Chương 23
Gần 1 giờ sáng Kim Húc mới về đến nhà, yên lặng bước vào, trước tiên đi tắm rửa thay đồ lót sạch sẽ, kiểm tra xem mùi khói thuốc trong phòng thẩm vấn đã hết rồi mới đi vào buồng ngủ, không bật đèn, nhẹ nhàng lên giường nằm ở bên vị trí trống, đợi một chốc, thấy Thượng Dương thật sự ngủ say, sẽ không bị đánh thức mới đưa tay ra rất nhẹ kéo người vào trong lòng mình, bấy giờ mới vừa lòng đi ngủ.
Thượng Dương ngủ rất say, gần như không tỉnh.
Từ khi đến đây với hắn vào tối thứ Sáu, trên thực tế anh chưa thể nghỉ ngơi thoải mái dù chỉ một giây, yêu đương, làm cố vấn, có việc nào mà không tiêu hao thể lực? Cũng may là tố chất cơ thể của anh vượt xa người bình thường, bằng không đã không thể trụ được. Hiện tại cũng vậy quá buồn ngủ chỉ muốn ngủ bù, lúc bị ôm cũng mơ hồ cảm nhận được một giây, trong tiềm thức biết là ai đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Cho đến sáng sớm, đồng hồ sinh học của ngày làm việc và cảm giác mạnh mẽ mà anh sẽ không bao giờ trải qua khi sống một mình đã đánh thức anh.
Anh lơ mơ vài giây, chợt nhận ra gì đó, nhìn xuống dưới, nói:
– Anh đúng thật là có…
Làm thêm tăng ca đến nửa đêm mới về, sáng sớm đã làm cái này?
Nhưng anh còn chưa nói xong hai chữ “tật xấu”, âm điệu đã biến đổi mà kêu lên, cũng mang theo ý vị cầu xin.
Thấy anh đã tỉnh, động tác của người nào đó càng không hề thong thả ung dung.
Hơn mười phút sau, Thượng Dương run lên như bị điện giật, thấp giọng mắng một câu thô tục.
Kim Húc lại chậm rì rì dỗ anh một lúc mới xuống giường đi nhà tắm.
Thượng Dương vẫn nằm đó không nhúc nhích, lấy tay che mắt, ánh mặt trời mọc ngoài rèm chiếu vào mắt anh, bên tai vẫn còn đọng lại dư âm kéo dài.
Kim Húc từ phòng tắm trở lại tiến tới hôn anh, nụ hôn rất nóng bỏng, nhưng bởi vừa mới súc miệng, đôi môi rất lạnh, làm cho Thượng Dương hãy còn dư âm nóng bỏng cảm thấy nụ hôn này vô cùng thoải mái.
– Mấy giờ rồi? – Anh ở trong chuyện này chú trọng có qua có lại, xem thời gian còn đủ, nói: – Em lười lắm, anh muốn thế nào thì cứ đến đi.
– Không đến, nghỉ một lát rồi mình ăn sáng. – Kim Húc chỉ hôn môi anh.
Anh dùng ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn của Kim Húc, nói:
– Sao tóc ngắn của anh cứng vậy?
Kim Húc nghe thế không khỏi rời môi nhìn anh, thấy đôi mắt hạnh nhân của anh nhắm hờ, lông mi dày phủ một lớp nước, vẻ mặt ngoan ngoãn như đang đang chờ để tiếp tục.
Kim Húc hôn lên mắt anh, cúi người ôm anh, nói:
– Không phải em nói, trước khi kết án thì không làm à.
– Đúng vậy, em nói…rất đúng mà. – Thượng Dương không muốn chấp nhận mình đang mê muội mà quên mất tiêu, còn giả bộ làm chấp pháp câu cá, nói – Chúc mừng anh đã thông qua khảo nghiệm của tổ chức.
Kim Húc cười rộ lên, không vạch trần anh, chỉ nói:
– Sao anh cứ cảm thấy em càng ngày càng gợi cảm nhỉ?
Thượng Dương cũng không phản bác, nói:
– Em cảm thấy anh càng ngày càng giỏi quyến rũ em thì có.
Hai người chỉ ôm hôn đơn thuần với nhau vài phút rồi đứng dậy, trong lúc Thượng Dương tắm rửa, Kim Húc ra ngoài mua bữa sáng, vừa ăn vừa trò chuyện về tiến độ công việc của mỗi người tối qua.
Thượng Dương kể lại tổng quát việc Trương Tự Lực thừa nhận mình là “hung thủ”, cũng nói anh và Cổ Phi, Chu Ngọc đều cho rằng Trương Tự Lực đang gánh tội thay hung thủ.
Kim Húc sau khi nghe xong cũng nói:
– Giống lắm. Tối qua lúc anh kết thúc thì cũng quá muộn, liền đi thẳng về thị cục, anh cũng đã xem ghi chép rồi.
– Anh và chú Trâu trò chuyện thế nào? – Thượng Dương cố tình nhấn mạnh hai chữ “chú Trâu”, trêu chọc hỏi, – Học được cách kiếm 500 vạn chưa?
Kim Húc nghiêm trang nói:
– Học được rồi, rất đơn giản, bắt đầu ăn cơm mềm từ ngày hôm nay.
Thượng Dương cười lớn, suýt chút nữa làm đổ sữa đậu nành đang cầm trong tay.
– Trâu Văn Nguyên cũng không thể tính là ăn cơm mềm hoàn toàn nhỉ? – Thượng Dương cười xong lại nói, – Tuy nhiên ông ta thật sự là có chút năng lực kinh doanh phải không?
Kim Húc nói:
– Có cũng không nhiều lắm. Em còn nhớ một tình huống mà lúc trước đã điều tra ra được không, trong cuộc đấu thầu quảng cáo vào khung giờ vàng của đài truyền hình tỉnh, thương hiệu công ty văn phòng phẩm của Trâu Văn Nguyên và Lê Diễm Hồng đã bỏ qua quy trình đấu thầu cạnh tranh, trực tiếp được lên luôn.
Thượng Dương gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ.
– Năm thứ hai, – Kim Húc vốn luôn ghét các loại nhà tư bản, nói với giọng điệu giễu cợt, – Thương hiệu văn phòng phẩm này đã đạt được chứng nhận nhãn hiệu nổi tiếng. Chẳng lẽ là do năng lực kinh doanh của Trâu Văn Nguyên sao?
Thượng Dương suy nghĩ một chút, liên hệ chuyện này với lời Cổ Phi đã báo cáo với cấp trên ngày hôm qua, bừng tỉnh ngộ nói:
– Chẳng trách, Cổ Phi chỉ nói Lê Diễm Hồng có hậu trường hỗ trợ, là người nào đó ở cơ quan ngôn luận truyên truyền của tỉnh các anh, không chỉ ra tên họ, chắc là không muốn đắc tội người ta. Dù sao nếu cuộc điều tra này tiếp tục và được giải quyết thì đó cũng không phải trách nhiệm của anh ta.
Kim Húc có lẽ không thích sự khôn khéo quá mức của Cổ Phi ở phương diện này, nhưng vì mối quan hệ cá nhân và sự nghiêm túc trong công việc của Cổ Phi nên cũng không phàn nàn gì cả.
Nơi này chỉ có hai người họ, Thượng Dương cũng không ngại nêu tên, theo suy nghĩ này đoán một chút nói:
– Có phải là người nào đó trong hệ thống đài phát thanh truyền hình tỉnh của các anh không? Để giữ vững hình tượng đạo đức mẫu mực mà mình tạo ra nên mới gây sóng gió trong chuyện này?
– Phó ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, đồng thời kiêm nhiệm chức vụ Cục trưởng Quảng Điện của tỉnh. – Kim Húc không kiêng dè nói luôn ra là ai, nói, – Tấm gương đạo đức mẫu mực Lê Diễm Hồng này chính là được người này tiến cử.
Tương ứng, người này chắc chắn đã làm phong phú thêm lý lịch của mình bằng cách thành công tạo ra “Lê Diễm Hồng”.
Trâu Văn Nguyên phạm tội án kinh tế, cũng là người này trước khi sự việc bại lộ đã cố gắng hết sức để chia tách hoàn toàn Lê Diễm Hồng khỏi công ty văn phòng phẩm.
Cảnh sát xử lý vụ án kinh tế này xong có thể điều từ đội ngũ công an cơ sở vào đơn vị tuyên truyền cấp tỉnh, làm rõ ngọn nguồn và quan hệ lợi hại trong đó dĩ nhiên vừa nhìn là hiểu ngay.
– Trâu Văn Nguyên đồng ý chia tách công ty với Lê Diễm Hồng, để Lê Diễm Hồng được toàn thân rút lui. – Kim Húc nói, – Là Trâu Văn Nguyên nhận được sự bảo đảm của đối phương, nói chỉ cần ông ta không cuốn Lê Diễm Hồng đi vào, đối phương sẽ nghĩ cách để ông ta ở trong đó mấy tháng, lâu nhất là một năm là có thể được ra ngoài.
Kết quả là sau khi Trâu Văn Nguyên vào tù, bản án của ông ta không được giảm nhẹ, còn ngồi đủ 5 năm tù.
Sau khi vào tù, ông ta nhờ luật sư tìm Lê Diễm Hồng với hy vọng “tìm quan hệ” để giảm án cho mình, mà “tìm quan hệ” xem ra chính là quan hệ kia.
Trâu Văn Nguyên cảm thấy mình bị mắc mưu bị lừa, cho rằng công – kiểm – pháp, thậm chí các sở ngành các cấp đều là nơi đen tối. Ra tù được ba tháng, ông ta thông qua con đường không hợp pháp mua súng hơi.
Thượng Dương dự cảm Kim Húc sắp nói ra bí mật lớn nhất của buổi thẩm vấn tối hôm qua, nét mặt trở nên nghiêm trang, nói:
– Ông ta mua súng để làm gì?
– Đêm khuya trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, – Quả nhiên, Kim Húc tung ra kết quả gây chấn động, – Trâu Văn Nguyên lén quay về thành phố Tê Phượng, muốn nhân lúc đêm khuya muốn lẻn vào Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng giết người, tạo ra huyết án, để thu hút sự chú ý của xã hội.
Thượng Dương: –!!!
Kim Húc nói tiếp:
– Vì thế khi vụ tai nạn ô tô xảy ra vào sáng hôm sau, ông ta không thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm vì mang theo súng hơi và ẩn nấp gần Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng. Sau rạng sáng, ông ta quay trở lại tỉnh lỵ. Cùng ngày bởi vì cảnh sát nghi ngờ ông ta có liên quan đến vụ tai nạn ô tô, lúc đến tòa cao ốc đang xây dở tìm ông ta, ông ta chỉ có thể nói mình cả đêm ngủ ở phòng tập thể.
Nghe tin vợ chồng Lê Diễm Hồng xảy ra chuyện, Trâu Văn Nguyên vốn đã rất oán hận nên đã nghĩ ra một kế, đây là cơ hội, ông ta muốn đi viện phúc lợi tạo ra vụ huyết án, là muốn mở rộng ảnh hưởng xã hội để đập nát biển hiệu “Lê Diễm Hồng” này thành từng mảnh, để người đứng sau Lê Diễm Hồng thân bại danh liệt. Đây là mục đích mà suýt nữa ông ta đã làm ra hành vi phản xã hội.
Cho nên ông ta vừa không làm sáng tỏ mình không có liên quan đến vụ tai nạn ô tô kia, lại từ chối trả lời bất luận vấn đề gì của tổ chuyên án, biết rõ con trai của Kim Học Vũ không phụ trách vụ án này, ông ta còn cố tình chỉ đích danh muốn gặp con trai của cố nhân, bày ra dáng vẻ điên khùng có oan mà không có chỗ tố.
Còn về vụ tai nạn ô tô của Lê Diễm Hồng, trên thực tế ông ta không biết và cũng không quan tâm. Lê Diễm Hồng chẳng qua chỉ là con rối, Trâu Văn Nguyên muốn mượn cơ hội này để lôi ra người mà lừa mình gánh chịu tội ăn cơm tù 5 năm.
– Òa…- Thượng Dương giật mình không biết nói gì.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, nếu Trâu Văn Nguyên thật sự ra tay đối với đám trẻ nhỏ ở viện phúc lợi, thế thì hậu quả khó mà tưởng tượng được, may là việc này đã không xảy ra
Anh lại hỏi:
– Trâu Văn Nguyên bị người khác phát hiện ạ? Ông ta có làm tổn hại đến ai không?
Kim Húc nói:
– Ông ta không làm tổn hại đến ai, cảnh sát địa phương Tê Phượng cũng không nhận được bất kỳ báo cáo liên quan nào. Theo Trâu Văn Nguyên nói, ông ta ở bên ngoài quan sát viện phúc lợi đến nửa đêm, bỗng nhiên nhớ tới năm xưa mình cũng đã từng là “ba” của những đứa trẻ ở đó, cảm thấy không thể ra tay được, cho nên từ bỏ.
Thượng Dương nói:
– May là ông ta vẫn còn lương tri.
– Có lẽ ông ta chỉ là nhát gan thôi, – Kim Húc rất vô tình với chú Trâu, không cho mặt mũi nói, – Giết người rất đáng sợ, nó khác với bắn chim. Lúc lên kế hoạch ông ta không cảm thấy, đến khi chuẩn bị thực hiện thì lại không thể làm được, thừa nhận nhát gan mà từ bỏ. Anh thấy ông ta giống như một kẻ hèn nhát hơn.
Thượng Dương nói:
– Mặc kệ ông ta vì lý do gì, nhưng không làm là rất tốt.
– Được rồi được rồi. – Kim Húc nói, – Em còn không uống sữa đậu nành à? Nguội rồi đấy.
Hắn chỉ dăm ba câu đã nói xong chuyện này, giống như rất đơn giản. Nhưng trên thực tế, hắn đã thẩm vấn Trâu Văn Nguyên từ 4 giờ 30 chiều hôm qua cho đến nửa đêm, không bao gồm hai lần gặp mặt trước đó, mỗi lần lời nói đều sắc bén, còn có hai ngày qua lại cố ý gạt bỏ Trâu Văn Nguyên đang ‘hứng thú bừng bừng” muốn báo thù, cũng là một phần của tâm lý chiến. Cuối cùng mới thẩm vấn ra được những phức tạp phạm tội chưa thành này của Trâu Văn Nguyên.
– Đồng chí Tiểu Kim này, – Thượng Dương bóc trứng gà luộc nước trà xong dâng lên, – Tổ chức cảm thấy đồng chí cực kỳ đẹp trai luôn.
Kim Húc nhận lấy ăn, nói:
– Hết rồi à? Tổ chức rất keo kiệt nha?
Thương Dương nghiêm túc cho rằng bạn trai mình rất đẹp trai, đặc biệt là trong lúc làm việc đều vô tình tỏa ra sự quyến rũ làm cho anh mê mẩn. Anh nghiêng người, hôn lên mặt Kim Húc một cách chân thành, trong yêu thương còn mang theo vài phần sùng bái.
Anh còn chưa lui về, Kim Húc đã câu lấy eo anh, cánh tay dùng lực một chút, ôm anh ngồi lên đùi mình.
Thượng Dương: – …
Hai người đàn ông to lớn, thế này là sao? Tư thế này làm anh không được tự nhiên.
Kim Húc thì lại khác, cực kỳ tự tại, còn đùa giỡn:
– Xem đi, đây là khảo nghiệm của anh với tổ chức đấy.
Thượng Dương đỏ mặt lên, nói:
– Tổ chức không chịu nổi loại khảo nghiệm này….Anh mau thả em ra đi.
Kim Húc nhìn ra sự biến hóa của anh, kề sát gần hơn, nói:
– Sao em lại thế này? Em đúng là càng càng càng háo sắc nha.
Thượng Dương vội đẩy hắn, ngửa người về phía sau, muốn để hai cơ thể cách nhau ra một chút, nhưng không phát hiện ra rằng ngửa ra sau lại giống như ưỡn ngực mình lên.
Ánh mắt Kim Húc dừng ở chỗ bằng phẳng gần trái tim, đột nhiên nói:
– Em và Tiểu Chu đi viện phúc lợi…
– Hả? – Thượng Dương không hiểu hắn đột nhiên nhắc đến cái này là có ý nói gì.
Kim Húc dừng một lát, nhưng cuối cùng hắn không nhịn được lời nói thô tục, thấp giọng nói:
– Anh cảm thấy em rất thích hợp cho trẻ con bú…Á!
Bị Thượng Dương tặng cho một gõ hòa âm vào đầu.
Đúng tám giờ, hai người đến thị cục, vừa đến thời gian đi làm, Chu Ngọc gần như cũng đến cùng một lúc. Ba người gặp nhau tại một văn phòng chuyên dụng do thị cục cấp cho tổ chuyên án.
Trâu Văn Nguyên đã được chuyển giao cho đồng nghiệp công an ở tuyến khác phụ trách, buổi sáng cũng đã đến để mang người đi. Cảnh sát phụ trách trông coi Trương Tự Lực tới báo một tiếng: Trương Tự Lực vẫn không nói một lời, sau khi thừa nhận mình là hung thủ trong cuộc thẩm vấn ngày hôm qua, người này đột nhiên trở nên câm lặng.
– Chỉ đạo Cổ đang họp ở văn phòng tỉnh, họp xong mới quay về đây được. – Chu Ngọc liên hệ với Cổ Phi xong, sau đó nói, – Anh ấy nói, để Kim đội sắp xếp công việc tiếp theo ạ.
Có thể nói chỉ đạo Cổ thực sự phù hợp với công việc quản lý, năng lực làm việc trên mức trung bình nhưng lại rất đa năng, biết sử dụng con người, biết cách sử dụng từng thành viên trong nhóm để phát huy tốt nhất.
Thượng Dương và Chu Ngọc đều không cảm thấy vấn đề, tất cả đều là vì công việc, chưa kể đến việc giải quyết vụ án, Kim đội còn đáng tin cậy hơn chỉ đạo Cổ.
Thượng Dương nói:
– Kim đội, anh cứ sắp xếp tổng thể đi, đợi chỉ đạo Cổ đến sẽ mất thời gian.
– Vậy tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ đầu tiên, – Kim Húc lạnh lùng chắp hai tay sau lưng, bắt chước vẻ mặt và giọng điệu trang trọng thường ngày của Thượng Dương, sao chép giống đến 70-80%, hết sức nghiêm trang, nhưng lời nói ra thì lại rất không phù hợp, – Chúng ta đến phòng tài vụ trước, báo thanh toán cho chúng ta tiền cơm cua ngày hôm qua đã.
Thượng Dương: -…
Đội trưởng Kim lại muốn ăn thêm một cái gõ đầu nữa rồi.
Hết chương 23
Thượng Dương ngủ rất say, gần như không tỉnh.
Từ khi đến đây với hắn vào tối thứ Sáu, trên thực tế anh chưa thể nghỉ ngơi thoải mái dù chỉ một giây, yêu đương, làm cố vấn, có việc nào mà không tiêu hao thể lực? Cũng may là tố chất cơ thể của anh vượt xa người bình thường, bằng không đã không thể trụ được. Hiện tại cũng vậy quá buồn ngủ chỉ muốn ngủ bù, lúc bị ôm cũng mơ hồ cảm nhận được một giây, trong tiềm thức biết là ai đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Cho đến sáng sớm, đồng hồ sinh học của ngày làm việc và cảm giác mạnh mẽ mà anh sẽ không bao giờ trải qua khi sống một mình đã đánh thức anh.
Anh lơ mơ vài giây, chợt nhận ra gì đó, nhìn xuống dưới, nói:
– Anh đúng thật là có…
Làm thêm tăng ca đến nửa đêm mới về, sáng sớm đã làm cái này?
Nhưng anh còn chưa nói xong hai chữ “tật xấu”, âm điệu đã biến đổi mà kêu lên, cũng mang theo ý vị cầu xin.
Thấy anh đã tỉnh, động tác của người nào đó càng không hề thong thả ung dung.
Hơn mười phút sau, Thượng Dương run lên như bị điện giật, thấp giọng mắng một câu thô tục.
Kim Húc lại chậm rì rì dỗ anh một lúc mới xuống giường đi nhà tắm.
Thượng Dương vẫn nằm đó không nhúc nhích, lấy tay che mắt, ánh mặt trời mọc ngoài rèm chiếu vào mắt anh, bên tai vẫn còn đọng lại dư âm kéo dài.
Kim Húc từ phòng tắm trở lại tiến tới hôn anh, nụ hôn rất nóng bỏng, nhưng bởi vừa mới súc miệng, đôi môi rất lạnh, làm cho Thượng Dương hãy còn dư âm nóng bỏng cảm thấy nụ hôn này vô cùng thoải mái.
– Mấy giờ rồi? – Anh ở trong chuyện này chú trọng có qua có lại, xem thời gian còn đủ, nói: – Em lười lắm, anh muốn thế nào thì cứ đến đi.
– Không đến, nghỉ một lát rồi mình ăn sáng. – Kim Húc chỉ hôn môi anh.
Anh dùng ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn của Kim Húc, nói:
– Sao tóc ngắn của anh cứng vậy?
Kim Húc nghe thế không khỏi rời môi nhìn anh, thấy đôi mắt hạnh nhân của anh nhắm hờ, lông mi dày phủ một lớp nước, vẻ mặt ngoan ngoãn như đang đang chờ để tiếp tục.
Kim Húc hôn lên mắt anh, cúi người ôm anh, nói:
– Không phải em nói, trước khi kết án thì không làm à.
– Đúng vậy, em nói…rất đúng mà. – Thượng Dương không muốn chấp nhận mình đang mê muội mà quên mất tiêu, còn giả bộ làm chấp pháp câu cá, nói – Chúc mừng anh đã thông qua khảo nghiệm của tổ chức.
Kim Húc cười rộ lên, không vạch trần anh, chỉ nói:
– Sao anh cứ cảm thấy em càng ngày càng gợi cảm nhỉ?
Thượng Dương cũng không phản bác, nói:
– Em cảm thấy anh càng ngày càng giỏi quyến rũ em thì có.
Hai người chỉ ôm hôn đơn thuần với nhau vài phút rồi đứng dậy, trong lúc Thượng Dương tắm rửa, Kim Húc ra ngoài mua bữa sáng, vừa ăn vừa trò chuyện về tiến độ công việc của mỗi người tối qua.
Thượng Dương kể lại tổng quát việc Trương Tự Lực thừa nhận mình là “hung thủ”, cũng nói anh và Cổ Phi, Chu Ngọc đều cho rằng Trương Tự Lực đang gánh tội thay hung thủ.
Kim Húc sau khi nghe xong cũng nói:
– Giống lắm. Tối qua lúc anh kết thúc thì cũng quá muộn, liền đi thẳng về thị cục, anh cũng đã xem ghi chép rồi.
– Anh và chú Trâu trò chuyện thế nào? – Thượng Dương cố tình nhấn mạnh hai chữ “chú Trâu”, trêu chọc hỏi, – Học được cách kiếm 500 vạn chưa?
Kim Húc nghiêm trang nói:
– Học được rồi, rất đơn giản, bắt đầu ăn cơm mềm từ ngày hôm nay.
Thượng Dương cười lớn, suýt chút nữa làm đổ sữa đậu nành đang cầm trong tay.
– Trâu Văn Nguyên cũng không thể tính là ăn cơm mềm hoàn toàn nhỉ? – Thượng Dương cười xong lại nói, – Tuy nhiên ông ta thật sự là có chút năng lực kinh doanh phải không?
Kim Húc nói:
– Có cũng không nhiều lắm. Em còn nhớ một tình huống mà lúc trước đã điều tra ra được không, trong cuộc đấu thầu quảng cáo vào khung giờ vàng của đài truyền hình tỉnh, thương hiệu công ty văn phòng phẩm của Trâu Văn Nguyên và Lê Diễm Hồng đã bỏ qua quy trình đấu thầu cạnh tranh, trực tiếp được lên luôn.
Thượng Dương gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ.
– Năm thứ hai, – Kim Húc vốn luôn ghét các loại nhà tư bản, nói với giọng điệu giễu cợt, – Thương hiệu văn phòng phẩm này đã đạt được chứng nhận nhãn hiệu nổi tiếng. Chẳng lẽ là do năng lực kinh doanh của Trâu Văn Nguyên sao?
Thượng Dương suy nghĩ một chút, liên hệ chuyện này với lời Cổ Phi đã báo cáo với cấp trên ngày hôm qua, bừng tỉnh ngộ nói:
– Chẳng trách, Cổ Phi chỉ nói Lê Diễm Hồng có hậu trường hỗ trợ, là người nào đó ở cơ quan ngôn luận truyên truyền của tỉnh các anh, không chỉ ra tên họ, chắc là không muốn đắc tội người ta. Dù sao nếu cuộc điều tra này tiếp tục và được giải quyết thì đó cũng không phải trách nhiệm của anh ta.
Kim Húc có lẽ không thích sự khôn khéo quá mức của Cổ Phi ở phương diện này, nhưng vì mối quan hệ cá nhân và sự nghiêm túc trong công việc của Cổ Phi nên cũng không phàn nàn gì cả.
Nơi này chỉ có hai người họ, Thượng Dương cũng không ngại nêu tên, theo suy nghĩ này đoán một chút nói:
– Có phải là người nào đó trong hệ thống đài phát thanh truyền hình tỉnh của các anh không? Để giữ vững hình tượng đạo đức mẫu mực mà mình tạo ra nên mới gây sóng gió trong chuyện này?
– Phó ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, đồng thời kiêm nhiệm chức vụ Cục trưởng Quảng Điện của tỉnh. – Kim Húc không kiêng dè nói luôn ra là ai, nói, – Tấm gương đạo đức mẫu mực Lê Diễm Hồng này chính là được người này tiến cử.
Tương ứng, người này chắc chắn đã làm phong phú thêm lý lịch của mình bằng cách thành công tạo ra “Lê Diễm Hồng”.
Trâu Văn Nguyên phạm tội án kinh tế, cũng là người này trước khi sự việc bại lộ đã cố gắng hết sức để chia tách hoàn toàn Lê Diễm Hồng khỏi công ty văn phòng phẩm.
Cảnh sát xử lý vụ án kinh tế này xong có thể điều từ đội ngũ công an cơ sở vào đơn vị tuyên truyền cấp tỉnh, làm rõ ngọn nguồn và quan hệ lợi hại trong đó dĩ nhiên vừa nhìn là hiểu ngay.
– Trâu Văn Nguyên đồng ý chia tách công ty với Lê Diễm Hồng, để Lê Diễm Hồng được toàn thân rút lui. – Kim Húc nói, – Là Trâu Văn Nguyên nhận được sự bảo đảm của đối phương, nói chỉ cần ông ta không cuốn Lê Diễm Hồng đi vào, đối phương sẽ nghĩ cách để ông ta ở trong đó mấy tháng, lâu nhất là một năm là có thể được ra ngoài.
Kết quả là sau khi Trâu Văn Nguyên vào tù, bản án của ông ta không được giảm nhẹ, còn ngồi đủ 5 năm tù.
Sau khi vào tù, ông ta nhờ luật sư tìm Lê Diễm Hồng với hy vọng “tìm quan hệ” để giảm án cho mình, mà “tìm quan hệ” xem ra chính là quan hệ kia.
Trâu Văn Nguyên cảm thấy mình bị mắc mưu bị lừa, cho rằng công – kiểm – pháp, thậm chí các sở ngành các cấp đều là nơi đen tối. Ra tù được ba tháng, ông ta thông qua con đường không hợp pháp mua súng hơi.
Thượng Dương dự cảm Kim Húc sắp nói ra bí mật lớn nhất của buổi thẩm vấn tối hôm qua, nét mặt trở nên nghiêm trang, nói:
– Ông ta mua súng để làm gì?
– Đêm khuya trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, – Quả nhiên, Kim Húc tung ra kết quả gây chấn động, – Trâu Văn Nguyên lén quay về thành phố Tê Phượng, muốn nhân lúc đêm khuya muốn lẻn vào Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng giết người, tạo ra huyết án, để thu hút sự chú ý của xã hội.
Thượng Dương: –!!!
Kim Húc nói tiếp:
– Vì thế khi vụ tai nạn ô tô xảy ra vào sáng hôm sau, ông ta không thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm vì mang theo súng hơi và ẩn nấp gần Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng. Sau rạng sáng, ông ta quay trở lại tỉnh lỵ. Cùng ngày bởi vì cảnh sát nghi ngờ ông ta có liên quan đến vụ tai nạn ô tô, lúc đến tòa cao ốc đang xây dở tìm ông ta, ông ta chỉ có thể nói mình cả đêm ngủ ở phòng tập thể.
Nghe tin vợ chồng Lê Diễm Hồng xảy ra chuyện, Trâu Văn Nguyên vốn đã rất oán hận nên đã nghĩ ra một kế, đây là cơ hội, ông ta muốn đi viện phúc lợi tạo ra vụ huyết án, là muốn mở rộng ảnh hưởng xã hội để đập nát biển hiệu “Lê Diễm Hồng” này thành từng mảnh, để người đứng sau Lê Diễm Hồng thân bại danh liệt. Đây là mục đích mà suýt nữa ông ta đã làm ra hành vi phản xã hội.
Cho nên ông ta vừa không làm sáng tỏ mình không có liên quan đến vụ tai nạn ô tô kia, lại từ chối trả lời bất luận vấn đề gì của tổ chuyên án, biết rõ con trai của Kim Học Vũ không phụ trách vụ án này, ông ta còn cố tình chỉ đích danh muốn gặp con trai của cố nhân, bày ra dáng vẻ điên khùng có oan mà không có chỗ tố.
Còn về vụ tai nạn ô tô của Lê Diễm Hồng, trên thực tế ông ta không biết và cũng không quan tâm. Lê Diễm Hồng chẳng qua chỉ là con rối, Trâu Văn Nguyên muốn mượn cơ hội này để lôi ra người mà lừa mình gánh chịu tội ăn cơm tù 5 năm.
– Òa…- Thượng Dương giật mình không biết nói gì.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, nếu Trâu Văn Nguyên thật sự ra tay đối với đám trẻ nhỏ ở viện phúc lợi, thế thì hậu quả khó mà tưởng tượng được, may là việc này đã không xảy ra
Anh lại hỏi:
– Trâu Văn Nguyên bị người khác phát hiện ạ? Ông ta có làm tổn hại đến ai không?
Kim Húc nói:
– Ông ta không làm tổn hại đến ai, cảnh sát địa phương Tê Phượng cũng không nhận được bất kỳ báo cáo liên quan nào. Theo Trâu Văn Nguyên nói, ông ta ở bên ngoài quan sát viện phúc lợi đến nửa đêm, bỗng nhiên nhớ tới năm xưa mình cũng đã từng là “ba” của những đứa trẻ ở đó, cảm thấy không thể ra tay được, cho nên từ bỏ.
Thượng Dương nói:
– May là ông ta vẫn còn lương tri.
– Có lẽ ông ta chỉ là nhát gan thôi, – Kim Húc rất vô tình với chú Trâu, không cho mặt mũi nói, – Giết người rất đáng sợ, nó khác với bắn chim. Lúc lên kế hoạch ông ta không cảm thấy, đến khi chuẩn bị thực hiện thì lại không thể làm được, thừa nhận nhát gan mà từ bỏ. Anh thấy ông ta giống như một kẻ hèn nhát hơn.
Thượng Dương nói:
– Mặc kệ ông ta vì lý do gì, nhưng không làm là rất tốt.
– Được rồi được rồi. – Kim Húc nói, – Em còn không uống sữa đậu nành à? Nguội rồi đấy.
Hắn chỉ dăm ba câu đã nói xong chuyện này, giống như rất đơn giản. Nhưng trên thực tế, hắn đã thẩm vấn Trâu Văn Nguyên từ 4 giờ 30 chiều hôm qua cho đến nửa đêm, không bao gồm hai lần gặp mặt trước đó, mỗi lần lời nói đều sắc bén, còn có hai ngày qua lại cố ý gạt bỏ Trâu Văn Nguyên đang ‘hứng thú bừng bừng” muốn báo thù, cũng là một phần của tâm lý chiến. Cuối cùng mới thẩm vấn ra được những phức tạp phạm tội chưa thành này của Trâu Văn Nguyên.
– Đồng chí Tiểu Kim này, – Thượng Dương bóc trứng gà luộc nước trà xong dâng lên, – Tổ chức cảm thấy đồng chí cực kỳ đẹp trai luôn.
Kim Húc nhận lấy ăn, nói:
– Hết rồi à? Tổ chức rất keo kiệt nha?
Thương Dương nghiêm túc cho rằng bạn trai mình rất đẹp trai, đặc biệt là trong lúc làm việc đều vô tình tỏa ra sự quyến rũ làm cho anh mê mẩn. Anh nghiêng người, hôn lên mặt Kim Húc một cách chân thành, trong yêu thương còn mang theo vài phần sùng bái.
Anh còn chưa lui về, Kim Húc đã câu lấy eo anh, cánh tay dùng lực một chút, ôm anh ngồi lên đùi mình.
Thượng Dương: – …
Hai người đàn ông to lớn, thế này là sao? Tư thế này làm anh không được tự nhiên.
Kim Húc thì lại khác, cực kỳ tự tại, còn đùa giỡn:
– Xem đi, đây là khảo nghiệm của anh với tổ chức đấy.
Thượng Dương đỏ mặt lên, nói:
– Tổ chức không chịu nổi loại khảo nghiệm này….Anh mau thả em ra đi.
Kim Húc nhìn ra sự biến hóa của anh, kề sát gần hơn, nói:
– Sao em lại thế này? Em đúng là càng càng càng háo sắc nha.
Thượng Dương vội đẩy hắn, ngửa người về phía sau, muốn để hai cơ thể cách nhau ra một chút, nhưng không phát hiện ra rằng ngửa ra sau lại giống như ưỡn ngực mình lên.
Ánh mắt Kim Húc dừng ở chỗ bằng phẳng gần trái tim, đột nhiên nói:
– Em và Tiểu Chu đi viện phúc lợi…
– Hả? – Thượng Dương không hiểu hắn đột nhiên nhắc đến cái này là có ý nói gì.
Kim Húc dừng một lát, nhưng cuối cùng hắn không nhịn được lời nói thô tục, thấp giọng nói:
– Anh cảm thấy em rất thích hợp cho trẻ con bú…Á!
Bị Thượng Dương tặng cho một gõ hòa âm vào đầu.
Đúng tám giờ, hai người đến thị cục, vừa đến thời gian đi làm, Chu Ngọc gần như cũng đến cùng một lúc. Ba người gặp nhau tại một văn phòng chuyên dụng do thị cục cấp cho tổ chuyên án.
Trâu Văn Nguyên đã được chuyển giao cho đồng nghiệp công an ở tuyến khác phụ trách, buổi sáng cũng đã đến để mang người đi. Cảnh sát phụ trách trông coi Trương Tự Lực tới báo một tiếng: Trương Tự Lực vẫn không nói một lời, sau khi thừa nhận mình là hung thủ trong cuộc thẩm vấn ngày hôm qua, người này đột nhiên trở nên câm lặng.
– Chỉ đạo Cổ đang họp ở văn phòng tỉnh, họp xong mới quay về đây được. – Chu Ngọc liên hệ với Cổ Phi xong, sau đó nói, – Anh ấy nói, để Kim đội sắp xếp công việc tiếp theo ạ.
Có thể nói chỉ đạo Cổ thực sự phù hợp với công việc quản lý, năng lực làm việc trên mức trung bình nhưng lại rất đa năng, biết sử dụng con người, biết cách sử dụng từng thành viên trong nhóm để phát huy tốt nhất.
Thượng Dương và Chu Ngọc đều không cảm thấy vấn đề, tất cả đều là vì công việc, chưa kể đến việc giải quyết vụ án, Kim đội còn đáng tin cậy hơn chỉ đạo Cổ.
Thượng Dương nói:
– Kim đội, anh cứ sắp xếp tổng thể đi, đợi chỉ đạo Cổ đến sẽ mất thời gian.
– Vậy tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ đầu tiên, – Kim Húc lạnh lùng chắp hai tay sau lưng, bắt chước vẻ mặt và giọng điệu trang trọng thường ngày của Thượng Dương, sao chép giống đến 70-80%, hết sức nghiêm trang, nhưng lời nói ra thì lại rất không phù hợp, – Chúng ta đến phòng tài vụ trước, báo thanh toán cho chúng ta tiền cơm cua ngày hôm qua đã.
Thượng Dương: -…
Đội trưởng Kim lại muốn ăn thêm một cái gõ đầu nữa rồi.
Hết chương 23