CHƯƠNG 22: TẠI SAO LẠI CÓ THỂ NGANG NGƯỢC NHƯ VẬY?
CHƯƠNG 22: TẠI SAO LẠI CÓ THỂ NGANG NGƯỢC NHƯ VẬY?
Cô đang định phản kháng thì anh đã rời ra, nụ cười mờ ám vô cùng: “Vậy nhất định là em có nhớ hơi thở của anh.”
“Anh…” Cố Duyên ghét bỏ dùng tay áo lau đôi môi đỏ hồng của mình, tức đến mức không nói nên lời.
“Nếu lần sau còn để anh biết em định bỏ con của anh, anh sẽ khiến em chết thảm hơn con đó.” Lời sau đó của người đàn ông này khiến Cố Duyên sợ đến ngây người, cánh tay đang lau môi dừng giữa không trung, mồm miệng há hốc.
Con của anh...
Con của anh...
Cuối cùng Cố Duyên cũng hơi hiểu ra, anh chính là người đàn ông ăn sạch mình sau đó bốc hơi khỏi thế gian? Sao có thể chứ? Tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Không, suy nghĩ kỹ một chút thì thực ra chẳng hề có chút trùng hợp nào cả, anh đến tận cửa cưỡng ép lôi cô ra khỏi phòng phẫu thuật, đây là chuyện mà anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi.
Cố Duyên vẫn có thể mơ hồ nhớ ra người đàn ông kia rất cao, thân hình đẹp, toàn thân toát ra hơi thở quý tộc, thực sự rất giống người đàn ông ở trước mặt.
Thì ra anh không hề bốc hơi khỏi thế gian, không hề rời khỏi thành phố này, chỉ là đứng ở một nơi mình không thể nhìn thấy được mà thôi.
Nhưng làm sao anh biết cô mang thai? Ngay bản thân cô cũng phải đến tối qua mới biết mà.
Cô nhớ ra trước đây Dương Xinh Xinh từng nói với cô về thân phận của người đàn ông này, là ông chủ đằng sau khách sạn cao cấp kia, đây đúng là thân phận thật của anh sao?
Tất cả những nỗi băn khoăn đều có vẻ thần bí như vậy, Cố Duyên rất muốn hỏi rõ từng chút một, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn im lặng như vậy, bộ dạng lạnh như băng giá, vốn không giống như người sẽ bằng lòng mở miệng giải thích.
“Lần đó là tôi không đúng, giờ tôi xin lỗi anh một tiếng, nhưng đứa bé không thể để lại, bởi vì tôi đã là mợ hai của nhà họ Ngự rồi.” Cô bình tĩnh mở miệng.
Người đàn ông lại một lần nữa đeo kính râm lên mặt, lui về phía sau, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế: “Em đã biết mình không đúng, vậy thì anh sẽ cho em một cơ hội chuộc tội, bảo vệ con của anh cho tốt. Nếu không người chết thảm không chỉ có mình em, còn có hai đồng lõa là Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh.”
Nói đến Sương Sương và Xinh Xinh, lúc này Cố Duyên mới nhớ tới vừa rồi anh hạ lệnh trừng trị họ, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.
Giống như nhìn thấu nỗi lo của cô, người đàn ông lại nói: “Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, họ sẽ không sao hết.”
“Sao anh có thể ngang ngược như vậy chứ?” Cố Duyên tức giận, đứa con trong bụng của cô, còn cô thì sống trong sự soi xét của bà hai, muốn cô bảo vệ tốt cho đứa bé này? Đến lúc đó sợ rằng ngay cả chính mình cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Đương nhiên, những thứ này đều không phải thứ người đàn ông đeo kính râm kia bận tâm, anh vẫn không trả lời câu hỏi kia theo thói quen, nhếch khóe miệng bình thản nói: “Em có thể xuống xe rồi.”
Cố Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện mình đã trở lại cổng ngôi nhà của nhà họ Ngự, vừa rồi chỉ mải lo lắng và nghĩ đến chuyện kia nên căn bản không để ý hướng đi của xe. Tưởng rằng anh sẽ lôi cô đến chỗ không người rồi bỏ lại, không ngờ anh lại đưa cô về biệt thự nhà họ Ngự.
Cô đẩy cửa xe ra, định xuống xe, chân vừa bước ra được một nửa lại thu lại, quay đầu nhìn anh: “Vậy tôi có thể biết tên anh không?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô không nói gì, rõ ràng là đang chần chừ, một lát sau mới mở miệng thốt ra hai chữ: “Phong Tùy.”
Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu cho một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, người đàn ông đó lập tức đưa một tấm danh thiếp vàng cho cô.
“Đây là số điện thoại của anh, có chuyện gì có thể gọi số này để tìm anh.” Anh nói.
Cố Duyên nhìn sang tấm danh thiếp nhưng không cầm lấy, cô đóng sầm cửa xe rời đi, cũng không hề quay đầu lại.
Cô không cho rằng mình có thể giữ được đứa bé này, cũng không cho rằng tìm anh sẽ có tác dụng, còn về đứa bé này... Cô cũng không biết nên làm sao với nó nữa.
Buổi tối, Cố Duyên nhận được điện thoại của Dương Xinh Xinh, cô khóc lóc kể rằng quản lý Trần của quán rượu bị đuổi việc rồi, nguyên nhân là do lắm miệng tiết lộ thông tin của ông chủ khách sạn.
Quản lý Trần chắc chắn là do Dương Xinh Xinh làm lộ tin tức ra ngoài, bởi vì hắn chỉ đề cập đến ông chủ phía sau thần bí trước mặt mỗi Dương Xinh Xinh, nên đã đề nghị chia tay.
Vất vả lắm mới kiếm được người có tiền, không ngờ lại cứ thế mà làm tuột mất.
Cố Duyên biết, lúc Dương Xinh Xinh vừa đau lòng cũng sẽ vừa nghi ngờ mình, cô cảm thấy cả tinh thần lẫn thể lực đều mệt mỏi vô cùng, ngay cả lời giải thích cũng chẳng buồn nói.
Cũng chẳng có tâm tư mà nghĩ ngợi về ông chủ phía sau trong truyền thuyết kia, cũng chính là cha của con cô, làm sao biết được quản lý Trần tiết lộ bí mật cho Dương Xinh Xinh, vì sao lại hiểu rõ chuyện của mình như nắm trong lòng bàn tay như vậy, càng lười đoán thân phận thật của anh.
Bởi vì lúc này cô đang phiền lòng, đang băn khoăn chuyện quan trong hơn.
Cô đang định phản kháng thì anh đã rời ra, nụ cười mờ ám vô cùng: “Vậy nhất định là em có nhớ hơi thở của anh.”
“Anh…” Cố Duyên ghét bỏ dùng tay áo lau đôi môi đỏ hồng của mình, tức đến mức không nói nên lời.
“Nếu lần sau còn để anh biết em định bỏ con của anh, anh sẽ khiến em chết thảm hơn con đó.” Lời sau đó của người đàn ông này khiến Cố Duyên sợ đến ngây người, cánh tay đang lau môi dừng giữa không trung, mồm miệng há hốc.
Con của anh...
Con của anh...
Cuối cùng Cố Duyên cũng hơi hiểu ra, anh chính là người đàn ông ăn sạch mình sau đó bốc hơi khỏi thế gian? Sao có thể chứ? Tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Không, suy nghĩ kỹ một chút thì thực ra chẳng hề có chút trùng hợp nào cả, anh đến tận cửa cưỡng ép lôi cô ra khỏi phòng phẫu thuật, đây là chuyện mà anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi.
Cố Duyên vẫn có thể mơ hồ nhớ ra người đàn ông kia rất cao, thân hình đẹp, toàn thân toát ra hơi thở quý tộc, thực sự rất giống người đàn ông ở trước mặt.
Thì ra anh không hề bốc hơi khỏi thế gian, không hề rời khỏi thành phố này, chỉ là đứng ở một nơi mình không thể nhìn thấy được mà thôi.
Nhưng làm sao anh biết cô mang thai? Ngay bản thân cô cũng phải đến tối qua mới biết mà.
Cô nhớ ra trước đây Dương Xinh Xinh từng nói với cô về thân phận của người đàn ông này, là ông chủ đằng sau khách sạn cao cấp kia, đây đúng là thân phận thật của anh sao?
Tất cả những nỗi băn khoăn đều có vẻ thần bí như vậy, Cố Duyên rất muốn hỏi rõ từng chút một, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn im lặng như vậy, bộ dạng lạnh như băng giá, vốn không giống như người sẽ bằng lòng mở miệng giải thích.
“Lần đó là tôi không đúng, giờ tôi xin lỗi anh một tiếng, nhưng đứa bé không thể để lại, bởi vì tôi đã là mợ hai của nhà họ Ngự rồi.” Cô bình tĩnh mở miệng.
Người đàn ông lại một lần nữa đeo kính râm lên mặt, lui về phía sau, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế: “Em đã biết mình không đúng, vậy thì anh sẽ cho em một cơ hội chuộc tội, bảo vệ con của anh cho tốt. Nếu không người chết thảm không chỉ có mình em, còn có hai đồng lõa là Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh.”
Nói đến Sương Sương và Xinh Xinh, lúc này Cố Duyên mới nhớ tới vừa rồi anh hạ lệnh trừng trị họ, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.
Giống như nhìn thấu nỗi lo của cô, người đàn ông lại nói: “Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, họ sẽ không sao hết.”
“Sao anh có thể ngang ngược như vậy chứ?” Cố Duyên tức giận, đứa con trong bụng của cô, còn cô thì sống trong sự soi xét của bà hai, muốn cô bảo vệ tốt cho đứa bé này? Đến lúc đó sợ rằng ngay cả chính mình cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Đương nhiên, những thứ này đều không phải thứ người đàn ông đeo kính râm kia bận tâm, anh vẫn không trả lời câu hỏi kia theo thói quen, nhếch khóe miệng bình thản nói: “Em có thể xuống xe rồi.”
Cố Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện mình đã trở lại cổng ngôi nhà của nhà họ Ngự, vừa rồi chỉ mải lo lắng và nghĩ đến chuyện kia nên căn bản không để ý hướng đi của xe. Tưởng rằng anh sẽ lôi cô đến chỗ không người rồi bỏ lại, không ngờ anh lại đưa cô về biệt thự nhà họ Ngự.
Cô đẩy cửa xe ra, định xuống xe, chân vừa bước ra được một nửa lại thu lại, quay đầu nhìn anh: “Vậy tôi có thể biết tên anh không?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô không nói gì, rõ ràng là đang chần chừ, một lát sau mới mở miệng thốt ra hai chữ: “Phong Tùy.”
Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu cho một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, người đàn ông đó lập tức đưa một tấm danh thiếp vàng cho cô.
“Đây là số điện thoại của anh, có chuyện gì có thể gọi số này để tìm anh.” Anh nói.
Cố Duyên nhìn sang tấm danh thiếp nhưng không cầm lấy, cô đóng sầm cửa xe rời đi, cũng không hề quay đầu lại.
Cô không cho rằng mình có thể giữ được đứa bé này, cũng không cho rằng tìm anh sẽ có tác dụng, còn về đứa bé này... Cô cũng không biết nên làm sao với nó nữa.
Buổi tối, Cố Duyên nhận được điện thoại của Dương Xinh Xinh, cô khóc lóc kể rằng quản lý Trần của quán rượu bị đuổi việc rồi, nguyên nhân là do lắm miệng tiết lộ thông tin của ông chủ khách sạn.
Quản lý Trần chắc chắn là do Dương Xinh Xinh làm lộ tin tức ra ngoài, bởi vì hắn chỉ đề cập đến ông chủ phía sau thần bí trước mặt mỗi Dương Xinh Xinh, nên đã đề nghị chia tay.
Vất vả lắm mới kiếm được người có tiền, không ngờ lại cứ thế mà làm tuột mất.
Cố Duyên biết, lúc Dương Xinh Xinh vừa đau lòng cũng sẽ vừa nghi ngờ mình, cô cảm thấy cả tinh thần lẫn thể lực đều mệt mỏi vô cùng, ngay cả lời giải thích cũng chẳng buồn nói.
Cũng chẳng có tâm tư mà nghĩ ngợi về ông chủ phía sau trong truyền thuyết kia, cũng chính là cha của con cô, làm sao biết được quản lý Trần tiết lộ bí mật cho Dương Xinh Xinh, vì sao lại hiểu rõ chuyện của mình như nắm trong lòng bàn tay như vậy, càng lười đoán thân phận thật của anh.
Bởi vì lúc này cô đang phiền lòng, đang băn khoăn chuyện quan trong hơn.