Chương 46
☆ Chương 46:
Tim Giang Triển Tâm nhói lên từng đợt, thân thể lung lay, hắn miễn cưỡng lắm mới khống chế được không để ngón tay run lên, giọng khàn đi:
"...Bởi vì anh đã yêu em."
Kiều Cầu sửng sốt, đưa tay lên che mặt, hai mắt đẫm nước mắt, mông lung mà nhìn Giang Triển Tâm.
"...Anh muốn ở bên em," Giang Triển Tâm cau chặt mày, đôi mắt nhìn về đằng xa, vẻ mặt trông như đang nhẫn nại cực độ, "... Em hiểu không? Anh muốn ở bên em... như người yêu."
Kiều Cầu buông thõng tay xuống, cậu bị kinh ngạc quá mức.
Giang Triển Tâm chặc lưỡi một tiếng, đi lên trước nắm chặt cổ tay Kiều Cầu, hơi ngẩng đầu hôn lên một bên má nóng của Kiều Cầu: "Nơi này không tiện nói chuyện. Theo anh về lại xe."
Lúc này từ trên trời, mưa bắt đầu tí tách rơi, từng giọt từng giọt rớt lên mặt, lên người. Những cảm xúc đau khổ, sợ hãi luôn phập phồng trong lòng Kiều Cầu giờ phút này đã biến mất không còn sót lại chút gì, cậu bình tĩnh nhìn Giang Triển Tâm, thấy mình bị nắm tay, đột nhiên cậu hơi dùng sức, trở tay tóm chặt lấy cổ tay Giang Triển Tâm, kéo Giang Triển Tâm về phía trước.
Giang Triển Tâm nhìn vào bóng lưng Kiều Cầu.
Người hắn nuôi có cá tính, năng lực phản kháng, tính cách ra sao... Tất cả mọi thứ, Giang Triển Tâm đều biết rõ. Hắn biết Kiều Cầu có suy nghĩ muốn sống cả đời cùng mình, cũng biết chuyện gì có thể khiến Kiều Cầu phát khóc.
Biết rõ việc gặp Tiền Du Yến sẽ làm Kiều Cầu bất an, nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Giang Triển Tâm luôn cảm thấy bản thân có tính nhẫn nại rất tốt. Bây giờ mới biết, kỳ thực cũng không phải, còn phải xem đó là chuyện gì, đối với người nào.
Trong lúc hai người đi tới xe đều không nói gì. Lúc này nếu có phóng viên chụp được cảnh Kiều Cầu dắt tay Giang Triển Tâm, không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào nữa.
Tình hình trầm mặc này vẫn kéo dài đến tận khi đã ngồi vào trong xe. Vừa đóng cửa xe, mưa liền đột nhiên ào ào trút xuống, nước mưa đập lên nóc xe, vọng vào trong xe, khiến bầu khí trở nên lúng túng, làm người bên trong cũng cảm thấy ngột ngạt.
Sau đó, hai người gần như... trong khoảnh khắc sự lúng túng căng lên quá mức, sắp đứt đến nơi, đồng thời cùng mở miệng.
"Tại sao anh phải làm như vậy?" Kiều Cầu hỏi lại lần nữa, có điều tâm trạng bây giờ đã hoàn toàn khác với lúc trước.
"Em muốn hỏi anh cái gì?" Giang Triển Tâm bình tĩnh hỏi lại.
Hai người đồng thời quay mặt nhìn sang đối phương, Kiều Cầu không kiềm được, vành mắt lại đỏ lên. Khoảnh khắc đó, trái tim Giang Triển Tâm đột nhiên trở nên mềm mại, nhìn gò má Kiều Cầu, hắn hơi nghiêng người, đôi môi gần như kề sát bên tai Kiều Cầu, dịu dàng thủ thỉ:
"Anh đã nói với em rồi, em muốn cái gì, anh cho em cái đó."
Kiều Cầu nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của Giang Triển Tâm.
"...Em muốn người nhà phải không? Anh cho em."
"Khi nào em nói mình muốn người nhà chứ?" Kiều Cầu có chút cuống lên.
Giang Triển Tâm nhìn Kiều Cầu, nhẹ nhàng nói: "... Vào sinh nhật của anh, chẳng phải em đã nói, muốn anh làm..."
Giang Triển Tâm không nói tiếp.
Kiều Cầu ngẩn ngơ, nghĩ thầm mình có nói sao? Vừa cẩn thận ngẫm lại, vừa nghiêm túc trả lời: "Em không phải có ý đó, giờ em không muốn có mẹ."
Đó chẳng qua là cậu đã từng quá khát vọng, nhưng bây giờ, Kiều Cầu phát hiện ra cậu cũng chẳng còn ước ao gì nữa. Giang Triển Tâm gật đầu nhẹ đến mức gần như không thấy rõ, bình thản hỏi lại:
"Vậy, em muốn cái gì?"
Kiều Cầu cúi đầu, trên mặt đột nhiên nóng rực, cậu không trả lời câu này, mà liếm môi trên, hỏi ngược lại:
"... Anh, anh nói... anh yêu em... là có ý gì?"
Giang Triển Tâm nghiêng người về trước, hôn lên môi Kiều Cầu, hơi thở dồn dập: "...Chính là ý này."
Mặt Kiều Cầu đỏ bừng lên, như phát sốt, cậu ngượng ngùng cúi đầu, đặt ngón tay trên trán, nghiêng đầu cố gắng giấu mặt mình đi, ho khan một tiếng:
"...Anh, anh, anh muốn sống hết đời cùng em?"
"Ừm."
Nghe Giang Triển Tâm trả lời chắc chắn như vậy, tay Kiều Cầu liền không còn run nữa, ánh mắt chậm rãi trở nên trấn định. Bên trong xe lại trở về sự im lặng, Kiều Cầu thở thật nhẹ, dáng vẻ như đang trầm trong suy tư.
Giang Triển Tâm đột nhiên chuyển động, dọa Kiều Cầu giật mình thon thót. Giang Triển Tâm mặt không đổi sắc, giơ lên một chân, sau đó là một chân nữa, cứ như vậy đi ra khỏi ghế lái, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Kiều Cầu, khóa ngồi ở trên đùi Kiều Cầu. So với ghế lái, không gian ghế bên cạnh lớn hơn rất nhiều, nhưng để chứa được hai người đàn ông cao to như vậy vẫn là có chút khó khăn. Giang Triển Tâm không thể không dịch sát vào Kiều Cầu, khoảng cách giữa hai người còn không bằng đủ một nắm tay.
Kiều Cầu khẩn trương, cổ họng không ngừng chuyển động lên xuống, một giây sau liền bị Giang Triển Tâm ôm lấy cổ.
"...Tiểu Kiều," Đôi mắt Giang Triển Tâm thật sâu, thật yên ả, "...Anh không muốn trở thành người nhà của em. Anh muốn trở thành người yêu của em, em hiểu không?"
Kiều Cầu cũng nhìn Giang Triển Tâm, mất khống chế gật gật đầu, lặp lại: "Em hiểu... Nhưng mà chúng ta đều là đàn ông mà. Em là người đồng tính à?"
Giang Triển Tâm nghiêng mặt trả lời: "Nếu giờ em hỏi anh, anh là đồng tình bẩm sinh hay chỉ thích một người đàn ông là em? Câu hỏi này thật ra không có ý nghĩa."
Kiều Cầu ngẩn ra.
Lại nghe Giang Triển Tâm nói tiếp:
"... Bởi vì cả đời anh chỉ từng thích một mình em. Hai đáp án, em thích cái nào hơn?"
Từ trong họng Kiều Cầu phát ra âm thanh như tiếng nghẹn ngào, đột nhiên ôm lấy eo Giang Triển Tâm, dùng lực rất lớn, hỏi:
"Giang... Triển Tâm, thích là gì? Thích là gì? Mỗi lần xa anh em đều rất khó chịu, lúc không nhìn thấy anh em rất cô đơn."
Kiều Cầu dùng mặt áp sát vào ngực Giang Triển Tâm, lập tức phát hiện ra dù bề ngoài Giang Triển Tâm trông bình tĩnh vậy đấy nhưng nhịp tim lại chẳng lừa được ai. Hiện tại anh cậu cũng giống cậu, căng thẳng mà mong đợi.
"...Em đã luôn muốn sống mãi bên anh, không cần thêm ai khác, chẳng cần bất kỳ ai. Chỉ hai ta thôi." Kiều Cầu chôn đầu xuống, nói, "Có phải là em cũng yêu anh không?"
Trái tim Giang Triển Tâm như gặp phải bàn ủi, bị nhiệt độ bỏng rát ủi phẳng ra, hắn vuốt tóc Kiều Cầu, tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
"Vậy là em cũng chỉ yêu một mình anh." Kiều Cầu cúi đầu, hỏi, "Giang Triển Tâm, làm sao bây giờ?"
Từ khi bật thốt lên cái tên Giang Triển Tâm, Kiều Cầu chẳng còn muốn gọi người ấy là anh trai nữa, nói xong lời này, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Giang Triển Tâm, đôi mắt lấp lánh tựa vì sao.
Tay Giang Triển Tâm cũng bắt đầu run lên. Hắn không biết tình cảm của Kiều Cầu đối với mình rốt cuộc là có mang theo dục vọng, hay chỉ đơn giản là tâm lý ỷ lại thôi? Giang Triển Tâm không nhịn được muốn tìm thuốc lá trong túi quần, bởi không gian quá chật hẹp mà cử động hai lần đều bị đụng phải cửa sổ xe, hắn hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh trở lại, cũng mặc kệ cổ họng đang ngứa ngáy, mà cứ nắm chặt lấy cổ tay Kiều Cầu, hạ thấp giọng, đầy mê hoặc nói:
"...Em biết hai người đàn ông sẽ làm tình như thế nào không?"
Câu hỏi này quá đột ngột, Kiều Cầu không kịp phản ứng lại, kinh ngạc một hồi lâu, cậu liền cúi đầu thật thấp, mặt đỏ như muốn nhỏ máu.
Sau đó lí nhí hỏi: "Sao, sao...?"
Giang Triển Tâm vốn định dùng Kiều Cầu làm mẫu, chỉ tiếc Kiều Cầu ngồi trên ghế xe, rất không tiện, vì vậy nắm chặt tay Kiều Cầu, dẫn dắt cậu đi ra phía sau mình, đem tay cậu đặt ở một chỗ.
Kiều Cầu rụt tay một cái, có chút sợ.
Giang Triển Tâm không cho cậu rút tay đi, thoáng dùng sức lần thứ hai, âm thanh cũng hơi run lên:
"Chính là... Đi vào nơi này. Em còn nhớ không? Còn nhớ buổi tối hôm ấy..."
Miệng lưỡi Kiều Cầu khô lại. Cách lớp quần dài kỳ thực không sờ được cái gì, nhưng lại khiến cậu nhớ đến cảm giác ngày hôm đó, bộ phận căng mẩy không giống như thuộc về Giang Triển Tâm. Kiều Cầu thở dồn dập, đột nhiên dùng sức giữ lại mông Giang Triển Tâm, kéo sát vào lòng, dường như muốn dán Giang Triển Tâm vào trong ngực.
Bởi tư thế không đúng, chân Giang Triển Tâm rất khó chịu. Bên ngoài trời còn đang mưa, khiến cái đầu gối vốn bị phong thấp của hắn đau nhức không thôi. Kiều Cầu đột nhiên kéo vào, Giang Triển Tâm ngay cả bản năng phản kháng cũng không có, cứ thế rơi vào lòng Kiều Cầu.
Giang Triển Tâm dùng sức thở hổn hển một tiếng, nắm vai Kiều Cầu, mông hắn bị bóp chặt, còn có một ngón tay thon dài xoa theo đường may của quần, đang thử thăm dò. Nếu như không phải Kiều Cầu, nếu như không có Kiều Cầu, hắn chắc chắn sẽ không đối mặt với trạng thái bất lực, lúng túng như hiện tại đâu.
...Thôi.
Ai bảo bản thân yêu em ấy như vậy chứ?
Cái ngày tại căn nhà cũ nát tịch mịch ấy, xuất hiện một sinh mệnh khác ngoài mình, cái ngày đứa nhỏ ấy được mình nhận nuôi, cái ngày Kiều Cầu dùng ánh mắt tín nhiệm mà ỷ lại đó nhìn mình, đã định trước sẽ có hậu quả như thế rồi.
Kiều Cầu ôm chặt Giang Triển Tâm, như đứa nhỏ ôm chặt món đồ chơi nó yêu thích, đôi mắt không ngừng tỏa ra hơi nóng.
Kiều Cầu: "Giang Triển Tâm... Anh không tức giận sao?"
Giang Triển Tâm dựa vào vai Kiều Cầu, "ừ" một tiếng, nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ. Hơi thở của Giang Triển Tâm rất gấp gáp, tiếng thở phả lên tai Kiều Cầu.
Lưng Kiều Cầu giờ đã tê rần, cậu ôm Giang Triển Tâm, hỏi:
"Giang Triển Tâm, anh cũng hi vọng em chạm vào anh như vậy sao?"
Dáng vẻ Giang Triển Tâm thoạt nhìn biếng nhác nhưng đại não lại rất tỉnh táo: "Tại sao lại nói 'cũng'?"
"Bởi vì..." Kiều Cầu cúi đầu, "Em... cũng rất muốn... sờ anh như vậy."
Giang Triển Tâm ngẩn ra, "Lúc nào?"
Kiều Cầu rất lúng túng, quay mặt đi không nói lời nào, mãi đến khi Giang Triển Tâm dùng môi chạm vào tai cậu cổ vũ, Kiều Cầu mới dùng sức hôn ngược lên má Giang Triển Tâm:
"Ngày ấy... ở trên xe, em không cẩn thận bám lấy anh, sau đó liền, sau đó liền."
Lời còn chưa nói hết Kiều Cầu đã im bặt, tim đập càng lúc càng nhanh, khẽ cắn răng đến gần hôn lên môi Giang Triển Tâm một cái, lại đưa tay ôm lấy cái chân đang bị dằn vặt bởi bệnh tật của Giang Triển Tâm.
Giang Triển Tâm nâng mặt Kiều Cầu lên, nhìn khuôn mặt người trước mặt đỏ như ráng chiều, cảm thán ông trời thật là, ban cho Kiều Cầu một cái túi da không thể đẹp hơn.
Giang Triển Tâm lại hi vọng em ấy trưởng thành trông bình thường một chút, tốt nhất là không có người nào đến cướp cùng hắn.
—— không làm gì khác đi, sao cứ muốn đi làm diễn viên chứ?
Giang Triển Tâm vốn cảm thấy mình có thể khoan dung Kiều Cầu làm bất cứ công việc gì, nhưng khi ôm người vào lòng rồi, lại không nhịn được mà nghĩ muốn giấu Kiều Cầu đi.
Điều này thật không tốt.
Ngay khi Giang Triển Tâm đang thức tỉnh bản thân, khoảnh khắc tâm tư bay loạn mà nhìn vào mắt Kiều Cầu, đột nhiên nghe được Kiều Cầu mở miệng nói với hắn:
"Em... sau đó cứ luôn muốn... sờ chân của anh, hoặc là nhẹ hôn anh."
Kiều Cầu lần thứ hai hỏi: "Em yêu anh sao?"
Giang Triển Tâm luồn tay vào tóc Kiều Cầu, ngẩng đầu lên, thở dài nói:
"...Đúng, đúng. Em đã sớm yêu anh. Em muốn sờ anh sao? Chúng ta về nhà trước."
Ngoài xe, tiếng mưa rơi vang.
Đằng xa, lưng núi giống như lưng dã thú, bị che lấp trong làn mưa điên cuồng rơi.
Hết chương 46
Tim Giang Triển Tâm nhói lên từng đợt, thân thể lung lay, hắn miễn cưỡng lắm mới khống chế được không để ngón tay run lên, giọng khàn đi:
"...Bởi vì anh đã yêu em."
Kiều Cầu sửng sốt, đưa tay lên che mặt, hai mắt đẫm nước mắt, mông lung mà nhìn Giang Triển Tâm.
"...Anh muốn ở bên em," Giang Triển Tâm cau chặt mày, đôi mắt nhìn về đằng xa, vẻ mặt trông như đang nhẫn nại cực độ, "... Em hiểu không? Anh muốn ở bên em... như người yêu."
Kiều Cầu buông thõng tay xuống, cậu bị kinh ngạc quá mức.
Giang Triển Tâm chặc lưỡi một tiếng, đi lên trước nắm chặt cổ tay Kiều Cầu, hơi ngẩng đầu hôn lên một bên má nóng của Kiều Cầu: "Nơi này không tiện nói chuyện. Theo anh về lại xe."
Lúc này từ trên trời, mưa bắt đầu tí tách rơi, từng giọt từng giọt rớt lên mặt, lên người. Những cảm xúc đau khổ, sợ hãi luôn phập phồng trong lòng Kiều Cầu giờ phút này đã biến mất không còn sót lại chút gì, cậu bình tĩnh nhìn Giang Triển Tâm, thấy mình bị nắm tay, đột nhiên cậu hơi dùng sức, trở tay tóm chặt lấy cổ tay Giang Triển Tâm, kéo Giang Triển Tâm về phía trước.
Giang Triển Tâm nhìn vào bóng lưng Kiều Cầu.
Người hắn nuôi có cá tính, năng lực phản kháng, tính cách ra sao... Tất cả mọi thứ, Giang Triển Tâm đều biết rõ. Hắn biết Kiều Cầu có suy nghĩ muốn sống cả đời cùng mình, cũng biết chuyện gì có thể khiến Kiều Cầu phát khóc.
Biết rõ việc gặp Tiền Du Yến sẽ làm Kiều Cầu bất an, nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Giang Triển Tâm luôn cảm thấy bản thân có tính nhẫn nại rất tốt. Bây giờ mới biết, kỳ thực cũng không phải, còn phải xem đó là chuyện gì, đối với người nào.
Trong lúc hai người đi tới xe đều không nói gì. Lúc này nếu có phóng viên chụp được cảnh Kiều Cầu dắt tay Giang Triển Tâm, không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào nữa.
Tình hình trầm mặc này vẫn kéo dài đến tận khi đã ngồi vào trong xe. Vừa đóng cửa xe, mưa liền đột nhiên ào ào trút xuống, nước mưa đập lên nóc xe, vọng vào trong xe, khiến bầu khí trở nên lúng túng, làm người bên trong cũng cảm thấy ngột ngạt.
Sau đó, hai người gần như... trong khoảnh khắc sự lúng túng căng lên quá mức, sắp đứt đến nơi, đồng thời cùng mở miệng.
"Tại sao anh phải làm như vậy?" Kiều Cầu hỏi lại lần nữa, có điều tâm trạng bây giờ đã hoàn toàn khác với lúc trước.
"Em muốn hỏi anh cái gì?" Giang Triển Tâm bình tĩnh hỏi lại.
Hai người đồng thời quay mặt nhìn sang đối phương, Kiều Cầu không kiềm được, vành mắt lại đỏ lên. Khoảnh khắc đó, trái tim Giang Triển Tâm đột nhiên trở nên mềm mại, nhìn gò má Kiều Cầu, hắn hơi nghiêng người, đôi môi gần như kề sát bên tai Kiều Cầu, dịu dàng thủ thỉ:
"Anh đã nói với em rồi, em muốn cái gì, anh cho em cái đó."
Kiều Cầu nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của Giang Triển Tâm.
"...Em muốn người nhà phải không? Anh cho em."
"Khi nào em nói mình muốn người nhà chứ?" Kiều Cầu có chút cuống lên.
Giang Triển Tâm nhìn Kiều Cầu, nhẹ nhàng nói: "... Vào sinh nhật của anh, chẳng phải em đã nói, muốn anh làm..."
Giang Triển Tâm không nói tiếp.
Kiều Cầu ngẩn ngơ, nghĩ thầm mình có nói sao? Vừa cẩn thận ngẫm lại, vừa nghiêm túc trả lời: "Em không phải có ý đó, giờ em không muốn có mẹ."
Đó chẳng qua là cậu đã từng quá khát vọng, nhưng bây giờ, Kiều Cầu phát hiện ra cậu cũng chẳng còn ước ao gì nữa. Giang Triển Tâm gật đầu nhẹ đến mức gần như không thấy rõ, bình thản hỏi lại:
"Vậy, em muốn cái gì?"
Kiều Cầu cúi đầu, trên mặt đột nhiên nóng rực, cậu không trả lời câu này, mà liếm môi trên, hỏi ngược lại:
"... Anh, anh nói... anh yêu em... là có ý gì?"
Giang Triển Tâm nghiêng người về trước, hôn lên môi Kiều Cầu, hơi thở dồn dập: "...Chính là ý này."
Mặt Kiều Cầu đỏ bừng lên, như phát sốt, cậu ngượng ngùng cúi đầu, đặt ngón tay trên trán, nghiêng đầu cố gắng giấu mặt mình đi, ho khan một tiếng:
"...Anh, anh, anh muốn sống hết đời cùng em?"
"Ừm."
Nghe Giang Triển Tâm trả lời chắc chắn như vậy, tay Kiều Cầu liền không còn run nữa, ánh mắt chậm rãi trở nên trấn định. Bên trong xe lại trở về sự im lặng, Kiều Cầu thở thật nhẹ, dáng vẻ như đang trầm trong suy tư.
Giang Triển Tâm đột nhiên chuyển động, dọa Kiều Cầu giật mình thon thót. Giang Triển Tâm mặt không đổi sắc, giơ lên một chân, sau đó là một chân nữa, cứ như vậy đi ra khỏi ghế lái, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Kiều Cầu, khóa ngồi ở trên đùi Kiều Cầu. So với ghế lái, không gian ghế bên cạnh lớn hơn rất nhiều, nhưng để chứa được hai người đàn ông cao to như vậy vẫn là có chút khó khăn. Giang Triển Tâm không thể không dịch sát vào Kiều Cầu, khoảng cách giữa hai người còn không bằng đủ một nắm tay.
Kiều Cầu khẩn trương, cổ họng không ngừng chuyển động lên xuống, một giây sau liền bị Giang Triển Tâm ôm lấy cổ.
"...Tiểu Kiều," Đôi mắt Giang Triển Tâm thật sâu, thật yên ả, "...Anh không muốn trở thành người nhà của em. Anh muốn trở thành người yêu của em, em hiểu không?"
Kiều Cầu cũng nhìn Giang Triển Tâm, mất khống chế gật gật đầu, lặp lại: "Em hiểu... Nhưng mà chúng ta đều là đàn ông mà. Em là người đồng tính à?"
Giang Triển Tâm nghiêng mặt trả lời: "Nếu giờ em hỏi anh, anh là đồng tình bẩm sinh hay chỉ thích một người đàn ông là em? Câu hỏi này thật ra không có ý nghĩa."
Kiều Cầu ngẩn ra.
Lại nghe Giang Triển Tâm nói tiếp:
"... Bởi vì cả đời anh chỉ từng thích một mình em. Hai đáp án, em thích cái nào hơn?"
Từ trong họng Kiều Cầu phát ra âm thanh như tiếng nghẹn ngào, đột nhiên ôm lấy eo Giang Triển Tâm, dùng lực rất lớn, hỏi:
"Giang... Triển Tâm, thích là gì? Thích là gì? Mỗi lần xa anh em đều rất khó chịu, lúc không nhìn thấy anh em rất cô đơn."
Kiều Cầu dùng mặt áp sát vào ngực Giang Triển Tâm, lập tức phát hiện ra dù bề ngoài Giang Triển Tâm trông bình tĩnh vậy đấy nhưng nhịp tim lại chẳng lừa được ai. Hiện tại anh cậu cũng giống cậu, căng thẳng mà mong đợi.
"...Em đã luôn muốn sống mãi bên anh, không cần thêm ai khác, chẳng cần bất kỳ ai. Chỉ hai ta thôi." Kiều Cầu chôn đầu xuống, nói, "Có phải là em cũng yêu anh không?"
Trái tim Giang Triển Tâm như gặp phải bàn ủi, bị nhiệt độ bỏng rát ủi phẳng ra, hắn vuốt tóc Kiều Cầu, tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
"Vậy là em cũng chỉ yêu một mình anh." Kiều Cầu cúi đầu, hỏi, "Giang Triển Tâm, làm sao bây giờ?"
Từ khi bật thốt lên cái tên Giang Triển Tâm, Kiều Cầu chẳng còn muốn gọi người ấy là anh trai nữa, nói xong lời này, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Giang Triển Tâm, đôi mắt lấp lánh tựa vì sao.
Tay Giang Triển Tâm cũng bắt đầu run lên. Hắn không biết tình cảm của Kiều Cầu đối với mình rốt cuộc là có mang theo dục vọng, hay chỉ đơn giản là tâm lý ỷ lại thôi? Giang Triển Tâm không nhịn được muốn tìm thuốc lá trong túi quần, bởi không gian quá chật hẹp mà cử động hai lần đều bị đụng phải cửa sổ xe, hắn hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh trở lại, cũng mặc kệ cổ họng đang ngứa ngáy, mà cứ nắm chặt lấy cổ tay Kiều Cầu, hạ thấp giọng, đầy mê hoặc nói:
"...Em biết hai người đàn ông sẽ làm tình như thế nào không?"
Câu hỏi này quá đột ngột, Kiều Cầu không kịp phản ứng lại, kinh ngạc một hồi lâu, cậu liền cúi đầu thật thấp, mặt đỏ như muốn nhỏ máu.
Sau đó lí nhí hỏi: "Sao, sao...?"
Giang Triển Tâm vốn định dùng Kiều Cầu làm mẫu, chỉ tiếc Kiều Cầu ngồi trên ghế xe, rất không tiện, vì vậy nắm chặt tay Kiều Cầu, dẫn dắt cậu đi ra phía sau mình, đem tay cậu đặt ở một chỗ.
Kiều Cầu rụt tay một cái, có chút sợ.
Giang Triển Tâm không cho cậu rút tay đi, thoáng dùng sức lần thứ hai, âm thanh cũng hơi run lên:
"Chính là... Đi vào nơi này. Em còn nhớ không? Còn nhớ buổi tối hôm ấy..."
Miệng lưỡi Kiều Cầu khô lại. Cách lớp quần dài kỳ thực không sờ được cái gì, nhưng lại khiến cậu nhớ đến cảm giác ngày hôm đó, bộ phận căng mẩy không giống như thuộc về Giang Triển Tâm. Kiều Cầu thở dồn dập, đột nhiên dùng sức giữ lại mông Giang Triển Tâm, kéo sát vào lòng, dường như muốn dán Giang Triển Tâm vào trong ngực.
Bởi tư thế không đúng, chân Giang Triển Tâm rất khó chịu. Bên ngoài trời còn đang mưa, khiến cái đầu gối vốn bị phong thấp của hắn đau nhức không thôi. Kiều Cầu đột nhiên kéo vào, Giang Triển Tâm ngay cả bản năng phản kháng cũng không có, cứ thế rơi vào lòng Kiều Cầu.
Giang Triển Tâm dùng sức thở hổn hển một tiếng, nắm vai Kiều Cầu, mông hắn bị bóp chặt, còn có một ngón tay thon dài xoa theo đường may của quần, đang thử thăm dò. Nếu như không phải Kiều Cầu, nếu như không có Kiều Cầu, hắn chắc chắn sẽ không đối mặt với trạng thái bất lực, lúng túng như hiện tại đâu.
...Thôi.
Ai bảo bản thân yêu em ấy như vậy chứ?
Cái ngày tại căn nhà cũ nát tịch mịch ấy, xuất hiện một sinh mệnh khác ngoài mình, cái ngày đứa nhỏ ấy được mình nhận nuôi, cái ngày Kiều Cầu dùng ánh mắt tín nhiệm mà ỷ lại đó nhìn mình, đã định trước sẽ có hậu quả như thế rồi.
Kiều Cầu ôm chặt Giang Triển Tâm, như đứa nhỏ ôm chặt món đồ chơi nó yêu thích, đôi mắt không ngừng tỏa ra hơi nóng.
Kiều Cầu: "Giang Triển Tâm... Anh không tức giận sao?"
Giang Triển Tâm dựa vào vai Kiều Cầu, "ừ" một tiếng, nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ. Hơi thở của Giang Triển Tâm rất gấp gáp, tiếng thở phả lên tai Kiều Cầu.
Lưng Kiều Cầu giờ đã tê rần, cậu ôm Giang Triển Tâm, hỏi:
"Giang Triển Tâm, anh cũng hi vọng em chạm vào anh như vậy sao?"
Dáng vẻ Giang Triển Tâm thoạt nhìn biếng nhác nhưng đại não lại rất tỉnh táo: "Tại sao lại nói 'cũng'?"
"Bởi vì..." Kiều Cầu cúi đầu, "Em... cũng rất muốn... sờ anh như vậy."
Giang Triển Tâm ngẩn ra, "Lúc nào?"
Kiều Cầu rất lúng túng, quay mặt đi không nói lời nào, mãi đến khi Giang Triển Tâm dùng môi chạm vào tai cậu cổ vũ, Kiều Cầu mới dùng sức hôn ngược lên má Giang Triển Tâm:
"Ngày ấy... ở trên xe, em không cẩn thận bám lấy anh, sau đó liền, sau đó liền."
Lời còn chưa nói hết Kiều Cầu đã im bặt, tim đập càng lúc càng nhanh, khẽ cắn răng đến gần hôn lên môi Giang Triển Tâm một cái, lại đưa tay ôm lấy cái chân đang bị dằn vặt bởi bệnh tật của Giang Triển Tâm.
Giang Triển Tâm nâng mặt Kiều Cầu lên, nhìn khuôn mặt người trước mặt đỏ như ráng chiều, cảm thán ông trời thật là, ban cho Kiều Cầu một cái túi da không thể đẹp hơn.
Giang Triển Tâm lại hi vọng em ấy trưởng thành trông bình thường một chút, tốt nhất là không có người nào đến cướp cùng hắn.
—— không làm gì khác đi, sao cứ muốn đi làm diễn viên chứ?
Giang Triển Tâm vốn cảm thấy mình có thể khoan dung Kiều Cầu làm bất cứ công việc gì, nhưng khi ôm người vào lòng rồi, lại không nhịn được mà nghĩ muốn giấu Kiều Cầu đi.
Điều này thật không tốt.
Ngay khi Giang Triển Tâm đang thức tỉnh bản thân, khoảnh khắc tâm tư bay loạn mà nhìn vào mắt Kiều Cầu, đột nhiên nghe được Kiều Cầu mở miệng nói với hắn:
"Em... sau đó cứ luôn muốn... sờ chân của anh, hoặc là nhẹ hôn anh."
Kiều Cầu lần thứ hai hỏi: "Em yêu anh sao?"
Giang Triển Tâm luồn tay vào tóc Kiều Cầu, ngẩng đầu lên, thở dài nói:
"...Đúng, đúng. Em đã sớm yêu anh. Em muốn sờ anh sao? Chúng ta về nhà trước."
Ngoài xe, tiếng mưa rơi vang.
Đằng xa, lưng núi giống như lưng dã thú, bị che lấp trong làn mưa điên cuồng rơi.
Hết chương 46