Chương 13
Nhưng Cổ Phi nghĩ một chút cũng cảm thấy không thể hoàn toàn phủ nhận khả năng này.
Người chết Hách Tiểu Binh bị thương nghiêm trọng trong vụ tai nạn ô tô thảm khốc, bị phát hiện khi khắp đầu khắp cổ đều là máu, chiếc xe cũng bị biến dạng không còn như ban đầu, người báo công an khi đó chứng kiến tình trạng thảm khốc đó cũng không dám đến quá gần, chỉ đứng từ xa quay đoạn video vài giây kia.
Hành vi cài dây an toàn của Lê Diễm Hồng đang ngồi ở hàng ghế phía sau cho Hách Tiểu Binh chỉ có thể xảy ra trong khoảng thời gian người báo công an quay xong video và bộ phận quản lý giao thông chạy tới hiện trường. Hành vi này nhất định là không bình thường, ngay tại hiện trường sự cố làm ra hành động không bình thường này, đầu tiên chính là muốn loại trừ khả năng bà ta là hung thủ, có khả năng vụ tai nạn ô tô này là do bà ta tự biên tự diễn, muốn giết Hách Tiểu Binh không?
Xét thấy mức độ thảm khốc của tai nạn ô tô, Lê Diễm Hồng tuy chỉ bị thương nhẹ, nhưng kết quả này phần lớn dựa vào việc bà ta quá may mắn, không ai có thể đảm bảo rằng lúc đó mình lúc ấy đang ở trong chiếc xe bị tai nạn và có thể thoát ra ngoài an toàn hay không. Rủi ro này là không thể kiểm soát được.
Nếu là Lê Diễm Hồng thuê hung thủ, tự đạo tự diễn, vậy thì bà ta vì giết Hách Tiểu Binh mà mạo hiểm có thể hy sinh bản thân mình, điều này hiển nhiên không hợp lý.
Như vậy bà ta lúc ấy trong một hoàn cảnh như vậy, người chồng ở vị trí lái cả người toàn máu sống chết chưa rõ, hành động đầu tiên của bà ta không phải là báo cảnh sát kêu cứu mà là cài dây an toàn cho chồng. Hơn nữa mấy phút đồng hồ sau bộ phận giao thông tới hiện trường để tiến hành các hoạt động cứu hộ, bà ta cũng đã bởi vì chấn động não mà rơi vào hôn mê.
Thượng Dương đoán rằng bà ta làm điều đó để ngăn người khác nghi ngờ về đạo đức đối với “hình mẫu đạo đức” của mình.
Nhưng trên thực tế, nghĩ về mặt đen tối một chút, bà ta có thể ở trong thời điểm đó còn không bỏ được gánh nặng tấm gương đạo đức mẫu mực, một mặt cho thấy người này có vấn đề về thần kinh không bình thường, có lẽ cũng không phải muốn bảo vệ đạo đức mà là muốn bảo vệ danh dự “mẫu mực” của mình.
Hơn nữa chồng trước của bà ta Trâu Văn Nguyên từng bị vào tù, nếu như thật sự cũng có ẩn tình trong đó…
Cổ Phi không khỏi hoảng sợ mà nghĩ, vụ án này mà phá xong, tấm gương đạo đức mà các cấp trong tỉnh này hết sức ngưỡng mộ trong nhiều năm sẽ không trở thành vết nhơ của tỉnh đấy chứ?
Hàng ghế sau, Kim Húc nói chuyện về vụ án đã chán, nên bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện với Thượng Dương, hỏi anh:
– Buổi tối mấy giờ em về nhà? Hẹn xe đón chưa?
– Hơn 10 giờ, đã hẹn rồi. – Thượng Dương nhớ đến tối nay phải trở về, trong lòng cũng buồn bã, liền chuyển đề tài. – Em muốn mua xe, chờ anh đến chỗ em rồi thì đi đâu cũng tiện hơn.
– Em đừng mua, ở Bắc Kinh đi tàu điện ngầm có chỗ nào không tiện đâu? Hơn nữa ở đâu cũng có xe đạp công cộng nữa mà. – Kim Húc phản đối ngay.
– Tiền đặt cọc cho chiếc xe tiểu hoàng có trả lại được không? – Cổ Phi chen vào, – Hai người đường đường ở thủ đô Bắc Kinh, làm ở bộ ngành to, chút quyền lợi đó của quần chúng mà cũng không bảo đảm được à?
Nếu nói về tư tưởng giác ngộ của chỉ đạo Cổ thành thật mà nói lúc cao lúc thấp, hiện tại khá cao, rành mạch rõ ràng, từ trong quần chúng tới, từ trong quần chúng đi.
Nhưng đứng trước mặt tiền thế chấp xe tiểu hoàng, ai nấy cũng đều bình đẳng.
Thượng Dương nói:
– Tiền đặt cọc xe tiểu hoàng cũng không trả lại được.
Kim Húc chưa từng dùng xe tiểu hoàng, may mắn tránh được kiếp nạn này, nói:
– Chỉ đạo Cổ này, tương lai cậu thăng chức được điều đến bộ thì tự đi mà hỏi, nếu không cho cậu được câu trả lời thỏa đáng, cậu cứ từ chức luôn đi.
Cổ Phi bật cười to:
– Tôi làm việc rất chăm chỉ để thăng chức chỉ để lấy lại tiền đặt cọc xe tiểu hoàng, tôi rất đáng được khích lệ.
Thượng Dương bị chọc cho hết sức vui vẻ.
Kim Húc ban đầu để chọc anh cười mới đùa giỡn như này, thấy anh cười thì không nói gì nữa.
Trước hai giờ, ba người tới bệnh viện Nhân dân tỉnh.
– Tôi không lên đâu, việc hỏi đương sự tôi không thành thạo. – Thượng Dương nói, – Cũng không tiện giới thiệu với người khác, rất phiền phức.
Lê Diễm Hồng nằm viện hai ngày này, không ít đơn vị đều có người đến thăm hỏi, mặc dù Thượng Dương lấy danh nghĩa là cố vấn trong vụ án này, nhưng tạm thời cũng khó có thể công khai đề cập đến đơn vị và chức vụ đối với người ngoài tổ chuyên án.
Kim Húc gật đầu, cùng Cổ Phi cùng nhau đi lên tầng trên đi gặp Lê Diễm Hồng.
Thượng Dương ở dưới tầng 1 nhìn quanh một chút, tìm được một tiệm café nhỏ, anh đi vào gọi một ly cà phê.
Trong khi đợi cà phê, Kim Húc gửi cho anh một bức ảnh.
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh lẵng hoa cùng giỏ hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng chất đầy sàn, trong phòng bệnh không chứa hết thì để tràn ra tận hành lang. Còn may từ trong tấm ảnh có thể nhìn ra phòng bệnh của Lê Diễm Hồng nằm ở cuối hành lang, miễn cưỡng cũng còn đường đi.
Thượng Dương: Anh làm việc chính đi!
Kim Húc: Ừ làm đây.
Dưới sự hướng dẫn của y tá, Kim Húc cùng Cổ Phi đi đến cửa phòng bệnh đơn của Lê Diễm Hồng. Qua cửa sổ có thể nhìn ra trong phòng cũng chất đầy các loại hoa tươi và đồ bổ. Lê Diễm Hồng mặc quần áo bệnh nhân, đeo nẹp cổ, đang ngồi trên giường bệnh, bên cạnh là một cô gái trẻ, hai người đang nhìn nhau khóc.
Hộ sĩ gõ cửa.
Cả hai vội lau nước mắt.
Cổ Phi đã gặp Lê Diễm Hồng một lần, đi vào chào hỏi xong giới thiệu ngắn gọi về cảnh sát Kim, lại hỏi tình trạng của Lê Diễm Hồng như nào rồi.
Lê Diễm Hồng khóc sưng vù mắt, trên trán có một vết bầm tím lớn, cổ bị thương nhẹ nên phải dựa vào cố định cột sống cổ để bảo vệ. Bà ta lại rất khách sáo:
– Đã khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cảnh sát Cổ.
Cô gái kia tỏ thái độ:
– Sao cảnh sát các anh vẫn không bắt được hung thủ?
– Con đó. – Lê Diễm Hồng quát khẽ, lại nói với nhóm cảnh sát, – Nó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Mời hai anh cảnh sát ngồi.
Bà ta giới thiệu, cô gái này là một đứa trẻ lớn lên trong viện phúc lợi, mười chín tuổi, năm ngoái vừa vào một trường đại học 211 của tỉnh lị.
Trong lời nói lộ rõ sự kiêu ngạo, giống như một người mẹ khen ngợi con gái mình.
Vừa rồi hai người đang nói về Hách Tiểu Binh đều rất đau lòng, ngồi nhìn nhau khóc thút thít.
– Nhất định phải mau chóng bắt được hung thủ. –Cô gái lại khóc lên, nói, – Ba Hách tốt như thế, không thể chết vô nghĩa được.
Cổ Phi muốn đơn độc hỏi chuyện với đương sự, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lê Diễm Hồng bảo cô gái ra ngoài.
Kim Húc lại hỏi cô gái kia:
– Bọn em bình thường vẫn xưng hô như thế với Hách Tiểu Binh à?
Bọn em, dĩ nhiên là chỉ đám trẻ nhỏ ở viện phúc lợi rồi.
Cô gái lau nước mắt:
– Vâng ạ. Ba Hách rất tốt với bọn em, em lên đại học rồi mà lần nào ba lên tỉnh cũng cho em tiền tiêu vặt, còn dặn em không được đi làm thêm gì cả, sợ ảnh hưởng đến việc học hành của em…
Lê Diễm Hồng cắt ngang:
– Con ra ngoài một lát đi nhé, mẹ với anh cảnh sát nói chuyện một chút.
Chờ cô gái ra khỏi phòng rồi, Lê Diễm Hồng tỏ vẻ khó xử, nói,
– Đồng chí cảnh sát, tôi muốn nhận sai với các đồng chí trước.
Cổ Phi ngẩn người.
Kim Húc không nói gì, đã đoán được bà ta sẽ nói gì rồi.
– Chồng tôi bình thường hay lái xe tốc độ cao, bởi vì quá mập mà thường xuyên không cài dây an toàn.
Lê Diễm Hồng hơn năm tuổi mặt đỏ bừng, trông giống như học sinh tiểu học vì phạm lỗi mặt đỏ bừng, nói.
– Là tôi không làm tốt nghĩa vụ nhắc nhở anh ấy lái xe an toàn, sau khi sự cố xảy ra, từ tâm lý sợ bị chỉ trích mà tôi như bị ma quỷ ám ảnh đã lén cài dây an toàn cho anh ấy trước khi đội quản lý cảnh sát giao thông tới.
Cổ Phi ban đầu muốn lấy việc này này như một lời dạo đầu để làm bà ta sợ hãi, không ngờ lại bị sự tự bạo của bà ta đánh cho trở tay không kịp.
Kim Húc lại như không có việc gì, bình thản nói:
– Ừm, tình huống này chúng tôi đã nắm được rồi.
Cổ Phi cùng với Lê Diễm Hồng mỗi người đều có biểu cảm khác nhau.
Kim Húc lại chuyển như gió, bắt đầu tiếp tục hỏi Lê Diễm Hồng vấn đề tiếp theo.
– Chị có thể tự lái xe mà, chị đã có bằng hai hơn hai mươi năm rồi, nhà có hai chiếc xe, ngày thường chị có hay tự lái không? Hách Tiểu Binh có tật xấu lái xe như thế, chị sáng nào cũng phải đi từ Tê Phượng đến tỉnh lị làm việc, sao chị lại dám để chồng chị lái xe đưa chị đi một quãng đường hơn trăm km vậy?
Lầu một khu nằm viện.
Thượng Dương bưng cà phê, chơi di động ở trong một góc.
Mỗi lần ra ngoài, anh sẽ gửi chó cho bố mẹ, hiện tại anh đang xem con chó đang làm gì thông qua camera giám sát tại nhà của bố mẹ.
Mẹ anh đang ôm con chó xem TV, quả đúng là người trong ngành công an lâu năm, cực kỳ nhạy bén, ngay lập tức phát hiện ra bị theo dõi, cầm di động lên nhìn thẳng vào camera, gọi điện thoại tức thì.
Thượng Dương đành phải nghe.
– Có phải con đang lén nhìn mẹ không? – Bà Thượng chất vấn, – Đi Tây Bắc rồi còn không chuyên tâm ở bên bạn trai, nhìn mẹ làm cái giề? Con có phải con trai mẹ không? Quản Tiểu Kim của con ấy, đừng có quản mẹ với bố con.
Thượng Dương:….
Bà Thượng tiếp tục:
– Tiểu Kim đâu? Không ở cùng con à?
Thượng Dương:
– Anh ấy tăng ca rồi ạ.
Bà Thượng:
– Con nhìn người ta đi, yêu đương rồi cũng không bỏ lỡ công việc vì nhân dân phục vụ, trong lòng con cũng chỉ có gia đình là chuyện nhỏ thôi.
Thượng Dương dở khóc dở cười:
– Nói trái lòng cũng chỉ có mẹ nói thôi, chính là mẹ thiên vị anh ấy hơn con. Con cúp đây.
– Dành thời gian vui vẻ bên Tiểu Kim đi, rảnh thì đưa nó đi chơi, đến nhà mình ăn cơm. – Bà Thượng sợ cậu con trai mới ba mươi của mình lại lần nữa thất bại chuyện chung thân đại sự, cuối cùng còn dặn dò, – Con phải tốt với người ta vào đấy.
Thượng Dương nghĩ bụng, còn muốn tốt đến mức nào nữa? Đã tốt lắm rồi đó.
Cúp điện thoại, Thượng Dương lại xem con chó của mình.
Khi ngẩng đầu lên, trông thấy một thanh niên đứng ở chỗ rẽ cách anh vài bước, mắt nhìn quanh quất, có vẻ như đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì đó.
Nơi Thương Dương ngồi có lẽ là do góc độ, mà người thanh niên kia liếc một vòng cũng không chú ý đến ở góc này còn có Thượng Dương sống sờ sờ ở đó. Người thanh niên cho rằng không có ai, lại rụt rụt về phía sau, lưng dựa sát vào tường, biểu cảm lập tức sắp làm chuyện xấu xa.
Lúc này Thượng Dương mới nhìn thấy trong tay cậu ta còn cầm một cặp lồng thức ăn thường thấy ở bệnh viện.
Cậu ta nhấc cặp lồng lên, mở nắp ra, nhổ mấy ngụm nước bọt vào trong đó.
Thượng Dương:…
Người thanh niên này rất hài lòng, đậy nắp cặp lồng cơm lại, cầm theo chuẩn bị đi thì đúng vào lúc này đột nhiên nhìn thấy Thượng Dương đang nhìn mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thượng Dương có chút lúng túng.
Người thanh niên kia thì cứng ngắc cả người một giây đồng hồ, sau đó xoay người chạy đi…Chạy trốn cũng không quá thích hợp. Người này là người thọt chân. Có vẻ như đôi chân của cậu ta dài bất thường, nhưng sự khập khiễng không ảnh hưởng nhiều đến cử động của cậu, chớp mắt đã biến mất dạng.
Kim Húc và Cổ Phi từ phòng bệnh đi ra, Cổ Phi đi sau đóng cửa phòng bệnh của Lê Diễm Hồng lại.
Bên trong phòng bệnh Lê Diễm Hồng vẫn ngồi ở trên giường bệnh, dáng vẻ thất thần và mệt mỏi.
Cô gái vừa được đưa ra ngoài đang nói chuyện với một chàng trai ở cửa, thì thầm:
– Vị cảnh sát họ Kim kia đẹp trai ghê gớm, nhưng mà cũng dữ lắm…
Thấy hai cảnh sát thì vội ngậm miệng lại, nói:
– Các anh hỏi…hỏi xong rồi ạ?
Cô cũng không biết cảnh sát Kim có nghe thấy lời cô nói hay không, cố gắng trấn tĩnh lại, muốn đi vào chăm sóc cho mẹ Lê. Cậu trai kia đứng bên cạnh không nhúc nhích, tay thì cầm hộp cơm giữ nhiệt. Kim Húc đưa mắt về phía cậu ta, cậu ta khẩn trương cúi đầu xuống nhìn sàn nhà.
– Em tên là Dương Tuyết Diễm đúng không? – Cổ Phi hỏi cô gái nhỏ, – Có tiện hỏi em mấy vấn đề không?
Kim Húc nhìn Trương Tự Lực, hỏi Dương Tuyết Diễm:
– Đây là ai?
Dương Tuyết Diễm có chút sợ hắn, nghiêm trang trả lời:
– Anh ấy tên là Trương Tự Lực ạ. Cũng tới thăm mẹ Lê, bọn em học ở ngoài tỉnh lị, hai ngày qua đều thay nhau tới chăm sóc mẹ Lê ạ.
Cũng là một đứa trẻ xuất thân từ Viện phúc lợi. Thoạt nhìn Trương Tự Lực lớn hơn Dương Tuyết Diễm một chút. Tuy nhiên, hai người trẻ tuổi này không cung cấp thông tin hữu ích nào mà chỉ nhấn mạnh “mẹ Lê”, “bố Hách” đều là người tốt, hy vọng cảnh sát mau chóng phá án bắt được hung thủ.
Trương Tự Lực là một thanh niên hướng nội, khi nói chuyện còn hơi nói lắp, không giỏi giao tiếp xã hội, học ở trường đại học tốt hơn Dương Tuyết Diễm.
Theo hai người họ nói, trong số họ có 3 người xuất thân từ Viện phúc lợi đến tỉnh lị học đại học còn có một nữ sinh khác, học cùng trường với Trương Tự Lực, vì là sinh viên cuối cấp cho nên ban ngày thực tập ở đơn vị không tới được, hai ngày này buổi tối đều là mình tới trông.
Tuy rằng không có thu hoạch gì liên quan đến vụ án, nhưng Cổ Phi vẫn hiền hòa nói với bọn họ:
– Không có gì đâu, các em đi vào chăm sóc người bệnh đi. Đây là canh gà các em làm cho mẹ Lê đúng không? Thơm lắm.
Trương Tự Lực:
– Vâng…là canh gà ạ.
– Vào đi, bọn anh đi đây. Cố gắng học tập nhé. – Cổ Phi và Kim Húc cùng đi ra ngoài.
Phía sau, Dương Tuyết Diễm hỏi Trương Tự Lực:
– Là chị Hồng nấu ạ? Tối nay chị ấy có tới không?
Trương Tự Lực:
– Có tới.
Kim Húc nghiêng mặt nhìn hai người một cái, hai người kia một trước một sau đi vào phòng bệnh.
Hắn dừng lại, Cổ Phi cũng quay đầu lại xem hắn đang nhìn gì, cũng nhìn thấy được.
Trương Tự Lực là người tàn tật đi lại bất tiện.
Hết chương 13
Người chết Hách Tiểu Binh bị thương nghiêm trọng trong vụ tai nạn ô tô thảm khốc, bị phát hiện khi khắp đầu khắp cổ đều là máu, chiếc xe cũng bị biến dạng không còn như ban đầu, người báo công an khi đó chứng kiến tình trạng thảm khốc đó cũng không dám đến quá gần, chỉ đứng từ xa quay đoạn video vài giây kia.
Hành vi cài dây an toàn của Lê Diễm Hồng đang ngồi ở hàng ghế phía sau cho Hách Tiểu Binh chỉ có thể xảy ra trong khoảng thời gian người báo công an quay xong video và bộ phận quản lý giao thông chạy tới hiện trường. Hành vi này nhất định là không bình thường, ngay tại hiện trường sự cố làm ra hành động không bình thường này, đầu tiên chính là muốn loại trừ khả năng bà ta là hung thủ, có khả năng vụ tai nạn ô tô này là do bà ta tự biên tự diễn, muốn giết Hách Tiểu Binh không?
Xét thấy mức độ thảm khốc của tai nạn ô tô, Lê Diễm Hồng tuy chỉ bị thương nhẹ, nhưng kết quả này phần lớn dựa vào việc bà ta quá may mắn, không ai có thể đảm bảo rằng lúc đó mình lúc ấy đang ở trong chiếc xe bị tai nạn và có thể thoát ra ngoài an toàn hay không. Rủi ro này là không thể kiểm soát được.
Nếu là Lê Diễm Hồng thuê hung thủ, tự đạo tự diễn, vậy thì bà ta vì giết Hách Tiểu Binh mà mạo hiểm có thể hy sinh bản thân mình, điều này hiển nhiên không hợp lý.
Như vậy bà ta lúc ấy trong một hoàn cảnh như vậy, người chồng ở vị trí lái cả người toàn máu sống chết chưa rõ, hành động đầu tiên của bà ta không phải là báo cảnh sát kêu cứu mà là cài dây an toàn cho chồng. Hơn nữa mấy phút đồng hồ sau bộ phận giao thông tới hiện trường để tiến hành các hoạt động cứu hộ, bà ta cũng đã bởi vì chấn động não mà rơi vào hôn mê.
Thượng Dương đoán rằng bà ta làm điều đó để ngăn người khác nghi ngờ về đạo đức đối với “hình mẫu đạo đức” của mình.
Nhưng trên thực tế, nghĩ về mặt đen tối một chút, bà ta có thể ở trong thời điểm đó còn không bỏ được gánh nặng tấm gương đạo đức mẫu mực, một mặt cho thấy người này có vấn đề về thần kinh không bình thường, có lẽ cũng không phải muốn bảo vệ đạo đức mà là muốn bảo vệ danh dự “mẫu mực” của mình.
Hơn nữa chồng trước của bà ta Trâu Văn Nguyên từng bị vào tù, nếu như thật sự cũng có ẩn tình trong đó…
Cổ Phi không khỏi hoảng sợ mà nghĩ, vụ án này mà phá xong, tấm gương đạo đức mà các cấp trong tỉnh này hết sức ngưỡng mộ trong nhiều năm sẽ không trở thành vết nhơ của tỉnh đấy chứ?
Hàng ghế sau, Kim Húc nói chuyện về vụ án đã chán, nên bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện với Thượng Dương, hỏi anh:
– Buổi tối mấy giờ em về nhà? Hẹn xe đón chưa?
– Hơn 10 giờ, đã hẹn rồi. – Thượng Dương nhớ đến tối nay phải trở về, trong lòng cũng buồn bã, liền chuyển đề tài. – Em muốn mua xe, chờ anh đến chỗ em rồi thì đi đâu cũng tiện hơn.
– Em đừng mua, ở Bắc Kinh đi tàu điện ngầm có chỗ nào không tiện đâu? Hơn nữa ở đâu cũng có xe đạp công cộng nữa mà. – Kim Húc phản đối ngay.
– Tiền đặt cọc cho chiếc xe tiểu hoàng có trả lại được không? – Cổ Phi chen vào, – Hai người đường đường ở thủ đô Bắc Kinh, làm ở bộ ngành to, chút quyền lợi đó của quần chúng mà cũng không bảo đảm được à?
Nếu nói về tư tưởng giác ngộ của chỉ đạo Cổ thành thật mà nói lúc cao lúc thấp, hiện tại khá cao, rành mạch rõ ràng, từ trong quần chúng tới, từ trong quần chúng đi.
Nhưng đứng trước mặt tiền thế chấp xe tiểu hoàng, ai nấy cũng đều bình đẳng.
Thượng Dương nói:
– Tiền đặt cọc xe tiểu hoàng cũng không trả lại được.
Kim Húc chưa từng dùng xe tiểu hoàng, may mắn tránh được kiếp nạn này, nói:
– Chỉ đạo Cổ này, tương lai cậu thăng chức được điều đến bộ thì tự đi mà hỏi, nếu không cho cậu được câu trả lời thỏa đáng, cậu cứ từ chức luôn đi.
Cổ Phi bật cười to:
– Tôi làm việc rất chăm chỉ để thăng chức chỉ để lấy lại tiền đặt cọc xe tiểu hoàng, tôi rất đáng được khích lệ.
Thượng Dương bị chọc cho hết sức vui vẻ.
Kim Húc ban đầu để chọc anh cười mới đùa giỡn như này, thấy anh cười thì không nói gì nữa.
Trước hai giờ, ba người tới bệnh viện Nhân dân tỉnh.
– Tôi không lên đâu, việc hỏi đương sự tôi không thành thạo. – Thượng Dương nói, – Cũng không tiện giới thiệu với người khác, rất phiền phức.
Lê Diễm Hồng nằm viện hai ngày này, không ít đơn vị đều có người đến thăm hỏi, mặc dù Thượng Dương lấy danh nghĩa là cố vấn trong vụ án này, nhưng tạm thời cũng khó có thể công khai đề cập đến đơn vị và chức vụ đối với người ngoài tổ chuyên án.
Kim Húc gật đầu, cùng Cổ Phi cùng nhau đi lên tầng trên đi gặp Lê Diễm Hồng.
Thượng Dương ở dưới tầng 1 nhìn quanh một chút, tìm được một tiệm café nhỏ, anh đi vào gọi một ly cà phê.
Trong khi đợi cà phê, Kim Húc gửi cho anh một bức ảnh.
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh lẵng hoa cùng giỏ hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng chất đầy sàn, trong phòng bệnh không chứa hết thì để tràn ra tận hành lang. Còn may từ trong tấm ảnh có thể nhìn ra phòng bệnh của Lê Diễm Hồng nằm ở cuối hành lang, miễn cưỡng cũng còn đường đi.
Thượng Dương: Anh làm việc chính đi!
Kim Húc: Ừ làm đây.
Dưới sự hướng dẫn của y tá, Kim Húc cùng Cổ Phi đi đến cửa phòng bệnh đơn của Lê Diễm Hồng. Qua cửa sổ có thể nhìn ra trong phòng cũng chất đầy các loại hoa tươi và đồ bổ. Lê Diễm Hồng mặc quần áo bệnh nhân, đeo nẹp cổ, đang ngồi trên giường bệnh, bên cạnh là một cô gái trẻ, hai người đang nhìn nhau khóc.
Hộ sĩ gõ cửa.
Cả hai vội lau nước mắt.
Cổ Phi đã gặp Lê Diễm Hồng một lần, đi vào chào hỏi xong giới thiệu ngắn gọi về cảnh sát Kim, lại hỏi tình trạng của Lê Diễm Hồng như nào rồi.
Lê Diễm Hồng khóc sưng vù mắt, trên trán có một vết bầm tím lớn, cổ bị thương nhẹ nên phải dựa vào cố định cột sống cổ để bảo vệ. Bà ta lại rất khách sáo:
– Đã khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cảnh sát Cổ.
Cô gái kia tỏ thái độ:
– Sao cảnh sát các anh vẫn không bắt được hung thủ?
– Con đó. – Lê Diễm Hồng quát khẽ, lại nói với nhóm cảnh sát, – Nó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Mời hai anh cảnh sát ngồi.
Bà ta giới thiệu, cô gái này là một đứa trẻ lớn lên trong viện phúc lợi, mười chín tuổi, năm ngoái vừa vào một trường đại học 211 của tỉnh lị.
Trong lời nói lộ rõ sự kiêu ngạo, giống như một người mẹ khen ngợi con gái mình.
Vừa rồi hai người đang nói về Hách Tiểu Binh đều rất đau lòng, ngồi nhìn nhau khóc thút thít.
– Nhất định phải mau chóng bắt được hung thủ. –Cô gái lại khóc lên, nói, – Ba Hách tốt như thế, không thể chết vô nghĩa được.
Cổ Phi muốn đơn độc hỏi chuyện với đương sự, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lê Diễm Hồng bảo cô gái ra ngoài.
Kim Húc lại hỏi cô gái kia:
– Bọn em bình thường vẫn xưng hô như thế với Hách Tiểu Binh à?
Bọn em, dĩ nhiên là chỉ đám trẻ nhỏ ở viện phúc lợi rồi.
Cô gái lau nước mắt:
– Vâng ạ. Ba Hách rất tốt với bọn em, em lên đại học rồi mà lần nào ba lên tỉnh cũng cho em tiền tiêu vặt, còn dặn em không được đi làm thêm gì cả, sợ ảnh hưởng đến việc học hành của em…
Lê Diễm Hồng cắt ngang:
– Con ra ngoài một lát đi nhé, mẹ với anh cảnh sát nói chuyện một chút.
Chờ cô gái ra khỏi phòng rồi, Lê Diễm Hồng tỏ vẻ khó xử, nói,
– Đồng chí cảnh sát, tôi muốn nhận sai với các đồng chí trước.
Cổ Phi ngẩn người.
Kim Húc không nói gì, đã đoán được bà ta sẽ nói gì rồi.
– Chồng tôi bình thường hay lái xe tốc độ cao, bởi vì quá mập mà thường xuyên không cài dây an toàn.
Lê Diễm Hồng hơn năm tuổi mặt đỏ bừng, trông giống như học sinh tiểu học vì phạm lỗi mặt đỏ bừng, nói.
– Là tôi không làm tốt nghĩa vụ nhắc nhở anh ấy lái xe an toàn, sau khi sự cố xảy ra, từ tâm lý sợ bị chỉ trích mà tôi như bị ma quỷ ám ảnh đã lén cài dây an toàn cho anh ấy trước khi đội quản lý cảnh sát giao thông tới.
Cổ Phi ban đầu muốn lấy việc này này như một lời dạo đầu để làm bà ta sợ hãi, không ngờ lại bị sự tự bạo của bà ta đánh cho trở tay không kịp.
Kim Húc lại như không có việc gì, bình thản nói:
– Ừm, tình huống này chúng tôi đã nắm được rồi.
Cổ Phi cùng với Lê Diễm Hồng mỗi người đều có biểu cảm khác nhau.
Kim Húc lại chuyển như gió, bắt đầu tiếp tục hỏi Lê Diễm Hồng vấn đề tiếp theo.
– Chị có thể tự lái xe mà, chị đã có bằng hai hơn hai mươi năm rồi, nhà có hai chiếc xe, ngày thường chị có hay tự lái không? Hách Tiểu Binh có tật xấu lái xe như thế, chị sáng nào cũng phải đi từ Tê Phượng đến tỉnh lị làm việc, sao chị lại dám để chồng chị lái xe đưa chị đi một quãng đường hơn trăm km vậy?
Lầu một khu nằm viện.
Thượng Dương bưng cà phê, chơi di động ở trong một góc.
Mỗi lần ra ngoài, anh sẽ gửi chó cho bố mẹ, hiện tại anh đang xem con chó đang làm gì thông qua camera giám sát tại nhà của bố mẹ.
Mẹ anh đang ôm con chó xem TV, quả đúng là người trong ngành công an lâu năm, cực kỳ nhạy bén, ngay lập tức phát hiện ra bị theo dõi, cầm di động lên nhìn thẳng vào camera, gọi điện thoại tức thì.
Thượng Dương đành phải nghe.
– Có phải con đang lén nhìn mẹ không? – Bà Thượng chất vấn, – Đi Tây Bắc rồi còn không chuyên tâm ở bên bạn trai, nhìn mẹ làm cái giề? Con có phải con trai mẹ không? Quản Tiểu Kim của con ấy, đừng có quản mẹ với bố con.
Thượng Dương:….
Bà Thượng tiếp tục:
– Tiểu Kim đâu? Không ở cùng con à?
Thượng Dương:
– Anh ấy tăng ca rồi ạ.
Bà Thượng:
– Con nhìn người ta đi, yêu đương rồi cũng không bỏ lỡ công việc vì nhân dân phục vụ, trong lòng con cũng chỉ có gia đình là chuyện nhỏ thôi.
Thượng Dương dở khóc dở cười:
– Nói trái lòng cũng chỉ có mẹ nói thôi, chính là mẹ thiên vị anh ấy hơn con. Con cúp đây.
– Dành thời gian vui vẻ bên Tiểu Kim đi, rảnh thì đưa nó đi chơi, đến nhà mình ăn cơm. – Bà Thượng sợ cậu con trai mới ba mươi của mình lại lần nữa thất bại chuyện chung thân đại sự, cuối cùng còn dặn dò, – Con phải tốt với người ta vào đấy.
Thượng Dương nghĩ bụng, còn muốn tốt đến mức nào nữa? Đã tốt lắm rồi đó.
Cúp điện thoại, Thượng Dương lại xem con chó của mình.
Khi ngẩng đầu lên, trông thấy một thanh niên đứng ở chỗ rẽ cách anh vài bước, mắt nhìn quanh quất, có vẻ như đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì đó.
Nơi Thương Dương ngồi có lẽ là do góc độ, mà người thanh niên kia liếc một vòng cũng không chú ý đến ở góc này còn có Thượng Dương sống sờ sờ ở đó. Người thanh niên cho rằng không có ai, lại rụt rụt về phía sau, lưng dựa sát vào tường, biểu cảm lập tức sắp làm chuyện xấu xa.
Lúc này Thượng Dương mới nhìn thấy trong tay cậu ta còn cầm một cặp lồng thức ăn thường thấy ở bệnh viện.
Cậu ta nhấc cặp lồng lên, mở nắp ra, nhổ mấy ngụm nước bọt vào trong đó.
Thượng Dương:…
Người thanh niên này rất hài lòng, đậy nắp cặp lồng cơm lại, cầm theo chuẩn bị đi thì đúng vào lúc này đột nhiên nhìn thấy Thượng Dương đang nhìn mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thượng Dương có chút lúng túng.
Người thanh niên kia thì cứng ngắc cả người một giây đồng hồ, sau đó xoay người chạy đi…Chạy trốn cũng không quá thích hợp. Người này là người thọt chân. Có vẻ như đôi chân của cậu ta dài bất thường, nhưng sự khập khiễng không ảnh hưởng nhiều đến cử động của cậu, chớp mắt đã biến mất dạng.
Kim Húc và Cổ Phi từ phòng bệnh đi ra, Cổ Phi đi sau đóng cửa phòng bệnh của Lê Diễm Hồng lại.
Bên trong phòng bệnh Lê Diễm Hồng vẫn ngồi ở trên giường bệnh, dáng vẻ thất thần và mệt mỏi.
Cô gái vừa được đưa ra ngoài đang nói chuyện với một chàng trai ở cửa, thì thầm:
– Vị cảnh sát họ Kim kia đẹp trai ghê gớm, nhưng mà cũng dữ lắm…
Thấy hai cảnh sát thì vội ngậm miệng lại, nói:
– Các anh hỏi…hỏi xong rồi ạ?
Cô cũng không biết cảnh sát Kim có nghe thấy lời cô nói hay không, cố gắng trấn tĩnh lại, muốn đi vào chăm sóc cho mẹ Lê. Cậu trai kia đứng bên cạnh không nhúc nhích, tay thì cầm hộp cơm giữ nhiệt. Kim Húc đưa mắt về phía cậu ta, cậu ta khẩn trương cúi đầu xuống nhìn sàn nhà.
– Em tên là Dương Tuyết Diễm đúng không? – Cổ Phi hỏi cô gái nhỏ, – Có tiện hỏi em mấy vấn đề không?
Kim Húc nhìn Trương Tự Lực, hỏi Dương Tuyết Diễm:
– Đây là ai?
Dương Tuyết Diễm có chút sợ hắn, nghiêm trang trả lời:
– Anh ấy tên là Trương Tự Lực ạ. Cũng tới thăm mẹ Lê, bọn em học ở ngoài tỉnh lị, hai ngày qua đều thay nhau tới chăm sóc mẹ Lê ạ.
Cũng là một đứa trẻ xuất thân từ Viện phúc lợi. Thoạt nhìn Trương Tự Lực lớn hơn Dương Tuyết Diễm một chút. Tuy nhiên, hai người trẻ tuổi này không cung cấp thông tin hữu ích nào mà chỉ nhấn mạnh “mẹ Lê”, “bố Hách” đều là người tốt, hy vọng cảnh sát mau chóng phá án bắt được hung thủ.
Trương Tự Lực là một thanh niên hướng nội, khi nói chuyện còn hơi nói lắp, không giỏi giao tiếp xã hội, học ở trường đại học tốt hơn Dương Tuyết Diễm.
Theo hai người họ nói, trong số họ có 3 người xuất thân từ Viện phúc lợi đến tỉnh lị học đại học còn có một nữ sinh khác, học cùng trường với Trương Tự Lực, vì là sinh viên cuối cấp cho nên ban ngày thực tập ở đơn vị không tới được, hai ngày này buổi tối đều là mình tới trông.
Tuy rằng không có thu hoạch gì liên quan đến vụ án, nhưng Cổ Phi vẫn hiền hòa nói với bọn họ:
– Không có gì đâu, các em đi vào chăm sóc người bệnh đi. Đây là canh gà các em làm cho mẹ Lê đúng không? Thơm lắm.
Trương Tự Lực:
– Vâng…là canh gà ạ.
– Vào đi, bọn anh đi đây. Cố gắng học tập nhé. – Cổ Phi và Kim Húc cùng đi ra ngoài.
Phía sau, Dương Tuyết Diễm hỏi Trương Tự Lực:
– Là chị Hồng nấu ạ? Tối nay chị ấy có tới không?
Trương Tự Lực:
– Có tới.
Kim Húc nghiêng mặt nhìn hai người một cái, hai người kia một trước một sau đi vào phòng bệnh.
Hắn dừng lại, Cổ Phi cũng quay đầu lại xem hắn đang nhìn gì, cũng nhìn thấy được.
Trương Tự Lực là người tàn tật đi lại bất tiện.
Hết chương 13