Chương 52: Không nên đụng tới Nàng
Với lời đề nghị của thái y Mạc Ảnh Quân không có ý kiến gì cả, cởi áo cho họ xem. Tần Ngữ Yên thì hơi căng thẳng, liệu có phát hiện không nhỉ. Mấy vị thái y có mặt bao gồm cả Vũ Nương đều sợ hãi, vết thương của hắn trông rất đáng sợ, một vết đao chém nhìn chắc cũng sâu hơn một đốt ngón tay. Thái y đang định chạm vào thì Hứa Quân Dao bên cạnh liền khóc lớn, đẩy thái y ra ngồi xuống bên giường.
“ Vương gia…còn đau không?” Nàng quay lưng về phía mọi người tinh nghịch nháy mắt với hắn một cái, Mạc Ảnh Quân liền thấy tay ngứa ngáy muốn véo mặt nàng một cái. Nhìn xuống hắn giả vờ mệt mỏi nói: “ Các vị đại nhân, Bản vương mệt rồi. Vũ Nương dặn dò Mạc Đông tiễn các vị đại nhân cẩn thận.”
Vũ Nương lau nước mắt phúc thân, làm tư thế mời. Viện chính còn muốn kiểm tra thêm chút nữa nhưng ngại khí thế của hắn, lại thêm tiếng khóc của Hứa Quân Dao làm cho nhiễu loạn, liền cau mày rời đi. Vết thương lớn như vậy mà bắt mạch lại ổn định, Thần vương đúng là quỷ dị. Ông ta từng nghe một truyền thuyết, từ khi sinh ra Thần vương đã bách độc bất xâm, chưa từng có ai bắt được ra bệnh của hắn.
Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, có một vị thái y hỏi ý kiến của Viện chính: “ Đại nhân, chúng ta nên bẩm báo với Hoàng thượng như thế nào?”
Viện chính trầm tư một lát rồi nói: “ Cứ theo thực tế mà bẩm báo.” Dù sao vết thương của Thần vương lù lù ra đó, bọn họ muốn bịa đặt cũng không được.
Còn vết thương nặng của Mạc Ảnh Quân khiến người ta sợ hãi kia, đang được Hứa Quân Dao dùng khăn ấm lau đi.
“ Nếu như không phải là tận mắt nhìn nàng vẽ, ta có lẽ đã tin rằng mình bị thương đấy.” Người đã đi rồi, Mạc Ảnh Quân cũng chẳng kiên kỵ nữa đưa tay xoa nắn khuôn mặt tinh nghịch của nàng.
Hứa Quân Dao bị làm phiền nhăn mày tránh tay hắn đi. Miệng làu bàu: “ Chàng có thôi đi không, cái mặt của ta đắc tội chàng sao?”
Mạc Ảnh Quân cười sủng nịnh nhìn nàng, nàng hiện giờ là thê tử của hắn. Chân chính là nữ nhân của riêng hắn, khoé môi Mạc Ảnh Quân nãy giờ chưa từng hạ xuống. Hắn quên mất rằng có một nam nhân nào đó trước đây không lâu, còn nói rằng nàng còn nhỏ.
……….
Bên ngoài trời long đất lở nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Thần vương phủ. Mạc Ảnh Quân bảo vệ Thần vương phủ kín như bưng, kẻ đến tìm nhiều không ngớt. Mượn cớ tới thăm Mạc Ảnh Quân bị thương thực tế là thăm dò tình hình. Nhưng cửa của Thần vương phủ còn không thể vào chứ đừng nói là gặp Thần vương.
Đến khi Hứa Quân Dao biết được chuyện bên ngoài đã là 10 ngày sau. Vụ án của Thái tử đã xem như ván đã đóng thuyền, Thái tử bị giải vào Tông nhân phủ chờ ngày xét xử. Nói tới điều làm mọi người há hốc miệng là vụ án của Thái tử không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, ban đầu chỉ là liên quan tới ăn chặn quân lương, không nghĩ tới chỉ mới mấy ngày liền lộ ra thông tin Thái tử âm mưu tạo phản.
“ Tạo phản!” Hứa Quân Dao không tin hỏi lại.
“ Đúng vậy Vương phi, người không biết đâu lần này Thái tử không thể trở mình nữa rồi. Mà còn nghe nói việc Vương gia bị ám sát là do Thái tử làm, hắn sợ Vương gia nhà chúng ta vạch trần việc hắn là người đứng đầu Hắc trại ở Trấn Xuân Hồi.”
Hứa Quân Dao trong lòng âm thầm kinh hãi, Thái tử này đúng là gan to bằng trời. Nàng cũng thấy hơi khó hiểu hắn là Thái tử sau này cũng sẽ là hoàng đế việc gì mà phải làm tới bước này chứ. Cục diện bây giờ không phải sẽ lời cho Mạc Phong Tức sao?
Mạc Phong Tức cũng nghĩ như vậy, sau việc ở Lương Quốc Công phủ Mạc Phong Tức bị cấm túc tại Thất vương phủ một tháng phạt bổng lộc một năm. Nhưng những điều này đều không làm cho hắn ta buồn rầu vì ngay sau ngày hôm sau, Thái tử đổ rồi. Mà là đổ một cách triệt để luôn, Mạc Phong Tức vui tới mức nằm mơ cũng cười mà tỉnh. Mạc Phong Tức vui còn chưa được vài hôm, thì có một chuyện khiến hắn cười không nổi nữa.
Nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp Mạc Phong Tức vừa mới nạp vào phủ Lý Thanh Lan, có liên quan tới án ăn chặn quân lương của Thái tử. Mạc Phong Tức cười không nổi nữa nhìn Lý Thanh Lan tới van xin mình mà trong lòng tức điên lên không khách khí đạp nàng một cái…
“ Tiện nhân, không phải vì người thanh danh của bản vương cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Ngươi còn giám tới cầu xin bản vương, ngươi bây giờ nên cầu xin rằng bản vương sẽ không bị việc này liên lụy nếu không thì bản vương sẽ lấy cái mạng tiện của ngươi.”
Lý Thanh Lan tới phủ Thất vương được ba ngày còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác được sủng ái yêu thương thì đã nhận được tin dữ của phụ mẫu, nàng không tin được cuộc sống của nàng ta lại rơi tới bước này. Tuy vào làm thiếp của Mạc Phong Tức nhưng là nàng ta can tâm tình nguyện, nhưng nam nhân mà nàng ta yêu chấp nhận nhục nhã vậy mà tuyệt tình tới vậy.
Lý Thanh Lan cố gắng bò lên nắm lấy vạt áo của hắn, ủy mị cầu xin: “ Vương gia, phụ thân thiếp nhất định không làm mấy việc đó. Xin người hãy giúp mình oan…”
Mạc Phong Tức còn muốn đá nàng ta thì Thời Tịnh Kỳ xuất hiện, bụng nàng ta được ba tháng còn chưa thấy gì cả. Cẩn thận lại gần Mạc Phong Tức, nhẹ nhàng bảo: “ Vương gia người đừng tức giận tổn hại thân thể, bây giờ cục diện chưa ổn định phủ ta không thể loạn. Người đâu đem Lý thị thiếp xuống đi, cấm túc cô ở Trúc viện. Cẩn thận suy nghĩ đừng làm ra việc chọc giận Vương gia nữa, nếu Lý tướng quân vô tội tự nhiên sẽ được trả lại trong sạch, cô vẫn lên chăm sóc bản thân thật tốt. Sau này còn hầu hạ Vương gia, miễn cho người ta nói Bản phi ức hiếp cô.”
Lý Thanh Lan bị ép lôi xuống muốn kêu nhưng không được như ý. Thời Tịnh Kỳ xoa dịu Mạc Phong Tức: “ Vương gia, việc của chàng bây giờ là bình tĩnh hối lỗi để phụ hoàng thấy chàng thành khẩn. Sau đó chỉ cần để người ngoài hiểu là Lý thị thiếp giở trò để leo lên chàng, như vậy chàng không phải sẽ thành vô tội sao?”
Thái tử đã định không thể xoay người, bây giờ chính là cơ hội của Mạc Phong Tức. Cũng là cơ hội của nàng ta, Thời Tịnh Kỳ dẹp qua mấy cái khó chịu cỏn con, đại cục trước mắt nàng nhịn được. Mạc Phong Tức hiểu ý nàng ta hai mắt sáng lên, nói một câu nàng vất vả rồi ngay lập tức tới thư phòng bày vẻ hối lỗi chép lời thánh nhân.
Lương Quý Phi cũng không khá hơn bao nhiêu, sau khi nghe tin tức trực tiếp ngất xỉu luôn. Bà ta tạo cái nghiệp gì thế này.
……..
Tông Nhân Phủ.
Thái tử vào ngục nhưng vẫn cao cao tại thượng, ngồi thẳng lưng không biết là đang nghĩ gì. Cho tới lúc một bóng người xuất hiện trước của ngục khiến Thái tử thấy đổi sắc mặt.
Thái tử cười lạnh nói: “ Tiểu hoàng thúc, cục diện bây giờ có vừa ý người không?”
“ Bản vương không cảm thấy gì cả, chỉ là Thái tử không lo lắng sao?” Mạc Ảnh Quân nhướng mày hỏi.
“ Lo lắng, Cô* việc gì phải lo lắng chứ! Sống chết có số không phải sao tiểu hoàng thúc.” Thái tử cười nhạo nói, dồn ta vào đường cùng còn hỏi ta không lo lắng sao? Mạc Ảnh Quân là người đuổi cùng giết tận ta trước.
(** Cô là xưng hô của Thái tử)
Mạc Ảnh Quân không nhanh không chậm nói: “ Thái tử chắc vẫn đang chờ họ tới đúng không?”
Đến lúc này Thái tử mới không bình tĩnh nữa, đối với lời nửa úp nửa mở của Mạc Ảnh Quân khiến Thái tử lo lắng. Hắn biết rồi sao, không thể nào. “ Tiểu hoàng thúc nói gì, cô không hiểu.”
“ Thái tử nhận ra cái này không!” Mạc Ảnh Quân dơ lên một lệnh bài có chữ Hắc.
Thái tử giật mình đứng thẳng dậy, không kiểm soát được hơi lớn tiếng nói: “ Ngươi biết cái gì rồi.”
“ Thái tử đừng vội, Bản vương có rất nhiều.” Nói xong Mạc Ảnh Quân chầm chậm lộ ra khoảng 10 cái lệnh bài, chỉ khác chất liệu cùng màu sắc cùng một chữ Hắc.
Thái tử đồng tử co lại, không thể tin nổi nhìn hắn: “ Ngươi làm sao có thể…làm sao có thể!”
“ Tại sao không thể! Thái tử tạo phản sẽ không phải là một vị vua được lòng người đâu.”
Thái tử có chút điên loạn nói: “ Vậy thì sao chứ? Không lẽ ngươi bảo ta ở đây chờ chết sao? Cô cứ nghĩ mình đã làm rất kín đáo rồi không nghĩ tới lại thua trong tay ngươi.” Là người ai cũng sẽ sợ chết, Thái tử cũng thế, hắn ta không muốn cứ như thế mà chết đi.
Mạc Ảnh Quân từ chối cho ý kiến, hắn dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Thái tử. Thái tử sẽ nói gì nữa đây…
“ Cô với ngươi không thù không oán. Tại sao ngươi lại đuổi tận giết tuyệt như thế?”
“ Thái tử, đáng lẽ ta không hề định nhúng tay vào việc của ngươi. Nhưng mẫu tử ngươi không nên đụng tới nàng.”
Nàng ở đây Thái tử biết là Thời Quân Dao, Thái tử có chút không tin nổi. Vậy mà Mạc Ảnh Quân lại là một kẻ si tình. Thái tử không muốn chết, hắn hoảng loạn nhìn về phía Mạc Ảnh Quân rời đi hét lớn: “ Mạc Ảnh Quân, ngươi không muốn biết chuyện của nhà mẹ đẻ ngươi sao? Cứu ta một mạng, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Quả nhiên nghe tới đây bước chân của Mạc Ảnh Quân chững lại, Thái tử biết mình làm đúng rồi bèn cao đầu bày tư thế nếu ngươi không cứu ta cũng sẽ không nói. Thái tử hơn Mạc Ảnh Quân 7 tuổi, có một số chuyện hắn ta biết mà Mạc Ảnh Quân chưa chắc đã biết. Năm Mạc Ảnh Quân 5 tuổi, việc Tiêu gia diệt vong năm đó vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn. Mấy năm nay rồi hắn điều tra được không ít manh mối nhưng chẳng có cái nào đáng giá cả. Mạc Ảnh Quân quay đầu âm u nhìn Thái tử…
Thái tử bị hắn nhìn tới sợ hãi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, đây là con đường sống duy nhất rồi. “ Chỉ cần ngươi bảo toàn mạng sống cho ta, ta sẽ….”
Mạc Ảnh Quân không lưu tình cắt ngang: “ Ngươi bây giờ có tư cách bàn điều kiện với bản vương sao?” Nói xong liền rời đi mặc thái tử kêu gào.
“ Vương gia…còn đau không?” Nàng quay lưng về phía mọi người tinh nghịch nháy mắt với hắn một cái, Mạc Ảnh Quân liền thấy tay ngứa ngáy muốn véo mặt nàng một cái. Nhìn xuống hắn giả vờ mệt mỏi nói: “ Các vị đại nhân, Bản vương mệt rồi. Vũ Nương dặn dò Mạc Đông tiễn các vị đại nhân cẩn thận.”
Vũ Nương lau nước mắt phúc thân, làm tư thế mời. Viện chính còn muốn kiểm tra thêm chút nữa nhưng ngại khí thế của hắn, lại thêm tiếng khóc của Hứa Quân Dao làm cho nhiễu loạn, liền cau mày rời đi. Vết thương lớn như vậy mà bắt mạch lại ổn định, Thần vương đúng là quỷ dị. Ông ta từng nghe một truyền thuyết, từ khi sinh ra Thần vương đã bách độc bất xâm, chưa từng có ai bắt được ra bệnh của hắn.
Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, có một vị thái y hỏi ý kiến của Viện chính: “ Đại nhân, chúng ta nên bẩm báo với Hoàng thượng như thế nào?”
Viện chính trầm tư một lát rồi nói: “ Cứ theo thực tế mà bẩm báo.” Dù sao vết thương của Thần vương lù lù ra đó, bọn họ muốn bịa đặt cũng không được.
Còn vết thương nặng của Mạc Ảnh Quân khiến người ta sợ hãi kia, đang được Hứa Quân Dao dùng khăn ấm lau đi.
“ Nếu như không phải là tận mắt nhìn nàng vẽ, ta có lẽ đã tin rằng mình bị thương đấy.” Người đã đi rồi, Mạc Ảnh Quân cũng chẳng kiên kỵ nữa đưa tay xoa nắn khuôn mặt tinh nghịch của nàng.
Hứa Quân Dao bị làm phiền nhăn mày tránh tay hắn đi. Miệng làu bàu: “ Chàng có thôi đi không, cái mặt của ta đắc tội chàng sao?”
Mạc Ảnh Quân cười sủng nịnh nhìn nàng, nàng hiện giờ là thê tử của hắn. Chân chính là nữ nhân của riêng hắn, khoé môi Mạc Ảnh Quân nãy giờ chưa từng hạ xuống. Hắn quên mất rằng có một nam nhân nào đó trước đây không lâu, còn nói rằng nàng còn nhỏ.
……….
Bên ngoài trời long đất lở nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Thần vương phủ. Mạc Ảnh Quân bảo vệ Thần vương phủ kín như bưng, kẻ đến tìm nhiều không ngớt. Mượn cớ tới thăm Mạc Ảnh Quân bị thương thực tế là thăm dò tình hình. Nhưng cửa của Thần vương phủ còn không thể vào chứ đừng nói là gặp Thần vương.
Đến khi Hứa Quân Dao biết được chuyện bên ngoài đã là 10 ngày sau. Vụ án của Thái tử đã xem như ván đã đóng thuyền, Thái tử bị giải vào Tông nhân phủ chờ ngày xét xử. Nói tới điều làm mọi người há hốc miệng là vụ án của Thái tử không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, ban đầu chỉ là liên quan tới ăn chặn quân lương, không nghĩ tới chỉ mới mấy ngày liền lộ ra thông tin Thái tử âm mưu tạo phản.
“ Tạo phản!” Hứa Quân Dao không tin hỏi lại.
“ Đúng vậy Vương phi, người không biết đâu lần này Thái tử không thể trở mình nữa rồi. Mà còn nghe nói việc Vương gia bị ám sát là do Thái tử làm, hắn sợ Vương gia nhà chúng ta vạch trần việc hắn là người đứng đầu Hắc trại ở Trấn Xuân Hồi.”
Hứa Quân Dao trong lòng âm thầm kinh hãi, Thái tử này đúng là gan to bằng trời. Nàng cũng thấy hơi khó hiểu hắn là Thái tử sau này cũng sẽ là hoàng đế việc gì mà phải làm tới bước này chứ. Cục diện bây giờ không phải sẽ lời cho Mạc Phong Tức sao?
Mạc Phong Tức cũng nghĩ như vậy, sau việc ở Lương Quốc Công phủ Mạc Phong Tức bị cấm túc tại Thất vương phủ một tháng phạt bổng lộc một năm. Nhưng những điều này đều không làm cho hắn ta buồn rầu vì ngay sau ngày hôm sau, Thái tử đổ rồi. Mà là đổ một cách triệt để luôn, Mạc Phong Tức vui tới mức nằm mơ cũng cười mà tỉnh. Mạc Phong Tức vui còn chưa được vài hôm, thì có một chuyện khiến hắn cười không nổi nữa.
Nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp Mạc Phong Tức vừa mới nạp vào phủ Lý Thanh Lan, có liên quan tới án ăn chặn quân lương của Thái tử. Mạc Phong Tức cười không nổi nữa nhìn Lý Thanh Lan tới van xin mình mà trong lòng tức điên lên không khách khí đạp nàng một cái…
“ Tiện nhân, không phải vì người thanh danh của bản vương cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Ngươi còn giám tới cầu xin bản vương, ngươi bây giờ nên cầu xin rằng bản vương sẽ không bị việc này liên lụy nếu không thì bản vương sẽ lấy cái mạng tiện của ngươi.”
Lý Thanh Lan tới phủ Thất vương được ba ngày còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác được sủng ái yêu thương thì đã nhận được tin dữ của phụ mẫu, nàng không tin được cuộc sống của nàng ta lại rơi tới bước này. Tuy vào làm thiếp của Mạc Phong Tức nhưng là nàng ta can tâm tình nguyện, nhưng nam nhân mà nàng ta yêu chấp nhận nhục nhã vậy mà tuyệt tình tới vậy.
Lý Thanh Lan cố gắng bò lên nắm lấy vạt áo của hắn, ủy mị cầu xin: “ Vương gia, phụ thân thiếp nhất định không làm mấy việc đó. Xin người hãy giúp mình oan…”
Mạc Phong Tức còn muốn đá nàng ta thì Thời Tịnh Kỳ xuất hiện, bụng nàng ta được ba tháng còn chưa thấy gì cả. Cẩn thận lại gần Mạc Phong Tức, nhẹ nhàng bảo: “ Vương gia người đừng tức giận tổn hại thân thể, bây giờ cục diện chưa ổn định phủ ta không thể loạn. Người đâu đem Lý thị thiếp xuống đi, cấm túc cô ở Trúc viện. Cẩn thận suy nghĩ đừng làm ra việc chọc giận Vương gia nữa, nếu Lý tướng quân vô tội tự nhiên sẽ được trả lại trong sạch, cô vẫn lên chăm sóc bản thân thật tốt. Sau này còn hầu hạ Vương gia, miễn cho người ta nói Bản phi ức hiếp cô.”
Lý Thanh Lan bị ép lôi xuống muốn kêu nhưng không được như ý. Thời Tịnh Kỳ xoa dịu Mạc Phong Tức: “ Vương gia, việc của chàng bây giờ là bình tĩnh hối lỗi để phụ hoàng thấy chàng thành khẩn. Sau đó chỉ cần để người ngoài hiểu là Lý thị thiếp giở trò để leo lên chàng, như vậy chàng không phải sẽ thành vô tội sao?”
Thái tử đã định không thể xoay người, bây giờ chính là cơ hội của Mạc Phong Tức. Cũng là cơ hội của nàng ta, Thời Tịnh Kỳ dẹp qua mấy cái khó chịu cỏn con, đại cục trước mắt nàng nhịn được. Mạc Phong Tức hiểu ý nàng ta hai mắt sáng lên, nói một câu nàng vất vả rồi ngay lập tức tới thư phòng bày vẻ hối lỗi chép lời thánh nhân.
Lương Quý Phi cũng không khá hơn bao nhiêu, sau khi nghe tin tức trực tiếp ngất xỉu luôn. Bà ta tạo cái nghiệp gì thế này.
……..
Tông Nhân Phủ.
Thái tử vào ngục nhưng vẫn cao cao tại thượng, ngồi thẳng lưng không biết là đang nghĩ gì. Cho tới lúc một bóng người xuất hiện trước của ngục khiến Thái tử thấy đổi sắc mặt.
Thái tử cười lạnh nói: “ Tiểu hoàng thúc, cục diện bây giờ có vừa ý người không?”
“ Bản vương không cảm thấy gì cả, chỉ là Thái tử không lo lắng sao?” Mạc Ảnh Quân nhướng mày hỏi.
“ Lo lắng, Cô* việc gì phải lo lắng chứ! Sống chết có số không phải sao tiểu hoàng thúc.” Thái tử cười nhạo nói, dồn ta vào đường cùng còn hỏi ta không lo lắng sao? Mạc Ảnh Quân là người đuổi cùng giết tận ta trước.
(** Cô là xưng hô của Thái tử)
Mạc Ảnh Quân không nhanh không chậm nói: “ Thái tử chắc vẫn đang chờ họ tới đúng không?”
Đến lúc này Thái tử mới không bình tĩnh nữa, đối với lời nửa úp nửa mở của Mạc Ảnh Quân khiến Thái tử lo lắng. Hắn biết rồi sao, không thể nào. “ Tiểu hoàng thúc nói gì, cô không hiểu.”
“ Thái tử nhận ra cái này không!” Mạc Ảnh Quân dơ lên một lệnh bài có chữ Hắc.
Thái tử giật mình đứng thẳng dậy, không kiểm soát được hơi lớn tiếng nói: “ Ngươi biết cái gì rồi.”
“ Thái tử đừng vội, Bản vương có rất nhiều.” Nói xong Mạc Ảnh Quân chầm chậm lộ ra khoảng 10 cái lệnh bài, chỉ khác chất liệu cùng màu sắc cùng một chữ Hắc.
Thái tử đồng tử co lại, không thể tin nổi nhìn hắn: “ Ngươi làm sao có thể…làm sao có thể!”
“ Tại sao không thể! Thái tử tạo phản sẽ không phải là một vị vua được lòng người đâu.”
Thái tử có chút điên loạn nói: “ Vậy thì sao chứ? Không lẽ ngươi bảo ta ở đây chờ chết sao? Cô cứ nghĩ mình đã làm rất kín đáo rồi không nghĩ tới lại thua trong tay ngươi.” Là người ai cũng sẽ sợ chết, Thái tử cũng thế, hắn ta không muốn cứ như thế mà chết đi.
Mạc Ảnh Quân từ chối cho ý kiến, hắn dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Thái tử. Thái tử sẽ nói gì nữa đây…
“ Cô với ngươi không thù không oán. Tại sao ngươi lại đuổi tận giết tuyệt như thế?”
“ Thái tử, đáng lẽ ta không hề định nhúng tay vào việc của ngươi. Nhưng mẫu tử ngươi không nên đụng tới nàng.”
Nàng ở đây Thái tử biết là Thời Quân Dao, Thái tử có chút không tin nổi. Vậy mà Mạc Ảnh Quân lại là một kẻ si tình. Thái tử không muốn chết, hắn hoảng loạn nhìn về phía Mạc Ảnh Quân rời đi hét lớn: “ Mạc Ảnh Quân, ngươi không muốn biết chuyện của nhà mẹ đẻ ngươi sao? Cứu ta một mạng, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Quả nhiên nghe tới đây bước chân của Mạc Ảnh Quân chững lại, Thái tử biết mình làm đúng rồi bèn cao đầu bày tư thế nếu ngươi không cứu ta cũng sẽ không nói. Thái tử hơn Mạc Ảnh Quân 7 tuổi, có một số chuyện hắn ta biết mà Mạc Ảnh Quân chưa chắc đã biết. Năm Mạc Ảnh Quân 5 tuổi, việc Tiêu gia diệt vong năm đó vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn. Mấy năm nay rồi hắn điều tra được không ít manh mối nhưng chẳng có cái nào đáng giá cả. Mạc Ảnh Quân quay đầu âm u nhìn Thái tử…
Thái tử bị hắn nhìn tới sợ hãi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, đây là con đường sống duy nhất rồi. “ Chỉ cần ngươi bảo toàn mạng sống cho ta, ta sẽ….”
Mạc Ảnh Quân không lưu tình cắt ngang: “ Ngươi bây giờ có tư cách bàn điều kiện với bản vương sao?” Nói xong liền rời đi mặc thái tử kêu gào.