Chương 52 : Khó khăn di dân
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Thời gian tu luyện nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, nhoáng một cái đã qua ba tháng.
Ngọc Diệu Âm đã hoàn toàn lĩnh hội và nắm giữ được “trụ cột trận pháp”, thậm chí còn mượn tới cuốn “lưu tinh trận pháp” để xem cấp bậc bố trận trong đó, chiêu thức “dục nữ kiếm” cũng đã thuần thục, chỉ là nội lực linh khí của bản thân chưa đủ, không thể gây thương tích quá lớn.
Lâm Đa Bảo tu luyện “tinh kim rèn thể” cần một lượng lớn linh dược tôi thể, lúc này hắn lại gần như là hai bàn tay trắng, chỉ đành phải cố gắng rèn luyện, cũng không có hiệu quả rõ ràng.
Ngược lại Ngải Lập lại là người có biến hóa lớn nhất trong tổ, lần này đột phá thăng cấp lại khiến cho mọi người từ trên xuống dưới vui vẻ vô cùng, Ngải Lập thăng cấp có nghĩa là năng lực của hắn cũng tang lên, có thể cùng tổ nam nhân khác đi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm.
Ngọc Diệu Âm không quá hiểu những chuyện này, tìm Linh Hầu hỏi rõ vấn đề trong lòng, Linh Hầu lúc này quả thật là như đang mở cờ trong bụng.
“Ha ha, bọn muội không biết là bình thường, hoàn cảnh đại lục biên duyên chúng ta không tốt, mọi người đều dốc sức liều mạng tu luyện để có thể có cơ hội lên đại lục tiên duyên, linh khí bên đó dồi dào, trật tự, là nơi sở hữu của các nhân sĩ tú tiên, đại lục tiên duyên hằng năm đều có nhân sĩ phi thăng.”
“Mà ở biên duyên đại lục dạo gần đây cũng chẳng nghe nói ai thăng cấp được, đại lục bên này đều qua bên kia, nhưng yêu cầu của đại lục tiên duyên với người không phải dân bản xứ rất cao, ví như hằng năm biên duyên chúng ta cũng chỉ có một vạn suất.”
“Đừng nghĩ một vạn suất là nhiều, phạm vi thế lực không giống, chủng tóc chia chắc cũng không nhiều bằng, ví dụ như chỗ trung tâm săn thú của chúng ta có một lâu đài săn thú, một phần là thú của quận Khang, thú quận khang có 100 loại lâu đài thành trấn săn thú như vậy, trong phạm vi toàn bộ biển biên duyên thì có mười quận phủ như vậy, mà hằng năm biển biên duyên lại chỉ có thể tranh thủ được 100 suất.”
“Một tram suất này cũng không phải lấy trung bình của mọi người mà có phân phối hẳn hoi, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của mình mà tới tiên duyện đại lục. biển biên duyên hằng băm chỉ có mười suất, dưới thủ phủ biển biên duyên còn tồn tại mười lôi đài, đều dung phước thức thi đấu công khai để tranh giành mười suất này.”
“Đương nhiên chúng ta cũng rất may mắn, không cần dung cách thảm thiết như vậy đi tranh giành, điều kiện săn thú của chúng ta gặp may, trong chúng ta hằng năm có mười suất, nhưng những người này không cần đấu đá nhau mà chỉ cần có số tích lũy làm nhiệm vụ cao nhất là được.”
“ca ca của Ngải Lập là Ngải Duy cũng rất may mắn, năm trước lấy được một suất tới đại lục tiên duyên, mọi người chúng ta chỉ cần cố gắng cũng sẽ có cơ hội tới đó!”
Ngọc Diệu Âm kinh ngạc không thôi: “Tổ trưởng sư phụ, vậy chẳng phải là dễ dàng lắm sau, hằng năm có 10 suất mà!”
Linh Hầu nhìn Ngọc Diệu Âm ngây thơ vô tội, cười khổ nói, “Muội không biết tình huống của chúng ta rồi, trung tâm săn thú chúng ta đều có chi nhanh ở từng thành trấn, có khoảng hai nghìn người, đương nhiên quy mô mỗi trung tâm đều không giống nhau, nhưng bình quân mỗi nơi có khoảng 1000 người, tổng số phải trên tram vạn mà chỉ có 10 suất.”
“Hả, trăm vạn tuyển 10?!” Ngọc Diệu Âm không nhịn được mà hô lên, tin tức này đúng là dọa người quá mà.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại ST Truyện chấm cơm