Chương 43
☆ Chương 43:
Màn đêm đen kịt, Niếp Uân trốn một mình trong ruộng lúa mạch rậm rạp, thấp thoáng nghe được tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần. Cậu biết đám người bắt binh đã tới, cậu trốn không được, vì vậy đành nín thở, cúi đầu nhìn mấy miếng bánh đã nguội ngắt trong tay, đột nhiên cậu ra sức nhét vào miệng, không một chút tiếng động, như con hổ đang đói bụng cố gắng nuốt trọn cái bánh vào bụng.
Cho dù ánh sáng mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn ra thiếu niên kia đang đói bụng, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Ánh mắt cậu lúc này còn hung ác hơn cả loài thú hoang, động tác nuốt vào còn đáng sợ hơn cả những con hổ đói lâu ngày.
Niếp Uân nuốt quá nhanh, nghẹn đến mức nước mắt ứa ra, nhân viên xung quanh đều im lặng tuyệt đối, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nặng, cùng lúc nhìn Niếp Uân nuốt bánh càng lúc càng nhanh, không khí tựa như quánh lại, trong tiếng bước chân vang vọng, ba miếng bánh nhét chặt vào miệng thiếu niên gầy trơ xương, miệng cậu khô khốc chảy cả máu, thời điểm trước khi bị đám người đến bắt lấy...
Niếp Uân ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, nước mắt lặng yên đua nhau rơi xuống.
Hình ảnh này khác hoàn toàn với những gì được phác họa trong kịch bản, vốn là muốn Niếp Uân khủng hoảng kêu lên, ngay cả cảnh khóc cũng không phải im lặng mà khóc như thế này.
Loại tuyệt vọng đó không phải là loại tuyệt vọng một cậu thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi nên có, càng khiến người khác cảm thấy nặng nề là khi Niếp Uân bị bắt, trong ánh mắt có một thứ ánh sáng không thể giải thích được.
"...Đại khái là vì cậu ta cuối cùng đã nuốt được bánh xuống bụng nhỉ." Diêu Khánh thở dài, để những nhân viên khác nghỉ ngơi, còn mình ngồi xổm ở đấy, cầm điếu thuốc, liên tục rít vào mấy hơi.
Ban nãy Kiều Cầu ăn quá nhanh, giờ dạ dày cứng như nhét đá vào, cậu cau mày đi về phía Giang Triển Tâm, vừa mới ngồi xuống liền bị Giang Triển Tâm kéo đến bên mình.
"...Anh ơi."
Giang Triển Tâm không lên tiếng, thò tay xoa nhẹ chỗ dạ dày cho Kiều Cầu.
Kiều Cầu liền nằm xuống, thả lỏng người để anh cậu xoa.
Bàn tay Giang Triển Tâm thật ấm áp lại mạnh mẽ. Hồi Kiều Cầu mười lăm tuổi mới được hắn nhận nuôi, tiêu hóa rất kém, nên lần nào ăn cơm xong cũng được Giang Triển Tâm xoa bụng cho.
Kiều Cầu nhắm mắt lại. Đóng phim quá kích động, tay của cậu bây giờ vẫn còn hơi run, cậu hít vào một hơi thật sâu để làm chậm lại nhịp tim của mình.
Giang Triển Tâm yên lặng nhìn Kiều Cầu, hồi lâu sau mới mở miệng nói:
"...Tiểu Kiều."
"Hả?"
"Em còn muốn tìm mẹ không?"
Kiều Cầu mở mắt ra, thắc mắc: "Sao anh lại hỏi thế?"
Giang Triển Tâm trả lời: "Vừa nãy xem em đóng phim, đột nhiên nghĩ đến."
Nghĩ tới, liền hỏi.
Kiều Cầu "à" một tiếng, chậm rì rì đáp: "...Chắc thôi ạ."
"..."
"Có thể tìm được thì đã tìm được từ lâu rồi." Kiều Cầu dụi đầu vào chân Giang Triển Tâm, dừng một chút, nói tiếp, "Vẫn là không có duyên rồi."
"..." Giang Triển Tâm vò tóc Kiều Cầu, trầm giọng hỏi, "Nếu có duyên thì sao?"
"Nói sau đi." Kiều Cầu liền nhắm mắt lại, "Em cũng không muốn... không muốn có thêm một người nhà. Có anh... Có anh, là được rồi."
Cơn gió nóng sau khi bị mặt trời thiêu đốt thổi về, tay áo lay động, giọt mồ hôi vừa toát ra tức thì bị thổi khô mất.
Giang Triển Tâm vuốt tóc Kiều Cầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt, muốn nói lại thôi.
Diêu Khánh ngồi xổm hút liền mấy điếu, đứng dậy gọi Kiều Cầu qua:
"Hay là, diễn lại cảnh nãy theo kịch bản nhé?"
Khi quay phim Diêu Khánh luôn mang thái độ "Không muốn nghe cũng phải nghe", có thể sử dụng ngôn từ mang tính thương lượng như vậy quả là hiếm có.
Kiều Cầu "Dạ ——" một tiếng: "Vâng."
Mà lần quay thứ hai, mới diễn được một nửa, Diêu Khánh liền kêu dừng, Kiều Cầu còn tưởng mình diễn hỏng, trong lòng liền hoảng sợ, lại thấy Diêu Khánh lôi thuốc lá trong túi ra, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Không quay, không quay nữa!"
Kiều Cầu biến sắc, sao không quay nữa?
"Hóa ra là thế kia." Diêu Khánh nhìn Kiều Cầu, ngữ điệu kiên quyết. "Không cần quay lại nữa."
"..."
Việc để Kiều Cầu tự mình phát huy đã tạo ra một lỗ hổng, kế tiếp là không thể ngăn lại được nữa. Diêu Khánh không chút hạn chế nào về chuyện kịch bản với biên kịch Tôn, tình cờ có ý tưởng thú vị nào đột phát, có thể đổi kịch bản tại chỗ luôn, kịch bản ban đầu cũng có thể trở nên khó biết trước, cứ vậy mà lao về phương hướng kỳ lạ.
Người mẹ lớn tuổi vì chiến loạn mà mất đi ba người con trai, chồng cũng qua đời vì bệnh tật, trong nhà chỉ còn đứa con nhỏ là Niếp Uân. Hàng xóm đi chợ bán một số món hàng nhìn thấy Niếp Uân bị bắt làm khổ sai, nhận lời nhờ vả mà cầm tín vật về giao cho mẹ Niếp. Tín vật là Niếp Uân đã nhổ xuống một sợi tóc dài. Da tóc trên thân thể, nhận được từ cha mẹ, nay trả lại cha mẹ. Để tránh nỗi lẻ loi hiu quạnh, nước mắt làm hỏng mắt mẹ, mà ngay cả một vật để có thể nhớ về cũng chẳng có. Ở tình huống như vậy, mẹ Niếp dù đã khóc đến mờ mắt vẫn kiên quyết rời khỏi quê hương đất tổ cả đời người, dựa theo lời kể lại của người hàng xóm, bắt đầu lên đường tìm kiếm con.
Bà đi mãi, đi mãi. Người phụ nữ lớn tuổi, tay trói gà còn không chặt, dựa vào tình yêu thương con cái, chịu đói, vượt ngàn dặm tìm con.
Niếp Uân ở trong quân sống cũng chẳng dễ dàng. Cậu bị bắt làm khổ sai, chỗ làm vừa bẩn vừa mệt, cơm còn không đủ ăn, đêm nào cũng đói bụng đến chẳng thể ngủ được, ngày đến không dậy nổi, trải qua những ngày khốn khổ tột cùng.
Nhưng hắn chưa bao giờ oán giận, cũng chẳng than đói bụng.
Cậu bắt đầu nhớ tới mẹ già ở nhà.
Ở nhà, Niếp Uân đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn rất nhiều, vì nuôi sống đứa con này, mẹ già bớt ăn lại, tất cả đều để Niếp Uân ăn. Bởi vậy Niếp Uân chưa bao giờ kêu đói bụng, bởi cậu biết mẹ còn đói hơn mình.
Một ngày nọ, Niếp Uân đột nhiên nhìn thấy một bà lão lưng còng rất nặng, run rẩy đi về phía này.
Dưới ống kính, vẻ tư lự trên mặt Niếp Uân biến đổi, công cụ trên tay 'loảng xoảng' rơi xuống đất. Cậu ra sức chạy về phía người phụ nữ kia. Hành động của Niếp Uân khiến giám công chú ý, bọn chúng dùng đao nhọn dí vào ngực Niếp Uân, thô lỗ đẩy xuống.
"Mẹ! Mẹ!" Niếp Uân trợn to mắt, khàn cả giọng gào lên, "Buông tôi ra! Đó là mẹ của tôi!"
Người phụ nữ ở đằng xa, vóc người thấp bé, ngoại trừ Niếp Uân, dường như chẳng ai nhìn thấy. Giám công đương nhiên không chịu, cho là cậu muốn chạy trốn, ra tay càng nặng.
"Để tôi qua! Đó là mẹ của tôi, bà ấy không thấy tôi, tôi phải qua đón bà ấy, bà ấy không nhìn thấy đâu..."
Nước mắt Niếp Uân tựa con suối dâng lên, làm ướt khuôn mặt đen thui, để lại hai vệt màu trắng.
Thiếu niên ra sức giãy dụa, giám công dùng sức áp chế, tình cảnh hỗn loạn.
Kiều Cầu đóng phim quá mức tập trung, lúc giãy dụa không nhịn được dùng toàn sức, hai mắt đỏ sậm, tựa như chịu oan ức thấu trời. Mà bản thân cậu lại là kẻ có sức mạnh không nhỏ, diễn viên quần chúng đóng vai giám công áp chế cậu không được, vừa không dám dùng sức, vừa sợ không đè ép được sẽ mất chén cơm, cuối cùng bất chấp, kêu người bên cạnh, liên hợp giẫm Kiều Cầu trên đất.
Niếp Uân nằm trên mặt đất thất thanh khóc lớn, trên người chịu không ít đấm đá, cậu hoàn toàn không để ý, lâm vào nỗi bi thương cực đại, khàn giọng kêu rên.
Chờ đến khi Diêu Khánh kêu ngừng, Kiều Cầu vẫn nằm trên mặt đất, trong lúc nhất thời căn bản không đứng dậy nổi.
Lúc mới vừa bị giám công giẫm trên đất, Kiều Cầu chỉ cảm thấy trong đầu như có dây cung bị đứt dây, máu ào ào vọt tới trên mặt, huyệt thái dương nảy lên "thình thịch". Có khoảnh khắc, cậu tựa như thấy trước mắt biến thành màu đen, giống như hôn mê, không còn ý thức nữa, ngay cả hô hấp cũng không cảm giác được, Kiều Cầu tưởng bản thân sắp chết.
Nhưng cũng chỉ là trong mấy giây ngắn ngủi, khi phụ tá xông lên nâng cậu dậy, Kiều Cầu lung lay bước đi, còn xua tay, an ủi người khác:
"Không sao... Không sao... em quá kích động thôi."
Kiều Cầu rời xa kịch bản quá mức, nhưng xung quanh không ai chỉ trích cậu. Cậu thoạt nhìn đau lòng như vậy, giống như tự mình trải qua vậy. Diêu Khánh bảo tất cả nhân viên tắt đèn, nghỉ ngơi, vỗ vai Kiều Cầu: "Cậu diễn rất tốt."
Kiều Cầu cười cũng không nổi, không cho trợ lý đi cùng, tự mình đi qua một sân cỏ trống trải không người qua lại, nằm ngửa trên đó, lặng lẽ dùng mu bàn tay che mắt. Cậu hiện tại không muốn gặp người khác, mà Giang Triển Tâm lại đến tìm cậu, ngồi ở bên cạnh cậu.
Kiều Cầu dùng tay kéo góc áo Giang Triển Tâm:
"Kỳ lạ, thật kỳ lạ. Anh ơi, em vốn tưởng mình sẽ không bao giờ vì đóng phim mà ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân."
Giang Triển Tâm trầm mặc, sờ mặt Kiều Cầu.
—— Tiểu Kiều, em có còn muốn tìm mẹ không?
Giang Triển Tâm rốt cuộc không hỏi câu này được. Hắn mơ hồ đã biết được đáp án.
Thời gian quay Kiếm khách kéo dài tới hơn hai tháng, quá trình quay chụp rất gian khổ, lúc chính thức đóng máy, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc hoành tráng mừng công, Lê Thượng, Chu Thư Dao đều có có mặt.
Đoàn phim hộ tống diễn viên đến tận cửa nhà hàng, người hâm mộ nghe tin đến đây vô cùng nhiệt tình, bao vây quanh nhà hàng, người đến đông nghịt, vô số cánh tay chìa ra, yêu cầu ký tên hoặc bắt tay.
Kiều Cầu rất bình tĩnh đối mặt tình huống như thế, bởi cậu cảm thấy mình không nổi tiếng, phỏng chừng chẳng ai biết cậu đâu, người đến đây chắc phần lớn đều là người hâm mộ Lê Thượng, dù sao trong nước Lê Thượng rất được yêu thích, hơn nữa bản thân Lê Thượng cũng có sức hút của một ngôi sao điện ảnh.
Kiều Cầu đi theo sau Lê Thượng, nhìn Lê Thượng mỉm cười chào hỏi cùng người hâm mộ, bản thân cậu chỉ cúi đầu, đút tay vào túi quần.
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, trước khi đi Kiều Cầu đã cùng Giang Triển Tâm ăn cơm trước, không còn đói nữa, cho nên cũng không cảm thấy buồn bực về chuyện đã đến nhà hàng rồi mà còn phải đối mặt với một đám người.
Trong lúc Kiều Cầu tốt tính chờ đợi vị tiền bối phía trước bắt tay, chụp ảnh với từng người hâm mộ một, đột nhiên nghe thấy có người gọi to mình:
"—— Thu Thu! Thu Thu!"
Hồi Kiều Cầu ra mắt không dùng tên thật, mà là lấy chữ "Thu"* có âm gần giống, nghệ danh đổi thành "Kiều Thu". Mới bắt đầu không quen, nhưng bây giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe có người gọi, cậu liền thắc mắc mà quay đầu sang hướng âm thanh phát ra lớn nhất.
*Cầu đọc là [qiú] 求, Thu đọc là [qiū] 秋
Ngay khi Kiều Cầu quay qua, đám người lập tức rối loạn, có người không nhịn được hét ầm lên, lấy hơi, lớn tiếng gọi tên Kiều Thu.
Kiều Cầu ngẩn ngơ, vội vàng nhìn về phía Lê Thượng, chỉ thấy Lê Thượng gật đầu với cậu, vì vậy Kiều Cầu giơ tay lên vẫy tay với người hâm mộ, âm thanh run rẩy:
"......À."
Kiều Cầu cảm thấy rất lúng túng, một cái tay khác luống cuống tìm túi trên người, cúi đầu. Kiều Cầu chỉ cảm thấy máu như dồn hết về mặt, đột nhiên thấy biểu hiện bản thân không được phóng khoáng tự nhiên do thiếu kinh nghiệm trước những cảnh tượng hoành tráng này, xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Lê Thượng thấy thế nhanh chân đi đến cạnh Kiều Cầu, dẫn cậu cùng đi tới nhà hàng, nghiêng đầu thấp giọng thì thầm với Kiều Cầu đang đứng cách mình khoảng một bước chân:
"... Lục Tiểu Phụng truyền kỳ sắp chiếu."
Kiều Cầu hơi cúi người nghe Lê Thượng nói chuyện, nghe vậy, "dạ" một tiếng.
"Đoàn phim bên kia đã bắt đầu tuyên truyền về cậu, sau này có gặp phải người hâm mộ, cũng đừng căng thẳng như vậy."
Lê Thượng đi không nhanh như Kiều Cầu, Kiều Cầu cúi người nghe hắn nói vậy liền không khống chế được tốc độ, mấy lần xông tới trước, rồi lại lùi trở về, Lê Thượng túm luôn cánh tay Kiều Cầu, cùng cậu sóng vai mà đi, hỏi: "Nghe thấy không đấy?"
Kiều Cầu gật đầu, ngượng ngùng đáp: "Nghe thấy ạ."
"Đừng đỏ mặt."
"... Dạ, vâng."
Hết chương 43
Màn đêm đen kịt, Niếp Uân trốn một mình trong ruộng lúa mạch rậm rạp, thấp thoáng nghe được tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần. Cậu biết đám người bắt binh đã tới, cậu trốn không được, vì vậy đành nín thở, cúi đầu nhìn mấy miếng bánh đã nguội ngắt trong tay, đột nhiên cậu ra sức nhét vào miệng, không một chút tiếng động, như con hổ đang đói bụng cố gắng nuốt trọn cái bánh vào bụng.
Cho dù ánh sáng mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn ra thiếu niên kia đang đói bụng, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Ánh mắt cậu lúc này còn hung ác hơn cả loài thú hoang, động tác nuốt vào còn đáng sợ hơn cả những con hổ đói lâu ngày.
Niếp Uân nuốt quá nhanh, nghẹn đến mức nước mắt ứa ra, nhân viên xung quanh đều im lặng tuyệt đối, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nặng, cùng lúc nhìn Niếp Uân nuốt bánh càng lúc càng nhanh, không khí tựa như quánh lại, trong tiếng bước chân vang vọng, ba miếng bánh nhét chặt vào miệng thiếu niên gầy trơ xương, miệng cậu khô khốc chảy cả máu, thời điểm trước khi bị đám người đến bắt lấy...
Niếp Uân ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, nước mắt lặng yên đua nhau rơi xuống.
Hình ảnh này khác hoàn toàn với những gì được phác họa trong kịch bản, vốn là muốn Niếp Uân khủng hoảng kêu lên, ngay cả cảnh khóc cũng không phải im lặng mà khóc như thế này.
Loại tuyệt vọng đó không phải là loại tuyệt vọng một cậu thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi nên có, càng khiến người khác cảm thấy nặng nề là khi Niếp Uân bị bắt, trong ánh mắt có một thứ ánh sáng không thể giải thích được.
"...Đại khái là vì cậu ta cuối cùng đã nuốt được bánh xuống bụng nhỉ." Diêu Khánh thở dài, để những nhân viên khác nghỉ ngơi, còn mình ngồi xổm ở đấy, cầm điếu thuốc, liên tục rít vào mấy hơi.
Ban nãy Kiều Cầu ăn quá nhanh, giờ dạ dày cứng như nhét đá vào, cậu cau mày đi về phía Giang Triển Tâm, vừa mới ngồi xuống liền bị Giang Triển Tâm kéo đến bên mình.
"...Anh ơi."
Giang Triển Tâm không lên tiếng, thò tay xoa nhẹ chỗ dạ dày cho Kiều Cầu.
Kiều Cầu liền nằm xuống, thả lỏng người để anh cậu xoa.
Bàn tay Giang Triển Tâm thật ấm áp lại mạnh mẽ. Hồi Kiều Cầu mười lăm tuổi mới được hắn nhận nuôi, tiêu hóa rất kém, nên lần nào ăn cơm xong cũng được Giang Triển Tâm xoa bụng cho.
Kiều Cầu nhắm mắt lại. Đóng phim quá kích động, tay của cậu bây giờ vẫn còn hơi run, cậu hít vào một hơi thật sâu để làm chậm lại nhịp tim của mình.
Giang Triển Tâm yên lặng nhìn Kiều Cầu, hồi lâu sau mới mở miệng nói:
"...Tiểu Kiều."
"Hả?"
"Em còn muốn tìm mẹ không?"
Kiều Cầu mở mắt ra, thắc mắc: "Sao anh lại hỏi thế?"
Giang Triển Tâm trả lời: "Vừa nãy xem em đóng phim, đột nhiên nghĩ đến."
Nghĩ tới, liền hỏi.
Kiều Cầu "à" một tiếng, chậm rì rì đáp: "...Chắc thôi ạ."
"..."
"Có thể tìm được thì đã tìm được từ lâu rồi." Kiều Cầu dụi đầu vào chân Giang Triển Tâm, dừng một chút, nói tiếp, "Vẫn là không có duyên rồi."
"..." Giang Triển Tâm vò tóc Kiều Cầu, trầm giọng hỏi, "Nếu có duyên thì sao?"
"Nói sau đi." Kiều Cầu liền nhắm mắt lại, "Em cũng không muốn... không muốn có thêm một người nhà. Có anh... Có anh, là được rồi."
Cơn gió nóng sau khi bị mặt trời thiêu đốt thổi về, tay áo lay động, giọt mồ hôi vừa toát ra tức thì bị thổi khô mất.
Giang Triển Tâm vuốt tóc Kiều Cầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt, muốn nói lại thôi.
Diêu Khánh ngồi xổm hút liền mấy điếu, đứng dậy gọi Kiều Cầu qua:
"Hay là, diễn lại cảnh nãy theo kịch bản nhé?"
Khi quay phim Diêu Khánh luôn mang thái độ "Không muốn nghe cũng phải nghe", có thể sử dụng ngôn từ mang tính thương lượng như vậy quả là hiếm có.
Kiều Cầu "Dạ ——" một tiếng: "Vâng."
Mà lần quay thứ hai, mới diễn được một nửa, Diêu Khánh liền kêu dừng, Kiều Cầu còn tưởng mình diễn hỏng, trong lòng liền hoảng sợ, lại thấy Diêu Khánh lôi thuốc lá trong túi ra, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Không quay, không quay nữa!"
Kiều Cầu biến sắc, sao không quay nữa?
"Hóa ra là thế kia." Diêu Khánh nhìn Kiều Cầu, ngữ điệu kiên quyết. "Không cần quay lại nữa."
"..."
Việc để Kiều Cầu tự mình phát huy đã tạo ra một lỗ hổng, kế tiếp là không thể ngăn lại được nữa. Diêu Khánh không chút hạn chế nào về chuyện kịch bản với biên kịch Tôn, tình cờ có ý tưởng thú vị nào đột phát, có thể đổi kịch bản tại chỗ luôn, kịch bản ban đầu cũng có thể trở nên khó biết trước, cứ vậy mà lao về phương hướng kỳ lạ.
Người mẹ lớn tuổi vì chiến loạn mà mất đi ba người con trai, chồng cũng qua đời vì bệnh tật, trong nhà chỉ còn đứa con nhỏ là Niếp Uân. Hàng xóm đi chợ bán một số món hàng nhìn thấy Niếp Uân bị bắt làm khổ sai, nhận lời nhờ vả mà cầm tín vật về giao cho mẹ Niếp. Tín vật là Niếp Uân đã nhổ xuống một sợi tóc dài. Da tóc trên thân thể, nhận được từ cha mẹ, nay trả lại cha mẹ. Để tránh nỗi lẻ loi hiu quạnh, nước mắt làm hỏng mắt mẹ, mà ngay cả một vật để có thể nhớ về cũng chẳng có. Ở tình huống như vậy, mẹ Niếp dù đã khóc đến mờ mắt vẫn kiên quyết rời khỏi quê hương đất tổ cả đời người, dựa theo lời kể lại của người hàng xóm, bắt đầu lên đường tìm kiếm con.
Bà đi mãi, đi mãi. Người phụ nữ lớn tuổi, tay trói gà còn không chặt, dựa vào tình yêu thương con cái, chịu đói, vượt ngàn dặm tìm con.
Niếp Uân ở trong quân sống cũng chẳng dễ dàng. Cậu bị bắt làm khổ sai, chỗ làm vừa bẩn vừa mệt, cơm còn không đủ ăn, đêm nào cũng đói bụng đến chẳng thể ngủ được, ngày đến không dậy nổi, trải qua những ngày khốn khổ tột cùng.
Nhưng hắn chưa bao giờ oán giận, cũng chẳng than đói bụng.
Cậu bắt đầu nhớ tới mẹ già ở nhà.
Ở nhà, Niếp Uân đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn rất nhiều, vì nuôi sống đứa con này, mẹ già bớt ăn lại, tất cả đều để Niếp Uân ăn. Bởi vậy Niếp Uân chưa bao giờ kêu đói bụng, bởi cậu biết mẹ còn đói hơn mình.
Một ngày nọ, Niếp Uân đột nhiên nhìn thấy một bà lão lưng còng rất nặng, run rẩy đi về phía này.
Dưới ống kính, vẻ tư lự trên mặt Niếp Uân biến đổi, công cụ trên tay 'loảng xoảng' rơi xuống đất. Cậu ra sức chạy về phía người phụ nữ kia. Hành động của Niếp Uân khiến giám công chú ý, bọn chúng dùng đao nhọn dí vào ngực Niếp Uân, thô lỗ đẩy xuống.
"Mẹ! Mẹ!" Niếp Uân trợn to mắt, khàn cả giọng gào lên, "Buông tôi ra! Đó là mẹ của tôi!"
Người phụ nữ ở đằng xa, vóc người thấp bé, ngoại trừ Niếp Uân, dường như chẳng ai nhìn thấy. Giám công đương nhiên không chịu, cho là cậu muốn chạy trốn, ra tay càng nặng.
"Để tôi qua! Đó là mẹ của tôi, bà ấy không thấy tôi, tôi phải qua đón bà ấy, bà ấy không nhìn thấy đâu..."
Nước mắt Niếp Uân tựa con suối dâng lên, làm ướt khuôn mặt đen thui, để lại hai vệt màu trắng.
Thiếu niên ra sức giãy dụa, giám công dùng sức áp chế, tình cảnh hỗn loạn.
Kiều Cầu đóng phim quá mức tập trung, lúc giãy dụa không nhịn được dùng toàn sức, hai mắt đỏ sậm, tựa như chịu oan ức thấu trời. Mà bản thân cậu lại là kẻ có sức mạnh không nhỏ, diễn viên quần chúng đóng vai giám công áp chế cậu không được, vừa không dám dùng sức, vừa sợ không đè ép được sẽ mất chén cơm, cuối cùng bất chấp, kêu người bên cạnh, liên hợp giẫm Kiều Cầu trên đất.
Niếp Uân nằm trên mặt đất thất thanh khóc lớn, trên người chịu không ít đấm đá, cậu hoàn toàn không để ý, lâm vào nỗi bi thương cực đại, khàn giọng kêu rên.
Chờ đến khi Diêu Khánh kêu ngừng, Kiều Cầu vẫn nằm trên mặt đất, trong lúc nhất thời căn bản không đứng dậy nổi.
Lúc mới vừa bị giám công giẫm trên đất, Kiều Cầu chỉ cảm thấy trong đầu như có dây cung bị đứt dây, máu ào ào vọt tới trên mặt, huyệt thái dương nảy lên "thình thịch". Có khoảnh khắc, cậu tựa như thấy trước mắt biến thành màu đen, giống như hôn mê, không còn ý thức nữa, ngay cả hô hấp cũng không cảm giác được, Kiều Cầu tưởng bản thân sắp chết.
Nhưng cũng chỉ là trong mấy giây ngắn ngủi, khi phụ tá xông lên nâng cậu dậy, Kiều Cầu lung lay bước đi, còn xua tay, an ủi người khác:
"Không sao... Không sao... em quá kích động thôi."
Kiều Cầu rời xa kịch bản quá mức, nhưng xung quanh không ai chỉ trích cậu. Cậu thoạt nhìn đau lòng như vậy, giống như tự mình trải qua vậy. Diêu Khánh bảo tất cả nhân viên tắt đèn, nghỉ ngơi, vỗ vai Kiều Cầu: "Cậu diễn rất tốt."
Kiều Cầu cười cũng không nổi, không cho trợ lý đi cùng, tự mình đi qua một sân cỏ trống trải không người qua lại, nằm ngửa trên đó, lặng lẽ dùng mu bàn tay che mắt. Cậu hiện tại không muốn gặp người khác, mà Giang Triển Tâm lại đến tìm cậu, ngồi ở bên cạnh cậu.
Kiều Cầu dùng tay kéo góc áo Giang Triển Tâm:
"Kỳ lạ, thật kỳ lạ. Anh ơi, em vốn tưởng mình sẽ không bao giờ vì đóng phim mà ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân."
Giang Triển Tâm trầm mặc, sờ mặt Kiều Cầu.
—— Tiểu Kiều, em có còn muốn tìm mẹ không?
Giang Triển Tâm rốt cuộc không hỏi câu này được. Hắn mơ hồ đã biết được đáp án.
Thời gian quay Kiếm khách kéo dài tới hơn hai tháng, quá trình quay chụp rất gian khổ, lúc chính thức đóng máy, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc hoành tráng mừng công, Lê Thượng, Chu Thư Dao đều có có mặt.
Đoàn phim hộ tống diễn viên đến tận cửa nhà hàng, người hâm mộ nghe tin đến đây vô cùng nhiệt tình, bao vây quanh nhà hàng, người đến đông nghịt, vô số cánh tay chìa ra, yêu cầu ký tên hoặc bắt tay.
Kiều Cầu rất bình tĩnh đối mặt tình huống như thế, bởi cậu cảm thấy mình không nổi tiếng, phỏng chừng chẳng ai biết cậu đâu, người đến đây chắc phần lớn đều là người hâm mộ Lê Thượng, dù sao trong nước Lê Thượng rất được yêu thích, hơn nữa bản thân Lê Thượng cũng có sức hút của một ngôi sao điện ảnh.
Kiều Cầu đi theo sau Lê Thượng, nhìn Lê Thượng mỉm cười chào hỏi cùng người hâm mộ, bản thân cậu chỉ cúi đầu, đút tay vào túi quần.
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, trước khi đi Kiều Cầu đã cùng Giang Triển Tâm ăn cơm trước, không còn đói nữa, cho nên cũng không cảm thấy buồn bực về chuyện đã đến nhà hàng rồi mà còn phải đối mặt với một đám người.
Trong lúc Kiều Cầu tốt tính chờ đợi vị tiền bối phía trước bắt tay, chụp ảnh với từng người hâm mộ một, đột nhiên nghe thấy có người gọi to mình:
"—— Thu Thu! Thu Thu!"
Hồi Kiều Cầu ra mắt không dùng tên thật, mà là lấy chữ "Thu"* có âm gần giống, nghệ danh đổi thành "Kiều Thu". Mới bắt đầu không quen, nhưng bây giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe có người gọi, cậu liền thắc mắc mà quay đầu sang hướng âm thanh phát ra lớn nhất.
*Cầu đọc là [qiú] 求, Thu đọc là [qiū] 秋
Ngay khi Kiều Cầu quay qua, đám người lập tức rối loạn, có người không nhịn được hét ầm lên, lấy hơi, lớn tiếng gọi tên Kiều Thu.
Kiều Cầu ngẩn ngơ, vội vàng nhìn về phía Lê Thượng, chỉ thấy Lê Thượng gật đầu với cậu, vì vậy Kiều Cầu giơ tay lên vẫy tay với người hâm mộ, âm thanh run rẩy:
"......À."
Kiều Cầu cảm thấy rất lúng túng, một cái tay khác luống cuống tìm túi trên người, cúi đầu. Kiều Cầu chỉ cảm thấy máu như dồn hết về mặt, đột nhiên thấy biểu hiện bản thân không được phóng khoáng tự nhiên do thiếu kinh nghiệm trước những cảnh tượng hoành tráng này, xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Lê Thượng thấy thế nhanh chân đi đến cạnh Kiều Cầu, dẫn cậu cùng đi tới nhà hàng, nghiêng đầu thấp giọng thì thầm với Kiều Cầu đang đứng cách mình khoảng một bước chân:
"... Lục Tiểu Phụng truyền kỳ sắp chiếu."
Kiều Cầu hơi cúi người nghe Lê Thượng nói chuyện, nghe vậy, "dạ" một tiếng.
"Đoàn phim bên kia đã bắt đầu tuyên truyền về cậu, sau này có gặp phải người hâm mộ, cũng đừng căng thẳng như vậy."
Lê Thượng đi không nhanh như Kiều Cầu, Kiều Cầu cúi người nghe hắn nói vậy liền không khống chế được tốc độ, mấy lần xông tới trước, rồi lại lùi trở về, Lê Thượng túm luôn cánh tay Kiều Cầu, cùng cậu sóng vai mà đi, hỏi: "Nghe thấy không đấy?"
Kiều Cầu gật đầu, ngượng ngùng đáp: "Nghe thấy ạ."
"Đừng đỏ mặt."
"... Dạ, vâng."
Hết chương 43