Chương 79: Mạc Đông- Vũ Nương
Sơn Trà không sợ chết nhưng nàng ta không thể bỏ mặc tính mạng người nhà không quản. Cha mẹ Sơn Trà rất yêu thương nàng ta, nếu không phải vì quá khó khăn sẽ không lựa chọn bán nàng ta đi. Sơn Trà không nghi ngờ gì lời nói của người trước mặt này, có khả năng đem nàng ta vô thanh vô thức bắt tới đây, không thể là một người đơn giản.
Nửa canh giờ sau Sơn Trà bị trùm kín đầu, đưa ra khỏi Thần vương phủ. Nữ nhân kia cũng ra ngoài ngay sau đó, Mạc Đông đã chờ sẵn bên ngoài. Nữ nhân kia không biểu cảm gì lướt qua Mạc Đông, nàng ta đưa tay lên gỡ lớp da mỏng trên mặt, khuôn mặt Vũ Nương lộ ra phía sau lớp mặt lạ. Vũ Nương không muốn nán lại thêm đi thẳng về phía trước, Mạc Đông nhanh chân tiến lên gần nàng.
“ Vũ Nương muội….cái này là cao dưỡng, keo mặt nạ đó không tốt sẽ ảnh hưởng tới da, muội cầm lấy cái này….” Mạc Đông gấp gáp nói sợ Vũ Nương từ chối vươn tay muốn nhét vào tay nàng.
“ Ngươi làm gì? Ta không cần thứ này, ngươi tự giữ cho mình đi!”
Vũ Nương thần sắc lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạc Đông, Mạc Đông bị thần sắc của nàng làm cho trong lòng ẩn ẩn khó chịu. Mạc Đông vươn tay toan nhét cao dưỡng vào tay Vũ Nương: “ Ta không có ý gì cả, ta không làm phiền muội… muội giữ lấy….”
Vũ Nương bị làm phiền bực bội vung tay: “ Ta nói ta không cần ngươi không nghe sao?”
Cao dưỡng rơi trên mặt đất, Mạc Đông sững người, Mạc Đông muốn nói gì đó nhưng há miệng lại chẳng nói thành lời. Mạc Đông thẫn thờ ngồi xuống nhặt cao dưỡng lên, Vũ Nương đứng đó giây phút nhìn thấy hắn ngồi xuống kia, Vũ Nương đã có chút mềm lòng. Rất nhanh Vũ Nương xua đi cảm xúc không nên có đó, quay lưng đi thật nhanh, tới khúc cua ở hành lang bắt gặp Hứa Quân Dao được Mạc Ảnh Quân đỡ đang đi tới.
Vũ Nương cuống quýt hành lễ: “ Vương gia, Vương phi!”
Hứa Quân Dao liếc mắt nhìn biểu cảm của Vũ Nương. Cuối cùng vẫn không nhắc về chuyện ban nãy nàng và Mạc Ảnh Quân nhìn thấy. Hứa Quân Dao cười nhẹ nhận lấy khẩu cung của Sơn Trà. “ Vũ Nương em mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi. Đêm nay để Diên ma ma thay em trực.”
“ Vâng.” Hứa Quân Dao không hỏi trong lòng Vũ Nương cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù biết sớm muộn gì Hứa Quân Dao cũng sẽ biết chuyện này nhưng Vũ Nương không muốn trở thành kẻ đáng thương trong mắt người khác, giống như năm đó.
Vũ Nương đã rời đi, Mạc Ảnh Quân bọc lại áo choàng bên người nàng, thở dài dụ dỗ: “ Nàng yên tâm rồi chứ, trở về nghỉ ngơi nào! Ngoài trời rất lạnh.”
Hứa Quân Dao cũng không từ chối, được hắn nửa ôm nửa dìu trở về Sương viên. Hứa Quân Dao hỏi hắn: “ Chàng có cảm thấy, giữa Mạc Đông và Vũ Nương rất lạ không?”
Mạc Ảnh Quân cười mỉm, chỉnh lại địa long, cởi áo choàng đứng xa nàng, đợi khi xua hết khí lạnh bên người mới lại gần nàng. Hắn lấy khăn ấm giúp nàng lau tay, trả lời câu hỏi của nàng: “ Nàng còn nhớ Vũ Nương trước đó có một vị hôn phu không?”
Hứa Quân Dao gật gật đầu: “ Nhưng mà có liên quan gì tới Mạc Đông cơ chứ? Hay là cái chết của hắn có liên quan tới Mạc Đông?”
Mạc Ảnh Quân cười, lối suy nghĩ của nương tử nhà hắn luôn rất đặc biệt. “ Nói không cũng không phải, mà nói đúng cũng không phải?”
Hứa Quân Dao khó hiểu: “ Rốt cuộc là sao? Chàng mau nói ta nghe đi, đừng làm ta sốt ruột!”
“ Được rồi, nàng uống hết chén sữa này trước rồi ta nói tiếp nhé!”
Hứa Quân Dao ngơ ngác nhìn chén sữa ấm trước mặt, Mạc Ảnh Quân sợ nàng bị lạnh, điều này nàng biết, nhưng Hứa Quân Dao không thích sữa. Luôn cảm thấy sữa ở đây xử lý không tốt, vẫn lưu lại mùi tanh. Nàng do dự, Mạc Ảnh Quân cũng không ép nàng, hắn biết nàng không thích, nhưng tốt cho cơ thể, hắn chỉ có thể dùng cách này. Hơn nữa Mạc Ảnh Quân cũng muốn xem xem tính tò mò của nương tử nhà hắn cao bao nhiêu.
Cuối cùng Hứa Quân Dao vẫn là bưng chén sữa dê lên uống một hơi, nén lại cảm giác khó chịu nơi cổ họng gian nan nuốt xuống. Sau đó ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Mạc Ảnh Quân nhịn không được nghiêng người áp tới, tại môi nàng lưu luyến hôn xuống, hắn không giám làm quá, chỉ nhẹ chà xát hai lần liền thôi, trước khi rời môi còn không quên cắn nhẹ cánh môi nàng. Mạc Ảnh Quân cùng không thích sữa, đặc biệt hôm nay hương vị sữa ở giữa răng môi hai người, lại có một sự cám dỗ không nên lời dối với hắn. Thật tiếc nương tử hắn lại đang có thai, hắn sẽ ghi nhớ và thử lại sau. Hứa Quân Dao nào biết suy nghĩ nhỏ mọn kia của hắn, nàng nhăn mi, trong lòng thầm nghĩ Mạc Ảnh Quân nhất định là cầm tinh con chó, nếu không sao lại thích cắn nàng như vậy?
Mạc Ảnh Quân cũng không biết suy nghĩ này của nàng, nặng nề thở một tiếng. Một lát hắn mới nói: “ Vị hôn phu kia của Vũ Nương chính là Mạc Đông.”
“ Chàng nói cái gì?” Hứa Quân Dao giật mình không kiểm soát, giọng có chút lớn. Bình tĩnh lại liền lấy tay che miệng. Nàng sắp ngu luôn rồi, đây là tình huống gì chứ? Giả chết xong quay về sao? Hay là báo tử nhầm người?
Bên ngoài Diên ma ma canh cửa thấy động tĩnh sợ có chuyện liền gõ nhẹ cửa phòng hai cái. Đây là hỏi ý kiến chủ tử trong phòng, nếu trong phòng người còn thức sẽ nói với ra, còn nếu không thì không được làm ồn nữa. Từ lúc Hứa Quân Dao tới đã không dùng cách này nữa, nhưng giờ Diên ma ma bất đắc dĩ phải làm như thế. Bên trong không còn tiếng động, Diên ma ma mới yên tâm lại đứng một bên cạnh cửa, bà đã làm nô gia không ít phủ nhưng chẳng mấy nơi được như Thần vương phủ, nô tài trực đêm còn được một cái giường xếp nhỏ cũng cái chăn mỏng, cũng không cấm bọn họ ăn uống đêm hay trò truyện chỉ cần không quá lớn tiếng là được. Nữ chủ nhân nơi này là người thiện tâm.
Bên trong, Hứa Quân Dao thấy bên ngoài không còn động tĩnh nữa mới lại rón rén hỏi hắn. “ Vậy là Mạc Đông sợ chuyến đi đó không có ngày trở về nên đã tuyệt tình để người báo với Vũ Nương là hắn đã chết?”
“ Ừm!” Mạc Ảnh Quân đỡ Hứa Quân Dao nằm xuống, dém lại chăn rồi mới nằm xuống bên cạnh, cẩn thận ôm lấy nàng.
Bốn năm trước Mạc Đông về thành báo tin thắng trận, báo tin về sự an toàn của hơn một vạn bộ binh mất tích trước đó bao gồm cả mình. Vô tình Mạc Đông gặp phải Vũ Nương tại Thần vương phủ. Vốn Mạc Đông cho rằng, việc làm trước đó đã khiến nàng hồi tâm chuyển ý, đợi cập kê chọn một gia đình tốt gả đi. Vũ Nương quen Mạc Đông năm 13 tuổi, được hắn cứu sống khi bị cha mẹ ruột bán tới kỹ viện. Từ đó nàng liền theo hắn, năm 14 tuổi được một nhà sư ban duyên, Vệ Tấn mai mối hai người họ thành quan hệ hôn thê hôn phu. Mạc Đông sợ Vũ Nương chịu khổ, để người đưa về kinh thành chăm sóc. Chỉ là không ngờ tới, cũng từ đó mối quan hệ của họ không thể vãn hồi.
Mạc Đông không hề biết Vũ Nương lại cố chấp tới vậy, vì hắn mà mặc áo tang. Vì hắn mà thờ chồng còn chưa làm lễ nghi, vì hắn mà ở lại Thần vương phủ làm nô tỳ. Mạc Đông muốn làm gì đó, nói gì đó nhưng khi Vũ Nương biết được sự thật, niềm vui vẻ trong đôi mắt của nàng biến mất, chỉ còn lại lạnh nhạt vào hờ hững. Mạc Đông đã nghĩ cũng tốt thôi, có lẽ nàng đã có lý do để quên hắn.
Không ngờ tới, sau đó có một lần, Mạc Đông nghe thấy có người mới tới hỏi Vũ Nương, nàng vì sao luôn mặc áo tối màu còn búi tóc phụ nhân. Vũ Nương đáp: “ Phu quân ta đã chết trận xa trường, bảo vệ kinh thành phồn hoa.” Trong mắt Vũ Nương, Mạc Đông nàng quen là một kẻ đã chết. Người trước mặt chỉ là thị vệ của Vương gia, không hơn không kém. Mạc Đông không muốn thấy Vũ Nương cả đời sống như vậy? Nhưng hắn không có cách nào để thay đổi được nàng! Làm sao có thể sưởi ấm được trái tim đã bị đông cứng chứ, hắn đã ném nó vỡ tan tành mà, dùng cái gì để ghép lại đây?
Nửa canh giờ sau Sơn Trà bị trùm kín đầu, đưa ra khỏi Thần vương phủ. Nữ nhân kia cũng ra ngoài ngay sau đó, Mạc Đông đã chờ sẵn bên ngoài. Nữ nhân kia không biểu cảm gì lướt qua Mạc Đông, nàng ta đưa tay lên gỡ lớp da mỏng trên mặt, khuôn mặt Vũ Nương lộ ra phía sau lớp mặt lạ. Vũ Nương không muốn nán lại thêm đi thẳng về phía trước, Mạc Đông nhanh chân tiến lên gần nàng.
“ Vũ Nương muội….cái này là cao dưỡng, keo mặt nạ đó không tốt sẽ ảnh hưởng tới da, muội cầm lấy cái này….” Mạc Đông gấp gáp nói sợ Vũ Nương từ chối vươn tay muốn nhét vào tay nàng.
“ Ngươi làm gì? Ta không cần thứ này, ngươi tự giữ cho mình đi!”
Vũ Nương thần sắc lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạc Đông, Mạc Đông bị thần sắc của nàng làm cho trong lòng ẩn ẩn khó chịu. Mạc Đông vươn tay toan nhét cao dưỡng vào tay Vũ Nương: “ Ta không có ý gì cả, ta không làm phiền muội… muội giữ lấy….”
Vũ Nương bị làm phiền bực bội vung tay: “ Ta nói ta không cần ngươi không nghe sao?”
Cao dưỡng rơi trên mặt đất, Mạc Đông sững người, Mạc Đông muốn nói gì đó nhưng há miệng lại chẳng nói thành lời. Mạc Đông thẫn thờ ngồi xuống nhặt cao dưỡng lên, Vũ Nương đứng đó giây phút nhìn thấy hắn ngồi xuống kia, Vũ Nương đã có chút mềm lòng. Rất nhanh Vũ Nương xua đi cảm xúc không nên có đó, quay lưng đi thật nhanh, tới khúc cua ở hành lang bắt gặp Hứa Quân Dao được Mạc Ảnh Quân đỡ đang đi tới.
Vũ Nương cuống quýt hành lễ: “ Vương gia, Vương phi!”
Hứa Quân Dao liếc mắt nhìn biểu cảm của Vũ Nương. Cuối cùng vẫn không nhắc về chuyện ban nãy nàng và Mạc Ảnh Quân nhìn thấy. Hứa Quân Dao cười nhẹ nhận lấy khẩu cung của Sơn Trà. “ Vũ Nương em mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi. Đêm nay để Diên ma ma thay em trực.”
“ Vâng.” Hứa Quân Dao không hỏi trong lòng Vũ Nương cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù biết sớm muộn gì Hứa Quân Dao cũng sẽ biết chuyện này nhưng Vũ Nương không muốn trở thành kẻ đáng thương trong mắt người khác, giống như năm đó.
Vũ Nương đã rời đi, Mạc Ảnh Quân bọc lại áo choàng bên người nàng, thở dài dụ dỗ: “ Nàng yên tâm rồi chứ, trở về nghỉ ngơi nào! Ngoài trời rất lạnh.”
Hứa Quân Dao cũng không từ chối, được hắn nửa ôm nửa dìu trở về Sương viên. Hứa Quân Dao hỏi hắn: “ Chàng có cảm thấy, giữa Mạc Đông và Vũ Nương rất lạ không?”
Mạc Ảnh Quân cười mỉm, chỉnh lại địa long, cởi áo choàng đứng xa nàng, đợi khi xua hết khí lạnh bên người mới lại gần nàng. Hắn lấy khăn ấm giúp nàng lau tay, trả lời câu hỏi của nàng: “ Nàng còn nhớ Vũ Nương trước đó có một vị hôn phu không?”
Hứa Quân Dao gật gật đầu: “ Nhưng mà có liên quan gì tới Mạc Đông cơ chứ? Hay là cái chết của hắn có liên quan tới Mạc Đông?”
Mạc Ảnh Quân cười, lối suy nghĩ của nương tử nhà hắn luôn rất đặc biệt. “ Nói không cũng không phải, mà nói đúng cũng không phải?”
Hứa Quân Dao khó hiểu: “ Rốt cuộc là sao? Chàng mau nói ta nghe đi, đừng làm ta sốt ruột!”
“ Được rồi, nàng uống hết chén sữa này trước rồi ta nói tiếp nhé!”
Hứa Quân Dao ngơ ngác nhìn chén sữa ấm trước mặt, Mạc Ảnh Quân sợ nàng bị lạnh, điều này nàng biết, nhưng Hứa Quân Dao không thích sữa. Luôn cảm thấy sữa ở đây xử lý không tốt, vẫn lưu lại mùi tanh. Nàng do dự, Mạc Ảnh Quân cũng không ép nàng, hắn biết nàng không thích, nhưng tốt cho cơ thể, hắn chỉ có thể dùng cách này. Hơn nữa Mạc Ảnh Quân cũng muốn xem xem tính tò mò của nương tử nhà hắn cao bao nhiêu.
Cuối cùng Hứa Quân Dao vẫn là bưng chén sữa dê lên uống một hơi, nén lại cảm giác khó chịu nơi cổ họng gian nan nuốt xuống. Sau đó ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Mạc Ảnh Quân nhịn không được nghiêng người áp tới, tại môi nàng lưu luyến hôn xuống, hắn không giám làm quá, chỉ nhẹ chà xát hai lần liền thôi, trước khi rời môi còn không quên cắn nhẹ cánh môi nàng. Mạc Ảnh Quân cùng không thích sữa, đặc biệt hôm nay hương vị sữa ở giữa răng môi hai người, lại có một sự cám dỗ không nên lời dối với hắn. Thật tiếc nương tử hắn lại đang có thai, hắn sẽ ghi nhớ và thử lại sau. Hứa Quân Dao nào biết suy nghĩ nhỏ mọn kia của hắn, nàng nhăn mi, trong lòng thầm nghĩ Mạc Ảnh Quân nhất định là cầm tinh con chó, nếu không sao lại thích cắn nàng như vậy?
Mạc Ảnh Quân cũng không biết suy nghĩ này của nàng, nặng nề thở một tiếng. Một lát hắn mới nói: “ Vị hôn phu kia của Vũ Nương chính là Mạc Đông.”
“ Chàng nói cái gì?” Hứa Quân Dao giật mình không kiểm soát, giọng có chút lớn. Bình tĩnh lại liền lấy tay che miệng. Nàng sắp ngu luôn rồi, đây là tình huống gì chứ? Giả chết xong quay về sao? Hay là báo tử nhầm người?
Bên ngoài Diên ma ma canh cửa thấy động tĩnh sợ có chuyện liền gõ nhẹ cửa phòng hai cái. Đây là hỏi ý kiến chủ tử trong phòng, nếu trong phòng người còn thức sẽ nói với ra, còn nếu không thì không được làm ồn nữa. Từ lúc Hứa Quân Dao tới đã không dùng cách này nữa, nhưng giờ Diên ma ma bất đắc dĩ phải làm như thế. Bên trong không còn tiếng động, Diên ma ma mới yên tâm lại đứng một bên cạnh cửa, bà đã làm nô gia không ít phủ nhưng chẳng mấy nơi được như Thần vương phủ, nô tài trực đêm còn được một cái giường xếp nhỏ cũng cái chăn mỏng, cũng không cấm bọn họ ăn uống đêm hay trò truyện chỉ cần không quá lớn tiếng là được. Nữ chủ nhân nơi này là người thiện tâm.
Bên trong, Hứa Quân Dao thấy bên ngoài không còn động tĩnh nữa mới lại rón rén hỏi hắn. “ Vậy là Mạc Đông sợ chuyến đi đó không có ngày trở về nên đã tuyệt tình để người báo với Vũ Nương là hắn đã chết?”
“ Ừm!” Mạc Ảnh Quân đỡ Hứa Quân Dao nằm xuống, dém lại chăn rồi mới nằm xuống bên cạnh, cẩn thận ôm lấy nàng.
Bốn năm trước Mạc Đông về thành báo tin thắng trận, báo tin về sự an toàn của hơn một vạn bộ binh mất tích trước đó bao gồm cả mình. Vô tình Mạc Đông gặp phải Vũ Nương tại Thần vương phủ. Vốn Mạc Đông cho rằng, việc làm trước đó đã khiến nàng hồi tâm chuyển ý, đợi cập kê chọn một gia đình tốt gả đi. Vũ Nương quen Mạc Đông năm 13 tuổi, được hắn cứu sống khi bị cha mẹ ruột bán tới kỹ viện. Từ đó nàng liền theo hắn, năm 14 tuổi được một nhà sư ban duyên, Vệ Tấn mai mối hai người họ thành quan hệ hôn thê hôn phu. Mạc Đông sợ Vũ Nương chịu khổ, để người đưa về kinh thành chăm sóc. Chỉ là không ngờ tới, cũng từ đó mối quan hệ của họ không thể vãn hồi.
Mạc Đông không hề biết Vũ Nương lại cố chấp tới vậy, vì hắn mà mặc áo tang. Vì hắn mà thờ chồng còn chưa làm lễ nghi, vì hắn mà ở lại Thần vương phủ làm nô tỳ. Mạc Đông muốn làm gì đó, nói gì đó nhưng khi Vũ Nương biết được sự thật, niềm vui vẻ trong đôi mắt của nàng biến mất, chỉ còn lại lạnh nhạt vào hờ hững. Mạc Đông đã nghĩ cũng tốt thôi, có lẽ nàng đã có lý do để quên hắn.
Không ngờ tới, sau đó có một lần, Mạc Đông nghe thấy có người mới tới hỏi Vũ Nương, nàng vì sao luôn mặc áo tối màu còn búi tóc phụ nhân. Vũ Nương đáp: “ Phu quân ta đã chết trận xa trường, bảo vệ kinh thành phồn hoa.” Trong mắt Vũ Nương, Mạc Đông nàng quen là một kẻ đã chết. Người trước mặt chỉ là thị vệ của Vương gia, không hơn không kém. Mạc Đông không muốn thấy Vũ Nương cả đời sống như vậy? Nhưng hắn không có cách nào để thay đổi được nàng! Làm sao có thể sưởi ấm được trái tim đã bị đông cứng chứ, hắn đã ném nó vỡ tan tành mà, dùng cái gì để ghép lại đây?