Chương 59
Tối hôm qua Tỉnh Hiên đã nói với Thượng Dương mình từng có hai người bạn trai, người gần đây nhất thì đã chia tay được hơn một năm, chính là vị “bạn trai cũ” này, sinh sống và làm việc tại Quảng Châu. Sáng nay cảnh sát Quảng Châu nhận được báo án, “bạn trai cũ” chết ở trong nhà, thời gian tử vong khoảng tầm từ năm đến bảy ngày. Cuộc gọi cuối cùng của người chết trước khi chết là gọi cho Tỉnh Hiên… Áp lực thẩm vấn Tỉnh Hiên đã đè nặng lên cảnh sát thủ đô.
Vì vẫn còn mối liên hệ giữa Tỉnh Hiên và vụ sát hại người giao hàng, vụ án kia đã được Cục Điều tra Hình sự tham gia điều tra, sau khi cảnh sát thủ đô nhận được yêu cầu hỗ trợ điều tra của công an Quảng Châu thì lập tức thông báo cho Cục điều tra Hình sự.
– Còn chưa rõ tại sao lại thế, nói là muốn giúp công an Quảng Châu thẩm vấn Tỉnh Hiên. – Kim Húc nhận được thông báo từ Cục Điều tra hình sự, đến văn phòng Thượng Dương, nói, – Bảo anh qua đó làm việc. Còn em thế nào? Về nhà chờ tin tức hay là ở lại làm thêm một lát?
Thượng Dương vốn dĩ chuẩn bị tan làm rồi, cho rằng Kim Húc hôm nay sẽ không có việc gì nữa, không ngờ rằng lại có sự việc đột ngột như vậy, anh nghĩ rồi nói:
– Anh chờ một lát để em gọi cho họ, nếu tiện thì em với anh cùng qua đó.
Anh với Tỉnh Hiên là bạn học cấp ba, hai vụ án này đều có liên quan đến người bạn này, bộ phận điều tra hình sự nhất định trong quá trình điều tra đã phát hiện ra mối quan hệ này giữa hai người, nếu như anh không đặt câu hỏi nào cả, về tình về lý đều rất khó để giải thích.
Kim Húc đi vào văn phòng anh chờ, nghe giọng điệu và nét mặt của anh, biết lãnh đạo bên đầu kia điện thoại đồng ý cho hai người họ qua đó. Anh vừa cúp điện thoại, Kim Húc đã không vui nói:
– Anh cho rằng bạn Tỉnh của em không chắc muốn gặp em vào thời điểm này đâu. Không cẩn thận dính líu đến chết người trước mặt em, sau này làm sao mà dám theo đuổi em nữa.
Thượng Dương cảnh cáo hắn:
– Bước ra khỏi cánh cửa này anh không được nhắc đến gì khác ngoài công việc. Lúc làm việc anh nghiêm túc cho em, đang điều tra vụ án đấy.
– Được, chủ nhiệm. – Kim Húc quanh năm suốt tháng điều tra vụ án không chút nào dao động, đáp lại có lệ, cầm áo khoác cho chủ nhiệm, đi theo chủ nhiệm cùng ra ngoài.
Hai người ở tầng dưới gặp các đồng nghiệp cảnh sát hình sự. Nhóm cảnh sát hình sự đã liên hệ Tỉnh Hiên, Tỉnh Hiên bày tỏ phối hợp với cảnh sát vô điều kiện, hai bên hẹn gặp nhau tại cục công an thành phố, cảnh sát đã trao đổi trực tiếp với anh ta, hiện Tỉnh Hiên đang trên đường tới.
Vì thế đoàn người ra ngoài cùng đi đến văn phòng thành phố.
Viên cảnh sát hình sự đi cùng họ đã miêu tả lại tình hình ở Quảng Châu cho hai người, trọng điểm là giới thiệu với Thượng Dương:
– Người chết này vừa tròn ba mươi tuổi sau Tết Nguyên đán, làm nghề tự do, là chủ UP đánh giá trò chơi trên một trang web nào đó. Mấy năm trước từng lọt vào top 100 người…
Thượng Dương giật cả mình;
– Là người này cơ á?
Chủ UP này rất có danh tiếng, mấy năm trước có một khoảng thời gian Thượng Dương rất mê chơi game, từng xem sản phẩm video của UP này. Đối phương trong ấn tượng của anh không phải là người nói nhiều lòe thiên hạ, mà là một người có kỹ thuật cứng rắn, kinh nghiệm chơi game phong phú và trình độ chiến lược cực cao, còn thường trích dẫn từ các nguồn khác trong bài đánh giá của mình, từ ngữ và cách diễn đạt có thể nghe ra là một người đam mê trò chơi có tố chất chuyên nghiệp, chưa từng lộ người thật ra trước ống kính. Thượng Dương không ngờ đối phương còn trẻ như thế, càng không ngờ lúc nghe được ID người ta lại là vào thời điểm này.
– Điều kiện kinh tế của anh ta rất tốt. – Cảnh sát hình sự nói, – Bố mẹ anh ta không thích anh ta thích đàn ông, đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta nhiều năm rồi. Anh ta độc thân, có mua một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố Quảng Châu và sống một mình.
Người này là một người mê công nghệ, mê game, hiếm khi ra ngoài, vì công việc kinh doanh đã ký hợp đồng với một phòng làm việc, phòng làm việc giúp anh ta đàm phán. Công việc đánh giá game phải tiếp xúc với những người trong ngành, nhưng nó có thể được hoàn thành thông qua mạng, không cần gặp mặt trực tiếp. Ở trong đời sống hiện thực, người chết hầu như không có mối quan hệ xã hội nào.
Anh ta thuê một người giúp việc dọn dẹp nhà mỗi tuần một lần. Sáng nay người giúp việc tới nhà, cho rằng giống như mọi ngày thường không cần phải giao tiếp chính diện với chủ nhà, ai ngờ vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi lạ, còn tưởng rằng chủ nhà đi vắng, đồ ăn cũng chưa được dọn dẹp gây ra. Kết quả đi vào phát hiện ra thi thể của chủ nhà, mùi lạ kia là mùi hôi thối bốc ra từ xác chết. Người giúp việc hoảng sợ tột độ, vội vàng báo cảnh sát.
Bác sĩ pháp y xác định nạn nhân chết do ngộ độc mãn tính, cảnh sát tìm thấy nửa lọ thuốc y tế dạng viên nang tại nơi ở của anh ta, sau khi xét nghiệm xác nhận trong viên nang có chứa chất độc hóa học, với liều lượng chứa trong viên nang, sử dụng lâu dài có thể gây tổn thương nội tạng và cuối cùng là tàn tật hoặc thậm chí tử vong. Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của người chết là do rượu làm tăng cường phản ứng độc sau khi uống rượu, gây suy gan cấp tính và các cơ quan khác cũng bị suy ở các mức độ khác nhau.
Cảnh sát đã hỏi đến phòng làm việc phụ trách công việc của người chết, nhân viên liên hệ với người chết cho biết người chết dạo gần đây thường cảm thấy rất mệt mỏi, cơ thể khó chịu. Quan hệ công chúng cho rằng anh ta chỉ là triệu chứng chung của nhóm UP, bởi làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, công việc mệt nhọc dẫn đến sức khỏe giảm sút, kiến nghị anh ta đến bệnh viện kiểm tra, người chết dự tính hoàn thành việc đánh giá trước mắt xong thì sẽ đi, không ngờ người lại chết như thế.
Thuốc y tế mà người chết uống là sản phẩm của một nhà máy sản xuất chính quy, cảnh sát cũng đã liên hệ với nhà sản xuất và người bán, đồng thời tiến hành lấy mẫu thuốc cùng lô với lọ tại nhà người chết, đều không phát hiện có chứa chất độc nào. Cho nên có thể đưa ra kết luận, lọ thuốc của người chết đã bị động tay động chân, cũng tức là nói, người chết rất có khả năng cao là bị đầu độc với mục đích mưu sát, mới không may mà chết.
– Đã loại trừ khả năng người chết tự sát chưa? – Kim Húc nghe đến đó thì lên tiếng, – Chủ UP, xu hướng giới tính, sống một mình một thời gian dài, không có quan hệ xã hội… Khi những yếu tố này kết hợp lại, xác suất bị trầm cảm là rất lớn.
Đồng nghiệp nói:
– Anh ta không có biểu lộ khuynh hướng tự sát, ở nhà nhưng công việc vẫn luôn tích cực. Cảnh sát Quảng Châu còn điều tra ra được, vào ngày chết, anh ta vừa mới đặt mua một trò chơi mới, nói với PR rằng anh ta muốn chơi trò chơi này tiện thể làm đánh giá. Nếu không muốn sống nữa thì sẽ không làm ra mấy việc này.
– Rất có lý. – Thượng Dương nói, – Cảnh sát Quang Châu đã liên hệ với bạn trai cũ của người chết chưa? Cuộc gọi của người chết cho anh ta có khả nghi không?
Hạ độc dược mãn tính để giết người, dù người chết có may mắn giữ được tính mạng thì cũng sẽ bị tàn tật và đau đớn, phải chịu sự tra tấn lâu dài về thể xác và tinh thần. Thượng Dương không cho rằng Tỉnh Hiên có thể làm ra hành vi tàn độc này.
Cũng may cảnh sát hình sự nói:
– Từ trước mắt cho thấy người bạn này của chủ nhiệm Thượng không có hiềm nghi gì. Anh ta với người chết đã chia tay được hơn một năm, không có liên hệ, người chết trước lúc chết gọi điện thoại cho anh ta, mà vì sao gọi cho anh ta, chỉ có người chết mới biết, nhưng Tỉnh Hiên lúc đó đang họp, không nhận được, về sau thấy là số lạ thì cũng bỏ qua không gọi lại.
Thượng Dương nghi hoặc:
– Cảnh sát Quảng Châu đã điều tra làm rõ rồi, vậy còn nhờ chúng tôi gặp cậu ta để làm gì?
– Cảnh sát Quảng Châu muốn chúng ta thông qua Tỉnh Hiên để điều tra xem người chết có từng kết thù hận với người nào hay không. – Cảnh sát hình sự nói.
Nghe nói người chết tuy trạch nhưng tính cách không tồi, đối nhân xử thế đều tốt, cũng không có tranh chấp gì giữa nhóm UP, cũng chỉ chuyên tâm làm đánh giá trò chơi. Thời điểm anh ta và Tỉnh Hiên còn yêu nhau, từng ở Bắc Kinh hai năm, về sau hai người chia tay, anh ta mới chuyển về sinh sống và làm việc ở Quảng Châu. Trở về cũng chỉ được một năm, ở Quảng Châu cũng không có bạn bè mới, cũng rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng có trò chuyện trên WeChat, những người trong vòng bạn bè vẫn là bạn cũ của anh ta ở Bắc Kinh.
Kim Húc đã hiểu, nói:
– Cho nên có mâu thuẫn với anh ta, người muốn hại chết anh ta cũng có thể là ân oán từng có ở Bắc Kinh mà thôi.
– Đúng vậy, chính là ý này. – Cảnh sát hình sự lịch sự nhìn sang Thượng Dương, nói, – Đúng lúc có chủ nhiệm Thượng ở đây, lát nữa lúc gặp mặt hỏi chuyện Tỉnh Hiên, có vấn đề riêng tư chúng tôi không tiện hỏi, làm phiền chủ nhiệm Thượng hỗ trợ, dù sao thì hai người cũng là bạn học với nhau.
Nghe như là đang nói, Tỉnh Hiên và người chết là đồng tính, vấn đề quá riêng tư, lúc họ hỏi ra sẽ có chút mạo phạm đối phương. Trên thực tế bên trong còn có ý tứ là, Tỉnh Hiên thân phận đặc biệt, người nào cũng biết cả, hơn nữa người ta cũng không có hiềm nghi gây án, chỉ là tới hỗ trợ điều tra, cảnh sát cũng không thể hỏi những vấn đề quá đáng.
Khi Tỉnh Hiên bị thẩm vấn về vụ sát hại người giao hàng cũng chưa từng đề cập tới xu hướng giới tính của mình, nhưng những cảnh sát hình sự này đã biết người đàn ông này là đồng tính, chẳng qua là họ giả vờ không biết mà thôi.
Kim Húc cười một tiếng, môi động đậy muốn nói, Thượng Dương đã ý thức được người này lại không nhịn được muốn nói mấy câu khó nghe đây, tám phần là chế nhạo người ta không dám đắc tội “Triệu công tử”. Anh lập tức giành nói trước để chặn họng Kim Húc, nói với đồng nghiệp:
– Đương nhiên không thành vấn đề, mọi người đều là vì công việc cả, tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Vào trong tòa nhà văn phòng thành phố, đồng nghiệp muốn gặp người của thị cục để sắp xếp công việc trước, Kim Húc và Thượng Dương lấy lý do đi toilet, đơn độc trò chuyện mấy câu.
– Anh đừng có mà châm chọc ai đấy. – Thượng Dương nói, – Tật xấu này của anh có sửa được không hả? Những người khác cũng đang chăm chỉ giải quyết vụ án, ai có thể hoàn hảo được cơ chứ?
Kim Húc chắp tay sau lưng, dáng vẻ học sinh tiểu học bị phê bình:
– Biết rồi.
Thượng Dương nói:
– Lát nữa Tỉnh Hiên tới, anh cũng không được châm chọc cậu ta. Cậu ta không phải nghi phạm mà là công dân tuân thủ pháp luật tới phối hợp điều tra.
– Có công dân tuân thủ pháp luật nào mà liên tiếp bị cuốn vào vụ án mạng không? – Kim Húc nói.
– Không được tranh luận. – Thượng Dương bị câu nhắc này của hắn, trong lòng cũng lộp bộp, quá là trùng hợp đi, nhưng anh vẫn nói, – Nói bằng chứng cứ, không được phỏng đoán chủ quan.
– Vâng, lãnh đạo nói rất đúng. – Lúc này không có người nào cả, Kim Húc mới đưa ra vấn đề nghi vấn của mình, – Chủ UP kiếm được tiền lắm à? Trẻ như thế mà đã mua được căn hộ ở Quảng Châu rồi.
Thượng Dương giải thích:
– Nghề nào cũng có người giỏi, người chết là người giỏi trong nghề đó.
– Điều kiện tốt như vậy mà không xứng được bạn Tỉnh mang về nhà gặp phụ huynh nhỉ. – Kim Húc nói, – Cậu ta rất kén chọn, là muốn người môn đăng hộ đối, ví dụ như con cháu công an thế gia gì đó, phó trưởng phòng viện nghiên cứu của bộ công an gì đó chẳng hạn. Hài..
Thượng Dương: -…
– Cũng không nhất định là xứng hay không xứng. – Thượng Dương cố gắng nói nghiêm túc, – Chia tay thì có rất nhiều nguyên nhân.
Kim Húc lại nói:
– Nhưng bạn Tỉnh của em lại rất coi trọng đời kế tiếp, coi trọng bối cảnh gia đình, chia tay với người cũ tám phần là bởi vì cái này.
Thượng Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng rất có lý, nhưng vẫn nói:
– Em cảm thấy Tỉnh Hiên chắc hẳn không liên quan đến vụ án, việc hạ độc này quá tàn độc…Em không phải nói người ta tốt bao nhiêu, chỉ cảm thấy cậu ta không làm việc này.
– Anh cũng cho rằng không liên quan đến cậu ta. – Kim Húc nghe ra Thượng Dương bổ sung thêm, cười nhìn anh, như thể rất rộng lượng nói, – Em nói người ta tốt cũng không sao, anh không ghen đâu. Người ta có tốt đến mấy em cũng không yêu đương với cậu ta.
Thượng Dương nói:
– Thế thì người ta đúng là tốt, cũng đẹp trai, kiến thức rộng, quan trọng nhất là mua được nhà.
Kim Húc: – …
Thượng Dương nhại giọng điệu của hắn, nói:
– Anh – không – ghen – đâu.
Sau đó, Tỉnh Hiên tới, dáng vẻ tiều tụy, mất hẳn phong thái trước đó. Anh ta nhìn thấy Thượng Dương cũng ở đó thì ngây ra, kế đó mới gật đầu với anh để chào hỏi. Thượng Dương lại không biết nên nói gì với anh ta.
Các đồng nghiệp của Cục Điều tra Hình sự trò chuyện với anh ta vài câu trước, đại ý là vẫn quay quanh cuộc điện thoại cuối cùng mà người chết đã gọi cho anh ta.
– Anh ấy đổi số, tôi không biết là anh ấy. – Tỉnh Hiên hít sâu vài hơi, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ nói, – Tôi nghe cảnh sát phá án Quảng Châu nói anh ấy lúc đó uống quá nhiều rượu, có thể là…Tôi đoán tâm tình anh ấy không tốt, muốn tìm tôi trò chuyện.
Bác sĩ pháp y kết luận người chết bị nhiễm độc mãn tính, đột nhiên uống một lượng lớn đồ uống có cồn, càng làm tăng thêm chất độc, suy nội tạng cấp tính và rượu khiến anh ta mất khả năng vận động hoặc khả năng phán đoán, không thể tự cứu mình hoặc kêu cứu, ngược lại đi lên giường đi ngủ, rất có thể còn nghĩ mình chỉ tạm thời không thoải mái, chỉ cần ngủ một giấc, nghỉ ngơi tốt là được.
Cảnh sát hình sự hỏi chuyện và Kim Húc đều nhìn Tỉnh Hiên, quan sát phản ứng của anh ta.
Thượng Dương mở hồ sơ vừa mới lấy tới ra xem, đập vào mắt là ảnh CMND của một người đàn ông trẻ tuổi, dung mạo ưa nhìn, ngoại hình và khí chất rất tươi tắn, giống như một sinh viên đang đi học.
– Anh ấy là một người rất ôn hòa. – Tỉnh Hiên cụp mắt xuống, nói, – Cũng không có thù oán với ai cả, đối xử với mọi người đều tốt, tôi không rõ vì sao có người lại muốn hại anh ấy?
Cảnh sát hình sự nhìn Kim Húc, Kim Húc hơi đổ người về phía trước, nói:
– Anh nói anh ta tốt như vậy, chia tay được một năm, anh ta uống say còn muốn gọi điện cho anh, tình cảm của hai người hẳn là rất tốt, thế vì sao lại chia tay?
Tỉnh Hiên nhìn hắn, rồi lại nhìn Thượng Dương đang cúi đầu xem hồ sơ, mới nói:
– Cãi nhau, rồi chia tay.
– Là bởi vì không môn đăng hộ đối à? – Kim Húc nói, – Nhà anh ta ở thành thị nhỏ, bố mẹ đều là công nhân bình thường, kiếm được nhiều tiền nhưng thậm chí còn không có việc làm ổn định.
Tỉnh Hiên bình tĩnh nhìn hắn, rồi sau đó nói:
– Tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi của anh.
Kim Húc nói:
– Đương nhiên rồi, tôi chỉ tiện hỏi thôi. Lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào?
– Một năm trước, – Tỉnh Hiên nói, – Trước khi anh ấy chuyển về Quảng Châu thì tìm tôi cùng nhau ăn bữa cơm.
Kim Húc chỉ cười với anh ta, nói:
– Chỉ ăn cơm thôi à?
Thương Dương vốn dĩ đang đọc thông tin, nghe hắn hỏi chuyện, lúc này cũng nghe ra được ý tùy tiện mà hắn cố tình để lộ ra, tình cũ chia tay gặp nhau, cũng chỉ ăn bữa cơm thôi sao? Chẳng lẽ không có hành động thân thiết nào khác?
Cảnh sát hình sự đứng bên dĩ nhiên cũng nghe ra được nhưng không hề ngăn cản.
Sắc mặt Tỉnh Hiên khó coi, không trả lời vấn đề, anh ta cho rằng cảnh sát nhỏ trước mặt đang cố ý làm khó mình.
– Được rồi, chúng tôi biết rồi. – Cảnh sát nhỏ lại hỏi, – Vậy sau khi anh ta trở về Quảng Châu thì hai người có liên lạc nữa không?
Tỉnh Hiên nói:
– Không.
Kim Húc nói:
– Trong hơn một năm này anh vẫn luôn độc thân à?
Tỉnh Hiên nói:
– Chuyện này liên quan gì đến anh?
Kim Húc khẽ nâng hai tay lên làm động tác đầu hàng, khiến cho lửa giận của Tỉnh Hiên thoáng hạ xuống, sau đó Kim Húc lại hỏi:
– Anh ta quay về Quảng Châu rồi, có bạn trai mới không? Hoặc là có bạn tình gì không?
Thượng Dương ái ngại thay cho Tỉnh Hiên, anh quả thực cũng chịu không nổi Kim Húc, quá mạo phạm người ta rồi…cứ tiếp tục hỏi như thế nữa, anh thật sự lo lắng ngày mai Cục Điều tra hình sự sẽ đá Kim Húc “ hữu danh vô thực” quay về viện nghiên cứu mất.
Tỉnh Hiên cũng thật sự không chịu nổi, cả giận nói:
– Không có! Đương nhiên không có! Anh có thể tôn trọng người chết không? Có thể tôn trọng tôi hay không?
Kim Húc lại thu lại vẻ mặt không tôn trọng vừa rồi kia, nghiêm túc hỏi:
– Làm sao anh biết là anh ta không có? Các anh không phải là không liên lạc với nhau hay sao?
Tỉnh Hiên ngẩn ra.
Thượng Dương và cảnh sát hình sự đứng bên cạnh cũng sửng sốt một chút.
Kim Húc nói:
– Anh ta đổi số điện thoại anh đều không biết, nhưng anh lại biết anh ta không có bạn trai, không có tình nhân.
Tỉnh Hiên: – …
Kim Húc nghiêm giọng nói:
– Anh ta hiện tại đã chết, sau khi chết vài ngày không ai không biết không ai quan tâm. Lúc bị người ta phát hiện ra thì thi thể đã bốc mùi hôi thối, trên người còn có giòi bọ…
Thượng Dương nhớ lại ảnh chụp khuôn mặt sạch sẽ trẻ tung của người chết, trong lòng rất khó chịu.
– Anh đừng nói nữa. – Tỉnh Hiên cả người run lên, hiển nhiên là sụp đổ, khuôn mặt dữ tợn nhìn Kim Húc.
– Anh ta đã bị người ta mưu sát. – Kim Húc nói, – Tỉnh Hiên, anh không muốn bắt được hung thủ hay sao? Anh hy vọng anh ta chết mà không minh bạch hay sao?
Tỉnh Hiên yên lặng hồi lâu, cảm xúc dường như đã bình ổn lại, nhưng giây tiếp theo, anh ta lại thừa nhận mình nói dối, – Ngày đó anh ấy gọi điện tới, tôi biết là anh ấy, tôi cố ý không nghe.
Kim Húc dựa lưng vào ghế, nhìn Thượng Dương, ra hiệu cho anh tiếp tục hỏi, phần xảo quyệt và đấu tâm nhãn đã kết thúc. Đồng nghiệp cảnh sát hình sự mừng rỡ vì mình không phải làm việc, càng không phải đắc tội với Tỉnh đại công tử, hơn nữa biết kế tiếp sẽ có đề tài không thích hợp mình dự nghe, vì thế đứng lên, giả bộ như muốn đi lấy thứ gì đó, rời khỏi căn phòng này, đi ra ngoài.
– … – Thượng Dương khép tập hồ sơ lại, nhìn Tỉnh Hiên, nói:
– Có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu lại không nhận điện thoại của anh ta không?
Tỉnh Hiên nói:
– Tôi…
Anh ta ngước lên nhìn Thượng Dương, tạm dừng hồi lâu, mới nói:
– Tôi xin lỗi.
Thượng Dương đã hiểu vì sao anh ta xin lỗi, nói:
– Không sao cả, tôi không có tổn thất gì.
Tỉnh Hiên cười nhẹ với anh, rơi nước mắt, lại cúi xuống, nói:
– Tôi không nhận điện thoại của anh ấy, là bởi vì tôi không dám. Nếu nhận điện thoại của anh ấy, nghe được giọng nói của anh ấy, tôi sẽ làm bại lộ bản thân, tôi không muốn bị anh ấy biết tôi còn yêu anh ấy.
Thượng Dương: – …
Kim Húc vẻ mặt “cái quái gì thế”, bị Thượng Dương lặng lẽ lườm mình một cái, mới thu lại vẻ mặt không thích hợp về.
– Tôi vẫn luôn chú ý đến cuộc sống của anh ấy. – Tỉnh Hiên nói, – Toàn bộ đánh giá của anh ấy tôi đều xem, các trò chơi anh ấy đánh giá tôi đều chơi, tôi có rất nhiều tài khoản theo dõi hướng đi của anh ấy trên nhiều nền tảng khác nhau, giả làm fans nhắn tin cho anh ấy, gửi tin nhắn, trò chuyện với anh ấy. Anh ấy không thích ra ngoài, cũng không thích giao tiếp với người thật, chỉ tương tác với một vài người trong phòng làm việc ký hợp đồng, trong đó một người phụ trách thương vụ hợp đồng xã giao của anh ấy là…người quen của tôi.
Nói là “người quen”, đại để là tai mắt mà bị anh ta “mua chuộc”, báo cáo một vài động thái của bạn trai cũ với anh ta.
Thượng Dương nghe vậy, ý thức được rằng Tỉnh Hiên hẳn là biết tất cả những người mà người chết đã kết bạn ở Bắc Kinh và Quảng Châu, liền hỏi:
– Anh ta thật sự không có thù oán với người nào hay sao?
– Không có. Những gì tôi vừa nói đều là sự thật. – Tỉnh Hiên nói, – Anh ấy là một người rất dịu dàng, không thích giao tiếp với người khác, nhưng đối xử tốt với những người quen biết. Về điểm này tôi không nói dối. Tôi cũng hy vọng cảnh sát các anh có thể mau chóng bắt được hung thủ.
Thượng Dương nói:
– Vì sao hai người lại chia tay?
Tỉnh Hiên lặng thinh, Thượng Dương thấy thế nói:
– Có phải là vì bối cảnh gia đình, cậu…hoặc là người nhà của cậu không ưa xuất thân của anh ta?
– Không phải, tôi không để tâm về những cái này. – Tỉnh Hiên nói, – Anh ấy thì rất để ý, thường xuyên nói tôi là Thiên Long Nhân, nói tôi có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa. Có đôi lúc tôi làm điều gì đó không đúng hoặc nói điều gì đó không đúng, không quan tâm đến sự mẫn cảm về phương diện này của anh ấy, bệnh đa nghi của anh ấy liền bộc phát, cho rằng tôi khinh thường anh ấy. Nhưng anh ấy không cãi nhau với tôi, anh ấy chỉ không để ý tới tôi. Ban đầu một lần hai lần tôi nhẫn nhịn, cầu xin anh ấy chú ý đến tôi, về sau công ty sắp phải niêm yết trên Nasdaq, anh ấy bởi vì tôi nói sai một câu…Anh ấy lại bỏ mặc tôi, tôi cũng nóng nảy, nửa tháng, cả hai chúng tôi không ai nói chuyện với nhau. Về sau tôi lại nhường nhịn, tìm anh ấy muốn giảng hòa, anh ấy lại đề nghị chia tay.
Thượng Dương: – …
Kim Húc nói:
– Trong hơn một năm này, anh ta chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại kia thôi à?
– Đúng vậy. – Tỉnh Hiên nói, – Lúc ban đầu, tôi còn chờ mong anh ấy gọi cho tôi, chỉ cần anh ấy gọi điện, dù không nói gì, tôi cũng sẽ làm hòa với anh ấy. Về sau tôi không đợi được, tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới, dựa vào đâu, anh ấy dựa vào đâu mà để tôi khổ sở chờ đợi anh ấy như vậy…
Anh ta cúi đầu thấp xuống, nhưng không hề nghi ngờ, Kim Húc lẫn Thượng Dương đều nhìn ra anh ta đang khóc. Chỉ là không biết anh ta vì không chờ được người kia quay đầu mà khóc hay là vì bỏ lỡ tín hiệu cầu hòa duy nhất và cũng là cuối cùng kia mà khóc. Cái mà anh ta bỏ lỡ, rất có thể là cơ hội cầu sinh cuối cùng của đối phương. Nếu ngày hôm đó, anh ta nghe điện thoại, anh ta nghe ra được sự bất thường của đối phương, có lẽ có thể kịp thời gọi 120 mà tới cứu kịp thời…
Như vậy, người trẻ tuổi mà Thượng Dương chỉ có thể nhìn qua ảnh chụp còn có một cơ hội có thể sống sót.
Đồng nghiệp cảnh sát hình sự quay lại, lập biên bản chính thức cho Tỉnh Hiên, trước đó anh ta đã nói dối cảnh sát Quảng Châu, hơn một năm qua, anh ta đã nhìn trộm bạn trai cũ thông qua nhiều loại con đường khác nhau.
Nhưng đáng tiếc là, anh ta cũng rất mù mịt về chuyện bạn trai cũ bị hãm hại, người đàn ông đã chết này theo như lời anh ta nói, ngoài trong tình yêu với anh ta thường mẫn cảm và tự ti ra thì trong cuộc sống là một người tốt bụng, không thích ra ngoài, không thích hoạt động xã giao. Lúc sống và làm việc ở Bắc Kinh cũng không có thù oán gì với người khác, sau khi đến Quảng Châu thì cũng chỉ tiếp xúc tối thiểu nhưng cần thiết với một số người trong phòng làm việc đã ký hợp đồng. Cuộc sống hàng ngày của anh ta là ở nhà, chơi game, review game, review game và chơi game.
Mà cảnh sát Quảng Châu đã điều tra những người trong phòng làm việc, không có bất kỳ mối quan hệ nào khác ngoài hợp tác trong công việc với người chết, sự hợp tác, giao tiếp giữa người chết và mọi người luôn diễn ra suôn sẻ, vui vẻ, không có bất kỳ mâu thuẫn cá nhân hay tranh chấp về lợi ích nào cả.
Người chết từ trước đến nay có thói quen uống thuốc bồi bổ sức khỏe, bản thân quá giản dị, quá trạch, không thích vận động nhiều nên dựa vào những thứ này để tìm kiếm sự an ủi về mặt tâm lý. Lúc còn yêu đương và sống cùng Tỉnh Hiên anh ta đã dùng loại thuốc viên nang có chứa chất độc này, Tỉnh Hiên cũng từng thấy anh ta dùng, đó là nhãn hiệu thuốc chăm sóc sức khỏe mà anh ta ưa thích và thường xuyên mua lại.
– Tôi thật sự xin lỗi. – Tỉnh Hiên lại một lần nữa xin lỗi với Thượng Dương, cũng nói, – Tôi không hề lừa gạt cậu, tôi thật lòng nghĩ chúng ta phù hợp về mọi mặt, có thể thử ở bên nhau.
Anh ta quả thật cũng chưa từng nói mình thích Thượng Dương. Thượng Dương chưa từng động lòng với anh ta, nên đương nhiên rất rộng lượng về việc này, hơn nữa nghĩ người bạn học này đang đau khổ bì mất người yêu, có chút thương hại anh ta, nói:
– Tôi nghĩ là không phù hợp…Mong cậu…nén bi thương.
Tỉnh Hiên nói:
– Không biết tại sao nhưng hiện tại trong lòng tôi rất bình tĩnh, không có gợn sóng gì. Có lẽ tôi cũng không yêu anh ấy nhiều như vậy.
Nhưng Thượng Dương lại nhìn ra vẻ mặt của anh ta có chút không đúng, như là đau khổ quá độ, hỏi:
– Cậu tự lái xe tới à?
– Tài xế lái. – Tỉnh Hiên nói, – Tôi đi đây, các cậu cứ làm việc đi.
Thượng Dương nói:
– Được. Có việc gì cần giúp thì cứ tìm tôi.
– Ừ. – Tỉnh Hiên còn cười nhẹ với anh, nói, – Tôi phát hiện bạn trai cậu rất đẹp trai, nhưng mà quá tâm nhãn.
Thượng Dương nói:
– Cảm ơn cậu đã khen anh ấy. Đi về cẩn thận nhé.
Tỉnh Hiên bước xuống bậc thang suýt nữa bị vấp ngã, vội đứng vững lại, vẫy tay với Thượng Dương, ra ngoài, lên xe đi rồi.
Thượng Dương xoay người trở về, Kim Húc hai tay cắm túi quần đứng ở phía sau nhìn.
– Nhìn cái gì? – Thượng Dương trêu, – Còn bắt nạt bạn học của em chưa đủ hay sao? Cậu ta đúng là số nhọ mới gặp phải anh.
Kim Húc nói:
– Ồ, là thiên long nhân đấy, sao mà số đen được?
Thượng Dương: – …
Kim Húc nói:
– Cậu ta nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ quá, nói người chết là một người mẫn cảm, tự ti. Một người không thể trở thành người giỏi nhất trong ngành của mình nếu không có sự tự tin hoàn toàn. Anh không cho rằng anh ta là một người tự ti. Chỉ cần người bạn học này của em chịu thu lại chút ưu việt về mặt huyết thống, hai người sẽ không đi đến kết cục này.
Thượng Dương nói:
– Cũng không nhất định …ôi.
Kỳ thực Tỉnh Hiên vừa rồi nói, anh ta chỉ nói sai một câu đã dẫn tới chia tay, nhưng câu nói kia nhất định không phải là một câu vô tâm bình thường như anh ta miêu tả, mà đó phải là câu nói có tính sát thương rất lớn, chạm đến điểm mấu chốt của người bạn trai cũ, cho nên đối phương mới kiên quyết muốn chia tay, còn muốn đi luôn và tránh né anh ta.
– Nhưng mà cậu ta cũng không phải hung thủ. – Thượng Dương nói, – Không có manh mối, phải làm sao đây?
Kim Húc nói:
– Không biết.
– Sao anh lại không biết được? – Thượng Dương khoa trương, nửa thật nửa giả nói, – Người của Cục điều tra hình sự đều đang xem biểu hiện của anh, anh đừng có mà làm rớt dây xích đấy.
– Vâng, chủ nhiệm. – Kim Húc nói, – Anh có một cảm giác, hai vụ án này, hẳn là có mối liên quan tiềm ẩn gì đó.
Thượng Dương không biết có liên quan gì, nói:
– Em cũng có một cảm giác, nếu anh phá được vụ án này, trong vòng một năm có thể thăng chức lên làm chủ nhiệm.
Hết chương 59
Vì vẫn còn mối liên hệ giữa Tỉnh Hiên và vụ sát hại người giao hàng, vụ án kia đã được Cục Điều tra Hình sự tham gia điều tra, sau khi cảnh sát thủ đô nhận được yêu cầu hỗ trợ điều tra của công an Quảng Châu thì lập tức thông báo cho Cục điều tra Hình sự.
– Còn chưa rõ tại sao lại thế, nói là muốn giúp công an Quảng Châu thẩm vấn Tỉnh Hiên. – Kim Húc nhận được thông báo từ Cục Điều tra hình sự, đến văn phòng Thượng Dương, nói, – Bảo anh qua đó làm việc. Còn em thế nào? Về nhà chờ tin tức hay là ở lại làm thêm một lát?
Thượng Dương vốn dĩ chuẩn bị tan làm rồi, cho rằng Kim Húc hôm nay sẽ không có việc gì nữa, không ngờ rằng lại có sự việc đột ngột như vậy, anh nghĩ rồi nói:
– Anh chờ một lát để em gọi cho họ, nếu tiện thì em với anh cùng qua đó.
Anh với Tỉnh Hiên là bạn học cấp ba, hai vụ án này đều có liên quan đến người bạn này, bộ phận điều tra hình sự nhất định trong quá trình điều tra đã phát hiện ra mối quan hệ này giữa hai người, nếu như anh không đặt câu hỏi nào cả, về tình về lý đều rất khó để giải thích.
Kim Húc đi vào văn phòng anh chờ, nghe giọng điệu và nét mặt của anh, biết lãnh đạo bên đầu kia điện thoại đồng ý cho hai người họ qua đó. Anh vừa cúp điện thoại, Kim Húc đã không vui nói:
– Anh cho rằng bạn Tỉnh của em không chắc muốn gặp em vào thời điểm này đâu. Không cẩn thận dính líu đến chết người trước mặt em, sau này làm sao mà dám theo đuổi em nữa.
Thượng Dương cảnh cáo hắn:
– Bước ra khỏi cánh cửa này anh không được nhắc đến gì khác ngoài công việc. Lúc làm việc anh nghiêm túc cho em, đang điều tra vụ án đấy.
– Được, chủ nhiệm. – Kim Húc quanh năm suốt tháng điều tra vụ án không chút nào dao động, đáp lại có lệ, cầm áo khoác cho chủ nhiệm, đi theo chủ nhiệm cùng ra ngoài.
Hai người ở tầng dưới gặp các đồng nghiệp cảnh sát hình sự. Nhóm cảnh sát hình sự đã liên hệ Tỉnh Hiên, Tỉnh Hiên bày tỏ phối hợp với cảnh sát vô điều kiện, hai bên hẹn gặp nhau tại cục công an thành phố, cảnh sát đã trao đổi trực tiếp với anh ta, hiện Tỉnh Hiên đang trên đường tới.
Vì thế đoàn người ra ngoài cùng đi đến văn phòng thành phố.
Viên cảnh sát hình sự đi cùng họ đã miêu tả lại tình hình ở Quảng Châu cho hai người, trọng điểm là giới thiệu với Thượng Dương:
– Người chết này vừa tròn ba mươi tuổi sau Tết Nguyên đán, làm nghề tự do, là chủ UP đánh giá trò chơi trên một trang web nào đó. Mấy năm trước từng lọt vào top 100 người…
Thượng Dương giật cả mình;
– Là người này cơ á?
Chủ UP này rất có danh tiếng, mấy năm trước có một khoảng thời gian Thượng Dương rất mê chơi game, từng xem sản phẩm video của UP này. Đối phương trong ấn tượng của anh không phải là người nói nhiều lòe thiên hạ, mà là một người có kỹ thuật cứng rắn, kinh nghiệm chơi game phong phú và trình độ chiến lược cực cao, còn thường trích dẫn từ các nguồn khác trong bài đánh giá của mình, từ ngữ và cách diễn đạt có thể nghe ra là một người đam mê trò chơi có tố chất chuyên nghiệp, chưa từng lộ người thật ra trước ống kính. Thượng Dương không ngờ đối phương còn trẻ như thế, càng không ngờ lúc nghe được ID người ta lại là vào thời điểm này.
– Điều kiện kinh tế của anh ta rất tốt. – Cảnh sát hình sự nói, – Bố mẹ anh ta không thích anh ta thích đàn ông, đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta nhiều năm rồi. Anh ta độc thân, có mua một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố Quảng Châu và sống một mình.
Người này là một người mê công nghệ, mê game, hiếm khi ra ngoài, vì công việc kinh doanh đã ký hợp đồng với một phòng làm việc, phòng làm việc giúp anh ta đàm phán. Công việc đánh giá game phải tiếp xúc với những người trong ngành, nhưng nó có thể được hoàn thành thông qua mạng, không cần gặp mặt trực tiếp. Ở trong đời sống hiện thực, người chết hầu như không có mối quan hệ xã hội nào.
Anh ta thuê một người giúp việc dọn dẹp nhà mỗi tuần một lần. Sáng nay người giúp việc tới nhà, cho rằng giống như mọi ngày thường không cần phải giao tiếp chính diện với chủ nhà, ai ngờ vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi lạ, còn tưởng rằng chủ nhà đi vắng, đồ ăn cũng chưa được dọn dẹp gây ra. Kết quả đi vào phát hiện ra thi thể của chủ nhà, mùi lạ kia là mùi hôi thối bốc ra từ xác chết. Người giúp việc hoảng sợ tột độ, vội vàng báo cảnh sát.
Bác sĩ pháp y xác định nạn nhân chết do ngộ độc mãn tính, cảnh sát tìm thấy nửa lọ thuốc y tế dạng viên nang tại nơi ở của anh ta, sau khi xét nghiệm xác nhận trong viên nang có chứa chất độc hóa học, với liều lượng chứa trong viên nang, sử dụng lâu dài có thể gây tổn thương nội tạng và cuối cùng là tàn tật hoặc thậm chí tử vong. Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của người chết là do rượu làm tăng cường phản ứng độc sau khi uống rượu, gây suy gan cấp tính và các cơ quan khác cũng bị suy ở các mức độ khác nhau.
Cảnh sát đã hỏi đến phòng làm việc phụ trách công việc của người chết, nhân viên liên hệ với người chết cho biết người chết dạo gần đây thường cảm thấy rất mệt mỏi, cơ thể khó chịu. Quan hệ công chúng cho rằng anh ta chỉ là triệu chứng chung của nhóm UP, bởi làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, công việc mệt nhọc dẫn đến sức khỏe giảm sút, kiến nghị anh ta đến bệnh viện kiểm tra, người chết dự tính hoàn thành việc đánh giá trước mắt xong thì sẽ đi, không ngờ người lại chết như thế.
Thuốc y tế mà người chết uống là sản phẩm của một nhà máy sản xuất chính quy, cảnh sát cũng đã liên hệ với nhà sản xuất và người bán, đồng thời tiến hành lấy mẫu thuốc cùng lô với lọ tại nhà người chết, đều không phát hiện có chứa chất độc nào. Cho nên có thể đưa ra kết luận, lọ thuốc của người chết đã bị động tay động chân, cũng tức là nói, người chết rất có khả năng cao là bị đầu độc với mục đích mưu sát, mới không may mà chết.
– Đã loại trừ khả năng người chết tự sát chưa? – Kim Húc nghe đến đó thì lên tiếng, – Chủ UP, xu hướng giới tính, sống một mình một thời gian dài, không có quan hệ xã hội… Khi những yếu tố này kết hợp lại, xác suất bị trầm cảm là rất lớn.
Đồng nghiệp nói:
– Anh ta không có biểu lộ khuynh hướng tự sát, ở nhà nhưng công việc vẫn luôn tích cực. Cảnh sát Quảng Châu còn điều tra ra được, vào ngày chết, anh ta vừa mới đặt mua một trò chơi mới, nói với PR rằng anh ta muốn chơi trò chơi này tiện thể làm đánh giá. Nếu không muốn sống nữa thì sẽ không làm ra mấy việc này.
– Rất có lý. – Thượng Dương nói, – Cảnh sát Quang Châu đã liên hệ với bạn trai cũ của người chết chưa? Cuộc gọi của người chết cho anh ta có khả nghi không?
Hạ độc dược mãn tính để giết người, dù người chết có may mắn giữ được tính mạng thì cũng sẽ bị tàn tật và đau đớn, phải chịu sự tra tấn lâu dài về thể xác và tinh thần. Thượng Dương không cho rằng Tỉnh Hiên có thể làm ra hành vi tàn độc này.
Cũng may cảnh sát hình sự nói:
– Từ trước mắt cho thấy người bạn này của chủ nhiệm Thượng không có hiềm nghi gì. Anh ta với người chết đã chia tay được hơn một năm, không có liên hệ, người chết trước lúc chết gọi điện thoại cho anh ta, mà vì sao gọi cho anh ta, chỉ có người chết mới biết, nhưng Tỉnh Hiên lúc đó đang họp, không nhận được, về sau thấy là số lạ thì cũng bỏ qua không gọi lại.
Thượng Dương nghi hoặc:
– Cảnh sát Quảng Châu đã điều tra làm rõ rồi, vậy còn nhờ chúng tôi gặp cậu ta để làm gì?
– Cảnh sát Quảng Châu muốn chúng ta thông qua Tỉnh Hiên để điều tra xem người chết có từng kết thù hận với người nào hay không. – Cảnh sát hình sự nói.
Nghe nói người chết tuy trạch nhưng tính cách không tồi, đối nhân xử thế đều tốt, cũng không có tranh chấp gì giữa nhóm UP, cũng chỉ chuyên tâm làm đánh giá trò chơi. Thời điểm anh ta và Tỉnh Hiên còn yêu nhau, từng ở Bắc Kinh hai năm, về sau hai người chia tay, anh ta mới chuyển về sinh sống và làm việc ở Quảng Châu. Trở về cũng chỉ được một năm, ở Quảng Châu cũng không có bạn bè mới, cũng rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng có trò chuyện trên WeChat, những người trong vòng bạn bè vẫn là bạn cũ của anh ta ở Bắc Kinh.
Kim Húc đã hiểu, nói:
– Cho nên có mâu thuẫn với anh ta, người muốn hại chết anh ta cũng có thể là ân oán từng có ở Bắc Kinh mà thôi.
– Đúng vậy, chính là ý này. – Cảnh sát hình sự lịch sự nhìn sang Thượng Dương, nói, – Đúng lúc có chủ nhiệm Thượng ở đây, lát nữa lúc gặp mặt hỏi chuyện Tỉnh Hiên, có vấn đề riêng tư chúng tôi không tiện hỏi, làm phiền chủ nhiệm Thượng hỗ trợ, dù sao thì hai người cũng là bạn học với nhau.
Nghe như là đang nói, Tỉnh Hiên và người chết là đồng tính, vấn đề quá riêng tư, lúc họ hỏi ra sẽ có chút mạo phạm đối phương. Trên thực tế bên trong còn có ý tứ là, Tỉnh Hiên thân phận đặc biệt, người nào cũng biết cả, hơn nữa người ta cũng không có hiềm nghi gây án, chỉ là tới hỗ trợ điều tra, cảnh sát cũng không thể hỏi những vấn đề quá đáng.
Khi Tỉnh Hiên bị thẩm vấn về vụ sát hại người giao hàng cũng chưa từng đề cập tới xu hướng giới tính của mình, nhưng những cảnh sát hình sự này đã biết người đàn ông này là đồng tính, chẳng qua là họ giả vờ không biết mà thôi.
Kim Húc cười một tiếng, môi động đậy muốn nói, Thượng Dương đã ý thức được người này lại không nhịn được muốn nói mấy câu khó nghe đây, tám phần là chế nhạo người ta không dám đắc tội “Triệu công tử”. Anh lập tức giành nói trước để chặn họng Kim Húc, nói với đồng nghiệp:
– Đương nhiên không thành vấn đề, mọi người đều là vì công việc cả, tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Vào trong tòa nhà văn phòng thành phố, đồng nghiệp muốn gặp người của thị cục để sắp xếp công việc trước, Kim Húc và Thượng Dương lấy lý do đi toilet, đơn độc trò chuyện mấy câu.
– Anh đừng có mà châm chọc ai đấy. – Thượng Dương nói, – Tật xấu này của anh có sửa được không hả? Những người khác cũng đang chăm chỉ giải quyết vụ án, ai có thể hoàn hảo được cơ chứ?
Kim Húc chắp tay sau lưng, dáng vẻ học sinh tiểu học bị phê bình:
– Biết rồi.
Thượng Dương nói:
– Lát nữa Tỉnh Hiên tới, anh cũng không được châm chọc cậu ta. Cậu ta không phải nghi phạm mà là công dân tuân thủ pháp luật tới phối hợp điều tra.
– Có công dân tuân thủ pháp luật nào mà liên tiếp bị cuốn vào vụ án mạng không? – Kim Húc nói.
– Không được tranh luận. – Thượng Dương bị câu nhắc này của hắn, trong lòng cũng lộp bộp, quá là trùng hợp đi, nhưng anh vẫn nói, – Nói bằng chứng cứ, không được phỏng đoán chủ quan.
– Vâng, lãnh đạo nói rất đúng. – Lúc này không có người nào cả, Kim Húc mới đưa ra vấn đề nghi vấn của mình, – Chủ UP kiếm được tiền lắm à? Trẻ như thế mà đã mua được căn hộ ở Quảng Châu rồi.
Thượng Dương giải thích:
– Nghề nào cũng có người giỏi, người chết là người giỏi trong nghề đó.
– Điều kiện tốt như vậy mà không xứng được bạn Tỉnh mang về nhà gặp phụ huynh nhỉ. – Kim Húc nói, – Cậu ta rất kén chọn, là muốn người môn đăng hộ đối, ví dụ như con cháu công an thế gia gì đó, phó trưởng phòng viện nghiên cứu của bộ công an gì đó chẳng hạn. Hài..
Thượng Dương: -…
– Cũng không nhất định là xứng hay không xứng. – Thượng Dương cố gắng nói nghiêm túc, – Chia tay thì có rất nhiều nguyên nhân.
Kim Húc lại nói:
– Nhưng bạn Tỉnh của em lại rất coi trọng đời kế tiếp, coi trọng bối cảnh gia đình, chia tay với người cũ tám phần là bởi vì cái này.
Thượng Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng rất có lý, nhưng vẫn nói:
– Em cảm thấy Tỉnh Hiên chắc hẳn không liên quan đến vụ án, việc hạ độc này quá tàn độc…Em không phải nói người ta tốt bao nhiêu, chỉ cảm thấy cậu ta không làm việc này.
– Anh cũng cho rằng không liên quan đến cậu ta. – Kim Húc nghe ra Thượng Dương bổ sung thêm, cười nhìn anh, như thể rất rộng lượng nói, – Em nói người ta tốt cũng không sao, anh không ghen đâu. Người ta có tốt đến mấy em cũng không yêu đương với cậu ta.
Thượng Dương nói:
– Thế thì người ta đúng là tốt, cũng đẹp trai, kiến thức rộng, quan trọng nhất là mua được nhà.
Kim Húc: – …
Thượng Dương nhại giọng điệu của hắn, nói:
– Anh – không – ghen – đâu.
Sau đó, Tỉnh Hiên tới, dáng vẻ tiều tụy, mất hẳn phong thái trước đó. Anh ta nhìn thấy Thượng Dương cũng ở đó thì ngây ra, kế đó mới gật đầu với anh để chào hỏi. Thượng Dương lại không biết nên nói gì với anh ta.
Các đồng nghiệp của Cục Điều tra Hình sự trò chuyện với anh ta vài câu trước, đại ý là vẫn quay quanh cuộc điện thoại cuối cùng mà người chết đã gọi cho anh ta.
– Anh ấy đổi số, tôi không biết là anh ấy. – Tỉnh Hiên hít sâu vài hơi, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ nói, – Tôi nghe cảnh sát phá án Quảng Châu nói anh ấy lúc đó uống quá nhiều rượu, có thể là…Tôi đoán tâm tình anh ấy không tốt, muốn tìm tôi trò chuyện.
Bác sĩ pháp y kết luận người chết bị nhiễm độc mãn tính, đột nhiên uống một lượng lớn đồ uống có cồn, càng làm tăng thêm chất độc, suy nội tạng cấp tính và rượu khiến anh ta mất khả năng vận động hoặc khả năng phán đoán, không thể tự cứu mình hoặc kêu cứu, ngược lại đi lên giường đi ngủ, rất có thể còn nghĩ mình chỉ tạm thời không thoải mái, chỉ cần ngủ một giấc, nghỉ ngơi tốt là được.
Cảnh sát hình sự hỏi chuyện và Kim Húc đều nhìn Tỉnh Hiên, quan sát phản ứng của anh ta.
Thượng Dương mở hồ sơ vừa mới lấy tới ra xem, đập vào mắt là ảnh CMND của một người đàn ông trẻ tuổi, dung mạo ưa nhìn, ngoại hình và khí chất rất tươi tắn, giống như một sinh viên đang đi học.
– Anh ấy là một người rất ôn hòa. – Tỉnh Hiên cụp mắt xuống, nói, – Cũng không có thù oán với ai cả, đối xử với mọi người đều tốt, tôi không rõ vì sao có người lại muốn hại anh ấy?
Cảnh sát hình sự nhìn Kim Húc, Kim Húc hơi đổ người về phía trước, nói:
– Anh nói anh ta tốt như vậy, chia tay được một năm, anh ta uống say còn muốn gọi điện cho anh, tình cảm của hai người hẳn là rất tốt, thế vì sao lại chia tay?
Tỉnh Hiên nhìn hắn, rồi lại nhìn Thượng Dương đang cúi đầu xem hồ sơ, mới nói:
– Cãi nhau, rồi chia tay.
– Là bởi vì không môn đăng hộ đối à? – Kim Húc nói, – Nhà anh ta ở thành thị nhỏ, bố mẹ đều là công nhân bình thường, kiếm được nhiều tiền nhưng thậm chí còn không có việc làm ổn định.
Tỉnh Hiên bình tĩnh nhìn hắn, rồi sau đó nói:
– Tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi của anh.
Kim Húc nói:
– Đương nhiên rồi, tôi chỉ tiện hỏi thôi. Lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào?
– Một năm trước, – Tỉnh Hiên nói, – Trước khi anh ấy chuyển về Quảng Châu thì tìm tôi cùng nhau ăn bữa cơm.
Kim Húc chỉ cười với anh ta, nói:
– Chỉ ăn cơm thôi à?
Thương Dương vốn dĩ đang đọc thông tin, nghe hắn hỏi chuyện, lúc này cũng nghe ra được ý tùy tiện mà hắn cố tình để lộ ra, tình cũ chia tay gặp nhau, cũng chỉ ăn bữa cơm thôi sao? Chẳng lẽ không có hành động thân thiết nào khác?
Cảnh sát hình sự đứng bên dĩ nhiên cũng nghe ra được nhưng không hề ngăn cản.
Sắc mặt Tỉnh Hiên khó coi, không trả lời vấn đề, anh ta cho rằng cảnh sát nhỏ trước mặt đang cố ý làm khó mình.
– Được rồi, chúng tôi biết rồi. – Cảnh sát nhỏ lại hỏi, – Vậy sau khi anh ta trở về Quảng Châu thì hai người có liên lạc nữa không?
Tỉnh Hiên nói:
– Không.
Kim Húc nói:
– Trong hơn một năm này anh vẫn luôn độc thân à?
Tỉnh Hiên nói:
– Chuyện này liên quan gì đến anh?
Kim Húc khẽ nâng hai tay lên làm động tác đầu hàng, khiến cho lửa giận của Tỉnh Hiên thoáng hạ xuống, sau đó Kim Húc lại hỏi:
– Anh ta quay về Quảng Châu rồi, có bạn trai mới không? Hoặc là có bạn tình gì không?
Thượng Dương ái ngại thay cho Tỉnh Hiên, anh quả thực cũng chịu không nổi Kim Húc, quá mạo phạm người ta rồi…cứ tiếp tục hỏi như thế nữa, anh thật sự lo lắng ngày mai Cục Điều tra hình sự sẽ đá Kim Húc “ hữu danh vô thực” quay về viện nghiên cứu mất.
Tỉnh Hiên cũng thật sự không chịu nổi, cả giận nói:
– Không có! Đương nhiên không có! Anh có thể tôn trọng người chết không? Có thể tôn trọng tôi hay không?
Kim Húc lại thu lại vẻ mặt không tôn trọng vừa rồi kia, nghiêm túc hỏi:
– Làm sao anh biết là anh ta không có? Các anh không phải là không liên lạc với nhau hay sao?
Tỉnh Hiên ngẩn ra.
Thượng Dương và cảnh sát hình sự đứng bên cạnh cũng sửng sốt một chút.
Kim Húc nói:
– Anh ta đổi số điện thoại anh đều không biết, nhưng anh lại biết anh ta không có bạn trai, không có tình nhân.
Tỉnh Hiên: – …
Kim Húc nghiêm giọng nói:
– Anh ta hiện tại đã chết, sau khi chết vài ngày không ai không biết không ai quan tâm. Lúc bị người ta phát hiện ra thì thi thể đã bốc mùi hôi thối, trên người còn có giòi bọ…
Thượng Dương nhớ lại ảnh chụp khuôn mặt sạch sẽ trẻ tung của người chết, trong lòng rất khó chịu.
– Anh đừng nói nữa. – Tỉnh Hiên cả người run lên, hiển nhiên là sụp đổ, khuôn mặt dữ tợn nhìn Kim Húc.
– Anh ta đã bị người ta mưu sát. – Kim Húc nói, – Tỉnh Hiên, anh không muốn bắt được hung thủ hay sao? Anh hy vọng anh ta chết mà không minh bạch hay sao?
Tỉnh Hiên yên lặng hồi lâu, cảm xúc dường như đã bình ổn lại, nhưng giây tiếp theo, anh ta lại thừa nhận mình nói dối, – Ngày đó anh ấy gọi điện tới, tôi biết là anh ấy, tôi cố ý không nghe.
Kim Húc dựa lưng vào ghế, nhìn Thượng Dương, ra hiệu cho anh tiếp tục hỏi, phần xảo quyệt và đấu tâm nhãn đã kết thúc. Đồng nghiệp cảnh sát hình sự mừng rỡ vì mình không phải làm việc, càng không phải đắc tội với Tỉnh đại công tử, hơn nữa biết kế tiếp sẽ có đề tài không thích hợp mình dự nghe, vì thế đứng lên, giả bộ như muốn đi lấy thứ gì đó, rời khỏi căn phòng này, đi ra ngoài.
– … – Thượng Dương khép tập hồ sơ lại, nhìn Tỉnh Hiên, nói:
– Có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu lại không nhận điện thoại của anh ta không?
Tỉnh Hiên nói:
– Tôi…
Anh ta ngước lên nhìn Thượng Dương, tạm dừng hồi lâu, mới nói:
– Tôi xin lỗi.
Thượng Dương đã hiểu vì sao anh ta xin lỗi, nói:
– Không sao cả, tôi không có tổn thất gì.
Tỉnh Hiên cười nhẹ với anh, rơi nước mắt, lại cúi xuống, nói:
– Tôi không nhận điện thoại của anh ấy, là bởi vì tôi không dám. Nếu nhận điện thoại của anh ấy, nghe được giọng nói của anh ấy, tôi sẽ làm bại lộ bản thân, tôi không muốn bị anh ấy biết tôi còn yêu anh ấy.
Thượng Dương: – …
Kim Húc vẻ mặt “cái quái gì thế”, bị Thượng Dương lặng lẽ lườm mình một cái, mới thu lại vẻ mặt không thích hợp về.
– Tôi vẫn luôn chú ý đến cuộc sống của anh ấy. – Tỉnh Hiên nói, – Toàn bộ đánh giá của anh ấy tôi đều xem, các trò chơi anh ấy đánh giá tôi đều chơi, tôi có rất nhiều tài khoản theo dõi hướng đi của anh ấy trên nhiều nền tảng khác nhau, giả làm fans nhắn tin cho anh ấy, gửi tin nhắn, trò chuyện với anh ấy. Anh ấy không thích ra ngoài, cũng không thích giao tiếp với người thật, chỉ tương tác với một vài người trong phòng làm việc ký hợp đồng, trong đó một người phụ trách thương vụ hợp đồng xã giao của anh ấy là…người quen của tôi.
Nói là “người quen”, đại để là tai mắt mà bị anh ta “mua chuộc”, báo cáo một vài động thái của bạn trai cũ với anh ta.
Thượng Dương nghe vậy, ý thức được rằng Tỉnh Hiên hẳn là biết tất cả những người mà người chết đã kết bạn ở Bắc Kinh và Quảng Châu, liền hỏi:
– Anh ta thật sự không có thù oán với người nào hay sao?
– Không có. Những gì tôi vừa nói đều là sự thật. – Tỉnh Hiên nói, – Anh ấy là một người rất dịu dàng, không thích giao tiếp với người khác, nhưng đối xử tốt với những người quen biết. Về điểm này tôi không nói dối. Tôi cũng hy vọng cảnh sát các anh có thể mau chóng bắt được hung thủ.
Thượng Dương nói:
– Vì sao hai người lại chia tay?
Tỉnh Hiên lặng thinh, Thượng Dương thấy thế nói:
– Có phải là vì bối cảnh gia đình, cậu…hoặc là người nhà của cậu không ưa xuất thân của anh ta?
– Không phải, tôi không để tâm về những cái này. – Tỉnh Hiên nói, – Anh ấy thì rất để ý, thường xuyên nói tôi là Thiên Long Nhân, nói tôi có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa. Có đôi lúc tôi làm điều gì đó không đúng hoặc nói điều gì đó không đúng, không quan tâm đến sự mẫn cảm về phương diện này của anh ấy, bệnh đa nghi của anh ấy liền bộc phát, cho rằng tôi khinh thường anh ấy. Nhưng anh ấy không cãi nhau với tôi, anh ấy chỉ không để ý tới tôi. Ban đầu một lần hai lần tôi nhẫn nhịn, cầu xin anh ấy chú ý đến tôi, về sau công ty sắp phải niêm yết trên Nasdaq, anh ấy bởi vì tôi nói sai một câu…Anh ấy lại bỏ mặc tôi, tôi cũng nóng nảy, nửa tháng, cả hai chúng tôi không ai nói chuyện với nhau. Về sau tôi lại nhường nhịn, tìm anh ấy muốn giảng hòa, anh ấy lại đề nghị chia tay.
Thượng Dương: – …
Kim Húc nói:
– Trong hơn một năm này, anh ta chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại kia thôi à?
– Đúng vậy. – Tỉnh Hiên nói, – Lúc ban đầu, tôi còn chờ mong anh ấy gọi cho tôi, chỉ cần anh ấy gọi điện, dù không nói gì, tôi cũng sẽ làm hòa với anh ấy. Về sau tôi không đợi được, tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới, dựa vào đâu, anh ấy dựa vào đâu mà để tôi khổ sở chờ đợi anh ấy như vậy…
Anh ta cúi đầu thấp xuống, nhưng không hề nghi ngờ, Kim Húc lẫn Thượng Dương đều nhìn ra anh ta đang khóc. Chỉ là không biết anh ta vì không chờ được người kia quay đầu mà khóc hay là vì bỏ lỡ tín hiệu cầu hòa duy nhất và cũng là cuối cùng kia mà khóc. Cái mà anh ta bỏ lỡ, rất có thể là cơ hội cầu sinh cuối cùng của đối phương. Nếu ngày hôm đó, anh ta nghe điện thoại, anh ta nghe ra được sự bất thường của đối phương, có lẽ có thể kịp thời gọi 120 mà tới cứu kịp thời…
Như vậy, người trẻ tuổi mà Thượng Dương chỉ có thể nhìn qua ảnh chụp còn có một cơ hội có thể sống sót.
Đồng nghiệp cảnh sát hình sự quay lại, lập biên bản chính thức cho Tỉnh Hiên, trước đó anh ta đã nói dối cảnh sát Quảng Châu, hơn một năm qua, anh ta đã nhìn trộm bạn trai cũ thông qua nhiều loại con đường khác nhau.
Nhưng đáng tiếc là, anh ta cũng rất mù mịt về chuyện bạn trai cũ bị hãm hại, người đàn ông đã chết này theo như lời anh ta nói, ngoài trong tình yêu với anh ta thường mẫn cảm và tự ti ra thì trong cuộc sống là một người tốt bụng, không thích ra ngoài, không thích hoạt động xã giao. Lúc sống và làm việc ở Bắc Kinh cũng không có thù oán gì với người khác, sau khi đến Quảng Châu thì cũng chỉ tiếp xúc tối thiểu nhưng cần thiết với một số người trong phòng làm việc đã ký hợp đồng. Cuộc sống hàng ngày của anh ta là ở nhà, chơi game, review game, review game và chơi game.
Mà cảnh sát Quảng Châu đã điều tra những người trong phòng làm việc, không có bất kỳ mối quan hệ nào khác ngoài hợp tác trong công việc với người chết, sự hợp tác, giao tiếp giữa người chết và mọi người luôn diễn ra suôn sẻ, vui vẻ, không có bất kỳ mâu thuẫn cá nhân hay tranh chấp về lợi ích nào cả.
Người chết từ trước đến nay có thói quen uống thuốc bồi bổ sức khỏe, bản thân quá giản dị, quá trạch, không thích vận động nhiều nên dựa vào những thứ này để tìm kiếm sự an ủi về mặt tâm lý. Lúc còn yêu đương và sống cùng Tỉnh Hiên anh ta đã dùng loại thuốc viên nang có chứa chất độc này, Tỉnh Hiên cũng từng thấy anh ta dùng, đó là nhãn hiệu thuốc chăm sóc sức khỏe mà anh ta ưa thích và thường xuyên mua lại.
– Tôi thật sự xin lỗi. – Tỉnh Hiên lại một lần nữa xin lỗi với Thượng Dương, cũng nói, – Tôi không hề lừa gạt cậu, tôi thật lòng nghĩ chúng ta phù hợp về mọi mặt, có thể thử ở bên nhau.
Anh ta quả thật cũng chưa từng nói mình thích Thượng Dương. Thượng Dương chưa từng động lòng với anh ta, nên đương nhiên rất rộng lượng về việc này, hơn nữa nghĩ người bạn học này đang đau khổ bì mất người yêu, có chút thương hại anh ta, nói:
– Tôi nghĩ là không phù hợp…Mong cậu…nén bi thương.
Tỉnh Hiên nói:
– Không biết tại sao nhưng hiện tại trong lòng tôi rất bình tĩnh, không có gợn sóng gì. Có lẽ tôi cũng không yêu anh ấy nhiều như vậy.
Nhưng Thượng Dương lại nhìn ra vẻ mặt của anh ta có chút không đúng, như là đau khổ quá độ, hỏi:
– Cậu tự lái xe tới à?
– Tài xế lái. – Tỉnh Hiên nói, – Tôi đi đây, các cậu cứ làm việc đi.
Thượng Dương nói:
– Được. Có việc gì cần giúp thì cứ tìm tôi.
– Ừ. – Tỉnh Hiên còn cười nhẹ với anh, nói, – Tôi phát hiện bạn trai cậu rất đẹp trai, nhưng mà quá tâm nhãn.
Thượng Dương nói:
– Cảm ơn cậu đã khen anh ấy. Đi về cẩn thận nhé.
Tỉnh Hiên bước xuống bậc thang suýt nữa bị vấp ngã, vội đứng vững lại, vẫy tay với Thượng Dương, ra ngoài, lên xe đi rồi.
Thượng Dương xoay người trở về, Kim Húc hai tay cắm túi quần đứng ở phía sau nhìn.
– Nhìn cái gì? – Thượng Dương trêu, – Còn bắt nạt bạn học của em chưa đủ hay sao? Cậu ta đúng là số nhọ mới gặp phải anh.
Kim Húc nói:
– Ồ, là thiên long nhân đấy, sao mà số đen được?
Thượng Dương: – …
Kim Húc nói:
– Cậu ta nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ quá, nói người chết là một người mẫn cảm, tự ti. Một người không thể trở thành người giỏi nhất trong ngành của mình nếu không có sự tự tin hoàn toàn. Anh không cho rằng anh ta là một người tự ti. Chỉ cần người bạn học này của em chịu thu lại chút ưu việt về mặt huyết thống, hai người sẽ không đi đến kết cục này.
Thượng Dương nói:
– Cũng không nhất định …ôi.
Kỳ thực Tỉnh Hiên vừa rồi nói, anh ta chỉ nói sai một câu đã dẫn tới chia tay, nhưng câu nói kia nhất định không phải là một câu vô tâm bình thường như anh ta miêu tả, mà đó phải là câu nói có tính sát thương rất lớn, chạm đến điểm mấu chốt của người bạn trai cũ, cho nên đối phương mới kiên quyết muốn chia tay, còn muốn đi luôn và tránh né anh ta.
– Nhưng mà cậu ta cũng không phải hung thủ. – Thượng Dương nói, – Không có manh mối, phải làm sao đây?
Kim Húc nói:
– Không biết.
– Sao anh lại không biết được? – Thượng Dương khoa trương, nửa thật nửa giả nói, – Người của Cục điều tra hình sự đều đang xem biểu hiện của anh, anh đừng có mà làm rớt dây xích đấy.
– Vâng, chủ nhiệm. – Kim Húc nói, – Anh có một cảm giác, hai vụ án này, hẳn là có mối liên quan tiềm ẩn gì đó.
Thượng Dương không biết có liên quan gì, nói:
– Em cũng có một cảm giác, nếu anh phá được vụ án này, trong vòng một năm có thể thăng chức lên làm chủ nhiệm.
Hết chương 59