Chương 3: Thất lý hương (3)
Chuyển ngữ: Khoanhkhactrongkyuc
Ngôn Hạ quay trở lại phòng khách, nhìn bữa sáng trên bàn ăn. Ninh Trác Nhiên uống một cốc sữa yến mạch, ăn nửa đĩa salad rau, một lát bánh mì, quả trứng rán thì chỉ còn lại phần bị cháy.
Có vẻ vị giác của Ninh Trác Nhiên cũng khó tính như sự sạch sẽ của anh, dường như anh khá hài lòng mấy với bữa sáng cô làm.
Vừa nghĩ đến đêm nay Ninh Trác Nhiên sẽ đến, Ngôn Hạ cảm thấy có chút mệt mỏi.
Đêm qua cô ngủ không ngon, bị Ninh Trác Nhiên dày vò quá lâu, thắt lưng và cột sống đều đau. Ninh Trác Nhiên ngủ rồi vẫn ôm cô. Ngôn Hạ sợ làm anh thức giấc, không dám cử động, trong mơ hồ luôn có cảm giác bị giam cầm.
Vì có điều phiền muộn nên Ngôn Hạ dậy sớm, bận rộn từ lúc đó đến giờ. Nếu buổi tối Ninh Trác Nhiên lại tới, cô khó mà chịu được.
Nhưng như Winnie nói, Ninh Trác Nhiên có đến hay không, khi nào đến, không phải là điều cô hay cô ấy có thể kiểm soát.
Cô chỉ là một tình nhân được bao dưỡng, một con chim hoàng yến trong lồng, sao có thể kiểm soát được những gì kim chủ nghĩ?
Tại sao Ninh Trác Nhiên lại đột nhiên qua đêm ở đây chứ? Những điều đêm qua anh nói đêm qua có ý nghĩa gì?
Ngôn Hạ lặp lại những gì anh đã nói trong đầu.
Anh nhắc nhở cô đừng làm loạn rồi phạm phải điều cấm kỵ của anh?
Hay vì cô chỉ là một tình nhân được bao dưỡng, nên không có tư cách ra ngoài gặp gỡ thiên hạ?
- --
Những ngày tháng năm hoa cỏ tươi tốt, Ngôn Hạ chợt thấy lòng mình se lạnh.
Khi mở hết rèm ra, mặt trời ấm áp chiếu rọi vào, căn phòng lập tức sáng lên.
Thực ra nếu gạt đi một chút tự ti của tình nhân, Ninh Trác Nhiên là một đối tượng rất tốt, không có thói trăng hoa, chỉ có một chút sạch sẽ quá đáng, mặc dù lời nói và hành vi của anh luôn kiêu ngạo, nhưng anh có vốn liếng để kiêu ngạo. Nhiều người muốn được nghe anh giáo huấn cũng không có tư cách, như Lâm Đức Long cô gặp tối qua chẳng hạn.
Làm người tình của Ninh Trác Nhiên là cô tự nguyện. Không có gì phải oán trách, hai bên đều có được điều mình muốn. Hơn nữa, Ninh Trác Nhiên hứa sẽ không tiết lộ thân phận của cô, để cô tiếp tục học. Anh rất khoan dung với cô, cô cũng nên nghiêm túc làm hết phận sự của tình nhân, để kim chủ thoải mái.
Ngôn Hạ tự an ủi bản thân vài câu rồi bắt đầu thu dọn phòng.
Sau khi Ngữ Hạ bận rộn cả buổi sáng dọn dẹp trong và ngoài căn hộ, đồ đạc cá nhân của Ninh Trác Nhiên đã được rửa sạch, lau khô và sắp xếp gọn gàng. Cô không muốn anh có cảm giác căn hộ nhỏ này không có góc nào có thể nghỉ chân.
Vào buổi trưa, giúp việc theo giờ họ Vương đến nấu cho cô hai món mặn và một món canh, hôm nay bà ấy đến quá gấp, bà ấy nói ngày mai sẽ mang thêm nhiều đồ.
Ngôn Hạ không muốn nhưng cô biết mình không thể làm trái quyết định của Ninh Trác Nhiên vì vậy chỉ có thể cố gắng tận hưởng.
Vừa ăn trưa xong, Dư Hoan gọi điện thoại đến, Ngôn Hạ mới nhớ ra hôm nay có hẹn tham gia sự kiện giao lưu giữa các trường học.
Ngôn Hạ không muốn tham gia loại hoạt động này nhưng không thể từ chối lời mời nhiệt tình của Dư Hoan. Cô ấy tính tình tốt, ít nói, chu đáo, các bạn trong lớp đều quý mến.
Ninh Trác Nhiên vừa mới rời đi, cô cũng không có việc gì làm.
Sự kiện diễn ra ở một công viên cạnh trường học. Hai mươi nam thanh nữ tú đang ngồi trên bãi cỏ vui đùa. Ở giữa bày rất nhiều đồ ăn nhẹ. Vừa nhìn thấy Ngôn Hạ, Dư Hoan đã vẫy tay chào:
"Ngôn Hạ, ở đây!"
Mọi người đều nhìn cô, Ngôn Hạ đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Dư Hoan.
"Tại sao nhiều người như vậy... lại còn ở ngoài trời!" Ngôn Hạ có chút buồn bực, cô nghĩ chỉ nói chuyện phiếm trong nhà, chơi trò chơi hay xem phim gì đó.
"Ngoài trời không tốt sao, có thể nhìn rõ hơn đó!" Dư Hoan hào hứng, "Đừng nói tôi không nói cho bà, trai đẹp hôm nay thuộc hàng "cực phẩm" đó."
Cô không tin, Dư Hoan tính cách hướng ngoại, luôn thích khoa trương, cực phẩm trong mắt cô ấy chưa chắc đã thật sự là cực phẩm.
Các sinh viên bên cạnh đều bắt đầu hào hứng, nói Ngôn Hạ đến muộn, phải phạt biểu diễn một tiết mục. Ngôn Hạ không thích bị chú ý như vậy, không khỏi kéo áo Dư Hoan.
"Đừng bắt nạt Tiểu Hạ." Dư Hoan rất nghĩa khí. "Tôi thay cô ấy."
"Không, chúng tôi thích xem Ngôn Hạ biểu diễn."
"Đúng đó, chúng tôi muốn Ngôn Hạ"
"Không sao, hát là được rồi, chúng ta đều thích đúng không!"
"Nào, giới thiệu một chút trước đi, tên Tiểu Hạ rất hay."
Chàng trai bên cạnh không thỏa hiệp. Khi mọi người chơi được một lúc thì Ngôn Hạ mới tới. Cô xinh đẹp lại hiền lành, nhút nhát, khó làm người khác ghét được.
Một tiếng đàn ghi-ta cất lên, một người đang sau đám đông lên tiếng: "Anh sẽ đệm cho em, bài "chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn" được không?"
Dư Hoan siết chặt tay Ngôn Hạ, thấp giọng nói: "Là anh ấy, là anh ấy, "cực phẩm" đúng không?"
"Cực phẩm" họ Hoa, tên Tử Thuân. Là sinh viên trao đổi khoa máy tính đại học Tế An, năm ngoái mới đến học tại trường. Hoa Tử Thuân da ngăm, răng sáng bóng, nụ cười tỏa nắng, rất tuấn tú, quả thực có thể gọi là "cực phẩm".
Bài "chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn" rất phổ biến, tất nhiên Ngôn Hạ có thể hát, Dư Hoan không còn giúp đỡ cô nữa, ngược lại còn hét giá cao muốn đem cô bán.
Sau khi hát, Hoa Tử Thuân đưa tay giúp Ngôn Hạ ra khỏi sân khấu một cách lịch sự, hắn ngồi bên cạnh cô, cười nói: "Lần đầu tiên được tham gia một sự kiện như vậy rất thú vị!"
Tiếng Trung của Hoa Tử Thuân khá chuẩn, có thể phân biệt rõ ràng các âm, chỉ có âm mũi hơi khác người bản xứ một chút.
Ngôn Hạ không trả lời nhưng Dư Hoan tiến đến, vui vẻ nói: "Em biết rất nhiều hoạt động như vậy, lần sau sẽ gọi anh."
Ngôn Hạ có chút đau đầu. Nguyện vọng cả đời của Dư Hoan là đóng phim, trở thành đại minh tinh. Nhưng cô ấy rất thích tán gẫu và tham gia các hoạt động như vậy, những người không biết còn nghĩ rằng Dư Hoan muốn tìm bạn trai, nhanh chóng kết hôn.
"Nếu lần nào cũng có những cô gái xinh đẹp và dễ thương như em, tôi nhất định tham gia." Hoa Tử Thuân cười, đôi mắt đào hoa kẽ cong.
"Được, kết bạn WeChat đi, sau này em sẽ gọi anh." Dư Hoan nhiệt tình nói.
Hai người đổi WeChat, Ngôn Hạ ngồi im, Hoa Tử Thuân cầm điện thoại, lịch sự hỏi: "Ngôn Hạ, anh có thể kết bạn với em không?"
Ngôn Hạ không muốn kết bạn Wechat với người lạ nhưng vì tránh để người khác cho rằng mình kiêu ngạo, cô đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra, quét WeChat của Hoa Tử Thuân, kết bạn với hắn rồi còn nói thêm: "Em ít khi dùng Wechat, tin nhắn anh gửi đến có thể không kịp xem."
"Không thành vấn đề." Hoa Tử Thuân nói đùa. "Con gái đẹp có quyền để người khác đợi. Anh rất sẵn lòng."
Có người gọi Hoa Tử Thuân, bảo hắn tham gia trò chơi.
"Không được chơi riêng!" Có người cười toe toét nói. "Hôm nay đàn anh thuộc về tất cả mọi người."
Dư Hoan cong môi, khi Hoa Tử Thuân rời đi, cô ghé sát tai Ngôn Hạ nói: "Nhìn đi, 80% là cô ấy cũng bị đàn anh hấp dẫn."
Người Dư Hoan chỉ là Lạc Vũ - bạn cùng lớp của họ, Lạc Vũ là cán bộ Hội sinh viên. Cô ấy thông minh, xinh đẹp, rất nổi tiếng trong trường, quan hệ với Ngôn Hạ cũng không tệ.
Ngôn Hạ thở phào nhẹ nhõm. Cô không thể quá gần gũi với bạn khác giới. Ninh Trác Nhiên đã nhiều lần dặn dò cô không được tiếp xúc gần gũi với những người đàn ông khác, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Mọi người ngồi trên bãi cỏ. Hoa Tử Thuân thật sự nổi tiếng, mọi người vây quanh hắn cùng đàn, hát, chơi game. Sau đó, mọi người cùng đi xem phim.
Trong khi mọi người vẫn đang tụ tập trò chuyện, Ngôn Hạ tạm biệt vài người quen, vội vã trở về căn hộ. Ninh Trác Nhiên nói sẽ ăn tối với cô, cô phải đợi ở nhà.
Nhưng Ninh Trác Nhiên mãi không về, cũng không ai đến đón cô. Đợi đến 7 giờ, Ngôn Hạ đói bụng không chịu được đành gọi điện cho anh.
Điện thoại kết nối, Winnie bắt máy:
"Cô Ngôn." Winnie vừa nghe đã nhận ra cô. "Ninh tổng vẫn đang họp."
"Vậy thì... Ninh tổng có đến ăn tối không?" Ngôn Hạ thận trọng hỏi.
"Tôi không biết. Tôi chỉ biết hôm nay Ninh tổng không có lịch ăn tối với cô Ngôn. Về việc liệu ngài ấy có thay đổi lịch trình hay không, tôi không thể hỏi." Winnie lạnh lùng trả lời.
Khi cúp máy Ngôn Hạ cảm thấy bế tắc.
Cô đã đắc tội Winnie mà không biết sao?
Tại sao cô cảm thấy có điều gì khác ẩn trong lời nói của Winnie?
Cho đến nay ngoài trợ lý đặc biệt Điền Hạo Vũ, Winnie là cấp dưới của anh mà cô liên lạc nhiều nhất.
Có lẽ một người tài giỏi như Winnie sẽ coi thường người phụ nữ bán rẻ thân thể của mình như cô.
Chẳng ai muốn lựa chọn con đường này!
Nhưng cô đã lựa chọn!
Ngôn Hạ rùng mình khi nghĩ đến những ngày tháng gần như không lối thoát đó.
Cô biết không nên nghĩ về quá khứ, chỉ cần cố gắng hai năm thôi, mọi thứ sẽ tốt đẹp lên, cô không nên quá coi trọng suy nghĩ của người khác.
Ngữ Hạ tùy tiện ăn vài quả trứng luộc, rèn luyện thân thể một lát, thấy đã chín giờ, Ninh Trác Nhiên chắc sẽ không đến nữa nên cô đi ngủ sớm.
...
"Loại người như mày cũng muốn bay lên cành cao trở thành phượng hoàng?"
"Mẹ mày là sao chổi. Ai gặp người ấy xui xẻo, bây giờ ngay cả chính mình cũng gặp chuyện."
"Tránh xa cô ta ra, cẩn thận kẻo bị vạ lây!"
...
Từng câu nói một, như mũi tên sắc nhọn tẩm độc đâm vào màng nhĩ Ngôn Hạ. Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, cố gắng tìm một nơi để trốn. Tuy nhiên xung quanh là những khuôn mặt hung tợn, không ai có thể ôm cô vào lòng.
Màn đêm mờ ảo, Ngôn Hạ mắc kẹt trong cơn ác mộng, sắc mặt cô tái nhợt, cô cuộn tròn thành quả bóng, trốn trong chăn bông, như thể chỉ có cách này mới có thể ngăn chặn được những lời nói ác ý đó.
Ngôn Hạ quay trở lại phòng khách, nhìn bữa sáng trên bàn ăn. Ninh Trác Nhiên uống một cốc sữa yến mạch, ăn nửa đĩa salad rau, một lát bánh mì, quả trứng rán thì chỉ còn lại phần bị cháy.
Có vẻ vị giác của Ninh Trác Nhiên cũng khó tính như sự sạch sẽ của anh, dường như anh khá hài lòng mấy với bữa sáng cô làm.
Vừa nghĩ đến đêm nay Ninh Trác Nhiên sẽ đến, Ngôn Hạ cảm thấy có chút mệt mỏi.
Đêm qua cô ngủ không ngon, bị Ninh Trác Nhiên dày vò quá lâu, thắt lưng và cột sống đều đau. Ninh Trác Nhiên ngủ rồi vẫn ôm cô. Ngôn Hạ sợ làm anh thức giấc, không dám cử động, trong mơ hồ luôn có cảm giác bị giam cầm.
Vì có điều phiền muộn nên Ngôn Hạ dậy sớm, bận rộn từ lúc đó đến giờ. Nếu buổi tối Ninh Trác Nhiên lại tới, cô khó mà chịu được.
Nhưng như Winnie nói, Ninh Trác Nhiên có đến hay không, khi nào đến, không phải là điều cô hay cô ấy có thể kiểm soát.
Cô chỉ là một tình nhân được bao dưỡng, một con chim hoàng yến trong lồng, sao có thể kiểm soát được những gì kim chủ nghĩ?
Tại sao Ninh Trác Nhiên lại đột nhiên qua đêm ở đây chứ? Những điều đêm qua anh nói đêm qua có ý nghĩa gì?
Ngôn Hạ lặp lại những gì anh đã nói trong đầu.
Anh nhắc nhở cô đừng làm loạn rồi phạm phải điều cấm kỵ của anh?
Hay vì cô chỉ là một tình nhân được bao dưỡng, nên không có tư cách ra ngoài gặp gỡ thiên hạ?
- --
Những ngày tháng năm hoa cỏ tươi tốt, Ngôn Hạ chợt thấy lòng mình se lạnh.
Khi mở hết rèm ra, mặt trời ấm áp chiếu rọi vào, căn phòng lập tức sáng lên.
Thực ra nếu gạt đi một chút tự ti của tình nhân, Ninh Trác Nhiên là một đối tượng rất tốt, không có thói trăng hoa, chỉ có một chút sạch sẽ quá đáng, mặc dù lời nói và hành vi của anh luôn kiêu ngạo, nhưng anh có vốn liếng để kiêu ngạo. Nhiều người muốn được nghe anh giáo huấn cũng không có tư cách, như Lâm Đức Long cô gặp tối qua chẳng hạn.
Làm người tình của Ninh Trác Nhiên là cô tự nguyện. Không có gì phải oán trách, hai bên đều có được điều mình muốn. Hơn nữa, Ninh Trác Nhiên hứa sẽ không tiết lộ thân phận của cô, để cô tiếp tục học. Anh rất khoan dung với cô, cô cũng nên nghiêm túc làm hết phận sự của tình nhân, để kim chủ thoải mái.
Ngôn Hạ tự an ủi bản thân vài câu rồi bắt đầu thu dọn phòng.
Sau khi Ngữ Hạ bận rộn cả buổi sáng dọn dẹp trong và ngoài căn hộ, đồ đạc cá nhân của Ninh Trác Nhiên đã được rửa sạch, lau khô và sắp xếp gọn gàng. Cô không muốn anh có cảm giác căn hộ nhỏ này không có góc nào có thể nghỉ chân.
Vào buổi trưa, giúp việc theo giờ họ Vương đến nấu cho cô hai món mặn và một món canh, hôm nay bà ấy đến quá gấp, bà ấy nói ngày mai sẽ mang thêm nhiều đồ.
Ngôn Hạ không muốn nhưng cô biết mình không thể làm trái quyết định của Ninh Trác Nhiên vì vậy chỉ có thể cố gắng tận hưởng.
Vừa ăn trưa xong, Dư Hoan gọi điện thoại đến, Ngôn Hạ mới nhớ ra hôm nay có hẹn tham gia sự kiện giao lưu giữa các trường học.
Ngôn Hạ không muốn tham gia loại hoạt động này nhưng không thể từ chối lời mời nhiệt tình của Dư Hoan. Cô ấy tính tình tốt, ít nói, chu đáo, các bạn trong lớp đều quý mến.
Ninh Trác Nhiên vừa mới rời đi, cô cũng không có việc gì làm.
Sự kiện diễn ra ở một công viên cạnh trường học. Hai mươi nam thanh nữ tú đang ngồi trên bãi cỏ vui đùa. Ở giữa bày rất nhiều đồ ăn nhẹ. Vừa nhìn thấy Ngôn Hạ, Dư Hoan đã vẫy tay chào:
"Ngôn Hạ, ở đây!"
Mọi người đều nhìn cô, Ngôn Hạ đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Dư Hoan.
"Tại sao nhiều người như vậy... lại còn ở ngoài trời!" Ngôn Hạ có chút buồn bực, cô nghĩ chỉ nói chuyện phiếm trong nhà, chơi trò chơi hay xem phim gì đó.
"Ngoài trời không tốt sao, có thể nhìn rõ hơn đó!" Dư Hoan hào hứng, "Đừng nói tôi không nói cho bà, trai đẹp hôm nay thuộc hàng "cực phẩm" đó."
Cô không tin, Dư Hoan tính cách hướng ngoại, luôn thích khoa trương, cực phẩm trong mắt cô ấy chưa chắc đã thật sự là cực phẩm.
Các sinh viên bên cạnh đều bắt đầu hào hứng, nói Ngôn Hạ đến muộn, phải phạt biểu diễn một tiết mục. Ngôn Hạ không thích bị chú ý như vậy, không khỏi kéo áo Dư Hoan.
"Đừng bắt nạt Tiểu Hạ." Dư Hoan rất nghĩa khí. "Tôi thay cô ấy."
"Không, chúng tôi thích xem Ngôn Hạ biểu diễn."
"Đúng đó, chúng tôi muốn Ngôn Hạ"
"Không sao, hát là được rồi, chúng ta đều thích đúng không!"
"Nào, giới thiệu một chút trước đi, tên Tiểu Hạ rất hay."
Chàng trai bên cạnh không thỏa hiệp. Khi mọi người chơi được một lúc thì Ngôn Hạ mới tới. Cô xinh đẹp lại hiền lành, nhút nhát, khó làm người khác ghét được.
Một tiếng đàn ghi-ta cất lên, một người đang sau đám đông lên tiếng: "Anh sẽ đệm cho em, bài "chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn" được không?"
Dư Hoan siết chặt tay Ngôn Hạ, thấp giọng nói: "Là anh ấy, là anh ấy, "cực phẩm" đúng không?"
"Cực phẩm" họ Hoa, tên Tử Thuân. Là sinh viên trao đổi khoa máy tính đại học Tế An, năm ngoái mới đến học tại trường. Hoa Tử Thuân da ngăm, răng sáng bóng, nụ cười tỏa nắng, rất tuấn tú, quả thực có thể gọi là "cực phẩm".
Bài "chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn" rất phổ biến, tất nhiên Ngôn Hạ có thể hát, Dư Hoan không còn giúp đỡ cô nữa, ngược lại còn hét giá cao muốn đem cô bán.
Sau khi hát, Hoa Tử Thuân đưa tay giúp Ngôn Hạ ra khỏi sân khấu một cách lịch sự, hắn ngồi bên cạnh cô, cười nói: "Lần đầu tiên được tham gia một sự kiện như vậy rất thú vị!"
Tiếng Trung của Hoa Tử Thuân khá chuẩn, có thể phân biệt rõ ràng các âm, chỉ có âm mũi hơi khác người bản xứ một chút.
Ngôn Hạ không trả lời nhưng Dư Hoan tiến đến, vui vẻ nói: "Em biết rất nhiều hoạt động như vậy, lần sau sẽ gọi anh."
Ngôn Hạ có chút đau đầu. Nguyện vọng cả đời của Dư Hoan là đóng phim, trở thành đại minh tinh. Nhưng cô ấy rất thích tán gẫu và tham gia các hoạt động như vậy, những người không biết còn nghĩ rằng Dư Hoan muốn tìm bạn trai, nhanh chóng kết hôn.
"Nếu lần nào cũng có những cô gái xinh đẹp và dễ thương như em, tôi nhất định tham gia." Hoa Tử Thuân cười, đôi mắt đào hoa kẽ cong.
"Được, kết bạn WeChat đi, sau này em sẽ gọi anh." Dư Hoan nhiệt tình nói.
Hai người đổi WeChat, Ngôn Hạ ngồi im, Hoa Tử Thuân cầm điện thoại, lịch sự hỏi: "Ngôn Hạ, anh có thể kết bạn với em không?"
Ngôn Hạ không muốn kết bạn Wechat với người lạ nhưng vì tránh để người khác cho rằng mình kiêu ngạo, cô đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra, quét WeChat của Hoa Tử Thuân, kết bạn với hắn rồi còn nói thêm: "Em ít khi dùng Wechat, tin nhắn anh gửi đến có thể không kịp xem."
"Không thành vấn đề." Hoa Tử Thuân nói đùa. "Con gái đẹp có quyền để người khác đợi. Anh rất sẵn lòng."
Có người gọi Hoa Tử Thuân, bảo hắn tham gia trò chơi.
"Không được chơi riêng!" Có người cười toe toét nói. "Hôm nay đàn anh thuộc về tất cả mọi người."
Dư Hoan cong môi, khi Hoa Tử Thuân rời đi, cô ghé sát tai Ngôn Hạ nói: "Nhìn đi, 80% là cô ấy cũng bị đàn anh hấp dẫn."
Người Dư Hoan chỉ là Lạc Vũ - bạn cùng lớp của họ, Lạc Vũ là cán bộ Hội sinh viên. Cô ấy thông minh, xinh đẹp, rất nổi tiếng trong trường, quan hệ với Ngôn Hạ cũng không tệ.
Ngôn Hạ thở phào nhẹ nhõm. Cô không thể quá gần gũi với bạn khác giới. Ninh Trác Nhiên đã nhiều lần dặn dò cô không được tiếp xúc gần gũi với những người đàn ông khác, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Mọi người ngồi trên bãi cỏ. Hoa Tử Thuân thật sự nổi tiếng, mọi người vây quanh hắn cùng đàn, hát, chơi game. Sau đó, mọi người cùng đi xem phim.
Trong khi mọi người vẫn đang tụ tập trò chuyện, Ngôn Hạ tạm biệt vài người quen, vội vã trở về căn hộ. Ninh Trác Nhiên nói sẽ ăn tối với cô, cô phải đợi ở nhà.
Nhưng Ninh Trác Nhiên mãi không về, cũng không ai đến đón cô. Đợi đến 7 giờ, Ngôn Hạ đói bụng không chịu được đành gọi điện cho anh.
Điện thoại kết nối, Winnie bắt máy:
"Cô Ngôn." Winnie vừa nghe đã nhận ra cô. "Ninh tổng vẫn đang họp."
"Vậy thì... Ninh tổng có đến ăn tối không?" Ngôn Hạ thận trọng hỏi.
"Tôi không biết. Tôi chỉ biết hôm nay Ninh tổng không có lịch ăn tối với cô Ngôn. Về việc liệu ngài ấy có thay đổi lịch trình hay không, tôi không thể hỏi." Winnie lạnh lùng trả lời.
Khi cúp máy Ngôn Hạ cảm thấy bế tắc.
Cô đã đắc tội Winnie mà không biết sao?
Tại sao cô cảm thấy có điều gì khác ẩn trong lời nói của Winnie?
Cho đến nay ngoài trợ lý đặc biệt Điền Hạo Vũ, Winnie là cấp dưới của anh mà cô liên lạc nhiều nhất.
Có lẽ một người tài giỏi như Winnie sẽ coi thường người phụ nữ bán rẻ thân thể của mình như cô.
Chẳng ai muốn lựa chọn con đường này!
Nhưng cô đã lựa chọn!
Ngôn Hạ rùng mình khi nghĩ đến những ngày tháng gần như không lối thoát đó.
Cô biết không nên nghĩ về quá khứ, chỉ cần cố gắng hai năm thôi, mọi thứ sẽ tốt đẹp lên, cô không nên quá coi trọng suy nghĩ của người khác.
Ngữ Hạ tùy tiện ăn vài quả trứng luộc, rèn luyện thân thể một lát, thấy đã chín giờ, Ninh Trác Nhiên chắc sẽ không đến nữa nên cô đi ngủ sớm.
...
"Loại người như mày cũng muốn bay lên cành cao trở thành phượng hoàng?"
"Mẹ mày là sao chổi. Ai gặp người ấy xui xẻo, bây giờ ngay cả chính mình cũng gặp chuyện."
"Tránh xa cô ta ra, cẩn thận kẻo bị vạ lây!"
...
Từng câu nói một, như mũi tên sắc nhọn tẩm độc đâm vào màng nhĩ Ngôn Hạ. Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, cố gắng tìm một nơi để trốn. Tuy nhiên xung quanh là những khuôn mặt hung tợn, không ai có thể ôm cô vào lòng.
Màn đêm mờ ảo, Ngôn Hạ mắc kẹt trong cơn ác mộng, sắc mặt cô tái nhợt, cô cuộn tròn thành quả bóng, trốn trong chăn bông, như thể chỉ có cách này mới có thể ngăn chặn được những lời nói ác ý đó.