Chương 49: Ta muốn trở thành nữ nhân của chàng
“ Ngươi là một mạng sống, là một con người. Đó là tư cách của ngươi, ngươi chưa thử tại sao biết là không được. Đứa bé kia chắc chỉ mới hơn mười tuổi nhỉ!” Hứa Quân Dao chỉ về phía Dung Thập Nhất, nhỏ như vậy sao lại phải liều mạng như thế. Mạc Ảnh Quân lặng lẽ nắm lấy tay nàng, mặc dù hắn không biết nàng muốn thế nào nhưng cũng không ngăn cản.
Dung Nhất cúi đầu không nói, Hứa Quân Dao nói tiếp: “ Ngươi liều mạng ta có thể hiểu nhưng tại sao ngươi lại không muốn tranh thủ cho mình, cho huynh đệ ngươi, cho đứa bé kia một cơ hội sống chứ?”
Dung Thập Nhất ánh mắt lo sợ, chắc là mới ra ngoài làm nhiệm vụ lần đầu đi.
“ Vương phi muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
“ Các ngươi nguyện ý vì người bắt các ngươi liều mạng, tại sao không nguyện ý tin tưởng Thần vương một lần. Hiện tại, bây giờ chỉ có chàng người duy nhất có thể cứu các người lúc này!”
Giọng nàng bình ổn, ánh mắt kiên định, Dung Nhất có chút trấn động. Đây là cơ hội sống, hắn quay đầu nhìn huynh đệ của mình, bọn họ đều còn rất trẻ không nên cứ hi sinh như vậy. Nhưng mà…..
Mạc Ảnh Quân nhìn nàng, thấy nàng cũng đang nhìn hắn. Đôi mắt không chút gợn sóng nào nhìn hắn, hắn thở dài một tiếng thôi vậy nàng muốn cứu thì cứu vậy. Dẫu hơi rắc rối một chút nhưng không phải là không thể. Mạc Ảnh Quân mím môi cười nhẹ với nàng, Hứa Quân Dao ngây người một lát rồi cũng nở nụ cười. Nàng biết hắn đồng ý rồi, Hứa Quân Dao thật sự không thể quen nổi với chuyện dơ tay ra một cái liền có vài mạng người mất đi.
Mạc Ảnh Quân là người thuần cổ đại, trước giờ quen với việc quân lệnh như núi, người dưới không nghe phải phạt, có kẻ xâm phạm phải giết như thế kẻ dưới mới không giám có suy nghĩ phạm thượng. Hứa Quân Dao thì khác nàng lại muốn dùng lòng người cảm hoá, dù biết những người trước mặt không phải tốt lành gì nhưng mà nàng vẫn muốn thử, bản chất của con người đâu phải sinh ra đã xấu xa đâu.
Hai người đều im lặng chờ Dung Nhất quyết định, Dung Nhất hạ quyết tâm dập đầu trước nàng nói: “ Thần vương, Vương phi trong người bọn ta đều có độc sống cũng không qua được mười lăm. Dung Nhất ta tay nhuốm máu tươi chết cũng không sao, nhưng huynh đệ ta họ đều không phạm tội lớn ta muốn tranh thủ cho họ một con đường sống.” Dung Nhất nhìn ra được, Thần vương rất cưng chiều vị Vương phi này đại khái chỉ cần nàng muốn cứu hắn sẽ đồng ý. Ít nhất hắn sẽ không nhận huynh đệ họ nhưng cũng sẽ không giết họ.
“ Ngươi muốn lấy gì để trao đổi!” Mạc Ảnh Quân vẫy tay cho thuộc hạ lui xuống lạnh nhạt hỏi, Dung Nhất giám nói như vậy thì nhất định hắn đang nắm giữ bí mật có giá trị. “ Ngươi cứ nói đi.” Thấy Dung Nhất chần chừ nhìn nàng Mạc Ảnh Quân không để tâm nói.
Dung Nhất không do dự nữa, hắn nghĩ nếu như sau này Thần vương giữ bọn họ ở lại thì nữ nhân trước mặt này sẽ là chủ tử của họ đi. “ Ta có chứng cứ về việc Thái tử thuê sát thủ mưu sát Vương gia.”
Hứa Quân Dao nghe đến đây cũng không có ý định ở lại nữa, nàng cười nhẹ với hắn đứng dậy rời đi. Mạc Ảnh Quân cũng không cản nàng, ra hiệu cho Mạc Đông đem Dung Nhất vào thư phòng.
……..
Sương viên
Giờ Hợi Mạc Ảnh Quân mới từ thư phòng trở về, bên phòng trong vẫn sáng đèn. Hắn đi vào thấy nàng đang ngồi cạnh cửa sổ trầm tư, cũng không biết là nghĩ cái gì mà hắn đứng đó thời gian nửa chén trà mà nàng cũng không nhận ra. Nhẹ nhàng tới gần ôm nàng vào lòng, hắn nói: “ Nghĩ gì vậy?”
“ Không có gì, chàng xong việc rồi sao?” Hứa Quân Dao quay đầu hỏi.
“ Ừ, khuya rồi nương tử nghỉ ngơi nhé.” Hắn cười nhẹ tay dùng lực ẵm Hứa Quân Dao về phía giường, không như những lần trước, nàng không phản khác rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.
Hai người im lặng không nói, một lát sau không hẹn mà cùng đối mặt nhìn nhau. Ánh đèn lờ mờ trong phòng giúp Hứa Quân Dao nhìn được khuôn mặt đã xa cách hơn một tháng nay, hắn đang ôn nhu nhìn nàng. Nàng đưa tay lên chạm vào sống mũi của hắn, ngàn nghĩ vạn nghĩ lại chẳng thể ngờ hai người lại gặp lại trong tình cảnh đó. Nàng xem dưới mắt hắn có một cành đen mờ nhạt, chắc hẳn mấy hôm nay cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế đi.
Mạc Ảnh Quân thở dài nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình kia, thấp giọng nói: “ Không ngủ được sao?”
“ Hôm nay ngủ hơi nhiều nên có chút không muốn ngủ nữa. Chàng mệt sao?” Mình làm phiền hắn sao.
Mạc Ảnh Quân thấy Hứa Quân Dao nhúc nhích muốn nằm ra xa liền ôm chặt nàng lại: “ Chiều nay ta cũng ngủ một chút, giờ cũng không mệt lắm. Có muốn nói chuyện một chút không?”
Nàng gật đầu chống người ngồi lên, hai người nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường nhìn nhau. Hứa Quân Dao bắt đầu trước nàng kể cho hắn nghe một ít chuyện lúc hắn rời nhà, đều là chuyện vụn vặt.
Đến chuyện ngày hôm nay ở Lệnh Quốc Công phủ, nàng mím môi uất ức hiện rõ lên mặt. Mạc Ảnh Quân kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vén lọn tóc của nàng lên nói: “ Không muốn nhớ thì đừng nhớ nữa, ta giúp nàng báo thù.” Đón lấy ánh mắt lo lắng của nàng, Mạc Ảnh Quân cười nhẹ giúp nàng bớt căng thẳng.
“ Chàng có thể kể một chút chuyện đường đi của chàng được không?” Hứa Quân Dao đổi chủ đề, nàng tin hắn sẽ không để nàng ấm ức.
“ Được.”
Hứa Quân Dao tựa bên người Mạc Ảnh Quân, nghe nhịp tim hắn từng nhịp từng nhịp. Nàng có cảm giác tim hai người như đập chung một nhịp vậy. Cảm giác này thật tốt, giọng nói của Mạc Ảnh Quân rất ấm áp khiến lòng Hứa Quân Dao cũng mềm mại theo.
“ Nghe Hắc y nhân kia nói chàng gặp thích khách?”
“ Ừ nhưng nhờ đạn dược nàng đưa nên rất nhanh giải quyết xong rồi.” Hắn sẽ không nói với nàng là sau đó hắn còn gặp phải hai lần ám sát nữa đâu, cũng vì thế mà chậm trễ mấy ngày khiến nàng ủy khuất như vậy.
Cảm nhận vòng tay của Mạc Ảnh Quân ôm mình chặt hơn, Hứa Quân Dao chăm chú nhìn hắn nói: “ Chàng có bị thương không?”
“ Có một chút vết thương nhỏ….” Đáng lý hắn không định nhận nhưng hắn chống đỡ không nổi ánh mắt của nàng.
“ Ta có thể xem vết thương của chàng không?”
Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gật đầu đồng ý. Mạc Ảnh Quân nửa quỳ nửa ngồi ra giữa giường, giúp nàng khêu ngọn đèn lên. Còn chưa kịp làm gì, Hứa Quân Dao đã vòng ra sau lưng hắn đưa tay giúp hắn cởi đai lưng, Mạc Ảnh Quân hơi bất ngờ nương tử nhà hắn hôm nay lạ quá. Tới khi lớp áo trung y cuối cùng trên người hắn được cởi bỏ, Hứa Quân Dao ngơ ngác nhìn tấm lưng trần trước mặt mình, quả nhiên có vài vết thương nhỏ không đáng kể. Nhưng khiến nàng để ý là vài trái của hắn, nàng đưa tay chạm nhẹ lên vết sẹo không biết đã từ bao giờ ở trên vai của hắn.
Tấm lưng đẹp như vậy sao lại có vết sẹo xấu xí như thế chứ. Mạc Ảnh Quân quay mặt về phía nàng nên không nhìn thấy khuôn mặt nàng lúc này, đại khái là bị dọa sợ rồi đi.
“ Nương tử…nàng…” Hắn đang định kéo nàng lại thì cảm nhận được đôi môi ấm nóng của nàng đặt xuống vai mình, Mạc Ảnh Quân giật mình tới cả người căng cứng, phản ứng cũng bị trì trệ.
Hứa Quân Dao chỉ đơn thuần là thương xót hắn, đặt xuống nơi vết sẹo đó một nụ hôn. Rất nhẹ nhưng để lại cho nàng một loại xúc động chưa từng có. Nàng vòng lại trước mặt hắn nhìn nửa thân trên của hắn phô bày trước mặt, cũng rất đẹp nhưng cũng có sẹo. Một vết sẹo không lớn nhưng Hứa Quân Dao có thể đoán ra nó chắc chắn rất sâu, Mạc Ảnh Quân bị ánh mắt chăm chú của nàng làm cho mất tự nhiên.
“ Đừng nhìn nữa, sẽ dọa nàng sợ…”
Ngăn cản cánh tay đang có ý định kéo y phục của hắn lên, dưới ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn. Nàng cúi đầu đặt lên vết sẹo đó một nụ hôn.
Mạc Ảnh Quân chỉ thấy huyết dịch toàn cơ thể chảy về một phía nào đó, như có một thứ gì đó đang gào thét muốn thoát ra khỏi cơ thể hắn. Mạc Ảnh Quân nắm ngược lại tay nàng, đẩy thân thể lên đem nàng áp xuống dưới thân. Hắn vội vàng bắt lấy đôi môi nhỏ kia, nụ hôn của hắn không giống thường ngày, không thanh sạch nhẫn nhịn như lúc trước. Bây giờ nó mang đầy sức chiếm hữu, vội vã như bị bỏ đói lâu ngày thưởng thức một món ngon đặc biệt. Nhưng Hứa Quân Dao có thể cảm nhận được, hắn vẫn rất dịu dàng với mình. Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôn nhu duy nhất chỉ dành cho mình, môi lưỡi quấn quýt ngọt ngào tới che mờ lý trí.
Sợi dây lý trí cuối cùng đã kéo Mạc Ảnh Quân trở lại, hắn nhẫn nhịn sự khó chịu trong cơ thể rời khỏi đôi môi kia. Chỉ là hắn không ngờ tới nàng lại nói. “ Mạc Ảnh Quân ta muốn trở thành nữ nhân của chàng.”
Dung Nhất cúi đầu không nói, Hứa Quân Dao nói tiếp: “ Ngươi liều mạng ta có thể hiểu nhưng tại sao ngươi lại không muốn tranh thủ cho mình, cho huynh đệ ngươi, cho đứa bé kia một cơ hội sống chứ?”
Dung Thập Nhất ánh mắt lo sợ, chắc là mới ra ngoài làm nhiệm vụ lần đầu đi.
“ Vương phi muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
“ Các ngươi nguyện ý vì người bắt các ngươi liều mạng, tại sao không nguyện ý tin tưởng Thần vương một lần. Hiện tại, bây giờ chỉ có chàng người duy nhất có thể cứu các người lúc này!”
Giọng nàng bình ổn, ánh mắt kiên định, Dung Nhất có chút trấn động. Đây là cơ hội sống, hắn quay đầu nhìn huynh đệ của mình, bọn họ đều còn rất trẻ không nên cứ hi sinh như vậy. Nhưng mà…..
Mạc Ảnh Quân nhìn nàng, thấy nàng cũng đang nhìn hắn. Đôi mắt không chút gợn sóng nào nhìn hắn, hắn thở dài một tiếng thôi vậy nàng muốn cứu thì cứu vậy. Dẫu hơi rắc rối một chút nhưng không phải là không thể. Mạc Ảnh Quân mím môi cười nhẹ với nàng, Hứa Quân Dao ngây người một lát rồi cũng nở nụ cười. Nàng biết hắn đồng ý rồi, Hứa Quân Dao thật sự không thể quen nổi với chuyện dơ tay ra một cái liền có vài mạng người mất đi.
Mạc Ảnh Quân là người thuần cổ đại, trước giờ quen với việc quân lệnh như núi, người dưới không nghe phải phạt, có kẻ xâm phạm phải giết như thế kẻ dưới mới không giám có suy nghĩ phạm thượng. Hứa Quân Dao thì khác nàng lại muốn dùng lòng người cảm hoá, dù biết những người trước mặt không phải tốt lành gì nhưng mà nàng vẫn muốn thử, bản chất của con người đâu phải sinh ra đã xấu xa đâu.
Hai người đều im lặng chờ Dung Nhất quyết định, Dung Nhất hạ quyết tâm dập đầu trước nàng nói: “ Thần vương, Vương phi trong người bọn ta đều có độc sống cũng không qua được mười lăm. Dung Nhất ta tay nhuốm máu tươi chết cũng không sao, nhưng huynh đệ ta họ đều không phạm tội lớn ta muốn tranh thủ cho họ một con đường sống.” Dung Nhất nhìn ra được, Thần vương rất cưng chiều vị Vương phi này đại khái chỉ cần nàng muốn cứu hắn sẽ đồng ý. Ít nhất hắn sẽ không nhận huynh đệ họ nhưng cũng sẽ không giết họ.
“ Ngươi muốn lấy gì để trao đổi!” Mạc Ảnh Quân vẫy tay cho thuộc hạ lui xuống lạnh nhạt hỏi, Dung Nhất giám nói như vậy thì nhất định hắn đang nắm giữ bí mật có giá trị. “ Ngươi cứ nói đi.” Thấy Dung Nhất chần chừ nhìn nàng Mạc Ảnh Quân không để tâm nói.
Dung Nhất không do dự nữa, hắn nghĩ nếu như sau này Thần vương giữ bọn họ ở lại thì nữ nhân trước mặt này sẽ là chủ tử của họ đi. “ Ta có chứng cứ về việc Thái tử thuê sát thủ mưu sát Vương gia.”
Hứa Quân Dao nghe đến đây cũng không có ý định ở lại nữa, nàng cười nhẹ với hắn đứng dậy rời đi. Mạc Ảnh Quân cũng không cản nàng, ra hiệu cho Mạc Đông đem Dung Nhất vào thư phòng.
……..
Sương viên
Giờ Hợi Mạc Ảnh Quân mới từ thư phòng trở về, bên phòng trong vẫn sáng đèn. Hắn đi vào thấy nàng đang ngồi cạnh cửa sổ trầm tư, cũng không biết là nghĩ cái gì mà hắn đứng đó thời gian nửa chén trà mà nàng cũng không nhận ra. Nhẹ nhàng tới gần ôm nàng vào lòng, hắn nói: “ Nghĩ gì vậy?”
“ Không có gì, chàng xong việc rồi sao?” Hứa Quân Dao quay đầu hỏi.
“ Ừ, khuya rồi nương tử nghỉ ngơi nhé.” Hắn cười nhẹ tay dùng lực ẵm Hứa Quân Dao về phía giường, không như những lần trước, nàng không phản khác rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.
Hai người im lặng không nói, một lát sau không hẹn mà cùng đối mặt nhìn nhau. Ánh đèn lờ mờ trong phòng giúp Hứa Quân Dao nhìn được khuôn mặt đã xa cách hơn một tháng nay, hắn đang ôn nhu nhìn nàng. Nàng đưa tay lên chạm vào sống mũi của hắn, ngàn nghĩ vạn nghĩ lại chẳng thể ngờ hai người lại gặp lại trong tình cảnh đó. Nàng xem dưới mắt hắn có một cành đen mờ nhạt, chắc hẳn mấy hôm nay cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế đi.
Mạc Ảnh Quân thở dài nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình kia, thấp giọng nói: “ Không ngủ được sao?”
“ Hôm nay ngủ hơi nhiều nên có chút không muốn ngủ nữa. Chàng mệt sao?” Mình làm phiền hắn sao.
Mạc Ảnh Quân thấy Hứa Quân Dao nhúc nhích muốn nằm ra xa liền ôm chặt nàng lại: “ Chiều nay ta cũng ngủ một chút, giờ cũng không mệt lắm. Có muốn nói chuyện một chút không?”
Nàng gật đầu chống người ngồi lên, hai người nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường nhìn nhau. Hứa Quân Dao bắt đầu trước nàng kể cho hắn nghe một ít chuyện lúc hắn rời nhà, đều là chuyện vụn vặt.
Đến chuyện ngày hôm nay ở Lệnh Quốc Công phủ, nàng mím môi uất ức hiện rõ lên mặt. Mạc Ảnh Quân kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vén lọn tóc của nàng lên nói: “ Không muốn nhớ thì đừng nhớ nữa, ta giúp nàng báo thù.” Đón lấy ánh mắt lo lắng của nàng, Mạc Ảnh Quân cười nhẹ giúp nàng bớt căng thẳng.
“ Chàng có thể kể một chút chuyện đường đi của chàng được không?” Hứa Quân Dao đổi chủ đề, nàng tin hắn sẽ không để nàng ấm ức.
“ Được.”
Hứa Quân Dao tựa bên người Mạc Ảnh Quân, nghe nhịp tim hắn từng nhịp từng nhịp. Nàng có cảm giác tim hai người như đập chung một nhịp vậy. Cảm giác này thật tốt, giọng nói của Mạc Ảnh Quân rất ấm áp khiến lòng Hứa Quân Dao cũng mềm mại theo.
“ Nghe Hắc y nhân kia nói chàng gặp thích khách?”
“ Ừ nhưng nhờ đạn dược nàng đưa nên rất nhanh giải quyết xong rồi.” Hắn sẽ không nói với nàng là sau đó hắn còn gặp phải hai lần ám sát nữa đâu, cũng vì thế mà chậm trễ mấy ngày khiến nàng ủy khuất như vậy.
Cảm nhận vòng tay của Mạc Ảnh Quân ôm mình chặt hơn, Hứa Quân Dao chăm chú nhìn hắn nói: “ Chàng có bị thương không?”
“ Có một chút vết thương nhỏ….” Đáng lý hắn không định nhận nhưng hắn chống đỡ không nổi ánh mắt của nàng.
“ Ta có thể xem vết thương của chàng không?”
Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gật đầu đồng ý. Mạc Ảnh Quân nửa quỳ nửa ngồi ra giữa giường, giúp nàng khêu ngọn đèn lên. Còn chưa kịp làm gì, Hứa Quân Dao đã vòng ra sau lưng hắn đưa tay giúp hắn cởi đai lưng, Mạc Ảnh Quân hơi bất ngờ nương tử nhà hắn hôm nay lạ quá. Tới khi lớp áo trung y cuối cùng trên người hắn được cởi bỏ, Hứa Quân Dao ngơ ngác nhìn tấm lưng trần trước mặt mình, quả nhiên có vài vết thương nhỏ không đáng kể. Nhưng khiến nàng để ý là vài trái của hắn, nàng đưa tay chạm nhẹ lên vết sẹo không biết đã từ bao giờ ở trên vai của hắn.
Tấm lưng đẹp như vậy sao lại có vết sẹo xấu xí như thế chứ. Mạc Ảnh Quân quay mặt về phía nàng nên không nhìn thấy khuôn mặt nàng lúc này, đại khái là bị dọa sợ rồi đi.
“ Nương tử…nàng…” Hắn đang định kéo nàng lại thì cảm nhận được đôi môi ấm nóng của nàng đặt xuống vai mình, Mạc Ảnh Quân giật mình tới cả người căng cứng, phản ứng cũng bị trì trệ.
Hứa Quân Dao chỉ đơn thuần là thương xót hắn, đặt xuống nơi vết sẹo đó một nụ hôn. Rất nhẹ nhưng để lại cho nàng một loại xúc động chưa từng có. Nàng vòng lại trước mặt hắn nhìn nửa thân trên của hắn phô bày trước mặt, cũng rất đẹp nhưng cũng có sẹo. Một vết sẹo không lớn nhưng Hứa Quân Dao có thể đoán ra nó chắc chắn rất sâu, Mạc Ảnh Quân bị ánh mắt chăm chú của nàng làm cho mất tự nhiên.
“ Đừng nhìn nữa, sẽ dọa nàng sợ…”
Ngăn cản cánh tay đang có ý định kéo y phục của hắn lên, dưới ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn. Nàng cúi đầu đặt lên vết sẹo đó một nụ hôn.
Mạc Ảnh Quân chỉ thấy huyết dịch toàn cơ thể chảy về một phía nào đó, như có một thứ gì đó đang gào thét muốn thoát ra khỏi cơ thể hắn. Mạc Ảnh Quân nắm ngược lại tay nàng, đẩy thân thể lên đem nàng áp xuống dưới thân. Hắn vội vàng bắt lấy đôi môi nhỏ kia, nụ hôn của hắn không giống thường ngày, không thanh sạch nhẫn nhịn như lúc trước. Bây giờ nó mang đầy sức chiếm hữu, vội vã như bị bỏ đói lâu ngày thưởng thức một món ngon đặc biệt. Nhưng Hứa Quân Dao có thể cảm nhận được, hắn vẫn rất dịu dàng với mình. Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôn nhu duy nhất chỉ dành cho mình, môi lưỡi quấn quýt ngọt ngào tới che mờ lý trí.
Sợi dây lý trí cuối cùng đã kéo Mạc Ảnh Quân trở lại, hắn nhẫn nhịn sự khó chịu trong cơ thể rời khỏi đôi môi kia. Chỉ là hắn không ngờ tới nàng lại nói. “ Mạc Ảnh Quân ta muốn trở thành nữ nhân của chàng.”