Chương 54: Coi thường Vương phủ
Ngày hôm sau lấy Đại lý Tự Khanh Bùi Thạnh dẫn đầu bắt gần hơn 10 quan viên làm việc dưới trướng của Lệnh Quốc công, kết án tịch thu tài sản. Người nhẹ nhất thì bị tịch thu tài sản, đày đi biên ải, nặng thì chém đầu chu di tam tộc. Thần Vương điện hạ thuận ý chỉ của Hoàng đế, mang theo Thánh chỉ tới Lệnh Quốc Công phủ.
“ Phụng thiên thừa vận, Hoàng thượng chiếu viết. Lệnh Quốc Công tham ô hối lộ, cắn xén quân lương, kết bè chia phái, lấy phép công làm việc tư, coi thường pháp luật, dựa vào sự tin tưởng coi trọng của Trẫm làm ra những chuyện thương thiên hại lý. Trẫm rất đau lòng, cũng rất hổ thẹn, coi trọng sai người khiến dân chịu khổ. Nay tước bỏ tước vị Lệnh Quốc Công, tịch thu gia sản quân công, toàn gia chém đầu thị chúng, thái phu nhân tuổi tác đã cao nên được miễn tội. Xét niệm tình Hoàng hậu theo Trẫm nhiều năm không sai trái, không phạm lỗi lầm, tha tội chu di. Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thoát, từ nay về sau Sở gia ba đời không được vào triều làm quan, nam đinh đánh năm mươi trượng cùng với gia quyến đày đi phía Bắc ba nghìn dặm. Khâm thử! Sở phu nhân, tiếp chỉ!”
Đây đã là nhân từ rồi, tội của Lệnh Quốc Công là tội chu di Cửu tộc là Mạc Ảnh Quân đã xin thay họ. Toàn gia của Lệnh Quốc Công có ba phòng trên dưới cũng gần trăm người, bị lão già này liên lụy cũng đủ nhiều rồi. Như hắn đoán không sai, Hoàng đế sẽ không phế Hậu nhưng lại thu lại quyền lực của nàng ta, cấm túc vĩnh viễn tại Khôn Ninh Cung. Hành động này của Hoàng đế còn được người đời ca ngợi là trọng tình trọng nghĩa, Mạc Ảnh Quân cười lạnh vị Hoàng huynh này của hắn càng ngày càng thích diễn kịch rồi. Thái tử bị ban rượu độc, tuyên cáo bên ngoài bị bệnh qua đời cả nước để tang ba ngày, với hình tượng Thái tử bệnh tật trước giờ dân chúng không ai nghi ngờ hết. Hơn nữa điều dân chúng quan tâm là cơm no áo ấm, chứ chẳng quan trọng ai là Thái tử cả, chỉ cần không phải bạo quân là được.
Cứ tưởng Lệnh Quốc Công đổ xuống Lương Quốc Công sẽ là người được hưởng lợi, Lương Quốc Công đầu ngẩng cao, ưỡn ngực chưa được bao lâu. Hai ngày sau con trai của Lương Quốc Công, em trai của Quý Phi cưỡng ép con gái nhà lành, xuất khẩu cuồng ngôn, chắc như đinh đóng cột nói thái tử sẽ là Thất vương. Hoàng thượng giận giữ tránh tội Quý phi, cùng Lương Quốc Công. Lương Quốc Công bị giáng một bậc làm Định Ninh Hầu, phạt như thế quả thật rất nặng triều đình hoang mang hậu cung rung chuyển.
Xem ra Thái tử đổ, Thất vương gia lại bị nhà mẹ đẻ tiểu thiếp liên lụy mất điểm trước mặt Hoàng đế, phủ Lương Quốc Công thì bị giáng chức. Thế cục trong chiều trao đảo địa vị của ai cũng có nguy cơ bị lung lay, mọi người đồn đoán rằng Thái tử tạ thế, Hoàng Thượng trong lòng đau buồn nên sẽ không tránh được tâm tính không tốt. Có suy nghĩ này ai cũng cụp đuôi không giám làm liều.
Những chuyện này không nằm trong vòng quan tâm của Hứa Quân Dao, nếu là bình thường nàng sẽ bát quái một chút nhưng mà bây giờ nàng có một mối để tâm khác rồi. Từ thị mẫu thân nàng cho người đưa tin tới, bà mấy ngày nay trong người mệt mỏi gọi đại phu tới khám, tra ra bà mang thai được hai tháng rồi.
“ Mẫu thân tốt quá rồi, con vẫn luôn mong có đệ đệ. Bây giờ người phải chăm sóc thân thể thật tốt, không nên suy nghĩ quá nhiều.” Hứa Quân Dao vui vẻ ngồi bên Từ thị nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“ Đúng vậy Dao Dao nói không sai, nàng chỉ cần vui vẻ là được.” Thời Khiêm cười ha hả, ông cũng gần bốn mươi rồi còn có thể có con, làm sao ông lại không cao hứng chứ. Ngặt nỗi phu nhân của ông lại không mấy vui vẻ.
Từ thị gượng cười biểu cảm không mấy vui vẻ, bà đã 35 tuổi rồi còn mang thai sẽ không tránh được lời dị nghị. Có con đương nhiên bà vui hơn ai hết nhưng miệng đời nào tránh được đâu, bà còn lo lắng sẽ ảnh hưởng tới con gái bà. Việc Hứa Quân Dao vui vẻ cũng nằm ngoài dự đoán của bà, năm xưa nàng còn nhỏ bà từng nói muốn sinh cho nàng một tiểu đệ đệ nhưng nàng nhất quyết không nghe còn gào thét nói không cần nữa. Quả nhiên là con gái lớn rồi, biết suy nghĩ rồi.
Thời Khiêm nháy mắt với nàng một cái ý bảo nàng an ủi Từ Thị rồi ra ngoài cho hai mẹ con có không gian riêng nói chuyện. Hứa Quân Dao cũng hiểu được tâm tư của Từ thị, ở cái tuổi này nếu là ở hiện đại mang thai nào có vấn đề gì đâu. Nhưng ở đây lại khác, sẽ không tránh được bị người ta nói trai già đẻ ngọc, hơn nữa còn lo lắng sức khỏe nữa. Nàng nắm tay bà nhẹ nhàng nói: “ Mẫu thân, người ta vẫn nói con cái là lộc trời cho, ông trời đang ban phước lành cho nhà mình, mẫu thân không nên buồn rầu. Người ngoài kia nói xiên nói vẹo cũng có ảnh hưởng gì chúng ta đâu, người đừng bận tâm nhé.”
“ Được, được mẫu thân nghe con.”
Hai người còn chưa kịp trò chuyện đôi câu thì Thường ma ma đi vào nói: “ Phu nhân, lão phu nhân bên kia lại cho người gọi người tới. Lão phu nhân cũng thật quá đáng, phu nhân mới có thai còn chưa ổn định mà một ngày gọi người chạy tới chạy lui như thế.” Thường ma ma tức giận nói. Vị Lão phu nhân này trước giờ đều không thích phu nhân, không ngừng gây khó dễ, bà ta về quê nhà nơi đây an ổn mới ba năm Lão phu nhân lại định quay về gây rối chắc. Còn đem cả mẫu tử Tào gia tới cũng không biết là lại có ý đồ gì nữa.
“ Ma ma không được vô lễ, để ta đi xem xem.” Khuôn mặt Từ Thị hiện rõ sự mệt mỏi, ngày hôm nay đã là lần thứ hai gọi bà tới rồi. Hứa Quân Dao bên cạnh thấy vậy liền nhanh cản lại: “ Ma ma, tổ mẫu tới mấy ngày rồi.”
“ Cô nương đã được năm ngày rồi, phu nhân cũng ăn không ít khổ rồi.” Thường ma ma nhịn không được mắt đỏ hoe.
Nàng ngăn cản hành động đang muốn xuống giường của Từ thị nói: “ Mẫu thân thân thể người không khỏe để còn đi thay người, con cũng muốn tới bái phỏng tổ mẫu. Miên Miên em lưu lại chăm sóc mẫu thân, Thường ma ma Vũ Nương đi với ta.” Hứa Quân Dao nói xong liền định để Từ thị cự tuyệt.
Trên đường đi Hứa Quân Dao kêu Thường ma ma kể mấy chuyện xảy ra mấy ngày vị tổ mẫu kia tới, Thường ma ma nhìn qua Vũ Nương hơi khó xử, Vũ Nương là người vương phủ chuyện xấu trong phủ nếu truyền tới tai Vương gia sẽ ảnh hưởng cô nương nhà họ. Hứa Quân Dao lại nói: “ Ma ma không cần kiêng kị, Vũ Nương sẽ không nói lung tung.”
Thường ma ma thấy nàng nói thẳng như vậy hơi xấu hổ nhìn Vũ Nương. “ Lão phu nhân vừa tới nhà đã thị uy với phu nhân, nói bóng nói gió phu nhân không tôn trọng trưởng tẩu, việc trong nhà không bàn bạc với Đại phu nhân. Lão phu nhân bất mãn việc phu nhân trưởng gia, có một lần Lão phu nhân cố tình nói chuyện riêng với phu về việc muốn để cô nương Tào gia tới Thần vương phủ, cùng cô nương chăm sóc lẫn nhau. Ai mà trả biết Tào thị kia có ý đồ gì chứ, Phu nhân đương nhiên là không đồng ý. Thế là Lão phu nhân liền trở mặt, liên tục tìm cớ trách cứ phu nhân.” Thường ma ma nghẹn ngào. Tào gia thật không biết xấu hổ, năm đó cô nương Tào gia là Tào thị chưa xuất giá, theo Lão phu nhân vào nhà đã không ít lần quyến rũ Thời Khiêm. Nhưng Thời Khiêm là người chính trực lại một mực yêu thương Từ thị, nên đương nhiên không để bà ta được như ý. Không nghĩ tới bây giờ Tào thị lại không biết xấu hổ đem con gái tới hình bám víu quan hệ với Vương phủ, thật khiến người ta chán ghét.
“ Sau đó ba ngày Phu nhân tra ra có thai, Lão phu nhân còn bóng gió nói phu nhân không biết xấu hổ, lớn tuổi rồi còn quyến rũ Đại Nhân. Còn cứ mỗi ngày bắt phu nhân thỉnh an đầy đủ sớm chiều, như thế thì cũng thôi đi. Đằng này Lão phu nhân còn quá đáng hơn cứ cách một hai canh giờ lại tìm đủ lý do gọi phu nhân tới. Phu nhân mệt mỏi, Lão phu nhân còn….”
Thấy Thường ma ma không nói nữa, Hứa Quân Dao dừng chân nhìn bà hỏi: “ Còn gì nữa?”
“ Cô nương không biết ấy chứ, Lão phu nhân còn đề nghị phu nhân giao ra việc trưởng gia cho bớt mệt mỏi. Lão phu nhân vậy mà muốn một người ngoài như Tào biểu cô trưởng nhà chúng ta. Nào có cái lý như thế chứ.” Thường ma ma tức tới đỏ mặt, Lão phu nhân đứng là chẳng mong phu nhân nhà bà một ngày tốt đẹp mà.
Hứa Quân Dao nhướng mày, nếu là đề nghị việc trưởng gia giao cho Lại thị thì nàng còn hiểu được. Nhưng đằng này… Tào thị này không đơn giản đây. Tổ mẫu à muốn ức hiếp người nhà của ta còn phải hỏi xem ta có đồng ý không đã.
“ Ma ma ổn định cảm xúc lại đi, ta đã tới rồi sẽ không để mẫu thân chịu thiệt ma ma yên tâm.”
Nàng vừa tới sân viện của Lão phu nhân đã nghe tiếng cười nói bên trong vọng ra rồi, Hứa Quân Dao nhíu mày bắt nạt mẫu thân nàng vui vẻ tới vậy sao? Còn chưa kịp bước vào liền bị một ma ma lớn tuổi chặn đường.
“ Thường ma ma phu nhân đâu, chẳng lẽ phu nhân không coi lời trưởng bối ra gì! Để một mình bà tới đây.”
Giọng nói của bà ta rất chói tai, Hứa Quân Dao âm trầm đánh giá người trước mặt. Đanh đá chua ngoa, chắc là vẫn dựa vào việc Lão phu nhân hay ức hiếp Từ thị nên không coi ai ra gì đây.
Nàng không lên tiếng, quay đầu nhìn Vũ Nương. Vũ Nương nhanh chóng bước lên, trước tiên là phúc thân sau nói: “ Vị ma ma này ta không biết ma ma có thân phận như thế nào. Nhưng trước mặt ma ma là Thần vương phi, ma ma chẳng những không hành lễ còn ở trước mặt Vương phi hô to gọi nhỏ. Thật không biết lễ nghi, phép tắc. Hành động này của ma ma có phải hay không là đang thay chủ tử ma ma thể hiện thái độ, coi thường Vương phi đương triều, coi thường Thần vương phủ.”
“ Phụng thiên thừa vận, Hoàng thượng chiếu viết. Lệnh Quốc Công tham ô hối lộ, cắn xén quân lương, kết bè chia phái, lấy phép công làm việc tư, coi thường pháp luật, dựa vào sự tin tưởng coi trọng của Trẫm làm ra những chuyện thương thiên hại lý. Trẫm rất đau lòng, cũng rất hổ thẹn, coi trọng sai người khiến dân chịu khổ. Nay tước bỏ tước vị Lệnh Quốc Công, tịch thu gia sản quân công, toàn gia chém đầu thị chúng, thái phu nhân tuổi tác đã cao nên được miễn tội. Xét niệm tình Hoàng hậu theo Trẫm nhiều năm không sai trái, không phạm lỗi lầm, tha tội chu di. Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thoát, từ nay về sau Sở gia ba đời không được vào triều làm quan, nam đinh đánh năm mươi trượng cùng với gia quyến đày đi phía Bắc ba nghìn dặm. Khâm thử! Sở phu nhân, tiếp chỉ!”
Đây đã là nhân từ rồi, tội của Lệnh Quốc Công là tội chu di Cửu tộc là Mạc Ảnh Quân đã xin thay họ. Toàn gia của Lệnh Quốc Công có ba phòng trên dưới cũng gần trăm người, bị lão già này liên lụy cũng đủ nhiều rồi. Như hắn đoán không sai, Hoàng đế sẽ không phế Hậu nhưng lại thu lại quyền lực của nàng ta, cấm túc vĩnh viễn tại Khôn Ninh Cung. Hành động này của Hoàng đế còn được người đời ca ngợi là trọng tình trọng nghĩa, Mạc Ảnh Quân cười lạnh vị Hoàng huynh này của hắn càng ngày càng thích diễn kịch rồi. Thái tử bị ban rượu độc, tuyên cáo bên ngoài bị bệnh qua đời cả nước để tang ba ngày, với hình tượng Thái tử bệnh tật trước giờ dân chúng không ai nghi ngờ hết. Hơn nữa điều dân chúng quan tâm là cơm no áo ấm, chứ chẳng quan trọng ai là Thái tử cả, chỉ cần không phải bạo quân là được.
Cứ tưởng Lệnh Quốc Công đổ xuống Lương Quốc Công sẽ là người được hưởng lợi, Lương Quốc Công đầu ngẩng cao, ưỡn ngực chưa được bao lâu. Hai ngày sau con trai của Lương Quốc Công, em trai của Quý Phi cưỡng ép con gái nhà lành, xuất khẩu cuồng ngôn, chắc như đinh đóng cột nói thái tử sẽ là Thất vương. Hoàng thượng giận giữ tránh tội Quý phi, cùng Lương Quốc Công. Lương Quốc Công bị giáng một bậc làm Định Ninh Hầu, phạt như thế quả thật rất nặng triều đình hoang mang hậu cung rung chuyển.
Xem ra Thái tử đổ, Thất vương gia lại bị nhà mẹ đẻ tiểu thiếp liên lụy mất điểm trước mặt Hoàng đế, phủ Lương Quốc Công thì bị giáng chức. Thế cục trong chiều trao đảo địa vị của ai cũng có nguy cơ bị lung lay, mọi người đồn đoán rằng Thái tử tạ thế, Hoàng Thượng trong lòng đau buồn nên sẽ không tránh được tâm tính không tốt. Có suy nghĩ này ai cũng cụp đuôi không giám làm liều.
Những chuyện này không nằm trong vòng quan tâm của Hứa Quân Dao, nếu là bình thường nàng sẽ bát quái một chút nhưng mà bây giờ nàng có một mối để tâm khác rồi. Từ thị mẫu thân nàng cho người đưa tin tới, bà mấy ngày nay trong người mệt mỏi gọi đại phu tới khám, tra ra bà mang thai được hai tháng rồi.
“ Mẫu thân tốt quá rồi, con vẫn luôn mong có đệ đệ. Bây giờ người phải chăm sóc thân thể thật tốt, không nên suy nghĩ quá nhiều.” Hứa Quân Dao vui vẻ ngồi bên Từ thị nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“ Đúng vậy Dao Dao nói không sai, nàng chỉ cần vui vẻ là được.” Thời Khiêm cười ha hả, ông cũng gần bốn mươi rồi còn có thể có con, làm sao ông lại không cao hứng chứ. Ngặt nỗi phu nhân của ông lại không mấy vui vẻ.
Từ thị gượng cười biểu cảm không mấy vui vẻ, bà đã 35 tuổi rồi còn mang thai sẽ không tránh được lời dị nghị. Có con đương nhiên bà vui hơn ai hết nhưng miệng đời nào tránh được đâu, bà còn lo lắng sẽ ảnh hưởng tới con gái bà. Việc Hứa Quân Dao vui vẻ cũng nằm ngoài dự đoán của bà, năm xưa nàng còn nhỏ bà từng nói muốn sinh cho nàng một tiểu đệ đệ nhưng nàng nhất quyết không nghe còn gào thét nói không cần nữa. Quả nhiên là con gái lớn rồi, biết suy nghĩ rồi.
Thời Khiêm nháy mắt với nàng một cái ý bảo nàng an ủi Từ Thị rồi ra ngoài cho hai mẹ con có không gian riêng nói chuyện. Hứa Quân Dao cũng hiểu được tâm tư của Từ thị, ở cái tuổi này nếu là ở hiện đại mang thai nào có vấn đề gì đâu. Nhưng ở đây lại khác, sẽ không tránh được bị người ta nói trai già đẻ ngọc, hơn nữa còn lo lắng sức khỏe nữa. Nàng nắm tay bà nhẹ nhàng nói: “ Mẫu thân, người ta vẫn nói con cái là lộc trời cho, ông trời đang ban phước lành cho nhà mình, mẫu thân không nên buồn rầu. Người ngoài kia nói xiên nói vẹo cũng có ảnh hưởng gì chúng ta đâu, người đừng bận tâm nhé.”
“ Được, được mẫu thân nghe con.”
Hai người còn chưa kịp trò chuyện đôi câu thì Thường ma ma đi vào nói: “ Phu nhân, lão phu nhân bên kia lại cho người gọi người tới. Lão phu nhân cũng thật quá đáng, phu nhân mới có thai còn chưa ổn định mà một ngày gọi người chạy tới chạy lui như thế.” Thường ma ma tức giận nói. Vị Lão phu nhân này trước giờ đều không thích phu nhân, không ngừng gây khó dễ, bà ta về quê nhà nơi đây an ổn mới ba năm Lão phu nhân lại định quay về gây rối chắc. Còn đem cả mẫu tử Tào gia tới cũng không biết là lại có ý đồ gì nữa.
“ Ma ma không được vô lễ, để ta đi xem xem.” Khuôn mặt Từ Thị hiện rõ sự mệt mỏi, ngày hôm nay đã là lần thứ hai gọi bà tới rồi. Hứa Quân Dao bên cạnh thấy vậy liền nhanh cản lại: “ Ma ma, tổ mẫu tới mấy ngày rồi.”
“ Cô nương đã được năm ngày rồi, phu nhân cũng ăn không ít khổ rồi.” Thường ma ma nhịn không được mắt đỏ hoe.
Nàng ngăn cản hành động đang muốn xuống giường của Từ thị nói: “ Mẫu thân thân thể người không khỏe để còn đi thay người, con cũng muốn tới bái phỏng tổ mẫu. Miên Miên em lưu lại chăm sóc mẫu thân, Thường ma ma Vũ Nương đi với ta.” Hứa Quân Dao nói xong liền định để Từ thị cự tuyệt.
Trên đường đi Hứa Quân Dao kêu Thường ma ma kể mấy chuyện xảy ra mấy ngày vị tổ mẫu kia tới, Thường ma ma nhìn qua Vũ Nương hơi khó xử, Vũ Nương là người vương phủ chuyện xấu trong phủ nếu truyền tới tai Vương gia sẽ ảnh hưởng cô nương nhà họ. Hứa Quân Dao lại nói: “ Ma ma không cần kiêng kị, Vũ Nương sẽ không nói lung tung.”
Thường ma ma thấy nàng nói thẳng như vậy hơi xấu hổ nhìn Vũ Nương. “ Lão phu nhân vừa tới nhà đã thị uy với phu nhân, nói bóng nói gió phu nhân không tôn trọng trưởng tẩu, việc trong nhà không bàn bạc với Đại phu nhân. Lão phu nhân bất mãn việc phu nhân trưởng gia, có một lần Lão phu nhân cố tình nói chuyện riêng với phu về việc muốn để cô nương Tào gia tới Thần vương phủ, cùng cô nương chăm sóc lẫn nhau. Ai mà trả biết Tào thị kia có ý đồ gì chứ, Phu nhân đương nhiên là không đồng ý. Thế là Lão phu nhân liền trở mặt, liên tục tìm cớ trách cứ phu nhân.” Thường ma ma nghẹn ngào. Tào gia thật không biết xấu hổ, năm đó cô nương Tào gia là Tào thị chưa xuất giá, theo Lão phu nhân vào nhà đã không ít lần quyến rũ Thời Khiêm. Nhưng Thời Khiêm là người chính trực lại một mực yêu thương Từ thị, nên đương nhiên không để bà ta được như ý. Không nghĩ tới bây giờ Tào thị lại không biết xấu hổ đem con gái tới hình bám víu quan hệ với Vương phủ, thật khiến người ta chán ghét.
“ Sau đó ba ngày Phu nhân tra ra có thai, Lão phu nhân còn bóng gió nói phu nhân không biết xấu hổ, lớn tuổi rồi còn quyến rũ Đại Nhân. Còn cứ mỗi ngày bắt phu nhân thỉnh an đầy đủ sớm chiều, như thế thì cũng thôi đi. Đằng này Lão phu nhân còn quá đáng hơn cứ cách một hai canh giờ lại tìm đủ lý do gọi phu nhân tới. Phu nhân mệt mỏi, Lão phu nhân còn….”
Thấy Thường ma ma không nói nữa, Hứa Quân Dao dừng chân nhìn bà hỏi: “ Còn gì nữa?”
“ Cô nương không biết ấy chứ, Lão phu nhân còn đề nghị phu nhân giao ra việc trưởng gia cho bớt mệt mỏi. Lão phu nhân vậy mà muốn một người ngoài như Tào biểu cô trưởng nhà chúng ta. Nào có cái lý như thế chứ.” Thường ma ma tức tới đỏ mặt, Lão phu nhân đứng là chẳng mong phu nhân nhà bà một ngày tốt đẹp mà.
Hứa Quân Dao nhướng mày, nếu là đề nghị việc trưởng gia giao cho Lại thị thì nàng còn hiểu được. Nhưng đằng này… Tào thị này không đơn giản đây. Tổ mẫu à muốn ức hiếp người nhà của ta còn phải hỏi xem ta có đồng ý không đã.
“ Ma ma ổn định cảm xúc lại đi, ta đã tới rồi sẽ không để mẫu thân chịu thiệt ma ma yên tâm.”
Nàng vừa tới sân viện của Lão phu nhân đã nghe tiếng cười nói bên trong vọng ra rồi, Hứa Quân Dao nhíu mày bắt nạt mẫu thân nàng vui vẻ tới vậy sao? Còn chưa kịp bước vào liền bị một ma ma lớn tuổi chặn đường.
“ Thường ma ma phu nhân đâu, chẳng lẽ phu nhân không coi lời trưởng bối ra gì! Để một mình bà tới đây.”
Giọng nói của bà ta rất chói tai, Hứa Quân Dao âm trầm đánh giá người trước mặt. Đanh đá chua ngoa, chắc là vẫn dựa vào việc Lão phu nhân hay ức hiếp Từ thị nên không coi ai ra gì đây.
Nàng không lên tiếng, quay đầu nhìn Vũ Nương. Vũ Nương nhanh chóng bước lên, trước tiên là phúc thân sau nói: “ Vị ma ma này ta không biết ma ma có thân phận như thế nào. Nhưng trước mặt ma ma là Thần vương phi, ma ma chẳng những không hành lễ còn ở trước mặt Vương phi hô to gọi nhỏ. Thật không biết lễ nghi, phép tắc. Hành động này của ma ma có phải hay không là đang thay chủ tử ma ma thể hiện thái độ, coi thường Vương phi đương triều, coi thường Thần vương phủ.”