CHƯƠNG 3: TIÊU RỒI TIÊU RỒI
CHƯƠNG 3: TIÊU RỒI TIÊU RỒI
“Em…” Cố Duyên nhìn anh cười với đôi mắt mê ly, tiến lại, vươn hai cánh tay nhỏ dài ra ôm lấy cổ anh: “Em đồng ý…”
“Tôi không cần, ra ngoài!” Người đàn ông đưa tay kéo cô ra khỏi người.
Cố Duyên bị anh gạt mạnh xuống đất, cánh tay truyền đến một cơn đau nhức, trong lòng còn nói người đàn ông này nho nhã ở đâu chứ, bình thường đều là giả vờ.
Đây không phải là điều anh muốn sao? Lúc này lại đang giả vờ ngây thơ gì chứ?
Tuy lúc này đầu óc cô đã buồn ngủ đến mức sắp không thể suy nghĩ nổi nữa, nhưng vẫn có thể nhớ được vận mệnh bi thảm mình bị ép lấy một kẻ ngốc.
Xinh Xinh nói đúng, hạnh phúc quãng đời còn lại chỉ có thể tự mình giành lấy.
Nghĩ tới đây Cố Duyên liền ép mình vứt bỏ lòng tự trọng sang một bên, đứng dậy, ôm lấy eo anh từ phía sau, dùng giọng nói mê người: “Nhưng anh nói anh cần một cô gái đồng ý dâng hiến toàn bộ…”
Giây tiếp theo, Cố Duyên đã bị ném lên giường lớn trắng như tuyết, cô còn chưa phản ứng kịp thì một thân thể nặng trịch không hề dịu dàng đã đè lên cô.
Anh tới rồi, nhưng cô vẫn sợ.
Cô muốn chống cự theo bản năng, nhưng suy nghĩ mãnh liệt trong đầu lại khiến cô không nắm tay lại nữa mà giang ra ôm thật chặt lấy eo anh, vụng về đáp lại nụ hôn như bão táp của anh…
Hôn nhân săn về như vậy có thể bền lâu sao?
Cô không biết, cô bị rượu đùa đến hoa mắt váng đầu, lúc này không thể suy nghĩ đến vấn đề này, chỉ có thể chìm nổi theo chuyển động của người đàn ông.
Dương Xinh Xinh trốn ở cầu thang thấy Cố Duyên đã vào bên trong thì hài lòng vỗ tay xuống tầng, chuyện thành công như trong kế hoạch, rốt cuộc cô cũng có thể yên lòng.
Dương Xinh Xinh vui vẻ ăn một đĩa bít tết ở khu tự phục vụ, uống một ly nước trái cây mới về đến phòng karaoke, vào cửa nhìn thấy Dương Sương Sương đang nóng ruột mà bấm điện thoại, thấy Xinh Xinh bước vào, vội vàng chạy lại hỏi: “Em đi đâu thế? Điện thoại cũng không mang, Duyên Duyên đâu?”
“Yên tâm đi, em đã quăng cậu ấy vào phòng rồi!” Dương Xinh Xinh cầm ly nước sôi trên bàn uống một ngụm, trên mặt hiện ra vẻ sung sướng.
“Hả? Em đưa cậu ấy vào phòng nào rồi?” Dương Sương Sương sốt sắng đến độ giậm chân.
“1201, sao thế?” Dương Xinh Xinh nghiêm túc hơn hẳn.
“Không phải chị đã nói với em, chờ điện thoại của chị gọi tới thì mới đưa vào sao? Tên Lam Ba kia bỏ bom rồi, nói công ty có việc.”
“Hả?” Dương Xinh Xinh giậm chân theo: “Không đúng, rõ ràng em thấy có người mở cửa cho Duyên Duyên, thấy bóng trên mặt đất chính là đàn ông, em còn đang nghĩ sao Lam Ba lại tới nhanh thế.”
“Tiêu rồi tiêu rồi, Duyên Duyên tiêu đời rồi!” Dương Sương Sương gấp đến độ đi qua đi lại, đi vài vòng xong quay đầu lại: “Em đã cho cậu ấy uống bao nhiêu thuốc đó?”
“Uống sạch một gói.”
“Tiêu rồi tiêu rồi…” Dương Sương Sương gấp đến độ đi vòng quanh tại chỗ.
“Vậy… vậy làm sao bây giờ?” Dương Xinh Xinh cũng bắt đầu sốt sắng, vừa gấp vừa tức: “Tên Lam Ba kia đúng là chẳng ra gì! Vậy mà lại dám cho chúng ta leo cây, gặp lại nhất định phải đánh chết anh ta!”
“Bây giờ không phải là lúc chỉ trích Lam Ba, phải nghĩ cách làm sao cứu Duyên Duyên ra!”
“Chúng ta mau lên đó thôi.”
Hai chị em lòng như lửa đốt phóng về phía thang máy, khi bọn họ vọt tới phòng số 1201, trên sàn trong phòng tán loạn quần áo của Cố Duyên, mà trên giường chỉ còn lại một mình Cố Duyên bọc chăn ngủ khò khò.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chị em nhà họ Dương lập tức áy náy đến mức muốn đập đầu vào tường…
“Em…” Cố Duyên nhìn anh cười với đôi mắt mê ly, tiến lại, vươn hai cánh tay nhỏ dài ra ôm lấy cổ anh: “Em đồng ý…”
“Tôi không cần, ra ngoài!” Người đàn ông đưa tay kéo cô ra khỏi người.
Cố Duyên bị anh gạt mạnh xuống đất, cánh tay truyền đến một cơn đau nhức, trong lòng còn nói người đàn ông này nho nhã ở đâu chứ, bình thường đều là giả vờ.
Đây không phải là điều anh muốn sao? Lúc này lại đang giả vờ ngây thơ gì chứ?
Tuy lúc này đầu óc cô đã buồn ngủ đến mức sắp không thể suy nghĩ nổi nữa, nhưng vẫn có thể nhớ được vận mệnh bi thảm mình bị ép lấy một kẻ ngốc.
Xinh Xinh nói đúng, hạnh phúc quãng đời còn lại chỉ có thể tự mình giành lấy.
Nghĩ tới đây Cố Duyên liền ép mình vứt bỏ lòng tự trọng sang một bên, đứng dậy, ôm lấy eo anh từ phía sau, dùng giọng nói mê người: “Nhưng anh nói anh cần một cô gái đồng ý dâng hiến toàn bộ…”
Giây tiếp theo, Cố Duyên đã bị ném lên giường lớn trắng như tuyết, cô còn chưa phản ứng kịp thì một thân thể nặng trịch không hề dịu dàng đã đè lên cô.
Anh tới rồi, nhưng cô vẫn sợ.
Cô muốn chống cự theo bản năng, nhưng suy nghĩ mãnh liệt trong đầu lại khiến cô không nắm tay lại nữa mà giang ra ôm thật chặt lấy eo anh, vụng về đáp lại nụ hôn như bão táp của anh…
Hôn nhân săn về như vậy có thể bền lâu sao?
Cô không biết, cô bị rượu đùa đến hoa mắt váng đầu, lúc này không thể suy nghĩ đến vấn đề này, chỉ có thể chìm nổi theo chuyển động của người đàn ông.
Dương Xinh Xinh trốn ở cầu thang thấy Cố Duyên đã vào bên trong thì hài lòng vỗ tay xuống tầng, chuyện thành công như trong kế hoạch, rốt cuộc cô cũng có thể yên lòng.
Dương Xinh Xinh vui vẻ ăn một đĩa bít tết ở khu tự phục vụ, uống một ly nước trái cây mới về đến phòng karaoke, vào cửa nhìn thấy Dương Sương Sương đang nóng ruột mà bấm điện thoại, thấy Xinh Xinh bước vào, vội vàng chạy lại hỏi: “Em đi đâu thế? Điện thoại cũng không mang, Duyên Duyên đâu?”
“Yên tâm đi, em đã quăng cậu ấy vào phòng rồi!” Dương Xinh Xinh cầm ly nước sôi trên bàn uống một ngụm, trên mặt hiện ra vẻ sung sướng.
“Hả? Em đưa cậu ấy vào phòng nào rồi?” Dương Sương Sương sốt sắng đến độ giậm chân.
“1201, sao thế?” Dương Xinh Xinh nghiêm túc hơn hẳn.
“Không phải chị đã nói với em, chờ điện thoại của chị gọi tới thì mới đưa vào sao? Tên Lam Ba kia bỏ bom rồi, nói công ty có việc.”
“Hả?” Dương Xinh Xinh giậm chân theo: “Không đúng, rõ ràng em thấy có người mở cửa cho Duyên Duyên, thấy bóng trên mặt đất chính là đàn ông, em còn đang nghĩ sao Lam Ba lại tới nhanh thế.”
“Tiêu rồi tiêu rồi, Duyên Duyên tiêu đời rồi!” Dương Sương Sương gấp đến độ đi qua đi lại, đi vài vòng xong quay đầu lại: “Em đã cho cậu ấy uống bao nhiêu thuốc đó?”
“Uống sạch một gói.”
“Tiêu rồi tiêu rồi…” Dương Sương Sương gấp đến độ đi vòng quanh tại chỗ.
“Vậy… vậy làm sao bây giờ?” Dương Xinh Xinh cũng bắt đầu sốt sắng, vừa gấp vừa tức: “Tên Lam Ba kia đúng là chẳng ra gì! Vậy mà lại dám cho chúng ta leo cây, gặp lại nhất định phải đánh chết anh ta!”
“Bây giờ không phải là lúc chỉ trích Lam Ba, phải nghĩ cách làm sao cứu Duyên Duyên ra!”
“Chúng ta mau lên đó thôi.”
Hai chị em lòng như lửa đốt phóng về phía thang máy, khi bọn họ vọt tới phòng số 1201, trên sàn trong phòng tán loạn quần áo của Cố Duyên, mà trên giường chỉ còn lại một mình Cố Duyên bọc chăn ngủ khò khò.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chị em nhà họ Dương lập tức áy náy đến mức muốn đập đầu vào tường…