Chương 17: "Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm"
Bởi được chống lưng, Di Nguyệt vô cùng hiên ngang đi qua nàng ta. Thế nhưng lúc nàng vừa đến ngang nàng ta thì Hiền phi lại lên tiếng tiếp: “Công chúa có vẻ rất tự đắc vì nhận được ân sủng của bệ hạ nhỉ? Nhưng công chúa có biết không? Phận nữ nhi, dù có là con của vua, có là người mà vua sủng ái nhất thì sớm hay muộn cũng phải hi sinh vì nghiệp lớn. Ân sủng càng nhiều, hi sinh càng lớn. Đạo lí này sớm muộn công chúa cũng hiểu.”Này là đang muốn nhắc nhở nàng sao? Đúng là nàng là công chúa, trên mình còn gánh vác trọng trách của quốc gia, mà liên hôn chính là một cách để nàng “báo ơn”. Nhưng như thế thì đã sao?“Ta tự biết trọng trách của mình. Hơn nữa… sợ là Hiền phi không có cơ hội nhìn thấy cảnh đó rồi.” Nàng nói, rồi mặc kệ phản ứng của nàng ta mà bước vội. Không sợ! Không có gì phải sợ cả. Chắc chắn nàng sẽ để hai mẫu tử nàng ta phải trả giá sớm thôi.Thế nhưng nàng không hay biết rằng cuộc trò chuyện này từ nãy tới giờ đều được Lão Ngô nghe thấy. Lão nhanh chóng đem chuyện này thuật lại cho Quang Thuận đế và Lý hoàng hậu nghe. Hoàng hậu có vẻ kinh ngạc. Mặc dù nàng biết tính nữ nhi nhà mình không mềm yếu, nhưng không ngờ nàng thật sự có thể cứng rắn lên giọng như vậy. Chẳng biết là tốt hay là xấu nữa.“Bệ hạ… Di Nguyệt còn nhỏ tuổi, thần thiếp sẽ dạy bảo lại sau.” Lý hoàng hậu lo nữ nhi sẽ bị trách phạt nên lên tiếng trước. Quang Thuận đế lắc đầu, bật cười: “Sao lại phải dạy dỗ? Phong thái như thế không phải rất tốt sao? Nhu nhi à, nàng quên Nguyệt nhi là ai rồi sao? Phong thái như vậy mới xứng là bảo bối của trẫm. Tốt! Tốt lắm!”Quang Thuận đế cười thật vui vẻ. Lão Ngô bên cạnh cũng cười. Theo hầu Quang Thuận đế cũng là nhìn Cửu công chúa lớn lên năm năm, lão cũng thật sự thấy thích vị tiểu chủ tử này. Nàng đáng yêu lanh lợi, đối xử với lão cũng rất tốt, thỉnh thoảng còn tặng lão điểm tâm. Hơn hết là tiểu tính tình của nàng thật sự giống Quang Thuận đế, cứ như một khung đúc ra vậy.“Nhưng Hiền phi kia đúng là coi trời bằng vung rồi. Nhu nhi, nàng nói trẫm nghe xem nàng ta là người thế nào?” Quang Thuận đế trầm ngâm hỏi. Dám dùng lời lẽ như thế để khiêu khích bảo bối của ông sao?“Thưa bệ hạ, Hiền phi là mẫu phi của tam hoàng tử. Bình thường là người rất kín tiếng, nhu thuận lại hiểu chuyện.” Lý hoàng hậu cũng không thêm bớt gì, thành thật nói ra: “Lần này… thần thiếp cũng không biết tại sao lại đột nhiên như vậy…”“Trẫm biết rồi. Việc này vẫn là nên để ý thêm một chút.”...Sau hơn nửa năm im ắng, vụ chất độc trong người hoàng hậu vẫn chưa có tăm hơi làm Di Nguyệt bắt đầu lo lắng. Nàng vốn tưởng mọi chuyện sẽ im xuôi, rằng Quang Thuận đế rất nhanh sẽ tìm đến chỗ Hiền Phi. Nhưng không! Dường như mọi thứ đang rất bất ổn. Nàng vốn muốn mọi thứ thật tự nhiên, nhưng có lẽ bây giờ không tự nhiên được nữa.Đang lúc nàng định gợi ý cho Quang Thuận đế một chút tin tức thì mọi sự lại vỡ lẽ. Người hạ độc đã bị tìm ra. Thế nhưng…“Cái gì? Điệp quý nhân sao?” Di Nguyệt nghe Hạ Uyển nói lại tin này mà bất ngờ, bút lông trong tay cũng để rơi mất. Sao có thể…? Sao lại như vậy?Quý nhân vốn không phải vị trí quá cao, bình thường cũng ít khi được để ý. Phần lớn những vị này đều sẽ thu mình lại chờ thời chứ ít ai hống hách gây sự, càng đừng nói tới một người không có bối phận phía sau như Điệp quý nhân. Quê ngoại nàng ta vốn là một châu lẻ ở gần Núi Cấm, là con gái của viên quan ở đấy, nói chính xác thì chính là một “vật phẩm tiến cống”. Nàng ta nhập cung muộn, may mắn nhờ một lần được Quang Thuận đế lật thẻ trúng mà hoài thai, lại còn sinh ra một hoàng tử. Thập nhị hoàng tử, đứa con thứ mười hai của Quang Thuận đế lớn hơn nàng ba tuổi, song Di Nguyệt rất ít khi để ý.“Công chúa, tin này do Hình bộ điều tra ra. Đêm hôm qua Điệp quý nhân đã bị bắt vào lãnh cung, thập nhị hoàng tử cũng phải theo cùng.” Thu Vân nhẹ nhàng nói, đồng thời nhặt lại bút lông và lau đi vết mực trên người nàng.“Không thể…!” Hãm hại hoàng hậu thì nàng ta được gì chứ? Hơn nữa, nàng chắc chắn kẻ hạ độc là Hiền phi! “Nhất định có uẩn khúc. Ta phải đi xem!”“Chờ đã công chúa…” Đám nha hoàn gọi với theo. Đông Ca nhanh nhẹn chạy theo sau nàng. Di Nguyệt chạy một mạch tới lãnh cung. Nơi này cách nơi nàng ở rất xa, khung cảnh heo hút làm người ta thấy ớn lạnh. Di Nguyệt mím môi nhìn hai tên lính canh, nói: “Cho ta vào.”Hai tên lính nhìn nhau, có chút do dự. Chúng chỉ là lính canh hạng bét, không biết được vị tiểu chủ tử trước mặt là ai. Nhưng nhìn y phục nàng đang mặc, trang sức nàng đang mang, thêm cả nha hoàn hớt hải chạy theo, chúng cho rằng nàng không thích hợp ở nơi này.Đúng vậy, người tới nơi này chỉ có tả tơi thảm bại, sống không bằng chết, khóc lóc cầu xin như đôi mẫu tử ngày hôm qua. Vị trước mắt này, có lẽ nên ở chốn lầu son gác tía kia kìa.