Chương 9
Dòm dòm thấy sắc mặt Thượng Dương không tốt, Cổ Phi lập tức hòa giải, nói:
– Đúng vậy, đội trưởng Kim đừng học thói xấu của tôi, có phát hiện gì thì mau nói cho cố vấn Thượng và chúng tôi biết đi.
– Trâu Văn Nguyên rất có khả năng không phải hung thủ. – Kim Húc nói.
Ba người có mặt ở đây cũng không hề thấy quá bất ngờ, chỉ cảm thấy khá kỳ lạ, đều chờ Kim Húc nói tiếp.
Kim Húc nhấp vào để xem một vài ảnh chụp màn hình của màn hình giám sát mà hắn đang xem vừa rồi, nói:
– Chiếc xe này chạy quá tốc độ không phải một chút, người chết đi đường tỉnh lộ với tốc độ cao, tốc độ của chiếc xe đã đạt tới một trăm.
Chu Ngọc nói:
– Bộ phận quản lý giao thông nói khi sự cố xảy ra tốc độ của xe là một trăm hai.
– Từ phương hướng của đạn chì cho thấy được hung thủ nổ súng ở trên sườn núi bên phải. – Kim Húc nói, – Báo cáo hiện trường cũng không nói đến phát hiện đầu đạn khác ở hiện trường, cho thấy rằng hung thủ bắn một phát là trúng kính chắn gió. Bắn một mục tiêu đang di chuyển tốc độ cao từ bên sườn và một phát trúng luôn, năng lực này dù là tôi cũng không làm được.
Cổ Phi gật đầu tán thành, ý tứ là cũng quá khả năng đối với mình.
Kim Húc nhìn sang Thượng Dương. Thượng Dương hãy còn đang xấu hổ vì quan hệ với người yêu bị bại lộ nên không mấy chú ý đến.
– Cố vấn Thượng là tay thiện xạ cơ à? – Cổ Phi tuổi tác xấp xỉ hai người nhưng lại tốt nghiệp học viện cảnh sát của tỉnh nên cũng không biết được kỹ năng bắn súng của Thượng Dương rất nổi danh ở trong giới sinh viên ngành công an.
– Cũng tàm tạm thôi. – Thượng Dương hiếm khi có cơ hội thể hiện kỹ năng của mình trước mặt nhóm cảnh sát hình sự, khi được hỏi về điểm mạnh của mình, lưng anh hơi thẳng lên.
– Em ấy khiêm tốn đó. Lúc đi học, điểm bắn súng của em ấy vượt xa tôi. – Giọng điệu Kim Húc có vẻ là ghen tị nhưng lại bộc lộ sự khen ngợi thân mật ở trong đó.
Thượng Dương ngay lần đầu tiên gặp mặt Chu Ngọc đã bị một vố xấu hổ rồi, giờ lại bị bạn trai khoe ân ái càng ngượng ngùng, không nhận lời khen của hắn mà hỏi Chu Ngọc:
– Khoảng cách giữa điểm bắn súng và chiếc xe xảy ra sự cố là bao xa?
Chu Ngọc nén cười đáp lại anh:
– Bộ phận kỹ thuật còn chưa tìm được điểm bắn súng chính xác, chỉ đưa ra phạm vi đại khái là khoảng cách giữa điểm bắn súng và chiếc xe xảy ra sự cố khoảng 40-60 mét.
Ở đây mấy người đều là trong nghề, không cần giải thích rõ ràng họ đều hiểu được để chứng mình việc này khó khăn đến mức nào.
Do đất nước kiểm soát súng nghiêm ngặt, những người dân thường tuân thủ luật pháp đừng nói là chạm vào súng, dù là cơ hội nhìn thấy súng thật cũng không hề có. Nhận thức và sự hiểu biết của quần chúng đối với súng ống chủ yếu ở trên phim ảnh hoặc trong biểu diễn nghệ thuật, phần lớn phim ảnh vì theo đuổi hiệu ứng kịch tính mà hầu hết các bộ phim truyền hình và điện ảnh đều tương đối phóng đại đối với bắn súng, chưa kể nó hoàn toàn xa rời thực tế, nó thực sự không liên quan gì đến thực tế.
Điều này đã khiến nhiều người có cách hiểu không thực tế về việc bắn súng, khi các bản tin thời sự thực tế chiếu đến cảnh sát vũ trang đang truy bắt tội phạm, lúc va chạm với thế lực đen tối nhưng lại bắn trượt, tình huống bắn không trúng này làm cho quần chúng nhân dân sẽ thấy vừa sợ vừa không tin nổi, quân đội và cảnh sát đều vô dụng thế này hay sao? Trong phim ảnh không hề diễn như thế mà đúng không?
Lại ví dụ như kẻ phạm tội khi chạy trốn, quần chúng nhân dân sẽ hô hào, bắn chân nó đi! Vì sao không bắn? Vì hầu như bắn không trúng?
Trên thực tế không thể bắn trúng, rất khó bắn trúng, bắn súng trong thực tế hoàn toàn khác với bắn súng trong phim ảnh người nào cũng là tay thiện xạ, nó tương tự như cuộc kháng chiến đẫm máu thực sự chứ không phải là những con quỷ bị xé xác một cách đơn giản như trong phim truyền hình.
Ở khoảng cách từ 40 đến 60 mét, việc bắn chính xác vào kính chắn gió của một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao để đạt được mục đích phạm tội là nhằm tạo ra tai nạn xe hơi không phải do con người gây ra không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Thượng Dương tự hỏi chính mình cũng không nắm chắc trăm phần trăm, có lẽ cần bắn trước mấy phát để tìm cảm giác, nói:
– Một phát trúng đích, ngay cả tay súng bắn tỉa trong cảnh sát đặc công cũng không tìm được mấy người có được trình độ này.
– Thời điểm Trâu Văn Nguyên ở đội phòng thủ liên hợp, – Cổ Phi bổ sung một tin tức, – Đã từng thi bắn súng với chiến sĩ quân phân khu điều ra huấn luyện dã ngoại, không một tay súng thiện xạ nào là đối thủ của ông ta. Về sau ông ta lại quay sang kinh doanh buôn bán, nhưng vẫn ham mê chơi súng, những người có sở thích chơi súng với ông ta lúc chưa vào tù họ đều nói ông ta bắn chim chưa từng trượt phát nào.
Thượng Dương bội phục nói:
– Người này giỏi thật. Ông ta vốn đã có năng lực này, còn thường xuyên chạy đến vùng hoang dã bắn vật sống để luyện tập, xác suất ông ta là hung thủ rất cao. Tay súng thiện xạ thật không tầm thường.
– Đó là trước kia, bây giờ ông ta không giỏi thế nữa đâu. – Kim Húc bình thản nói.
Thượng Dương bởi vì né tránh mà đứng cách hắn khá xa, bấy giờ không kìm được nhìn chăm chú vào bạn trai. Một khi hắn tiến vào trạng thái làm việc thì cả người đầy sự tự tin, quyến rũ bậc nhất, gợi cảm cùng với tin cậy đến mức khiến người ta không thể dời mắt được.
– Hơn 50 tuổi cũng không tính là quá già. – Cổ Phi nói, – Ông ta tóc hơi bạc sớm một chút thôi chứ không có bệnh tật gì cả, lúc ra tù các mục kiểm tra sức khỏe đều đạt chỉ tiêu, tay cũng rất ổn, cầm súng hơi rất ổn định.
Kim Húc nói:
– Ông ta đã ra tù được ba tháng, sức khỏe sẽ có thay đổi. Theo sự quan sát và phán đoán của tôi, khả năng ông ta mắc chứng ruồi bay, khả năng bắn súng của ông ta giờ đã không thể bằng trước đây được nữa. Ông ta chắc chắn không phải là hung thủ.
Cả Cổ Phi lẫn Thượng Dương đều chấn động không thể tin nổi.
Chu Ngọc không hiểu, hỏi:
– Chứng ruồi bay là gì ạ?
Cổ Phi cảm xúc dâng lên, cũng rất tin tưởng vào phán đoán của Kim Húc, hỏi thẳng hắn:
– Sao cậu biết được?
Kim Húc nói:
– Đêm hôm qua tôi tới gặp ông ta, khi mà ông ta đi vào hay đi ra thì đều làm động tác đuổi muỗi, trong phòng thẩm vấn không có ruồi hay muỗi hay con bọ gì cả, thời điểm ngồi xuống trả lời thẩm vấn ánh mắt cũng không đúng lắm, mà hôm nay ông ta cũng có động tác này. Tôi cho rằng hẳn là gần đây ông ta mới bị vấn đề này, cho nên ngay cả bản thân ông ta cũng chưa biết.
Nghe hắn nói xong, Thượng Dương hơi thấp giọng giải thích với Chu Ngọc:
– Người mắc chứng ruồi bay tức là trước mắt sẽ xuất hiện điểm đen, khi chớp mắt, các điểm đen sẽ bay tới bay lui, thị lực sẽ giảm xuống rất nhanh, tầm nhìn cũng sẽ thu nhỏ lại.
– Em hiểu rồi. – Chu Ngọc bừng tỉnh ngộ, – Nếu như Trâu Văn Nguyên đúng là mắc chứng ruồi bay, thế thì xác suất ông ta là hung thủ trong vụ án này rất thấp…Chỉ đạo Cổ?
Cổ Phi gật đầu:
– Cô đi sắp xếp đi.
Chu Ngọc đi ra ngoài sắp xếp cho người đưa Trâu Văn Nguyên đi kiểm tra mắt.
Ba người còn lại tiếp tục thảo luận về vụ án.
– Tính cảnh giác của Trâu Văn Nguyên rất mạnh. – Kim Húc nói, – Ông ta chỉ nói với tôi những gì muốn nói, rất dè dặt thận trọng, không phải tôi hỏi gì ông ta cũng bằng lòng nói đâu.
Thượng Dương nói:
– Đây là nguyên nhân anh không hỏi ông ta nhiều à? Thảo nào em còn bảo sao anh lại hỏi nhanh thế.
Cổ Phi cười:
– Đội trưởng Kim thẩm vấn có kỹ xảo lắm, với những thành phần không phối hợp kiểu này mình càng hỏi càng muốn biết nhiều thì họ càng không hợp tác.
– Không chỉ thế, tôi có một phỏng đoán cần phải đi chứng thực một chút. Nhưng một khi điều tra rất có khả năng là cực kỳ phức tạp, không chừng còn ảnh hưởng đến con đường phát tài thăng chức của ai đó. – Kim Húc nói, dùng một biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Cổ Phi.
Cổ Phi:
– Chờ chút, không phải người muốn là anh à?
Kim Húc nói:
– Anh cần phải nhận vụ án này mà không phải tôi bắt anh nhận. Hơn nữa, không làm cho rõ việc này, anh còn có nghi phạm nào khác nữa không?
Cổ Phi:
- ….Bà nó chứ, anh thật dám gây rắc rối cho tôi.
Thượng Dương: –?
Anh mơ hồ hiểu ra nhưng lại có chút không tin, nói:
– Các anh hoài nghi vụ án kinh tế của Trâu Văn Nguyên có ẩn tình khác đúng không?
– Ông ta hỏi anh có quyền hạn gì không để lật lại bản án. Vụ án này còn chưa định tội ông ta, lật án cái gì. – Kim Húc nói, – Anh nghi ngờ ông ta muốn lật lại vụ án ngồi tù 5 năm của mình, nói như thế, tội phạm kinh tế bị phán 5 năm tù, chỉ cần ở trong tù cải tạo tốt, khoản tiền thiếu hụt do làm giả sổ sách vẫn còn, muốn tạm tha trước thời hạn không khó, giảm hình phạt mấy tháng hoặc thậm chí hơn một năm cũng không quá khó khăn. Nhưng mà ông ta lại ngồi trong tù đủ 5 năm, sau khi ra tù vẫn rất hận ngành công an, có thành kiến rất lớn đối với cơ quan quyền lực. Ông ta đã gặp phải cảnh ngộ gì để rồi hình thành nhận thức này của ông ta…
Cổ Phi:
– Đừng nói nữa, anh đừng bắt tôi làm…Nhỡ đâu vụ đó đâm thủng trời thì sao.
Công ty của Trâu Văn Nguyên ban đầu được điều hành cùng với vợ cũ Lê Diễm Hồng, sau khi ly hôn cũng không lập tức phân tách, cho dù Lê Diễm Hồng tái giá, công ty vẫn do Trâu Văn Nguyên cùng Lê Diễm Hồng đồng sở hữu, cho đến 6 năm trước hai người mới chia tách công ty thành hai.
Năm thứ hai, Trâu Văn Nguyên bị tố cáo góp vốn phi pháp, điều tra ra được rất nhiều thứ, công ty có rất nhiều khoản nợ khó đòi, nên người này đúng luật mà vào tù bóc lịch. Ngược lại với Trâu Văn Nguyên, một nửa công ty phân tách cho Lê Diễm Hồng đã đăng ký lại tên, đến nay vẫn vận hành bình thường.
Nếu như giả thiết nào đó của Kim Húc được thành lập, hình mẫu đạo đức của tỉnh Lê Diễm Hồng có thể nói là lật tay thành mưa ở thành phố Tê Phượng này. Mối quan hệ liên quan đến chuyện này hẳn không đơn giản, các đơn vị và người có liên quan cũng phức tạp hơn.
Kim Húc không nói gì, khinh thường liếc nhìn Cổ Phi, như là đang nói, thế này mà cũng không dám làm?
– Có gì đâu. – Thượng Dương an ủi chỉ đạo Cổ, – Nếu thật sự đâm thủng trời thì thăng chức càng nhanh chứ sao.
Cổ Phi: – …
– Nhiệm vụ của tôi chỉ điều tra vụ án tai nạn ô tô thôi. – Anh ta bày ra dáng vẻ hoảng sợ, – Đội trưởng Kim, cố vấn Thượng, hai người bị khai trừ khỏi tổ chuyên án rồi. Biến đi mau.
Kim Húc và Thượng Dương nhìn nhau, cả hai đều khoanh tay, mặt mày lạnh tanh nhìn Cổ Phi.
Kim Húc nói:
– Là ai tới cầu xin tôi rồi còn hãm hại lừa gạt mời chủ nhiệm Thượng đến làm cố vấn đặc biệt cho cậu hở?
Cố vấn Thượng cũng nói:
– Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó đó nhé.
Cổ Phi thở dài thườn thượt, đành phải chấp nhận số mệnh. Không phải là anh ta không muốn điều tra, tình huống của Trâu Văn Nguyên khả năng không phải là hung thủ rất lớn, nếu như không đi theo tuyến này này nữa thì trước mắt cũng không có nghi phạm nào khác có động cơ phạm tội.
Ba người đến nhà ăn của cục công an thành phố ăn cơm chiều, lại tiếp tục thảo luận về vụ án nên điều tra như thế nào, cần phải phái người đi đến cục điều tra kinh tế thành phố Tê Phượng yêu cầu hỗ trợ điều tra, rất có thể sẽ gặp một vài lực cản, lực cản này nếu như chỉ giới hạn ở trong phạm vi địa phương Tê Phượng thì còn tạm, chỉ sợ là ở tỉnh cũng có người gây trở ngại.
Mời Thượng Dương làm cố vấn vụ án vốn dĩ mục đích chính là muốn mời Kim Húc hỗ trợ phá án, kết quả lại là vô tâm cắm liễu.
—— Cổ Phi đột nhiên cảm thấy cái số của mình đúng là không tệ, cố vấn đặc biệt từ Bộ đến tọa trấn, tuy rằng chủ nhiệm điều tra nghiên cứu không có thực quyền nhưng nêu ra tên tuổi thì vẫn có trợ giúp được nhiều.
– Tối ngày mai tôi lên máy bay, ban ngày có thể đến để hỗ trợ một chút, thế ngày mai có sắp xếp gì không? – Cố vấn Thượng nói.
Đội trưởng Kim còn chưa nói gì, chỉ đạo Cổ còn đang tính toán cò con đã sốt ruột trước:
– Không thể ở thêm mấy ngày nữa được à?
– Tôi còn phải đi làm chứ, nếu không thì anh đi làm hộ tôi đi. – Thượng Dương nói, – Đầu tháng sau tôi đi công tác Vân Nam, tài liệu còn chưa chuẩn bị xong, trợ lý thì vừa mới tuyển được một người, về còn phải rèn giũa nữa.
Kim Húc không vui:
– Sao lại còn phải rèn giũa? Không phải lại tuyển đàn em đấy chứ?
Thượng Dương:
– …Anh thấy thực tập sinh sẽ có đàn anh không?
Anh rất được đàn em trong học viện cảnh sát hoan nghênh, lúc học ở đại học công an cũng như vậy, nhưng không phải là hoan nghênh loại này, đàn anh loại hình rắn rỏi ở học viện cảnh sát khá thường thấy, đàn anh loại hình mạnh mẽ thô kệch đâu đâu cũng có. Mà loại hình như đàn anh Thượng lại khá hiếm thấy, đẹp trai tuấn tú, tính tình ôn hòa, lại không ẻo lả…Tóm lại có thể làm cho đám đàn em như tắm mình trong gió xuân, cho nên rất được yêu thích.
Quan điểm của đội trưởng Kim là, phần lớn đàn em không phải loại này, nhưng không loại trừ cũng có loại này. Cho nên, đàn em – sẽ là một từ ngữ nguy hiểm.
Cổ Phi cạn lời:
– Chỗ tôi đang bận sắp chết thế mà hai vị còn nói cái này?
Kim Húc nói:
– Lúc ăn cơm còn nhắc công việc với cậu, không đuổi cậu sang bàn bên cạnh là đủ cho cậu mặt mũi rồi đấy.
Thượng Dương hùa theo:
– Đúng thế, quá nể mặt mũi anh rồi đấy.
Bà nó chứ, cứ tưởng rằng họ đang ghen tuông với nhau, thì ra là trò nhỏ giữa đám yêu đương với nhau. Cổ Phi tức tối cầm dấm trút vào mỳ, ở đây chỉ có mỗi anh ta là chua thôi.
Ăn cơm được một nửa thì Chu Ngọc tới, cô vừa mới sắp xếp đưa Trâu Văn Nguyên đi kiểm tra mắt xong, xác định ông ta mắc chứng ruồi bay, thị lực hai mắt đều giảm, không thể nào nhìn chăm chú vào một điểm trong thời gian dài được.
Cổ Phi vẫn đang ôm chút hy vọng rằng hai mắt của Trần Văn Nguyên không việc gì, nghe thế thì ủ rũ thất vọng.
Anh ta lại sắp xếp người đi điều tra các mối quan hệ xã hội khác của Lê Diễm Hồng, còn phái người ngay trong đêm đi thành phố Tê Phượng, tìm bộ phận điều tra kinh tế địa phương phụ trách vụ án của Trâu Văn Nguyên để tìm hiểu một chút. Chu Ngọc xung phong nhận việc muốn đi.
– Quê em ở Tê Phượng, ông bà nội vẫn đang sống tại thôn quê Tê Phượng, mỗi khi rảnh em đều về quê nên địa phương này em khá quen thuộc.
Cổ Phi đồng ý ngay, cô đứng dậy định đi.
– Em gái ăn chút gì rồi hẵng đi. – Thượng Dương cản lại, – Không ăn gì sao mà được?
Chu Ngọc xua tay:
– Trên đường em ăn là được ạ.
Rồi sốt sắng đi ngay.
Cổ Phi cũng phải đi phân công nhiệm vụ khác.
Vì thế đêm nay Thượng Dương và Kim Húc không có việc gì nữa, hai người rời khỏi cục công an thành phố đi về nhà, chờ chỉ đạo Cổ có việc thì lại tìm họ.
Vào trong nhà, Thượng Dương nhìn thấy bó hoa hồng lớn kia còn chưa được cắm vào lọ, nước máy ở lọ hoa cũng đã đủ rồi, bèn rửa tay đi cắm hoa vào trong lọ trước.
Kim Húc đi rửa mặt làm xong vệ sinh cá nhân, mặc áo lót quần đùi đi ra, nhìn thấy Thượng Dương đang quỳ ở bàn ăn, nghiêm túc chụp mấy bó hoa hồng đã cắm xong.
– Thì ra em thích hoa như thế? – Kim Húc tiến lên nói, – Thế mà em không nói sớm, nói sớm thì anh làm từ sớm.
Thượng Dương nói:
– Em chưa từng được nhận hoa hồng…Anh làm gì thế?
Anh cười rộ lên, xoay người đẩy Kim Húc nhào tới, nói.
– Sao anh lại không văn minh vậy chứ?
Kim Húc hôn anh, nói:
– Tại em đó, nằm ở chỗ này rất không văn minh.
Lại đưa tay ra đặt lọ hoa vào bên trong phòng ngừa đụng vào nó mà bị đổ.
– Ưm anh…- Thượng Dương bị ấn nằm ngửa ở trên bàn, huyết khí dâng lên tận mặt, nói, – Muốn nói về vụ án với anh, không muốn làm cái này đâu.
Kim Húc cười lên nói:
– Đây là em không muốn à? Em đó…còn muốn nhiều hơn so với anh nữa.
Thượng Dương: – …
Kim Húc trêu đùa anh, anh không kìm nổi kêu lên, kêu rất hung dữ, thế nhưng lại chằng có lực uy hiếp nào cả.
– Em nói lời dễ nghe đi, – Kim Húc một câu hai ý, – Đừng chỉ bắt người ta làm việc, dỗ anh đi lãnh đạo ơi.
Thượng Dương mê muội đến choáng váng nào nghĩ được gì, sau một lúc lâu mới nói:
– Anh rất đẹp trai, những lúc điều tra phá án đẹp trai đến phát sáng, làm em si mê anh vô ngần.
Nước trong lọ hoa cùng với hoa hồng lắc qua lắc lại.
– Chuyến bay tối mai hửm? – Kim Húc thì thầm, – Hôm nay đừng ngủ nữa nhé.
– Gì cơ? – Thượng Dương nghe không rõ, cũng có lẽ là chưa chắc đã nghe rõ.
– Nói xong rồi. – Kim Húc nói.
Vì thế Thượng Dương đáp:
– Được.
Hết chương 9
– Đúng vậy, đội trưởng Kim đừng học thói xấu của tôi, có phát hiện gì thì mau nói cho cố vấn Thượng và chúng tôi biết đi.
– Trâu Văn Nguyên rất có khả năng không phải hung thủ. – Kim Húc nói.
Ba người có mặt ở đây cũng không hề thấy quá bất ngờ, chỉ cảm thấy khá kỳ lạ, đều chờ Kim Húc nói tiếp.
Kim Húc nhấp vào để xem một vài ảnh chụp màn hình của màn hình giám sát mà hắn đang xem vừa rồi, nói:
– Chiếc xe này chạy quá tốc độ không phải một chút, người chết đi đường tỉnh lộ với tốc độ cao, tốc độ của chiếc xe đã đạt tới một trăm.
Chu Ngọc nói:
– Bộ phận quản lý giao thông nói khi sự cố xảy ra tốc độ của xe là một trăm hai.
– Từ phương hướng của đạn chì cho thấy được hung thủ nổ súng ở trên sườn núi bên phải. – Kim Húc nói, – Báo cáo hiện trường cũng không nói đến phát hiện đầu đạn khác ở hiện trường, cho thấy rằng hung thủ bắn một phát là trúng kính chắn gió. Bắn một mục tiêu đang di chuyển tốc độ cao từ bên sườn và một phát trúng luôn, năng lực này dù là tôi cũng không làm được.
Cổ Phi gật đầu tán thành, ý tứ là cũng quá khả năng đối với mình.
Kim Húc nhìn sang Thượng Dương. Thượng Dương hãy còn đang xấu hổ vì quan hệ với người yêu bị bại lộ nên không mấy chú ý đến.
– Cố vấn Thượng là tay thiện xạ cơ à? – Cổ Phi tuổi tác xấp xỉ hai người nhưng lại tốt nghiệp học viện cảnh sát của tỉnh nên cũng không biết được kỹ năng bắn súng của Thượng Dương rất nổi danh ở trong giới sinh viên ngành công an.
– Cũng tàm tạm thôi. – Thượng Dương hiếm khi có cơ hội thể hiện kỹ năng của mình trước mặt nhóm cảnh sát hình sự, khi được hỏi về điểm mạnh của mình, lưng anh hơi thẳng lên.
– Em ấy khiêm tốn đó. Lúc đi học, điểm bắn súng của em ấy vượt xa tôi. – Giọng điệu Kim Húc có vẻ là ghen tị nhưng lại bộc lộ sự khen ngợi thân mật ở trong đó.
Thượng Dương ngay lần đầu tiên gặp mặt Chu Ngọc đã bị một vố xấu hổ rồi, giờ lại bị bạn trai khoe ân ái càng ngượng ngùng, không nhận lời khen của hắn mà hỏi Chu Ngọc:
– Khoảng cách giữa điểm bắn súng và chiếc xe xảy ra sự cố là bao xa?
Chu Ngọc nén cười đáp lại anh:
– Bộ phận kỹ thuật còn chưa tìm được điểm bắn súng chính xác, chỉ đưa ra phạm vi đại khái là khoảng cách giữa điểm bắn súng và chiếc xe xảy ra sự cố khoảng 40-60 mét.
Ở đây mấy người đều là trong nghề, không cần giải thích rõ ràng họ đều hiểu được để chứng mình việc này khó khăn đến mức nào.
Do đất nước kiểm soát súng nghiêm ngặt, những người dân thường tuân thủ luật pháp đừng nói là chạm vào súng, dù là cơ hội nhìn thấy súng thật cũng không hề có. Nhận thức và sự hiểu biết của quần chúng đối với súng ống chủ yếu ở trên phim ảnh hoặc trong biểu diễn nghệ thuật, phần lớn phim ảnh vì theo đuổi hiệu ứng kịch tính mà hầu hết các bộ phim truyền hình và điện ảnh đều tương đối phóng đại đối với bắn súng, chưa kể nó hoàn toàn xa rời thực tế, nó thực sự không liên quan gì đến thực tế.
Điều này đã khiến nhiều người có cách hiểu không thực tế về việc bắn súng, khi các bản tin thời sự thực tế chiếu đến cảnh sát vũ trang đang truy bắt tội phạm, lúc va chạm với thế lực đen tối nhưng lại bắn trượt, tình huống bắn không trúng này làm cho quần chúng nhân dân sẽ thấy vừa sợ vừa không tin nổi, quân đội và cảnh sát đều vô dụng thế này hay sao? Trong phim ảnh không hề diễn như thế mà đúng không?
Lại ví dụ như kẻ phạm tội khi chạy trốn, quần chúng nhân dân sẽ hô hào, bắn chân nó đi! Vì sao không bắn? Vì hầu như bắn không trúng?
Trên thực tế không thể bắn trúng, rất khó bắn trúng, bắn súng trong thực tế hoàn toàn khác với bắn súng trong phim ảnh người nào cũng là tay thiện xạ, nó tương tự như cuộc kháng chiến đẫm máu thực sự chứ không phải là những con quỷ bị xé xác một cách đơn giản như trong phim truyền hình.
Ở khoảng cách từ 40 đến 60 mét, việc bắn chính xác vào kính chắn gió của một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao để đạt được mục đích phạm tội là nhằm tạo ra tai nạn xe hơi không phải do con người gây ra không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Thượng Dương tự hỏi chính mình cũng không nắm chắc trăm phần trăm, có lẽ cần bắn trước mấy phát để tìm cảm giác, nói:
– Một phát trúng đích, ngay cả tay súng bắn tỉa trong cảnh sát đặc công cũng không tìm được mấy người có được trình độ này.
– Thời điểm Trâu Văn Nguyên ở đội phòng thủ liên hợp, – Cổ Phi bổ sung một tin tức, – Đã từng thi bắn súng với chiến sĩ quân phân khu điều ra huấn luyện dã ngoại, không một tay súng thiện xạ nào là đối thủ của ông ta. Về sau ông ta lại quay sang kinh doanh buôn bán, nhưng vẫn ham mê chơi súng, những người có sở thích chơi súng với ông ta lúc chưa vào tù họ đều nói ông ta bắn chim chưa từng trượt phát nào.
Thượng Dương bội phục nói:
– Người này giỏi thật. Ông ta vốn đã có năng lực này, còn thường xuyên chạy đến vùng hoang dã bắn vật sống để luyện tập, xác suất ông ta là hung thủ rất cao. Tay súng thiện xạ thật không tầm thường.
– Đó là trước kia, bây giờ ông ta không giỏi thế nữa đâu. – Kim Húc bình thản nói.
Thượng Dương bởi vì né tránh mà đứng cách hắn khá xa, bấy giờ không kìm được nhìn chăm chú vào bạn trai. Một khi hắn tiến vào trạng thái làm việc thì cả người đầy sự tự tin, quyến rũ bậc nhất, gợi cảm cùng với tin cậy đến mức khiến người ta không thể dời mắt được.
– Hơn 50 tuổi cũng không tính là quá già. – Cổ Phi nói, – Ông ta tóc hơi bạc sớm một chút thôi chứ không có bệnh tật gì cả, lúc ra tù các mục kiểm tra sức khỏe đều đạt chỉ tiêu, tay cũng rất ổn, cầm súng hơi rất ổn định.
Kim Húc nói:
– Ông ta đã ra tù được ba tháng, sức khỏe sẽ có thay đổi. Theo sự quan sát và phán đoán của tôi, khả năng ông ta mắc chứng ruồi bay, khả năng bắn súng của ông ta giờ đã không thể bằng trước đây được nữa. Ông ta chắc chắn không phải là hung thủ.
Cả Cổ Phi lẫn Thượng Dương đều chấn động không thể tin nổi.
Chu Ngọc không hiểu, hỏi:
– Chứng ruồi bay là gì ạ?
Cổ Phi cảm xúc dâng lên, cũng rất tin tưởng vào phán đoán của Kim Húc, hỏi thẳng hắn:
– Sao cậu biết được?
Kim Húc nói:
– Đêm hôm qua tôi tới gặp ông ta, khi mà ông ta đi vào hay đi ra thì đều làm động tác đuổi muỗi, trong phòng thẩm vấn không có ruồi hay muỗi hay con bọ gì cả, thời điểm ngồi xuống trả lời thẩm vấn ánh mắt cũng không đúng lắm, mà hôm nay ông ta cũng có động tác này. Tôi cho rằng hẳn là gần đây ông ta mới bị vấn đề này, cho nên ngay cả bản thân ông ta cũng chưa biết.
Nghe hắn nói xong, Thượng Dương hơi thấp giọng giải thích với Chu Ngọc:
– Người mắc chứng ruồi bay tức là trước mắt sẽ xuất hiện điểm đen, khi chớp mắt, các điểm đen sẽ bay tới bay lui, thị lực sẽ giảm xuống rất nhanh, tầm nhìn cũng sẽ thu nhỏ lại.
– Em hiểu rồi. – Chu Ngọc bừng tỉnh ngộ, – Nếu như Trâu Văn Nguyên đúng là mắc chứng ruồi bay, thế thì xác suất ông ta là hung thủ trong vụ án này rất thấp…Chỉ đạo Cổ?
Cổ Phi gật đầu:
– Cô đi sắp xếp đi.
Chu Ngọc đi ra ngoài sắp xếp cho người đưa Trâu Văn Nguyên đi kiểm tra mắt.
Ba người còn lại tiếp tục thảo luận về vụ án.
– Tính cảnh giác của Trâu Văn Nguyên rất mạnh. – Kim Húc nói, – Ông ta chỉ nói với tôi những gì muốn nói, rất dè dặt thận trọng, không phải tôi hỏi gì ông ta cũng bằng lòng nói đâu.
Thượng Dương nói:
– Đây là nguyên nhân anh không hỏi ông ta nhiều à? Thảo nào em còn bảo sao anh lại hỏi nhanh thế.
Cổ Phi cười:
– Đội trưởng Kim thẩm vấn có kỹ xảo lắm, với những thành phần không phối hợp kiểu này mình càng hỏi càng muốn biết nhiều thì họ càng không hợp tác.
– Không chỉ thế, tôi có một phỏng đoán cần phải đi chứng thực một chút. Nhưng một khi điều tra rất có khả năng là cực kỳ phức tạp, không chừng còn ảnh hưởng đến con đường phát tài thăng chức của ai đó. – Kim Húc nói, dùng một biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Cổ Phi.
Cổ Phi:
– Chờ chút, không phải người muốn là anh à?
Kim Húc nói:
– Anh cần phải nhận vụ án này mà không phải tôi bắt anh nhận. Hơn nữa, không làm cho rõ việc này, anh còn có nghi phạm nào khác nữa không?
Cổ Phi:
- ….Bà nó chứ, anh thật dám gây rắc rối cho tôi.
Thượng Dương: –?
Anh mơ hồ hiểu ra nhưng lại có chút không tin, nói:
– Các anh hoài nghi vụ án kinh tế của Trâu Văn Nguyên có ẩn tình khác đúng không?
– Ông ta hỏi anh có quyền hạn gì không để lật lại bản án. Vụ án này còn chưa định tội ông ta, lật án cái gì. – Kim Húc nói, – Anh nghi ngờ ông ta muốn lật lại vụ án ngồi tù 5 năm của mình, nói như thế, tội phạm kinh tế bị phán 5 năm tù, chỉ cần ở trong tù cải tạo tốt, khoản tiền thiếu hụt do làm giả sổ sách vẫn còn, muốn tạm tha trước thời hạn không khó, giảm hình phạt mấy tháng hoặc thậm chí hơn một năm cũng không quá khó khăn. Nhưng mà ông ta lại ngồi trong tù đủ 5 năm, sau khi ra tù vẫn rất hận ngành công an, có thành kiến rất lớn đối với cơ quan quyền lực. Ông ta đã gặp phải cảnh ngộ gì để rồi hình thành nhận thức này của ông ta…
Cổ Phi:
– Đừng nói nữa, anh đừng bắt tôi làm…Nhỡ đâu vụ đó đâm thủng trời thì sao.
Công ty của Trâu Văn Nguyên ban đầu được điều hành cùng với vợ cũ Lê Diễm Hồng, sau khi ly hôn cũng không lập tức phân tách, cho dù Lê Diễm Hồng tái giá, công ty vẫn do Trâu Văn Nguyên cùng Lê Diễm Hồng đồng sở hữu, cho đến 6 năm trước hai người mới chia tách công ty thành hai.
Năm thứ hai, Trâu Văn Nguyên bị tố cáo góp vốn phi pháp, điều tra ra được rất nhiều thứ, công ty có rất nhiều khoản nợ khó đòi, nên người này đúng luật mà vào tù bóc lịch. Ngược lại với Trâu Văn Nguyên, một nửa công ty phân tách cho Lê Diễm Hồng đã đăng ký lại tên, đến nay vẫn vận hành bình thường.
Nếu như giả thiết nào đó của Kim Húc được thành lập, hình mẫu đạo đức của tỉnh Lê Diễm Hồng có thể nói là lật tay thành mưa ở thành phố Tê Phượng này. Mối quan hệ liên quan đến chuyện này hẳn không đơn giản, các đơn vị và người có liên quan cũng phức tạp hơn.
Kim Húc không nói gì, khinh thường liếc nhìn Cổ Phi, như là đang nói, thế này mà cũng không dám làm?
– Có gì đâu. – Thượng Dương an ủi chỉ đạo Cổ, – Nếu thật sự đâm thủng trời thì thăng chức càng nhanh chứ sao.
Cổ Phi: – …
– Nhiệm vụ của tôi chỉ điều tra vụ án tai nạn ô tô thôi. – Anh ta bày ra dáng vẻ hoảng sợ, – Đội trưởng Kim, cố vấn Thượng, hai người bị khai trừ khỏi tổ chuyên án rồi. Biến đi mau.
Kim Húc và Thượng Dương nhìn nhau, cả hai đều khoanh tay, mặt mày lạnh tanh nhìn Cổ Phi.
Kim Húc nói:
– Là ai tới cầu xin tôi rồi còn hãm hại lừa gạt mời chủ nhiệm Thượng đến làm cố vấn đặc biệt cho cậu hở?
Cố vấn Thượng cũng nói:
– Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó đó nhé.
Cổ Phi thở dài thườn thượt, đành phải chấp nhận số mệnh. Không phải là anh ta không muốn điều tra, tình huống của Trâu Văn Nguyên khả năng không phải là hung thủ rất lớn, nếu như không đi theo tuyến này này nữa thì trước mắt cũng không có nghi phạm nào khác có động cơ phạm tội.
Ba người đến nhà ăn của cục công an thành phố ăn cơm chiều, lại tiếp tục thảo luận về vụ án nên điều tra như thế nào, cần phải phái người đi đến cục điều tra kinh tế thành phố Tê Phượng yêu cầu hỗ trợ điều tra, rất có thể sẽ gặp một vài lực cản, lực cản này nếu như chỉ giới hạn ở trong phạm vi địa phương Tê Phượng thì còn tạm, chỉ sợ là ở tỉnh cũng có người gây trở ngại.
Mời Thượng Dương làm cố vấn vụ án vốn dĩ mục đích chính là muốn mời Kim Húc hỗ trợ phá án, kết quả lại là vô tâm cắm liễu.
—— Cổ Phi đột nhiên cảm thấy cái số của mình đúng là không tệ, cố vấn đặc biệt từ Bộ đến tọa trấn, tuy rằng chủ nhiệm điều tra nghiên cứu không có thực quyền nhưng nêu ra tên tuổi thì vẫn có trợ giúp được nhiều.
– Tối ngày mai tôi lên máy bay, ban ngày có thể đến để hỗ trợ một chút, thế ngày mai có sắp xếp gì không? – Cố vấn Thượng nói.
Đội trưởng Kim còn chưa nói gì, chỉ đạo Cổ còn đang tính toán cò con đã sốt ruột trước:
– Không thể ở thêm mấy ngày nữa được à?
– Tôi còn phải đi làm chứ, nếu không thì anh đi làm hộ tôi đi. – Thượng Dương nói, – Đầu tháng sau tôi đi công tác Vân Nam, tài liệu còn chưa chuẩn bị xong, trợ lý thì vừa mới tuyển được một người, về còn phải rèn giũa nữa.
Kim Húc không vui:
– Sao lại còn phải rèn giũa? Không phải lại tuyển đàn em đấy chứ?
Thượng Dương:
– …Anh thấy thực tập sinh sẽ có đàn anh không?
Anh rất được đàn em trong học viện cảnh sát hoan nghênh, lúc học ở đại học công an cũng như vậy, nhưng không phải là hoan nghênh loại này, đàn anh loại hình rắn rỏi ở học viện cảnh sát khá thường thấy, đàn anh loại hình mạnh mẽ thô kệch đâu đâu cũng có. Mà loại hình như đàn anh Thượng lại khá hiếm thấy, đẹp trai tuấn tú, tính tình ôn hòa, lại không ẻo lả…Tóm lại có thể làm cho đám đàn em như tắm mình trong gió xuân, cho nên rất được yêu thích.
Quan điểm của đội trưởng Kim là, phần lớn đàn em không phải loại này, nhưng không loại trừ cũng có loại này. Cho nên, đàn em – sẽ là một từ ngữ nguy hiểm.
Cổ Phi cạn lời:
– Chỗ tôi đang bận sắp chết thế mà hai vị còn nói cái này?
Kim Húc nói:
– Lúc ăn cơm còn nhắc công việc với cậu, không đuổi cậu sang bàn bên cạnh là đủ cho cậu mặt mũi rồi đấy.
Thượng Dương hùa theo:
– Đúng thế, quá nể mặt mũi anh rồi đấy.
Bà nó chứ, cứ tưởng rằng họ đang ghen tuông với nhau, thì ra là trò nhỏ giữa đám yêu đương với nhau. Cổ Phi tức tối cầm dấm trút vào mỳ, ở đây chỉ có mỗi anh ta là chua thôi.
Ăn cơm được một nửa thì Chu Ngọc tới, cô vừa mới sắp xếp đưa Trâu Văn Nguyên đi kiểm tra mắt xong, xác định ông ta mắc chứng ruồi bay, thị lực hai mắt đều giảm, không thể nào nhìn chăm chú vào một điểm trong thời gian dài được.
Cổ Phi vẫn đang ôm chút hy vọng rằng hai mắt của Trần Văn Nguyên không việc gì, nghe thế thì ủ rũ thất vọng.
Anh ta lại sắp xếp người đi điều tra các mối quan hệ xã hội khác của Lê Diễm Hồng, còn phái người ngay trong đêm đi thành phố Tê Phượng, tìm bộ phận điều tra kinh tế địa phương phụ trách vụ án của Trâu Văn Nguyên để tìm hiểu một chút. Chu Ngọc xung phong nhận việc muốn đi.
– Quê em ở Tê Phượng, ông bà nội vẫn đang sống tại thôn quê Tê Phượng, mỗi khi rảnh em đều về quê nên địa phương này em khá quen thuộc.
Cổ Phi đồng ý ngay, cô đứng dậy định đi.
– Em gái ăn chút gì rồi hẵng đi. – Thượng Dương cản lại, – Không ăn gì sao mà được?
Chu Ngọc xua tay:
– Trên đường em ăn là được ạ.
Rồi sốt sắng đi ngay.
Cổ Phi cũng phải đi phân công nhiệm vụ khác.
Vì thế đêm nay Thượng Dương và Kim Húc không có việc gì nữa, hai người rời khỏi cục công an thành phố đi về nhà, chờ chỉ đạo Cổ có việc thì lại tìm họ.
Vào trong nhà, Thượng Dương nhìn thấy bó hoa hồng lớn kia còn chưa được cắm vào lọ, nước máy ở lọ hoa cũng đã đủ rồi, bèn rửa tay đi cắm hoa vào trong lọ trước.
Kim Húc đi rửa mặt làm xong vệ sinh cá nhân, mặc áo lót quần đùi đi ra, nhìn thấy Thượng Dương đang quỳ ở bàn ăn, nghiêm túc chụp mấy bó hoa hồng đã cắm xong.
– Thì ra em thích hoa như thế? – Kim Húc tiến lên nói, – Thế mà em không nói sớm, nói sớm thì anh làm từ sớm.
Thượng Dương nói:
– Em chưa từng được nhận hoa hồng…Anh làm gì thế?
Anh cười rộ lên, xoay người đẩy Kim Húc nhào tới, nói.
– Sao anh lại không văn minh vậy chứ?
Kim Húc hôn anh, nói:
– Tại em đó, nằm ở chỗ này rất không văn minh.
Lại đưa tay ra đặt lọ hoa vào bên trong phòng ngừa đụng vào nó mà bị đổ.
– Ưm anh…- Thượng Dương bị ấn nằm ngửa ở trên bàn, huyết khí dâng lên tận mặt, nói, – Muốn nói về vụ án với anh, không muốn làm cái này đâu.
Kim Húc cười lên nói:
– Đây là em không muốn à? Em đó…còn muốn nhiều hơn so với anh nữa.
Thượng Dương: – …
Kim Húc trêu đùa anh, anh không kìm nổi kêu lên, kêu rất hung dữ, thế nhưng lại chằng có lực uy hiếp nào cả.
– Em nói lời dễ nghe đi, – Kim Húc một câu hai ý, – Đừng chỉ bắt người ta làm việc, dỗ anh đi lãnh đạo ơi.
Thượng Dương mê muội đến choáng váng nào nghĩ được gì, sau một lúc lâu mới nói:
– Anh rất đẹp trai, những lúc điều tra phá án đẹp trai đến phát sáng, làm em si mê anh vô ngần.
Nước trong lọ hoa cùng với hoa hồng lắc qua lắc lại.
– Chuyến bay tối mai hửm? – Kim Húc thì thầm, – Hôm nay đừng ngủ nữa nhé.
– Gì cơ? – Thượng Dương nghe không rõ, cũng có lẽ là chưa chắc đã nghe rõ.
– Nói xong rồi. – Kim Húc nói.
Vì thế Thượng Dương đáp:
– Được.
Hết chương 9