Chương 41
☆ Chương 41:
Hàm răng Kiều Cầu thoáng run lên: "Lạnh chứ. Tại em quên mang quần áo vào."
"Sao không gọi anh, anh đứng ở ngay bên ngoài mà."
"...Em quên mất." Kiều Cầu xỏ dép lê, đi lướt qua người Giang Triển Tâm, định đi tìm quần áo.
Giang Triển Tâm nắm chặt lấy tay Kiều Cầu, cấp tốc cởi áo trên người mình xuống, choàng lên trên người Kiều Cầu, rồi cầm khăn lau tóc cho cậu: "Quần áo để ở đâu? Anh đi lấy cho em."
Tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, sau lưng toàn nước, cái áo Giang Triển Tâm khoác lên cũng nhanh chóng bị thấm đầy nước, dính sát vào người. Kiều Cầu cảm thấy sau lưng thật ấm, giơ tay lên lau tóc, sau đó chỉ vào vali của mình: "Em để hết trong đó."
Giang Triển Tâm ở trần, cũng không thèm để ý, cứ thế mở khóa vali ra, chọn lựa cẩn thận.
Bởi vì đang trong khoảng thời gian đóng phim, các diễn viên hầu như chỉ dùng quần áo do đoàn phim cung cấp, nên Kiều Cầu cũng không mang nhiều quần áo lắm. Giang Triển Tâm nghiêm túc chọn lựa như vậy làm cậu lại thấy ngại, bởi trong đó có nhét cả quần lót, nhoáng cái mặt Kiều Cầu liền đỏ lựng lên: "Anh... lấy đồ ngủ cho em là được rồi."
Giang Triển Tâm đáp một tiếng, ném đồ ngủ qua, sau đó bảo: "Anh muốn chọn quần áo ngày mai cho em."
Nói xong cái chẳng mấy chốc là Giang Triển Tâm liền chọn được một bộ, đặt ở đầu giường, thuận tiện cho Kiều Cầu sáng sớm mai có thể nhanh chóng thay mặc vào. Kiều Cầu mỉm cười, cậu chợt nhớ lại mấy chuyện ngày xưa. Hồi đó, sau khi nhận nuôi Kiều Cầu xong, Giang Triển Tâm mua cho cậu rất nhiều quần áo, cứ như thể chẳng tốn đồng mua đồ nào, cứ thế là quăng cả đống ở nhà.
Nhiều quần áo như vậy nhưng thật ra Kiều Cầu lại chẳng dám mặc. Cậu chàng khi đó sợ làm hỏng đồ, nên chỉ lôi hai bộ ra mặc, cứ mặc rồi giặt, rồi hôm sau mặc lại.
Hồi đầu, Giang Triển Tâm không chú ý nên không biết, sau khi phát hiện ra thì tối nào cũng chọn quần áo cho Kiều Cầu, để sẵn đó rồi hôm sau Kiều Cầu cứ thế là mặc. Giang Triển Tâm thật ra cũng chẳng thích phối đồ, bản thân thay quần áo thì cũng là vớ bừa lên mà mặc. Nhưng sau khi bắt đầu chọn cho Kiều Cầu thì càng ngày hắn càng cảm thấy thú vị, thậm chí còn hiểu được luôn cả sự vui sướng của mấy cô nhóc khi thay đồ cho búp bê nữa. Sau này, khi Kiều Cầu tốt nghiệp trung học rồi, không để Giang Triển Tâm chọn đồ cho tiếp nữa, lúc ấy Giang Triển Tâm còn cảm thấy một nỗi mất mác khó giải thích được. Hôm nay lại được chọn quần áo cho Kiều Cầu, cảm giác quen thuộc trào dâng, khiến nơi hẻo lánh này bất chợt lại trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.
Kiều Cầu cũng có cảm giác như vậy.
Cậu nhìn Giang Triển Tâm thật kỹ. Khách sạn nào bên ngoài mà chẳng y chang nhau, ngay cả bài trí của các căn phòng trong khách sạn cũng vậy, thế nhưng nơi này giờ đây lại có hơi ấm của "gia đình".
Đó là bởi vì... người đàn ông này đến rồi ư?
Kiều Cầu ngồi ở bên giường, dùng sức lau tóc.
Cảm xúc của cậu...
Sự lúng túng của cậu lúc mới gặp mặt, cùng với cơn tức giận khi bị xúc phạm trong đoàn phim, tất cả đều dần biến mất.
Giang Triển Tâm dựa người vào thành giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Cầu, trong ánh mắt ấy mơ hồ ánh lên sự cổ vũ. Kiều Cầu lấy hết dũng khí nghiêng người về phía trước, trái tim Giang Triển Tâm cũng liền rơi vào trạng thái lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt Giang Triển Tâm thật trấn tĩnh, thế nhưng hầu kết vẫn di chuyển, bàn tay để bên người cũng chậm rãi nắm chặt drap trải giường.
Kiều Cầu cúi đầu nhìn Giang Triển Tâm, mái tóc đen tuyền rơi xuống. Theo hướng những sợi tóc rơi xuống của cậu, Giang Triển Tâm nhìn thấy đôi mắt của Kiều Cầu, đen như vậy, nhưng cũng lại sáng ngời như vậy, tựa chú nai từ rừng rậm cổ xưa chạy đến, mang cảm giác trưởng thành xen lẫn vẻ thuần khiết khiến người khác phải thốt lên kinh ngạc.
Dòng suy nghĩ trong lòng Giang Triển Tâm đột nhiên dập tắt, khoảnh khắc đó hắn chẳng muốn toan tính cái gì nữa, chỉ muốn đưa tay lên vuốt tóc em ấy, lẳng lặng mà nhìn vào mắt em ấy.
Kiều Cầu chớp mắt mấy cái, chậm rãi mở miệng:
"... Anh, em tắt đèn nhé."
"..."
"Buồn ngủ quá."
"..."
"..."
"..." Bàn tay Giang Triển Tâm vốn đang muốn sờ tóc cậu liền buông xuống, xoa huyệt thái dương đau nhức của chính mình, trầm mặc một hồi mới nói, "Tắt đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Kiều Cầu tắt đèn, nằm xuống cạnh Giang Triển Tâm, không biết tại sao tim lại đập loạn xạ. Thân thể cậu cực kỳ mệt mỏi, nhưng bởi vì hưng phấn nên vẫn chưa ngủ được.
Qua mấy phút, Giang Triển Tâm thả cánh tay đang đặt trên trán xuống, rất nhẹ nhàng dịch người về phía Kiều Cầu. Động tác nhẹ đến mức Kiều Cầu còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Sau đó Giang Triển Tâm ôm cánh tay Kiều Cầu.
Rất thân thiết, Kiều Cầu có cảm giác trong lòng lập tức "đầy".
Giang Triển biết Kiều Cầu chưa ngủ, tiến đến cạnh Kiều Cầu rồi dựa đầu vào vai cậu, giọng nói thật thấp, khẽ vang lên:
"Tiểu Kiều... anh xin lỗi."
Trái tim Kiều Cầu run lên, những oan ức khi bị xem thường ở đoàn phim mấy ngày qua suýt chút nữa là tràn ra, cậu vội vàng đè nén xuống, cố gắng không để phát ra âm thanh. Giang Triển Tâm không nói nữa. Kiều Cầu nhẹ nhàng lấy hơi, cảm nhận hơi ấm bên người, mệt mỏi kéo đến, lần này cậu nhanh chóng ngủ say.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Kiều Cầu còn đang mơ màng, quờ quạng sờ sang bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có ai. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Giang Triển Tâm mặc độc cái quần lót, đang đánh răng trong nhà tắm.
Kiều Cầu giơ cổ tay lên nhìn, phát hiện bây giờ đã là sáu giờ rưỡi sáng. Thời gian đoàn phim tập hợp là bảy giờ, Kiều Cầu cũng nên rời giường.
Cậu vỗ vỗ mặt, đứng dậy khỏi giường. Giang Triển Tâm nghe được tiếng động, vội vàng súc miệng, hỏi Kiều Cầu: "Sao không ngủ thêm chút nữa."
Trong miệng là hơi thở thơm mát của kem đánh răng, Kiều Cầu dụi mắt: "Không ngủ tiếp được đâu. Đoàn phim bảy giờ phải tập hợp rồi."
Giang Triển Tâm vừa lui ra thì thấy Kiều Cầu muốn dùng bàn chải dùng một lần của khách sạn: "Em không mang bàn chải đi à?"
"Em để quên bên khách sạn ở Hoài Độ rồi." Kiều Cầu ngượng ngùng giải thích. "Cũng chưa kịp bảo trợ lý đi mua cái mới."
Giang Triển Tâm rũ mắt: "...Vậy em dùng cái của anh đi."
Kiều Cầu sững sờ: "Nơi này có mà anh."
"Đồ khách sạn không sạch."
"..." Kiều Cầu do dự một chút, rốt cuộc cầm bàn chải của Giang Triển Tâm để đánh răng. Bóp một tí kem đánh răng ra, rồi bỏ vào miệng, cảm giác bàn chải ướt nhẹp, rất mềm.
Giang Triển Tâm giơ tay lên xoa tóc Kiều Cầu, rồi ra khỏi nhà tắm.
Đoàn phim đưa bữa sáng tới, Kiều Cầu và Giang Triển Tâm ngồi đối diện nhau ăn, Giang Triển Tâm xé thịt đùi gà ra kẹp vào trong màn thầu, đưa tới bên môi Kiều Cầu để cậu ăn.
Kỳ thật trong tay Kiều Cầu đã cầm một cái, nhưng khi tay Giang Triển Tâm đưa tới, cậu vẫn há miệng ra. Lượng ăn của Kiều Cầu rất lớn, cái màn thầu to bằng nắm tay, ấy thế mà cậu chàng vẫn có thể một hơi ăn liền năm, sáu cái, thêm một cái như giờ cũng chẳng nhằm nhò gì.
Miếng này cậu cắn hơi lớn, không cẩn thận cắn phải ngón tay Giang Triển Tâm. Kiều Cầu chỉ cảm thấy hàm răng đụng phải cái gì đó cưng cứng, tiếng cắn giòn tan vang lên, Giang Triển Tâm giống như bị giật điện đột nhiên rút tay về.
Kiều Cầu vội vã hé miệng, trong miệng còn ngậm đống đồ ăn, mơ hồ nói:
"Cắn... phải tay anh ạ? Anh đau không?"
Giang Triển Tâm lắc đầu: "Không đau."
"Để em xem." Kiều Cầu vội đứng lên, nắm lấy khuỷu tay của Giang Triển Tâm.
Ngón trỏ tay phải của Giang Triển Tâm có một dấu răng rất sâu, xung quanh bị bầm lên. Kiều Cầu ảo não cau mày, vừa xin lỗi vừa lấy thuốc ra, giơ tay Giang Triển Tâm lên để bôi thuốc.
Giang Triển Tâm vươn tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn nhíu của Kiều Cầu ra, "Đừng cau mày thế."
Kiều Cầu rầu rĩ "vâng" một tiếng: "Em... Không phải cố ý đâu."
"Anh biết. Cũng không đau đâu."
"..." Sự an ủi của Giang Triển Tâm lại chẳng thể khiến Kiều Cầu an tâm, đồ ăn trong miệng cậu vẫn chưa nuốt xuống, má phải phồng lên trông y như con sóc đang ngậm quả thông, bị dọa đến mặt không còn chút máu nào nữa.
Giang Triển Tâm thấy cậu sợ đến như vậy, cảm thấy có chút buồn cười, chờ cậu bôi thuốc lên ngón tay của mình xong liền cầm ngón tay của Kiều Cầu lên: "...Anh muốn cắn lại."
Nói xong cắn nhẹ lên ngón tay của Kiều Cầu. Dù Giang Triển Tâm cắn rất nhẹ nhưng Kiều Cầu lại phản ứng dữ dội, cậu cấp tốc rụt tay về, nắm chặt thành quyền, lông mày nhăn lại trông có vẻ đau đớn.
Kiều Cầu cảm thấy ngón tay của mình như bị điện giật, tóc gáy đều dựng cả lên, không dám tin mà nhìn Giang Triển Tâm.
Giang Triển Tâm cũng hơi kinh ngạc, rất nhanh liền nhìn thấy ngón tay Kiều Cầu bị hắn cắn hơi sưng lên, đó là dấu vết lưu lại do bị chạm vào gai độc của sâu lông, đến giờ còn chưa khỏi.
Giang Triển Tâm không hỏi gì, nhưng ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn, đó là biểu cảm mà trong lần đầu gặp gỡ, Kiều Cầu đã không nhịn được mà lánh xa, vì thế Giang Triển Tâm liền cúi đầu giấu đi.
"...Hòa nhau rồi nhé." Hít sâu mấy hơi xong, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi, Giang Triển Tâm mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cầu, "Nào qua đây, ăn cơm tiếp."
Tim Kiều Cầu đập rất nhanh, cố gắng thả lỏng, ngồi xuống cạnh Giang Triển Tâm, sửng sốt một hồi mới phát hiện trong miệng mình còn đồ ăn, vội vã nuốt vào, lại sợ đạo diễn lại đây giục, nên ăn càng nhanh hơn, bị nghẹn đến mức phải uống vài ngụm sữa đậu nành xuống mới đỡ.
Mấy ngày quay phim, Diêu Khánh rất đau đầu, nóng đến bốc lửa, buổi tối cũng chẳng ngủ được. Việc khiến vị đạo diễn này nóng nảy đương nhiên là tại vấn đề lúc quay Kiếm khách rồi. Vấn đề lại xuất hiện ngay giữa nam chính và nữ chính của phim mới chết chứ.
Diêu Khánh biết giữa Kiều Thu và Chu Thư Dao có chút mâu thuẫn, nhưng lúc chọn vai thì cân nhắc bỏ qua, cứ thế chọn Kiều Thu. Sức mê hoặc của Kiều Thu thật sự là quá lớn, không chỉ sau lưng cậu ta là phòng làm việc Lê Thượng, mà ngay cả Lê Thượng cũng có thể vì cậu diễn viên này chịu nhận vai phụ, mà người anh kia của Kiều Thu cũng làm người ta phải toát cả mồ hôi hột.
Kiếm khách căn bản không phải lo vấn đề đầu tư, mà hiệu quả đầu tư lại rất quan trọng.
Anh trai Kiều Thu...
Huống chi, dù bỏ qua, không đề cập tới bối cảnh thì bản thân Kiều Thu cũng rất xuất sắc. Lúc trước Diêu Khánh cảm thấy cậu không hiểu chuyện, vụng về ngốc nghếch, nhưng đến trường quay rồi thì hiểu được tại sao đạo diễn Từ Giao lại khen Kiều Thu như vậy.
Thiên phú của cậu ta thật sự là quá tốt, hơn nữa còn rất nỗ lực. Ngay cả những cảnh diễn chung với Lê Thượng, Kiều Thu cũng chẳng hề lộ ra vẻ yếu thế, điều này khiến người khác chẳng thể nào nhận ra Kiều Thu chỉ là diễn viên mới, cũng không nhịn được mà phải liên tục khen ngợi.
Là một diễn viên, ngay cả kỹ năng diễn xuất còn chẳng xuất hiện vấn đề gì, Diêu Khánh còn chỉ sợ là nếu khen Kiều Thu nhiều quá sẽ làm cậu ta trở nên kiêu ngạo đấy. Cùng lúc đó, một ưu điểm khác của Kiều Thu cũng hiện ra, ấy thế mà bản thân cậu chàng lại rất khiêm tốn, biết trước biết sau.
Lê Thượng cũng không ngờ Kiều Thu có thể phát huy tốt như vậy, sau sự kinh ngạc thì phần lớn chính là cảm giác vui mừng. Lê Thượng sau khi ra mắt đều thuận buồm xuôi gió, gặp được không ít những nhà nghệ thuật khiến người đời kính nể, nhưng hầu như đều là những bậc lão làng, tuổi tác lớn hơn hắn rất nhiều. Người trẻ như Kiều Thu đã ít lại càng thêm ít. Có thể nói đây chính là kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài, đóng phim cũng không thấy mệt như trước đây. Dù là kiểu người hay xoi mói như Diêu Khánh, thì mấy cảnh diễn chung của Kiều Thu và Lê Thương phần lớn đều một lần là qua.
Ngược lại với sự thuận lợi trong cảnh diễn của Kiều Thu và Lê Thượng, chính là cảnh chung của Kiều Thu và Chu Thư Dao. Không chỉ có Chu Thư Dao không vào trạng thái, mà ngay cả Kiều Thu cũng diễn rất sượng, chẳng có tí tự nhiên mềm mại nào như lúc đóng với Lê Thượng.
Diêu Khánh quay nhiều phim như vậy, đương nhiên biết nguyên nhân ở đâu, ngày đó trong rừng trúc Chu Thư Dao nổi cơn tam bành, quát không muốn đóng tiếp cùng Kiều Thu, Diêu Khánh tức giận, lạnh lùng quăng ra câu:
"Thế cũng được."
Nói xong liền lấy kịch bản đã thảo luận chỉnh sửa với biên kịch Tôn từ lâu ra. Ngày hôm sau kịch bản mới liền xuất hiện trên tay của tất cả nhân viên trong đoàn, mọi người đều biết rõ tình hình trước mắt.
Trong kịch bản này, đất diễn của Chu Thư Dao bị cắt đi hơn một nửa.
Thời điểm ký hợp đồng, Chu Thư Dao ký vai nữ chính, nhưng bây giờ nhìn kịch bản, đất diễn còn không bằng vai nữ phụ mấy bộ điện ảnh khác. Những cảnh diễn chung với Kiều Thu ngoại trừ cảnh quan trọng, phần lớn gần như đều bị cắt sạch. Những cảnh không cắt, cũng đều là cảnh đã quay xong từ mấy hôm trước, cho thấy Chu Thư Dao chỉ cần vào giai đoạn cuối xuất hiện một lần nữa, còn đâu thì chẳng còn cảnh nào để quay.
"..." Lúc Chu Thư Dao đọc kịch bản, tay run cả lên, ngấm ngầm không biết là đã ném kịch bản bao nhiêu lần, nổi cơn bao nhiêu bận, nhưng bề ngoài thì ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.
So với Diêu Khánh tai to mặt lớn, Chu Thư Dao rõ ràng không bằng, lúc trước đã chọc vào không ít phiền phức, cô ta tuyệt đối không thể mất đi nhân vật này, không thể lưu lại một chút ấn tượng không tốt trước mặt Diêu Khánh.
Cô ta yên lặng rời khỏi đoàn phim, lúc gần đi mặt mày tái nhợt, nhưng chẳng dám lên tiếng lý luận. Thậm chí còn từng nhiều lần cầu xin, tạ lỗi với Diêu Khánh.
Diêu Khánh "Hừ" một tiếng, vỗ bàn đứng dậy:
"——Tôi chưa nói với cô hả? Không được chọc vào Kiều Thu. Cô có nghe lời tôi không? Giờ thì hay rồi, cưỡi trên đầu hổ, tôi đã bảo rồi đấy, mẹ nó, đáng đời!"
Hàm răng Kiều Cầu thoáng run lên: "Lạnh chứ. Tại em quên mang quần áo vào."
"Sao không gọi anh, anh đứng ở ngay bên ngoài mà."
"...Em quên mất." Kiều Cầu xỏ dép lê, đi lướt qua người Giang Triển Tâm, định đi tìm quần áo.
Giang Triển Tâm nắm chặt lấy tay Kiều Cầu, cấp tốc cởi áo trên người mình xuống, choàng lên trên người Kiều Cầu, rồi cầm khăn lau tóc cho cậu: "Quần áo để ở đâu? Anh đi lấy cho em."
Tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, sau lưng toàn nước, cái áo Giang Triển Tâm khoác lên cũng nhanh chóng bị thấm đầy nước, dính sát vào người. Kiều Cầu cảm thấy sau lưng thật ấm, giơ tay lên lau tóc, sau đó chỉ vào vali của mình: "Em để hết trong đó."
Giang Triển Tâm ở trần, cũng không thèm để ý, cứ thế mở khóa vali ra, chọn lựa cẩn thận.
Bởi vì đang trong khoảng thời gian đóng phim, các diễn viên hầu như chỉ dùng quần áo do đoàn phim cung cấp, nên Kiều Cầu cũng không mang nhiều quần áo lắm. Giang Triển Tâm nghiêm túc chọn lựa như vậy làm cậu lại thấy ngại, bởi trong đó có nhét cả quần lót, nhoáng cái mặt Kiều Cầu liền đỏ lựng lên: "Anh... lấy đồ ngủ cho em là được rồi."
Giang Triển Tâm đáp một tiếng, ném đồ ngủ qua, sau đó bảo: "Anh muốn chọn quần áo ngày mai cho em."
Nói xong cái chẳng mấy chốc là Giang Triển Tâm liền chọn được một bộ, đặt ở đầu giường, thuận tiện cho Kiều Cầu sáng sớm mai có thể nhanh chóng thay mặc vào. Kiều Cầu mỉm cười, cậu chợt nhớ lại mấy chuyện ngày xưa. Hồi đó, sau khi nhận nuôi Kiều Cầu xong, Giang Triển Tâm mua cho cậu rất nhiều quần áo, cứ như thể chẳng tốn đồng mua đồ nào, cứ thế là quăng cả đống ở nhà.
Nhiều quần áo như vậy nhưng thật ra Kiều Cầu lại chẳng dám mặc. Cậu chàng khi đó sợ làm hỏng đồ, nên chỉ lôi hai bộ ra mặc, cứ mặc rồi giặt, rồi hôm sau mặc lại.
Hồi đầu, Giang Triển Tâm không chú ý nên không biết, sau khi phát hiện ra thì tối nào cũng chọn quần áo cho Kiều Cầu, để sẵn đó rồi hôm sau Kiều Cầu cứ thế là mặc. Giang Triển Tâm thật ra cũng chẳng thích phối đồ, bản thân thay quần áo thì cũng là vớ bừa lên mà mặc. Nhưng sau khi bắt đầu chọn cho Kiều Cầu thì càng ngày hắn càng cảm thấy thú vị, thậm chí còn hiểu được luôn cả sự vui sướng của mấy cô nhóc khi thay đồ cho búp bê nữa. Sau này, khi Kiều Cầu tốt nghiệp trung học rồi, không để Giang Triển Tâm chọn đồ cho tiếp nữa, lúc ấy Giang Triển Tâm còn cảm thấy một nỗi mất mác khó giải thích được. Hôm nay lại được chọn quần áo cho Kiều Cầu, cảm giác quen thuộc trào dâng, khiến nơi hẻo lánh này bất chợt lại trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.
Kiều Cầu cũng có cảm giác như vậy.
Cậu nhìn Giang Triển Tâm thật kỹ. Khách sạn nào bên ngoài mà chẳng y chang nhau, ngay cả bài trí của các căn phòng trong khách sạn cũng vậy, thế nhưng nơi này giờ đây lại có hơi ấm của "gia đình".
Đó là bởi vì... người đàn ông này đến rồi ư?
Kiều Cầu ngồi ở bên giường, dùng sức lau tóc.
Cảm xúc của cậu...
Sự lúng túng của cậu lúc mới gặp mặt, cùng với cơn tức giận khi bị xúc phạm trong đoàn phim, tất cả đều dần biến mất.
Giang Triển Tâm dựa người vào thành giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Cầu, trong ánh mắt ấy mơ hồ ánh lên sự cổ vũ. Kiều Cầu lấy hết dũng khí nghiêng người về phía trước, trái tim Giang Triển Tâm cũng liền rơi vào trạng thái lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt Giang Triển Tâm thật trấn tĩnh, thế nhưng hầu kết vẫn di chuyển, bàn tay để bên người cũng chậm rãi nắm chặt drap trải giường.
Kiều Cầu cúi đầu nhìn Giang Triển Tâm, mái tóc đen tuyền rơi xuống. Theo hướng những sợi tóc rơi xuống của cậu, Giang Triển Tâm nhìn thấy đôi mắt của Kiều Cầu, đen như vậy, nhưng cũng lại sáng ngời như vậy, tựa chú nai từ rừng rậm cổ xưa chạy đến, mang cảm giác trưởng thành xen lẫn vẻ thuần khiết khiến người khác phải thốt lên kinh ngạc.
Dòng suy nghĩ trong lòng Giang Triển Tâm đột nhiên dập tắt, khoảnh khắc đó hắn chẳng muốn toan tính cái gì nữa, chỉ muốn đưa tay lên vuốt tóc em ấy, lẳng lặng mà nhìn vào mắt em ấy.
Kiều Cầu chớp mắt mấy cái, chậm rãi mở miệng:
"... Anh, em tắt đèn nhé."
"..."
"Buồn ngủ quá."
"..."
"..."
"..." Bàn tay Giang Triển Tâm vốn đang muốn sờ tóc cậu liền buông xuống, xoa huyệt thái dương đau nhức của chính mình, trầm mặc một hồi mới nói, "Tắt đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Kiều Cầu tắt đèn, nằm xuống cạnh Giang Triển Tâm, không biết tại sao tim lại đập loạn xạ. Thân thể cậu cực kỳ mệt mỏi, nhưng bởi vì hưng phấn nên vẫn chưa ngủ được.
Qua mấy phút, Giang Triển Tâm thả cánh tay đang đặt trên trán xuống, rất nhẹ nhàng dịch người về phía Kiều Cầu. Động tác nhẹ đến mức Kiều Cầu còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Sau đó Giang Triển Tâm ôm cánh tay Kiều Cầu.
Rất thân thiết, Kiều Cầu có cảm giác trong lòng lập tức "đầy".
Giang Triển biết Kiều Cầu chưa ngủ, tiến đến cạnh Kiều Cầu rồi dựa đầu vào vai cậu, giọng nói thật thấp, khẽ vang lên:
"Tiểu Kiều... anh xin lỗi."
Trái tim Kiều Cầu run lên, những oan ức khi bị xem thường ở đoàn phim mấy ngày qua suýt chút nữa là tràn ra, cậu vội vàng đè nén xuống, cố gắng không để phát ra âm thanh. Giang Triển Tâm không nói nữa. Kiều Cầu nhẹ nhàng lấy hơi, cảm nhận hơi ấm bên người, mệt mỏi kéo đến, lần này cậu nhanh chóng ngủ say.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Kiều Cầu còn đang mơ màng, quờ quạng sờ sang bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có ai. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Giang Triển Tâm mặc độc cái quần lót, đang đánh răng trong nhà tắm.
Kiều Cầu giơ cổ tay lên nhìn, phát hiện bây giờ đã là sáu giờ rưỡi sáng. Thời gian đoàn phim tập hợp là bảy giờ, Kiều Cầu cũng nên rời giường.
Cậu vỗ vỗ mặt, đứng dậy khỏi giường. Giang Triển Tâm nghe được tiếng động, vội vàng súc miệng, hỏi Kiều Cầu: "Sao không ngủ thêm chút nữa."
Trong miệng là hơi thở thơm mát của kem đánh răng, Kiều Cầu dụi mắt: "Không ngủ tiếp được đâu. Đoàn phim bảy giờ phải tập hợp rồi."
Giang Triển Tâm vừa lui ra thì thấy Kiều Cầu muốn dùng bàn chải dùng một lần của khách sạn: "Em không mang bàn chải đi à?"
"Em để quên bên khách sạn ở Hoài Độ rồi." Kiều Cầu ngượng ngùng giải thích. "Cũng chưa kịp bảo trợ lý đi mua cái mới."
Giang Triển Tâm rũ mắt: "...Vậy em dùng cái của anh đi."
Kiều Cầu sững sờ: "Nơi này có mà anh."
"Đồ khách sạn không sạch."
"..." Kiều Cầu do dự một chút, rốt cuộc cầm bàn chải của Giang Triển Tâm để đánh răng. Bóp một tí kem đánh răng ra, rồi bỏ vào miệng, cảm giác bàn chải ướt nhẹp, rất mềm.
Giang Triển Tâm giơ tay lên xoa tóc Kiều Cầu, rồi ra khỏi nhà tắm.
Đoàn phim đưa bữa sáng tới, Kiều Cầu và Giang Triển Tâm ngồi đối diện nhau ăn, Giang Triển Tâm xé thịt đùi gà ra kẹp vào trong màn thầu, đưa tới bên môi Kiều Cầu để cậu ăn.
Kỳ thật trong tay Kiều Cầu đã cầm một cái, nhưng khi tay Giang Triển Tâm đưa tới, cậu vẫn há miệng ra. Lượng ăn của Kiều Cầu rất lớn, cái màn thầu to bằng nắm tay, ấy thế mà cậu chàng vẫn có thể một hơi ăn liền năm, sáu cái, thêm một cái như giờ cũng chẳng nhằm nhò gì.
Miếng này cậu cắn hơi lớn, không cẩn thận cắn phải ngón tay Giang Triển Tâm. Kiều Cầu chỉ cảm thấy hàm răng đụng phải cái gì đó cưng cứng, tiếng cắn giòn tan vang lên, Giang Triển Tâm giống như bị giật điện đột nhiên rút tay về.
Kiều Cầu vội vã hé miệng, trong miệng còn ngậm đống đồ ăn, mơ hồ nói:
"Cắn... phải tay anh ạ? Anh đau không?"
Giang Triển Tâm lắc đầu: "Không đau."
"Để em xem." Kiều Cầu vội đứng lên, nắm lấy khuỷu tay của Giang Triển Tâm.
Ngón trỏ tay phải của Giang Triển Tâm có một dấu răng rất sâu, xung quanh bị bầm lên. Kiều Cầu ảo não cau mày, vừa xin lỗi vừa lấy thuốc ra, giơ tay Giang Triển Tâm lên để bôi thuốc.
Giang Triển Tâm vươn tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn nhíu của Kiều Cầu ra, "Đừng cau mày thế."
Kiều Cầu rầu rĩ "vâng" một tiếng: "Em... Không phải cố ý đâu."
"Anh biết. Cũng không đau đâu."
"..." Sự an ủi của Giang Triển Tâm lại chẳng thể khiến Kiều Cầu an tâm, đồ ăn trong miệng cậu vẫn chưa nuốt xuống, má phải phồng lên trông y như con sóc đang ngậm quả thông, bị dọa đến mặt không còn chút máu nào nữa.
Giang Triển Tâm thấy cậu sợ đến như vậy, cảm thấy có chút buồn cười, chờ cậu bôi thuốc lên ngón tay của mình xong liền cầm ngón tay của Kiều Cầu lên: "...Anh muốn cắn lại."
Nói xong cắn nhẹ lên ngón tay của Kiều Cầu. Dù Giang Triển Tâm cắn rất nhẹ nhưng Kiều Cầu lại phản ứng dữ dội, cậu cấp tốc rụt tay về, nắm chặt thành quyền, lông mày nhăn lại trông có vẻ đau đớn.
Kiều Cầu cảm thấy ngón tay của mình như bị điện giật, tóc gáy đều dựng cả lên, không dám tin mà nhìn Giang Triển Tâm.
Giang Triển Tâm cũng hơi kinh ngạc, rất nhanh liền nhìn thấy ngón tay Kiều Cầu bị hắn cắn hơi sưng lên, đó là dấu vết lưu lại do bị chạm vào gai độc của sâu lông, đến giờ còn chưa khỏi.
Giang Triển Tâm không hỏi gì, nhưng ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn, đó là biểu cảm mà trong lần đầu gặp gỡ, Kiều Cầu đã không nhịn được mà lánh xa, vì thế Giang Triển Tâm liền cúi đầu giấu đi.
"...Hòa nhau rồi nhé." Hít sâu mấy hơi xong, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi, Giang Triển Tâm mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cầu, "Nào qua đây, ăn cơm tiếp."
Tim Kiều Cầu đập rất nhanh, cố gắng thả lỏng, ngồi xuống cạnh Giang Triển Tâm, sửng sốt một hồi mới phát hiện trong miệng mình còn đồ ăn, vội vã nuốt vào, lại sợ đạo diễn lại đây giục, nên ăn càng nhanh hơn, bị nghẹn đến mức phải uống vài ngụm sữa đậu nành xuống mới đỡ.
Mấy ngày quay phim, Diêu Khánh rất đau đầu, nóng đến bốc lửa, buổi tối cũng chẳng ngủ được. Việc khiến vị đạo diễn này nóng nảy đương nhiên là tại vấn đề lúc quay Kiếm khách rồi. Vấn đề lại xuất hiện ngay giữa nam chính và nữ chính của phim mới chết chứ.
Diêu Khánh biết giữa Kiều Thu và Chu Thư Dao có chút mâu thuẫn, nhưng lúc chọn vai thì cân nhắc bỏ qua, cứ thế chọn Kiều Thu. Sức mê hoặc của Kiều Thu thật sự là quá lớn, không chỉ sau lưng cậu ta là phòng làm việc Lê Thượng, mà ngay cả Lê Thượng cũng có thể vì cậu diễn viên này chịu nhận vai phụ, mà người anh kia của Kiều Thu cũng làm người ta phải toát cả mồ hôi hột.
Kiếm khách căn bản không phải lo vấn đề đầu tư, mà hiệu quả đầu tư lại rất quan trọng.
Anh trai Kiều Thu...
Huống chi, dù bỏ qua, không đề cập tới bối cảnh thì bản thân Kiều Thu cũng rất xuất sắc. Lúc trước Diêu Khánh cảm thấy cậu không hiểu chuyện, vụng về ngốc nghếch, nhưng đến trường quay rồi thì hiểu được tại sao đạo diễn Từ Giao lại khen Kiều Thu như vậy.
Thiên phú của cậu ta thật sự là quá tốt, hơn nữa còn rất nỗ lực. Ngay cả những cảnh diễn chung với Lê Thượng, Kiều Thu cũng chẳng hề lộ ra vẻ yếu thế, điều này khiến người khác chẳng thể nào nhận ra Kiều Thu chỉ là diễn viên mới, cũng không nhịn được mà phải liên tục khen ngợi.
Là một diễn viên, ngay cả kỹ năng diễn xuất còn chẳng xuất hiện vấn đề gì, Diêu Khánh còn chỉ sợ là nếu khen Kiều Thu nhiều quá sẽ làm cậu ta trở nên kiêu ngạo đấy. Cùng lúc đó, một ưu điểm khác của Kiều Thu cũng hiện ra, ấy thế mà bản thân cậu chàng lại rất khiêm tốn, biết trước biết sau.
Lê Thượng cũng không ngờ Kiều Thu có thể phát huy tốt như vậy, sau sự kinh ngạc thì phần lớn chính là cảm giác vui mừng. Lê Thượng sau khi ra mắt đều thuận buồm xuôi gió, gặp được không ít những nhà nghệ thuật khiến người đời kính nể, nhưng hầu như đều là những bậc lão làng, tuổi tác lớn hơn hắn rất nhiều. Người trẻ như Kiều Thu đã ít lại càng thêm ít. Có thể nói đây chính là kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài, đóng phim cũng không thấy mệt như trước đây. Dù là kiểu người hay xoi mói như Diêu Khánh, thì mấy cảnh diễn chung của Kiều Thu và Lê Thương phần lớn đều một lần là qua.
Ngược lại với sự thuận lợi trong cảnh diễn của Kiều Thu và Lê Thượng, chính là cảnh chung của Kiều Thu và Chu Thư Dao. Không chỉ có Chu Thư Dao không vào trạng thái, mà ngay cả Kiều Thu cũng diễn rất sượng, chẳng có tí tự nhiên mềm mại nào như lúc đóng với Lê Thượng.
Diêu Khánh quay nhiều phim như vậy, đương nhiên biết nguyên nhân ở đâu, ngày đó trong rừng trúc Chu Thư Dao nổi cơn tam bành, quát không muốn đóng tiếp cùng Kiều Thu, Diêu Khánh tức giận, lạnh lùng quăng ra câu:
"Thế cũng được."
Nói xong liền lấy kịch bản đã thảo luận chỉnh sửa với biên kịch Tôn từ lâu ra. Ngày hôm sau kịch bản mới liền xuất hiện trên tay của tất cả nhân viên trong đoàn, mọi người đều biết rõ tình hình trước mắt.
Trong kịch bản này, đất diễn của Chu Thư Dao bị cắt đi hơn một nửa.
Thời điểm ký hợp đồng, Chu Thư Dao ký vai nữ chính, nhưng bây giờ nhìn kịch bản, đất diễn còn không bằng vai nữ phụ mấy bộ điện ảnh khác. Những cảnh diễn chung với Kiều Thu ngoại trừ cảnh quan trọng, phần lớn gần như đều bị cắt sạch. Những cảnh không cắt, cũng đều là cảnh đã quay xong từ mấy hôm trước, cho thấy Chu Thư Dao chỉ cần vào giai đoạn cuối xuất hiện một lần nữa, còn đâu thì chẳng còn cảnh nào để quay.
"..." Lúc Chu Thư Dao đọc kịch bản, tay run cả lên, ngấm ngầm không biết là đã ném kịch bản bao nhiêu lần, nổi cơn bao nhiêu bận, nhưng bề ngoài thì ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.
So với Diêu Khánh tai to mặt lớn, Chu Thư Dao rõ ràng không bằng, lúc trước đã chọc vào không ít phiền phức, cô ta tuyệt đối không thể mất đi nhân vật này, không thể lưu lại một chút ấn tượng không tốt trước mặt Diêu Khánh.
Cô ta yên lặng rời khỏi đoàn phim, lúc gần đi mặt mày tái nhợt, nhưng chẳng dám lên tiếng lý luận. Thậm chí còn từng nhiều lần cầu xin, tạ lỗi với Diêu Khánh.
Diêu Khánh "Hừ" một tiếng, vỗ bàn đứng dậy:
"——Tôi chưa nói với cô hả? Không được chọc vào Kiều Thu. Cô có nghe lời tôi không? Giờ thì hay rồi, cưỡi trên đầu hổ, tôi đã bảo rồi đấy, mẹ nó, đáng đời!"
Hết chương 41
Hàm răng Kiều Cầu thoáng run lên: "Lạnh chứ. Tại em quên mang quần áo vào."
"Sao không gọi anh, anh đứng ở ngay bên ngoài mà."
"...Em quên mất." Kiều Cầu xỏ dép lê, đi lướt qua người Giang Triển Tâm, định đi tìm quần áo.
Giang Triển Tâm nắm chặt lấy tay Kiều Cầu, cấp tốc cởi áo trên người mình xuống, choàng lên trên người Kiều Cầu, rồi cầm khăn lau tóc cho cậu: "Quần áo để ở đâu? Anh đi lấy cho em."
Tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, sau lưng toàn nước, cái áo Giang Triển Tâm khoác lên cũng nhanh chóng bị thấm đầy nước, dính sát vào người. Kiều Cầu cảm thấy sau lưng thật ấm, giơ tay lên lau tóc, sau đó chỉ vào vali của mình: "Em để hết trong đó."
Giang Triển Tâm ở trần, cũng không thèm để ý, cứ thế mở khóa vali ra, chọn lựa cẩn thận.
Bởi vì đang trong khoảng thời gian đóng phim, các diễn viên hầu như chỉ dùng quần áo do đoàn phim cung cấp, nên Kiều Cầu cũng không mang nhiều quần áo lắm. Giang Triển Tâm nghiêm túc chọn lựa như vậy làm cậu lại thấy ngại, bởi trong đó có nhét cả quần lót, nhoáng cái mặt Kiều Cầu liền đỏ lựng lên: "Anh... lấy đồ ngủ cho em là được rồi."
Giang Triển Tâm đáp một tiếng, ném đồ ngủ qua, sau đó bảo: "Anh muốn chọn quần áo ngày mai cho em."
Nói xong cái chẳng mấy chốc là Giang Triển Tâm liền chọn được một bộ, đặt ở đầu giường, thuận tiện cho Kiều Cầu sáng sớm mai có thể nhanh chóng thay mặc vào. Kiều Cầu mỉm cười, cậu chợt nhớ lại mấy chuyện ngày xưa. Hồi đó, sau khi nhận nuôi Kiều Cầu xong, Giang Triển Tâm mua cho cậu rất nhiều quần áo, cứ như thể chẳng tốn đồng mua đồ nào, cứ thế là quăng cả đống ở nhà.
Nhiều quần áo như vậy nhưng thật ra Kiều Cầu lại chẳng dám mặc. Cậu chàng khi đó sợ làm hỏng đồ, nên chỉ lôi hai bộ ra mặc, cứ mặc rồi giặt, rồi hôm sau mặc lại.
Hồi đầu, Giang Triển Tâm không chú ý nên không biết, sau khi phát hiện ra thì tối nào cũng chọn quần áo cho Kiều Cầu, để sẵn đó rồi hôm sau Kiều Cầu cứ thế là mặc. Giang Triển Tâm thật ra cũng chẳng thích phối đồ, bản thân thay quần áo thì cũng là vớ bừa lên mà mặc. Nhưng sau khi bắt đầu chọn cho Kiều Cầu thì càng ngày hắn càng cảm thấy thú vị, thậm chí còn hiểu được luôn cả sự vui sướng của mấy cô nhóc khi thay đồ cho búp bê nữa. Sau này, khi Kiều Cầu tốt nghiệp trung học rồi, không để Giang Triển Tâm chọn đồ cho tiếp nữa, lúc ấy Giang Triển Tâm còn cảm thấy một nỗi mất mác khó giải thích được. Hôm nay lại được chọn quần áo cho Kiều Cầu, cảm giác quen thuộc trào dâng, khiến nơi hẻo lánh này bất chợt lại trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.
Kiều Cầu cũng có cảm giác như vậy.
Cậu nhìn Giang Triển Tâm thật kỹ. Khách sạn nào bên ngoài mà chẳng y chang nhau, ngay cả bài trí của các căn phòng trong khách sạn cũng vậy, thế nhưng nơi này giờ đây lại có hơi ấm của "gia đình".
Đó là bởi vì... người đàn ông này đến rồi ư?
Kiều Cầu ngồi ở bên giường, dùng sức lau tóc.
Cảm xúc của cậu...
Sự lúng túng của cậu lúc mới gặp mặt, cùng với cơn tức giận khi bị xúc phạm trong đoàn phim, tất cả đều dần biến mất.
Giang Triển Tâm dựa người vào thành giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Cầu, trong ánh mắt ấy mơ hồ ánh lên sự cổ vũ. Kiều Cầu lấy hết dũng khí nghiêng người về phía trước, trái tim Giang Triển Tâm cũng liền rơi vào trạng thái lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt Giang Triển Tâm thật trấn tĩnh, thế nhưng hầu kết vẫn di chuyển, bàn tay để bên người cũng chậm rãi nắm chặt drap trải giường.
Kiều Cầu cúi đầu nhìn Giang Triển Tâm, mái tóc đen tuyền rơi xuống. Theo hướng những sợi tóc rơi xuống của cậu, Giang Triển Tâm nhìn thấy đôi mắt của Kiều Cầu, đen như vậy, nhưng cũng lại sáng ngời như vậy, tựa chú nai từ rừng rậm cổ xưa chạy đến, mang cảm giác trưởng thành xen lẫn vẻ thuần khiết khiến người khác phải thốt lên kinh ngạc.
Dòng suy nghĩ trong lòng Giang Triển Tâm đột nhiên dập tắt, khoảnh khắc đó hắn chẳng muốn toan tính cái gì nữa, chỉ muốn đưa tay lên vuốt tóc em ấy, lẳng lặng mà nhìn vào mắt em ấy.
Kiều Cầu chớp mắt mấy cái, chậm rãi mở miệng:
"... Anh, em tắt đèn nhé."
"..."
"Buồn ngủ quá."
"..."
"..."
"..." Bàn tay Giang Triển Tâm vốn đang muốn sờ tóc cậu liền buông xuống, xoa huyệt thái dương đau nhức của chính mình, trầm mặc một hồi mới nói, "Tắt đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Kiều Cầu tắt đèn, nằm xuống cạnh Giang Triển Tâm, không biết tại sao tim lại đập loạn xạ. Thân thể cậu cực kỳ mệt mỏi, nhưng bởi vì hưng phấn nên vẫn chưa ngủ được.
Qua mấy phút, Giang Triển Tâm thả cánh tay đang đặt trên trán xuống, rất nhẹ nhàng dịch người về phía Kiều Cầu. Động tác nhẹ đến mức Kiều Cầu còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Sau đó Giang Triển Tâm ôm cánh tay Kiều Cầu.
Rất thân thiết, Kiều Cầu có cảm giác trong lòng lập tức "đầy".
Giang Triển biết Kiều Cầu chưa ngủ, tiến đến cạnh Kiều Cầu rồi dựa đầu vào vai cậu, giọng nói thật thấp, khẽ vang lên:
"Tiểu Kiều... anh xin lỗi."
Trái tim Kiều Cầu run lên, những oan ức khi bị xem thường ở đoàn phim mấy ngày qua suýt chút nữa là tràn ra, cậu vội vàng đè nén xuống, cố gắng không để phát ra âm thanh. Giang Triển Tâm không nói nữa. Kiều Cầu nhẹ nhàng lấy hơi, cảm nhận hơi ấm bên người, mệt mỏi kéo đến, lần này cậu nhanh chóng ngủ say.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Kiều Cầu còn đang mơ màng, quờ quạng sờ sang bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có ai. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Giang Triển Tâm mặc độc cái quần lót, đang đánh răng trong nhà tắm.
Kiều Cầu giơ cổ tay lên nhìn, phát hiện bây giờ đã là sáu giờ rưỡi sáng. Thời gian đoàn phim tập hợp là bảy giờ, Kiều Cầu cũng nên rời giường.
Cậu vỗ vỗ mặt, đứng dậy khỏi giường. Giang Triển Tâm nghe được tiếng động, vội vàng súc miệng, hỏi Kiều Cầu: "Sao không ngủ thêm chút nữa."
Trong miệng là hơi thở thơm mát của kem đánh răng, Kiều Cầu dụi mắt: "Không ngủ tiếp được đâu. Đoàn phim bảy giờ phải tập hợp rồi."
Giang Triển Tâm vừa lui ra thì thấy Kiều Cầu muốn dùng bàn chải dùng một lần của khách sạn: "Em không mang bàn chải đi à?"
"Em để quên bên khách sạn ở Hoài Độ rồi." Kiều Cầu ngượng ngùng giải thích. "Cũng chưa kịp bảo trợ lý đi mua cái mới."
Giang Triển Tâm rũ mắt: "...Vậy em dùng cái của anh đi."
Kiều Cầu sững sờ: "Nơi này có mà anh."
"Đồ khách sạn không sạch."
"..." Kiều Cầu do dự một chút, rốt cuộc cầm bàn chải của Giang Triển Tâm để đánh răng. Bóp một tí kem đánh răng ra, rồi bỏ vào miệng, cảm giác bàn chải ướt nhẹp, rất mềm.
Giang Triển Tâm giơ tay lên xoa tóc Kiều Cầu, rồi ra khỏi nhà tắm.
Đoàn phim đưa bữa sáng tới, Kiều Cầu và Giang Triển Tâm ngồi đối diện nhau ăn, Giang Triển Tâm xé thịt đùi gà ra kẹp vào trong màn thầu, đưa tới bên môi Kiều Cầu để cậu ăn.
Kỳ thật trong tay Kiều Cầu đã cầm một cái, nhưng khi tay Giang Triển Tâm đưa tới, cậu vẫn há miệng ra. Lượng ăn của Kiều Cầu rất lớn, cái màn thầu to bằng nắm tay, ấy thế mà cậu chàng vẫn có thể một hơi ăn liền năm, sáu cái, thêm một cái như giờ cũng chẳng nhằm nhò gì.
Miếng này cậu cắn hơi lớn, không cẩn thận cắn phải ngón tay Giang Triển Tâm. Kiều Cầu chỉ cảm thấy hàm răng đụng phải cái gì đó cưng cứng, tiếng cắn giòn tan vang lên, Giang Triển Tâm giống như bị giật điện đột nhiên rút tay về.
Kiều Cầu vội vã hé miệng, trong miệng còn ngậm đống đồ ăn, mơ hồ nói:
"Cắn... phải tay anh ạ? Anh đau không?"
Giang Triển Tâm lắc đầu: "Không đau."
"Để em xem." Kiều Cầu vội đứng lên, nắm lấy khuỷu tay của Giang Triển Tâm.
Ngón trỏ tay phải của Giang Triển Tâm có một dấu răng rất sâu, xung quanh bị bầm lên. Kiều Cầu ảo não cau mày, vừa xin lỗi vừa lấy thuốc ra, giơ tay Giang Triển Tâm lên để bôi thuốc.
Giang Triển Tâm vươn tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn nhíu của Kiều Cầu ra, "Đừng cau mày thế."
Kiều Cầu rầu rĩ "vâng" một tiếng: "Em... Không phải cố ý đâu."
"Anh biết. Cũng không đau đâu."
"..." Sự an ủi của Giang Triển Tâm lại chẳng thể khiến Kiều Cầu an tâm, đồ ăn trong miệng cậu vẫn chưa nuốt xuống, má phải phồng lên trông y như con sóc đang ngậm quả thông, bị dọa đến mặt không còn chút máu nào nữa.
Giang Triển Tâm thấy cậu sợ đến như vậy, cảm thấy có chút buồn cười, chờ cậu bôi thuốc lên ngón tay của mình xong liền cầm ngón tay của Kiều Cầu lên: "...Anh muốn cắn lại."
Nói xong cắn nhẹ lên ngón tay của Kiều Cầu. Dù Giang Triển Tâm cắn rất nhẹ nhưng Kiều Cầu lại phản ứng dữ dội, cậu cấp tốc rụt tay về, nắm chặt thành quyền, lông mày nhăn lại trông có vẻ đau đớn.
Kiều Cầu cảm thấy ngón tay của mình như bị điện giật, tóc gáy đều dựng cả lên, không dám tin mà nhìn Giang Triển Tâm.
Giang Triển Tâm cũng hơi kinh ngạc, rất nhanh liền nhìn thấy ngón tay Kiều Cầu bị hắn cắn hơi sưng lên, đó là dấu vết lưu lại do bị chạm vào gai độc của sâu lông, đến giờ còn chưa khỏi.
Giang Triển Tâm không hỏi gì, nhưng ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn, đó là biểu cảm mà trong lần đầu gặp gỡ, Kiều Cầu đã không nhịn được mà lánh xa, vì thế Giang Triển Tâm liền cúi đầu giấu đi.
"...Hòa nhau rồi nhé." Hít sâu mấy hơi xong, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi, Giang Triển Tâm mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cầu, "Nào qua đây, ăn cơm tiếp."
Tim Kiều Cầu đập rất nhanh, cố gắng thả lỏng, ngồi xuống cạnh Giang Triển Tâm, sửng sốt một hồi mới phát hiện trong miệng mình còn đồ ăn, vội vã nuốt vào, lại sợ đạo diễn lại đây giục, nên ăn càng nhanh hơn, bị nghẹn đến mức phải uống vài ngụm sữa đậu nành xuống mới đỡ.
Mấy ngày quay phim, Diêu Khánh rất đau đầu, nóng đến bốc lửa, buổi tối cũng chẳng ngủ được. Việc khiến vị đạo diễn này nóng nảy đương nhiên là tại vấn đề lúc quay Kiếm khách rồi. Vấn đề lại xuất hiện ngay giữa nam chính và nữ chính của phim mới chết chứ.
Diêu Khánh biết giữa Kiều Thu và Chu Thư Dao có chút mâu thuẫn, nhưng lúc chọn vai thì cân nhắc bỏ qua, cứ thế chọn Kiều Thu. Sức mê hoặc của Kiều Thu thật sự là quá lớn, không chỉ sau lưng cậu ta là phòng làm việc Lê Thượng, mà ngay cả Lê Thượng cũng có thể vì cậu diễn viên này chịu nhận vai phụ, mà người anh kia của Kiều Thu cũng làm người ta phải toát cả mồ hôi hột.
Kiếm khách căn bản không phải lo vấn đề đầu tư, mà hiệu quả đầu tư lại rất quan trọng.
Anh trai Kiều Thu...
Huống chi, dù bỏ qua, không đề cập tới bối cảnh thì bản thân Kiều Thu cũng rất xuất sắc. Lúc trước Diêu Khánh cảm thấy cậu không hiểu chuyện, vụng về ngốc nghếch, nhưng đến trường quay rồi thì hiểu được tại sao đạo diễn Từ Giao lại khen Kiều Thu như vậy.
Thiên phú của cậu ta thật sự là quá tốt, hơn nữa còn rất nỗ lực. Ngay cả những cảnh diễn chung với Lê Thượng, Kiều Thu cũng chẳng hề lộ ra vẻ yếu thế, điều này khiến người khác chẳng thể nào nhận ra Kiều Thu chỉ là diễn viên mới, cũng không nhịn được mà phải liên tục khen ngợi.
Là một diễn viên, ngay cả kỹ năng diễn xuất còn chẳng xuất hiện vấn đề gì, Diêu Khánh còn chỉ sợ là nếu khen Kiều Thu nhiều quá sẽ làm cậu ta trở nên kiêu ngạo đấy. Cùng lúc đó, một ưu điểm khác của Kiều Thu cũng hiện ra, ấy thế mà bản thân cậu chàng lại rất khiêm tốn, biết trước biết sau.
Lê Thượng cũng không ngờ Kiều Thu có thể phát huy tốt như vậy, sau sự kinh ngạc thì phần lớn chính là cảm giác vui mừng. Lê Thượng sau khi ra mắt đều thuận buồm xuôi gió, gặp được không ít những nhà nghệ thuật khiến người đời kính nể, nhưng hầu như đều là những bậc lão làng, tuổi tác lớn hơn hắn rất nhiều. Người trẻ như Kiều Thu đã ít lại càng thêm ít. Có thể nói đây chính là kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài, đóng phim cũng không thấy mệt như trước đây. Dù là kiểu người hay xoi mói như Diêu Khánh, thì mấy cảnh diễn chung của Kiều Thu và Lê Thương phần lớn đều một lần là qua.
Ngược lại với sự thuận lợi trong cảnh diễn của Kiều Thu và Lê Thượng, chính là cảnh chung của Kiều Thu và Chu Thư Dao. Không chỉ có Chu Thư Dao không vào trạng thái, mà ngay cả Kiều Thu cũng diễn rất sượng, chẳng có tí tự nhiên mềm mại nào như lúc đóng với Lê Thượng.
Diêu Khánh quay nhiều phim như vậy, đương nhiên biết nguyên nhân ở đâu, ngày đó trong rừng trúc Chu Thư Dao nổi cơn tam bành, quát không muốn đóng tiếp cùng Kiều Thu, Diêu Khánh tức giận, lạnh lùng quăng ra câu:
"Thế cũng được."
Nói xong liền lấy kịch bản đã thảo luận chỉnh sửa với biên kịch Tôn từ lâu ra. Ngày hôm sau kịch bản mới liền xuất hiện trên tay của tất cả nhân viên trong đoàn, mọi người đều biết rõ tình hình trước mắt.
Trong kịch bản này, đất diễn của Chu Thư Dao bị cắt đi hơn một nửa.
Thời điểm ký hợp đồng, Chu Thư Dao ký vai nữ chính, nhưng bây giờ nhìn kịch bản, đất diễn còn không bằng vai nữ phụ mấy bộ điện ảnh khác. Những cảnh diễn chung với Kiều Thu ngoại trừ cảnh quan trọng, phần lớn gần như đều bị cắt sạch. Những cảnh không cắt, cũng đều là cảnh đã quay xong từ mấy hôm trước, cho thấy Chu Thư Dao chỉ cần vào giai đoạn cuối xuất hiện một lần nữa, còn đâu thì chẳng còn cảnh nào để quay.
"..." Lúc Chu Thư Dao đọc kịch bản, tay run cả lên, ngấm ngầm không biết là đã ném kịch bản bao nhiêu lần, nổi cơn bao nhiêu bận, nhưng bề ngoài thì ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.
So với Diêu Khánh tai to mặt lớn, Chu Thư Dao rõ ràng không bằng, lúc trước đã chọc vào không ít phiền phức, cô ta tuyệt đối không thể mất đi nhân vật này, không thể lưu lại một chút ấn tượng không tốt trước mặt Diêu Khánh.
Cô ta yên lặng rời khỏi đoàn phim, lúc gần đi mặt mày tái nhợt, nhưng chẳng dám lên tiếng lý luận. Thậm chí còn từng nhiều lần cầu xin, tạ lỗi với Diêu Khánh.
Diêu Khánh "Hừ" một tiếng, vỗ bàn đứng dậy:
"——Tôi chưa nói với cô hả? Không được chọc vào Kiều Thu. Cô có nghe lời tôi không? Giờ thì hay rồi, cưỡi trên đầu hổ, tôi đã bảo rồi đấy, mẹ nó, đáng đời!"
Hàm răng Kiều Cầu thoáng run lên: "Lạnh chứ. Tại em quên mang quần áo vào."
"Sao không gọi anh, anh đứng ở ngay bên ngoài mà."
"...Em quên mất." Kiều Cầu xỏ dép lê, đi lướt qua người Giang Triển Tâm, định đi tìm quần áo.
Giang Triển Tâm nắm chặt lấy tay Kiều Cầu, cấp tốc cởi áo trên người mình xuống, choàng lên trên người Kiều Cầu, rồi cầm khăn lau tóc cho cậu: "Quần áo để ở đâu? Anh đi lấy cho em."
Tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, sau lưng toàn nước, cái áo Giang Triển Tâm khoác lên cũng nhanh chóng bị thấm đầy nước, dính sát vào người. Kiều Cầu cảm thấy sau lưng thật ấm, giơ tay lên lau tóc, sau đó chỉ vào vali của mình: "Em để hết trong đó."
Giang Triển Tâm ở trần, cũng không thèm để ý, cứ thế mở khóa vali ra, chọn lựa cẩn thận.
Bởi vì đang trong khoảng thời gian đóng phim, các diễn viên hầu như chỉ dùng quần áo do đoàn phim cung cấp, nên Kiều Cầu cũng không mang nhiều quần áo lắm. Giang Triển Tâm nghiêm túc chọn lựa như vậy làm cậu lại thấy ngại, bởi trong đó có nhét cả quần lót, nhoáng cái mặt Kiều Cầu liền đỏ lựng lên: "Anh... lấy đồ ngủ cho em là được rồi."
Giang Triển Tâm đáp một tiếng, ném đồ ngủ qua, sau đó bảo: "Anh muốn chọn quần áo ngày mai cho em."
Nói xong cái chẳng mấy chốc là Giang Triển Tâm liền chọn được một bộ, đặt ở đầu giường, thuận tiện cho Kiều Cầu sáng sớm mai có thể nhanh chóng thay mặc vào. Kiều Cầu mỉm cười, cậu chợt nhớ lại mấy chuyện ngày xưa. Hồi đó, sau khi nhận nuôi Kiều Cầu xong, Giang Triển Tâm mua cho cậu rất nhiều quần áo, cứ như thể chẳng tốn đồng mua đồ nào, cứ thế là quăng cả đống ở nhà.
Nhiều quần áo như vậy nhưng thật ra Kiều Cầu lại chẳng dám mặc. Cậu chàng khi đó sợ làm hỏng đồ, nên chỉ lôi hai bộ ra mặc, cứ mặc rồi giặt, rồi hôm sau mặc lại.
Hồi đầu, Giang Triển Tâm không chú ý nên không biết, sau khi phát hiện ra thì tối nào cũng chọn quần áo cho Kiều Cầu, để sẵn đó rồi hôm sau Kiều Cầu cứ thế là mặc. Giang Triển Tâm thật ra cũng chẳng thích phối đồ, bản thân thay quần áo thì cũng là vớ bừa lên mà mặc. Nhưng sau khi bắt đầu chọn cho Kiều Cầu thì càng ngày hắn càng cảm thấy thú vị, thậm chí còn hiểu được luôn cả sự vui sướng của mấy cô nhóc khi thay đồ cho búp bê nữa. Sau này, khi Kiều Cầu tốt nghiệp trung học rồi, không để Giang Triển Tâm chọn đồ cho tiếp nữa, lúc ấy Giang Triển Tâm còn cảm thấy một nỗi mất mác khó giải thích được. Hôm nay lại được chọn quần áo cho Kiều Cầu, cảm giác quen thuộc trào dâng, khiến nơi hẻo lánh này bất chợt lại trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.
Kiều Cầu cũng có cảm giác như vậy.
Cậu nhìn Giang Triển Tâm thật kỹ. Khách sạn nào bên ngoài mà chẳng y chang nhau, ngay cả bài trí của các căn phòng trong khách sạn cũng vậy, thế nhưng nơi này giờ đây lại có hơi ấm của "gia đình".
Đó là bởi vì... người đàn ông này đến rồi ư?
Kiều Cầu ngồi ở bên giường, dùng sức lau tóc.
Cảm xúc của cậu...
Sự lúng túng của cậu lúc mới gặp mặt, cùng với cơn tức giận khi bị xúc phạm trong đoàn phim, tất cả đều dần biến mất.
Giang Triển Tâm dựa người vào thành giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Cầu, trong ánh mắt ấy mơ hồ ánh lên sự cổ vũ. Kiều Cầu lấy hết dũng khí nghiêng người về phía trước, trái tim Giang Triển Tâm cũng liền rơi vào trạng thái lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt Giang Triển Tâm thật trấn tĩnh, thế nhưng hầu kết vẫn di chuyển, bàn tay để bên người cũng chậm rãi nắm chặt drap trải giường.
Kiều Cầu cúi đầu nhìn Giang Triển Tâm, mái tóc đen tuyền rơi xuống. Theo hướng những sợi tóc rơi xuống của cậu, Giang Triển Tâm nhìn thấy đôi mắt của Kiều Cầu, đen như vậy, nhưng cũng lại sáng ngời như vậy, tựa chú nai từ rừng rậm cổ xưa chạy đến, mang cảm giác trưởng thành xen lẫn vẻ thuần khiết khiến người khác phải thốt lên kinh ngạc.
Dòng suy nghĩ trong lòng Giang Triển Tâm đột nhiên dập tắt, khoảnh khắc đó hắn chẳng muốn toan tính cái gì nữa, chỉ muốn đưa tay lên vuốt tóc em ấy, lẳng lặng mà nhìn vào mắt em ấy.
Kiều Cầu chớp mắt mấy cái, chậm rãi mở miệng:
"... Anh, em tắt đèn nhé."
"..."
"Buồn ngủ quá."
"..."
"..."
"..." Bàn tay Giang Triển Tâm vốn đang muốn sờ tóc cậu liền buông xuống, xoa huyệt thái dương đau nhức của chính mình, trầm mặc một hồi mới nói, "Tắt đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Kiều Cầu tắt đèn, nằm xuống cạnh Giang Triển Tâm, không biết tại sao tim lại đập loạn xạ. Thân thể cậu cực kỳ mệt mỏi, nhưng bởi vì hưng phấn nên vẫn chưa ngủ được.
Qua mấy phút, Giang Triển Tâm thả cánh tay đang đặt trên trán xuống, rất nhẹ nhàng dịch người về phía Kiều Cầu. Động tác nhẹ đến mức Kiều Cầu còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Sau đó Giang Triển Tâm ôm cánh tay Kiều Cầu.
Rất thân thiết, Kiều Cầu có cảm giác trong lòng lập tức "đầy".
Giang Triển biết Kiều Cầu chưa ngủ, tiến đến cạnh Kiều Cầu rồi dựa đầu vào vai cậu, giọng nói thật thấp, khẽ vang lên:
"Tiểu Kiều... anh xin lỗi."
Trái tim Kiều Cầu run lên, những oan ức khi bị xem thường ở đoàn phim mấy ngày qua suýt chút nữa là tràn ra, cậu vội vàng đè nén xuống, cố gắng không để phát ra âm thanh. Giang Triển Tâm không nói nữa. Kiều Cầu nhẹ nhàng lấy hơi, cảm nhận hơi ấm bên người, mệt mỏi kéo đến, lần này cậu nhanh chóng ngủ say.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Kiều Cầu còn đang mơ màng, quờ quạng sờ sang bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có ai. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Giang Triển Tâm mặc độc cái quần lót, đang đánh răng trong nhà tắm.
Kiều Cầu giơ cổ tay lên nhìn, phát hiện bây giờ đã là sáu giờ rưỡi sáng. Thời gian đoàn phim tập hợp là bảy giờ, Kiều Cầu cũng nên rời giường.
Cậu vỗ vỗ mặt, đứng dậy khỏi giường. Giang Triển Tâm nghe được tiếng động, vội vàng súc miệng, hỏi Kiều Cầu: "Sao không ngủ thêm chút nữa."
Trong miệng là hơi thở thơm mát của kem đánh răng, Kiều Cầu dụi mắt: "Không ngủ tiếp được đâu. Đoàn phim bảy giờ phải tập hợp rồi."
Giang Triển Tâm vừa lui ra thì thấy Kiều Cầu muốn dùng bàn chải dùng một lần của khách sạn: "Em không mang bàn chải đi à?"
"Em để quên bên khách sạn ở Hoài Độ rồi." Kiều Cầu ngượng ngùng giải thích. "Cũng chưa kịp bảo trợ lý đi mua cái mới."
Giang Triển Tâm rũ mắt: "...Vậy em dùng cái của anh đi."
Kiều Cầu sững sờ: "Nơi này có mà anh."
"Đồ khách sạn không sạch."
"..." Kiều Cầu do dự một chút, rốt cuộc cầm bàn chải của Giang Triển Tâm để đánh răng. Bóp một tí kem đánh răng ra, rồi bỏ vào miệng, cảm giác bàn chải ướt nhẹp, rất mềm.
Giang Triển Tâm giơ tay lên xoa tóc Kiều Cầu, rồi ra khỏi nhà tắm.
Đoàn phim đưa bữa sáng tới, Kiều Cầu và Giang Triển Tâm ngồi đối diện nhau ăn, Giang Triển Tâm xé thịt đùi gà ra kẹp vào trong màn thầu, đưa tới bên môi Kiều Cầu để cậu ăn.
Kỳ thật trong tay Kiều Cầu đã cầm một cái, nhưng khi tay Giang Triển Tâm đưa tới, cậu vẫn há miệng ra. Lượng ăn của Kiều Cầu rất lớn, cái màn thầu to bằng nắm tay, ấy thế mà cậu chàng vẫn có thể một hơi ăn liền năm, sáu cái, thêm một cái như giờ cũng chẳng nhằm nhò gì.
Miếng này cậu cắn hơi lớn, không cẩn thận cắn phải ngón tay Giang Triển Tâm. Kiều Cầu chỉ cảm thấy hàm răng đụng phải cái gì đó cưng cứng, tiếng cắn giòn tan vang lên, Giang Triển Tâm giống như bị giật điện đột nhiên rút tay về.
Kiều Cầu vội vã hé miệng, trong miệng còn ngậm đống đồ ăn, mơ hồ nói:
"Cắn... phải tay anh ạ? Anh đau không?"
Giang Triển Tâm lắc đầu: "Không đau."
"Để em xem." Kiều Cầu vội đứng lên, nắm lấy khuỷu tay của Giang Triển Tâm.
Ngón trỏ tay phải của Giang Triển Tâm có một dấu răng rất sâu, xung quanh bị bầm lên. Kiều Cầu ảo não cau mày, vừa xin lỗi vừa lấy thuốc ra, giơ tay Giang Triển Tâm lên để bôi thuốc.
Giang Triển Tâm vươn tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn nhíu của Kiều Cầu ra, "Đừng cau mày thế."
Kiều Cầu rầu rĩ "vâng" một tiếng: "Em... Không phải cố ý đâu."
"Anh biết. Cũng không đau đâu."
"..." Sự an ủi của Giang Triển Tâm lại chẳng thể khiến Kiều Cầu an tâm, đồ ăn trong miệng cậu vẫn chưa nuốt xuống, má phải phồng lên trông y như con sóc đang ngậm quả thông, bị dọa đến mặt không còn chút máu nào nữa.
Giang Triển Tâm thấy cậu sợ đến như vậy, cảm thấy có chút buồn cười, chờ cậu bôi thuốc lên ngón tay của mình xong liền cầm ngón tay của Kiều Cầu lên: "...Anh muốn cắn lại."
Nói xong cắn nhẹ lên ngón tay của Kiều Cầu. Dù Giang Triển Tâm cắn rất nhẹ nhưng Kiều Cầu lại phản ứng dữ dội, cậu cấp tốc rụt tay về, nắm chặt thành quyền, lông mày nhăn lại trông có vẻ đau đớn.
Kiều Cầu cảm thấy ngón tay của mình như bị điện giật, tóc gáy đều dựng cả lên, không dám tin mà nhìn Giang Triển Tâm.
Giang Triển Tâm cũng hơi kinh ngạc, rất nhanh liền nhìn thấy ngón tay Kiều Cầu bị hắn cắn hơi sưng lên, đó là dấu vết lưu lại do bị chạm vào gai độc của sâu lông, đến giờ còn chưa khỏi.
Giang Triển Tâm không hỏi gì, nhưng ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn, đó là biểu cảm mà trong lần đầu gặp gỡ, Kiều Cầu đã không nhịn được mà lánh xa, vì thế Giang Triển Tâm liền cúi đầu giấu đi.
"...Hòa nhau rồi nhé." Hít sâu mấy hơi xong, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi, Giang Triển Tâm mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cầu, "Nào qua đây, ăn cơm tiếp."
Tim Kiều Cầu đập rất nhanh, cố gắng thả lỏng, ngồi xuống cạnh Giang Triển Tâm, sửng sốt một hồi mới phát hiện trong miệng mình còn đồ ăn, vội vã nuốt vào, lại sợ đạo diễn lại đây giục, nên ăn càng nhanh hơn, bị nghẹn đến mức phải uống vài ngụm sữa đậu nành xuống mới đỡ.
Mấy ngày quay phim, Diêu Khánh rất đau đầu, nóng đến bốc lửa, buổi tối cũng chẳng ngủ được. Việc khiến vị đạo diễn này nóng nảy đương nhiên là tại vấn đề lúc quay Kiếm khách rồi. Vấn đề lại xuất hiện ngay giữa nam chính và nữ chính của phim mới chết chứ.
Diêu Khánh biết giữa Kiều Thu và Chu Thư Dao có chút mâu thuẫn, nhưng lúc chọn vai thì cân nhắc bỏ qua, cứ thế chọn Kiều Thu. Sức mê hoặc của Kiều Thu thật sự là quá lớn, không chỉ sau lưng cậu ta là phòng làm việc Lê Thượng, mà ngay cả Lê Thượng cũng có thể vì cậu diễn viên này chịu nhận vai phụ, mà người anh kia của Kiều Thu cũng làm người ta phải toát cả mồ hôi hột.
Kiếm khách căn bản không phải lo vấn đề đầu tư, mà hiệu quả đầu tư lại rất quan trọng.
Anh trai Kiều Thu...
Huống chi, dù bỏ qua, không đề cập tới bối cảnh thì bản thân Kiều Thu cũng rất xuất sắc. Lúc trước Diêu Khánh cảm thấy cậu không hiểu chuyện, vụng về ngốc nghếch, nhưng đến trường quay rồi thì hiểu được tại sao đạo diễn Từ Giao lại khen Kiều Thu như vậy.
Thiên phú của cậu ta thật sự là quá tốt, hơn nữa còn rất nỗ lực. Ngay cả những cảnh diễn chung với Lê Thượng, Kiều Thu cũng chẳng hề lộ ra vẻ yếu thế, điều này khiến người khác chẳng thể nào nhận ra Kiều Thu chỉ là diễn viên mới, cũng không nhịn được mà phải liên tục khen ngợi.
Là một diễn viên, ngay cả kỹ năng diễn xuất còn chẳng xuất hiện vấn đề gì, Diêu Khánh còn chỉ sợ là nếu khen Kiều Thu nhiều quá sẽ làm cậu ta trở nên kiêu ngạo đấy. Cùng lúc đó, một ưu điểm khác của Kiều Thu cũng hiện ra, ấy thế mà bản thân cậu chàng lại rất khiêm tốn, biết trước biết sau.
Lê Thượng cũng không ngờ Kiều Thu có thể phát huy tốt như vậy, sau sự kinh ngạc thì phần lớn chính là cảm giác vui mừng. Lê Thượng sau khi ra mắt đều thuận buồm xuôi gió, gặp được không ít những nhà nghệ thuật khiến người đời kính nể, nhưng hầu như đều là những bậc lão làng, tuổi tác lớn hơn hắn rất nhiều. Người trẻ như Kiều Thu đã ít lại càng thêm ít. Có thể nói đây chính là kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài, đóng phim cũng không thấy mệt như trước đây. Dù là kiểu người hay xoi mói như Diêu Khánh, thì mấy cảnh diễn chung của Kiều Thu và Lê Thương phần lớn đều một lần là qua.
Ngược lại với sự thuận lợi trong cảnh diễn của Kiều Thu và Lê Thượng, chính là cảnh chung của Kiều Thu và Chu Thư Dao. Không chỉ có Chu Thư Dao không vào trạng thái, mà ngay cả Kiều Thu cũng diễn rất sượng, chẳng có tí tự nhiên mềm mại nào như lúc đóng với Lê Thượng.
Diêu Khánh quay nhiều phim như vậy, đương nhiên biết nguyên nhân ở đâu, ngày đó trong rừng trúc Chu Thư Dao nổi cơn tam bành, quát không muốn đóng tiếp cùng Kiều Thu, Diêu Khánh tức giận, lạnh lùng quăng ra câu:
"Thế cũng được."
Nói xong liền lấy kịch bản đã thảo luận chỉnh sửa với biên kịch Tôn từ lâu ra. Ngày hôm sau kịch bản mới liền xuất hiện trên tay của tất cả nhân viên trong đoàn, mọi người đều biết rõ tình hình trước mắt.
Trong kịch bản này, đất diễn của Chu Thư Dao bị cắt đi hơn một nửa.
Thời điểm ký hợp đồng, Chu Thư Dao ký vai nữ chính, nhưng bây giờ nhìn kịch bản, đất diễn còn không bằng vai nữ phụ mấy bộ điện ảnh khác. Những cảnh diễn chung với Kiều Thu ngoại trừ cảnh quan trọng, phần lớn gần như đều bị cắt sạch. Những cảnh không cắt, cũng đều là cảnh đã quay xong từ mấy hôm trước, cho thấy Chu Thư Dao chỉ cần vào giai đoạn cuối xuất hiện một lần nữa, còn đâu thì chẳng còn cảnh nào để quay.
"..." Lúc Chu Thư Dao đọc kịch bản, tay run cả lên, ngấm ngầm không biết là đã ném kịch bản bao nhiêu lần, nổi cơn bao nhiêu bận, nhưng bề ngoài thì ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.
So với Diêu Khánh tai to mặt lớn, Chu Thư Dao rõ ràng không bằng, lúc trước đã chọc vào không ít phiền phức, cô ta tuyệt đối không thể mất đi nhân vật này, không thể lưu lại một chút ấn tượng không tốt trước mặt Diêu Khánh.
Cô ta yên lặng rời khỏi đoàn phim, lúc gần đi mặt mày tái nhợt, nhưng chẳng dám lên tiếng lý luận. Thậm chí còn từng nhiều lần cầu xin, tạ lỗi với Diêu Khánh.
Diêu Khánh "Hừ" một tiếng, vỗ bàn đứng dậy:
"——Tôi chưa nói với cô hả? Không được chọc vào Kiều Thu. Cô có nghe lời tôi không? Giờ thì hay rồi, cưỡi trên đầu hổ, tôi đã bảo rồi đấy, mẹ nó, đáng đời!"
Hết chương 41