CHƯƠNG 5: HÔN LỄ
CHƯƠNG 5: HÔN LỄ
Cho tới giờ cô luôn tự cho rằng Phong Thanh là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, không ngờ núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Một người đàn ông đẹp đến mức không có từ nào miêu tả được vẻ hoàn hảo mà lại là một kẻ ngu si, ông trời quả nhiên rất công bằng.
Chỉ là chẳng biết tại sao nhìn thân hình cao lớn khỏe khoắn của anh cô lại có cảm giác đã từng quen biết, Cố Duyên tin chắc hôm nay là lần đầu tiên mình nhìn thấy anh. Còn cảm giác quen thuộc này từ đâu mà tới thì lúc này cô không có tâm trạng để suy nghĩ.
Lúc này Ngự Tứ nhìn thấy cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Duyên nhất thời có thể nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên sự ngạc nhiên. Chỉ là sự ngạc nhiên này tới đi vội vã, nhanh chóng bị vẻ mặt hớn hở thay thế.
Cố Duyên thầm hít vào một hơi, dời tầm mắt khỏi người anh.
Ngự Tứ lại càng tỏ ra vui mừng, dùng dằng muốn chạy về phía cô, trong miệng liến thoắng: “Mẹ hai, con muốn cô dâu, cha nói nhìn thấy cô dâu là phải hôn cô ấy…”
Trong đám người phát ra từng tiếng cười trộm.
Bà Ngự nóng ruột, níu thật chặt cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Ngoan ngoãn đứng yên nào, bây giờ không thể hôn, lát nữa khi bảo con hôn thì con hôn nhé.”
“Nhưng con sợ cô dâu chờ chút xíu lại bỏ đi.” Ngự Tứ ngoác miệng ra, ấm ức khó oe oe như đứa trẻ.
Bà Ngự tốt bụng an ủi: “Không đâu, sau này cô dâu sẽ là vợ của con, không bao giờ bỏ đi đâu.”
“Thật ư?”
Thấy bà Ngự gật đầu, Ngự Tứ vui sướng tiếp tục ăn sô-cô-la của anh.
Nhìn tất cả những thứ này, trong lòng Cố Duyên chảy nước mắt ròng ròng.
Đây chính là người đàn ông hôm nay cô phải lấy! Người đàn ông cô dựa vào nửa đời sau!
Dựa vào…
Trời ơi!
“Xem đi, anh chồng thật đẹp trai, ông nội có hại con đâu?” Ông Cố huých cùi chỏ vào cánh tay Cố Duyên một cái, Cố Duyên khẽ cắn môi không nói lời nào, cô sợ mình vừa mở miệng sẽ bật khóc.
Nếu có thể, cô thà rằng mình chưa từng đến thế giới này, chứ đừng nhắc tới làm cháu gái của ông cụ Cố.
Toàn bộ hôn lễ Cố Duyên đều đi theo sự chỉ dẫn của bà mối, mà anh chồng đẹp trai kia của cô chỉ toát ra sự ngạc nhiên và hớn hở lúc nhìn thấy cô thôi, còn toàn bộ quá trình sau đó đều chơi với mấy chị em nhà anh, vui đến nỗi quên mất sự tồn tại của cô dâu là cô.
Vất vả lắm khách mới về hết, trời cũng đã tối, Cố Duyên ăn cháo hạt sen do người làm đưa lên, cháo hạt sen thì ngọt mà ăn vào miệng lại đắng, đắng đến mức cô không cách nào nuốt nổi.
Phòng ngủ rộng lớn xa hoa nhưng lạ lẫm, mỗi chi tiết nhỏ đều là tông màu xám cô ghét.
Cố Duyên buông bát, đứng dậy bóc đi chữ hai chữ hỷ dán trên cánh cửa, xé thành mấy mảnh ném vào thùng rác.
Tâm trạng tích tụ trong lòng vô cùng cần bộc phát ra, chỉ là xé bỏ hai chữ hỷ này rồi thì quan hệ giữa cô và Ngự Tứ có thể bị xé bỏ theo sao? Cố Duyên biết là không thể, cho nên cô cũng quá lười biếng để xé nốt hai chữ hỷ trên đầu giường.
Quá trình ngày hôm nay kết thúc, cô đã mệt chết đi được rồi, mặt cũng cười đến nỗi tê cứng, cho dù cuộc sống sau này phát triển theo hướng nào, lần này cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà không bị ai quấy rầy.
Vì quá mệt mỏi, Cố Duyên vừa mới lên giường đã ngủ say, trong mơ toàn là hình ảnh anh chồng đần độn kia, bộ dạng tên ngốc này đang cầm sô-cô-la ăn ngấu nghiến, bộ dạng anh bị đám chị em kia cố ý ép rượu.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, trong lúc mơ màng cảm thấy có vật gì phe phẩy trước mắt mình. Cố Duyên khó chịu xoay người sang chỗ khác, ai ngờ cảm giác nhột nhột theo sát bên tai, khiến cô không thể không mở hai mắt ra.
Cho tới giờ cô luôn tự cho rằng Phong Thanh là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, không ngờ núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Một người đàn ông đẹp đến mức không có từ nào miêu tả được vẻ hoàn hảo mà lại là một kẻ ngu si, ông trời quả nhiên rất công bằng.
Chỉ là chẳng biết tại sao nhìn thân hình cao lớn khỏe khoắn của anh cô lại có cảm giác đã từng quen biết, Cố Duyên tin chắc hôm nay là lần đầu tiên mình nhìn thấy anh. Còn cảm giác quen thuộc này từ đâu mà tới thì lúc này cô không có tâm trạng để suy nghĩ.
Lúc này Ngự Tứ nhìn thấy cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Duyên nhất thời có thể nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên sự ngạc nhiên. Chỉ là sự ngạc nhiên này tới đi vội vã, nhanh chóng bị vẻ mặt hớn hở thay thế.
Cố Duyên thầm hít vào một hơi, dời tầm mắt khỏi người anh.
Ngự Tứ lại càng tỏ ra vui mừng, dùng dằng muốn chạy về phía cô, trong miệng liến thoắng: “Mẹ hai, con muốn cô dâu, cha nói nhìn thấy cô dâu là phải hôn cô ấy…”
Trong đám người phát ra từng tiếng cười trộm.
Bà Ngự nóng ruột, níu thật chặt cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Ngoan ngoãn đứng yên nào, bây giờ không thể hôn, lát nữa khi bảo con hôn thì con hôn nhé.”
“Nhưng con sợ cô dâu chờ chút xíu lại bỏ đi.” Ngự Tứ ngoác miệng ra, ấm ức khó oe oe như đứa trẻ.
Bà Ngự tốt bụng an ủi: “Không đâu, sau này cô dâu sẽ là vợ của con, không bao giờ bỏ đi đâu.”
“Thật ư?”
Thấy bà Ngự gật đầu, Ngự Tứ vui sướng tiếp tục ăn sô-cô-la của anh.
Nhìn tất cả những thứ này, trong lòng Cố Duyên chảy nước mắt ròng ròng.
Đây chính là người đàn ông hôm nay cô phải lấy! Người đàn ông cô dựa vào nửa đời sau!
Dựa vào…
Trời ơi!
“Xem đi, anh chồng thật đẹp trai, ông nội có hại con đâu?” Ông Cố huých cùi chỏ vào cánh tay Cố Duyên một cái, Cố Duyên khẽ cắn môi không nói lời nào, cô sợ mình vừa mở miệng sẽ bật khóc.
Nếu có thể, cô thà rằng mình chưa từng đến thế giới này, chứ đừng nhắc tới làm cháu gái của ông cụ Cố.
Toàn bộ hôn lễ Cố Duyên đều đi theo sự chỉ dẫn của bà mối, mà anh chồng đẹp trai kia của cô chỉ toát ra sự ngạc nhiên và hớn hở lúc nhìn thấy cô thôi, còn toàn bộ quá trình sau đó đều chơi với mấy chị em nhà anh, vui đến nỗi quên mất sự tồn tại của cô dâu là cô.
Vất vả lắm khách mới về hết, trời cũng đã tối, Cố Duyên ăn cháo hạt sen do người làm đưa lên, cháo hạt sen thì ngọt mà ăn vào miệng lại đắng, đắng đến mức cô không cách nào nuốt nổi.
Phòng ngủ rộng lớn xa hoa nhưng lạ lẫm, mỗi chi tiết nhỏ đều là tông màu xám cô ghét.
Cố Duyên buông bát, đứng dậy bóc đi chữ hai chữ hỷ dán trên cánh cửa, xé thành mấy mảnh ném vào thùng rác.
Tâm trạng tích tụ trong lòng vô cùng cần bộc phát ra, chỉ là xé bỏ hai chữ hỷ này rồi thì quan hệ giữa cô và Ngự Tứ có thể bị xé bỏ theo sao? Cố Duyên biết là không thể, cho nên cô cũng quá lười biếng để xé nốt hai chữ hỷ trên đầu giường.
Quá trình ngày hôm nay kết thúc, cô đã mệt chết đi được rồi, mặt cũng cười đến nỗi tê cứng, cho dù cuộc sống sau này phát triển theo hướng nào, lần này cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà không bị ai quấy rầy.
Vì quá mệt mỏi, Cố Duyên vừa mới lên giường đã ngủ say, trong mơ toàn là hình ảnh anh chồng đần độn kia, bộ dạng tên ngốc này đang cầm sô-cô-la ăn ngấu nghiến, bộ dạng anh bị đám chị em kia cố ý ép rượu.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, trong lúc mơ màng cảm thấy có vật gì phe phẩy trước mắt mình. Cố Duyên khó chịu xoay người sang chỗ khác, ai ngờ cảm giác nhột nhột theo sát bên tai, khiến cô không thể không mở hai mắt ra.