Chương 43
Mà nam tử trẻ tuổi kia lấy từ trong ngực ramột chiếc hầu bao hoa lan đã hơi cũ, dùng ngón tay miết nhẹ lên hoa văn trên đó.Kiểu dáng độc đáo giống hệt như chiếc hầu bao treo trên người của Thôi Hành Chu.Hắn chậm rãi nâng hầu bao lên miệng,ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa lan bên trong, đau lòng nhắm chặt hai mắt: “Miên Đường, trong lòng nàng hận ta, mới không muốn gặp nhau sao?”Bất quá Miên Đường không biết có người đang đau đớn gọi tên của nàng.Bởi vì trên người vô cớ đau nhức, vừa ra khỏi tiệm ngọc cũng đã quá mệt mỏi, vì vậy nàng liền dẫn nhóm người Lý ma ma trở về trọ quán nghỉ ngơi trước.Lý ma ma bảo nhà bếp đưa tới một chậu nước ấm, chườm khăn nóng lên bàn tay và bàn chân bị thương của Miên Đường.Miên Đường thích khoảnh khắc này nhất, chỉ cần kéo ống quần lên, đàng hoàng nằmchườm nóng.Khi chiếc khăn ấm áp được đắp lên, thoải mái nhắm lại mắt to, lông mi run run.Nhưng trong lòng nàng có chuyện nên lo lắng hỏi: “Khi nào thì tướng công tới? Nếu hắn đến muộn mà hội dạo chơi hoa viên kết thúc, coi như đến Thanh Châu tốn công vô ích rồi!”Lý ma ma đã quen với tính khí thích nhọc lòng của Miên Đường, vừa ném chiếc khăn tay vừa nói: “Đông gia nói rằng hai ngày nữa có thể đến đây, nên người cứ yên tâm đi chơi, ngài ấy đã giao phó Mạc Như nói với quản sự ở hoa viên chừa chỗ tốt, nếu muốn xem kịch hài, chuẩn bị cho ngài vị trí gần phía trước, đến lúc đó còn có trà thơm hoa quả nữa.”Miên Đường nghe vậy nội tâm vui mừng, nhưng lại lo lắng Thạch tổng binh háo sắc kia đi dạo chơi hoa viên, nếu nàng lộ diện lại gây rắc rối cho tướng công sẽ không tốt.Lý ma ma cũng không để ý lắm mà nói: “Nghe nói ngày mai Thạch tổng binh muốn cùng Hoài Dương vương mở yến hội ở tửu lâu, người có thể đến đều là gia nhân quý tộc của hai phủ, nào có thời gian rảnh rỗi như vậy đi dạo phố.Vả lại hắn thân là tổng binh, hành động sẽ không vô lý như nương tử nghĩ đâu.Quan nhân sai người nói thay, ngày mai người có thể yên tâm thưởng ngoạn.”Miên Đường nghe lời Lý ma ma nói cũng dần yên tâm.Tướng công thận trọng sắp xếp cũng rất quan tâm chu đáo.Bài tập ở cờ quán của hắn gấp như thế, còn phải lo lịch trình của mình...!Thật sự khiến lòng người ta sinh ra vô số vui sướng.Sau khi vui mừng khôn xiết, Miên Đường nghĩ đến bàn cờ mà mình tạm thời không mua nổi, trong lòng không khỏi có chút thất vọng – không biết đến bao giờ mới có thể kiếm đủ bạc để mua một bàn cờ...Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Miên Đường chải chuốt tươm tất, mặc quần áo xong xuôi đi ra ngoài, còn cố ý đi một vòng xa đến trước tiệm ngọc, chưa thỏa mãn muốn nhìn lại bàn cờ kia.Không ngờ, vừa mới đặt vững bàn cờ trên kệ, chưởng quấy đã bước tới chào hỏi với vẻ mừng rỡ: “Vị phu nhân này, hôm qua ngài có đến đây đúng không?”Liễu Miên Đường mỉm cười nhẹ gật đầu, nghe chưởng quầy nói: “Hình như ngài rất thích bộ bàn cờ này....!Vừa lúc! Vị chủ nhân đặt bàn cờ này là người có mắt cao, ghét bỏ bàn đánh cờ làm không tinh xảo, có tỳ vết, vì vậy thà bỏ tiền đặt cọc cũng không lấy.Ta còn đang sầu khổ không nguôi.Nếu ngài không ghét bỏ, ta lấy rẻ cho ngài có được không?”Miên Đường sau khi nghe xong, kinh ngạc tỉ mỉ nhìn bàn cờ, nhưng không phát hiện ra khuyết điểm nào không thích hợp.Chỉ là hôm qua chưởng quầy hét giá hơn một trăm lượng, cho dù giảm giá một nửa, nàng cũng không có khả năng mua!Nhưng nàng không từ bỏ ý định lại hỏi tiếp: “Giá rẻ bao nhiêu?”Chủ quầy nhìn vào mắt nàng, ngập ngừng nói: “Hai mươi lượng?”Hắn vừa dứt lời, thấy Miên Đường xoay người muốn đi, chưởng quầy vội vàng sửa lời: “Năm lượng! Nếu ngài có thể bỏ ra nổi năm lượng, ta liền bán!”Miên Đường quay người lại, hai mắt long lanh, cười cười với hắn, duỗi ba ngón tay ra nói: “Ba lượng, hơn một đồng cũng không mua!”Miên Đường mỹ mãn mang theo Lý ma ma bước ra khỏi tiệm ngọc, cầm một bàn cờ được bao gói gọn gàng, lòng còn xúc động nói: “Đều nói cửa hàng vàng bạc, ngọc bội lãi lắm, lúc đầu ta còn không tin, bây giờmới tiếp thu được kiến thức.Rõ ràng một bàn cờ giá ba lượng lại có thể bán ra được cả trăm lượng! Chắc chắn không phải là ngọc tốt, chỉ là không biết dùng tiểu xảo gì mà nhìn đắt tiền như vậy! Nhất định khách nhân kia cuối cùng tỉnh ngộ, thà mất tiền đặt cọc cũng phá vỡ thỏa thuận.Không biết hắn đã bị gã thương gia vô lương tâm này lừa bao nhiêu lần rồi?”Miên Đường không để ý chất ngọc là thật hay giả, dù sao nàng chỉ cần trông thật đẹp mắt.Phu quân cũng không phải là vương hầu*, tự nhiên sẽ không chú trọng ngọc thật, ngọc giả.*Hai tước vị vua ban cho công hầu, tước Vương và tước Hầu.Cũng chỉ công danh cao.Nhưng mà Lý ma ma là được nuôi dưỡng từ nhỏ trong Vương phủ phú quý.Đương nhiên, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra bàn cờ là ngọc dương chi thượng hạng.Rõ ràng đó là một bàn cờ trị giá cả trăm lượng, nhưng chưởng quầy thà lấy giá rẻ mà bán cho Miên Đường, đến tột cùng là đang có uẩn khúc gì ở đây?Nghĩ lại ngày hôm qua lúc họ rời khỏi tiệm ngọc, mật thám liền phát hiện có hai nam tử áo đen bám theo suốt chặng đường.Lý ma ma dự đoán, nếu không phải là vì vị nương tử xinh đẹp này lại trêu hoa ghẹo bướm...!Vậy chỉ có thể là cố nhân của Liễu nương tử đến tìm!Có thể phô trương hào phóng như thế, lại khéo léo tặng quà như vậy, ngoại trừ Lục Văn thì còn có thể là ai?Nghĩ đến đây, Hồ thị tự nhiên không dám chậm trễ, chỉ ra hiệu ám vệ vội vàng báo tin cho Vương gia.Lúc này, Hoài Dương Vương đang xã giao với Thạch Nghĩa Khoan trong tửu lâu lớn nhất ở Thanh Châu.Thạch Nghĩa Khoan là một kẻ mua danh cầu lợi, lấy việc mình là học trò của Khánh Trúc tiên sinh - một họa sư và nhà thư pháp nổi tiếng mà vô cùng cao ngạo.Năm nay là kỷ niệm tròn 15 năm bái sư của hắn, để nhắc nhở thiên hạ về thân phận kế tục thư họa của mình, vì vậy cho mời tất cả các nhà thư họa nổi danh ở Giang Nam tề tụ lại, cùng nhau học hỏi.Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là Hoài Dương vương luôn bận rộn với công việc của mình vậy mà cũng hạ mình đến tham gia góp vui.Nghĩ đến hành động xoa dịu phản tặc của mình mấy ngày nay đã khiến vị Vương gia này thấy không thoải mái.Có thể làm cho Hoài Dương vương khó chịu, chính là làm cho đương kim hoàng để vui vẻ.Thạch Nghĩa Khoan cảm thấy mình đã có một nước đi tuyệt vời trong ván cờ này, đối với Hoài Dương Vương càng tươi cười ân cần hơn.“Hoài Dương Vương, thư pháp chữ thảo của ngài nổi danh khắp thiên hạ, lần này tại đại hội thư họa cần phải vung mực một phen, để các đồng liềucó thể nhìn cho đã mắt!”*đồng liệu: Bạn cùng làm quan với nhau thời xưaNói xong lời này, đám quan viên đi cùng liên tục gật đầu.Mà Thôi Hành Chu khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt như không, chỉ nâng ly rượu trong tay lên.Mặc dù duy trì phép tắc xã giao tử tế, nhưng cũng không thân thiện, nhất thời làm cho tiệc rượu hơi có vẻ gượng gạo khó xử..