Chương : 1
Trong quán rượu xập xệ trên sao Kata, một người đàn ông râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù đang ngửa đầu nốc cạn ly rượu. Người này chỉ đơn thuần là uống rượu, trên bàn một thứ đồ nhắm cũng không có, tư thái liều lĩnh bất cần, uống đến chẳng hề cố kỵ.
Ngoài cửa vang lên tiếng nhốn nháo ồn ào, một đám người cao lớn thô kệch túm năm tụm ba đi vào quán, vừa đi vừa nhổ nước bọt tứ phía, rộng miệng chửi bới khoe khoang.
Những vị khách khác đều sợ hãi co rúm người không dám lên tiếng, chỉ có người đàn ông ngồi trong góc vẫn tiếp tục thản nhiên uống rượu.
“Rầm” một tiếng, tên đi đầu nện một cú thật mạnh xuống mặt quầy bẩn thỉu của chủ quán.
“Cho ông mày loại rượu nào ngon nhất ra đây!”
Chủ quán không muốn chuốc lấy phiền phức, khúm núm gật đầu.
Tên kia hừ một hơi qua mũi như trâu điên, càn quấy hất hàm: “Khôn hồn thì nhanh lên, để ông mày đợi lâu ông đập nát cái quán rách của mày ra bây giờ!”
Sao Kata là một tinh cầu vô cùng lạc hậu, người dân chất phác nhưng sản vật lại cằn cỗi, dân số còn chưa đến một vạn người, hoàn toàn không phải nơi lý tưởng để cướp vũ trụ ghé thăm. Đáng ngạc nhiên là bây giờ lại có một toán cướp xuất hiện ở đây.
“Thằng oắt, mày là thợ săn tiền thưởng à?” Thủ lĩnh toán cướp giẫm lên cái ghế đối diện chỗ người đàn ông ngồi, khinh bỉ nhìn y.
Trừ người này ra không một ai trong quán dám thản nhiên uống rượu trước mặt bọn cướp, hiển nhiên người đàn ông này không phải dân bản địa trên sao Kata.
Mắt người nọ cũng chẳng buồn chớp, chỉ ngửa đầu đổ rượu vào miệng, chất lỏng mang theo men cay dính đầy lên bộ râu nhớm nháp.
“Thằng ranh này, mày không có tai à? Ông đây đang nói chuyện với mày đấy!”
Tên thủ lĩnh cao giọng quát mắng, người kia vẫn thờ ơ như không nghe thấy.
“Choang” một tiếng, ly rượu lớn trên tay người đàn ông bị một viên đạn bắn cho vỡ tan, thủy tinh nát vụn găm đầy vào lòng bàn tay. Máu hòa với rượu thành một dòng chất lỏng đỏ sẫm lấp lánh chảy dọc xuống cánh tay đang run lên nhè nhẹ không biết là vì đau đớn hay là vì tức giận.
Thủ lĩnh toán cướp dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía tên đàn em vừa nổ súng. Tên kia giống như được cổ vũ, bắt đầu to mồm ồn ào: “Đại ca bọn tao nói chuyện với mày là phúc tổ nhà mày đấy, đừng có mà không biết điều! Còn giả vờ câm điếc nữa tao bắn nát óc mày bây giờ!”
Người đàn ông vẫn chỉ yên lặng cúi đầu, tóc tai râu ria lòa xòa gần như che kín hết cả khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi môi mỏng nhạt màu hơi mím lại. Thủ lĩnh toán cướp vỗ bôm bốp vài cái lên mặt người kia, mặc dù không dùng lực, nhưng hành động này lại thể hiện sự sỉ nhục mà không ai có thể chấp nhận: “Xem ra chưa cho mày thấy quan tài thì mày chưa biết sợ đúng không thằng nhãi… A!”
Lời uy hiếp còn chưa nói xong đã chuyển thành tiếng kêu gào thảm thiết. Chưa ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy bốn ngón tay của tên thủ lĩnh đang vỗ mặt người đàn ông kia bị bẻ gãy toàn bộ.
Toán cướp lập tức nổ súng. Người đàn ông trở tay tóm cổ tên thủ lĩnh kéo đến trước người làm lá chắn sống, tay còn lại mò lấy khẩu súng trên người lão ta, thuần thục mở chốt an toàn bắn vài phát đạn, chỉ trong vòng mười giây đã giải quyết sạch sẽ bảy, tám tên cướp.
Người nọ quét mắt nhìn về phía tên cuối cùng đang nằm sấp dưới đất run lẩy bẩy, khinh miệt nhếch mép, đem viên đạn cuối cùng bắn thẳng vào ót đối phương.
Y tùy tiện quăng súng đi, dùng bàn tay đầy máu móc tiền trong túi áo đặt lên bàn, đứng dậy rời khỏi quán.
Chủ quán rượu nhìn theo bóng lưng vị khách quen rời đi, trong đáy mắt tràn ngập sợ hãi.
***
Khi người đàn ông nọ lên phi hành khí chuẩn bị rời khỏi sao Kata thì gặp phục kích. Bọn cướp lần này kéo đến rất đông, trong tay y lại không có vũ khí, thế cục hai phía bất lợi thuộc về ai không cần nghĩ cũng đủ biết.
Giằng co một lúc, vai người nọ đã trúng một phát đạn, mặc dù lấy được súng của một tên cướp, nhưng lần này đối phương đã có kinh nghiệm, bọn chúng biết thân thủ y không tệ, khôn ngoan duy trì cự ly bắn ở tầm xa. Người đàn ông dần dần rơi vào thế yếu, tên cướp bị y dùng để cản đạn cũng đã nát bét cả người.
Súng trong tay đã hết đạn, vòng vây phía trước lại càng ngày càng thu hẹp, y quăng súng đi, định đẩy cái xác thủng lỗ chỗ trước người ra, đột nhiên bảy tám tiếng súng vang lên, đám cướp trước mặt y lần lượt ngã xuống.
Y thả cái xác trong tay xuống, nhìn qua một dàn tây trang thẳng tắp vừa giúp mình giải vây, lại đưa mắt nhìn đến vị Boss bụng phệ mập mạp phúc hậu của bọn họ, xoay người đi thẳng vào phi hành khí, hoàn toàn không có ý định cảm ơn.
Trong phi hành khí chỉ có hơn mười hành khách. Màn đọ súng vừa rồi hiển nhiên đã làm kinh động đến bọn họ, tất cả đều ôm chặt nhau trốn ở góc sát trong cùng, phi công điều khiển không biết đã chạy đi đâu mất. Người đàn ông quét mắt nhìn một lượt, đi thẳng vào phòng điều khiển, đang định khởi động động cơ thì đột nhiên ngừng lại, theo trực giác đưa tay đập một phát vào bên cạnh bàn, đồng hồ đo cơ lập tức nổ tung, dây mạch không chịu nổi nguồn tải chập vào nhau bắn ra tia lửa điện lách tách.
Boss bụng phệ dẫn theo hai vệ sĩ đi vào phi hành khí, khẽ gật đầu với người đàn ông đang chật vật ngã trên đất: “Campbell, cậu có thể nói chuyện cùng tôi một lúc không?”
Người bị gọi là Campbell nhúc nhích bả vai bị thương, chậm rãi đứng dậy, hờ hững đáp: “Trước khi ông bồi thường cái phi hành khí này thì không thể.”
“Tôi cam đoan những hành khách này sẽ được cung cấp một chiếc phi hành khí mới rất nhanh chóng. Bây giờ cậu có thể nói chuyện với tôi không?”
Người đàn ông kia không nói gì, đi thẳng ra ngoài phi hành khí.
Đi đến một bãi đất trống vắng vẻ, y xoay người lại, lên tiếng hỏi trước: “Sao ông biết được hành tung và tên của tôi? Ông có mục đích gì?”
“Campbell, không cần căng thẳng, tôi không có ý xấu, về vấn đề thông tin và hành tung của cậu, tôi chỉ có thể nói với cậu tôi có nguồn tin móc nối tương đối lớn mà thôi. Nhưng tôi cam đoan, những tin tức này ngoài tôi ra không ai có thể thu được hết.”
“Ông muốn giao dịch?”
“Đây đúng là mục đích lần này tôi tìm cậu. Campbell, tôi cần cậu giúp tôi bảo vệ một thứ.”
“Thứ gì?”
“Một người.”
Ngoài cửa vang lên tiếng nhốn nháo ồn ào, một đám người cao lớn thô kệch túm năm tụm ba đi vào quán, vừa đi vừa nhổ nước bọt tứ phía, rộng miệng chửi bới khoe khoang.
Những vị khách khác đều sợ hãi co rúm người không dám lên tiếng, chỉ có người đàn ông ngồi trong góc vẫn tiếp tục thản nhiên uống rượu.
“Rầm” một tiếng, tên đi đầu nện một cú thật mạnh xuống mặt quầy bẩn thỉu của chủ quán.
“Cho ông mày loại rượu nào ngon nhất ra đây!”
Chủ quán không muốn chuốc lấy phiền phức, khúm núm gật đầu.
Tên kia hừ một hơi qua mũi như trâu điên, càn quấy hất hàm: “Khôn hồn thì nhanh lên, để ông mày đợi lâu ông đập nát cái quán rách của mày ra bây giờ!”
Sao Kata là một tinh cầu vô cùng lạc hậu, người dân chất phác nhưng sản vật lại cằn cỗi, dân số còn chưa đến một vạn người, hoàn toàn không phải nơi lý tưởng để cướp vũ trụ ghé thăm. Đáng ngạc nhiên là bây giờ lại có một toán cướp xuất hiện ở đây.
“Thằng oắt, mày là thợ săn tiền thưởng à?” Thủ lĩnh toán cướp giẫm lên cái ghế đối diện chỗ người đàn ông ngồi, khinh bỉ nhìn y.
Trừ người này ra không một ai trong quán dám thản nhiên uống rượu trước mặt bọn cướp, hiển nhiên người đàn ông này không phải dân bản địa trên sao Kata.
Mắt người nọ cũng chẳng buồn chớp, chỉ ngửa đầu đổ rượu vào miệng, chất lỏng mang theo men cay dính đầy lên bộ râu nhớm nháp.
“Thằng ranh này, mày không có tai à? Ông đây đang nói chuyện với mày đấy!”
Tên thủ lĩnh cao giọng quát mắng, người kia vẫn thờ ơ như không nghe thấy.
“Choang” một tiếng, ly rượu lớn trên tay người đàn ông bị một viên đạn bắn cho vỡ tan, thủy tinh nát vụn găm đầy vào lòng bàn tay. Máu hòa với rượu thành một dòng chất lỏng đỏ sẫm lấp lánh chảy dọc xuống cánh tay đang run lên nhè nhẹ không biết là vì đau đớn hay là vì tức giận.
Thủ lĩnh toán cướp dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía tên đàn em vừa nổ súng. Tên kia giống như được cổ vũ, bắt đầu to mồm ồn ào: “Đại ca bọn tao nói chuyện với mày là phúc tổ nhà mày đấy, đừng có mà không biết điều! Còn giả vờ câm điếc nữa tao bắn nát óc mày bây giờ!”
Người đàn ông vẫn chỉ yên lặng cúi đầu, tóc tai râu ria lòa xòa gần như che kín hết cả khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi môi mỏng nhạt màu hơi mím lại. Thủ lĩnh toán cướp vỗ bôm bốp vài cái lên mặt người kia, mặc dù không dùng lực, nhưng hành động này lại thể hiện sự sỉ nhục mà không ai có thể chấp nhận: “Xem ra chưa cho mày thấy quan tài thì mày chưa biết sợ đúng không thằng nhãi… A!”
Lời uy hiếp còn chưa nói xong đã chuyển thành tiếng kêu gào thảm thiết. Chưa ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy bốn ngón tay của tên thủ lĩnh đang vỗ mặt người đàn ông kia bị bẻ gãy toàn bộ.
Toán cướp lập tức nổ súng. Người đàn ông trở tay tóm cổ tên thủ lĩnh kéo đến trước người làm lá chắn sống, tay còn lại mò lấy khẩu súng trên người lão ta, thuần thục mở chốt an toàn bắn vài phát đạn, chỉ trong vòng mười giây đã giải quyết sạch sẽ bảy, tám tên cướp.
Người nọ quét mắt nhìn về phía tên cuối cùng đang nằm sấp dưới đất run lẩy bẩy, khinh miệt nhếch mép, đem viên đạn cuối cùng bắn thẳng vào ót đối phương.
Y tùy tiện quăng súng đi, dùng bàn tay đầy máu móc tiền trong túi áo đặt lên bàn, đứng dậy rời khỏi quán.
Chủ quán rượu nhìn theo bóng lưng vị khách quen rời đi, trong đáy mắt tràn ngập sợ hãi.
***
Khi người đàn ông nọ lên phi hành khí chuẩn bị rời khỏi sao Kata thì gặp phục kích. Bọn cướp lần này kéo đến rất đông, trong tay y lại không có vũ khí, thế cục hai phía bất lợi thuộc về ai không cần nghĩ cũng đủ biết.
Giằng co một lúc, vai người nọ đã trúng một phát đạn, mặc dù lấy được súng của một tên cướp, nhưng lần này đối phương đã có kinh nghiệm, bọn chúng biết thân thủ y không tệ, khôn ngoan duy trì cự ly bắn ở tầm xa. Người đàn ông dần dần rơi vào thế yếu, tên cướp bị y dùng để cản đạn cũng đã nát bét cả người.
Súng trong tay đã hết đạn, vòng vây phía trước lại càng ngày càng thu hẹp, y quăng súng đi, định đẩy cái xác thủng lỗ chỗ trước người ra, đột nhiên bảy tám tiếng súng vang lên, đám cướp trước mặt y lần lượt ngã xuống.
Y thả cái xác trong tay xuống, nhìn qua một dàn tây trang thẳng tắp vừa giúp mình giải vây, lại đưa mắt nhìn đến vị Boss bụng phệ mập mạp phúc hậu của bọn họ, xoay người đi thẳng vào phi hành khí, hoàn toàn không có ý định cảm ơn.
Trong phi hành khí chỉ có hơn mười hành khách. Màn đọ súng vừa rồi hiển nhiên đã làm kinh động đến bọn họ, tất cả đều ôm chặt nhau trốn ở góc sát trong cùng, phi công điều khiển không biết đã chạy đi đâu mất. Người đàn ông quét mắt nhìn một lượt, đi thẳng vào phòng điều khiển, đang định khởi động động cơ thì đột nhiên ngừng lại, theo trực giác đưa tay đập một phát vào bên cạnh bàn, đồng hồ đo cơ lập tức nổ tung, dây mạch không chịu nổi nguồn tải chập vào nhau bắn ra tia lửa điện lách tách.
Boss bụng phệ dẫn theo hai vệ sĩ đi vào phi hành khí, khẽ gật đầu với người đàn ông đang chật vật ngã trên đất: “Campbell, cậu có thể nói chuyện cùng tôi một lúc không?”
Người bị gọi là Campbell nhúc nhích bả vai bị thương, chậm rãi đứng dậy, hờ hững đáp: “Trước khi ông bồi thường cái phi hành khí này thì không thể.”
“Tôi cam đoan những hành khách này sẽ được cung cấp một chiếc phi hành khí mới rất nhanh chóng. Bây giờ cậu có thể nói chuyện với tôi không?”
Người đàn ông kia không nói gì, đi thẳng ra ngoài phi hành khí.
Đi đến một bãi đất trống vắng vẻ, y xoay người lại, lên tiếng hỏi trước: “Sao ông biết được hành tung và tên của tôi? Ông có mục đích gì?”
“Campbell, không cần căng thẳng, tôi không có ý xấu, về vấn đề thông tin và hành tung của cậu, tôi chỉ có thể nói với cậu tôi có nguồn tin móc nối tương đối lớn mà thôi. Nhưng tôi cam đoan, những tin tức này ngoài tôi ra không ai có thể thu được hết.”
“Ông muốn giao dịch?”
“Đây đúng là mục đích lần này tôi tìm cậu. Campbell, tôi cần cậu giúp tôi bảo vệ một thứ.”
“Thứ gì?”
“Một người.”