Chương 36
Chẳng mấy chốc cảnh sát địa phương đã tới nơi này gặp mặt Kim Húc và Thượng Dương, hẳn là lúc đội cảnh sát hình sự của thành phố lân cận yêu cầu hỗ trợ điều tra thì có nhắc đến có hai vị “cấp trên từ Bắc Kinh tới” nghỉ lễ, vừa đúng lúc gặp phải vụ án này, cho nên nhóm cảnh sát của thành phố cũng không hề đặt ra bất kỳ câu hỏi nào về việc hai người họ xuất hiện ở đây, cũng không có nghi ngờ gì, còn chủ động trao đổi với họ về vụ án, lại hỏi một vài vấn đề về cô gái Hà Tử Tình.
Đúng lúc Cao Trác Việt cầm mấy chai nước từ bên ngoài trở về, Thượng Dương vẫy tay gọi cậu ta, để cậu ta giới thiệu tình hình cụ thể của Hà Tử Tình cho nhóm cảnh sát hình sự biết.
Cảnh sát hình sự và điều tra viên kỹ thuật chịu trách nhiệm điều tra hiện trường đã lên tầng, hai chiếc xe cảnh sát không thể lái vào đều đã đậu bên ngoài khu tiểu khu, có nhiều cảnh sát tới như thế, nhiều người dân trong khu dân cư đã ra xem náo nhiệt.
Một sĩ quan cảnh sát hình sự đã đi hỏi những người dân xem liệu họ có biết cô gái trẻ sống trên tầng sáu của căn hộ này không, họ có gặp cô ấy gần đây hay không và hỏi một số câu hỏi khác.
Kim Húc và Thượng Dương đứng ở một bên, Thượng Dương thấp giọng nói:
– Anh có cho rằng sự mất tích của cô bé có liên quan gì đến hai anh em kia không?
– Trực giác của anh cho thấy là không. – Kim Húc cũng đè thấp giọng, nói, – Tôn Minh và Tôn Lương mấy ngày qua cũng chưa từng rời khỏi thành phố, Hà Tử Tình đêm 26 ngồi tàu cao tốc trở về, cũng không có chứng cứ cho thấy cô bé đã quay lại. Mặc kệ sống hay chết, anh cho rằng cô bé còn ở thành phố này.
Thượng Dương gật đầu, ngẩng lên nhìn hoàng hôn nơi chân trời, trong lòng lại chợt nhớ ra cũng chính dưới ánh hoàng hôn màu cam ấm áp như vậy, sự trong sáng và lòng tin của cô gái bị tan vỡ và rơi vào trong Hỏa ngục.
Kim Húc nhìn ra suy nghĩ của anh, nói:
– Đừng nghĩ nữa, cùng anh đi hỏi một chút xem hệ thống giám sát có còn hoạt động bình thường không.
Vừa rồi khi họ đi vào, Kim Húc đã đứng ở ngoài cổng quan sát, phát hiện trong khu dân cư cũ này ngay cả camera ở lối vào cũng hình như bị hỏng, nhìn hoàn cảnh khu dân cư thì có vẻ như không có cơ quan quản lý gì cả.
Một đám đông quần chúng tụ tập quanh cổng, thì thầm xì xào tại sao có nhiều cảnh sát ở đây như thế, đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kim Húc và Thượng Dương đi tới, quần chúng dừng bàn tàn, chỉ mải nhìn hai người họ, còn có một bà bác hỏi Thượng Dương:
– Cháu cũng là cảnh sát à? Sao cháu lại trắng hơn so với họ thế?
Thượng Dương: -…
Kim Húc nói: – Em ấy là lãnh đạo ạ.
Quần chúng ồ lên hiểu ra: – Ồ…
Lãnh đạo không còn gì để nói, lấy ảnh chụp video Hà Tử Tình ở trong di động ra hỏi nhóm các bà bác kia:
– Các cô có từng gặp cô gái này không ạ?
Hầu hết mọi người đều nói chưa từng gặp, có người nói đã gặp rồi, nhưng cũng là chuyện của một hai tháng trước.
Bên kia, Kim Húc cũng hỏi mọi người ở cổng về hệ thống giám sát, hầu hết cameras đều đã hỏng, không hỏng thì cũng không sử dụng được, nhà ở quá cũ rồi, rất nhiều người đều ra ngoài thuê, quản lý bất động sản không đến thu phí bất động sản, nên chỉ làm vệ sinh cơ bản, những việc khác mặc kệ, dù camera hỏng cũng không ai sửa.
Nhưng có một ông bác lại phản ánh một chuyện:
– Có một buổi tối tầm bảy tám giờ, ngay ngoài cổng có một người đàn ông đuổi theo cô bé mà cháu đang tìm, hai người đã lôi kéo giằng co rất lâu.
Bên này một bà cô cũng phản ánh với Thượng Dương:
– Buổi tối của mấy hôm trước, cô thấy có một người đàn ông kéo một cái vali to từ trong nguyên đơn mà các cháu vừa vào đi ra, cụ thể là đi ra từ hộ vào thì cô không biết.
Ông bác nói với Kim Húc:
– Cô bé kia về sau khóc lóc, mắng chửi người đàn ông kia những từ ngữ rất khó nghe. Người đàn ông cũng không tức giận, còn đi theo cô bé đó qua cổng, sau đó thì tôi cũng không để ý nữa.
Bà cô nói với Thượng Dương:
– Cái vali hành lý kia to lắm, có lẽ là đựng rất nhiều đồ, nghe tiếng động đã biết là rất nặng rồi. Đường trong khu dân cư có những đoạn không bằng phẳng, bánh xe phát ra nhiều tiếng ồn nghe rõ rành rành.
Thượng Dương và Kim Húc đều hỏi đối phương:
– Cô/chú có nhớ đó là ngày nào không ạ?
Ông bác kia và bà cô đều tỏ vẻ: Không nhớ là ngày nào, chỉ biết là mấy hôm trước thôi.
Hai người lại hỏi:
– Người đàn ông đó trông như thế nào? Anh ta có đặc điểm gì không ạ?
Ông bác và bà cô đều có cách nói là giống nhau: Người đàn ông đó vóc dáng rất cao, mặc quần áo trông như một người có tiền, vì trời tối nên không nhìn rõ mặt, nhưng đoán đại khái tầm 40 tuổi.
Hai người hỏi từng người xong, trao đổi tin tức cho nhau, rồi đến nói chuyện với cảnh sát hình sự địa phương về những gì họ biết được. Đối phương nói đồng nghiệp của họ cũng đã nghe những quần chúng phản ánh rằng họ đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên xa lạ kéo một chiếc vali lớn ra khỏi hành lang nơi Hà Tử Tình sống.
Những quần chúng mà họ hỏi có lẽ trẻ hơn và có trí nhớ tốt hơn hai người dân nhiệt tình đã trả lời Thượng Dương và Kim Húc, nên họ nhớ rất rõ rằng thời điểm họ nhìn thấy người đàn ông bí ẩn kéo vali đi là đêm 26, lúc 10h.
Người phụ trách địa phương cho biết:.
– Chúng tôi sẽ lấy về toàn bộ camera giám sát ở các con phố lân cận và các cửa hàng ngoài cửa để xác nhận danh tính của người đàn ông trong thời gian sớm nhất.
Tất cả các cảnh sát hình sự có mặt đều mơ hồ nghi ngờ rằng, “vật nặng” chứa trong chiếc vali khổng lồ có thể chính là Hà Tử Tình đã mất tích.
Cao Trác Việt dù chậm nửa nhịp cũng nghĩ đến khả năng này, cậu ta ngây dại cả người đứng ở một bên. Thượng Dương nhíu mày nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn đè nhẹ tay lên vai cậu ta an ủi:
– Đừng vội bi quan quá…
– Có phát hiện, các anh đi lên đây chút.
Cảnh sát hình sự điều tra hiện trường tầng sáu thông qua tai nghe gọi người phụ trách tầng dưới lên, chính là nhân viên điều tra kỹ thuật đã phát hiện ra thứ gì đó ở nơi ở của Hạ Tử Tình.
Cao Trác Việt cử động muốn đi theo, nhưng Thượng Dương ngăn cản:
– Trên đó có quá nhiều người rồi.
Thượng Dương và Kim Húc cũng không đi lên, ba người chờ ở bên dưới.
Hoàng hôn màu cam trên bầu trời đột nhiên buông xuống trong giây lát, bầu trời trở nên tối xuống hoàn toàn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đèn cửa sổ từng ngôi nhà trong khu dân cư lần lượt bật sáng, đám đông người xem dần dần giải tán đi.
Nhóm cảnh sát hình sự địa phương cũng đã kết thúc công cuộc điều tra, từng nhóm người lần lượt bước ra khỏi hành lang. Người phụ trách đi đến trước ba người Thượng Dương, Thượng Dương từ trong mắt anh ta mà đọc ra được kết quả nào đó, trong lòng tức thì chùng xuống.
– Tiểu Cao. Có rất nhiều điều đáng nghi vấn trong chỗ ở của em gái cậu. Chúng tôi bước đầu nghi ngờ, trong phòng đã xảy ra án mạng.
Người phụ trách tỏ vẻ tiếc nuối nói cho Cao Trác Việt cũng là công an.
Cao Trác Việt: – …
Nơi ở của Hà Tử Tình đã bị người ta cố tình rửa sạch dấu vân tay, người nào đó sợ bị cảnh sát kiểm ra dấu vết của bản thân, trong quá trình dọn dẹp ngay cả vân tay sinh hoạt bình thường cũng lau sạch toàn bộ, trước mắt chỉ có thể thu thập được hai bộ dấu vân tay mới, là của Cao Trác Việt và bố của Hà Tử Tình buổi sáng từ thành phố lân cận trở về khi nhận được thông báo của cảnh sát thì có tới chỗ ở của con gái.
May mắn làn sóng thứ hai đi vào chính là Kim Húc và Thượng Dương, vừa đến đã đeo găng tay và bọc giày trước khi bước vào trong.
Các điều tra viên kỹ thuật cũng phát hiện ra một số vết máu trên góc bàn cà phê thủy tinh trong phòng khách và trên sàn phòng khách, dựa trên phân tích sự phân bố của vết máu, kết luận sơ bộ là –
Có người khi bị ngã xuống, không may đầu đập vào góc bàn trà khiến da đầu bị rách, ngã ngửa xuống sàn nhà, người bị thương tự vùng vẫy đứng lên hoặc được người khác giúp đỡ đã có ý muốn đứng lên, nhưng cuối cùng không thành công, lại bị ngã ra đất lần nữa. Lần ngã thứ hai, vết thương trên đầu chảy ra một lượng máu lớn, mặc dù hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, mắt thường không nhìn thấy dấu vết gì, nhưng dựa trên diện tích vết thương ước tính đại khái sẽ chảy ra một lượng máu lớn cho thấy, người bị thương rất có thể sau lần ngã thứ hai đã bị hôn mê thậm chí bị sốc.
Tuy nhiên, trên sàn có vết máu khá lạ, ban đầu đội điều tra kỹ thuật không thể xác định được chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi người phụ trách đi lên nói rằng có quần chúng từng nhìn thấy có người khả nghi kéo một vali rất lớn đi ra từ nguyên đơn này.
Mấy điều tra viên kỹ thuật mới hiểu ra, đó là sau khi chất người bị thương vào vali, vết thương vẫn đang chảy máu, một ít máu rỉ ra khỏi vali, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Cao Trác Việt im lặng lắng nghe, tuy không có biểu cảm gì nhưng trên khuôn mặt cậu ta đã đầy nước mắt. Thượng Dương đưa khăn giấy cho cậu ta, cậu ta máy móc nhận lấy, nhưng cũng không có ý định lau.
– Máu có thể chảy ra từ vali. – Kim Húc dựa vào kinh nghiệm của bản thân để phán đoán vấn đề, nói: – Nói cách khác, người đó có thể chưa chết, hoặc có thể vừa mới chết đã bị cho vào vali.
Sau khi một người chết, máu chảy sẽ dần dần chậm lại và cuối cùng đông đặc lại, nếu là sau khi chết một thời gian mới bị nhét vào trong vali, máu chảy ra từ vết thương sẽ không đạt tới mức có thể thấm ra khỏi vali.
Cao Trác Việt mù mịt nói:
– Em không hiểu ý của đàn anh ạ.
Thượng Dương:
- …Ý anh ấy là, nghi phạm không muốn cứu người.
Giả sử chỉ là tai nạn ngoài ý muốn khiến người bị thương ngã xuống đập đầu, vậy thì không thể nói là tai nạn ngoài ý muốn nếu sau đó vội vàng nhét thi thể vào trong vali, cũng dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, rồi kéo vaili ra ngoài.
Sau đó, đoàn người trở về văn phòng thành phố, bộ phận điều tra kỹ thuật nhanh chóng xác nhận một số vết máu trong phòng hoàn toàn khớp với trình tự DNA trên tóc, da thu được trong phòng ngủ và bàn chải đánh răng trong phòng tắm.
“Người bị thương” sau khi bị ngã ở trong phòng và xuất huyết rất nhiều máu trước mắt tung tích không rõ chính là em họ Hà Tử Tình của Cao Trác Việt.
Nơi này vừa tuyên bố kết quả này, bố mẹ Hà Tử Tình cũng chạy tới, vừa vào đã nghe được tin dữ như sét đánh giữa trời quang, bà Hà gào khóc tại chỗ, ông Hà chân mềm nhũn không đứng nổi, hai nam cảnh sát vội bước tới đỡ ông ta ngồi xuống một bên, bà Hà túm lấy tay Cao Trác Việt vừa khóc vừa hỏi:
– Không phải nói Tử Tình không có chuyện hay sao? Tại sao lại thế này? Tử Tình đã đi đâu? Đừng hợp sức lừa dối cô…Tử Tình của mẹ ơi!
Cao Trác Việt cũng không thể nói được câu an ủi nào, bà Hà điên cuồng lải nhải “Ông trời muốn tôi chết mà”, “Đây là muốn mạng tôi mà”, mà ông Hà im lặng ngồi một bên chợt hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Bà Hà vẫn như nổi điên túm lấy Cao Trác Việt lải nhải, Cao Trác Việt cũng mờ mịt ngây dại như thế.
Thượng Dương thấy có gì đó không ổn, đang định bước tới, Kim Húc phản ứng nhanh hơn anh bước tới trước tìm trong túi áo của ông Hà, đồng thời cũng lạnh lùng hỏi Cao Trác Việt:
– Ông ta có bệnh gì không?
– Chú em… – Cao Trác Việt hồi hồn, nói, – Có bệnh tim ạ.
Không chờ cậu ta nói hết, Kim Húc đã tìm nhét mấy viên thuốc trợ tim trong túi áo ông Hà vào miệng ông ta.
… Kết quả cuối cùng là người không sao nhưng sụp đổ hoàn toàn.
Nỗi đau buồn tự nhiên sẽ không nguôi, ông bà Hà Hạ nghĩ đến việc hỏi cảnh sát, hung thủ là ai? Thi thể ở đâu?
Cao Trác Việt bấy giờ mới hơi tỉnh táo lại, nghẹn ngào nói:
– Sẽ tìm được…hung thủ rồi sẽ bị bắt…
Thượng Dương bước sang một bên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đồng tình cũng có chút, nhưng phẫn nộ nhiều hơn.
Nỗi đau mất con gái của họ là chân thật, cảm xúc hiện tại của họ chắc hẳn giống như đang ở luyện ngục, không ai có thể nghi ngờ tình yêu của họ dành cho Hà Tử Tình, nhưng thời điểm họ đẩy Hà Tử Tình xuống địa ngục, họ chắc chắn đã dùng danh nghĩa tình yêu để làm.
Nhóm cảnh sát hình sự địa phương còn phải làm xuyên đêm, đến phụ cận tiểu khu nơi Hà Tử Tình thuê để sao chép các video giám sát có thể hữu ích, đồng thời đi hỏi những người dân sống xung quanh để xem có manh mối nào khác hay không.
Thượng Dương và Kim Húc tạm thời trở về nghỉ ngơi, trước khi rời đi còn nói với người phụ trách địa phương, nếu cần thì có thể nhờ họ giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Bởi vì hành lý của hai người vẫn còn trong xe của Cao Trác Việt, Thượng Dương vốn định hỏi chìa khóa xe chỗ cậu ta để tự mình đi lấy rồi mang chìa khóa trả lại cho cậu ta. Cao Trác Việt lại cứ khăng khăng đi theo hai người họ ra xe.
Lấy xong hành lý, Cao Trác Việt đứng đó nhìn hai đàn anh, dáng vẻ làm sai chuyện, tuy rằng sợ hãi rụt rè nhưng lại chân thật hơn rất nhiều so với trước đây.
Thượng Dương nhất thời không tìm được gì để nói với cậu ta, Kim Húc cũng không muốn nói gì cả.
Cuối cùng Thượng Dương chỉ nói:
– Bọn anh đi đây, em quay lại…khuyên họ đi.
– Đàn anh ơi. – Cao Trác Việt ngập ngừng nói, – Lát nữa em đưa cô chú về nhà, có thể đến gặp anh được không ạ?
Thượng Dương muốn từ chối, còn chưa nói ra miệng Cao Trác Việt đã nói:
– Em chỉ muốn nói mấy câu với anh thôi ạ.
Thượng Dương không biết phải nói gì.
– Được. – Kim Húc lại đồng ý thay anh, nói, – Lát bọn anh mời em ăn cơm để cảm ơn em buổi chiều đã đón bọn anh.
Hai người bắt taxi đi tới khách sạn đã đặt trước, vào phòng rồi, Thượng Dương đổ mình xuống giường, quá mệt mỏi, không muốn làm gì cả.
Kim Húc để hành lý gọn gàng xong, lấy chai cồn trong túi của Thượng Dương ra sịt tiêu độc khắp phòng, nói:
– Vừa nãy ở văn phòng thành phố, anh còn tưởng em sẽ chỉ trích bố mẹ Hà Tử Tình chứ.
Thượng Dương: -…
– Có nói cũng vô ích thôi. – Hắn nói.
Kim Húc liếc anh một cái, thấy anh lộ vẻ khổ sở thì dừng lại, tiếp tục sịt cồn, cũng lảng sang chuyện khác nói:
– Anh đoán hai anh em bên kia tối nay chắc sẽ khai hết.
Nhắc tới chuyện này Thượng Dương liền có tinh thần, nói:
– Hai anh em nhà này có rất nhiều thủ đoạn, tra hỏi có lẽ sẽ rất khó khăn. Là miếng xương cứng khó gặm.
– Hay là tối nay anh qua đó hỗ trợ họ thẩm vấn nhỉ? – Kim Húc sịt nơi khác ổn rồi chuẩn bị sịt giường, nói.
Thượng Dương biết hắn nói đùa, nói:
– Càng khó thẩm vấn anh càng thích, thôi anh đừng đi đoạt công lao của người ta nữa.
Anh đứng dậy muốn di chuyển đến nơi khác, chân vừa chạm đất, Kim Húc đã ôm lấy anh, hôn lên môi anh, anh thuận theo ngả vào vai Kim Húc, nói:
– Hôm nay em thấy mệt quá đi…Công việc của cảnh sát hình sự các anh vất vả quá…Anh thật sự rất lợi hại.
Đã làm nũng rồi, còn khẳng định công việc của mình, cuối cùng còn khen ngợi mình nữa, tức thì làm cho người đàn ông này hạnh phúc đến nở hoa. Kim Húc nào còn tâm tình sịt cồn nữa, ném bình cồn lên giường, ôm lấy Thượng Dương ngồi xuống sô pha, để Thượng Dương ngồi lên đùi mình như đứa trẻ. Thượng Dương cũng không phản đối, cũng chủ động hôn hắn nồng nhiệt.
Khi trận hôn nồng nhiệt kết thúc, Thượng Dương càng không muốn cử động nữa, biếng nhác dựa vào vai hắn, lại khen hắn siêu lợi hại thế nào, biểu hiện trong phá án ra sao, Kim Húc càng muốn xuyên tạc ý tứ, lại dùng từ ngữ không hay ho đáp lại anh, làm cho Thượng Dương xấu hổ đỏ mặt lên, muốn rời khỏi đùi hắn nhưng bị hắn ôm chặt lấy.
– Đừng lộn xộn. – Trên mặt Kim Húc cũng đỏ bừng, nói. – Lát nữa hẵng xuống.
Thượng Dương vẫn ngồi bất động, hai người cũng chỉ dựa vào nhau nói chuyện.
– Một lát nữa Tiểu Cao tới, anh đừng có nói những câu đâm thọc cậu ta nhé. – Thượng Dương tránh thêm những lời yêu đương tán tỉnh anh chàng này nữa, liền chuyển sang nói chuyện đứng hắn.
– Được, anh sẽ không nói. – Kim Húc sảng khoái đáp ứng.
Thượng Dương lại quay sang vụ án ngay được:
– Anh nói xem vì sao túi xách của Hà Tử Tình lại ở trong cốp xe của Hoàng Mộng Nhu?
- … – Kim Húc nhìn anh, tâm tư bộc lộ rõ.
Thượng Dương nói:
– Em đi lên giường nằm đây…ngồi đùi anh…cộm lắm.
Kim Húc phì cười ra, thế mà lại kéo tâm tư trở về, nói:
– Anh đoán là …rất có thể Hà Tử Tình và Hoàng Mộng Nhu đã cãi nhau, nên cô bé đã để lại túi và chứng minh thư ở chỗ Hoàng Mộng Nhu, cũng không muốn đi lấy, tự mình ngồi tàu cao tốc trở về bên này, rồi ở nhà ga làm chứng minh tạm thời.
Thượng Dương gật gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Giữa hai thành phố có rất nhiều tàu cao tốc, không kịp đón tàu cũng không có vấn đề gì, thành phố bên cạnh không lớn, Hoàng Mộng Nhu hoàn toàn có thể mang chứng mình thư cho cô ấy. Giữa hai người rất có thể là đang giận dỗi nhau.
Kim Húc dần dần cũng nghiêm túc, nói tiếp:
– Hai người đó gặp nhau ở thành phố lân cận vào tối 26, có lẽ là cãi nhau nên đã tách ra từng người về nhà của mình. Đêm đó Hà Tử Tình ở chỗ thuê bị ngã, mất máu quá nhiều, khả năng là tử vong tại chỗ.
Thượng Dương nói xen vào:
– Tử Tình mới thật sự chết vì bị thương ở đầu…Ồ, trùng hợp thật đó.
Hai anh em độc ác ở thành phố bên cạnh cố tình tạo ra biểu hiện giả dối rằng Hoàng Mộng Nhu chết vì vết thương ở đầu, cuối cùng lại là Hà Tử Tình bị chết theo cách này. Chỉ là không biết lúc đó người thấy cô ấy mất máu mà chết, chẳng những không cứu mà còn nhét thi thể cô ấy vào trong vali để che đậy giấu vết, đến tột cùng đây là loại người quái vật nào đây?
– Trùng hợp không chỉ điểm này. Xe của Hoàng Mộng Nhu vào buổi chiều ngày 27 rời khỏi nhà, buổi tối thi thể bị đốt ở vùng ngoại ô, chồng cô ấy Tôn Minh sáng 27 ra khỏi nhà đi làm, mãi cho đến khi thi thể nữ ở xưởng sắt thép bị phát hiện, anh ta chưa từng về nhà, cho nên ban đầu cảnh sát mới loại trừ anh ta là hung thủ. Chiếu theo thời gian này cho thấy, ngày 27 anh ta sắp xếp cho em trai Tôn Lương đến nhà mình mang thi thể Hoàng Mộng Nhu đến vùng ngoại ô thiêu cháy. Sau đó anh ta còn bố trí hiện trường giết Hoàng Mộng Nhu, việc này chỉ có thể hoàn thành vào đêm ngày 26.
Thời gian tử vong của đôi tình nhân Hà Tử Tình và Hoàng Mộng Nhu này rất có thể đều là vào đêm ngày 26.
Ban ngày chắc chắn họ đã gặp nhau, dù cho đến cuối cùng lại tan rã trong không vui, nhưng họ cũng chưa từng tưởng tượng được rằng đêm đó họ sẽ gặp phải chuyện gì.
Hai người bên này trò chuyện, Cao Trác Việt gửi tin nhắn tới nói mình đang ở sảnh khách sạn, ba người cùng nhau đi ăn tối.
Trên bàn ăn, Cao Trác Việt yêu cầu người phục vụ một chai rượu, nhưng cậu ta không ép hai đàn anh em uống cùng mình, tự bản thân uống một ngụm hết nửa ly, như là muốn tìm chút dũng khí.
Cậu ta mặt đỏ bừng như say nói với Thượng Dương:
– Đàn anh. Những lời buổi chiều mà anh nói với em, em đều hiểu ạ.
– Em chỉ muốn tâm sự vài lời với anh thôi. Các bạn của em nghe xong đều nói em làm ra vẻ, không ai nghe em cả.
– Khi còn nhỏ, em thích mỹ thuật, lớn lên thì thích điêu khắc, nhưng học những cái đó không có tương lai…Bố em nói thế.
– Bố em nói rằng hệ sinh thái xã hội của Trung Quốc chính là như vậy, những công việc tốt nhất đều nằm trong hệ thống.
– Hai anh đừng cười em, tất cả phụ huynh ở thành phố nhỏ của chúng em đều nghĩ như vậy.
– Thành tích học tập của em cũng tạm được, nhưng mà không thể thi đỗ Thanh Bắc. Bố em đã tính toán kỹ càng…tính toán kỹ càng…
– Để em thi vào đại học công an, cảnh sát ở Thanh Bắc, mà học chuyên ngành quản lý công an là tốt nhất. Chỉ cần học tập tốt, biểu hiện tốt, thành tích thi cử tốt, sau khi tốt nghiệp chạy quan hệ một chút, ít nhất cũng có thể vào được văn phòng tỉnh…Bố em nói thế.
– ….Anh đừng hiểu lầm, em đến viện thực tập không hề chạy quan hệ, hoàn toàn dựa vào thành tích thi cử của em. Em dựa vào bản thân mà thi đỗ.
– Em là sự kiêu hãnh của bố em. Hôm nghỉ trung thu về nhà, bệnh gút của bố đã đỡ hơn một chút, bố mang em đi ăn cơm với bạn bè mình, chỉ để khoe về em, nói con trai mình vào viện nghiên cứu của Bộ, có ai có con trai được như con mình không.
– Nhưng mà em không xứng, không xứng …Chủ nhiệm Thượng nói rất đúng, em không xứng với với nghề cảnh sát này.
- …
– Lúc học cấp ba, em đã hoàn thành tác phẩm điêu khắc đầu tiên trong đời mình. Đó là một cái cây trừu tượng, nó rất to, tán cây có thể che chắn toàn bộ mưa gió, nhưng cành của nó rất sắc bén, ai nhìn cũng sợ. Em đặt tên cho nó là “Người Cha”.
– Nhưng có một ngày tan học về nhà, tác phẩm điêu khắc của em biến mất. Em hỏi bố mẹ, mẹ em không dám nói, bảo em đi hỏi bố. Em đã biết, “Người Cha” của em đã bị bố em vứt đi rồi.
– Tác phẩm của em không còn nữa, từ đây em chính là tác phẩm của bố em.
Lúc mà Cao Trác Việt kể “chuyện cũ”, Thượng Dương cũng chậm rãi uống nửa ly rượu.
Kim Húc thường thường nhìn anh, biết anh đang nghĩ tới mười mấy năm “chống lại” bố mình.
Cao Trác Việt bước đi rất vững vàng, không hề say, Thượng Dương và Kim Húc đều nhìn ra được.
Thượng Dương gọi xe cho cậu ta, cậu ta muốn để lại chìa khóa xe cho Thượng Dương để hai ngày tới họ có thể tiện ra ngoài hơn nhưng bị Thượng Dương từ chối, cậu ta cũng không nói gì nữa, chỉ cười khẽ nói với họ:
– Tạm biệt.
Thượng Dương nói:
– Tạm biệt.
Chiếc xe chở Cao Trác Việt đi xa và lái vào đại lộ vẫn còn sáng đèn về đêm.
Trở lại phòng, vừa đóng cửa lại, Thượng Dương liền mắng:
– Lẽ ra nên đưa người bố này đến trường tư vấn tâm lý ấy.
Nửa ly rượu khiến anh tinh thần phấn chấn, anh chỉ vào Kim Húc ra lệnh:
– Gọi điện cho Hình Quang, hỏi xem hai anh em nhà kia đã khai chưa đi.
Kim Húc đồng ý, gọi điện hỏi thăm, thậm chí còn bật loa ngoài cho Thượng Dương nghe.
Hai anh em Tôn Minh và Tôn Lương vừa rồi đã khai ra toàn bộ.
Nguyên nhân là vì Tôn Minh biết vợ mình Hoàng Mạnh Nhu chỉ muốn kết hôn vì anh ta giàu có, đồng thời sẵn sàng hỗ trợ tài chính cho Hoàng Mạnh Nhu nhiều hơn. Nhưng mà kết hôn gần hai năm, Hoàng Mộng Nhu vẫn không chịu có con, đồng thời anh ta lại thông qua đủ loại hành vi bất thường của Hoàng Mộng Nhu mà nghi ngờ vợ mình có người tình bên ngoài.
Đêm ngày 26, anh ta chất vấn Hoàng Mộng Nhu ban ngày đi đâu, có phải lén lút đi gặp tình nhân không. Hoàng Mộng Nhu thề thốt phủ nhận, nhưng Tôn Minh xé quần áo của Hoàng Mộng Nhu, phát hiện trên cơ thể vợ có nhiều dấu vết không nên có, lập tức nổi cơn tam bành, tát tai Hoàng Mộng Nhu. Hoàng Mộng Nhu mở miệng mắng chửi anh ta bất lực, Tôn Minh hoàn toàn bùng nổ mất đi lý trí.
Cho đến khi anh ta tàn phá Hoàng Mộng Nhu đến không còn ra hình người và đến cuối cùng thì bóp chết vợ mới giật mình mà ý thức mình đã giết người. Dựa vào “suy nghĩ bao nhiêu năm qua làm ăn buôn bán kiếm được nhiều tiền” mà nhanh chóng nghĩ được một kế sách ổn thỏa nhất, không lỗ vốn nhất.
Mà em trai Tôn Lương cũng bằng lòng làm làm như vậy. Nếu anh trai ngồi tù, Tôn Lương mất nơi dựa dẫm, bản thân cũng sẽ không sống tốt, không bằng ngồi tù mười mấy năm cho anh trai, ra ngoài vẫn còn trẻ, dù sao có anh trai giúp mua nhà mua xe cưới vợ cho, thế là không chút do dự, đồng ý với “diệu kế” của anh trai.
Thế là hai anh em đã dàn dựng cảnh này, cậu em trai ngốc nghếch gánh tội thay anh trai, cũng tạo ra hiện trường ngộ sát, sau đó mang Hoàng Mộng Nhu đến vùng ngoại ô hủy thi diệt tích.
Trong toàn bộ quá trình thẩm vấn, hai anh em không hề hối hận, đặc biệt là hung thủ Tôn Minh, cực kỳ căm hận người vợ “mất nết” của mình, cho rằng cô ta dù chết vạn lần cũng đáng.
Nhưng khi kết thúc thẩm vấn, cảnh sát hình sự nói với Tôn Minh rằng đối tượng ngoại tình của Hoàng Mộng Nhu là một cô gái trẻ – Tôn Minh đã suy sụp ngay tại chỗ kêu gào hối hận, nói nếu biết thì sẽ không để bụng, anh ta chỉ sợ gian phu dâm phụ có con với nhau, còn nếu là nữ thì không quan trọng gì.
Kim Húc và Thượng Dương: – …
Bên kia Hình Quang nói:
– Chúng tôi còn điều tra được, Hoàng Mộng Nhu và Hà Tử Tình ngày 26 ban ngày có ghi chép thuê khách sạn ở thành phố, buổi chiều Hà Tử Tình một mình rời đi, Hoàng Mộng Nhu đuổi theo xuống lầu. Họ thậm chí còn cãi cọ nhau ở trên đường, kết hợp với những gì người qua đường nghe được và đoạn phim do cameras giám sát ghi lại, đại khái là Hoàng Mộng Nhu che giấu sự thật mình đã kết hôn, Hà Tử Tình muốn chia tay, Hoàng Mộng Nhu bảo cô ấy trả lại quà tặng, Hà Tử Tình đã ném túi xách vào mặt cô ta, bản thân chỉ cầm di động bỏ đi. Hoàng Mộng Nhu tức giận, trả phòng đi lấy xe, thuận tay ném túi xách kia vào cốp xe của mình.
Thượng Dương còn muốn nói cho Hình Quang về tiến triển vụ án Hà Tử Tình mất tích, Kim Húc lại không muốn làm ảnh hưởng đến Hình Quang, vội vã nói với đầu bên kia:
– Được rồi, cậu mau về nhà đi.
Hình Quang rất cảm kích sự giúp đỡ của bạn học cũ trong hai ngày qua, cũng cởi mở hơn, cười nói với bên kia:
– Cậu cũng nghỉ sớm đi. Chúng ta phải tranh thủ những ngày còn lại trong kỳ nghỉ để dành thời gian cho vợ nhé.
Rồi cúp điện thoại.
Thượng Dương hoảng sợ chỉ vào Kim Húc:
– Sao anh lại…Có phải không có cái tủ nào có thể nhốt được anh có phải không?
Hết chương 36
Đúng lúc Cao Trác Việt cầm mấy chai nước từ bên ngoài trở về, Thượng Dương vẫy tay gọi cậu ta, để cậu ta giới thiệu tình hình cụ thể của Hà Tử Tình cho nhóm cảnh sát hình sự biết.
Cảnh sát hình sự và điều tra viên kỹ thuật chịu trách nhiệm điều tra hiện trường đã lên tầng, hai chiếc xe cảnh sát không thể lái vào đều đã đậu bên ngoài khu tiểu khu, có nhiều cảnh sát tới như thế, nhiều người dân trong khu dân cư đã ra xem náo nhiệt.
Một sĩ quan cảnh sát hình sự đã đi hỏi những người dân xem liệu họ có biết cô gái trẻ sống trên tầng sáu của căn hộ này không, họ có gặp cô ấy gần đây hay không và hỏi một số câu hỏi khác.
Kim Húc và Thượng Dương đứng ở một bên, Thượng Dương thấp giọng nói:
– Anh có cho rằng sự mất tích của cô bé có liên quan gì đến hai anh em kia không?
– Trực giác của anh cho thấy là không. – Kim Húc cũng đè thấp giọng, nói, – Tôn Minh và Tôn Lương mấy ngày qua cũng chưa từng rời khỏi thành phố, Hà Tử Tình đêm 26 ngồi tàu cao tốc trở về, cũng không có chứng cứ cho thấy cô bé đã quay lại. Mặc kệ sống hay chết, anh cho rằng cô bé còn ở thành phố này.
Thượng Dương gật đầu, ngẩng lên nhìn hoàng hôn nơi chân trời, trong lòng lại chợt nhớ ra cũng chính dưới ánh hoàng hôn màu cam ấm áp như vậy, sự trong sáng và lòng tin của cô gái bị tan vỡ và rơi vào trong Hỏa ngục.
Kim Húc nhìn ra suy nghĩ của anh, nói:
– Đừng nghĩ nữa, cùng anh đi hỏi một chút xem hệ thống giám sát có còn hoạt động bình thường không.
Vừa rồi khi họ đi vào, Kim Húc đã đứng ở ngoài cổng quan sát, phát hiện trong khu dân cư cũ này ngay cả camera ở lối vào cũng hình như bị hỏng, nhìn hoàn cảnh khu dân cư thì có vẻ như không có cơ quan quản lý gì cả.
Một đám đông quần chúng tụ tập quanh cổng, thì thầm xì xào tại sao có nhiều cảnh sát ở đây như thế, đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kim Húc và Thượng Dương đi tới, quần chúng dừng bàn tàn, chỉ mải nhìn hai người họ, còn có một bà bác hỏi Thượng Dương:
– Cháu cũng là cảnh sát à? Sao cháu lại trắng hơn so với họ thế?
Thượng Dương: -…
Kim Húc nói: – Em ấy là lãnh đạo ạ.
Quần chúng ồ lên hiểu ra: – Ồ…
Lãnh đạo không còn gì để nói, lấy ảnh chụp video Hà Tử Tình ở trong di động ra hỏi nhóm các bà bác kia:
– Các cô có từng gặp cô gái này không ạ?
Hầu hết mọi người đều nói chưa từng gặp, có người nói đã gặp rồi, nhưng cũng là chuyện của một hai tháng trước.
Bên kia, Kim Húc cũng hỏi mọi người ở cổng về hệ thống giám sát, hầu hết cameras đều đã hỏng, không hỏng thì cũng không sử dụng được, nhà ở quá cũ rồi, rất nhiều người đều ra ngoài thuê, quản lý bất động sản không đến thu phí bất động sản, nên chỉ làm vệ sinh cơ bản, những việc khác mặc kệ, dù camera hỏng cũng không ai sửa.
Nhưng có một ông bác lại phản ánh một chuyện:
– Có một buổi tối tầm bảy tám giờ, ngay ngoài cổng có một người đàn ông đuổi theo cô bé mà cháu đang tìm, hai người đã lôi kéo giằng co rất lâu.
Bên này một bà cô cũng phản ánh với Thượng Dương:
– Buổi tối của mấy hôm trước, cô thấy có một người đàn ông kéo một cái vali to từ trong nguyên đơn mà các cháu vừa vào đi ra, cụ thể là đi ra từ hộ vào thì cô không biết.
Ông bác nói với Kim Húc:
– Cô bé kia về sau khóc lóc, mắng chửi người đàn ông kia những từ ngữ rất khó nghe. Người đàn ông cũng không tức giận, còn đi theo cô bé đó qua cổng, sau đó thì tôi cũng không để ý nữa.
Bà cô nói với Thượng Dương:
– Cái vali hành lý kia to lắm, có lẽ là đựng rất nhiều đồ, nghe tiếng động đã biết là rất nặng rồi. Đường trong khu dân cư có những đoạn không bằng phẳng, bánh xe phát ra nhiều tiếng ồn nghe rõ rành rành.
Thượng Dương và Kim Húc đều hỏi đối phương:
– Cô/chú có nhớ đó là ngày nào không ạ?
Ông bác kia và bà cô đều tỏ vẻ: Không nhớ là ngày nào, chỉ biết là mấy hôm trước thôi.
Hai người lại hỏi:
– Người đàn ông đó trông như thế nào? Anh ta có đặc điểm gì không ạ?
Ông bác và bà cô đều có cách nói là giống nhau: Người đàn ông đó vóc dáng rất cao, mặc quần áo trông như một người có tiền, vì trời tối nên không nhìn rõ mặt, nhưng đoán đại khái tầm 40 tuổi.
Hai người hỏi từng người xong, trao đổi tin tức cho nhau, rồi đến nói chuyện với cảnh sát hình sự địa phương về những gì họ biết được. Đối phương nói đồng nghiệp của họ cũng đã nghe những quần chúng phản ánh rằng họ đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên xa lạ kéo một chiếc vali lớn ra khỏi hành lang nơi Hà Tử Tình sống.
Những quần chúng mà họ hỏi có lẽ trẻ hơn và có trí nhớ tốt hơn hai người dân nhiệt tình đã trả lời Thượng Dương và Kim Húc, nên họ nhớ rất rõ rằng thời điểm họ nhìn thấy người đàn ông bí ẩn kéo vali đi là đêm 26, lúc 10h.
Người phụ trách địa phương cho biết:.
– Chúng tôi sẽ lấy về toàn bộ camera giám sát ở các con phố lân cận và các cửa hàng ngoài cửa để xác nhận danh tính của người đàn ông trong thời gian sớm nhất.
Tất cả các cảnh sát hình sự có mặt đều mơ hồ nghi ngờ rằng, “vật nặng” chứa trong chiếc vali khổng lồ có thể chính là Hà Tử Tình đã mất tích.
Cao Trác Việt dù chậm nửa nhịp cũng nghĩ đến khả năng này, cậu ta ngây dại cả người đứng ở một bên. Thượng Dương nhíu mày nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn đè nhẹ tay lên vai cậu ta an ủi:
– Đừng vội bi quan quá…
– Có phát hiện, các anh đi lên đây chút.
Cảnh sát hình sự điều tra hiện trường tầng sáu thông qua tai nghe gọi người phụ trách tầng dưới lên, chính là nhân viên điều tra kỹ thuật đã phát hiện ra thứ gì đó ở nơi ở của Hạ Tử Tình.
Cao Trác Việt cử động muốn đi theo, nhưng Thượng Dương ngăn cản:
– Trên đó có quá nhiều người rồi.
Thượng Dương và Kim Húc cũng không đi lên, ba người chờ ở bên dưới.
Hoàng hôn màu cam trên bầu trời đột nhiên buông xuống trong giây lát, bầu trời trở nên tối xuống hoàn toàn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đèn cửa sổ từng ngôi nhà trong khu dân cư lần lượt bật sáng, đám đông người xem dần dần giải tán đi.
Nhóm cảnh sát hình sự địa phương cũng đã kết thúc công cuộc điều tra, từng nhóm người lần lượt bước ra khỏi hành lang. Người phụ trách đi đến trước ba người Thượng Dương, Thượng Dương từ trong mắt anh ta mà đọc ra được kết quả nào đó, trong lòng tức thì chùng xuống.
– Tiểu Cao. Có rất nhiều điều đáng nghi vấn trong chỗ ở của em gái cậu. Chúng tôi bước đầu nghi ngờ, trong phòng đã xảy ra án mạng.
Người phụ trách tỏ vẻ tiếc nuối nói cho Cao Trác Việt cũng là công an.
Cao Trác Việt: – …
Nơi ở của Hà Tử Tình đã bị người ta cố tình rửa sạch dấu vân tay, người nào đó sợ bị cảnh sát kiểm ra dấu vết của bản thân, trong quá trình dọn dẹp ngay cả vân tay sinh hoạt bình thường cũng lau sạch toàn bộ, trước mắt chỉ có thể thu thập được hai bộ dấu vân tay mới, là của Cao Trác Việt và bố của Hà Tử Tình buổi sáng từ thành phố lân cận trở về khi nhận được thông báo của cảnh sát thì có tới chỗ ở của con gái.
May mắn làn sóng thứ hai đi vào chính là Kim Húc và Thượng Dương, vừa đến đã đeo găng tay và bọc giày trước khi bước vào trong.
Các điều tra viên kỹ thuật cũng phát hiện ra một số vết máu trên góc bàn cà phê thủy tinh trong phòng khách và trên sàn phòng khách, dựa trên phân tích sự phân bố của vết máu, kết luận sơ bộ là –
Có người khi bị ngã xuống, không may đầu đập vào góc bàn trà khiến da đầu bị rách, ngã ngửa xuống sàn nhà, người bị thương tự vùng vẫy đứng lên hoặc được người khác giúp đỡ đã có ý muốn đứng lên, nhưng cuối cùng không thành công, lại bị ngã ra đất lần nữa. Lần ngã thứ hai, vết thương trên đầu chảy ra một lượng máu lớn, mặc dù hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, mắt thường không nhìn thấy dấu vết gì, nhưng dựa trên diện tích vết thương ước tính đại khái sẽ chảy ra một lượng máu lớn cho thấy, người bị thương rất có thể sau lần ngã thứ hai đã bị hôn mê thậm chí bị sốc.
Tuy nhiên, trên sàn có vết máu khá lạ, ban đầu đội điều tra kỹ thuật không thể xác định được chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi người phụ trách đi lên nói rằng có quần chúng từng nhìn thấy có người khả nghi kéo một vali rất lớn đi ra từ nguyên đơn này.
Mấy điều tra viên kỹ thuật mới hiểu ra, đó là sau khi chất người bị thương vào vali, vết thương vẫn đang chảy máu, một ít máu rỉ ra khỏi vali, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Cao Trác Việt im lặng lắng nghe, tuy không có biểu cảm gì nhưng trên khuôn mặt cậu ta đã đầy nước mắt. Thượng Dương đưa khăn giấy cho cậu ta, cậu ta máy móc nhận lấy, nhưng cũng không có ý định lau.
– Máu có thể chảy ra từ vali. – Kim Húc dựa vào kinh nghiệm của bản thân để phán đoán vấn đề, nói: – Nói cách khác, người đó có thể chưa chết, hoặc có thể vừa mới chết đã bị cho vào vali.
Sau khi một người chết, máu chảy sẽ dần dần chậm lại và cuối cùng đông đặc lại, nếu là sau khi chết một thời gian mới bị nhét vào trong vali, máu chảy ra từ vết thương sẽ không đạt tới mức có thể thấm ra khỏi vali.
Cao Trác Việt mù mịt nói:
– Em không hiểu ý của đàn anh ạ.
Thượng Dương:
- …Ý anh ấy là, nghi phạm không muốn cứu người.
Giả sử chỉ là tai nạn ngoài ý muốn khiến người bị thương ngã xuống đập đầu, vậy thì không thể nói là tai nạn ngoài ý muốn nếu sau đó vội vàng nhét thi thể vào trong vali, cũng dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, rồi kéo vaili ra ngoài.
Sau đó, đoàn người trở về văn phòng thành phố, bộ phận điều tra kỹ thuật nhanh chóng xác nhận một số vết máu trong phòng hoàn toàn khớp với trình tự DNA trên tóc, da thu được trong phòng ngủ và bàn chải đánh răng trong phòng tắm.
“Người bị thương” sau khi bị ngã ở trong phòng và xuất huyết rất nhiều máu trước mắt tung tích không rõ chính là em họ Hà Tử Tình của Cao Trác Việt.
Nơi này vừa tuyên bố kết quả này, bố mẹ Hà Tử Tình cũng chạy tới, vừa vào đã nghe được tin dữ như sét đánh giữa trời quang, bà Hà gào khóc tại chỗ, ông Hà chân mềm nhũn không đứng nổi, hai nam cảnh sát vội bước tới đỡ ông ta ngồi xuống một bên, bà Hà túm lấy tay Cao Trác Việt vừa khóc vừa hỏi:
– Không phải nói Tử Tình không có chuyện hay sao? Tại sao lại thế này? Tử Tình đã đi đâu? Đừng hợp sức lừa dối cô…Tử Tình của mẹ ơi!
Cao Trác Việt cũng không thể nói được câu an ủi nào, bà Hà điên cuồng lải nhải “Ông trời muốn tôi chết mà”, “Đây là muốn mạng tôi mà”, mà ông Hà im lặng ngồi một bên chợt hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Bà Hà vẫn như nổi điên túm lấy Cao Trác Việt lải nhải, Cao Trác Việt cũng mờ mịt ngây dại như thế.
Thượng Dương thấy có gì đó không ổn, đang định bước tới, Kim Húc phản ứng nhanh hơn anh bước tới trước tìm trong túi áo của ông Hà, đồng thời cũng lạnh lùng hỏi Cao Trác Việt:
– Ông ta có bệnh gì không?
– Chú em… – Cao Trác Việt hồi hồn, nói, – Có bệnh tim ạ.
Không chờ cậu ta nói hết, Kim Húc đã tìm nhét mấy viên thuốc trợ tim trong túi áo ông Hà vào miệng ông ta.
… Kết quả cuối cùng là người không sao nhưng sụp đổ hoàn toàn.
Nỗi đau buồn tự nhiên sẽ không nguôi, ông bà Hà Hạ nghĩ đến việc hỏi cảnh sát, hung thủ là ai? Thi thể ở đâu?
Cao Trác Việt bấy giờ mới hơi tỉnh táo lại, nghẹn ngào nói:
– Sẽ tìm được…hung thủ rồi sẽ bị bắt…
Thượng Dương bước sang một bên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đồng tình cũng có chút, nhưng phẫn nộ nhiều hơn.
Nỗi đau mất con gái của họ là chân thật, cảm xúc hiện tại của họ chắc hẳn giống như đang ở luyện ngục, không ai có thể nghi ngờ tình yêu của họ dành cho Hà Tử Tình, nhưng thời điểm họ đẩy Hà Tử Tình xuống địa ngục, họ chắc chắn đã dùng danh nghĩa tình yêu để làm.
Nhóm cảnh sát hình sự địa phương còn phải làm xuyên đêm, đến phụ cận tiểu khu nơi Hà Tử Tình thuê để sao chép các video giám sát có thể hữu ích, đồng thời đi hỏi những người dân sống xung quanh để xem có manh mối nào khác hay không.
Thượng Dương và Kim Húc tạm thời trở về nghỉ ngơi, trước khi rời đi còn nói với người phụ trách địa phương, nếu cần thì có thể nhờ họ giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Bởi vì hành lý của hai người vẫn còn trong xe của Cao Trác Việt, Thượng Dương vốn định hỏi chìa khóa xe chỗ cậu ta để tự mình đi lấy rồi mang chìa khóa trả lại cho cậu ta. Cao Trác Việt lại cứ khăng khăng đi theo hai người họ ra xe.
Lấy xong hành lý, Cao Trác Việt đứng đó nhìn hai đàn anh, dáng vẻ làm sai chuyện, tuy rằng sợ hãi rụt rè nhưng lại chân thật hơn rất nhiều so với trước đây.
Thượng Dương nhất thời không tìm được gì để nói với cậu ta, Kim Húc cũng không muốn nói gì cả.
Cuối cùng Thượng Dương chỉ nói:
– Bọn anh đi đây, em quay lại…khuyên họ đi.
– Đàn anh ơi. – Cao Trác Việt ngập ngừng nói, – Lát nữa em đưa cô chú về nhà, có thể đến gặp anh được không ạ?
Thượng Dương muốn từ chối, còn chưa nói ra miệng Cao Trác Việt đã nói:
– Em chỉ muốn nói mấy câu với anh thôi ạ.
Thượng Dương không biết phải nói gì.
– Được. – Kim Húc lại đồng ý thay anh, nói, – Lát bọn anh mời em ăn cơm để cảm ơn em buổi chiều đã đón bọn anh.
Hai người bắt taxi đi tới khách sạn đã đặt trước, vào phòng rồi, Thượng Dương đổ mình xuống giường, quá mệt mỏi, không muốn làm gì cả.
Kim Húc để hành lý gọn gàng xong, lấy chai cồn trong túi của Thượng Dương ra sịt tiêu độc khắp phòng, nói:
– Vừa nãy ở văn phòng thành phố, anh còn tưởng em sẽ chỉ trích bố mẹ Hà Tử Tình chứ.
Thượng Dương: -…
– Có nói cũng vô ích thôi. – Hắn nói.
Kim Húc liếc anh một cái, thấy anh lộ vẻ khổ sở thì dừng lại, tiếp tục sịt cồn, cũng lảng sang chuyện khác nói:
– Anh đoán hai anh em bên kia tối nay chắc sẽ khai hết.
Nhắc tới chuyện này Thượng Dương liền có tinh thần, nói:
– Hai anh em nhà này có rất nhiều thủ đoạn, tra hỏi có lẽ sẽ rất khó khăn. Là miếng xương cứng khó gặm.
– Hay là tối nay anh qua đó hỗ trợ họ thẩm vấn nhỉ? – Kim Húc sịt nơi khác ổn rồi chuẩn bị sịt giường, nói.
Thượng Dương biết hắn nói đùa, nói:
– Càng khó thẩm vấn anh càng thích, thôi anh đừng đi đoạt công lao của người ta nữa.
Anh đứng dậy muốn di chuyển đến nơi khác, chân vừa chạm đất, Kim Húc đã ôm lấy anh, hôn lên môi anh, anh thuận theo ngả vào vai Kim Húc, nói:
– Hôm nay em thấy mệt quá đi…Công việc của cảnh sát hình sự các anh vất vả quá…Anh thật sự rất lợi hại.
Đã làm nũng rồi, còn khẳng định công việc của mình, cuối cùng còn khen ngợi mình nữa, tức thì làm cho người đàn ông này hạnh phúc đến nở hoa. Kim Húc nào còn tâm tình sịt cồn nữa, ném bình cồn lên giường, ôm lấy Thượng Dương ngồi xuống sô pha, để Thượng Dương ngồi lên đùi mình như đứa trẻ. Thượng Dương cũng không phản đối, cũng chủ động hôn hắn nồng nhiệt.
Khi trận hôn nồng nhiệt kết thúc, Thượng Dương càng không muốn cử động nữa, biếng nhác dựa vào vai hắn, lại khen hắn siêu lợi hại thế nào, biểu hiện trong phá án ra sao, Kim Húc càng muốn xuyên tạc ý tứ, lại dùng từ ngữ không hay ho đáp lại anh, làm cho Thượng Dương xấu hổ đỏ mặt lên, muốn rời khỏi đùi hắn nhưng bị hắn ôm chặt lấy.
– Đừng lộn xộn. – Trên mặt Kim Húc cũng đỏ bừng, nói. – Lát nữa hẵng xuống.
Thượng Dương vẫn ngồi bất động, hai người cũng chỉ dựa vào nhau nói chuyện.
– Một lát nữa Tiểu Cao tới, anh đừng có nói những câu đâm thọc cậu ta nhé. – Thượng Dương tránh thêm những lời yêu đương tán tỉnh anh chàng này nữa, liền chuyển sang nói chuyện đứng hắn.
– Được, anh sẽ không nói. – Kim Húc sảng khoái đáp ứng.
Thượng Dương lại quay sang vụ án ngay được:
– Anh nói xem vì sao túi xách của Hà Tử Tình lại ở trong cốp xe của Hoàng Mộng Nhu?
- … – Kim Húc nhìn anh, tâm tư bộc lộ rõ.
Thượng Dương nói:
– Em đi lên giường nằm đây…ngồi đùi anh…cộm lắm.
Kim Húc phì cười ra, thế mà lại kéo tâm tư trở về, nói:
– Anh đoán là …rất có thể Hà Tử Tình và Hoàng Mộng Nhu đã cãi nhau, nên cô bé đã để lại túi và chứng minh thư ở chỗ Hoàng Mộng Nhu, cũng không muốn đi lấy, tự mình ngồi tàu cao tốc trở về bên này, rồi ở nhà ga làm chứng minh tạm thời.
Thượng Dương gật gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Giữa hai thành phố có rất nhiều tàu cao tốc, không kịp đón tàu cũng không có vấn đề gì, thành phố bên cạnh không lớn, Hoàng Mộng Nhu hoàn toàn có thể mang chứng mình thư cho cô ấy. Giữa hai người rất có thể là đang giận dỗi nhau.
Kim Húc dần dần cũng nghiêm túc, nói tiếp:
– Hai người đó gặp nhau ở thành phố lân cận vào tối 26, có lẽ là cãi nhau nên đã tách ra từng người về nhà của mình. Đêm đó Hà Tử Tình ở chỗ thuê bị ngã, mất máu quá nhiều, khả năng là tử vong tại chỗ.
Thượng Dương nói xen vào:
– Tử Tình mới thật sự chết vì bị thương ở đầu…Ồ, trùng hợp thật đó.
Hai anh em độc ác ở thành phố bên cạnh cố tình tạo ra biểu hiện giả dối rằng Hoàng Mộng Nhu chết vì vết thương ở đầu, cuối cùng lại là Hà Tử Tình bị chết theo cách này. Chỉ là không biết lúc đó người thấy cô ấy mất máu mà chết, chẳng những không cứu mà còn nhét thi thể cô ấy vào trong vali để che đậy giấu vết, đến tột cùng đây là loại người quái vật nào đây?
– Trùng hợp không chỉ điểm này. Xe của Hoàng Mộng Nhu vào buổi chiều ngày 27 rời khỏi nhà, buổi tối thi thể bị đốt ở vùng ngoại ô, chồng cô ấy Tôn Minh sáng 27 ra khỏi nhà đi làm, mãi cho đến khi thi thể nữ ở xưởng sắt thép bị phát hiện, anh ta chưa từng về nhà, cho nên ban đầu cảnh sát mới loại trừ anh ta là hung thủ. Chiếu theo thời gian này cho thấy, ngày 27 anh ta sắp xếp cho em trai Tôn Lương đến nhà mình mang thi thể Hoàng Mộng Nhu đến vùng ngoại ô thiêu cháy. Sau đó anh ta còn bố trí hiện trường giết Hoàng Mộng Nhu, việc này chỉ có thể hoàn thành vào đêm ngày 26.
Thời gian tử vong của đôi tình nhân Hà Tử Tình và Hoàng Mộng Nhu này rất có thể đều là vào đêm ngày 26.
Ban ngày chắc chắn họ đã gặp nhau, dù cho đến cuối cùng lại tan rã trong không vui, nhưng họ cũng chưa từng tưởng tượng được rằng đêm đó họ sẽ gặp phải chuyện gì.
Hai người bên này trò chuyện, Cao Trác Việt gửi tin nhắn tới nói mình đang ở sảnh khách sạn, ba người cùng nhau đi ăn tối.
Trên bàn ăn, Cao Trác Việt yêu cầu người phục vụ một chai rượu, nhưng cậu ta không ép hai đàn anh em uống cùng mình, tự bản thân uống một ngụm hết nửa ly, như là muốn tìm chút dũng khí.
Cậu ta mặt đỏ bừng như say nói với Thượng Dương:
– Đàn anh. Những lời buổi chiều mà anh nói với em, em đều hiểu ạ.
– Em chỉ muốn tâm sự vài lời với anh thôi. Các bạn của em nghe xong đều nói em làm ra vẻ, không ai nghe em cả.
– Khi còn nhỏ, em thích mỹ thuật, lớn lên thì thích điêu khắc, nhưng học những cái đó không có tương lai…Bố em nói thế.
– Bố em nói rằng hệ sinh thái xã hội của Trung Quốc chính là như vậy, những công việc tốt nhất đều nằm trong hệ thống.
– Hai anh đừng cười em, tất cả phụ huynh ở thành phố nhỏ của chúng em đều nghĩ như vậy.
– Thành tích học tập của em cũng tạm được, nhưng mà không thể thi đỗ Thanh Bắc. Bố em đã tính toán kỹ càng…tính toán kỹ càng…
– Để em thi vào đại học công an, cảnh sát ở Thanh Bắc, mà học chuyên ngành quản lý công an là tốt nhất. Chỉ cần học tập tốt, biểu hiện tốt, thành tích thi cử tốt, sau khi tốt nghiệp chạy quan hệ một chút, ít nhất cũng có thể vào được văn phòng tỉnh…Bố em nói thế.
– ….Anh đừng hiểu lầm, em đến viện thực tập không hề chạy quan hệ, hoàn toàn dựa vào thành tích thi cử của em. Em dựa vào bản thân mà thi đỗ.
– Em là sự kiêu hãnh của bố em. Hôm nghỉ trung thu về nhà, bệnh gút của bố đã đỡ hơn một chút, bố mang em đi ăn cơm với bạn bè mình, chỉ để khoe về em, nói con trai mình vào viện nghiên cứu của Bộ, có ai có con trai được như con mình không.
– Nhưng mà em không xứng, không xứng …Chủ nhiệm Thượng nói rất đúng, em không xứng với với nghề cảnh sát này.
- …
– Lúc học cấp ba, em đã hoàn thành tác phẩm điêu khắc đầu tiên trong đời mình. Đó là một cái cây trừu tượng, nó rất to, tán cây có thể che chắn toàn bộ mưa gió, nhưng cành của nó rất sắc bén, ai nhìn cũng sợ. Em đặt tên cho nó là “Người Cha”.
– Nhưng có một ngày tan học về nhà, tác phẩm điêu khắc của em biến mất. Em hỏi bố mẹ, mẹ em không dám nói, bảo em đi hỏi bố. Em đã biết, “Người Cha” của em đã bị bố em vứt đi rồi.
– Tác phẩm của em không còn nữa, từ đây em chính là tác phẩm của bố em.
Lúc mà Cao Trác Việt kể “chuyện cũ”, Thượng Dương cũng chậm rãi uống nửa ly rượu.
Kim Húc thường thường nhìn anh, biết anh đang nghĩ tới mười mấy năm “chống lại” bố mình.
Cao Trác Việt bước đi rất vững vàng, không hề say, Thượng Dương và Kim Húc đều nhìn ra được.
Thượng Dương gọi xe cho cậu ta, cậu ta muốn để lại chìa khóa xe cho Thượng Dương để hai ngày tới họ có thể tiện ra ngoài hơn nhưng bị Thượng Dương từ chối, cậu ta cũng không nói gì nữa, chỉ cười khẽ nói với họ:
– Tạm biệt.
Thượng Dương nói:
– Tạm biệt.
Chiếc xe chở Cao Trác Việt đi xa và lái vào đại lộ vẫn còn sáng đèn về đêm.
Trở lại phòng, vừa đóng cửa lại, Thượng Dương liền mắng:
– Lẽ ra nên đưa người bố này đến trường tư vấn tâm lý ấy.
Nửa ly rượu khiến anh tinh thần phấn chấn, anh chỉ vào Kim Húc ra lệnh:
– Gọi điện cho Hình Quang, hỏi xem hai anh em nhà kia đã khai chưa đi.
Kim Húc đồng ý, gọi điện hỏi thăm, thậm chí còn bật loa ngoài cho Thượng Dương nghe.
Hai anh em Tôn Minh và Tôn Lương vừa rồi đã khai ra toàn bộ.
Nguyên nhân là vì Tôn Minh biết vợ mình Hoàng Mạnh Nhu chỉ muốn kết hôn vì anh ta giàu có, đồng thời sẵn sàng hỗ trợ tài chính cho Hoàng Mạnh Nhu nhiều hơn. Nhưng mà kết hôn gần hai năm, Hoàng Mộng Nhu vẫn không chịu có con, đồng thời anh ta lại thông qua đủ loại hành vi bất thường của Hoàng Mộng Nhu mà nghi ngờ vợ mình có người tình bên ngoài.
Đêm ngày 26, anh ta chất vấn Hoàng Mộng Nhu ban ngày đi đâu, có phải lén lút đi gặp tình nhân không. Hoàng Mộng Nhu thề thốt phủ nhận, nhưng Tôn Minh xé quần áo của Hoàng Mộng Nhu, phát hiện trên cơ thể vợ có nhiều dấu vết không nên có, lập tức nổi cơn tam bành, tát tai Hoàng Mộng Nhu. Hoàng Mộng Nhu mở miệng mắng chửi anh ta bất lực, Tôn Minh hoàn toàn bùng nổ mất đi lý trí.
Cho đến khi anh ta tàn phá Hoàng Mộng Nhu đến không còn ra hình người và đến cuối cùng thì bóp chết vợ mới giật mình mà ý thức mình đã giết người. Dựa vào “suy nghĩ bao nhiêu năm qua làm ăn buôn bán kiếm được nhiều tiền” mà nhanh chóng nghĩ được một kế sách ổn thỏa nhất, không lỗ vốn nhất.
Mà em trai Tôn Lương cũng bằng lòng làm làm như vậy. Nếu anh trai ngồi tù, Tôn Lương mất nơi dựa dẫm, bản thân cũng sẽ không sống tốt, không bằng ngồi tù mười mấy năm cho anh trai, ra ngoài vẫn còn trẻ, dù sao có anh trai giúp mua nhà mua xe cưới vợ cho, thế là không chút do dự, đồng ý với “diệu kế” của anh trai.
Thế là hai anh em đã dàn dựng cảnh này, cậu em trai ngốc nghếch gánh tội thay anh trai, cũng tạo ra hiện trường ngộ sát, sau đó mang Hoàng Mộng Nhu đến vùng ngoại ô hủy thi diệt tích.
Trong toàn bộ quá trình thẩm vấn, hai anh em không hề hối hận, đặc biệt là hung thủ Tôn Minh, cực kỳ căm hận người vợ “mất nết” của mình, cho rằng cô ta dù chết vạn lần cũng đáng.
Nhưng khi kết thúc thẩm vấn, cảnh sát hình sự nói với Tôn Minh rằng đối tượng ngoại tình của Hoàng Mộng Nhu là một cô gái trẻ – Tôn Minh đã suy sụp ngay tại chỗ kêu gào hối hận, nói nếu biết thì sẽ không để bụng, anh ta chỉ sợ gian phu dâm phụ có con với nhau, còn nếu là nữ thì không quan trọng gì.
Kim Húc và Thượng Dương: – …
Bên kia Hình Quang nói:
– Chúng tôi còn điều tra được, Hoàng Mộng Nhu và Hà Tử Tình ngày 26 ban ngày có ghi chép thuê khách sạn ở thành phố, buổi chiều Hà Tử Tình một mình rời đi, Hoàng Mộng Nhu đuổi theo xuống lầu. Họ thậm chí còn cãi cọ nhau ở trên đường, kết hợp với những gì người qua đường nghe được và đoạn phim do cameras giám sát ghi lại, đại khái là Hoàng Mộng Nhu che giấu sự thật mình đã kết hôn, Hà Tử Tình muốn chia tay, Hoàng Mộng Nhu bảo cô ấy trả lại quà tặng, Hà Tử Tình đã ném túi xách vào mặt cô ta, bản thân chỉ cầm di động bỏ đi. Hoàng Mộng Nhu tức giận, trả phòng đi lấy xe, thuận tay ném túi xách kia vào cốp xe của mình.
Thượng Dương còn muốn nói cho Hình Quang về tiến triển vụ án Hà Tử Tình mất tích, Kim Húc lại không muốn làm ảnh hưởng đến Hình Quang, vội vã nói với đầu bên kia:
– Được rồi, cậu mau về nhà đi.
Hình Quang rất cảm kích sự giúp đỡ của bạn học cũ trong hai ngày qua, cũng cởi mở hơn, cười nói với bên kia:
– Cậu cũng nghỉ sớm đi. Chúng ta phải tranh thủ những ngày còn lại trong kỳ nghỉ để dành thời gian cho vợ nhé.
Rồi cúp điện thoại.
Thượng Dương hoảng sợ chỉ vào Kim Húc:
– Sao anh lại…Có phải không có cái tủ nào có thể nhốt được anh có phải không?
Hết chương 36