Chương 61: Yêu chàng, chỉ yêu chàng
Lửa đã cháy đến người mình rồi, Hứa Quân Dao cũng không thể im lặng nữa, nàng vỗ nhẹ vào tay Mạc Ảnh Quân bên cạnh. Sau đó mở miệng: “ Tam công chúa có chút không hiểu về nơi này rồi, vậy thì để bản phi nói cho cô biết một chút. Ta không biết võ công là bởi vì phu quân ta rất lợi hại, chàng sẽ không để ta găn chuyện. Ta không có bản lãnh, là bởi vì nam nhân của ta có thể đầu đội trời chân đạp đất, hắn có bản lãnh nên ta mới có thể làm chim hoàng yến nép trong lòng hắn, không cần tự mình gồng gánh.
Nữ tử Mạc Hi Quốc ta chăm chồng dạy con, hậu viện chu toàn đó bản lãnh của họ, họ không cần lo việc lớn động binh đao bởi vì đã có nam nhân của họ che mưa chắn gió. Tam công chúa muốn tỉ thí võ công với ta, ta chắc chắn thua rồi. Giống y như là một nữ nhân dù kỹ thuật thêu của nàng có cặn bã tới đâu, chỉ cần nàng đem giá thêu tới so với một tướng lĩnh trong quân nàng chắc chắn sẽ thắng.” Nam nhân nhà ta có bản lãnh, không phục cũng phải phục.
Lời nàng vừa dứt những nam nhân Mạc Hi Quốc có mặt ở đây đều gật gù ngẩng cao đầu đầy tự hào, nam nhân bọn họ có bản lãnh nên nữ nhân không cần bôn ba, còn câu nói nào tự hào hơn câu nói này nữa chứ, ấn tượng của bọn họ về Thần Vương phi cũng tốt hơn rất nhiều. Nữ nhân thì che miệng cười hả dạ, so kiếm với nữ nhân các nàng khác nào nữ tử so thêu với tướng quân chứ, đâu phải nữ nhân nào cũng như ngươi, động đao kiếm còn ra thể thống gì. Đến ngay cả Hoàng đế cũng rất vừa lòng với câu nói của nàng.
Mạc Ảnh Quân ở bên cạnh nàng nở một nụ cười điên đảo chúng sinh tay nắm tay nàng càng chặt, nụ cười cho thấy hắn cực kỳ thỏa mãn với lời khen có cánh của nàng. Tất nhiên mọi người không biết được hắn vui bởi vì nàng nói hắn là nam nhân của nàng.
Thái tử Bắc Nguyệt thì chẳng thể vui nổi, hắn nghe ra được vị Thần vương phi này nói bóng gió nam nhân Bắc Nguyệt bọn hắn chẳng ra gì để nữ nhân phải ra mặt. Thái tử đang định lên tiếng kết thúc cái chủ đề này thì A Lan Nhược Mẫn lại nói: “ Không có bản lãnh, chỉ biết khua môi múa mép. Nữ nhân như vậy nếu là ở Bắc Nguyệt ta chắc chắn là không ai cần.”
“ Nữ nhân của Bản vương chỉ cần Bản vương thích là được. Vương phi của Thần Vương phủ cũng chỉ cần Bản vương muốn là được.” Mạc Ảnh Quân không hề kiêng dè, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía đoàn người Bắc Nguyệt, Thái tử A Lan Hề Tuỳ hiểu đây là cảnh cáo.
Chỉ cần Mạc Ảnh Quân thích là được! Ngươi có tài giỏi bao nhiêu Mạc Ảnh Quân không biết, hắn chỉ biết người hắn thích mới có tư cách đứng bên cạnh Mạc Ảnh Quân hắn. Phụ nữ yêu bằng tai, Hứa Quân Dao cũng không ngoại lệ, nàng cúi đầu cười ngọt ngào, nếu không phải là trước mặt mọi người thật sự muốn ôm hắn, hôn hắn một chút. Nam nhân như thế này bảo sao nàng không mê cho được.
“ Nhược Mẫn, hãy biết chừng mực.” Thái tử A Lan Hề Tuỳ nói bằng giọng Bắc Nguyệt với A Lan Nhược Mẫn, còn cho nàng thêm một ánh mắt cảnh cáo.
Phụ Vương đã nói lần này đối tượng hoà thân mà Bắc Nguyệt họ nhắm tới là Thất Vương gia không thì là Lục Vương gia chứ không phải Thần vương. Sau khi bàn bạc đối tượng họ nhắm tới là Thất vương, người này nhà mẹ để mạnh có tương lai làm quân chủ Mạc Hi nhất, Thất Vương gia đã có chính phi nhưng không sao, chính phi của Thất vương cũng không có thế lực gì lắm, không đáng lo ngại.
Điều làm A Lan Hề Tuỳ đau đầu là A Lan Nhược Mẫn nói nàng đã định là Mạc Ảnh Quân chỉ có thể là Mạc Ảnh Quân. Trước đó đã cảnh cáo nàng một lần không nghĩ tới, A Lan Nhược Mẫn lại bày trò trên yến tiệc như vậy.
Yến tiệc kéo dài tới cuối giờ Dậu* mới kết thúc, Hứa Quân Dao cả người mệt mỏi tựa vào người Mạc Ảnh Quân. Nàng đã biết vì sao người cổ đại không có Internet mà không buồn chán rồi, một bữa tiệc thôi kéo dài từ sáng tới tối có thể buồn chán sao?
(* Giờ Dậu là từ 17 giờ đến 19 giờ tối.)
“ Quá mệt mỏi!” Nàng thở dài thườn thượt thân vãn.
Mạc Ảnh Quân dựa người ra thành xe ngựa để nàng nằm thoải mái hơn, hai tay ôm trọn nàng vào lòng. Mùi hương bạc hà thoang thoảng vây quanh hắn, cúi đầu đặt lên trán nàng một nụ hôn. Hắn nói: “ Dao Dao hôm nay nàng nói ta là nam nhân của nàng, ta rất vui.” Giọng hắn vốn đã từ tính, lúc này hắn lại hạ giọng tựa như một sợi bạc mỏng quyến, gõ mạnh vào trái tim nàng.
Nhịp tim của Hứa Quân Dao quá tải, cả khuôn mặt đỏ bừng. Mạc Ảnh Quân vô thức nhìn tới ngây người, không phải lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của nàng nhưng lần nào nhìn thấy cũng khiến hắn say đắm.
Nàng nhỏ giọng nói: “ Hôm nay chàng cũng nói thích ta. Không cho phép thay đổi.” Hai tay ôm lấy khuôn mặt yêu nghiệt đang hôn loạn trên mặt nàng kia, hai mắt sáng lên kiên định.
“ Không phải từ lâu đã nói rồi sao? Ta Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
“ Nói khi nào vậy?” Hứa Quân Dao mờ mịt, sao nàng không nhớ ta.
Mạc Ảnh Quân cười khẽ, cúi đầu bên tai nàng thì thầm.
“……” Hứa Quân Dao cả mặt đỏ bừng xấu hổ nhìn hắn. Đúng là hôm đó hắn có nói nhưng trong hoàn cảnh đó ai còn tỉnh táo mà nghe hắn nói gì chứ, hơn nữa không phải người ta vẫn hay nói lời của nam nhân lúc trên giường không đáng tin sao.
Hơi nóng ở cổ và tai truyền tới làm Hứa Quân Dao rùng mình, nàng cảm nhận được răng môi của hắn ở bên tai nàng cắn nhẹ xuống, cả người như có dòng điện chạy dọc xuống, cơ thể không tự chủ mà mềm nhũn ra trong lòng hắn, miễn cưỡng bám víu vào người hắn mới không thể mình bị tuột xuống.
Trong lúc mơ màng Mạc Ảnh Quân rời khỏi cổ nàng, hai mắt đỏ ửng nhuốm màu tình ái nhìn thẳng vào nàng, hai mắt đối nhau hắn nói: “ Nhưng nàng không hề đáp lại, nói yêu ta.”
Hình như là đúng như vậy! Hứa Quân Dao dường như chưa từng bày tỏ tình cảm với hắn.
Hứa Quân Dao sóng mắt lưu chuyển, đối mặt với hắn. Xúc động theo bản năng trào dâng trong lòng, khiến gương mặt trắng nõn thanh lãnh quanh năm của hắn nổi lên rặng hồng mang theo dục vọng. Hứa Quân Dao không tự chủ miệng lưỡi đắng khô, nàng nuốt nước bọt rướn người lên tại môi hắn hôn một chút, nam nhân hoàn hảo trước mặt này là nam nhân của nàng, của riêng mình nàng.
Có suy nghĩ cổ vũ, Hứa Quân Dao hai tay câu lấy cổ hắn cả trọng lực cả người đều tựa vào Mạc Ảnh Quân, hơi thở hai người quyện vào cùng một chỗ. Tỏ tình ai mà không biết chứ, tỏ tình với nam nhân này không thiệt.
“ Ta cũng nói rồi mà, chàng là nam nhân của ta. Ta không yêu nam nhân của mình thì yêu ai đây.” Nói xong liền nở một nụ cười đầy quyến rũ.
Mạc Ảnh Quân thở dài, quả nhiên là tiểu bại hoại. Hắn chống trán nàng nói: “ Không giống ta muốn nghe nàng nói yêu ta.”
Hứa Quân Dao nhìn hắn, kiên định, chân thành nói: “ Ừ, yêu chàng. Ta yêu chàng, chỉ yêu chàng thôi.”
Mạc Ảnh Quân dường như có thể cảm giác được trái tim trong lồng ngực ấm áp chưa từng thấy, tay ôm nàng siết chặt lại, tim từng nhịp từng nhịp truyền đến lòng hắn. Mỗi một tế bào trong cơ thể hắn đều kêu gào thể hiện cho sự vui sướng của hắn lúc này. Ôm nàng, hôn nàng, đụng chạm cùng không vơi đi lửa nóng trong người.
Chóp mũi tràn ngập mùi hương trên người nàng, cơ thể mềm mại như không xương của nàng dán trên người hắn, thật khiến người hận không thể khảm vào trong thân thể. Hứa Quân Dao má đỏ bừng, hai mắt ngập nước bị sự nhiệt tình của hắn làm cho cả người nóng rực, biểu cảm này của nàng đủ cho hắn biết, nàng bây giờ cũng giống hắn, rung động tận tâm can. Đường về Thần vương phủ còn rất xa, mỗi khắc trôi qua đều là một sự dày vò của cặp đôi đang muốn dây dưa mãnh liệt.
Nữ tử Mạc Hi Quốc ta chăm chồng dạy con, hậu viện chu toàn đó bản lãnh của họ, họ không cần lo việc lớn động binh đao bởi vì đã có nam nhân của họ che mưa chắn gió. Tam công chúa muốn tỉ thí võ công với ta, ta chắc chắn thua rồi. Giống y như là một nữ nhân dù kỹ thuật thêu của nàng có cặn bã tới đâu, chỉ cần nàng đem giá thêu tới so với một tướng lĩnh trong quân nàng chắc chắn sẽ thắng.” Nam nhân nhà ta có bản lãnh, không phục cũng phải phục.
Lời nàng vừa dứt những nam nhân Mạc Hi Quốc có mặt ở đây đều gật gù ngẩng cao đầu đầy tự hào, nam nhân bọn họ có bản lãnh nên nữ nhân không cần bôn ba, còn câu nói nào tự hào hơn câu nói này nữa chứ, ấn tượng của bọn họ về Thần Vương phi cũng tốt hơn rất nhiều. Nữ nhân thì che miệng cười hả dạ, so kiếm với nữ nhân các nàng khác nào nữ tử so thêu với tướng quân chứ, đâu phải nữ nhân nào cũng như ngươi, động đao kiếm còn ra thể thống gì. Đến ngay cả Hoàng đế cũng rất vừa lòng với câu nói của nàng.
Mạc Ảnh Quân ở bên cạnh nàng nở một nụ cười điên đảo chúng sinh tay nắm tay nàng càng chặt, nụ cười cho thấy hắn cực kỳ thỏa mãn với lời khen có cánh của nàng. Tất nhiên mọi người không biết được hắn vui bởi vì nàng nói hắn là nam nhân của nàng.
Thái tử Bắc Nguyệt thì chẳng thể vui nổi, hắn nghe ra được vị Thần vương phi này nói bóng gió nam nhân Bắc Nguyệt bọn hắn chẳng ra gì để nữ nhân phải ra mặt. Thái tử đang định lên tiếng kết thúc cái chủ đề này thì A Lan Nhược Mẫn lại nói: “ Không có bản lãnh, chỉ biết khua môi múa mép. Nữ nhân như vậy nếu là ở Bắc Nguyệt ta chắc chắn là không ai cần.”
“ Nữ nhân của Bản vương chỉ cần Bản vương thích là được. Vương phi của Thần Vương phủ cũng chỉ cần Bản vương muốn là được.” Mạc Ảnh Quân không hề kiêng dè, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía đoàn người Bắc Nguyệt, Thái tử A Lan Hề Tuỳ hiểu đây là cảnh cáo.
Chỉ cần Mạc Ảnh Quân thích là được! Ngươi có tài giỏi bao nhiêu Mạc Ảnh Quân không biết, hắn chỉ biết người hắn thích mới có tư cách đứng bên cạnh Mạc Ảnh Quân hắn. Phụ nữ yêu bằng tai, Hứa Quân Dao cũng không ngoại lệ, nàng cúi đầu cười ngọt ngào, nếu không phải là trước mặt mọi người thật sự muốn ôm hắn, hôn hắn một chút. Nam nhân như thế này bảo sao nàng không mê cho được.
“ Nhược Mẫn, hãy biết chừng mực.” Thái tử A Lan Hề Tuỳ nói bằng giọng Bắc Nguyệt với A Lan Nhược Mẫn, còn cho nàng thêm một ánh mắt cảnh cáo.
Phụ Vương đã nói lần này đối tượng hoà thân mà Bắc Nguyệt họ nhắm tới là Thất Vương gia không thì là Lục Vương gia chứ không phải Thần vương. Sau khi bàn bạc đối tượng họ nhắm tới là Thất vương, người này nhà mẹ để mạnh có tương lai làm quân chủ Mạc Hi nhất, Thất Vương gia đã có chính phi nhưng không sao, chính phi của Thất vương cũng không có thế lực gì lắm, không đáng lo ngại.
Điều làm A Lan Hề Tuỳ đau đầu là A Lan Nhược Mẫn nói nàng đã định là Mạc Ảnh Quân chỉ có thể là Mạc Ảnh Quân. Trước đó đã cảnh cáo nàng một lần không nghĩ tới, A Lan Nhược Mẫn lại bày trò trên yến tiệc như vậy.
Yến tiệc kéo dài tới cuối giờ Dậu* mới kết thúc, Hứa Quân Dao cả người mệt mỏi tựa vào người Mạc Ảnh Quân. Nàng đã biết vì sao người cổ đại không có Internet mà không buồn chán rồi, một bữa tiệc thôi kéo dài từ sáng tới tối có thể buồn chán sao?
(* Giờ Dậu là từ 17 giờ đến 19 giờ tối.)
“ Quá mệt mỏi!” Nàng thở dài thườn thượt thân vãn.
Mạc Ảnh Quân dựa người ra thành xe ngựa để nàng nằm thoải mái hơn, hai tay ôm trọn nàng vào lòng. Mùi hương bạc hà thoang thoảng vây quanh hắn, cúi đầu đặt lên trán nàng một nụ hôn. Hắn nói: “ Dao Dao hôm nay nàng nói ta là nam nhân của nàng, ta rất vui.” Giọng hắn vốn đã từ tính, lúc này hắn lại hạ giọng tựa như một sợi bạc mỏng quyến, gõ mạnh vào trái tim nàng.
Nhịp tim của Hứa Quân Dao quá tải, cả khuôn mặt đỏ bừng. Mạc Ảnh Quân vô thức nhìn tới ngây người, không phải lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của nàng nhưng lần nào nhìn thấy cũng khiến hắn say đắm.
Nàng nhỏ giọng nói: “ Hôm nay chàng cũng nói thích ta. Không cho phép thay đổi.” Hai tay ôm lấy khuôn mặt yêu nghiệt đang hôn loạn trên mặt nàng kia, hai mắt sáng lên kiên định.
“ Không phải từ lâu đã nói rồi sao? Ta Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
“ Nói khi nào vậy?” Hứa Quân Dao mờ mịt, sao nàng không nhớ ta.
Mạc Ảnh Quân cười khẽ, cúi đầu bên tai nàng thì thầm.
“……” Hứa Quân Dao cả mặt đỏ bừng xấu hổ nhìn hắn. Đúng là hôm đó hắn có nói nhưng trong hoàn cảnh đó ai còn tỉnh táo mà nghe hắn nói gì chứ, hơn nữa không phải người ta vẫn hay nói lời của nam nhân lúc trên giường không đáng tin sao.
Hơi nóng ở cổ và tai truyền tới làm Hứa Quân Dao rùng mình, nàng cảm nhận được răng môi của hắn ở bên tai nàng cắn nhẹ xuống, cả người như có dòng điện chạy dọc xuống, cơ thể không tự chủ mà mềm nhũn ra trong lòng hắn, miễn cưỡng bám víu vào người hắn mới không thể mình bị tuột xuống.
Trong lúc mơ màng Mạc Ảnh Quân rời khỏi cổ nàng, hai mắt đỏ ửng nhuốm màu tình ái nhìn thẳng vào nàng, hai mắt đối nhau hắn nói: “ Nhưng nàng không hề đáp lại, nói yêu ta.”
Hình như là đúng như vậy! Hứa Quân Dao dường như chưa từng bày tỏ tình cảm với hắn.
Hứa Quân Dao sóng mắt lưu chuyển, đối mặt với hắn. Xúc động theo bản năng trào dâng trong lòng, khiến gương mặt trắng nõn thanh lãnh quanh năm của hắn nổi lên rặng hồng mang theo dục vọng. Hứa Quân Dao không tự chủ miệng lưỡi đắng khô, nàng nuốt nước bọt rướn người lên tại môi hắn hôn một chút, nam nhân hoàn hảo trước mặt này là nam nhân của nàng, của riêng mình nàng.
Có suy nghĩ cổ vũ, Hứa Quân Dao hai tay câu lấy cổ hắn cả trọng lực cả người đều tựa vào Mạc Ảnh Quân, hơi thở hai người quyện vào cùng một chỗ. Tỏ tình ai mà không biết chứ, tỏ tình với nam nhân này không thiệt.
“ Ta cũng nói rồi mà, chàng là nam nhân của ta. Ta không yêu nam nhân của mình thì yêu ai đây.” Nói xong liền nở một nụ cười đầy quyến rũ.
Mạc Ảnh Quân thở dài, quả nhiên là tiểu bại hoại. Hắn chống trán nàng nói: “ Không giống ta muốn nghe nàng nói yêu ta.”
Hứa Quân Dao nhìn hắn, kiên định, chân thành nói: “ Ừ, yêu chàng. Ta yêu chàng, chỉ yêu chàng thôi.”
Mạc Ảnh Quân dường như có thể cảm giác được trái tim trong lồng ngực ấm áp chưa từng thấy, tay ôm nàng siết chặt lại, tim từng nhịp từng nhịp truyền đến lòng hắn. Mỗi một tế bào trong cơ thể hắn đều kêu gào thể hiện cho sự vui sướng của hắn lúc này. Ôm nàng, hôn nàng, đụng chạm cùng không vơi đi lửa nóng trong người.
Chóp mũi tràn ngập mùi hương trên người nàng, cơ thể mềm mại như không xương của nàng dán trên người hắn, thật khiến người hận không thể khảm vào trong thân thể. Hứa Quân Dao má đỏ bừng, hai mắt ngập nước bị sự nhiệt tình của hắn làm cho cả người nóng rực, biểu cảm này của nàng đủ cho hắn biết, nàng bây giờ cũng giống hắn, rung động tận tâm can. Đường về Thần vương phủ còn rất xa, mỗi khắc trôi qua đều là một sự dày vò của cặp đôi đang muốn dây dưa mãnh liệt.