Chương 38
Sự cố an ninh trật tự thường xuyên xảy ra trong những ngày nghỉ lễ, văn phòng thành phố không có đủ xe cảnh sát, với lại không ai trong số họ mặc đồng phục cảnh sát nên việc điều khiển xe cảnh sát là không phù hợp quy định, lúc này Cao Trác Việt chủ động làm ‘tài xế” cùng với xe cậu ta liền phát huy tác dụng.
Viên cảnh sát hình sự này biết cậu ta là người nhà của Hà Tử Tình, sau khi lên xe cố gắng không nói chuyện, tránh bị lỡ lời ở trước mặt người nhà, dẫu gì vụ án còn đang điều tra và giải quyết, một vài tin tức không tiện để người nhà biết.
Thượng Dương và Kim Húc cũng có ý này, trên đường đến văn phòng tuyển sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương, hai người ngồi ở hàng ghế sau, dùng WeChat để nói chuyện.
Trên nền tảng video ngắn, Hà Tử Tình quay video muốn vạch trần trường tư vấn tâm lý Ánh Dương nên đã đặc biệt gắn thẻ tên trường cho video đó, rất có thể đã bị giáo viên của trường nhìn thấy.
Thượng Dương từ tình huống trước mắt nghi ngờ trường học không muốn mở rộng tác động tiêu cực nên đã đến gặp Hà Tử Tình để xóa video. Hà Tử Tình từ chối, hai bên nổi lên tranh chấp, đối phương lỡ tay đẩy ngã Hà Tử Tình đập đầu vào bàn cà phê bằng kính, điều này tương đương với việc Hà Tử Tình quay đoạn video vạch trần đã gây ra họa sát thân cho mình.
Nhưng Kim Húc lại tỏ ra do dự, nói với Thượng Dương trên WeChat: Có một điều anh không hiểu, làm sao mà người này lại vào được phòng cô ấy?
Thượng Dương: – …
Hà Tử Tình phát video ở trên mạng, họ đều đã xem rồi, cô gái này căm hận đến tận xương tủy trường tư vấn tâm lý Ánh Dương. Trong hình ảnh video giám sát, thái độ của cô đối với nhân viên tuyển sinh đã kéo cô và muốn nói chuyện với cô rõ ràng là căm ghét và phản cảm. Vậy sau đó cô lại cho phép người này vào căn nhà thuê nơi cô ở một mình hay sao? Cho dù là đối phương cứ lì lợm cố chấp bám theo thì chuyện này cũng rất kỳ lạ.
Đã tới tòa nhà nơi phòng tuyển sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương.
Cao Trác Việt không biết bọn họ đang tìm ai, đang tìm manh mối gì, nhưng cậu ta cũng biết mình không nên hỏi, chỉ nói:
– Để em tìm chỗ đỗ xe rồi ở trong xe chờ mọi người.
Cảnh sát hình sự nói với cậu ta:
– Cảm ơn nhiều.
Kim Húc chỉ ở ngoài xe nhìn cậu ta, nhưng không nói gì.
Thượng Dương cảm thấy đàn em Tiểu Cao rõ ràng là đáng thương, vẫn không đành lòng, hơi cúi người nói với Cao Trác Việt ở trong xe.
– Bọn anh sẽ không xong nhanh đâu, em đến bên cạnh tìm chỗ ăn chút gì đi…Còn chưa ăn sáng đúng không?
Anh với Kim Húc từ tầng trên khách sạn đi xuống còn rất sớm, mà dáng vẻ chờ đợi của Cao Trác Việt ít nhất đã đợi tầm nửa giờ đến một giờ, chắc là thức dậy một cái là qua đây luôn, chưa kịp ăn sáng gì cả.
– Vâng…nhưng không sao đâu ạ. – Cao Trác Việt bình tĩnh nhìn Thượng Dương, giọng lại hơi nghèn nghẹn.
Ba cảnh sát bước vào tòa nhà, cảnh sát hình sự và Kim Húc đi đều nhìn vào phần giới thiệu tầng ở sảnh tầng 1. Phòng tuyển sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương nằm ở tầng 15 và 16. Phòng tuyển sinh của một trường ngoại thành thuê trọn hai tầng trong tòa nhà văn phòng này.
Thượng Dương quay đầu lại nhìn bên ngoài, xe của Cao Trác Việt còn chưa đi, cậu ta chắc đang ngồi trong xe lau nước mắt đây.
Thượng Dương: – …
– Đi thôi. – Kim Húc gọi anh.
Ba người bước vào thang máy và nhấn nút đi lên.
– Lại xót cho học trò à. – Kim Húc nhìn vẻ mặt của Thượng Dương, biết anh lại mềm lòng rồi.
Kim Húc luôn nghi ngờ mọi người, lần này cũng không cho đàn em Tiểu Cao chút mặt mũi gì, nói:
– Không chừng cậu ta muốn kiểm tra sự mềm lòng của em đấy, bằng không về đơn vị em lại muốn đuổi cậu ta đi, thực tập mới nửa tháng đã bị cấp trên từ chối, nói ra thì không hay, mà lưu lại hồ sơ thì càng khó coi.
Thượng Dương: -…
Vị cảnh sát hình sự kia không hiểu nội tình nên cũng không chen vào.
Khi họ đến văn phòng tuyển sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương, nhân viên lễ tân nhìn thấy họ đã nhiệt tình chào đón, có lẽ là thấy cảnh sát hình sự trong ba người trông giống người làm cha hơn, hỏi thẳng người ta:
– Anh là phụ huynh của em Trần đúng không ạ? Các anh tới đúng giờ quá, mời các anh đến phòng khách chờ một chút, thầy Nhậm vừa tới, có một cuộc họp video buổi sáng, thầy đã dặn trước rồi, bảo các anh đến thì chờ một chút ạ.
Nhân viên lễ tân rõ ràng đã nhận nhầm người, nhầm ba người là phụ huynh đã hẹn trước, phụ huynh vào đây không gì ngoài việc gửi con cần “sửa sai” đến trường này.
Thượng Dương cười lạnh trong lòng, cha mẹ và trường này rất tích cực, sáng sớm đã bàn bạc cách hại người rồi.
Khi cảnh sát xuất trình giấy tờ tùy thân, vẻ mặt của nhân viên tiếp tân thay đổi, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, nói:
– Chúng tôi là tổ chức cơ cấu hợp pháp, toàn bộ thủ tục đều đầy đủ. Chúng tôi là trường học trực thuộc Ủy ban Giáo dục, không tin các anh có thể kiểm tra…
– Không liên quan gì đến việc này. – Cảnh sát hình sự cắt ngang, nói, – Chúng tôi cần gặp người phụ trách họ Nhậm của các chị, có một vụ án yêu cầu anh ta phối hợp điều tra.
Nhân viên đưa họ tới văn phòng của “thầy Nhậm”.
‘Thầy Nhậm” này chính là người đàn ông trung niên đã lôi kéo với Hà Tử Tình ở trong video giám sát, thoạt nhìn rất lịch sự đàng hoàng, trong văn phòng có rất nhiều bằng khen danh dự của anh ta và “Trường học tư vấn tâm lý Ánh Dương”.
Anh ta có vẻ đã quen với việc cảnh sát đến gõ cửa, bình tĩnh giới thiệu bản thân, nói rằng mình có hai mươi năm kinh nghiệm trong lĩnh vực giáo dục tiểu học và trung học, là cố vấn tâm lý cấp cao được cấp chứng chỉ quốc gia, có đủ tư chất làm việc tại Trường học tư vấn tâm lý Ánh Dương…
Các cảnh sát không quan tâm đến điều này, hỏi thẳng anh ta có biết Hà Tử Tình hay không, có đi gặp Hà Tử Tình không.
Gây bất ngờ cho nhóm Thượng Dương là, người họ Nhậm này không hề suy nghĩ mà thẳng thắn thừa nhận.
– Thời điểm em ấy tiếp thu trị liệu tâm lý trong trường, tôi còn chưa được cắt cử ra ngoài, có ấn tượng rất sâu với em ấy. Em ấy là một học sinh rất phối hợp, mong muốn sửa đổi rất mãnh liệt, việc tư vấn tâm lý cho em của chúng tôi cũng rất thành công. Khóa học đã hoàn thành xuất sắc trước kỳ thi tuyển sinh đại học của em ấy mà không làm ảnh hưởng đến tương lai của em ấy. Đây là sự khẳng định to lớn cho sự nỗ lực của nhà trường và các thầy cô giáo chúng tôi.
– Năm nay tôi được cắt cử ra ngoài vào thành phố ta phụ trách chiêu sinh, khi tôi đang xem những đoạn video ngắn, tình cờ xem được video của em ấy trên một kênh địa phương. Em ấy đã rời khỏi trường hơn ba năm, môi trường bên ngoài lại khiến tâm lý của em ấy dao động, lại xảy ra rắc rối.
– Trẻ con mà, giống như cây non, cần phải thường xuyên tưới tắm.
– Tôi đã đi gặp em ấy, là muốn có một cuộc trò chuyện thân thiện với em ấy, hy vọng có thể giúp được em ấy, giúp em ấy giải quyết vấn đề tâm lý trước mắt.
– Em ấy là học sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương, là giáo viên từng phụ đạo em ấy, đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi.
Sau một vài lời nói, Thượng Dương cảm giác “người thầy” này có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, nhưng anh ta lại không cảm thấy lời nói của mình có gì sai trái cả, mà như thể bản thân đang sống trong thế giới kỳ quái do trường học Ánh Dương xây dựng lên, rất hưởng thụ phương thức tâm lý có thể “can thiệp” vào cuộc sống của người khác như này. Khi nhắc đến trường tư vấn tâm lý Ánh Dương thì rất ngạo mạn, như thể coi mình thành “thần” thoải mái chà đạp lên sự tự do và tâm hồn của một nhóm thanh thiếu niên trong một thời gian dài.
Cảnh sát hình sự cho biết Hà Tử Tình trước mắt đã mất tích, hơn nữa có khả năng đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng hỏi người đàn ông họ Nhậm này:
– Đêm 26 anh đã ở đâu?
Đối phương nghĩ nghĩ, còn lấy di động ra xem mới trả lời:
– Tôi ăn cơm với hai phụ huynh học sinh, họ tìm tôi để xin cố vấn một ít vấn đề.
Ba viên cảnh sát đương nhiên đang quan sát anh ta, nhưng không nhìn thấy dấu hiệu nói dối nào từ anh ta cả. Cảnh sát hình sự đã hỏi thông tin liên lạc của phụ huynh kia, cũng hỏi tên nhà hàng, anh ta đều trả lời đàng hoàng, cũng lấy ảnh ăn cơm trong album ảnh chụp vào tối 26 làm chứng cứ đă cho cảnh sát xem. Trước mắt cho thấy, anh ta có vẻ như thật sự có chứng cứ ngoại phạm không có mặt tại hiện trường.
Thượng Dương vẫn còn có điểm nghi ngờ, người mà trong video giám sát ban ngày lôi kéo với Hà Tử Tình và người buổi tối kéo vali rời khỏi chỗ ở của Hà Tử Tình vóc dáng đều cao tương đương nhau, thật sự không phải là người họ Nhậm này?
– Thầy Nhậm, chúng tôi hỏi một vấn đề. – Kim Húc lên tiếng, – Anh đã xem video ngắn của Hà Tử Tình rồi, anh không lo điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến trường của các anh hay sao?
Người họ Nhậm khẽ mỉm cười, như thể vừa nghe được lời nói của trẻ con, nói:
– Sao mà phải lo lắng chứ? Chúng tôi là cơ cấu giáo dục chính quy, thân chính không sợ bóng tà. Hơn nữa đó đều là những điều vớ vẩn của trẻ con, các anh nghĩ mà xem, có đứa trẻ nào thích bị quản giáo không? Trên thực tế ngàn năm qua, đòn roi mới dạy được con hiếu, thầy nghiêm mới dạy được trò giỏi. Anh cảnh sát này chắc là chưa có con đúng không? Chờ anh có con cái rồi sẽ hiểu, chúng tôi còn hoan nghênh nhiều em đăng những video phơi bày như vậy. Đây đều là quảng cáo miễn phí cho trường chúng tôi, làm cho càng nhiều phụ huynh biết đến còn có một ngôi trường đầy ánh nắng đang chờ đón những đứa trẻ lạc lối đó. Chúng tôi có năng lực và phương pháp giáo dục sửa sai mà cha mẹ không thể làm được, để các em có thể trở lại trọn vẹn trên con đường đầy nắng.
Ba người tạm thời rời khỏi nơi này.
– Em cảm thấy anh ta…- Thượng Dương ở trong thang máy nói, – Cần phải bị giật điện.
Anh lại hỏi viên cảnh sát hình sự kia:
– Loại trường này đã hoạt động bao nhiêu năm rồi, tại sao vẫn cho phép họ chiêu sinh công khai vậy?
Cảnh sát nói:
– Chính sách đã thay đổi, con người cũng vậy, những trường học kiểu này đã ngừng sử dụng điện giật từ lâu. Dùng cách xử phạt về thể xác cũng không tạo thành thương tổn bên ngoài, quyền tự do cá nhân thậm chí không còn bị hạn chế, các em có về nhà cũng vô ích, phụ huynh đưa các em vào thì vẫn sẽ tiếp tục đưa vào lại. Người ta nói gì đều không quan tâm, tư cách có đủ, thủ tục đều có…Nhà nước mặc kệ, cảnh sát chúng tôi có muốn lo cũng không lo được.
Thượng Dương còn muốn nói thêm, cảnh sát hình sự cười gượng:
– Anh nghĩ mà xem, người có tiếng nhất trong ngành này đã bị bắt chưa? Bị phán tù chưa? Gây náo động lớn như thế cũng không giải quyết được gì, không có căn cứ pháp pháp lý, cũng không thể làm gì được người khác. Tép riu này thì tính là gì.
Sự thật đúng là như thế, Thượng Dương tức giận, chán nản và không thể phản bác, sắc mặt khó coi bước ra khỏi tòa nhà, ánh nắng chói chang khiến mắt anh nhức nhối.
Cảnh sát hình sự kia cho rằng mình đã nói sai điều gì đó, Kim Húc lại ra hiệu bằng ánh mắt bảo rằng không sao cả.
Kim Húc nói:
– Bất kể ai sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta phải đặt hy vọng vào sự tiến bộ và phát triển của hệ thống. Nhưng mấu chốt căn bản của vấn đề là gà có trước hay là trứng có trước.
Thượng Dương: -…Gì cơ?
Chỉ cần nghĩ nghĩ anh liền hiểu, là trường tư vấn tâm lý có trước hay là phụ huynh giống như bố mẹ Hà Tử Tình có trước, đáp án không cần nói cũng biết.
Tương lai nhất định sẽ có một ngày những ngôi trường như vậy bị cấm và loại bỏ, nhưng những bậc cha mẹ như thế sẽ không bao giờ biến mất. Một ngôi trường tư vấn tâm lý Ánh Dương sụp đổ, rất nhanh lại có trường tư vấn tâm lý Ánh Dương mới thích ứng với chính sách mới hơn, không ngừng tái sinh giữa tiếng reo hò và tiếng vỗ tay của các bậc phụ huynh như vậy.
Để chứng thực “thầy Nhậm” có nói dối hay không, các cảnh sát đến nhà hàng mà anh ta đã đề cập đến và xem camera giám sát, phát hiện người này cùng với hai người khác đã ăn tại nhà hàng này vào đêm ngày 26 và rời đi lúc hơn 9 giờ.
Sau đó, ba cảnh sát đi tìm hai “phụ huynh học sinh” đã ăn tối với “thầy Nhậm”, những phụ huynh đó cho biết đúng là như vậy, hơn 7 giờ gặp nhau, vẫn luôn ăn cho đến hơn 9 giờ mới kết thúc, một vị phụ huynh còn đích thân đưa “thầy Nhậm” đã say rượu về chỗ ở, nhìn “thầy Nhậm” đi vào trong, thời gian có lẽ là trước mười giờ vài phút.
Nơi đó cách nhà thuê của Hà Tử Tình gần bảy km, thời gian hộ gia đình sống ở tiểu khu mà Hà Tử Tình thuê ở nhìn thấy người đàn ông thần bí kéo chiếc vali to rời đi cũng tầm khoảng 10 giờ.
Họ Nhậm không đủ thời gian để gây án.
Thượng Dương cảm thấy rất bức xúc và rất bất mãn đối với hai “phụ huynh học sinh” đến trường tư vấn tâm lý, không nhịn được mà ngay mặt nói gay gắt mấy câu. Điều này hiếm khi xảy ra với anh, vì anh luôn đối xử với người khác ôn hoà, nói chuyện trực diện với lời lẽ gay gắt với người khác lại càng ít hơn, lần trước cũng thế…
– Lần trước em cũng thế, chính là với anh. – Kim Húc nói, – Em nói với anh em là thẳng nam, bảo anh mau hết hy vọng đi.
Thượng Dương không bị câu nói đùa này làm cho cười, nghiêm mặt nhìn hắn.
Lúc này cảnh sát hình sự đang đi toilet, hai người chờ bên ngoài.
Kim Húc nói:
– Đồng chí Tiểu Thượng, biết em tức giận, nhưng em đừng mang cảm xúc vào công việc.
Thượng Dương nói:
– Không phải vấn đề cảm xúc…Sao người họ Nhậm kia không phải hung thủ?
– Em chỉ đang muốn tìm một lý do đầy đủ để thầy Nhậm bị trừng phạt thích đáng thôi. – Kim Húc vạch trần tâm tư của anh.
– Cái tên thối nát kia mà cũng xứng là thầy à. – Thượng Dương buồn bực nói, – Vụ này này làm em khó chịu quá…May là em chỉ làm công việc văn phòng, bằng không sớm muộn gì em cũng sẽ bị những người quái gở này chọc tức chết.
Kim Húc không phát biểu ý kiến. Hắn đã từng gặp rất nhiều người còn quái gở hơn rất nhiều.
Cảnh sát hình sự đi ra, hai người họ không nói chuyện nữa, cả ba không muốn nói về vụ án trước mặt Cao Trác Việt, vì thế ở tại đây sắp xếp lại tình huống một chút.
Trước đó, cảnh sát đã bị mô tả của các nhân chứng đánh lừa, họ cho rằng người quấy rầy Hà Tử Tình vào ban ngày và người kéo vali ra khỏi nơi ở của Hà Tử Tình vào ban đêm là cùng một người. Mà hiện tại xem ra, đã có hai người khác nhau ở hai thời điểm khác nhau đã cùng xảy ra gút mắt với Hà Tử Tình.
Ban ngày là người đàn ông họ Nhậm của trường tư vấn tâm lý kia, anh ta có đầy đủ chứng cứ không có mặt tại hiện trường, hơn nữa xét về mạch não không bình thường của anh ta mà nói, anh ta cũng không có động cơ gây án. Nghi ngờ trước đó của Thượng Dương rằng anh ta tức giận vì bị lộ đoạn video ngắn và có động cơ làm hại Hà Tử Tình cũng không thành lập.
Người đàn ông kéo vali buổi tối xuất hiện trong tiểu khu nơi Hà Tử Tình ở rất có thể mới là nghi phạm thật sự. Bây giờ đành phải gửi hy vọng vào phân đội được cử đi hãng taxi hỏi thăm tình hình có thể mang về tin tức hữu dụng gì không, nếu tìm thấy chiếc xe chở người bí ẩn đêm đó, camera giám sát trong xe có thể chụp ảnh được người đó ở cự ly gần và người lái xe cũng có thể cung cấp một số thông tin hữu ích.
– Chúng ta về đội gặp mọi người nghe xem có tiến triển gì không. – Kim Húc cũng không nản lỏng, bộ dạng vẫn thong thả, thậm chí nói, – Bên chúng ta còn tính là thuận lợi, không gặp khó khăn gì.
Thượng Dương vốn đang chửi thầm cái này còn kêu thuận lợi, chờ họ trở lại đội điều tra hình sự, phần lớn các đội viên khác cũng đều đã trở về, sau khi đồng bộ hóa tình hình hiện tại… bộ ba tạm thời của họ hóa ra lại là tổ suôn sẻ nhất.
Điều tra quan hệ xã hội của Hà Tử Tình gần như không thu hoạch được gì, Hà Tử Tình đã cắt đứt liên lạc với các bạn học cấp ba cũ trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học cô cũng không hề qua lại với các bạn học cũ, không tiếp tục đi học cũng không đi làm, sinh hoạt gần như không có tình trạng xã giao với ai. Cô và Hoàng Mộng Nhu là quen nhau trong trò chơi game rồi gặp nhau ngoài đời, bạn bè người thân của Hoàng Mộng Nhu cũng không biết tính hướng của Hoàng Mộng Nhu cũng như sự tồn tại của Hà Tử Tình.
Đến hãng taxi có phát hiện cũng gần như là không có, tìm được chiếc taxi đã chở người đàn ông mang theo vali, cũng đã xem video giám sát trong xe, tài xế cũng nhớ rõ người này, nhưng mà…
Buổi tối hôm đó, người đàn ông này bắt taxi ở bên ngoài tiểu khu của Hà Tử Tình, kéo theo một chiếc vaili rất lớn, bác tài xuống xe hỗ trợ nhấc vali cho vào cốp xe xong, người này đi thẳng đến ghế phụ ngồi vào xe. Trước khi lên xe còn gạt camera gắn trên kính chắn gió sang một bên. Khi đó là buổi tối, bác tài đóng cốp xe xong quay lại ghế lái, cũng không để ý cameras đã bị động vào, đưa thẳng người đó đến địa chỉ đã báo. Ngày hôm sau mới phát hiện thấy camera bị chếch hướng sang một bên không quay được người ở ghế phụ. Bác tài cũng không nghĩ nhiều, cho rằng là mình bất cẩn đụng phải.
Hôm nay cảnh sát tới tìm mình và hỏi chuyện vào đêm 26, lại muốn xem camera, bấy giờ mới nhớ ra, cảm thấy vali kia rất không bình thường, người kia cả đường đi không nói một câu nào, nơi xuống xe cũng rất tối. Tuy nhiên, là một tài xế taxi, hàng ngày anh ta đều gặp phải những khách hàng lạ nên cũng không quá để ý.
—— Rồi sau đó bị cảnh sát chọc thủng tâm tư, cảm thấy vali đó rất không bình thường, đủ loại dấu hiệu cho thấy có vấn đề, thế nhưng không báo cảnh sát, còn không phải là không muốn rước rắc rối hay sao?
Tài xế nhận sai, nhưng vẫn tỏ vẻ, bắt tội phạm là công việc của cảnh sát các anh, chứ không phải người dân chúng tôi, anh tới hỏi, tôi phối hợp, các anh còn muốn thế nào nữa?
Làm cho cảnh sát tức giận mà không thể làm gì được.
– Người tài xế ngu ngốc kia nói người xuống xe ở vành đai phía Nam. – Người cảnh sát nói ra manh mối này vẫn khá tức giận khi nhắc đến tài xế taxi, nói, – Chúng tôi nghĩ, khắp con đường vành đai phía Nam đều có camera, bèn lập tức gọi điện cho cơ quan công an giao thông, xem camera giám sát xung quanh nơi người đàn ông này xuống xe thì thấy anh ta vừa xuống xe, taxi vừa rời đi, anh ta đã kéo valo vượt qua lan van phòng hộ đi vào khu đất hoang vắng.
Cảnh sát hình sự từng đi cùng Thượng Dương và Kim Húc giới thiệu với viên cảnh sát hình sự kia:
– Nơi chúng tôi không giống một thành phố lớn. Đường vành đai thứ năm và thứ sáu vẫn có những tòa nhà cao tầng. Phía dưới đường vành đai phía Nam của chúng tôi không có ánh đèn, là vùng dã ngoại vắng vẻ, camera đều rất ít.
Người cảnh sát lên tiếng trước đó cho biết:
– Nơi người đàn ông này xuống xe chắc chắn đã được tính toán từ trước rồi. Khu vực này trước đây là đất nông nghiệp, sau này được bán cho một nhà phát triển bất động sản để phát triển. Chủ đầu tư đã đi vòng quanh khu vực, kết quả là móng cũng chưa xây đã cuỗm tiền chạy mất, người dân mua nhà ở đó vẫn kiến nghị kêu oan suốt ngày…
Một vị đội phó trong đội tằng hắng một tiếng nhắc nhở cấp dưới, những lời bình luận như vậy nên đóng cửa mà nói, chứ đừng nên nói ra trước mặt hai vị “người ngoài” Thượng Dương và Kim Húc.
Cảnh sát dừng lại, nói tiếp:
– Xung quanh đó là khu đất hoang hàng trăm mét vuông, không có camera. Tôi đã nói người này chắc chắn đã tính toán kỹ trước khi xuống xe ở đó rồi.
Camera trong xe taxi không quay được nghi phạm, miêu tả của tài xế không khác gì lắm so với “thầy Nhậm”, tương đương là manh mối đã bị đứt hơn phân nửa.
Đội trưởng hỏi:
– Có thể hai phụ huynh ăn cơm cùng thầy Nhậm nói dối không? Thầy Nhậm tìm họ giúp mình che giấu thì sao? Hơn 9h ăn cơm xong, thầy Nhậm không về nhà mà đi thẳng đến chỗ ở của Hà Tử Tình?
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ rất có khả năng này.
Nhưng Kim Húc nói:
– Nhà hàng đó cách phòng cho thuê không gần, bắt xe cũng phải đi mất tầm hai mươi phút. Nếu anh ta muốn vào lúc tầm 10 kéo vali ra khỏi chỗ ở của Hà Tử Tình thì khi anh ta vừa rời khỏi nhà hàng phải đến thẳng chỗ ở của Hà Tử Tình, sau đó đi thẳng lên trên tầng, Hà Tử Tình mở cửa ngay cho anh ta và ngay sau khi vào phòng đã lập tức đẩy ngã Hà Tử Tình, khiến cho Hà Tử Tình bị thương ở đầu, sốc do chảy máu. Anh ta lại nhét Hà Tử Tình vào trong vali, sau đó dọn dẹp hiện trường từng giây, cuối cùng thì bắt xe đi đến nơi hoang vắng vứt xác…Đây là giết người hay là chơi parkour vậy?
Tất cả cảnh sát hình sự đều yên tĩnh.
Một cảnh sát trẻ nói:
– Cũng không phải là không thể. Có thể anh ta đã lên kế hoạch từ trước.
– Nếu anh ta đã sớm vạch ra kế hoạch giết người chặt chẽ như vậy, thì cần gì phải đẩy ngã Hà Tử Tình đập đầu chảy máu? Rõ ràng là có nhiều phương pháp giết người trực tiếp hơn. – Kim Húc nói.
Một cảnh sát hình sự đồng tình với quan điểm này và nói thêm
– Điều tra kỹ thuật viên cho biết dấu vết tại hiện trường cho thấy lượng máu chảy rất lớn, cần tính cả thời gian máu của Hà Tử Tình chảy ra sau khi bị thương.
– Hơn nữa, – Thượng Dương nhớ lại những gì mà Kim Húc từng nói, – Hà Tử Tình không có lý do gì mà cho người họ Nhậm này vào phòng của mình. Cô ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ban ngày lại vừa mới chia tay người yêu của mình, sự đề phòng với người khác hẳn là phải mạnh hơn mới phải…
Anh chợt dừng lại, trong đầu nảy lên một suy nghĩ đáng sợ, căn nhà thuê đó là nơi trú ẩn an toàn của Hà Tử Tình, có thể khiến cô ấy vốn như chim sợ cành còng buông bỏ đề phòng… thì không có mấy người.
Anh theo bản năng nhìn về phía Kim Húc, Kim Húc vốn dĩ đang nghe anh nói, nhìn anh chăm chú, biểu cảm của Kim Húc rõ ràng là đang nghĩ đến loại khả năng mà anh cũng vừa nghĩ đến.
Trong lòng Thượng Dương cảm thấy vô cùng bi thương, nếu thật sự là như vậy…
– Tóm lại không phải thầy Nhậm. – Kim Húc thu ánh mắt nhìn Thượng Dương, trực tiếp đưa ra kết luận với mọi người.
Mọi người lúc này đều tỏ vẻ tán thành.
Kim Húc nói:
– Tôi có một đề nghị, camera dọc đường vành đai phía Nam đã ghi lại cảnh nghi phạm bước xuống xe, hãy để người nhà của anh ta nhận dạng đi.
Đội trưởng gật đầu:
– Quan hệ xã hội của cô gái này quá đơn giản, nghi phạm có thể dễ dàng vào phòng của cô, có lẽ là người nhà cô gái này sẽ biết người này.
Đội trưởng đang muốn cử người đi thông báo cho bố mẹ Hà Tử Tình, Kim Húc nói:
– Anh họ cô gái đang ở bên ngoài, hai nhà họ thân như người một nhà, Hà Tử Tình giống như em ruột cậu ta, để cậu ta nhận dạng trước đi.
Thượng Dương: -…
Mọi người tạm thời tan họp, viên cảnh sát trẻ nhất đi ra hành lang bên ngoài để mời người nhà Cao Trác Việt đi nhận dạng nghi phạm trên camera giám sát.
– Nếu…nếu là…- Thượng Dương túm lấy tay Kim Húc, đè thấp giọng, – Vì sao anh lại cho Tiểu Cao đi nhận dạng? Nếu đúng là người mà chúng ta nghĩ, như thế có tàn nhẫn quá không?
Kim Húc nghiêm túc nói:
– Bất kể cậu ta có muốn hay không, cậu ta cũng là một cảnh sát. Nếu như trong camera chính là người mà chúng ta nghĩ đến, vậy chúng ta là đàn anh nên cho Tiểu Cao một cơ hội cuối cùng.
Thượng Dương tức khắc nói không ra lời. Kỳ thực rất nhiều thời điểm, Kim Húc còn sẵn lòng cho người khác một cơ hội hơn cả anh, dù là hầu hết thời điểm, đàn anh Kim thoạt nhìn chẳng ôn hoà chút nào.
Cao Trác Việt được dẫn vào, đội trưởng đích thân mở đoạn camera giám sát ghi lại ở vành đai phía Nam kia.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt vào ban đêm, nghi phạm bước xuống xe taxi, lấy chiếc vali khổng lồ từ cốp xe ra, sau khi xe taxi chạy đi, người đó có chút khó khăn nhấc chân lên và vượt qua lan can bên đường, rồi cùng nhấc vali qua, sau đó đi về phía khu vực hoang dã, camera giám sát đã ngoài tầm và không thể quay hình ảnh được nữa.
Camera giám sát ở vành đai phía Nam không có độ phân giải cao, người kia còn đeo khẩu trang. Anh ta quả thực có chiều cao và vóc dáng tương tự như “Thầy Nhậm”, có kiểu tóc giống nhau và ăn mặc theo phong cách thương nhân, nếu ai đó không quen miêu tả hai người này, thì hai người đàn ông này sẽ bị miêu tả thành một người.
Nhưng thói quen đi lại của mỗi người là khác nhau, khi chúng ta từ xa nhìn thấy người quen thuộc, cho dù là không nhìn rõ mặt thì vẫn có thể đoán ra được người đó thông qua tư thế đi đường.
Cao Trác Việt lúc ban đầu còn rất bình tĩnh, thậm chí là phẫn nộ, muốn xem người nào đã hại chết em gái Hà Tử Tình của mình. Nhưng mà khi hình ảnh nghi phạm từ trong xe taxi bước xuống, biểu cảm của Cao Trác Việt hoàn toàn thay đổi, sự sụp đổ trong mắt không che giấu được, miệng khó ngậm lại vì quá sốc, đến khi nghi phạm nhấc chân lên một cách khó khăn, có vẻ không thoải mái vượt qua lan can phòng hộ…thì Cao Trác Việt không khống chế được đứng bật lên.
Cậu ta vốn không phải là một thanh niên kiên cường thật sự, trong hoảng loạn, theo bản năng quay đầu lại nhìn hai đàn anh của mình, ít nhiều mang tâm lý cầu xin giúp đỡ. Kim Húc không tỏ thái độ, Thượng Dương khoá chặt mày, có chút không đành lòng mà nhìn cậu ta.
Đội trưởng cùng với cảnh sát hình sự có mặt ở đây cũng ý thức được gì đó, nhưng mọi người đều không nói gì.
Tất cả mọi người đang chờ Cao Trác Việt lên tiếng trước.
Sau một lúc lâu.
– Em…- Giọng nói của Cao Trác Việt không còn giống giọng của mình nữa, nói: – Em muốn về nhà trước.
Không có người nào ngăn cản cậu ta, cậu ta đi ra ngoài.
– Tiểu Cao. – Thượng Dương gọi lại Cao Trác Việt.
Cao Trác Việt không quay đầu lại, cứng đờ đứng đó.
Thực ra Thượng Dương cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một lát mới nói:
– Bọn anh chờ em trở lại.
Cao Trác Việt khựng một chút, bước đi.
Đội trưởng ra hiệu cho hai viên cảnh sát hình sự lặng lẽ đi theo.
Gần một giờ sau, Cao Trác Việt mang theo nghi phạm tới tự thú.
Cao Trác Việt và bố mình trông bề ngoài khá giống nhau, khí chất giữa mày của hai bố con biệt giống nhau, có lẽ dáng vẻ thường ngày của Cao Trác Việt là bắt chước bố mình.
Sau khi Cao Chí bị đưa đến cảnh sát, mọi chuyện xảy ra vào ngày 26 đã được làm rõ.
Ngày hôm đó ông ta không có việc gì làm đi đến nhà em gái mình cũng tức là cô ruột của Cao Trác Việt, vì bệnh gút chưa khỏi, lái xe không thuận tiện nên ông ta đã bắt xe buýt, bến xe buýt ngay cạnh nơi ở của Hà Tử Tình. Vừa xuống xe, ông ta nhìn thấy Hà Tử Tình bỏ nhà đi mấy ngày, Hà Tử Tình mới từ thành phố lân cận trở về, hai mắt sưng đỏ vì khóc.
Cao Chí hỏi cô bé bị làm sao, cô gái không chịu nói. Cao Chí thấy cô ấy đi vào tiểu khu tồi tàn gần đó, không yên tâm mà muốn đi theo xem thế nào. Hà Tử Tình cự tuyệt không được, cuối cùng đành phải dẫn cậu Cao Chí đi vào cùng mình.
Ở chỗ ở của Hà Tử Tình, hai người nói chuyện rất lâu, Cao Chí giải thích với cô rằng không phải Cao Trác Việt mật báo, mà là bố mẹ cô xem di động của cô, phát hiện ảnh chụp thân mật của cô và Hoàng Mộng Nhu, dịp Tết trung thu cô đã trách oan anh họ Cao Trác Việt rồi.
Có lẽ Hà Tử Tình đang tâm trạng không tốt, thấy cậu mình thẳng thắn nói về chuyện này, cô cũng kể cho cậu mình nghe về việc bị Hoàng Mộng Nhu lừa dối, khổ sở mà khóc một trận.
Cao Chí nhân cơ hội thuyết phục khuyên bảo Hà Tử Tình, tốt nhất tìm chàng trai đứng đắn mà yêu đương, sau đó lập gia đình, sinh con đẻ cái mới là con đường đúng đắn.
Đương nhiên, cuộc trò chuyện lại bị đóng băng. Hà Tử Tình mấy năm nay vốn dĩ đã có vấn đề về cảm xúc, dễ lo lắng và cáu kỉnh, lập tức chống đối lại Cao Chí, trách móc năm đó nếu không phải ông đưa ra quyết định đưa mình đến trường tư vấn tâm lý Ánh Dương, lại nhắc tới Cao Trác Việt hiện tại trưởng thành, cũng học được cách dối trá ích kỷ giống Cao Chí, khi còn nhỏ không phải là người như vậy, nhưng bây giờ anh trai lại nguyện ý sống cuộc sống giống như côn trùng kia.
Cao Chí làm sao cho phép một cô bé dám nói mình và đứa con trai mà mình nuôi dưỡng cẩn thận như thế được. Hai người khắc khẩu, Hà Tử Tình đuổi ông ta đi, ông ta tức giận muốn thay cha mẹ Hà Tử Tình dạy dỗ đứa cháu gái bị chiều hư này, lại muốn đánh Hà Tử Tình giống như phụ huynh đánh con trẻ, kết quả là lỡ tay đẩy ngã Hà Tử Tình, phần sau đầu của cô ấy đập vào góc bàn cà phê bằng kính, chảy rất nhiều máu. Cao Chí muốn đỡ Hà Tử Tình dậy để xem vết thương, Hà Tử Tình lại bướng bỉnh, mắng chửi không ngừng, cũng nói muốn báo cảnh sát kiểm tra vết thương, để xem xem cậu của mình đánh người khác bị thương có tiếp tục làm việc trong cơ quan nhà nước nữa không.
Cao Chí lại nổi giận, buông Hà Tử Tình ra, Hà Tử Tình bị hất ngã ngửa xuống sàn, Cao Chí trách mắng đứa cháu gái không biết điều này một hồi, bỗng nhiên phát hiện tình trạng của Hà Tử Tình không đúng, khi lần nữa xem xét mới phát hiện vết thương sau gáy của Hà Tử Tình rất sâu, máu chảy rất nhiều, mà Hà Tử Tình đã rơi vào tình trạng bị sốc.
Cao Chí cầm di động muốn gọi 120, nhưng khi chuẩn bị ấn nút gọi ông ta lại dừng lại, ngã ngồi xuống sàn nhà, nhìn đứa cháu gái từ nhỏ đã yêu thương như con gái ruột dần dần mất đi hô hấp.
Cuối cùng, ông ta tìm được một cái vali trong phòng ngủ của Hà Tử Tình, nhét di thể của cô ấy vào trong đó, sau đó cẩn thận dọn dẹp hiện trường, cũng không quên rút sim di động của cô ấy ném vào bồn cầu, cuối cùng cầm theo chiếc di động kia.
– Vì sao ông không cứu cô bé? Là bởi vì muốn tiếp tục làm việc hay sao?
– Tôi đã sắp 50 rồi, đã không còn triển vọng gì nữa, – Cao Chí bình tĩnh giải thích chuyện thấy chết mà không cứu, để mặc Hà Tử Tình mất máu đến lên cơn sốc, cuối cùng tử vong tại chỗ của mình với đội trưởng, – Con trai tôi vừa mới thi đậu vào viện nghiên cứu Bộ công an, còn đang thực tập, công an thẩm tra chính trị rất nghiêm ngặt, nếu tôi không cẩn thận để lại tiền án, nó sẽ bị ảnh hưởng.
Cao Chí bị còng tay đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy Thượng Dương và Kim Húc ở bên ngoài, ánh mắt đảo qua hai người, cuối cùng cười với Thượng Dương, nói:
– Chủ nhiệm Thượng, rất vui được gặp cháu.
Thượng Dương: – …
Cao Chí bị nhóm cảnh sát hình sự mang đi xác định nơi vứt vali.
Kim Húc nói:
– Chúng ta cùng đi xem nhé? Xe cảnh sát vẫn chen được chỗ đấy.
Ở đây xe cảnh sát không có nhiều, lần này lại phá vụ án lớn, hầu như toàn bộ nhân viên đều bị phái đi làm việc, nếu hai người họ muốn đi cùng, người ta đương nhiên cũng sẽ nể mặt mũi mà nhường hai chỗ ngồi cho họ. Thượng Dương ngại làm phiền họ, buồn bã nói:
– Thôi.
Vụ án đã phá xong, nhưng không một ai thấy vui vẻ gì. Hai người đi ra, lại nhìn thấy xe của Cao Trác Việt vẫn đậu ở đó trong bãi đỗ xe của cục, cậu ta đang ngồi ở vị trí ghế lái. Cậu ta không còn khóc giống như ban ngày nữa, cũng không làm bộ làm tịch như trước đây nữa, mà chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Kim Húc gọi cậu ta một tiếng, cậu ta quay đầu lại, nhìn xe cảnh sát bận rộn, ra hiệu cho hai đàn anh lên xe mình, nói tối nay hãy để cậu ta làm “tái xế” lần nữa.
Xe cảnh sát xếp thành một hàng, dừng ở bên cạnh vành đai phía nam, các cảnh sát đi theo Cao Chí đi xuống vùng đất hoang, nhưng họ không đi về vùng nông thôn xa xôi mà đi dọc theo đường vành đai phía Nam và đi bộ gần hai cây số, rồi đến con sông chảy từ thành phố lân cận nhưng vòng qua vùng ngoại ô của thành phố này.
Vào mùa khô của mùa thu, lòng sông chỉ có một lớp nước rất nông, chỗ sâu nhất không quá ngang thắt lưng. Con sông vắt ngang qua vành đai phía Nam, dưới chân cầu, Cao Chí chỉ vào mặt sông gần như tĩnh lặng như nước chết, nếu chờ đến sang năm đập chứa nước mở áp, thứ bị chìm dưới sông sẽ bị tách ra, bị cuốn đi, để rồi không còn dấu vết.
Thượng Dương và Kim Húc chỉ đừng nhìn từ xa, không đến gần. Hai người yên lặng, thầm mặc niệm cho sinh mệnh tuổi trẻ còn chưa kịp nở rộ thì đã điêu tàn.
Màn đêm buông xuống, ngôi sao rơi xuống trên mặt sông, lung linh trong làn nước chậm.
Cảnh sát xuống nước và chỉ trong chốc lát, họ đã nhấc được một chiếc vali khổng lồ lên khỏi đáy nước. Giống như mấy ngày trước khi nó chìm xuống đáy nước, mặt sông rung chuyển, các vì sao vỡ ra thành những điểm sáng trong thiên hà, trong chốc lát đều trở về bầu trời.
Hết chương 38
Vụ án thứ hai – Khi các ngôi sao rời bỏ ngân hà trong đêm – Đã xong.
Viên cảnh sát hình sự này biết cậu ta là người nhà của Hà Tử Tình, sau khi lên xe cố gắng không nói chuyện, tránh bị lỡ lời ở trước mặt người nhà, dẫu gì vụ án còn đang điều tra và giải quyết, một vài tin tức không tiện để người nhà biết.
Thượng Dương và Kim Húc cũng có ý này, trên đường đến văn phòng tuyển sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương, hai người ngồi ở hàng ghế sau, dùng WeChat để nói chuyện.
Trên nền tảng video ngắn, Hà Tử Tình quay video muốn vạch trần trường tư vấn tâm lý Ánh Dương nên đã đặc biệt gắn thẻ tên trường cho video đó, rất có thể đã bị giáo viên của trường nhìn thấy.
Thượng Dương từ tình huống trước mắt nghi ngờ trường học không muốn mở rộng tác động tiêu cực nên đã đến gặp Hà Tử Tình để xóa video. Hà Tử Tình từ chối, hai bên nổi lên tranh chấp, đối phương lỡ tay đẩy ngã Hà Tử Tình đập đầu vào bàn cà phê bằng kính, điều này tương đương với việc Hà Tử Tình quay đoạn video vạch trần đã gây ra họa sát thân cho mình.
Nhưng Kim Húc lại tỏ ra do dự, nói với Thượng Dương trên WeChat: Có một điều anh không hiểu, làm sao mà người này lại vào được phòng cô ấy?
Thượng Dương: – …
Hà Tử Tình phát video ở trên mạng, họ đều đã xem rồi, cô gái này căm hận đến tận xương tủy trường tư vấn tâm lý Ánh Dương. Trong hình ảnh video giám sát, thái độ của cô đối với nhân viên tuyển sinh đã kéo cô và muốn nói chuyện với cô rõ ràng là căm ghét và phản cảm. Vậy sau đó cô lại cho phép người này vào căn nhà thuê nơi cô ở một mình hay sao? Cho dù là đối phương cứ lì lợm cố chấp bám theo thì chuyện này cũng rất kỳ lạ.
Đã tới tòa nhà nơi phòng tuyển sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương.
Cao Trác Việt không biết bọn họ đang tìm ai, đang tìm manh mối gì, nhưng cậu ta cũng biết mình không nên hỏi, chỉ nói:
– Để em tìm chỗ đỗ xe rồi ở trong xe chờ mọi người.
Cảnh sát hình sự nói với cậu ta:
– Cảm ơn nhiều.
Kim Húc chỉ ở ngoài xe nhìn cậu ta, nhưng không nói gì.
Thượng Dương cảm thấy đàn em Tiểu Cao rõ ràng là đáng thương, vẫn không đành lòng, hơi cúi người nói với Cao Trác Việt ở trong xe.
– Bọn anh sẽ không xong nhanh đâu, em đến bên cạnh tìm chỗ ăn chút gì đi…Còn chưa ăn sáng đúng không?
Anh với Kim Húc từ tầng trên khách sạn đi xuống còn rất sớm, mà dáng vẻ chờ đợi của Cao Trác Việt ít nhất đã đợi tầm nửa giờ đến một giờ, chắc là thức dậy một cái là qua đây luôn, chưa kịp ăn sáng gì cả.
– Vâng…nhưng không sao đâu ạ. – Cao Trác Việt bình tĩnh nhìn Thượng Dương, giọng lại hơi nghèn nghẹn.
Ba cảnh sát bước vào tòa nhà, cảnh sát hình sự và Kim Húc đi đều nhìn vào phần giới thiệu tầng ở sảnh tầng 1. Phòng tuyển sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương nằm ở tầng 15 và 16. Phòng tuyển sinh của một trường ngoại thành thuê trọn hai tầng trong tòa nhà văn phòng này.
Thượng Dương quay đầu lại nhìn bên ngoài, xe của Cao Trác Việt còn chưa đi, cậu ta chắc đang ngồi trong xe lau nước mắt đây.
Thượng Dương: – …
– Đi thôi. – Kim Húc gọi anh.
Ba người bước vào thang máy và nhấn nút đi lên.
– Lại xót cho học trò à. – Kim Húc nhìn vẻ mặt của Thượng Dương, biết anh lại mềm lòng rồi.
Kim Húc luôn nghi ngờ mọi người, lần này cũng không cho đàn em Tiểu Cao chút mặt mũi gì, nói:
– Không chừng cậu ta muốn kiểm tra sự mềm lòng của em đấy, bằng không về đơn vị em lại muốn đuổi cậu ta đi, thực tập mới nửa tháng đã bị cấp trên từ chối, nói ra thì không hay, mà lưu lại hồ sơ thì càng khó coi.
Thượng Dương: -…
Vị cảnh sát hình sự kia không hiểu nội tình nên cũng không chen vào.
Khi họ đến văn phòng tuyển sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương, nhân viên lễ tân nhìn thấy họ đã nhiệt tình chào đón, có lẽ là thấy cảnh sát hình sự trong ba người trông giống người làm cha hơn, hỏi thẳng người ta:
– Anh là phụ huynh của em Trần đúng không ạ? Các anh tới đúng giờ quá, mời các anh đến phòng khách chờ một chút, thầy Nhậm vừa tới, có một cuộc họp video buổi sáng, thầy đã dặn trước rồi, bảo các anh đến thì chờ một chút ạ.
Nhân viên lễ tân rõ ràng đã nhận nhầm người, nhầm ba người là phụ huynh đã hẹn trước, phụ huynh vào đây không gì ngoài việc gửi con cần “sửa sai” đến trường này.
Thượng Dương cười lạnh trong lòng, cha mẹ và trường này rất tích cực, sáng sớm đã bàn bạc cách hại người rồi.
Khi cảnh sát xuất trình giấy tờ tùy thân, vẻ mặt của nhân viên tiếp tân thay đổi, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, nói:
– Chúng tôi là tổ chức cơ cấu hợp pháp, toàn bộ thủ tục đều đầy đủ. Chúng tôi là trường học trực thuộc Ủy ban Giáo dục, không tin các anh có thể kiểm tra…
– Không liên quan gì đến việc này. – Cảnh sát hình sự cắt ngang, nói, – Chúng tôi cần gặp người phụ trách họ Nhậm của các chị, có một vụ án yêu cầu anh ta phối hợp điều tra.
Nhân viên đưa họ tới văn phòng của “thầy Nhậm”.
‘Thầy Nhậm” này chính là người đàn ông trung niên đã lôi kéo với Hà Tử Tình ở trong video giám sát, thoạt nhìn rất lịch sự đàng hoàng, trong văn phòng có rất nhiều bằng khen danh dự của anh ta và “Trường học tư vấn tâm lý Ánh Dương”.
Anh ta có vẻ đã quen với việc cảnh sát đến gõ cửa, bình tĩnh giới thiệu bản thân, nói rằng mình có hai mươi năm kinh nghiệm trong lĩnh vực giáo dục tiểu học và trung học, là cố vấn tâm lý cấp cao được cấp chứng chỉ quốc gia, có đủ tư chất làm việc tại Trường học tư vấn tâm lý Ánh Dương…
Các cảnh sát không quan tâm đến điều này, hỏi thẳng anh ta có biết Hà Tử Tình hay không, có đi gặp Hà Tử Tình không.
Gây bất ngờ cho nhóm Thượng Dương là, người họ Nhậm này không hề suy nghĩ mà thẳng thắn thừa nhận.
– Thời điểm em ấy tiếp thu trị liệu tâm lý trong trường, tôi còn chưa được cắt cử ra ngoài, có ấn tượng rất sâu với em ấy. Em ấy là một học sinh rất phối hợp, mong muốn sửa đổi rất mãnh liệt, việc tư vấn tâm lý cho em của chúng tôi cũng rất thành công. Khóa học đã hoàn thành xuất sắc trước kỳ thi tuyển sinh đại học của em ấy mà không làm ảnh hưởng đến tương lai của em ấy. Đây là sự khẳng định to lớn cho sự nỗ lực của nhà trường và các thầy cô giáo chúng tôi.
– Năm nay tôi được cắt cử ra ngoài vào thành phố ta phụ trách chiêu sinh, khi tôi đang xem những đoạn video ngắn, tình cờ xem được video của em ấy trên một kênh địa phương. Em ấy đã rời khỏi trường hơn ba năm, môi trường bên ngoài lại khiến tâm lý của em ấy dao động, lại xảy ra rắc rối.
– Trẻ con mà, giống như cây non, cần phải thường xuyên tưới tắm.
– Tôi đã đi gặp em ấy, là muốn có một cuộc trò chuyện thân thiện với em ấy, hy vọng có thể giúp được em ấy, giúp em ấy giải quyết vấn đề tâm lý trước mắt.
– Em ấy là học sinh của trường tư vấn tâm lý Ánh Dương, là giáo viên từng phụ đạo em ấy, đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi.
Sau một vài lời nói, Thượng Dương cảm giác “người thầy” này có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, nhưng anh ta lại không cảm thấy lời nói của mình có gì sai trái cả, mà như thể bản thân đang sống trong thế giới kỳ quái do trường học Ánh Dương xây dựng lên, rất hưởng thụ phương thức tâm lý có thể “can thiệp” vào cuộc sống của người khác như này. Khi nhắc đến trường tư vấn tâm lý Ánh Dương thì rất ngạo mạn, như thể coi mình thành “thần” thoải mái chà đạp lên sự tự do và tâm hồn của một nhóm thanh thiếu niên trong một thời gian dài.
Cảnh sát hình sự cho biết Hà Tử Tình trước mắt đã mất tích, hơn nữa có khả năng đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng hỏi người đàn ông họ Nhậm này:
– Đêm 26 anh đã ở đâu?
Đối phương nghĩ nghĩ, còn lấy di động ra xem mới trả lời:
– Tôi ăn cơm với hai phụ huynh học sinh, họ tìm tôi để xin cố vấn một ít vấn đề.
Ba viên cảnh sát đương nhiên đang quan sát anh ta, nhưng không nhìn thấy dấu hiệu nói dối nào từ anh ta cả. Cảnh sát hình sự đã hỏi thông tin liên lạc của phụ huynh kia, cũng hỏi tên nhà hàng, anh ta đều trả lời đàng hoàng, cũng lấy ảnh ăn cơm trong album ảnh chụp vào tối 26 làm chứng cứ đă cho cảnh sát xem. Trước mắt cho thấy, anh ta có vẻ như thật sự có chứng cứ ngoại phạm không có mặt tại hiện trường.
Thượng Dương vẫn còn có điểm nghi ngờ, người mà trong video giám sát ban ngày lôi kéo với Hà Tử Tình và người buổi tối kéo vali rời khỏi chỗ ở của Hà Tử Tình vóc dáng đều cao tương đương nhau, thật sự không phải là người họ Nhậm này?
– Thầy Nhậm, chúng tôi hỏi một vấn đề. – Kim Húc lên tiếng, – Anh đã xem video ngắn của Hà Tử Tình rồi, anh không lo điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến trường của các anh hay sao?
Người họ Nhậm khẽ mỉm cười, như thể vừa nghe được lời nói của trẻ con, nói:
– Sao mà phải lo lắng chứ? Chúng tôi là cơ cấu giáo dục chính quy, thân chính không sợ bóng tà. Hơn nữa đó đều là những điều vớ vẩn của trẻ con, các anh nghĩ mà xem, có đứa trẻ nào thích bị quản giáo không? Trên thực tế ngàn năm qua, đòn roi mới dạy được con hiếu, thầy nghiêm mới dạy được trò giỏi. Anh cảnh sát này chắc là chưa có con đúng không? Chờ anh có con cái rồi sẽ hiểu, chúng tôi còn hoan nghênh nhiều em đăng những video phơi bày như vậy. Đây đều là quảng cáo miễn phí cho trường chúng tôi, làm cho càng nhiều phụ huynh biết đến còn có một ngôi trường đầy ánh nắng đang chờ đón những đứa trẻ lạc lối đó. Chúng tôi có năng lực và phương pháp giáo dục sửa sai mà cha mẹ không thể làm được, để các em có thể trở lại trọn vẹn trên con đường đầy nắng.
Ba người tạm thời rời khỏi nơi này.
– Em cảm thấy anh ta…- Thượng Dương ở trong thang máy nói, – Cần phải bị giật điện.
Anh lại hỏi viên cảnh sát hình sự kia:
– Loại trường này đã hoạt động bao nhiêu năm rồi, tại sao vẫn cho phép họ chiêu sinh công khai vậy?
Cảnh sát nói:
– Chính sách đã thay đổi, con người cũng vậy, những trường học kiểu này đã ngừng sử dụng điện giật từ lâu. Dùng cách xử phạt về thể xác cũng không tạo thành thương tổn bên ngoài, quyền tự do cá nhân thậm chí không còn bị hạn chế, các em có về nhà cũng vô ích, phụ huynh đưa các em vào thì vẫn sẽ tiếp tục đưa vào lại. Người ta nói gì đều không quan tâm, tư cách có đủ, thủ tục đều có…Nhà nước mặc kệ, cảnh sát chúng tôi có muốn lo cũng không lo được.
Thượng Dương còn muốn nói thêm, cảnh sát hình sự cười gượng:
– Anh nghĩ mà xem, người có tiếng nhất trong ngành này đã bị bắt chưa? Bị phán tù chưa? Gây náo động lớn như thế cũng không giải quyết được gì, không có căn cứ pháp pháp lý, cũng không thể làm gì được người khác. Tép riu này thì tính là gì.
Sự thật đúng là như thế, Thượng Dương tức giận, chán nản và không thể phản bác, sắc mặt khó coi bước ra khỏi tòa nhà, ánh nắng chói chang khiến mắt anh nhức nhối.
Cảnh sát hình sự kia cho rằng mình đã nói sai điều gì đó, Kim Húc lại ra hiệu bằng ánh mắt bảo rằng không sao cả.
Kim Húc nói:
– Bất kể ai sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta phải đặt hy vọng vào sự tiến bộ và phát triển của hệ thống. Nhưng mấu chốt căn bản của vấn đề là gà có trước hay là trứng có trước.
Thượng Dương: -…Gì cơ?
Chỉ cần nghĩ nghĩ anh liền hiểu, là trường tư vấn tâm lý có trước hay là phụ huynh giống như bố mẹ Hà Tử Tình có trước, đáp án không cần nói cũng biết.
Tương lai nhất định sẽ có một ngày những ngôi trường như vậy bị cấm và loại bỏ, nhưng những bậc cha mẹ như thế sẽ không bao giờ biến mất. Một ngôi trường tư vấn tâm lý Ánh Dương sụp đổ, rất nhanh lại có trường tư vấn tâm lý Ánh Dương mới thích ứng với chính sách mới hơn, không ngừng tái sinh giữa tiếng reo hò và tiếng vỗ tay của các bậc phụ huynh như vậy.
Để chứng thực “thầy Nhậm” có nói dối hay không, các cảnh sát đến nhà hàng mà anh ta đã đề cập đến và xem camera giám sát, phát hiện người này cùng với hai người khác đã ăn tại nhà hàng này vào đêm ngày 26 và rời đi lúc hơn 9 giờ.
Sau đó, ba cảnh sát đi tìm hai “phụ huynh học sinh” đã ăn tối với “thầy Nhậm”, những phụ huynh đó cho biết đúng là như vậy, hơn 7 giờ gặp nhau, vẫn luôn ăn cho đến hơn 9 giờ mới kết thúc, một vị phụ huynh còn đích thân đưa “thầy Nhậm” đã say rượu về chỗ ở, nhìn “thầy Nhậm” đi vào trong, thời gian có lẽ là trước mười giờ vài phút.
Nơi đó cách nhà thuê của Hà Tử Tình gần bảy km, thời gian hộ gia đình sống ở tiểu khu mà Hà Tử Tình thuê ở nhìn thấy người đàn ông thần bí kéo chiếc vali to rời đi cũng tầm khoảng 10 giờ.
Họ Nhậm không đủ thời gian để gây án.
Thượng Dương cảm thấy rất bức xúc và rất bất mãn đối với hai “phụ huynh học sinh” đến trường tư vấn tâm lý, không nhịn được mà ngay mặt nói gay gắt mấy câu. Điều này hiếm khi xảy ra với anh, vì anh luôn đối xử với người khác ôn hoà, nói chuyện trực diện với lời lẽ gay gắt với người khác lại càng ít hơn, lần trước cũng thế…
– Lần trước em cũng thế, chính là với anh. – Kim Húc nói, – Em nói với anh em là thẳng nam, bảo anh mau hết hy vọng đi.
Thượng Dương không bị câu nói đùa này làm cho cười, nghiêm mặt nhìn hắn.
Lúc này cảnh sát hình sự đang đi toilet, hai người chờ bên ngoài.
Kim Húc nói:
– Đồng chí Tiểu Thượng, biết em tức giận, nhưng em đừng mang cảm xúc vào công việc.
Thượng Dương nói:
– Không phải vấn đề cảm xúc…Sao người họ Nhậm kia không phải hung thủ?
– Em chỉ đang muốn tìm một lý do đầy đủ để thầy Nhậm bị trừng phạt thích đáng thôi. – Kim Húc vạch trần tâm tư của anh.
– Cái tên thối nát kia mà cũng xứng là thầy à. – Thượng Dương buồn bực nói, – Vụ này này làm em khó chịu quá…May là em chỉ làm công việc văn phòng, bằng không sớm muộn gì em cũng sẽ bị những người quái gở này chọc tức chết.
Kim Húc không phát biểu ý kiến. Hắn đã từng gặp rất nhiều người còn quái gở hơn rất nhiều.
Cảnh sát hình sự đi ra, hai người họ không nói chuyện nữa, cả ba không muốn nói về vụ án trước mặt Cao Trác Việt, vì thế ở tại đây sắp xếp lại tình huống một chút.
Trước đó, cảnh sát đã bị mô tả của các nhân chứng đánh lừa, họ cho rằng người quấy rầy Hà Tử Tình vào ban ngày và người kéo vali ra khỏi nơi ở của Hà Tử Tình vào ban đêm là cùng một người. Mà hiện tại xem ra, đã có hai người khác nhau ở hai thời điểm khác nhau đã cùng xảy ra gút mắt với Hà Tử Tình.
Ban ngày là người đàn ông họ Nhậm của trường tư vấn tâm lý kia, anh ta có đầy đủ chứng cứ không có mặt tại hiện trường, hơn nữa xét về mạch não không bình thường của anh ta mà nói, anh ta cũng không có động cơ gây án. Nghi ngờ trước đó của Thượng Dương rằng anh ta tức giận vì bị lộ đoạn video ngắn và có động cơ làm hại Hà Tử Tình cũng không thành lập.
Người đàn ông kéo vali buổi tối xuất hiện trong tiểu khu nơi Hà Tử Tình ở rất có thể mới là nghi phạm thật sự. Bây giờ đành phải gửi hy vọng vào phân đội được cử đi hãng taxi hỏi thăm tình hình có thể mang về tin tức hữu dụng gì không, nếu tìm thấy chiếc xe chở người bí ẩn đêm đó, camera giám sát trong xe có thể chụp ảnh được người đó ở cự ly gần và người lái xe cũng có thể cung cấp một số thông tin hữu ích.
– Chúng ta về đội gặp mọi người nghe xem có tiến triển gì không. – Kim Húc cũng không nản lỏng, bộ dạng vẫn thong thả, thậm chí nói, – Bên chúng ta còn tính là thuận lợi, không gặp khó khăn gì.
Thượng Dương vốn đang chửi thầm cái này còn kêu thuận lợi, chờ họ trở lại đội điều tra hình sự, phần lớn các đội viên khác cũng đều đã trở về, sau khi đồng bộ hóa tình hình hiện tại… bộ ba tạm thời của họ hóa ra lại là tổ suôn sẻ nhất.
Điều tra quan hệ xã hội của Hà Tử Tình gần như không thu hoạch được gì, Hà Tử Tình đã cắt đứt liên lạc với các bạn học cấp ba cũ trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học cô cũng không hề qua lại với các bạn học cũ, không tiếp tục đi học cũng không đi làm, sinh hoạt gần như không có tình trạng xã giao với ai. Cô và Hoàng Mộng Nhu là quen nhau trong trò chơi game rồi gặp nhau ngoài đời, bạn bè người thân của Hoàng Mộng Nhu cũng không biết tính hướng của Hoàng Mộng Nhu cũng như sự tồn tại của Hà Tử Tình.
Đến hãng taxi có phát hiện cũng gần như là không có, tìm được chiếc taxi đã chở người đàn ông mang theo vali, cũng đã xem video giám sát trong xe, tài xế cũng nhớ rõ người này, nhưng mà…
Buổi tối hôm đó, người đàn ông này bắt taxi ở bên ngoài tiểu khu của Hà Tử Tình, kéo theo một chiếc vaili rất lớn, bác tài xuống xe hỗ trợ nhấc vali cho vào cốp xe xong, người này đi thẳng đến ghế phụ ngồi vào xe. Trước khi lên xe còn gạt camera gắn trên kính chắn gió sang một bên. Khi đó là buổi tối, bác tài đóng cốp xe xong quay lại ghế lái, cũng không để ý cameras đã bị động vào, đưa thẳng người đó đến địa chỉ đã báo. Ngày hôm sau mới phát hiện thấy camera bị chếch hướng sang một bên không quay được người ở ghế phụ. Bác tài cũng không nghĩ nhiều, cho rằng là mình bất cẩn đụng phải.
Hôm nay cảnh sát tới tìm mình và hỏi chuyện vào đêm 26, lại muốn xem camera, bấy giờ mới nhớ ra, cảm thấy vali kia rất không bình thường, người kia cả đường đi không nói một câu nào, nơi xuống xe cũng rất tối. Tuy nhiên, là một tài xế taxi, hàng ngày anh ta đều gặp phải những khách hàng lạ nên cũng không quá để ý.
—— Rồi sau đó bị cảnh sát chọc thủng tâm tư, cảm thấy vali đó rất không bình thường, đủ loại dấu hiệu cho thấy có vấn đề, thế nhưng không báo cảnh sát, còn không phải là không muốn rước rắc rối hay sao?
Tài xế nhận sai, nhưng vẫn tỏ vẻ, bắt tội phạm là công việc của cảnh sát các anh, chứ không phải người dân chúng tôi, anh tới hỏi, tôi phối hợp, các anh còn muốn thế nào nữa?
Làm cho cảnh sát tức giận mà không thể làm gì được.
– Người tài xế ngu ngốc kia nói người xuống xe ở vành đai phía Nam. – Người cảnh sát nói ra manh mối này vẫn khá tức giận khi nhắc đến tài xế taxi, nói, – Chúng tôi nghĩ, khắp con đường vành đai phía Nam đều có camera, bèn lập tức gọi điện cho cơ quan công an giao thông, xem camera giám sát xung quanh nơi người đàn ông này xuống xe thì thấy anh ta vừa xuống xe, taxi vừa rời đi, anh ta đã kéo valo vượt qua lan van phòng hộ đi vào khu đất hoang vắng.
Cảnh sát hình sự từng đi cùng Thượng Dương và Kim Húc giới thiệu với viên cảnh sát hình sự kia:
– Nơi chúng tôi không giống một thành phố lớn. Đường vành đai thứ năm và thứ sáu vẫn có những tòa nhà cao tầng. Phía dưới đường vành đai phía Nam của chúng tôi không có ánh đèn, là vùng dã ngoại vắng vẻ, camera đều rất ít.
Người cảnh sát lên tiếng trước đó cho biết:
– Nơi người đàn ông này xuống xe chắc chắn đã được tính toán từ trước rồi. Khu vực này trước đây là đất nông nghiệp, sau này được bán cho một nhà phát triển bất động sản để phát triển. Chủ đầu tư đã đi vòng quanh khu vực, kết quả là móng cũng chưa xây đã cuỗm tiền chạy mất, người dân mua nhà ở đó vẫn kiến nghị kêu oan suốt ngày…
Một vị đội phó trong đội tằng hắng một tiếng nhắc nhở cấp dưới, những lời bình luận như vậy nên đóng cửa mà nói, chứ đừng nên nói ra trước mặt hai vị “người ngoài” Thượng Dương và Kim Húc.
Cảnh sát dừng lại, nói tiếp:
– Xung quanh đó là khu đất hoang hàng trăm mét vuông, không có camera. Tôi đã nói người này chắc chắn đã tính toán kỹ trước khi xuống xe ở đó rồi.
Camera trong xe taxi không quay được nghi phạm, miêu tả của tài xế không khác gì lắm so với “thầy Nhậm”, tương đương là manh mối đã bị đứt hơn phân nửa.
Đội trưởng hỏi:
– Có thể hai phụ huynh ăn cơm cùng thầy Nhậm nói dối không? Thầy Nhậm tìm họ giúp mình che giấu thì sao? Hơn 9h ăn cơm xong, thầy Nhậm không về nhà mà đi thẳng đến chỗ ở của Hà Tử Tình?
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ rất có khả năng này.
Nhưng Kim Húc nói:
– Nhà hàng đó cách phòng cho thuê không gần, bắt xe cũng phải đi mất tầm hai mươi phút. Nếu anh ta muốn vào lúc tầm 10 kéo vali ra khỏi chỗ ở của Hà Tử Tình thì khi anh ta vừa rời khỏi nhà hàng phải đến thẳng chỗ ở của Hà Tử Tình, sau đó đi thẳng lên trên tầng, Hà Tử Tình mở cửa ngay cho anh ta và ngay sau khi vào phòng đã lập tức đẩy ngã Hà Tử Tình, khiến cho Hà Tử Tình bị thương ở đầu, sốc do chảy máu. Anh ta lại nhét Hà Tử Tình vào trong vali, sau đó dọn dẹp hiện trường từng giây, cuối cùng thì bắt xe đi đến nơi hoang vắng vứt xác…Đây là giết người hay là chơi parkour vậy?
Tất cả cảnh sát hình sự đều yên tĩnh.
Một cảnh sát trẻ nói:
– Cũng không phải là không thể. Có thể anh ta đã lên kế hoạch từ trước.
– Nếu anh ta đã sớm vạch ra kế hoạch giết người chặt chẽ như vậy, thì cần gì phải đẩy ngã Hà Tử Tình đập đầu chảy máu? Rõ ràng là có nhiều phương pháp giết người trực tiếp hơn. – Kim Húc nói.
Một cảnh sát hình sự đồng tình với quan điểm này và nói thêm
– Điều tra kỹ thuật viên cho biết dấu vết tại hiện trường cho thấy lượng máu chảy rất lớn, cần tính cả thời gian máu của Hà Tử Tình chảy ra sau khi bị thương.
– Hơn nữa, – Thượng Dương nhớ lại những gì mà Kim Húc từng nói, – Hà Tử Tình không có lý do gì mà cho người họ Nhậm này vào phòng của mình. Cô ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ban ngày lại vừa mới chia tay người yêu của mình, sự đề phòng với người khác hẳn là phải mạnh hơn mới phải…
Anh chợt dừng lại, trong đầu nảy lên một suy nghĩ đáng sợ, căn nhà thuê đó là nơi trú ẩn an toàn của Hà Tử Tình, có thể khiến cô ấy vốn như chim sợ cành còng buông bỏ đề phòng… thì không có mấy người.
Anh theo bản năng nhìn về phía Kim Húc, Kim Húc vốn dĩ đang nghe anh nói, nhìn anh chăm chú, biểu cảm của Kim Húc rõ ràng là đang nghĩ đến loại khả năng mà anh cũng vừa nghĩ đến.
Trong lòng Thượng Dương cảm thấy vô cùng bi thương, nếu thật sự là như vậy…
– Tóm lại không phải thầy Nhậm. – Kim Húc thu ánh mắt nhìn Thượng Dương, trực tiếp đưa ra kết luận với mọi người.
Mọi người lúc này đều tỏ vẻ tán thành.
Kim Húc nói:
– Tôi có một đề nghị, camera dọc đường vành đai phía Nam đã ghi lại cảnh nghi phạm bước xuống xe, hãy để người nhà của anh ta nhận dạng đi.
Đội trưởng gật đầu:
– Quan hệ xã hội của cô gái này quá đơn giản, nghi phạm có thể dễ dàng vào phòng của cô, có lẽ là người nhà cô gái này sẽ biết người này.
Đội trưởng đang muốn cử người đi thông báo cho bố mẹ Hà Tử Tình, Kim Húc nói:
– Anh họ cô gái đang ở bên ngoài, hai nhà họ thân như người một nhà, Hà Tử Tình giống như em ruột cậu ta, để cậu ta nhận dạng trước đi.
Thượng Dương: -…
Mọi người tạm thời tan họp, viên cảnh sát trẻ nhất đi ra hành lang bên ngoài để mời người nhà Cao Trác Việt đi nhận dạng nghi phạm trên camera giám sát.
– Nếu…nếu là…- Thượng Dương túm lấy tay Kim Húc, đè thấp giọng, – Vì sao anh lại cho Tiểu Cao đi nhận dạng? Nếu đúng là người mà chúng ta nghĩ, như thế có tàn nhẫn quá không?
Kim Húc nghiêm túc nói:
– Bất kể cậu ta có muốn hay không, cậu ta cũng là một cảnh sát. Nếu như trong camera chính là người mà chúng ta nghĩ đến, vậy chúng ta là đàn anh nên cho Tiểu Cao một cơ hội cuối cùng.
Thượng Dương tức khắc nói không ra lời. Kỳ thực rất nhiều thời điểm, Kim Húc còn sẵn lòng cho người khác một cơ hội hơn cả anh, dù là hầu hết thời điểm, đàn anh Kim thoạt nhìn chẳng ôn hoà chút nào.
Cao Trác Việt được dẫn vào, đội trưởng đích thân mở đoạn camera giám sát ghi lại ở vành đai phía Nam kia.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt vào ban đêm, nghi phạm bước xuống xe taxi, lấy chiếc vali khổng lồ từ cốp xe ra, sau khi xe taxi chạy đi, người đó có chút khó khăn nhấc chân lên và vượt qua lan can bên đường, rồi cùng nhấc vali qua, sau đó đi về phía khu vực hoang dã, camera giám sát đã ngoài tầm và không thể quay hình ảnh được nữa.
Camera giám sát ở vành đai phía Nam không có độ phân giải cao, người kia còn đeo khẩu trang. Anh ta quả thực có chiều cao và vóc dáng tương tự như “Thầy Nhậm”, có kiểu tóc giống nhau và ăn mặc theo phong cách thương nhân, nếu ai đó không quen miêu tả hai người này, thì hai người đàn ông này sẽ bị miêu tả thành một người.
Nhưng thói quen đi lại của mỗi người là khác nhau, khi chúng ta từ xa nhìn thấy người quen thuộc, cho dù là không nhìn rõ mặt thì vẫn có thể đoán ra được người đó thông qua tư thế đi đường.
Cao Trác Việt lúc ban đầu còn rất bình tĩnh, thậm chí là phẫn nộ, muốn xem người nào đã hại chết em gái Hà Tử Tình của mình. Nhưng mà khi hình ảnh nghi phạm từ trong xe taxi bước xuống, biểu cảm của Cao Trác Việt hoàn toàn thay đổi, sự sụp đổ trong mắt không che giấu được, miệng khó ngậm lại vì quá sốc, đến khi nghi phạm nhấc chân lên một cách khó khăn, có vẻ không thoải mái vượt qua lan can phòng hộ…thì Cao Trác Việt không khống chế được đứng bật lên.
Cậu ta vốn không phải là một thanh niên kiên cường thật sự, trong hoảng loạn, theo bản năng quay đầu lại nhìn hai đàn anh của mình, ít nhiều mang tâm lý cầu xin giúp đỡ. Kim Húc không tỏ thái độ, Thượng Dương khoá chặt mày, có chút không đành lòng mà nhìn cậu ta.
Đội trưởng cùng với cảnh sát hình sự có mặt ở đây cũng ý thức được gì đó, nhưng mọi người đều không nói gì.
Tất cả mọi người đang chờ Cao Trác Việt lên tiếng trước.
Sau một lúc lâu.
– Em…- Giọng nói của Cao Trác Việt không còn giống giọng của mình nữa, nói: – Em muốn về nhà trước.
Không có người nào ngăn cản cậu ta, cậu ta đi ra ngoài.
– Tiểu Cao. – Thượng Dương gọi lại Cao Trác Việt.
Cao Trác Việt không quay đầu lại, cứng đờ đứng đó.
Thực ra Thượng Dương cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một lát mới nói:
– Bọn anh chờ em trở lại.
Cao Trác Việt khựng một chút, bước đi.
Đội trưởng ra hiệu cho hai viên cảnh sát hình sự lặng lẽ đi theo.
Gần một giờ sau, Cao Trác Việt mang theo nghi phạm tới tự thú.
Cao Trác Việt và bố mình trông bề ngoài khá giống nhau, khí chất giữa mày của hai bố con biệt giống nhau, có lẽ dáng vẻ thường ngày của Cao Trác Việt là bắt chước bố mình.
Sau khi Cao Chí bị đưa đến cảnh sát, mọi chuyện xảy ra vào ngày 26 đã được làm rõ.
Ngày hôm đó ông ta không có việc gì làm đi đến nhà em gái mình cũng tức là cô ruột của Cao Trác Việt, vì bệnh gút chưa khỏi, lái xe không thuận tiện nên ông ta đã bắt xe buýt, bến xe buýt ngay cạnh nơi ở của Hà Tử Tình. Vừa xuống xe, ông ta nhìn thấy Hà Tử Tình bỏ nhà đi mấy ngày, Hà Tử Tình mới từ thành phố lân cận trở về, hai mắt sưng đỏ vì khóc.
Cao Chí hỏi cô bé bị làm sao, cô gái không chịu nói. Cao Chí thấy cô ấy đi vào tiểu khu tồi tàn gần đó, không yên tâm mà muốn đi theo xem thế nào. Hà Tử Tình cự tuyệt không được, cuối cùng đành phải dẫn cậu Cao Chí đi vào cùng mình.
Ở chỗ ở của Hà Tử Tình, hai người nói chuyện rất lâu, Cao Chí giải thích với cô rằng không phải Cao Trác Việt mật báo, mà là bố mẹ cô xem di động của cô, phát hiện ảnh chụp thân mật của cô và Hoàng Mộng Nhu, dịp Tết trung thu cô đã trách oan anh họ Cao Trác Việt rồi.
Có lẽ Hà Tử Tình đang tâm trạng không tốt, thấy cậu mình thẳng thắn nói về chuyện này, cô cũng kể cho cậu mình nghe về việc bị Hoàng Mộng Nhu lừa dối, khổ sở mà khóc một trận.
Cao Chí nhân cơ hội thuyết phục khuyên bảo Hà Tử Tình, tốt nhất tìm chàng trai đứng đắn mà yêu đương, sau đó lập gia đình, sinh con đẻ cái mới là con đường đúng đắn.
Đương nhiên, cuộc trò chuyện lại bị đóng băng. Hà Tử Tình mấy năm nay vốn dĩ đã có vấn đề về cảm xúc, dễ lo lắng và cáu kỉnh, lập tức chống đối lại Cao Chí, trách móc năm đó nếu không phải ông đưa ra quyết định đưa mình đến trường tư vấn tâm lý Ánh Dương, lại nhắc tới Cao Trác Việt hiện tại trưởng thành, cũng học được cách dối trá ích kỷ giống Cao Chí, khi còn nhỏ không phải là người như vậy, nhưng bây giờ anh trai lại nguyện ý sống cuộc sống giống như côn trùng kia.
Cao Chí làm sao cho phép một cô bé dám nói mình và đứa con trai mà mình nuôi dưỡng cẩn thận như thế được. Hai người khắc khẩu, Hà Tử Tình đuổi ông ta đi, ông ta tức giận muốn thay cha mẹ Hà Tử Tình dạy dỗ đứa cháu gái bị chiều hư này, lại muốn đánh Hà Tử Tình giống như phụ huynh đánh con trẻ, kết quả là lỡ tay đẩy ngã Hà Tử Tình, phần sau đầu của cô ấy đập vào góc bàn cà phê bằng kính, chảy rất nhiều máu. Cao Chí muốn đỡ Hà Tử Tình dậy để xem vết thương, Hà Tử Tình lại bướng bỉnh, mắng chửi không ngừng, cũng nói muốn báo cảnh sát kiểm tra vết thương, để xem xem cậu của mình đánh người khác bị thương có tiếp tục làm việc trong cơ quan nhà nước nữa không.
Cao Chí lại nổi giận, buông Hà Tử Tình ra, Hà Tử Tình bị hất ngã ngửa xuống sàn, Cao Chí trách mắng đứa cháu gái không biết điều này một hồi, bỗng nhiên phát hiện tình trạng của Hà Tử Tình không đúng, khi lần nữa xem xét mới phát hiện vết thương sau gáy của Hà Tử Tình rất sâu, máu chảy rất nhiều, mà Hà Tử Tình đã rơi vào tình trạng bị sốc.
Cao Chí cầm di động muốn gọi 120, nhưng khi chuẩn bị ấn nút gọi ông ta lại dừng lại, ngã ngồi xuống sàn nhà, nhìn đứa cháu gái từ nhỏ đã yêu thương như con gái ruột dần dần mất đi hô hấp.
Cuối cùng, ông ta tìm được một cái vali trong phòng ngủ của Hà Tử Tình, nhét di thể của cô ấy vào trong đó, sau đó cẩn thận dọn dẹp hiện trường, cũng không quên rút sim di động của cô ấy ném vào bồn cầu, cuối cùng cầm theo chiếc di động kia.
– Vì sao ông không cứu cô bé? Là bởi vì muốn tiếp tục làm việc hay sao?
– Tôi đã sắp 50 rồi, đã không còn triển vọng gì nữa, – Cao Chí bình tĩnh giải thích chuyện thấy chết mà không cứu, để mặc Hà Tử Tình mất máu đến lên cơn sốc, cuối cùng tử vong tại chỗ của mình với đội trưởng, – Con trai tôi vừa mới thi đậu vào viện nghiên cứu Bộ công an, còn đang thực tập, công an thẩm tra chính trị rất nghiêm ngặt, nếu tôi không cẩn thận để lại tiền án, nó sẽ bị ảnh hưởng.
Cao Chí bị còng tay đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy Thượng Dương và Kim Húc ở bên ngoài, ánh mắt đảo qua hai người, cuối cùng cười với Thượng Dương, nói:
– Chủ nhiệm Thượng, rất vui được gặp cháu.
Thượng Dương: – …
Cao Chí bị nhóm cảnh sát hình sự mang đi xác định nơi vứt vali.
Kim Húc nói:
– Chúng ta cùng đi xem nhé? Xe cảnh sát vẫn chen được chỗ đấy.
Ở đây xe cảnh sát không có nhiều, lần này lại phá vụ án lớn, hầu như toàn bộ nhân viên đều bị phái đi làm việc, nếu hai người họ muốn đi cùng, người ta đương nhiên cũng sẽ nể mặt mũi mà nhường hai chỗ ngồi cho họ. Thượng Dương ngại làm phiền họ, buồn bã nói:
– Thôi.
Vụ án đã phá xong, nhưng không một ai thấy vui vẻ gì. Hai người đi ra, lại nhìn thấy xe của Cao Trác Việt vẫn đậu ở đó trong bãi đỗ xe của cục, cậu ta đang ngồi ở vị trí ghế lái. Cậu ta không còn khóc giống như ban ngày nữa, cũng không làm bộ làm tịch như trước đây nữa, mà chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Kim Húc gọi cậu ta một tiếng, cậu ta quay đầu lại, nhìn xe cảnh sát bận rộn, ra hiệu cho hai đàn anh lên xe mình, nói tối nay hãy để cậu ta làm “tái xế” lần nữa.
Xe cảnh sát xếp thành một hàng, dừng ở bên cạnh vành đai phía nam, các cảnh sát đi theo Cao Chí đi xuống vùng đất hoang, nhưng họ không đi về vùng nông thôn xa xôi mà đi dọc theo đường vành đai phía Nam và đi bộ gần hai cây số, rồi đến con sông chảy từ thành phố lân cận nhưng vòng qua vùng ngoại ô của thành phố này.
Vào mùa khô của mùa thu, lòng sông chỉ có một lớp nước rất nông, chỗ sâu nhất không quá ngang thắt lưng. Con sông vắt ngang qua vành đai phía Nam, dưới chân cầu, Cao Chí chỉ vào mặt sông gần như tĩnh lặng như nước chết, nếu chờ đến sang năm đập chứa nước mở áp, thứ bị chìm dưới sông sẽ bị tách ra, bị cuốn đi, để rồi không còn dấu vết.
Thượng Dương và Kim Húc chỉ đừng nhìn từ xa, không đến gần. Hai người yên lặng, thầm mặc niệm cho sinh mệnh tuổi trẻ còn chưa kịp nở rộ thì đã điêu tàn.
Màn đêm buông xuống, ngôi sao rơi xuống trên mặt sông, lung linh trong làn nước chậm.
Cảnh sát xuống nước và chỉ trong chốc lát, họ đã nhấc được một chiếc vali khổng lồ lên khỏi đáy nước. Giống như mấy ngày trước khi nó chìm xuống đáy nước, mặt sông rung chuyển, các vì sao vỡ ra thành những điểm sáng trong thiên hà, trong chốc lát đều trở về bầu trời.
Hết chương 38
Vụ án thứ hai – Khi các ngôi sao rời bỏ ngân hà trong đêm – Đã xong.