Chương 8
☆ Chương 8:
Lúc đến Hoài Độ đã là 12 giờ, vừa xuống xe, Kiều Cầu liền dựa theo địa chỉ Pickett Lý cho, tìm đến một khách sạn.
Khách sạn cũng không lớn, miễn cưỡng có thể xem là sạch sẽ, Kiều Cầu thu dọn đồ đạc xong, dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác tìm được Pickett Lý.
Pickett Lý ngồi trước micro đang nói gì đó với người khác, hiện trường có chút hỗn loạn, mấy người ôm đồ tới lui, nhìn thấy Kiều Cầu đều lên tiếng chào hỏi.
Kiều Cầu nhận ra đây là người trong đoàn phim của Pickett Lý, cảm giác thân thiết đột ngột sinh ra, thấy người khác đều đang bận rộn, bản thân liền tự tìm một chỗ ngồi xổm xem kịch bản.
Một lát sau Pickett Lý dừng nói chuyện, đi tới trước mặt Kiều Cầu: "Đọc xong kịch bản chưa?"
"Rồi ạ."
"Rất hay."
Pickett Lý cười: "Vậy cậu nói thử xem, cậu diễn Giang Dương là người có tính cách thế nào?"
"...?" Kiều Cầu không nghĩ tới vấn đề này, đại não trong nháy mắt có chút trống trơn, nửa ngày, mới nói, "Ờm, tương đối kiên cường, không nói nhiều, chăm chỉ chịu khó."
Pickett Lý gật đầu, sâu xa nhìn Kiều Cầu, dặn: "Cậu là người mới, một lát có người khác diễn chung với cậu mấy cảnh, đừng lo lắng. Mấy chuyện này ban đầu đều phải như thế thôi, nếu cậu diễn không tốt, tôi sẽ phê bình cậu, cũng đừng để bụng nhé."
"Vâng, lúc nào thì diễn ạ?"
"Sau bữa trưa."
"Ôi?" Nhanh như vậy à?
"Cảnh đều dựng xong rồi, giờ chưa quay gì hết, chờ tới lúc năm sáu giờ thì quay." Pickett Lý ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói với Kiều Cầu, "Vừa vặn dạy cậu trước được."
Pickett Lý đầu tiên giới thiệu cho Kiều Cầu biết chuyên gia ánh sáng, chuyên gia trang điểm, không ít người trong số đó đại để đã biết Kiều Cầu rồi nên đối xử với cậu khá khách sáo.
Người diễn chung với Kiều Cầu sau đó chính là lão Lý. Lão Lý năm nay khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt hung dữ, trong phim đóng vai ông bố dượng luôn đánh đập Giang Dương.
Nhưng trong cuộc sống thực, tính cách lão Lý lại khá hiền hòa, cứ chạy loanh quanh theo Pickett Lý mãi.
Pickett Lý muốn giảng giải chuyện diễn xuất cho Kiều Cầu nghe nên từ chối lời mời của lão Lý, cầm hai hộp cơm, ngồi ăn đối diện với Kiều Cầu.
Cơm trong đoàn giống nhau, chỉ gồm cơm với đồ mặn, Kiều Cầu muốn ăn hai hộp, Pickett Lý cười nói đùa là không nuôi nổi cậu mất.
Kiều Cầu cảm thấy ngại, bảo tối nay cậu sẽ ăn ít lại.
"Đừng, đùa cậu thôi," Pickett Lý nghiêm túc lại, "Giai đoạn đầu thì vóc người cậu thế này ổn rồi, nhưng đoạn sau cậu phải béo lên chút mới được."
Kiều Cầu cao gần tới một mét chín, cân nặng lại chỉ hơn có sáu mươi lăm kí, ăn thế nào cũng chẳng béo lên được, vừa nghe thấy lời này tâm trạng đột nhiên có chút nặng nề, thành thử đánh bay cả hai hộp cơm.
Ăn cơm trưa xong được nghỉ ngơi ba mươi phút, sau đó Kiều Cầu bắt đầu cảnh diễn với lão Lý. Hôm nay là ngày quay đầu tiên, nên chỉ quay cảnh bố dượng đánh đập Giang Dương, và cảnh Giang Dương chạy trốn vào ngôi nhà ma, một cảnh quay lúc chiều, một cảnh quay vào buổi tối.
Nhưng do Kiều Cầu là người mới, Pickett Lý dự định để cậu làm quen trước một chút đã. Trước lúc vào cảnh, Kiều Cầu rất không tự tin, lấy tay dụi mắt nói "Cháu làm không được đâu." Pickett Lý liền an ủi: "Cậu đã thử đâu mà bảo không được?"
Kiều Cầu vừa muốn nói gì đó, kết quả sau lưng đột nhiên bị lão Lý đập một cái thật mạnh, âm thanh phát ra như tiếng nhảy xuống nước.
Kiều Cầu khiếp sợ quay đầu lại, thì thấy lão Lý châm một điếu thuốc, nói: "Nhãi con, nói nhảm gì đó, xem thường lão Lý sao?"
Kiều Cầu không lên tiếng.
"Được rồi, giờ chưa quay đâu, hai người tìm cảm giác trước đi."
Nói xong cầm băng ghế ngồi xuống bên cạnh, nói với Kiều Cầu: "Cậu cứ thả lỏng ra chút, không có gì đâu, đều là người trong đoàn phim mà."
Kiều Cầu bị đánh một cái, hơi kinh ngạc nhưng không tức giận, trong lòng nghĩ thầm, tuyệt đối không được quay hỏng, sẽ làm phiền người khác.
Pickett Lý vốn tưởng rằng một cậu sinh viên như Kiều Cầu sẽ không diễn ra được cảm giác của một đứa trẻ bị bạo hành, trên thực tế thì vừa mới bắt đầu thì giọng của Kiều Cầu quả thật có chút không chuẩn, nhưng luyện mấy lần lại có cảm giác đúng.
Pickett Lý kêu ngừng, lật qua lật lại kịch bản, bảo Kiều Cầu diễn một cảnh hoảng sợ.
Kiều Cầu vừa bắt đầu còn có chút xấu hổ, nhưng khi Pickett Lý nói "Xin cậu đấy..." xong, ánh mắt Kiều Cầu liền trở nên kiên định, cũng càng ngày càng tập trung hơn.
Pickett Lý thầm khen ngợi trong lòng, nghĩ thằng nhóc này quả là có giá trị bồi dưỡng, có điều không biết cảm giác ống kính thế nào.
Mùa hè trời tối muộn, mà Pickett Lý yêu cầu chuẩn bị trước, nên chuyên gia trang điểm hóa trang cho Kiều Cầu suốt hai tiếng đồng hồ. Chị trang điểm là người quen của Pickett Lý, cười sờ mặt Kiều Cầu, khen: "Da đẹp quá, dùng chút phấn là được, lúc quay chiếu đèn vào là không thành vấn đề."
Kiều Cầu thay sang quần áo của đoàn phim, còn bốc một nắm đất cát hất lên tóc.
Pickett Lý nhìn người trong đoàn, cảm thấy công tác chuẩn bị ổn thỏa cả rồi mới dùng micro nói: "Vai nam chính của chúng ta là lần đầu đóng phim, nên mọi người cùng xem diễn thử trước rồi mới quay chính thức được không?"
Đoàn phim vô cùng chuyên nghiệp, vừa nghe lời này liền dồn dập xông tới. Bọn họ cũng muốn nhìn thử xem Kiều Cầu rốt cuộc là người như thế nào, làm sao có thể được Pickett Lý chọn.
Cảnh đầu tiên là cảnh hai người, áp lực trong lòng Kiều Cầu cực kỳ lớn, điều này có thể tưởng tượng được. Kiều Cầu là loại người nếu làm một mình thì chẳng thể xong được, nhưng lúc có vô số người vây xem thì lại không muốn bị người khác coi thường, là một điển hình rất sợ gây phiền phức cho người khác, thấy nhiều người đang xem như vậy, Kiều Cầu hít vào một hơi thật sâu, nói với lão Lý:
"Được rồi ạ, bác qua đây đi ạ."
Lão Lý cũng đã đổi sang quần áo của đoàn phim, nhanh chóng biến thành hình tượng một gã đàn ông nông dân, lão dừng một chút, nghe lệnh của đạo diễn liền bắt đầu mắng to.
Lão Lý kéo cổ tay Kiều Cầu lại, đè cậu lên tường.
Bởi lão Lý chỉ cao có một mét bảy, lùn hơn Kiều Cầu hẳn một cái đầu, nhìn như vậy có chút khôi hài. Thế nhưng trong đoàn phim không ai cười cả, bởi lúc quay thật, trong cảnh này lão Lý sẽ đi một đôi giày rất cao, cao hơn cả Kiều Cầu, xây dựng một cảm giác áp bách, ngột ngạt.
Chỉ diễn thử một đoạn thôi, mà Kiều Cầu và lão Lý diễn chừng mười lần, cổ họng Kiều Cầu khô cháy, nghĩ đến lúc sáu giờ phải quay thật, đầu Kiều Cầu liền hơi đau nhức.
Lúc luyện tập thì luôn thực hiện ở bên ngoài, còn lúc quay thật thì phải di chuyển vào trong phòng. Lúc này Kiều Cầu đang nằm trên giường gỗ, nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo của người say rượu bên ngoài, không nhịn được mà cuộn tròn người lại.
Dáng người Kiều Cầu vừa cao lại gầy, khi quay lưng về ống kính, cột sống hiện lên rõ mồn một.
Bố dượng say rượu bởi vì về nhà không thấy nước uống, liền nổi giận, lôi Giang Dương dậy, đẩy cậu lên tường. Căn phòng mờ tối khiến Kiều Cầu nhớ lại những hồi ức không tốt đẹp, cậu thở hồng hộc, ánh mắt kinh hoảng nhìn bố dượng.
Thông qua màn hình, Pickett Lý khá kinh ngạc, hắn vốn tưởng người mới như Kiều Cầu khó diễn được biểu cảm này.
Khi hắn đang tán thưởng diễn xuất của Kiều Cầu, lão Lý lại đột nhiên chiếm màn hình, Pickett Lý cả giận mắng: "Anh đang làm cái trò gì đó? Còn cướp màn hình như vậy thì tôi đuổi anh đi đấy!"
Lão Lý không ngờ vị đạo diễn mặt mũi hiền lành này lúc quay phim lại hung dữ đến vậy, vội vàng xin lỗi.
Kiều Cầu nghe không hiểu Pickett Lý đang nói gì, tưởng đang nói mình, hoảng sợ đến luống cuống cả tay chân.
Rất nhanh quay lại lần thứ hai, lần này lão Lý không còn dám cướp màn hình nữa, chỉ là càng hung ác ấn Kiều Cầu trên tường.
Mặt Kiều Cầu đỏ bừng lên, không thể thở nổi, gân xanh hằn lên trên trán, lúc lão Lý vung nắm đấm muốn đánh lên mặt mình, Kiều Cầu phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, một hàng nước mắt bên mắt trái chảy xuống. Pickett Lý không thật sự để Kiều Cầu bị đánh, bắt đầu đổi góc quay, ông bố dượng quay lưng về phía ống kính, dùng sức đấm vào vai và mặt thiếu niên, giọng Giang Dương khàn khàn mà thê thảm, bố dượng hình như là thấy phiền, vẻ mặt càng dữ tợn hơn, say rượu xong gã không thể khống chế được mức độ, dùng sức bóp cổ Giang Dương, "ặc" một tiếng, toàn thân Giang Dương run rẩy.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Không ai ngờ Kiều Cầu lần đầu diễn lại có thể diễn... chân thực như vậy.
"Rất tốt, Kiều Cầu, lát sau chú ý để mặt cậu nhắm thẳng ngay ống kính nhé." Pickett Lý quay đầu ra hiệu lệnh, "Chuẩn bị cảnh quay."
Hết thảy nhân viên đoàn làm phim đều đứng lên.
Hết chương 8
Lúc đến Hoài Độ đã là 12 giờ, vừa xuống xe, Kiều Cầu liền dựa theo địa chỉ Pickett Lý cho, tìm đến một khách sạn.
Khách sạn cũng không lớn, miễn cưỡng có thể xem là sạch sẽ, Kiều Cầu thu dọn đồ đạc xong, dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác tìm được Pickett Lý.
Pickett Lý ngồi trước micro đang nói gì đó với người khác, hiện trường có chút hỗn loạn, mấy người ôm đồ tới lui, nhìn thấy Kiều Cầu đều lên tiếng chào hỏi.
Kiều Cầu nhận ra đây là người trong đoàn phim của Pickett Lý, cảm giác thân thiết đột ngột sinh ra, thấy người khác đều đang bận rộn, bản thân liền tự tìm một chỗ ngồi xổm xem kịch bản.
Một lát sau Pickett Lý dừng nói chuyện, đi tới trước mặt Kiều Cầu: "Đọc xong kịch bản chưa?"
"Rồi ạ."
"Rất hay."
Pickett Lý cười: "Vậy cậu nói thử xem, cậu diễn Giang Dương là người có tính cách thế nào?"
"...?" Kiều Cầu không nghĩ tới vấn đề này, đại não trong nháy mắt có chút trống trơn, nửa ngày, mới nói, "Ờm, tương đối kiên cường, không nói nhiều, chăm chỉ chịu khó."
Pickett Lý gật đầu, sâu xa nhìn Kiều Cầu, dặn: "Cậu là người mới, một lát có người khác diễn chung với cậu mấy cảnh, đừng lo lắng. Mấy chuyện này ban đầu đều phải như thế thôi, nếu cậu diễn không tốt, tôi sẽ phê bình cậu, cũng đừng để bụng nhé."
"Vâng, lúc nào thì diễn ạ?"
"Sau bữa trưa."
"Ôi?" Nhanh như vậy à?
"Cảnh đều dựng xong rồi, giờ chưa quay gì hết, chờ tới lúc năm sáu giờ thì quay." Pickett Lý ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói với Kiều Cầu, "Vừa vặn dạy cậu trước được."
Pickett Lý đầu tiên giới thiệu cho Kiều Cầu biết chuyên gia ánh sáng, chuyên gia trang điểm, không ít người trong số đó đại để đã biết Kiều Cầu rồi nên đối xử với cậu khá khách sáo.
Người diễn chung với Kiều Cầu sau đó chính là lão Lý. Lão Lý năm nay khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt hung dữ, trong phim đóng vai ông bố dượng luôn đánh đập Giang Dương.
Nhưng trong cuộc sống thực, tính cách lão Lý lại khá hiền hòa, cứ chạy loanh quanh theo Pickett Lý mãi.
Pickett Lý muốn giảng giải chuyện diễn xuất cho Kiều Cầu nghe nên từ chối lời mời của lão Lý, cầm hai hộp cơm, ngồi ăn đối diện với Kiều Cầu.
Cơm trong đoàn giống nhau, chỉ gồm cơm với đồ mặn, Kiều Cầu muốn ăn hai hộp, Pickett Lý cười nói đùa là không nuôi nổi cậu mất.
Kiều Cầu cảm thấy ngại, bảo tối nay cậu sẽ ăn ít lại.
"Đừng, đùa cậu thôi," Pickett Lý nghiêm túc lại, "Giai đoạn đầu thì vóc người cậu thế này ổn rồi, nhưng đoạn sau cậu phải béo lên chút mới được."
Kiều Cầu cao gần tới một mét chín, cân nặng lại chỉ hơn có sáu mươi lăm kí, ăn thế nào cũng chẳng béo lên được, vừa nghe thấy lời này tâm trạng đột nhiên có chút nặng nề, thành thử đánh bay cả hai hộp cơm.
Ăn cơm trưa xong được nghỉ ngơi ba mươi phút, sau đó Kiều Cầu bắt đầu cảnh diễn với lão Lý. Hôm nay là ngày quay đầu tiên, nên chỉ quay cảnh bố dượng đánh đập Giang Dương, và cảnh Giang Dương chạy trốn vào ngôi nhà ma, một cảnh quay lúc chiều, một cảnh quay vào buổi tối.
Nhưng do Kiều Cầu là người mới, Pickett Lý dự định để cậu làm quen trước một chút đã. Trước lúc vào cảnh, Kiều Cầu rất không tự tin, lấy tay dụi mắt nói "Cháu làm không được đâu." Pickett Lý liền an ủi: "Cậu đã thử đâu mà bảo không được?"
Kiều Cầu vừa muốn nói gì đó, kết quả sau lưng đột nhiên bị lão Lý đập một cái thật mạnh, âm thanh phát ra như tiếng nhảy xuống nước.
Kiều Cầu khiếp sợ quay đầu lại, thì thấy lão Lý châm một điếu thuốc, nói: "Nhãi con, nói nhảm gì đó, xem thường lão Lý sao?"
Kiều Cầu không lên tiếng.
"Được rồi, giờ chưa quay đâu, hai người tìm cảm giác trước đi."
Nói xong cầm băng ghế ngồi xuống bên cạnh, nói với Kiều Cầu: "Cậu cứ thả lỏng ra chút, không có gì đâu, đều là người trong đoàn phim mà."
Kiều Cầu bị đánh một cái, hơi kinh ngạc nhưng không tức giận, trong lòng nghĩ thầm, tuyệt đối không được quay hỏng, sẽ làm phiền người khác.
Pickett Lý vốn tưởng rằng một cậu sinh viên như Kiều Cầu sẽ không diễn ra được cảm giác của một đứa trẻ bị bạo hành, trên thực tế thì vừa mới bắt đầu thì giọng của Kiều Cầu quả thật có chút không chuẩn, nhưng luyện mấy lần lại có cảm giác đúng.
Pickett Lý kêu ngừng, lật qua lật lại kịch bản, bảo Kiều Cầu diễn một cảnh hoảng sợ.
Kiều Cầu vừa bắt đầu còn có chút xấu hổ, nhưng khi Pickett Lý nói "Xin cậu đấy..." xong, ánh mắt Kiều Cầu liền trở nên kiên định, cũng càng ngày càng tập trung hơn.
Pickett Lý thầm khen ngợi trong lòng, nghĩ thằng nhóc này quả là có giá trị bồi dưỡng, có điều không biết cảm giác ống kính thế nào.
Mùa hè trời tối muộn, mà Pickett Lý yêu cầu chuẩn bị trước, nên chuyên gia trang điểm hóa trang cho Kiều Cầu suốt hai tiếng đồng hồ. Chị trang điểm là người quen của Pickett Lý, cười sờ mặt Kiều Cầu, khen: "Da đẹp quá, dùng chút phấn là được, lúc quay chiếu đèn vào là không thành vấn đề."
Kiều Cầu thay sang quần áo của đoàn phim, còn bốc một nắm đất cát hất lên tóc.
Pickett Lý nhìn người trong đoàn, cảm thấy công tác chuẩn bị ổn thỏa cả rồi mới dùng micro nói: "Vai nam chính của chúng ta là lần đầu đóng phim, nên mọi người cùng xem diễn thử trước rồi mới quay chính thức được không?"
Đoàn phim vô cùng chuyên nghiệp, vừa nghe lời này liền dồn dập xông tới. Bọn họ cũng muốn nhìn thử xem Kiều Cầu rốt cuộc là người như thế nào, làm sao có thể được Pickett Lý chọn.
Cảnh đầu tiên là cảnh hai người, áp lực trong lòng Kiều Cầu cực kỳ lớn, điều này có thể tưởng tượng được. Kiều Cầu là loại người nếu làm một mình thì chẳng thể xong được, nhưng lúc có vô số người vây xem thì lại không muốn bị người khác coi thường, là một điển hình rất sợ gây phiền phức cho người khác, thấy nhiều người đang xem như vậy, Kiều Cầu hít vào một hơi thật sâu, nói với lão Lý:
"Được rồi ạ, bác qua đây đi ạ."
Lão Lý cũng đã đổi sang quần áo của đoàn phim, nhanh chóng biến thành hình tượng một gã đàn ông nông dân, lão dừng một chút, nghe lệnh của đạo diễn liền bắt đầu mắng to.
Lão Lý kéo cổ tay Kiều Cầu lại, đè cậu lên tường.
Bởi lão Lý chỉ cao có một mét bảy, lùn hơn Kiều Cầu hẳn một cái đầu, nhìn như vậy có chút khôi hài. Thế nhưng trong đoàn phim không ai cười cả, bởi lúc quay thật, trong cảnh này lão Lý sẽ đi một đôi giày rất cao, cao hơn cả Kiều Cầu, xây dựng một cảm giác áp bách, ngột ngạt.
Chỉ diễn thử một đoạn thôi, mà Kiều Cầu và lão Lý diễn chừng mười lần, cổ họng Kiều Cầu khô cháy, nghĩ đến lúc sáu giờ phải quay thật, đầu Kiều Cầu liền hơi đau nhức.
Lúc luyện tập thì luôn thực hiện ở bên ngoài, còn lúc quay thật thì phải di chuyển vào trong phòng. Lúc này Kiều Cầu đang nằm trên giường gỗ, nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo của người say rượu bên ngoài, không nhịn được mà cuộn tròn người lại.
Dáng người Kiều Cầu vừa cao lại gầy, khi quay lưng về ống kính, cột sống hiện lên rõ mồn một.
Bố dượng say rượu bởi vì về nhà không thấy nước uống, liền nổi giận, lôi Giang Dương dậy, đẩy cậu lên tường. Căn phòng mờ tối khiến Kiều Cầu nhớ lại những hồi ức không tốt đẹp, cậu thở hồng hộc, ánh mắt kinh hoảng nhìn bố dượng.
Thông qua màn hình, Pickett Lý khá kinh ngạc, hắn vốn tưởng người mới như Kiều Cầu khó diễn được biểu cảm này.
Khi hắn đang tán thưởng diễn xuất của Kiều Cầu, lão Lý lại đột nhiên chiếm màn hình, Pickett Lý cả giận mắng: "Anh đang làm cái trò gì đó? Còn cướp màn hình như vậy thì tôi đuổi anh đi đấy!"
Lão Lý không ngờ vị đạo diễn mặt mũi hiền lành này lúc quay phim lại hung dữ đến vậy, vội vàng xin lỗi.
Kiều Cầu nghe không hiểu Pickett Lý đang nói gì, tưởng đang nói mình, hoảng sợ đến luống cuống cả tay chân.
Rất nhanh quay lại lần thứ hai, lần này lão Lý không còn dám cướp màn hình nữa, chỉ là càng hung ác ấn Kiều Cầu trên tường.
Mặt Kiều Cầu đỏ bừng lên, không thể thở nổi, gân xanh hằn lên trên trán, lúc lão Lý vung nắm đấm muốn đánh lên mặt mình, Kiều Cầu phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, một hàng nước mắt bên mắt trái chảy xuống. Pickett Lý không thật sự để Kiều Cầu bị đánh, bắt đầu đổi góc quay, ông bố dượng quay lưng về phía ống kính, dùng sức đấm vào vai và mặt thiếu niên, giọng Giang Dương khàn khàn mà thê thảm, bố dượng hình như là thấy phiền, vẻ mặt càng dữ tợn hơn, say rượu xong gã không thể khống chế được mức độ, dùng sức bóp cổ Giang Dương, "ặc" một tiếng, toàn thân Giang Dương run rẩy.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Không ai ngờ Kiều Cầu lần đầu diễn lại có thể diễn... chân thực như vậy.
"Rất tốt, Kiều Cầu, lát sau chú ý để mặt cậu nhắm thẳng ngay ống kính nhé." Pickett Lý quay đầu ra hiệu lệnh, "Chuẩn bị cảnh quay."
Hết thảy nhân viên đoàn làm phim đều đứng lên.
Hết chương 8