CHƯƠNG 26: YÊU CHỊ CỐ NHẤT
CHƯƠNG 26: YÊU CHỊ CỐ NHẤT
“Yên tâm đi, trước đây lúc tôi sinh Ngự Băng cũng bị yêu cầu kiểm tra như vậy.” Lúc nói lời này bà Ngự hơi oán hận liếc nhìn ông Ngự, đứng dậy, nói: “Việc này cứ làm như vậy đi, lát nữa đi theo chị Lương đến chỗ bác sĩ Chung làm xét nghiệm.”
Bà hai đi rồi, mọi người cũng giải tán hết, trong phòng ngủ chỉ còn lại Cố Duyên và Ngự Tứ.
Ngự Tứ lấy lòng lắc cánh tay Cố Duyên nói: “Chị Cố, chị đừng buồn nhé, về sau em sẽ đối tốt với chị và con.”
Cố Duyên ngước mắt nhìn anh, trong lòng vô cùng đau khổ.
Kẻ ngốc đúng là kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu, ngày ngày đều vui vẻ sống yên lành.
Nếu anh không ngốc như vậy, có khi nào sẽ giống bọn họ, ngày ngày đều nghĩ cách đuổi cô ra khỏi nhà họ Ngự nhỉ? Chắc chắn rồi, người bị cắm sừng là anh mà.
Cố Duyên xoay người đưa lưng về phía anh, vết thương trên người vẫn rất đau, đau thấu xương, nhưng vẫn không đổi được sự bình an cho con, tiếp theo đang đợi hai mẹ con họ là những gì đây, cô không dám nghĩ tới.
Nằm trên bàn phẫu thuật, trong bụng Cố Duyên lạnh ngắt, nước mắt dâng lên, chảy xuống từ khóe mắt.
Cô không biết ý nghĩa của việc mình nằm đây là gì, chỉ vì kéo dài một chút thời gian sao?
Bác sĩ Chung là một người có biểu cảm nghiêm túc, nhưng vẫn bị giọt nước mắt nho nhỏ của Cố Duyên đả động, sóng gió trong nhà họ Ngự ông đều nhìn thấy hết, kể cả những người phụ nữ mất tích.
Chỉ là ông luôn không thích xía mũi vào chuyện người khác nên chưa từng nhiều lời hỏi kĩ, đến nhìn thêm ông cũng chẳng muốn. Chỉ có nước mắt của Cố Duyên khiến ông khó mà dám nhìn thẳng.
“Nếu đã chọn con đường này rồi thì phải đối mặt với nó thôi, khóc cũng đâu giải quyết được vấn đề.” Ông nói.
“Tôi biết, chỉ là tôi không muốn con mình còn chưa kịp thành hình mà đã bị tôi liên lụy.”
“Đến bản thân mình còn khó bảo toàn, còn nghĩ đến nó làm gì chứ?”
“Nó là người duy nhất không nỡ từ bỏ.”
Đúng vậy, ngoại trừ đứa bé này, cô còn thứ gì không nỡ từ bỏ chứ? Người nhà thân nhất đã tàn nhẫn bán mình vào ngôi nhà đáng sợ này, Phong Thanh muốn kết hôn với người đàn bà khác, chồng trên danh nghĩa không thể bảo vệ cô.
Cô còn có cái gì? Cái gì cũng không có!
Biệt thự nhà họ Ngự là căn nhà có vườn kiểu châu Âu, chiếm diện tích rất lớn, riêng vườn sau kia cũng đủ để người khác đi dạo mất một tiếng đồng hồ rồi.
Một đường đá nhỏ quanh co khúc khuỷu kéo dài thẳng đến cuối vườn sau, cây thuỷ sam bên đường san sát, hoa cỏ vây quanh. Ngoài mấy người làm thỉnh thoảng xuất hiện ra thì hầu như con đường nhỏ này không có người đến.
Vết thương của Cố Duyên đã khá hơn một chút, không còn đau đớn khó chịu nữa.
Gả vào nhà họ Ngự sắp hai tháng rồi, nơi cô thường ở nhất là phòng ngủ và ban công, nếu không phải Ngự Tứ cứ quấn lấy đòi đi bắt bướm trong vườn hoa thì đến cửa phòng ngủ cô cũng lười bước ra.
Tỉ mỉ đánh giá cấu tạo của vườn sau, Cố Duyên càng nhìn càng cảm thấy nó thần bí và âm u.
Cũng khó trách Dung Kim và mấy cô cậu kia không đến đây sinh hoạt, khu vườn như vậy, đúng là khiến người ta muốn nổi da gà mà.
“Chị Cố, chị đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy? Người ta đã gọi chị mấy lần rồi đấy.” Ngự Tứ ôm một tập giấy vẽ mà các bạn nhỏ mẫu giáo hay chơi đứng bên cạnh người cô, vẻ mặt không vui.
Mấy ngày nay vì để anh bỏ mấy thói quen xấu như chơi dế, bươm bướm và chuồn chuồn, Cố Duyên đã rất kiên nhẫn dạy anh vẽ, Ngự Tứ coi như cũng phối hợp, đã vẽ cả một buổi sáng rồi.
Cố Duyên không nhìn bức vẽ của anh, dùng cằm chỉ về phía vườn sau hỏi: “Nhà họ Ngự các người thực sự có phòng tối ư?”
“Có mà, mẹ hai nói nơi đó dành cho những người không ngoan ở, bên trong có chuột, có sâu bọ, rất đáng sợ đó.” Ngự Tứ ngồi bên người cô, cúi đầu tiếp tục vẽ.
Lời của anh khiến toàn thân Cố Duyên liền nổi da gà, cuộc đời này cô sợ nhất chính là chuột!
“Vậy... Nếu chị bị nhốt vào đó em sẽ làm gì?”
“Sẽ không đâu, chị Cố sẽ không bị nhốt vào đó đâu.” Ngự Tứ ném giấy bút, lắc lắc cánh tay của cô lo lắng nói: “Chị Cố nghe lời như vậy, đối xử với em lại tốt như vậy, sao có thể bị nhốt vào đó chứ.”
“Chị nói là nếu như.”
“Nếu chị Cố bị nhốt vào đó, em nhất định sẽ cứu chị ra.” Ngự Tứ trịnh trọng gật đầu hứa hẹn.
Trông cậy vào anh cứu vốn là chuyện rất không thực tế, hôm đó lúc cô bị đánh cũng đã biết rồi, nhưng những lời này của anh vẫn khiến cô cảm thấy vui mừng và an ủi, trong mắt hiện lên màn sương, lấy tay xoa đầu anh: “Coi như không uổng công chị thương em.”
“Em yêu chị Cố nhất.” Ngự Tứ tiếp tục lấy lòng, còn rất ngây thơ dựa đầu vào vai cô rồi cọ tới cọ lui.
Yêu nhất... Cố Duyên thầm buồn cười trong lòng, rốt cuộc anh có hiểu gì là yêu không?
“Yên tâm đi, trước đây lúc tôi sinh Ngự Băng cũng bị yêu cầu kiểm tra như vậy.” Lúc nói lời này bà Ngự hơi oán hận liếc nhìn ông Ngự, đứng dậy, nói: “Việc này cứ làm như vậy đi, lát nữa đi theo chị Lương đến chỗ bác sĩ Chung làm xét nghiệm.”
Bà hai đi rồi, mọi người cũng giải tán hết, trong phòng ngủ chỉ còn lại Cố Duyên và Ngự Tứ.
Ngự Tứ lấy lòng lắc cánh tay Cố Duyên nói: “Chị Cố, chị đừng buồn nhé, về sau em sẽ đối tốt với chị và con.”
Cố Duyên ngước mắt nhìn anh, trong lòng vô cùng đau khổ.
Kẻ ngốc đúng là kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu, ngày ngày đều vui vẻ sống yên lành.
Nếu anh không ngốc như vậy, có khi nào sẽ giống bọn họ, ngày ngày đều nghĩ cách đuổi cô ra khỏi nhà họ Ngự nhỉ? Chắc chắn rồi, người bị cắm sừng là anh mà.
Cố Duyên xoay người đưa lưng về phía anh, vết thương trên người vẫn rất đau, đau thấu xương, nhưng vẫn không đổi được sự bình an cho con, tiếp theo đang đợi hai mẹ con họ là những gì đây, cô không dám nghĩ tới.
Nằm trên bàn phẫu thuật, trong bụng Cố Duyên lạnh ngắt, nước mắt dâng lên, chảy xuống từ khóe mắt.
Cô không biết ý nghĩa của việc mình nằm đây là gì, chỉ vì kéo dài một chút thời gian sao?
Bác sĩ Chung là một người có biểu cảm nghiêm túc, nhưng vẫn bị giọt nước mắt nho nhỏ của Cố Duyên đả động, sóng gió trong nhà họ Ngự ông đều nhìn thấy hết, kể cả những người phụ nữ mất tích.
Chỉ là ông luôn không thích xía mũi vào chuyện người khác nên chưa từng nhiều lời hỏi kĩ, đến nhìn thêm ông cũng chẳng muốn. Chỉ có nước mắt của Cố Duyên khiến ông khó mà dám nhìn thẳng.
“Nếu đã chọn con đường này rồi thì phải đối mặt với nó thôi, khóc cũng đâu giải quyết được vấn đề.” Ông nói.
“Tôi biết, chỉ là tôi không muốn con mình còn chưa kịp thành hình mà đã bị tôi liên lụy.”
“Đến bản thân mình còn khó bảo toàn, còn nghĩ đến nó làm gì chứ?”
“Nó là người duy nhất không nỡ từ bỏ.”
Đúng vậy, ngoại trừ đứa bé này, cô còn thứ gì không nỡ từ bỏ chứ? Người nhà thân nhất đã tàn nhẫn bán mình vào ngôi nhà đáng sợ này, Phong Thanh muốn kết hôn với người đàn bà khác, chồng trên danh nghĩa không thể bảo vệ cô.
Cô còn có cái gì? Cái gì cũng không có!
Biệt thự nhà họ Ngự là căn nhà có vườn kiểu châu Âu, chiếm diện tích rất lớn, riêng vườn sau kia cũng đủ để người khác đi dạo mất một tiếng đồng hồ rồi.
Một đường đá nhỏ quanh co khúc khuỷu kéo dài thẳng đến cuối vườn sau, cây thuỷ sam bên đường san sát, hoa cỏ vây quanh. Ngoài mấy người làm thỉnh thoảng xuất hiện ra thì hầu như con đường nhỏ này không có người đến.
Vết thương của Cố Duyên đã khá hơn một chút, không còn đau đớn khó chịu nữa.
Gả vào nhà họ Ngự sắp hai tháng rồi, nơi cô thường ở nhất là phòng ngủ và ban công, nếu không phải Ngự Tứ cứ quấn lấy đòi đi bắt bướm trong vườn hoa thì đến cửa phòng ngủ cô cũng lười bước ra.
Tỉ mỉ đánh giá cấu tạo của vườn sau, Cố Duyên càng nhìn càng cảm thấy nó thần bí và âm u.
Cũng khó trách Dung Kim và mấy cô cậu kia không đến đây sinh hoạt, khu vườn như vậy, đúng là khiến người ta muốn nổi da gà mà.
“Chị Cố, chị đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy? Người ta đã gọi chị mấy lần rồi đấy.” Ngự Tứ ôm một tập giấy vẽ mà các bạn nhỏ mẫu giáo hay chơi đứng bên cạnh người cô, vẻ mặt không vui.
Mấy ngày nay vì để anh bỏ mấy thói quen xấu như chơi dế, bươm bướm và chuồn chuồn, Cố Duyên đã rất kiên nhẫn dạy anh vẽ, Ngự Tứ coi như cũng phối hợp, đã vẽ cả một buổi sáng rồi.
Cố Duyên không nhìn bức vẽ của anh, dùng cằm chỉ về phía vườn sau hỏi: “Nhà họ Ngự các người thực sự có phòng tối ư?”
“Có mà, mẹ hai nói nơi đó dành cho những người không ngoan ở, bên trong có chuột, có sâu bọ, rất đáng sợ đó.” Ngự Tứ ngồi bên người cô, cúi đầu tiếp tục vẽ.
Lời của anh khiến toàn thân Cố Duyên liền nổi da gà, cuộc đời này cô sợ nhất chính là chuột!
“Vậy... Nếu chị bị nhốt vào đó em sẽ làm gì?”
“Sẽ không đâu, chị Cố sẽ không bị nhốt vào đó đâu.” Ngự Tứ ném giấy bút, lắc lắc cánh tay của cô lo lắng nói: “Chị Cố nghe lời như vậy, đối xử với em lại tốt như vậy, sao có thể bị nhốt vào đó chứ.”
“Chị nói là nếu như.”
“Nếu chị Cố bị nhốt vào đó, em nhất định sẽ cứu chị ra.” Ngự Tứ trịnh trọng gật đầu hứa hẹn.
Trông cậy vào anh cứu vốn là chuyện rất không thực tế, hôm đó lúc cô bị đánh cũng đã biết rồi, nhưng những lời này của anh vẫn khiến cô cảm thấy vui mừng và an ủi, trong mắt hiện lên màn sương, lấy tay xoa đầu anh: “Coi như không uổng công chị thương em.”
“Em yêu chị Cố nhất.” Ngự Tứ tiếp tục lấy lòng, còn rất ngây thơ dựa đầu vào vai cô rồi cọ tới cọ lui.
Yêu nhất... Cố Duyên thầm buồn cười trong lòng, rốt cuộc anh có hiểu gì là yêu không?