì Thẩm Tu Văn đã lướt đến trước mặt hai người đó, đánh hai phát khiến hai người đó ngất trên mặt đất. Hoa Hướng Vãn sững sờ, nàng hoàn toàn không hiểu tại sao Thẩm Tu Văn phải kêu bọn họ. Trong lúc đang nghi ngờ thì nghe thấy Thẩm Tu Văn nói: “Ta đã mở Kiếm trận.” Nói xong, một vòng tròn do Kiếm quang tạo thành xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Văn, Thẩm Tu Văn đưa tay ném vòng tròn đó vào trong Kiếm trận, vòng tròn kết hợp vào bên trong Kiếm trận, ánh sáng tản đi khắp nơi, Kiếm trận lập tức ầm ầm mở ra, Hoa Hướng Vãn nhanh chóng bước một bước xông ra bên ngoài Kiếm trận. Đợi nàng bước ra khỏi Kiếm trận, Thẩm Tu Văn cũng theo sát sau lưng bước qua đây. “Thẩm Đạo quân,” Hoa Hướng Vãn nhìn thấy Thẩm Tu Văn đi theo qua, có chút áy náy, “Cứ đưa đến chỗ này đi, ngươi tranh thủ thời gian rời khỏi, đừng có liên quan gì với ta.” “Đệ tử giữ núi đã nhìn thấy ta,” Thẩm Tu Văn lắc đầu, “ta đưa người đến Tây Cảnh đi.” Lời này làm cho Hoa Hướng Vãn do dự một lúc, Thẩm Tu Văn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người, hắn lập tức lạnh mặt, nắm lấy tay Hoa Hướng Vãn: “Đi!” *** *** Lúc Hoa Hướng Vãn và Thẩm Tu Văn cùng chạy trốn, Phong chủ các Phong của Thiên Kiếm Tông và người của Hợp Hoan Cung đều đợi ngay cửa nhà bếp, mỗi người mỗi vẻ nhìn Tạ Trường Tịch nấu mì. Đầu bếp đứng ở một bên, đang nơm nớp lo sợ bưng hũ muối, hoang mang nhìn Tạ Trường Tịch cắt rau. Kỹ thuật cắt rau của chàng cực kỳ tốt, cắt hành lá gừng miếng nhanh nhẹn dứt khoát, chia đều đặn, sau khi cắt xong, thuần thục làm nóng dầu, xào, bỏ mì vào. Tất cả những thứ này được làm lưu loát sinh đ0ng, không đến một khắc đồng hồ thì đã đặt một chén mì hành nóng hôi hổi lên khay, tiện thể còn cho thêm một lát trứng chiên. “Linh Nam.” Chàng mở lời, Linh Nam lập tức đứng ra, lắp bắp nói: “Thượng… Thượng quân…” “Đưa mì cho Thiếu chủ nhà ngươi, bảo nàng ăn xong thì đừng có lập tức đi ngủ mà hãy đi loanh quanh cho tiêu hoá bớt rồi hãy nằm xuống đợi ta.” Tạ Trường Tịch nói chuyện, dùng khăn lau sạch tay, quay người nhìn về phía Phong chủ các Phong của Thiên Kiếm Tông, bình tĩnh nói: “Sư thúc, đi thôi.” Tô Lạc Minh nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt thay đổi liên tục, kìm nén một lúc, cuối cùng quay người nhìn về phía Linh Bắc, hít một hơi sâu, miễn cưỡng mỉm cười: “Linh Tả sứ, chuyện thành hôn hôm nay, người đợi một lúc, chúng ta chắc chắn sẽ cho Hợp Hoan Cung một câu trả lời.” “À,” Nhất thời Linh Bắc không biết nên nói những gì, chậm rãi gật đầu, đưa tay nói, “mời người.” “Nhưng mà chuyện ta và Hoa Thiếu chủ thành thân, sẽ không có thay đổi nữa.” Tạ Trường Tịch ở bên cạnh bình tĩnh mở lời, Linh Bắc sững sờ thấy Tạ Trường Tịch khẽ gật đầu với hắn, trong giọng nói mang theo chút ý tứ thỉnh cầu, “Làm phiền tối nay hãy thông báo với Hợp Hoan Cung và nhạc mẫu đại nhân.” “Trường Tịch!” Tô Lạc Minh nghe thấy lời này, vội vàng lên tiếng muốn răn dạy nhưng lại không biết nên nói lời gì mới thích hợp. Côn Hư Tử đứng bên cạnh, thở dài một hơi, chặn lời Tô Lạc Minh: “Thôi, đến Thị Kiếm Các trước đi.” Tô Lạc Minh không tiện nói thêm, sợ giữ Tạ Trường Tịch ở lại đây thêm nữa thì chàng lại nói ra những lời giật gân gì nữa, nhanh chóng nhấc bước đi ra bên ngoài phòng. Một hàng người đến Thị Kiếm Các, vừa mới vào phòng, đóng cửa lớn lại, Tô Lạc Minh đã quay đầu hét lớn thành tiếng: “Quỳ xuống!” Tạ Trường Tịch bình tĩnh quỳ trên mặt đất, Côn Hư Tử im lặng đi đến vị trí bên cạnh Tô Lạc Minh ngồi xuống, không nói chuyện. Tô Lạc Minh tức đến mức bước tới bước lui: “Con có chuyện gì thế hả, cướp hôn sự của Tu Văn trước hàng ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm, con có còn cần thể diện nữa hay không? Thiên Kiếm Tông còn cần thể diện nữa không?!” “Nàng là thê tử của con.” “Con và nàng cũng chỉ mới gặp nhau mấy ngày trên đường đi lấy Vực Linh, nàng chính là…” “Nàng là Vãn Vãn.” Tạ Trường Tịch nói lời này ra, tất cả mọi người ai nấy đều sững sờ. Cái tên “Vãn Vãn” này, Phong chủ Lục Phong không ai chưa từng nghe đến, năm đó ở Tử Sinh Giới phong ấn Vực Linh, nữ tử bỗng nhiên xông ra này đã dùng cái ch3t hiến dâng pháp bảo, sau đó Tạ Trường Tịch một mình đến Dị giới, chuyện này bọn họ đã nghe được sơ sơ từ miệng của Côn Hư Tử. Tô Lạc Minh ngơ ngác nhìn Tạ Trường Tịch, một lúc sau, ông không thể hiểu được: “Chẳng phải nàng đã ch3t rồi sao?” “Nàng không có.” “Con xác nhận?” Côn Hư Tử bên cạnh mở lời, Tạ Trường Tịch dời ánh mắt nhìn sang ông, chắc chắn nói: “Con xác nhận.” “Dựa vào cái gì?” Côn Hư Tử không hiểu: “Nàng đã hạ ấn Hoặc Tâm với con…” “Bên trong bí cảnh Linh Hư, nàng có ký ức của Vãn Vãn, con cũng tìm đến Linh Bắc và chính nàng, đã đích thân xác nhận qua.” “Nhưng Toả Hồn Đăng…” “Năm đó Hợp Hoan Cung của Tây Cảnh bị bao vây, nàng trúng phải kịch độc, thay hết mọi máu huyết gân mạch trong người, cho nên không thể nào cảm nhận được Tỏa Hồn Đăng, cũng không thể được Vấn Tâm Kiếm thừa nhận.” Lời này nói ra, tất cả mọi người đều không nói nên lời. Sự thê thảm của Hợp Hoan Cung hai trăm năm trước còn hơn cả lần kết giới Tử Sinh Giới bị phá vỡ, Thiên Kiếm Tông gần như diệt tông đó. Năm đó Thiên Kiếm Tông có hơn bốn trăm người đệ tử luyện Vấn Tâm Kiếm, sau trận chiến đó, thế hệ luyện Vấn Tâm Kiếm chỉ còn lại một mình Tạ Trường Tịch. Nhưng ít nhất Thiên Kiếm Tông vẫn còn giữ lại được các đệ tử tài giỏi bên thế hệ luyện Đa Tình Kiếm, mà Hợp Hoan Cung… Mọi người nhất thời không nói nên lời, Tạ Trường Tịch cung kính dập đầu trên đất. “Các vị sư thúc,” Giọng nói Tạ Trường Tịch khàn khàn, “năm đó con canh giữ tông môn, canh giữ Tử Sinh Giới, hai trăm năm, hiện giờ tông môn hưng thịnh, Tử Sinh Giới đã được dẹp yên, thế hệ Vấn Tâm Kiếm có người kế thừa, tông môn không còn cần Trường Tịch nữa, vẫn mong các vị sư thúc niệm tình hai trăm năm nay, cho Trường Tịch xuống núi đi.” “Nhưng mà…” Khuôn mặt Phong chủ Đệ Lục Phong Bạch Anh Mai lo lắng: “Trường Tịch, nếu nàng là Vãn Vãn, hiện giờ quay lại, người chọn lại là Tu Văn, con biết chuyện này có nghĩa là gì hay không?” Đ0ng tác Tạ Trường Tịch chợt run lên, một lúc sau, chàng nói: “Con biết.” “Trường Tịch,” Bạch Anh Mai nhắc nhở, “chuyện tình cảm, không phải con bỏ ra nhiều, làm nhiều thì nàng sẽ đáp lại. Cho dù con phá tâm chuyển đạo vì nàng, hôm nay con vì nàng mà rời khỏi sư môn nhưng chuyện này cũng không liên quan đến nàng, nàng chưa chắc đã thích…” “Con hiểu.” Tạ Trường Tịch cắt ngang lời bà: “Nhưng dù sao con vẫn phải làm chút gì đó.” “Bất kể là vì nàng hay là vì chính bản thân con,” Tạ Trường Tịch nói rất chắc chắn, “con phải theo nàng đến Tây Cảnh.” “Nhưng hàng vạn năm nay chưa từng có chuyện Kiếm Chủ Vấn Tâm Kiếm rời đi!” Tiêu Vấn Sơn - Phong chủ Đệ Tứ Phong đang ngồi bên cạnh không nhịn được nói, “Nếu như ai cũng học theo con thế này…” “Đi đi.” Không đợi Tiêu Vấn Sơn nói xong, Côn Hư Tử bỗng lên tiếng. Mọi người sững sờ, nhìn về phía Côn Hư Tử thì thấy ông lão này như bỗng chốc đã già đi. “Tông môn chưa từng có nhưng không phải là không thể, năm đó Kiếm Chủ Vấn Tâm Kiếm đời đầu đã từng nói, muốn rời khỏi Tử Sinh Giới, có thể. Nhưng điều kiện đầu tiên chính là hủy hết Đạo và tu luyện lại, điều kiện thứ hai, chịu hai mươi roi Đả Hồn.” Nói xong, Côn Hư Tử đứng dậy, nhìn về phía Tạ Trường Tịch: “Con chắc chắn muốn rời đi?” “Đệ tử đã phá tâm chuyển đạo, hủy hết Đạo và tu lại,” hai tay Tạ Trường Tịch chống trên mặt đất, “xin sư thúc ban roi.” “Được.” Côn Hư Tử đáp lời, đi chầm chậm lên trước. Ông đưa tay lên, cây roi Đả Hồn đang được cung phụng trước linh vị rơi vào trong tay, roi Đả Hồn được Côn Hư Tử rót linh lực vào, mấy cây gai ngược dựng đứng lên, Côn Hư Tử cúi đầu nhìn cây roi trong tay, khẽ nói: “Lúc nhỏ con sinh ra trong mùa đông giá rét, trong nhà gặp chuyện, bị yêu tà giết sạch, chỉ còn con bị chôn trong băng tuyết, may mắn còn sống. Sư phụ con bói ra được con đã chào đời, bảo ta đi đến đó ôm con về từ trong đống tuyết. Nuôi dưỡng dạy dỗ mười năm mới đưa con vào Tử Sinh Giới, được Vân Đình chân truyền, lúc đó ta hỏi con, có sẵn lòng luyện Vấn Tâm Kiếm hay không, con nói sẵn lòng.” Vẻ mặt Côn Hư Tử mệt mỏi, ngước mắt nhìn chàng: “Năm con mười chín tuổi, lần đầu tiên ta gặp con và Vãn Vãn, đã từng hỏi con thêm một lần nữa, còn sẵn lòng luyện Vấn Tâm Kiếm hay không, con vẫn nói sẵn lòng.” “Đệ tử không hối hận.” Tạ Trường Tịch nói, Côn Hư Tử khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau, ông cắn răng, cương quyết đánh xuống một roi. Cây roi đánh ra một vết máu trên người Tạ Trường Tịch, mang theo ánh sáng lấp lánh màu tím, chứng tỏ đốt cháy cả trên linh hồn. Cho dù là Tạ Trường Tịch cũng không nhịn được mà run rẩy vì một roi này. Nhưng chàng không nhúc nhích, vẫn để cho Côn Hư Tử đánh roi lên người chàng giống như trút giận. “Không hối hận? Con cho rằng con là ai? Con cho rằng trên đời này thiếu Tạ Trường Tịch con thì Vấn Tâm Kiếm sẽ không còn ai nữa hay sao?!” “Sư phụ con có từng dạy con phải lạnh lùng không có tình cảm hay không? Có từng dạy con phải giữ tâm như một hay không? Có từng dạy con rằng mọi thứ trên đời này đều là tình yêu chung rộng lớn hay không? Con thế này là làm gì hả? Hiện giờ làm gì thế hả!” “Ta đánh con tội do dự thiếu quyết đoán!” Côn Hư Tử đỏ mắt, đánh xuống từng roi từng roi một: “Ta đánh con tội Đạo tâm không kiên định!” “Ta đánh con tội làm trái lời sư phụ!” “Ta đánh con tội hiểu sau biết muộn!” Từng roi một đánh xuống, Tạ Trường Tịch đau đến mức cơ thể khẽ cuộn tròn lại, Bạch Anh Mai bên cạnh không nhìn được nữa, nhanh chóng đứng dậy: “Sư huynh, đủ rồi!” Tiêu Vấn Sơn bên cạnh cũng không nhịn được tiến lên trước chặn lại, vội vàng nói: “Trường Tịch, nói một câu xin lỗi đi! Bắt buộc phải xuống núi hay sao?!” Tuy nhiên Tạ Trường Tịch không hề nghe lời khuyên, chỉ khẽ dập đầu: “Xin sư thúc ban roi.” Đôi mắt Côn Hư Tử ngập tràn nước mắt, ông đẩy hết mọi người xung quanh ra, đánh lên người Tạ Trường Tịch hết roi này đến roi khác: “Đi đi! Con đi đi! Sư phụ con mất rồi, con là người có công lớn trong việc giết sạch hết Dị giới, không có ai quản được con hết! Con muốn đi, thế thì đi đi!” Cuối cùng đã đánh xong hai mươi roi. Tạ Trường Tịch vẫn quỳ trên mặt đất nhưng Côn Hư Tử lại như kiệt quệ sức lực, lui về phía sau một bước. Tô Lạc Minh đỡ lấy ông, Côn Hư Tử nhìn chàng thanh niên đang quỳ trên mặt đất, dặn dò nói: “Bỏ Đạo tu luyện lại không phải chuyện dễ, vứt bỏ con đường luyện Vấn Tâm Kiếm, cho dù có thể sử dụng Vấn Tâm Kiếm, sử dụng những chiêu thức Vấn Tâm Kiếm bình thường nhưng chiêu thức cuối cùng của Vấn Tâm Kiếm thì con lại không còn sử dụng được nữa. Nhiều năm nay Thiên Kiếm Tông dựa vào uy danh của con để áp chế những tông môn khác, hiện giờ căn cơ con không vững, chuyện này là uy hiếp cho cả bản thân con và tông môn, bây giờ con có thể rời núi nhưng phải đồng ý với ta rằng, trước khi con hiểu ra được chiêu thức cuối cùng của mình thì không thể để cho một người nào khác biết được chuyện chuyển Đạo.” “Vâng.” “Lần này đến Tây Cảnh, đem theo Vấn Tâm Kiếm đi, chuyện truy tìm Vực Linh về vẫn giao cho con làm như cũ.” “Đệ tử nhận lệnh.” Côn Hư Tử nói xong, im lặng một hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Đi đi, hai trăm năm trước đã nên đi rồi. Bên phía Tu Văn, ta sẽ giải thích giúp con.” “Cảm ơn sư thúc.” Tạ Trường Tịch cung kính hành lễ, sau đó đứng dậy. Bạch Anh Mai nhanh chóng đi lên trước, bắt mạch cho Tạ Trường Tịch, rót linh lực vào cho chàng, sau đó nôn nóng nói: “Trường Tịch, con nghỉ ngơi trước, đợi sau đó…” Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Nàng vẫn đang đợi con, con đi thay bộ đồ rồi sẽ quay về phòng tân hôn.” Nói xong, chàng xoay người đi ra ngoài, Côn Hư Tử cúi đầu, khàn giọng nói: “Trường Tịch.” Tạ Trường Tịch dừng bước, Côn Hư Tử khẽ dặn dò: “Nếu con không muốn ở lại Tây Cảnh thì Thiên Kiếm Tông, lúc nào con cũng có thể quay về.” Tạ Trường Tịch đứng ngay cửa, một lúc lâu sau, khẽ gật đầu: “Vâng.” Nói xong câu này, chàng đi ra ngoài cửa. Bước chân chàng vẫn có chút loạng choạng, Bạch Anh Mai bên cạnh nhìn thấy, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: “Nó… nó mới độ xong thiên kiếp, lại chịu hai mươi roi Đả Hồn, hiện giờ còn không nghỉ ngơi chút nào, các người không ai quan tâm hay sao?” “Anh Mai,” Côn Hư Tử mệt mỏi nói, “muội để nó đi đi.” Nói xong, Côn Hư Tử ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Tạ Trường Tịch cả người đầy vết thương: “Nó đã đợi hai trăm năm.” Rời khỏi Thị Kiếm Các, Tạ Trường Tịch đến căn phòng ban đầu của mình ở Đệ Nhị Phong. Chàng thuần thục cầm máu cho vết thương, tắm rửa, đứng dậy, sau đó mặc bộ đồ đỏ mà Côn Hư Tử cho người đưa đến, nghiêm túc đeo chiếc kim quan khảm châu nạm ngọc. Chàng đứng trước gương, cẩn thận cạo đi lớp râu mơn mởn trên mặt, để lộ khuôn mặt khôi ngô. Đợi mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa hết, Tạ Trường Tịch đi ra khỏi phòng, Tạ Vô Sương dẫn theo một người đệ tử khác đứng trước cửa, cung kính nói: “Sư tôn.” Tạ Trường Tịch gật đầu, khẽ tỏ lời cảm ơn: “Vất vả rồi.” “San sẻ giúp sư tôn là bổn phận của đệ tử.” Tạ Vô Sương nói xong, dẫn Tạ Trường Tịch đi về phía trước. Cả đoạn đường treo đèn kết hoa, bên ngoài đều là khách khứa ồn ào náo đ0ng, Tạ Trường Tịch lắng nghe âm thanh cõi trần tục mà đã rất lâu chưa từng nghe thấy này, đi vào sân. Chàng vừa vào sân thì tất cả đệ tử Hợp Hoan Cung đều bắt đầu căng thẳng. Tạ Trường Tịch đi về phía cửa phòng, Linh Nam phản ứng nhanh nhất, xông lên phía trước chặn trước người Tạ Trường Tịch, kích đ0ng nói: “Thượng quân, Thiếu chủ của chúng ta đã ngủ, hay là ngày mai người lại đến?” Đ0ng tác Tạ Trường Tịch chợt ngừng lại, chàng ngước mắt nhìn Linh Nam, cánh tay đang chặn chàng lại của Linh nam khẽ run rẩy, Tạ Trường Tịch bình tĩnh lên tiếng: “Tránh ra.” “Ta… Thiếu chủ của chúng ta dặn dò rằng,” Linh Nam nói chuyện bắt đầu lắp bắp, “không cho bất kỳ ai làm phiền.” Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng bình tĩnh nhìn Linh Nam, Linh Nam đối mặt với chàng một lúc, Tạ Vô Sương đứng sau lưng Tạ Trường Tịch bình tĩnh nói: “Linh Hữu sứ, làm phiền nhường đường cho.” Linh Nam nghe thấy lời này, liếc nhìn Tạ Vô Sương, cuối cùng do dự lui ra. Tạ Trường Tịch đi lên trước, đi đến cửa, chàng dừng lại một lúc, đưa tay chầm chậm đẩy cửa. Cửa vừa đẩy mở, gió lạnh lùa từ cửa sổ mở ra đối diện trước mặt, màn giường bỏ xuống bên trong phòng đang phất phơ trong gió, đồ đạc trong phòng bị ai đó làm cho lộn xộn, chỉ có một chén mì hành sớm đã lạnh ngắt đặt trên bàn. Người của Hợp Hoan Cung lập tức “ầm” quỳ xuống hết. Linh Nam lắp bắp nói: “Thượng… Thượng quân, Thiếu chủ có chút khó chịu nên đã ra ngoài hóng gió, Linh Bắc đã đi tìm ạ!” Lời vừa dứt, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. “Thượng quân, không xong rồi!” Giang Ức Nhiên vội vội vàng vàng xông vào sân, Tạ Trường Tịch quay đầu thì thấy Giang Ức Nhiên quỳ trước mặt chàng, đang thở hổn hển: “Lúc nãy, lúc nãy đệ tử giữ núi đến báo, nói nửa canh giờ trước đã nhìn thấy Hoa Thiếu chủ vác theo tọa kỵ cùng Thẩm sư huynh bỏ chạy!” Tất cả mọi người có mặt im lặng như tờ, cả người Linh Nam lập tức hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh khắp người. Gió lạnh thổi qua, bộ hỷ phục trên người Tạ Trường Tịch khẽ phất phơ trong gió. Chàng bình tĩnh nhìn Giang Ức Nhiên, chỉ hỏi: “Thẩm sư huynh nào?” Lúc này Giang Ức Nhiên mới phát hiện mình đã nói sai, hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, khó khăn lên tiếng: “Đệ Nhị Phong… Thẩm Tu Văn.” - -------------------