Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
Di Nguyệt trộm cười, như vậy là đủ rồi. Sở dĩ nàng làm thế là để nha hoàn kia nhận ra mùi trên người của nha hoàn ở Liễu Hòa cung. Mẹ đẻ của Hiền phi xuất thân ở một tỉnh gần rừng Hạ Thủy, nơi có một loại gỗ có mùi hương đặc trưng. Nàng không nhớ loại gỗ đó tên là gì, chỉ nhớ rằng loại mùi hương này chỉ được đốt ở Liễu Hòa cung.Quang Thuận đế đang định nói gì đó, lúc này, Lão Ngô đi từ bên ngoài vào, thì thầm: “Bẩm bệ hạ, tìm thấy thi thể một nha hoàn ở gần Tĩnh Tư cung… nghi là… giống với nha hoàn đang cần tìm.”...Bởi vì còn nhỏ tuổi, lại là kim chi ngọc diệp nên Di Nguyệt không được cho vào xem. Nàng chỉ biết được thông qua lời bàn tán của nha hoàn và thị vệ trông thấy tử thi.“Nha hoàn đó bị giết thật dã man… thật đáng sợ!”“Ngươi không biết đâu, trông nàng ta chết không nhắm mắt ý, sợ là sẽ thành oan hồn mất thôi!”“Thật là nhẫn tâm mà… ta vô tình nhìn thấy, sợ là tối nay không ngủ được mất.”Di Nguyệt chăm chú lắng nghe trong khi Quang Thuận đế bế nàng ngồi trên kiệu. Nha hoàn và thị vệ kia được dắt vào trong, rất nhanh sau đã trở ra, mặt trắng bệch. Lão Ngô báo lại: “Bẩm bệ hạ, bẩm công chúa, hai người họ xác nhận… kẻ bị giết chính là nha hoàn đã đưa thuốc cho họ.”...Cùng với cái chết của nha hoàn kia, vụ án đi vào ngõ cụt. Di Nguyệt cũng không điều tra tiếp nữa, bởi nàng biết rõ tiếp tục là bất khả thi. Hiền phi chắc chắn đã thu dọn manh mối thật sạch sẽ, sẽ không còn sót lại thứ gì. Thế nhưng, bao nhiêu việc nàng làm cũng đã khá đủ rồi. Tất cả mọi manh mối đều chỉ về phía Liễu Hòa cung, trong suốt một thời gian, chuyện Hiền phi âm thầm hạ độc hoàng hậu là một đề tài được bàn tán sôi nổi. Cho đến một ngày…“Công chúa, nguy rồi!” Hạ Uyển hớt hải chạy vào trong, gương mặt trắng xanh thay đổi liên tục. Đông Ca nhăn mày nhắc nhở: “Đi đứng cẩn thận, có chuyện gì từ từ nói.”Di Nguyệt đang luyện viết phải buông bút xuống, ngước nhìn Hạ Uyển. Một cô nương mới năm tuổi còn điềm tĩnh hơn cô nương mười tuổi, thật sự làm người ta thấy buồn cười.“Công chúa… thái y vừa mới từ Liễu Hòa cung đi ra… nói là… nói là… bắt được hỷ mạch. Hiền phi nương nương mang thai rồi!”Ánh mắt Di Nguyệt hơi tối đi một chút, nhưng lại không lộ ra biểu tình ngạc nhiên. Phải, nàng hoàn toàn biết trước chuyện này. Cửu công chúa Tống Di Nguyệt không phải đứa con gái út của Quang Thuận đế, sau nàng còn có một vị muội muội, tên Tống Khởi An.Quang Thuận đế lúc này đã ngoài bốn mươi, tuy nhiên vẫn có thể có con, chỉ là hơi hiếm một chút. Tuy ông một lòng với Hoàng hậu nhưng cũng không thể mãi ghé ở Trường Xuân cung, như vậy triều chính sẽ rối ren, bởi hầu hết cung phi của ông đều là nữ nhi nhà quan thần. Mà đã bước qua được cửa cung tức chúng cung phi ở nhà cũng là khuê nữ bảo bối, kim chi ngọc diệp, nay gả vào cung lại chịu cảnh phòng không gối chiếc, bậc làm phụ thân cũng khó mà cầm lòng được. Phần lại vì lo sợ nếu Trường Xuân cung cứ đắc sủng thì địa vị của Lý gia ngày càng cao, chúng thần cứ gửi tấu sớ muốn hoàng thượng ghé qua cung khác. Thế sự đã đành, mỗi tháng Quang Thuận đế lại dành ít ngày lật thẻ cung khác chứ không đến Trường Xuân cung.“Trong cung có hỷ là chuyện tốt, sao em lại bảo là nguy?” Di Nguyệt điềm tĩnh đáp. “Lời này đừng để người khác nghe được, sẽ không hay đâu.”“Nhưng công chúa… người sắp có thêm một đệ đệ, hoặc một muội muội đó. Người không sợ… không sợ…” Nói tới đây, Hạ Uyển bỗng ấp úng. Nàng ấy không biết nên nói thế nào cho phải nên chỉ đành ngậm miệng.“Bị thất sủng à?” Di Nguyệt bật cười: “Vậy phải xem thử đứa trẻ kia có phúc phần và tài cán tới đâu đã.”“Ngốc quá, đứa trẻ kia đến sau cùng sao có thể so được với công chúa của chúng ta?” Thu Vân mỉm cười mài mực cho nàng. Dù có thật sự được yêu quý đi chăng nữa thì cũng chỉ là một nữ nhi chui ra từ trong bụng phi tần sao có thể so được với đích xuất công chúa được hoàng hậu hoài thai? Hơn nữa, Quang Thuận đế trông không có vẻ gì là vui mừng khi đón nhận tin hỷ.Mà sự thật là vậy. Nhận tin, Quang Thuận đế có chút lo lắng bồn chồn đi qua đi lại trong ngự thư phòng. Cách đây hơn một tháng đúng là ông có lật thẻ Liễu Hòa cung, nhưng đêm hôm tới đó, chả hiểu sao lại mệt quá mà ngủ say mất, trong mơ mơ hồ có cảm giác gì đó không rõ. Chỉ biết sáng hôm sau lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, Hiền phi bên cạnh không mặc xiêm y chỉnh tề, còn mỉm cười ngại ngùng. Lúc đó ông không suy nghĩ nhiều, chỉ là lỡ thị tẩm rồi thì thôi, dẫu sao cũng là phi tần trong hậu cung của ông. Nhưng ông không ngờ, một lần đó vậy mà lại tạo ra một sinh linh bé bỏng.Phải làm sao đây? Nguyệt nhi của ông sẽ không giận nếu có thêm muội muội hay đệ đệ chứ?“Lão Ngô, ông nghĩ xem Trường Xuân cung và Dạ Tinh cung còn thiếu cái gì?”