CHƯƠNG 24: ĐỨA BÉ LÀ CỦA AI?
CHƯƠNG 24: ĐỨA BÉ LÀ CỦA AI?
Bà hai không nhịn được mà lên tiếng ngăn hai người đấu võ mồm lại, lạnh lùng nhìn Cố Duyên: “Nói, đứa bé là của ai!”
Đứa bé là của ai? Chính bản thân Cố Duyên cũng muốn biết, người đàn ông chỉ có duyên gặp mặt một lần kia rốt cuộc là ai? Ai có thể nói cho cô biết đây?
Cô thản nhiên đáp: “Mẹ hai nói lời này không cảm thấy kì lạ sao?”
“Xem ra không dạy dỗ, thì cô sẽ không định nói thật nhỉ.” Bà hai cắn răng nói xong, liền quay đầu đưa mắt ra hiệu cho chị Lưu luôn túc trực bên mình, chị ta lập tức đứng ra phía sau Cố Duyên, hung dữ đá một cước vào phía sau đầu gối của cô. Cố Duyên mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
“Thấy chiếc roi da trong tay chị Lưu chưa? Nếu không muốn da tróc thịt bong thì nói thật ra người đàn ông đó là ai.” Bà hai vừa dứt lời, chị Lưu liền rất phối hợp mà đưa roi da trong tay lên trước mặt cô, lắc qua lắc lại.
Đó là một chiếc roi da nhìn thì có vẻ vô hại, quấn trên tay chị Lưu như một con rắn vậy.
Quất trên người nhất định sẽ rất đau.
Cô nghĩ.
Nhưng cô vẫn kiên trì ngậm miệng không nói, bởi vì đây là đường sống duy nhất của cô.
Chị Lưu được bà hai nuôi bên mình, ác độc vô cùng, chủ nhân còn chưa kịp ra lệnh chị ta đã không chờ được mà quất roi da lên người Cố Duyên.
Một roi quất xuống cả người như bị lửa đốt, đau thấu tim gan, đàn ông cũng chưa chắc chịu được nỗi đau này.
Cố Duyên chỉ là một cô gái, lập tức toét máu, cô cắn răng nằm sấp trên mặt đất, cố nhịn nhưng sau mấy roi thì cũng không nhịn được mà kêu lên.
“Cho cô cơ hội nói thật cô lại không nói, nhìn cô cứng miệng kìa, xem cô có nói hay không...” Chị Lưu vừa ra sức quất roi vừa nói lẩm bẩm. Hoàn toàn không để ý tới chuyện Cố Duyên đang đau đến mức lăn qua lăn lại kia có mang thai hay không, có phải là cô gái yếu đuối hay không, như muốn đem hết bực tức mà thường ngày bản thân phải chịu khi ở bên bà hai xả hết vào lúc này.
Thấy Cố Duyên bị đánh, Ngự Tứ nóng lòng, tóm lấy góc áo của chị Lưu kêu gào ầm ĩ: “Không được đánh chị Cố! Không được đánh chị ấy!”
Thấy chị Lưu không dừng tay, Ngự Tứ lao đến bên người Cố Duyên, đưa thân mình ra bảo vệ cô, lo lắng đến nỗi nước mắt cũng sắp tuôn rơi: “Chị còn đánh chị Cố, tôi sẽ nói cho cha, kêu cha nhốt chị vào vườn sau!”
Sự đáng sợ của vườn sau, dù có là đứa ngốc như anh cũng biết được.
“Ngự Tứ, tên ngốc nhà em!” Dung Kim đi tới lôi anh từ bên người Cố Duyên ra, vừa lớn tiếng nói: “Chị Cố của em lăng loàn với người đàn ông khác bên ngoài, cắm cặp sừng lớn như vậy lên đầu em vậy mà em vẫn bênh vực cô ta sao?”
“Chị Cố mới không thèm lăng loàn với người đàn ông khác!” Ngự Tứ không phục.
Dung Kim lười giải thích thêm với anh, đưa mắt ra hiệu người làm đưa cậu chủ đi, khó khăn lắm ông Ngự mới đi công tác xa, không nhân cơ hội này xử lý Cố Duyên thì về sau sẽ càng không có cơ hội.
Ngự Tứ bị ép lôi đi, người trong phòng đều ngồi nghiêm chỉnh, không ngờ bà hai dạy dỗ Cố Duyên bằng cách tàn nhẫn đến vậy. Thấy Cố Duyên đã chảy máu đầm đìa, một cô gái cuối cùng cũng không dám nhìn nữa, đi tới trước mặt bà hai nói: “Dì à, mau kêu chị Lưu dừng tay đi, còn đánh như vậy nữa thì đứa bé trong bụng sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Mộng Châu, cô có lầm hay không vậy? Đứa bé này mà giữ lại sẽ hủy hoại danh tiếng nhà họ Ngự, sảy rồi không phải càng tốt sao!” Dung Kim dứt lời, chạy đến ngồi bên người bà hai, ôm cánh tay của bà ta: “Mẹ, mẹ không thể nhẹ dạ, bây giờ phải trừng trị cô ta ngay, nếu cha mà về thì không còn cơ hội đâu.”
Tuy bà hai một lòng muốn hại chết cái thai trong bụng Cố Duyên, nhưng khi thấy Dung Kim gấp gáp như vậy, bà vẫn rất không vui trừng mắt nhìn cô ta. Đương nhiên, bà ta cũng không hề hạ lệnh kêu chị Lưu dừng lại.
Roi da của chị Lưu cứ không ngừng quất xuống cho đến khi Cố Duyên quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích thì mới dừng lại, trên mặt roi dính đầy vết máu của Cố Duyên, dưới ánh mặt trời trông có vẻ khát máu và tàn nhẫn, trông như bà la sát vừa mới trở về từ chiến trường.
Cố Duyên co quắp người trên mặt đất, từ đầu đến cuối hai tay đều không hề rời khỏi bụng, rời khỏi cốt nhục của cô.
Nỗi đau thấu xương từ bốn phương tám hướng bủa vây, trong lòng không ngừng gào thét: Để mình chết như vậy đi, cứ chết như vậy đi.
Từ khi gả vào nhà họ Ngự, cô đã không biết ý nghĩa của việc bản thân còn sống là gì, nếu ngay cả cốt nhục của mình cũng không bảo vệ được, sống lại càng không có ý nghĩa.
Chết cũng tốt, đến một nơi không còn đau khổ nữa, không có Phong Thanh, không có Tô Điền, không có cha mẹ, không có người nhà họ Ngự nữa...
Chỉ có cô và con!
Chậm rãi nhắm mắt, cô dường như thấy được điểm cuối của cuộc đời, vừa gần vừa xa, đi thế nào cũng không đến được!
Cuối cùng, cô mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Bà hai không nhịn được mà lên tiếng ngăn hai người đấu võ mồm lại, lạnh lùng nhìn Cố Duyên: “Nói, đứa bé là của ai!”
Đứa bé là của ai? Chính bản thân Cố Duyên cũng muốn biết, người đàn ông chỉ có duyên gặp mặt một lần kia rốt cuộc là ai? Ai có thể nói cho cô biết đây?
Cô thản nhiên đáp: “Mẹ hai nói lời này không cảm thấy kì lạ sao?”
“Xem ra không dạy dỗ, thì cô sẽ không định nói thật nhỉ.” Bà hai cắn răng nói xong, liền quay đầu đưa mắt ra hiệu cho chị Lưu luôn túc trực bên mình, chị ta lập tức đứng ra phía sau Cố Duyên, hung dữ đá một cước vào phía sau đầu gối của cô. Cố Duyên mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
“Thấy chiếc roi da trong tay chị Lưu chưa? Nếu không muốn da tróc thịt bong thì nói thật ra người đàn ông đó là ai.” Bà hai vừa dứt lời, chị Lưu liền rất phối hợp mà đưa roi da trong tay lên trước mặt cô, lắc qua lắc lại.
Đó là một chiếc roi da nhìn thì có vẻ vô hại, quấn trên tay chị Lưu như một con rắn vậy.
Quất trên người nhất định sẽ rất đau.
Cô nghĩ.
Nhưng cô vẫn kiên trì ngậm miệng không nói, bởi vì đây là đường sống duy nhất của cô.
Chị Lưu được bà hai nuôi bên mình, ác độc vô cùng, chủ nhân còn chưa kịp ra lệnh chị ta đã không chờ được mà quất roi da lên người Cố Duyên.
Một roi quất xuống cả người như bị lửa đốt, đau thấu tim gan, đàn ông cũng chưa chắc chịu được nỗi đau này.
Cố Duyên chỉ là một cô gái, lập tức toét máu, cô cắn răng nằm sấp trên mặt đất, cố nhịn nhưng sau mấy roi thì cũng không nhịn được mà kêu lên.
“Cho cô cơ hội nói thật cô lại không nói, nhìn cô cứng miệng kìa, xem cô có nói hay không...” Chị Lưu vừa ra sức quất roi vừa nói lẩm bẩm. Hoàn toàn không để ý tới chuyện Cố Duyên đang đau đến mức lăn qua lăn lại kia có mang thai hay không, có phải là cô gái yếu đuối hay không, như muốn đem hết bực tức mà thường ngày bản thân phải chịu khi ở bên bà hai xả hết vào lúc này.
Thấy Cố Duyên bị đánh, Ngự Tứ nóng lòng, tóm lấy góc áo của chị Lưu kêu gào ầm ĩ: “Không được đánh chị Cố! Không được đánh chị ấy!”
Thấy chị Lưu không dừng tay, Ngự Tứ lao đến bên người Cố Duyên, đưa thân mình ra bảo vệ cô, lo lắng đến nỗi nước mắt cũng sắp tuôn rơi: “Chị còn đánh chị Cố, tôi sẽ nói cho cha, kêu cha nhốt chị vào vườn sau!”
Sự đáng sợ của vườn sau, dù có là đứa ngốc như anh cũng biết được.
“Ngự Tứ, tên ngốc nhà em!” Dung Kim đi tới lôi anh từ bên người Cố Duyên ra, vừa lớn tiếng nói: “Chị Cố của em lăng loàn với người đàn ông khác bên ngoài, cắm cặp sừng lớn như vậy lên đầu em vậy mà em vẫn bênh vực cô ta sao?”
“Chị Cố mới không thèm lăng loàn với người đàn ông khác!” Ngự Tứ không phục.
Dung Kim lười giải thích thêm với anh, đưa mắt ra hiệu người làm đưa cậu chủ đi, khó khăn lắm ông Ngự mới đi công tác xa, không nhân cơ hội này xử lý Cố Duyên thì về sau sẽ càng không có cơ hội.
Ngự Tứ bị ép lôi đi, người trong phòng đều ngồi nghiêm chỉnh, không ngờ bà hai dạy dỗ Cố Duyên bằng cách tàn nhẫn đến vậy. Thấy Cố Duyên đã chảy máu đầm đìa, một cô gái cuối cùng cũng không dám nhìn nữa, đi tới trước mặt bà hai nói: “Dì à, mau kêu chị Lưu dừng tay đi, còn đánh như vậy nữa thì đứa bé trong bụng sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Mộng Châu, cô có lầm hay không vậy? Đứa bé này mà giữ lại sẽ hủy hoại danh tiếng nhà họ Ngự, sảy rồi không phải càng tốt sao!” Dung Kim dứt lời, chạy đến ngồi bên người bà hai, ôm cánh tay của bà ta: “Mẹ, mẹ không thể nhẹ dạ, bây giờ phải trừng trị cô ta ngay, nếu cha mà về thì không còn cơ hội đâu.”
Tuy bà hai một lòng muốn hại chết cái thai trong bụng Cố Duyên, nhưng khi thấy Dung Kim gấp gáp như vậy, bà vẫn rất không vui trừng mắt nhìn cô ta. Đương nhiên, bà ta cũng không hề hạ lệnh kêu chị Lưu dừng lại.
Roi da của chị Lưu cứ không ngừng quất xuống cho đến khi Cố Duyên quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích thì mới dừng lại, trên mặt roi dính đầy vết máu của Cố Duyên, dưới ánh mặt trời trông có vẻ khát máu và tàn nhẫn, trông như bà la sát vừa mới trở về từ chiến trường.
Cố Duyên co quắp người trên mặt đất, từ đầu đến cuối hai tay đều không hề rời khỏi bụng, rời khỏi cốt nhục của cô.
Nỗi đau thấu xương từ bốn phương tám hướng bủa vây, trong lòng không ngừng gào thét: Để mình chết như vậy đi, cứ chết như vậy đi.
Từ khi gả vào nhà họ Ngự, cô đã không biết ý nghĩa của việc bản thân còn sống là gì, nếu ngay cả cốt nhục của mình cũng không bảo vệ được, sống lại càng không có ý nghĩa.
Chết cũng tốt, đến một nơi không còn đau khổ nữa, không có Phong Thanh, không có Tô Điền, không có cha mẹ, không có người nhà họ Ngự nữa...
Chỉ có cô và con!
Chậm rãi nhắm mắt, cô dường như thấy được điểm cuối của cuộc đời, vừa gần vừa xa, đi thế nào cũng không đến được!
Cuối cùng, cô mệt mỏi, ngủ thiếp đi.