Chương 30
Bẵng đi hơn một tuần, hoàng hậu rốt cuộc cũng đã khỏe lại, trong cung lại khôi phục trật tự vốn có. Mà chuyện lần trước ở Ngự hoa viên rất nhanh đã tới được tai Quang Thuận đế. Tuy tam hoàng tử hoàn toàn không bị gì, nhưng ai cũng ngầm hiểu bây giờ hoàng đế đang âm thầm đánh giá, trừ điểm hắn.Mà sau lần kia, Di Nguyệt lại càng thêm thân thiết với Lục công chúa và Duệ quý phi. Người phụ nữ hiền lành ở Ninh Thuận cung thật lòng đối đãi với nàng, xem nàng như một đứa cháu trong nhà vậy. Thập nhất hoàng tử, đệ đệ cùng mẹ với Lục công chúa cũng là người lanh lợi thông minh, cũng đặc biệt thân thiết với Tịch Dương.Kể ra trong cung này đúng là lạ thật, tốt hay xấu, bạn hay thù đều cả mẹ lẫn con.Nhưng trong thâm cung thì tìm đâu ra bình yên quá vài tuần? Chỉ độ hơn hai tuần sau, trên dưới trong cung lại nháo nhào hết cả lên. Mà chuyện lần này còn đặc biệt lớn hơn những chuyện trước đó, bởi mục tiêu chính đã bị thay đổi.Không phải Trường Xuân cung hay Dạ Tinh cung nữa, mà là từ chỗ Dung phi.Dung phi Trần thị vốn xuất thân gia giáo, con của quan văn, nhập cung cũng khá sớm. Nàng ấy đặc biệt có tư sắc, là kiểu đẹp diễm lệ động lòng người, khiến người ta đã gặp một lần thì khó có thể quên được. Thời còn trẻ, Quang Thuận đế cũng từng một thời gian mê mệt cái nhan sắc trầm ngư lạc nhạn ấy. Cung của Dung phi đắc sủng một thời gian, sau đó Dung phi hoài thai, chín tháng mười ngày sinh hạ một hoàng tử. Mà chuyện lớn lần này cũng là từ vị hoàng tử đó mà ra.“Ngũ tỷ, tỷ sao vậy?” Thấy hôm nay Tuệ Nhi có vẻ trầm ngâm, Thanh Ân hỏi. Ba nàng đang ngồi trong đình nước giữa hồ sen đón gió, uống trà ăn điểm tâm vô cùng nhàn nhã. Di Nguyệt đưa một cái bánh cho Tuệ Nhi, hỏi: “Tỷ buồn gì à?”“Tỷ không buồn, chỉ là có chút chuyện cần phải suy nghĩ.” Sau một hồi đắn đo, Tuệ Nhi quay sang nhìn hai nàng, hỏi: “Hai muội chưa biết gì sao?”“Biết gì cơ ạ?” Di Nguyệt hỏi. Thông thường, mấy cái tin vụn vặt trong cung hàng ngày đều do Hạ Uyển “thu lượm” rồi nói lại cho nàng nghe. Mà ngặt nỗi mấy ngày nay Hạ Uyển đang bệnh, chỉ ở trong phòng dưỡng bệnh, hầu nàng còn không nổi nói gì đến chạy đi chơi. Di Nguyệt lại rất thương nha hoàn của mình, còn cho nàng nghỉ ngơi tịnh dưỡng luôn. Mà Xuân Thi, Thu Vân với Đông Ca lại chẳng thường ra ngoài nếu không có việc, các nàng ấy chỉ túc trực bên cạnh nàng. Di Nguyệt thì ngoại trừ mấy chỗ quen thuộc cũng thường ít đi đâu rong chơi, Quang Thuận đế lẫn Lý hoàng hậu đều tuyệt nhiên muốn bảo vệ nàng khỏi những thứ phiền phức. Cho nên, Dạ Tinh cung mà không có Hạ Uyển thì dường như chẳng nắm bắt được thông tin gì cả.Thanh Ân cũng không khác nàng là bao. Nàng ấy ngoại trừ bình thường không thêu thùa may vá thì cũng là tập đàn tập vẽ, ngâm thơ cắm hoa, từ lúc thân thiết với Di Nguyệt mới thường xuyên ra ngoài tán gẫu. Tuy nhiên, hình như chuyện này nàng ấy có chút ấn tượng: “Ý ngũ tỷ là… chuyện Bát hoàng huynh phạm thượng?”“Bát hoàng huynh? Ý hai tỷ là nhi tử của Dung phi nương nương à?” Di Nguyệt buông bánh xuống, suy ngẫm. Bát hoàng tử… Tống Uy? A, còn không phải long thai đã từng được trông đợi vô cùng sao?Năm đó Quang Thuận đế sủng ái Dung phi như vậy, rất nhanh đã có tin vui. Thế nhưng, sự sủng ái của đế vương đến như một cơn gió, ra đi cũng vội vã không kém. Dung phi mang thai được vài tháng, hoàng đế đã không còn sủng ái nang ta nữa. Song, đứa trẻ kia thật sự rất đáng mong chờ.“Đúng vậy. Dung phi cũng đã bị phế rồi, đang ở trong lãnh cung chờ phán quyết.” Thanh Ân đáp lời“Nhưng Bát hoàng huynh thì có thể làm ra chuyện gì?” Di Nguyệt khó tin hỏi lại. Câu hỏi này nhất thời làm không khí trở nên lúng túng. Bởi vì đứa trẻ kia… Bát hoàng tử mười một tuổi vốn dĩ là… một kẻ ngốc!Đứa trẻ mà Dung phi sinh ra lại là một đứa ngốc, mười một tuổi rồi mà vẫn chỉ đang bập bẹ biết nói, cũng không nhận thức được ai cả. Cả ngày y chỉ quanh quẩn trong cung, chơi nghịch với cát và đá sỏi, nha hoàn phải theo chăm bẵm từng chút một. Đứa trẻ ấy trở thành trò cười cho người trong cung trong suốt một thời gian, Dung phi bị dè bĩu đủ điều. Nhưng không vì thế mà nàng ta mất đi tình mẫu tử, ngược lại càng thương yêu nhi tử của mình hơn. Dung phi sống ngày càng khép kín, những tưởng như mong muốn một cuộc sống tách biệt, yên lặng với nhi tử giữa chốn cấm cung.Một kẻ nói năng còn chưa rành mạch, thậm chí có khi còn không ý thức được mình đang nói cái gì thì sao có thể gây vạ chứ?“Cái đó… Bát hoàng huynh phạm tội khi quân…” Tuệ Nhi thở dài. “Chẳng biết tại sao Bát hoàng huynh hôm đó lại lén Dung phi chạy tới chỗ Ngự thư phòng, gặp phụ hoàng nói những lời khi quân rồi còn cười cợt kéo long bào của phụ hoàng trước mặt vài vị quan thần. Phụ hoàng cả giận đã cho người giam lại, phế Dung phi.”“Lời… khi quân?”