Chương 12
“Người đầu tiên hoá thành khô thi là Tống Lương, hắn dẫn lửa thiêu chết quái trùng, bị linh quyết của ngươi dập tắt. Người thứ hai biến thành khô thi là Khương Đồng Trần, hắn bị khô thi Tống Lương cắn bị thương, ngươi dùng linh lực chữa thương cho hắn. Kế tiếp là ba người Ứng Ngôn, bọn họ muốn đi sang ngã rẽ khác, ngươi giả vờ tốt bụng tặng linh phù cho bọn họ. Dịch sư tỷ là người cuối cùng, khi Vô Chi Kỳ xuất hiện trong sơn động, tỷ ấy quá sợ hãi mà dùng tôi hồn phù của ngươi.”
Linh khí quanh thân A Chức kết thành cuồng phong khiến tóc dài sau gáy tung bay trong gió, cô nhìn chằm chằm Lâu Kiêu, “Tất cả những người tiếp xúc với linh khí của ngươi, đều hoá thành khô thi trong tích tắc, không phải ngươi thì có thể là ai?”
Lâu Kiêu bị cô hiểu nhầm, không hề bực bội, nôn nóng khuyên giải: “Ta biết trong núi liên tiếp xảy ra chuyện, sư muội khó tránh khỏi việc lo sợ hão huyền, nhưng trước mắt không phải thời điểm nội chiến, việc cấp bách là tìm được con Thực Anh thú kia!”
Khương Hoà Quang nói:” Đúng vậy, Khương Ngộ sư tỷ, sau khi lên núi Lâu sư huynh là người chăm sóc tỷ nhiều nhất, theo lý mà nói, tỷ phải là người đầu tiên biến thành khô thi mới đúng.”
A Chức chẳng thèm để ý tới Khương Hoà Quang, tiếp tục nhìn chằm chặp Lâu Kiêu và nói:” Không những thế, ngươi biết nhiều người sẽ khó động tay động chân, luôn nghĩ cách chia tách mọi người ra.”
“Sau khi Khương Đồng Trần bị Tống Lương cắn bị thương, là ngươi bảo hai huynh đệ họ nghỉ ngơi tại chỗ.”
“Ứng Ngôn lúc đầu không có nói muốn tách ra, hắn chỉ cảm thấy cứ đi tìm mãi như thế chẳng phải là biện pháp hay, muốn dùng lửa dẫn dụ Thực Anh thú, ngươi lại ngăn cản, sau đó giả vờ nhường một bước đề nghị chia ra làm việc, bởi vì ngươi biết đệ tử Minh Nguyệt Nhai luôn âm thầm tranh hơn thua với ngươi, nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ thể hiện. Ngươi còn cố ý nhắc đến huy thạch, đại điển đầu xuân ngày trước chẳng có người thủ sơn nào đeo huy thạch, nhưng vì nghĩ đến huy thạch nên mấy người Ứng Ngôn mới bớt lo lắng.”
“Về việc sau khi mấy người Ứng Ngôn vào ngã rẽ khác, tại sao lại đánh nhau không quan trọng, quan trọng nhất là — những người tiếp xúc trực tiếp với ngươi đều biến thành khô thi.”
“Sau khi Tống Lương biến thành khô thi công kích Khương Đồng Trần. Lúc ngươi đưa linh phù cho Ứng Ngôn, ngươi ầm thầm thêm linh lực, Ứng Ngôn đi vào lối rẽ không lâu phát sinh thi biến, công kích hai người đồng hành, hai người đó trong tình thế khẩn cấp lôi linh phù ngươi cho ra rồi cũng gặp bất trắc. Đến Dịch sư tỷ, ngươi có lẽ cảm thấy làm trò tiểu xảo thế là đủ rồi, không có thêm linh lực vào linh phù, cho nên nàng trực tiếp hoá thi mà chết.”
A Chức nhìn Lâu Kiêu không chớp mắt, gằn từng chữ:” Ngươi từng bước đẩy chúng ta vào chỗ chết, ngươi là là đồng loã của con Thực Anh thú kia đúng không?”
Lâu Kiêu thấy cô phân tích tỉ mỉ cặn kẽ từ đầu đến cuối, rốt cuộc bị chọc giận, tế kiếm, “Luận về bối phận, ta là sư huynh của tất cả mọi người ở đây, trước khi lên núi sư phụ liên tục căn dặn ta bảo vệ sư đệ sư muội cẩn thận. Ta tận tâm tẫn trách săn sóc mọi người, tất nhiên không thể tránh khỏi việc để mọi người tiếp xúc với linh khi của ta. Sư muội chỉ bằng điều đó mà hoài nghi ta thì không khỏi quá mức buồn cười! Ngược lại sư muội ngươi, nếu như ta nhớ không lầm, sư muội vẫn luôn lớn lên dưới sự che chở của Đại sư bá, dường như chưa từng rời núi Huy Sơn, nhưng từ lúc tiến vào Tiêu Mi Sơn, sư muội lại là người tỉnh táo nhất, Tống sư đệ thi biến, sư muội là người đầu tiên phát hiện, ba người Ứng sư đệ uổng mạng, ai chẳng sợ hãi? Sư muội lại dám một mình tiến lên kiểm tra thi thể, trấn định quá mức tự nhiên, ngay cả ta cũng thấy mặc cảm, thật sự muốn suy luận ai là đồng loã, chẳng lẽ muội không giống đồng loã hơn sao?!”
Khương Mộc Hàm căng mắt nhìn tứ phương, không rõ vì sao nhóm bạn đồng hành bỗng nhiên chia làm hai đối đầu nhau.
Cô thực sự sợ hãi, cô chưa từng nghĩ một cuộc thí luyện đầu xuân đang êm đẹp lại ầm ĩ đến tình trạng này.
Chết quá nhiều người, kết quả thí luyện sớm chẳng còn quan trọng, Khương Mộc Hàm nắm chặt huy thạch, ngữ ký mang theo tiếng khóc, run giọng nói: “Các ngươi… các ngươi đừng có ồn ào được không, chúng ta không thí luyện, chúng ta gọi Tam sư thúc, lão thái quân mang chúng ta ra ngoài, bây giờ chúng ta ra ngoài luôn, có được hay không…”
Cô nói xong bèn rót linh lực vào huy thạch.
Linh lực như đụng phải bức tường, nhanh chóng tản mạn ra khắp nơi.
Mặt Khương Mộc Hàm phút chốc trắng bệch, mờ mịt nhìn huy thạch trong tay.
A Chức nói: “Vẫn chưa rõ sao? Huy thạch này là giả, căn bản không có tác dụng!”
“Có thể lừa gạt chúng ta đến đây, tới tận bây giờ, nội ứng ngoại hợp cùng Thực Anh thú giết người nhiều như vậy, há lại là một đệ tử sơn môn bình thường?”
“Thí luyện đầu xuân năm nay do ai tổ chức? Là ai chủ trương đến Tiêu Mi Sơn?”
“Là ai dặn chúng ta nghe lời Lâu Kiêu, như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy? Ai đưa huy thạch? Là ai giả mù sa mưa căn dặn trong núi nguy hiểm, sau đó từng bước từng bước đẩy chúng ta vào chỗ chết?”
Khương Mộc Hàm nghe xong, nhất thời sửng sốt.
Khương Hoàng cao tuổi, tu vi khó tăng tiến, đã có hiện tượng ngũ suy, có lòng chọn truyền vị trí gia chủ cho ba đệ tử thân truyền. Từ năm năm trước, bà liền giao đại điển đầu xuân cho ba đệ tử thay phiên xử lý, mà năm nay vừa vặn đến phiên Khương Diễn.
Tiêu Mi Sơn là do Khương Diễn chọn, đi bắt Thực Anh thú cũng là Khương Diễn đề nghị.
Thế nhưng, cho dù Khương Diễn quyết định Tiêu Mi Sơn, dựa theo quy củ Huy Sơn, lão thái quân và mấy vị trưởng lão sao không thử năng lực của Thực Anh thú, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện người thủ sơn mới khó lòng đối phó được với con Thực Anh thú này?
Không, không đúng, cả một ngày trong núi, gần như tất cả mọi nguy hiểm đều đến từ người bên mình Lâu Kiêu, Thực Anh thú chưa từng xuất hiện.
Hoặc có thể nói, Thực Anh thú khác thường nên khiến nhóm lão thái quân đánh giá sai năng lực chân chính của nó?
Khương Mộc Hàm lập tức rối loạn, nhưng sự thực bày ra trước mắt, không còn là việc có muốn tin hay không, cô hoang mang nhìn A CHức: “Ngươi nói là …là Tam sư thúc? Chuyện này sao có thể… vì sao Tam sư thúc lại hại chúng ta, trong chúng ta chẳng phải có đệ tử của hắn sao?”
Không đợi A Chức trả lời, cô nhìn về phía Lâu Kiêu, giận dữ hỏi:” Các ngươi làm vậy không sợ lão thái quân truy hỏi sao? Không sợ việc này truyền đến Tiên Minh, bị Tiên Minh thảo phạt sao?!”
Lâu Kiêu thấy người cuối cùng cũng phản chiến, khoé miệng giần giật, nở một nụ cười, một nụ cười vặn vẹo thậm chí dữ tợn, khảm trên khuôn mặt chính nghĩa lẫm liệt.
“Lão thái quân truy hỏi? Chỉ sợ sau khi ra khỏi Tiêu Mi Sơn thì Huy Sơn cũng đổi chủ, ai đúng ai sai là do bên thắng định đoạt, Tiên Minh không biết chuyện gì xảy ra, thảo phạt kiểu gì?”
“Lời này của ngươi có ý gì?” Khương Mộc Hàm nói, “Ngươi muốn nói là, các ngươi định hại lão thái quân…”
A Chức quan sát Lâu Kiêu, đột nhiên cảm giác không được thích hợp.
Nếu như nói chỉ cần đụng phải linh khí Lâu Kiêu đều hoá thành khô thi, như vậy —
Cô nhớ rõ sau khi Khương Đồng Trần bị Tống Lương cắn, Lâu Kiêu để Khương Hoà Quang ở lại chăm sóc huynh đệ, sau đó lại vẽ một đường cấm chế trên mặt đất, nói chỉ cần gặp nguy hiểm giẫm lên vết kẻ, hắn tức thì có cảm ứng.
Sau đó Khương Đồng Trần biến thành khô thi, Khương Hoà Quang dưới tình thế cấp bách nhất định sẽ giẫm lên cấm chế, vậy hắn tất nhiên sẽ tiếp xúc với linh lực của Lâu Kiêu.
Nói như vậy, hắn cũng chết rồi.
Hắn đã chết, vậy Khương Hoà Quang trước mắt là ai?
Còn có, Phương Tòng Sơn vòng theo đường cũ trở về tìm hai huynh đệ Khương thị, giờ chỉ Khương Hoà Quang trở về, Phương Tòng Sơn đâu?
Hay, Phương Tòng Sơn cũng đã gặp bất trắc?
A Chức dời mắt nhìn Khương Hoà Quang, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở:” Coi chừng? Hắn chính là Thực Anh thú!”
Khương Hoà Quang nghe thấy lời này, trong mắt lộ rõ vẻ giật mình.
Từ từ, ánh mắt vô tội trở thành đắc ý, mí mắt lõm sâu, màu mắt hoá thành huyết hồng, lưng dài hơn, sau lưng nhô lên rồi biến thành một con mẫu thú.
Thanh âm của mẫu thú vừa thê lương vừa bén nhọn, vang vọng khắp sơn động, nó cười gằn ba tiếng:” Ngươi chính là tiểu đồ đệ của tên Khương Hà kia, đáng tiếc, ta lại coi thường ngươi, vốn ta không có ý định kinh động bất luận kẻ nào, lặng lẽ ăn từng đứa một vào bụng, trước mắt có khi phải đánh một trận.”
Đến nước này, đám người không dám chần chờ, nhao nhao tế kiếm đối địch.
Sơ Sơ gầm nhẹ một tiếng, cố nén uy áp phương yêu toả, hoá thành Vô Chi Kỳ hình thú, nói:”Coi chừng, mấy năm nay ta giao thủ với nó vô số lần, nó có chút cổ quái, giỏi xoay sở ấn náu, đừng để nó chạy trốn.”
Thực Anh thú cười ha hả: “Trốn? Hôm nay ta sẽ không chạy trốn, ta luyện vật kia hai mươi năm, cuối cùng hôm nay cũng thành chính quả!”
Đang lúc nói chuyện, nó mở lợi trảo, bất ngờ đánh về phía A Chức.
A Chức sớm có chuẩn bị, gió táp dựng lên tấm bình phong gần như rung động toàn bộ hang đá, Thực Anh thú sao lại không biết A Chức khó đối phó, lần này đúng là đánh nghi binh, giữa không trung khéo léo xoay người, quay đầu tấn công Ninh Ninh.
Ninh Ninh sớm mở kiếm chướng, không ngờ dưới một trảo của Thực Anh thú kiếm chướng liền vỡ nát, mắt thấy Thực Anh thú sắp chụp vào mặt Ninh Ninh, Vô Chi Kỳ nổi giận gầm lên, từ bên cạnh bay nhào tới, mạnh mẽ đâm vào Thực Anh thú.
Đồng thời, A Chức niệm quyết điều khiển ngọc thước, thước như lưỡi đao phi thẳng tới lưng Thực Anh thú, Lâu Kiêu bên kia nhìn chằm chằm A Chức cũng hành động, thân hình loé lên, sau khoảnh khắc xuất hiện sau lưng Thực Anh thú, cầm kiếm ngăn hộ nó một kích,
Khương Mộc Hàm thừa cơ thúc giục kiếm quyết, mưa kiếm đổ rào rào về phía Thực Anh thú, nó rống cao một tiếng, bốn trảo khẽ chống trên mặt đất, thả người bay lên tường, thân hình nhanh như quỷ mị, nhiều lần dịch chuyển, bổ chưởng đánh tới Khương Mộc Hàm. Chưởng phong tà ác đánh cho kiếm đang được Khương Mộc Hàm tế chắn trước người rơi rụng xuống đất, Khương Mộc Hàm cầm vỏ kiếm ngăn cản, vỏ kiếm giằng co với thú chưởng rồi trực tiếp đứt đoạn, Khương Mộc Hàm ngã xuống đất, oẹ ra một ngụm máu tươi.
Giông tố tích cóp quanh thân A Chức cuối cùng khởi phát, nổ ầm vang, thiên lôi sáng rực rơi xuống quanh người Thực Anh thú, hang đá không chịu nổi uy lực của thiên lôi, tường đá tứ phía vỡ vụn, bụi mù cùng đá vụn văng tung toé, Thực Anh thú bị một tia sét đánh trúng đầu vai, dưới cơn đau nhức kinh khủng không nhịn được mà gầm nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy chân trước sắp tàn phế.
A Chức nhân cơ hội quay đầu hỏi Sơ Sơ: “Vô Chi Kỳ, ngươi nói nó cổ quái, ngoại trừ giỏi ấn náu, có còn cổ quái ở đâu?”
Cổ nhâncó câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng không phải không có lý do.
Sơ Sơ đi đến bên người A Chức, hai tay chống đất, mắt như chuông đồng căm tức nhìn Thực Anh thú:” Ta cũng không biết diễn tả sao, lúc trước chỉ cảm thấy nó bị thương mà không chết, hôm nay không biết vì sao… hình như nó bỗng mạnh lên.”
Mạnh lên?
A Chức bỗng nhiên nghĩ đến từ đồng bạn hoá thành khô thi, chẳng lẽ…
Lâu Kiêu nhặt kiếm bị A Chức đánh rơi, đưa lưng về phía Thực Anh thú và nói:” Khương Ngộ sư muội không thích hợp, như vậy cô ta giao cho ngươi đối phó, còn mấy người kia để ta giải quyết.”
Thực Anh thú nói:” Chuyện này sao có thể? Ngươi đã trợ giúp ta rất nhiều, giờ còn muốn ngươi vất vả giết đồng môn của mình.”
“Nhiều hơn một hai có khác gì đâu.” Lâu Kiêu nói, “Chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời hứa với sư phụ ta, sau khi ra ngoài, đem vật kia của ngươi —”
Lâu Kiêu chưa nói hết, bỗng im bặt.
Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía ngực mình, nơi đó có bộ vuốt sắc bén đâm từ phía sau xuyên qua ngực, lấy đi mạng của hắn.
Thậm chí còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, thân thể Lâu Kiêu đã như tất cả huynh đệ chết lúc này, nhanh chóng khô quắt queo, biến thành bộ khô thi.
Tiếng cười thê lương của Thực Anh thú quanh quẩn thạch động: “Ngươi là cái thá gì, chẳng qua là con chó săn của Khương Diễn cũng xứng đáng giao dịch với ta? Bằng bản lĩnh hiện giờ, ta còn cần ngươi giúp đỡ để diệt vài con sâu kiến này chắc?”
Linh lực tôi hồn cảnh tu sĩ dọc theo lợi trảo, hút vào trong miệng, Thực Anh thú liếm láp đầu ngón tay, lộ vẻ thoả mãn, xoay đầu lại nhìn mấy người A Chức:” Tiếp theo…”
A Chức giờ mới có phản ứng.
Cô đưa tay chặn mi tâm, mi tâm nối thẳng linh đài, hồn lực liên tục không ngừng được dẫn xuất khỏi linh đài, phong lôi tứ phía điên cuồng, tất cả đá vụn trên mặt đất đều lơ lửng, sắp xếp lại lần nữa giữa không trung, sau đó rầm rập rơi xuống, hình thành một thạch trận kín không kẽ hở, ngăn cách Khương Ninh Ninh và Khương Mộc Hàm ở bên ngoài.
A Chức chỉ kịp quay đầu nhìn qua, “Đi!”
Khương Mộc Hàm sợ sệt, “Tam, tam muội?”
Cô ghét Khương Ngộ, không thích muội ấy, nhưng cô chưa từng nghĩ đặt muội ấy vào hiểm cảnh, huống chi đã chết nhiều người vậy, nếu như không phải do đi theo muội ấy có khi mình…
Ninh Ninh cố hết sức chống đỡ thân thể:” Không được, chúng… chúng ta là bằng hữu, ta không thể để ngươi một mình ở lại, ta giỏi ngự linh thú, ta có thể giúp…”
“Ngươi giỏi ngự linh thú thì phải biết thực lực của con Thực Anh thú này thế nào.” A Chức nâng ngọc thước, “Quên trước khi lên núi, Lâu Kiêu đã giảng giải thế nào sao? Yêu thú xếp lục đẳng, nhất đẳng mở linh trí, lục đẳng dẫn phong lôi, lục đẳng gần đại yêu, từ đại yêu trở lên còn có hung yêu, thiên yêu. Nhưng hắn không nói một điều, chỉ có hung yêu trở lên mới có bản lãnh tự huyễn hoá. Thực Anh thú là yểm, chỉ dựa nuốt ý niệm mà sống, mặc dù có thể mổ ngực mổ bụng nhưng khi nào nuốt được linh lực biến hoá nó thành linh lực của bản thân để sử dụng chứ? Cho nên nó không phải đại yêu, là hung yêu!”
Hung… hung yêu!
Khương Mộc Hàm cùng Ninh Ninh nhớ kỹ Lâu Kiêu từng nói, hung yêu có thể đánh ngang tay với xuất khiếu cảnh tu sĩ.
Mà toàn bộ Huy sơn, chỉ là lão thái quân ở xuất khiếu.
Hai người bọn họ chỉ trúc cơ, trước hung yêu như con sâu cái kiến, như châu chấu đá xe, các cô sẽ như tất cả đồng môn, biến thành bộ khô thi.
“Thế nhưng ngươi là —”
A Chức nói:”Ta chịu đựng được, đừng nói nhiều, đi mau!”
Ninh Ninh nghe lời này, túm Khương Mộc Hàm: “Chúng ta đi!”
“Thế nhưng —”
“Đi! Chúng ta lưu lại cũng vô dụng, nếu có thể ra ngoài cầu viện, Khương Ngộ… còn có chút hi vọng sống!”
Thực Anh thú nhìn chằm chằm bóng lưng hai thiếu nữ đi xa, chậm rãi thay đổi ánh mắt, nhìn về phía A Chức cùng trận pháp vừa hình thành và Vô Chi Kỳ đang liều mạng đụng vào trận, cười lạnh lùng: “Tốt, hai đứa ranh con đi theo Khương Hà, ta vốn không có ý định để hai ngươi sống trở về, vừa hay giờ có thể giải quyết cùng một lúc!”
Linh khí quanh thân A Chức kết thành cuồng phong khiến tóc dài sau gáy tung bay trong gió, cô nhìn chằm chằm Lâu Kiêu, “Tất cả những người tiếp xúc với linh khí của ngươi, đều hoá thành khô thi trong tích tắc, không phải ngươi thì có thể là ai?”
Lâu Kiêu bị cô hiểu nhầm, không hề bực bội, nôn nóng khuyên giải: “Ta biết trong núi liên tiếp xảy ra chuyện, sư muội khó tránh khỏi việc lo sợ hão huyền, nhưng trước mắt không phải thời điểm nội chiến, việc cấp bách là tìm được con Thực Anh thú kia!”
Khương Hoà Quang nói:” Đúng vậy, Khương Ngộ sư tỷ, sau khi lên núi Lâu sư huynh là người chăm sóc tỷ nhiều nhất, theo lý mà nói, tỷ phải là người đầu tiên biến thành khô thi mới đúng.”
A Chức chẳng thèm để ý tới Khương Hoà Quang, tiếp tục nhìn chằm chặp Lâu Kiêu và nói:” Không những thế, ngươi biết nhiều người sẽ khó động tay động chân, luôn nghĩ cách chia tách mọi người ra.”
“Sau khi Khương Đồng Trần bị Tống Lương cắn bị thương, là ngươi bảo hai huynh đệ họ nghỉ ngơi tại chỗ.”
“Ứng Ngôn lúc đầu không có nói muốn tách ra, hắn chỉ cảm thấy cứ đi tìm mãi như thế chẳng phải là biện pháp hay, muốn dùng lửa dẫn dụ Thực Anh thú, ngươi lại ngăn cản, sau đó giả vờ nhường một bước đề nghị chia ra làm việc, bởi vì ngươi biết đệ tử Minh Nguyệt Nhai luôn âm thầm tranh hơn thua với ngươi, nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ thể hiện. Ngươi còn cố ý nhắc đến huy thạch, đại điển đầu xuân ngày trước chẳng có người thủ sơn nào đeo huy thạch, nhưng vì nghĩ đến huy thạch nên mấy người Ứng Ngôn mới bớt lo lắng.”
“Về việc sau khi mấy người Ứng Ngôn vào ngã rẽ khác, tại sao lại đánh nhau không quan trọng, quan trọng nhất là — những người tiếp xúc trực tiếp với ngươi đều biến thành khô thi.”
“Sau khi Tống Lương biến thành khô thi công kích Khương Đồng Trần. Lúc ngươi đưa linh phù cho Ứng Ngôn, ngươi ầm thầm thêm linh lực, Ứng Ngôn đi vào lối rẽ không lâu phát sinh thi biến, công kích hai người đồng hành, hai người đó trong tình thế khẩn cấp lôi linh phù ngươi cho ra rồi cũng gặp bất trắc. Đến Dịch sư tỷ, ngươi có lẽ cảm thấy làm trò tiểu xảo thế là đủ rồi, không có thêm linh lực vào linh phù, cho nên nàng trực tiếp hoá thi mà chết.”
A Chức nhìn Lâu Kiêu không chớp mắt, gằn từng chữ:” Ngươi từng bước đẩy chúng ta vào chỗ chết, ngươi là là đồng loã của con Thực Anh thú kia đúng không?”
Lâu Kiêu thấy cô phân tích tỉ mỉ cặn kẽ từ đầu đến cuối, rốt cuộc bị chọc giận, tế kiếm, “Luận về bối phận, ta là sư huynh của tất cả mọi người ở đây, trước khi lên núi sư phụ liên tục căn dặn ta bảo vệ sư đệ sư muội cẩn thận. Ta tận tâm tẫn trách săn sóc mọi người, tất nhiên không thể tránh khỏi việc để mọi người tiếp xúc với linh khi của ta. Sư muội chỉ bằng điều đó mà hoài nghi ta thì không khỏi quá mức buồn cười! Ngược lại sư muội ngươi, nếu như ta nhớ không lầm, sư muội vẫn luôn lớn lên dưới sự che chở của Đại sư bá, dường như chưa từng rời núi Huy Sơn, nhưng từ lúc tiến vào Tiêu Mi Sơn, sư muội lại là người tỉnh táo nhất, Tống sư đệ thi biến, sư muội là người đầu tiên phát hiện, ba người Ứng sư đệ uổng mạng, ai chẳng sợ hãi? Sư muội lại dám một mình tiến lên kiểm tra thi thể, trấn định quá mức tự nhiên, ngay cả ta cũng thấy mặc cảm, thật sự muốn suy luận ai là đồng loã, chẳng lẽ muội không giống đồng loã hơn sao?!”
Khương Mộc Hàm căng mắt nhìn tứ phương, không rõ vì sao nhóm bạn đồng hành bỗng nhiên chia làm hai đối đầu nhau.
Cô thực sự sợ hãi, cô chưa từng nghĩ một cuộc thí luyện đầu xuân đang êm đẹp lại ầm ĩ đến tình trạng này.
Chết quá nhiều người, kết quả thí luyện sớm chẳng còn quan trọng, Khương Mộc Hàm nắm chặt huy thạch, ngữ ký mang theo tiếng khóc, run giọng nói: “Các ngươi… các ngươi đừng có ồn ào được không, chúng ta không thí luyện, chúng ta gọi Tam sư thúc, lão thái quân mang chúng ta ra ngoài, bây giờ chúng ta ra ngoài luôn, có được hay không…”
Cô nói xong bèn rót linh lực vào huy thạch.
Linh lực như đụng phải bức tường, nhanh chóng tản mạn ra khắp nơi.
Mặt Khương Mộc Hàm phút chốc trắng bệch, mờ mịt nhìn huy thạch trong tay.
A Chức nói: “Vẫn chưa rõ sao? Huy thạch này là giả, căn bản không có tác dụng!”
“Có thể lừa gạt chúng ta đến đây, tới tận bây giờ, nội ứng ngoại hợp cùng Thực Anh thú giết người nhiều như vậy, há lại là một đệ tử sơn môn bình thường?”
“Thí luyện đầu xuân năm nay do ai tổ chức? Là ai chủ trương đến Tiêu Mi Sơn?”
“Là ai dặn chúng ta nghe lời Lâu Kiêu, như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy? Ai đưa huy thạch? Là ai giả mù sa mưa căn dặn trong núi nguy hiểm, sau đó từng bước từng bước đẩy chúng ta vào chỗ chết?”
Khương Mộc Hàm nghe xong, nhất thời sửng sốt.
Khương Hoàng cao tuổi, tu vi khó tăng tiến, đã có hiện tượng ngũ suy, có lòng chọn truyền vị trí gia chủ cho ba đệ tử thân truyền. Từ năm năm trước, bà liền giao đại điển đầu xuân cho ba đệ tử thay phiên xử lý, mà năm nay vừa vặn đến phiên Khương Diễn.
Tiêu Mi Sơn là do Khương Diễn chọn, đi bắt Thực Anh thú cũng là Khương Diễn đề nghị.
Thế nhưng, cho dù Khương Diễn quyết định Tiêu Mi Sơn, dựa theo quy củ Huy Sơn, lão thái quân và mấy vị trưởng lão sao không thử năng lực của Thực Anh thú, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện người thủ sơn mới khó lòng đối phó được với con Thực Anh thú này?
Không, không đúng, cả một ngày trong núi, gần như tất cả mọi nguy hiểm đều đến từ người bên mình Lâu Kiêu, Thực Anh thú chưa từng xuất hiện.
Hoặc có thể nói, Thực Anh thú khác thường nên khiến nhóm lão thái quân đánh giá sai năng lực chân chính của nó?
Khương Mộc Hàm lập tức rối loạn, nhưng sự thực bày ra trước mắt, không còn là việc có muốn tin hay không, cô hoang mang nhìn A CHức: “Ngươi nói là …là Tam sư thúc? Chuyện này sao có thể… vì sao Tam sư thúc lại hại chúng ta, trong chúng ta chẳng phải có đệ tử của hắn sao?”
Không đợi A Chức trả lời, cô nhìn về phía Lâu Kiêu, giận dữ hỏi:” Các ngươi làm vậy không sợ lão thái quân truy hỏi sao? Không sợ việc này truyền đến Tiên Minh, bị Tiên Minh thảo phạt sao?!”
Lâu Kiêu thấy người cuối cùng cũng phản chiến, khoé miệng giần giật, nở một nụ cười, một nụ cười vặn vẹo thậm chí dữ tợn, khảm trên khuôn mặt chính nghĩa lẫm liệt.
“Lão thái quân truy hỏi? Chỉ sợ sau khi ra khỏi Tiêu Mi Sơn thì Huy Sơn cũng đổi chủ, ai đúng ai sai là do bên thắng định đoạt, Tiên Minh không biết chuyện gì xảy ra, thảo phạt kiểu gì?”
“Lời này của ngươi có ý gì?” Khương Mộc Hàm nói, “Ngươi muốn nói là, các ngươi định hại lão thái quân…”
A Chức quan sát Lâu Kiêu, đột nhiên cảm giác không được thích hợp.
Nếu như nói chỉ cần đụng phải linh khí Lâu Kiêu đều hoá thành khô thi, như vậy —
Cô nhớ rõ sau khi Khương Đồng Trần bị Tống Lương cắn, Lâu Kiêu để Khương Hoà Quang ở lại chăm sóc huynh đệ, sau đó lại vẽ một đường cấm chế trên mặt đất, nói chỉ cần gặp nguy hiểm giẫm lên vết kẻ, hắn tức thì có cảm ứng.
Sau đó Khương Đồng Trần biến thành khô thi, Khương Hoà Quang dưới tình thế cấp bách nhất định sẽ giẫm lên cấm chế, vậy hắn tất nhiên sẽ tiếp xúc với linh lực của Lâu Kiêu.
Nói như vậy, hắn cũng chết rồi.
Hắn đã chết, vậy Khương Hoà Quang trước mắt là ai?
Còn có, Phương Tòng Sơn vòng theo đường cũ trở về tìm hai huynh đệ Khương thị, giờ chỉ Khương Hoà Quang trở về, Phương Tòng Sơn đâu?
Hay, Phương Tòng Sơn cũng đã gặp bất trắc?
A Chức dời mắt nhìn Khương Hoà Quang, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở:” Coi chừng? Hắn chính là Thực Anh thú!”
Khương Hoà Quang nghe thấy lời này, trong mắt lộ rõ vẻ giật mình.
Từ từ, ánh mắt vô tội trở thành đắc ý, mí mắt lõm sâu, màu mắt hoá thành huyết hồng, lưng dài hơn, sau lưng nhô lên rồi biến thành một con mẫu thú.
Thanh âm của mẫu thú vừa thê lương vừa bén nhọn, vang vọng khắp sơn động, nó cười gằn ba tiếng:” Ngươi chính là tiểu đồ đệ của tên Khương Hà kia, đáng tiếc, ta lại coi thường ngươi, vốn ta không có ý định kinh động bất luận kẻ nào, lặng lẽ ăn từng đứa một vào bụng, trước mắt có khi phải đánh một trận.”
Đến nước này, đám người không dám chần chờ, nhao nhao tế kiếm đối địch.
Sơ Sơ gầm nhẹ một tiếng, cố nén uy áp phương yêu toả, hoá thành Vô Chi Kỳ hình thú, nói:”Coi chừng, mấy năm nay ta giao thủ với nó vô số lần, nó có chút cổ quái, giỏi xoay sở ấn náu, đừng để nó chạy trốn.”
Thực Anh thú cười ha hả: “Trốn? Hôm nay ta sẽ không chạy trốn, ta luyện vật kia hai mươi năm, cuối cùng hôm nay cũng thành chính quả!”
Đang lúc nói chuyện, nó mở lợi trảo, bất ngờ đánh về phía A Chức.
A Chức sớm có chuẩn bị, gió táp dựng lên tấm bình phong gần như rung động toàn bộ hang đá, Thực Anh thú sao lại không biết A Chức khó đối phó, lần này đúng là đánh nghi binh, giữa không trung khéo léo xoay người, quay đầu tấn công Ninh Ninh.
Ninh Ninh sớm mở kiếm chướng, không ngờ dưới một trảo của Thực Anh thú kiếm chướng liền vỡ nát, mắt thấy Thực Anh thú sắp chụp vào mặt Ninh Ninh, Vô Chi Kỳ nổi giận gầm lên, từ bên cạnh bay nhào tới, mạnh mẽ đâm vào Thực Anh thú.
Đồng thời, A Chức niệm quyết điều khiển ngọc thước, thước như lưỡi đao phi thẳng tới lưng Thực Anh thú, Lâu Kiêu bên kia nhìn chằm chằm A Chức cũng hành động, thân hình loé lên, sau khoảnh khắc xuất hiện sau lưng Thực Anh thú, cầm kiếm ngăn hộ nó một kích,
Khương Mộc Hàm thừa cơ thúc giục kiếm quyết, mưa kiếm đổ rào rào về phía Thực Anh thú, nó rống cao một tiếng, bốn trảo khẽ chống trên mặt đất, thả người bay lên tường, thân hình nhanh như quỷ mị, nhiều lần dịch chuyển, bổ chưởng đánh tới Khương Mộc Hàm. Chưởng phong tà ác đánh cho kiếm đang được Khương Mộc Hàm tế chắn trước người rơi rụng xuống đất, Khương Mộc Hàm cầm vỏ kiếm ngăn cản, vỏ kiếm giằng co với thú chưởng rồi trực tiếp đứt đoạn, Khương Mộc Hàm ngã xuống đất, oẹ ra một ngụm máu tươi.
Giông tố tích cóp quanh thân A Chức cuối cùng khởi phát, nổ ầm vang, thiên lôi sáng rực rơi xuống quanh người Thực Anh thú, hang đá không chịu nổi uy lực của thiên lôi, tường đá tứ phía vỡ vụn, bụi mù cùng đá vụn văng tung toé, Thực Anh thú bị một tia sét đánh trúng đầu vai, dưới cơn đau nhức kinh khủng không nhịn được mà gầm nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy chân trước sắp tàn phế.
A Chức nhân cơ hội quay đầu hỏi Sơ Sơ: “Vô Chi Kỳ, ngươi nói nó cổ quái, ngoại trừ giỏi ấn náu, có còn cổ quái ở đâu?”
Cổ nhâncó câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng không phải không có lý do.
Sơ Sơ đi đến bên người A Chức, hai tay chống đất, mắt như chuông đồng căm tức nhìn Thực Anh thú:” Ta cũng không biết diễn tả sao, lúc trước chỉ cảm thấy nó bị thương mà không chết, hôm nay không biết vì sao… hình như nó bỗng mạnh lên.”
Mạnh lên?
A Chức bỗng nhiên nghĩ đến từ đồng bạn hoá thành khô thi, chẳng lẽ…
Lâu Kiêu nhặt kiếm bị A Chức đánh rơi, đưa lưng về phía Thực Anh thú và nói:” Khương Ngộ sư muội không thích hợp, như vậy cô ta giao cho ngươi đối phó, còn mấy người kia để ta giải quyết.”
Thực Anh thú nói:” Chuyện này sao có thể? Ngươi đã trợ giúp ta rất nhiều, giờ còn muốn ngươi vất vả giết đồng môn của mình.”
“Nhiều hơn một hai có khác gì đâu.” Lâu Kiêu nói, “Chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời hứa với sư phụ ta, sau khi ra ngoài, đem vật kia của ngươi —”
Lâu Kiêu chưa nói hết, bỗng im bặt.
Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía ngực mình, nơi đó có bộ vuốt sắc bén đâm từ phía sau xuyên qua ngực, lấy đi mạng của hắn.
Thậm chí còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, thân thể Lâu Kiêu đã như tất cả huynh đệ chết lúc này, nhanh chóng khô quắt queo, biến thành bộ khô thi.
Tiếng cười thê lương của Thực Anh thú quanh quẩn thạch động: “Ngươi là cái thá gì, chẳng qua là con chó săn của Khương Diễn cũng xứng đáng giao dịch với ta? Bằng bản lĩnh hiện giờ, ta còn cần ngươi giúp đỡ để diệt vài con sâu kiến này chắc?”
Linh lực tôi hồn cảnh tu sĩ dọc theo lợi trảo, hút vào trong miệng, Thực Anh thú liếm láp đầu ngón tay, lộ vẻ thoả mãn, xoay đầu lại nhìn mấy người A Chức:” Tiếp theo…”
A Chức giờ mới có phản ứng.
Cô đưa tay chặn mi tâm, mi tâm nối thẳng linh đài, hồn lực liên tục không ngừng được dẫn xuất khỏi linh đài, phong lôi tứ phía điên cuồng, tất cả đá vụn trên mặt đất đều lơ lửng, sắp xếp lại lần nữa giữa không trung, sau đó rầm rập rơi xuống, hình thành một thạch trận kín không kẽ hở, ngăn cách Khương Ninh Ninh và Khương Mộc Hàm ở bên ngoài.
A Chức chỉ kịp quay đầu nhìn qua, “Đi!”
Khương Mộc Hàm sợ sệt, “Tam, tam muội?”
Cô ghét Khương Ngộ, không thích muội ấy, nhưng cô chưa từng nghĩ đặt muội ấy vào hiểm cảnh, huống chi đã chết nhiều người vậy, nếu như không phải do đi theo muội ấy có khi mình…
Ninh Ninh cố hết sức chống đỡ thân thể:” Không được, chúng… chúng ta là bằng hữu, ta không thể để ngươi một mình ở lại, ta giỏi ngự linh thú, ta có thể giúp…”
“Ngươi giỏi ngự linh thú thì phải biết thực lực của con Thực Anh thú này thế nào.” A Chức nâng ngọc thước, “Quên trước khi lên núi, Lâu Kiêu đã giảng giải thế nào sao? Yêu thú xếp lục đẳng, nhất đẳng mở linh trí, lục đẳng dẫn phong lôi, lục đẳng gần đại yêu, từ đại yêu trở lên còn có hung yêu, thiên yêu. Nhưng hắn không nói một điều, chỉ có hung yêu trở lên mới có bản lãnh tự huyễn hoá. Thực Anh thú là yểm, chỉ dựa nuốt ý niệm mà sống, mặc dù có thể mổ ngực mổ bụng nhưng khi nào nuốt được linh lực biến hoá nó thành linh lực của bản thân để sử dụng chứ? Cho nên nó không phải đại yêu, là hung yêu!”
Hung… hung yêu!
Khương Mộc Hàm cùng Ninh Ninh nhớ kỹ Lâu Kiêu từng nói, hung yêu có thể đánh ngang tay với xuất khiếu cảnh tu sĩ.
Mà toàn bộ Huy sơn, chỉ là lão thái quân ở xuất khiếu.
Hai người bọn họ chỉ trúc cơ, trước hung yêu như con sâu cái kiến, như châu chấu đá xe, các cô sẽ như tất cả đồng môn, biến thành bộ khô thi.
“Thế nhưng ngươi là —”
A Chức nói:”Ta chịu đựng được, đừng nói nhiều, đi mau!”
Ninh Ninh nghe lời này, túm Khương Mộc Hàm: “Chúng ta đi!”
“Thế nhưng —”
“Đi! Chúng ta lưu lại cũng vô dụng, nếu có thể ra ngoài cầu viện, Khương Ngộ… còn có chút hi vọng sống!”
Thực Anh thú nhìn chằm chằm bóng lưng hai thiếu nữ đi xa, chậm rãi thay đổi ánh mắt, nhìn về phía A Chức cùng trận pháp vừa hình thành và Vô Chi Kỳ đang liều mạng đụng vào trận, cười lạnh lùng: “Tốt, hai đứa ranh con đi theo Khương Hà, ta vốn không có ý định để hai ngươi sống trở về, vừa hay giờ có thể giải quyết cùng một lúc!”