Chương 1
Tiếng tích tắc từ đồng hồ như những nhát búa gõ mạnh vào óc Ngân nhức nhối, cô ôm chặt đứa con trai bé bỏng nằm co người lại trên giường, lòng như có ngàn vạn con kiến nhỏ cùng gặm cắn, cứ rấm rứt khó chịu vô cùng.
Đã bao giờ chồng Ngân về muộn thế này đâu. Từ ngày Ngân và Bảo lấy nhau đến giờ cũng đã gần bốn năm, suốt bốn năm ấy chưa một lần anh về nhà sau tám giờ tối, cũng chẳng khi nào Ngân không gọi được cho anh lâu đến thế. Bao giờ cũng vậy, ngay khi thấy cuộc gọi nhỡ của cô anh sẽ gọi lại ngay, không muốn cô phải chờ đợi rồi nghĩ ngợi lung tung. Thế mà lúc này, kim đồng hồ treo tường đã điểm quá một giờ sáng, ngày mới cũng đã sang, cô gọi cho anh hơn hai chục cuộc điện thoại mà anh vẫn ở nơi nào, như chẳng cần biết ở nhà hai mẹ con cô ruột gan lửa đốt ôm nhau chờ đợi anh.
– Con Ngân, mày không đi tìm chồng mày về đi à?
Âm giọng phụ nữ the thé mà Ngân lúc nào cũng nổi da gà khi nghe tiếng vừa vang lên ngoài cửa phòng, cô cố gắng trấn tĩnh để đáp lại mẹ chồng:
– Con biết tìm anh ấy ở đâu hả mẹ? Cu Mầm cũng chẳng cho con đi đâu được…
Bà Dư nghe Ngân giải thích, dường như cơn giận lúc nào cũng bị bà dồn nén lúc này được cớ mà phát hỏa, bà lập tức mở cửa phòng vợ chồng cô, xông thẳng đến chiếc giường nơi cô nằm, chỉ tay vào mặt cô mà rít lên:
– Mày muốn chồng mày chết đường chết chợ mày mới vừa lòng chứ gì? Ở đâu ra cái loại đàn bà chồng đi làm đến tận một giờ sáng chưa về mà nó vẫn còn nằm ngửa háng trên giường ôm con ngủ? Ngày bố thằng Bảo còn sống, tao có chạy quanh làng tao cũng phải lôi bằng được ông ấy về chứ lại như mày đấy à?
– Mẹ… ngày xưa làng nhỏ dễ tìm chứ bây giờ thành phố rộng lớn thế này… hơn nữa ban tối anh ấy có nhắn con anh ấy đi họp lớp cấp ba mẹ ạ… sau đấy con gọi lại nhiều lần mà anh ấy không nghe máy… con lại chẳng biết ai trong lớp anh ấy cả…
Ngân vừa trả lời mẹ chồng vừa vỗ lưng cu Mầm mà dỗ nó vào giấc trở lại. Tội nghiệp thằng bé đang ngủ ngon, nghe bà quát mẹ mà giật mình khóc ré lên. Bà Dư nghe Ngân nói vậy chẳng biết trách sao nữa đành hậm hực dậm chân bỏ xuống dưới nhà.
Ngân cũng là hết cách mới phải nằm yên chờ đợi, cu Mầm quấn cô như gà con quấn mẹ, chẳng khi nào chịu rời cô nửa bước. Ngân có đi tìm Bảo cũng phải mang nó theo, mà như vậy khổ con khổ mẹ chứ được tích sự gì? Đi họp lớp có bao giờ không nhậu nhẹt hát hò, Ngân chỉ trách Bảo không nghĩ gì đến mẹ con cô thôi, còn anh có bị làm sao, quả thực cô chưa dám nghĩ đến…
Cứ vậy đến gần hai giờ sáng, khi Ngân mệt nhoài đành tắt đèn thiu thiu ngủ mới nghe có tiếng lạch cạch vặn tay nắm cửa. Cảm nhận được bước chân của Bảo mà cô chẳng muốn quay ra, ngửi mùi rượu nồng nồng trong không khí tự nhiên cơn giận trong cô ở đâu ùa đến nghẹn họng, cứ thế im lặng, nước mắt chẳng ngăn lại được. Cô mặc kệ Bảo cởi quần tây áo sơ mi trèo lên giường, đưa tay choàng lấy cô kéo cô vào lòng. Hơi thở phả đầy mùi rượu, anh thì thầm bên tai cô bào chữa:
– Vợ ngủ rồi à, nay anh say quá lại bị bọn nó kéo đi kara không cho về.
– Anh còn nhớ ra anh có vợ cơ à?
– Thôi mà vợ… bao năm mới họp lớp một lần em thông cảm cho anh đi!
Bảo nũng nịu, chiếc cằm đàn ông ram ráp cọ cọ vào má làm Ngân nhồn nhột, muốn giận cũng chẳng giận lâu hơn được, chỉ sụt sịt lau nước mắt gật nhẹ. Bảo nói cũng đúng, bốn năm bên anh cũng là bốn năm làm vợ anh, lúc nào anh cũng ân cần quan tâm cô, kể cả việc mẹ anh không thích cô anh cũng thuyết phục bằng được mà cưới cô về, rồi việc cu Mầm chậm phát triển, dù đã lên ba nhưng nhận thức và ngôn ngữ chỉ như đứa trẻ một tuổi anh cũng chưa bao giờ tỏ vẻ chán nản hay trách móc cô nửa lời. Cô chẳng nên giận anh vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này nữa. Cô chưa kịp hỏi han anh họp lớp thế nào đã nghe âm thanh kéo gỗ vang lên. Có rượu vào người thì trời đánh chưa chắc chồng cô đã dậy được.
Đặt cu Mầm nằm ngoan ngoãn một bên, Ngân quay sang anh, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn của người chồng cô yêu thương hết mực. Sóng mũi đàn ông cao thẳng, hàng lông mày cương nghị, vầng trán cao thông minh… Anh vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, mới hai tám tuổi đã làm quản lý dự án của một công ty công nghệ hàng đầu Hà Nội, lương tháng tính bằng ngàn đô. Nhiều lúc Ngân tự hỏi, không biết vì lý do gì mà anh chọn cô, khi cô tự thấy mình chẳng quá xinh đẹp, chân cũng chẳng dài, gia đình cô lại khó khăn khi có một cậu em sinh ra đã không được bình thường, hơn nữa bản thân cô khi ấy cũng chỉ là nhân viên kế toán quèn trong một công ty tư nhân nhỏ. Khoảng cách giữa cô và anh lớn như vậy chẳng làm anh đối xử bề trên coi thường cô mà ngược lại, anh yêu thương chăm sóc cô, có anh ở nhà bà Dư cũng chẳng dám ngang nhiên quát nạt cô. Thậm chí anh còn vì mẹ con cô mà làm mẹ anh giận dỗi khóc lóc ỉ ôi nhiều bận. Có được người chồng như anh, cô còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?
Tiếng tin nhắn làm Ngân giật mình, Bảo vẫn say sưa ngủ. Nửa đêm mà điện thoại của anh có tiếng tin nhắn là thế nào? Ngân chưa bao giờ tự ý đọc trộm tin nhắn của Bảo vì trên hết cô tin tưởng ở anh. Niềm tin là một điều gì đó rất khó giải thích, dẫu cho Bảo đi đến đâu cũng được phụ nữ săn đón thì vẻ lạnh lùng thờ ơ của anh trước họ khiến Ngân luôn an tâm tuyệt đối. Điện thoại của anh trước giờ không để khóa, Ngân muốn xem lúc nào cũng được, ngay cả lúc này, tin nhắn kia vừa sáng lên cô cũng có thể mở ra xem được.
“Ông về nhà chưa?”
Dòng tin nhắn facebook đơn giản đập vào mắt Ngân. Một câu hỏi như vậy cô có thể nghi ngờ gì đây, hơn nữa nick facebook nhắn cho anh cũng là một cái tên nam giới – “Hải Minh” – cùng ảnh avatar của người đó là một bức ảnh hoàng hôn trên biển. Ngân tự trách mình đa nghi, đặt điện thoại xuống cạnh anh như trước rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng chuông báo thức từ điện thoại, Ngân quờ tay tắt, trở dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Căn bản Ngân cũng chẳng có việc gì, ở nhà nội trợ thì mấy việc như vậy đâu đáng để kể công. Mẹ chồng Ngân thích ăn xôi vò, mà phải là xôi do chính tay cô làm bà mới ăn. Em gái Bảo, con bé Châu năm nay là sinh viên năm cuối thì lại thích ăn bún, hôm thì bún mọc, hôm thì bún móng giò. Nó kén ăn nên chẳng thích ăn ngoài, vừa nhạt nhẽo lại vừa mất vệ sinh. Còn chồng Ngân, anh dễ tính nên ăn ké xôi của mẹ hay bún của em đều được. Cháo cho con Ngân quấy riêng, hôm nào vội thì cô mua cho nó hộp cháo dinh dưỡng còn đa số cô làm riêng cho con ăn. Thằng bé ba tuổi nhưng chưa biết ăn cơm, bà nội với cô nó lúc nào nhìn thìa cháo Ngân bón cho con cũng bĩu môi ngán ngẩm. Mỗi lúc như vậy Ngân chỉ biết nén tiếng thở dài, nước mắt cũng nuốt ngược vào trong. Có lần cái Châu còn ác khẩu nói con cô sau này cũng giống như cậu nó mà lòng cô đau như bị ai xé toạc, đau đến ứa máu, mặt mũi tím đen lại, giận lắm mà chẳng thể nói gì, bởi sâu trong lòng… chính bản thân cô cũng lo sợ một điều như vậy.
Đã bao giờ chồng Ngân về muộn thế này đâu. Từ ngày Ngân và Bảo lấy nhau đến giờ cũng đã gần bốn năm, suốt bốn năm ấy chưa một lần anh về nhà sau tám giờ tối, cũng chẳng khi nào Ngân không gọi được cho anh lâu đến thế. Bao giờ cũng vậy, ngay khi thấy cuộc gọi nhỡ của cô anh sẽ gọi lại ngay, không muốn cô phải chờ đợi rồi nghĩ ngợi lung tung. Thế mà lúc này, kim đồng hồ treo tường đã điểm quá một giờ sáng, ngày mới cũng đã sang, cô gọi cho anh hơn hai chục cuộc điện thoại mà anh vẫn ở nơi nào, như chẳng cần biết ở nhà hai mẹ con cô ruột gan lửa đốt ôm nhau chờ đợi anh.
– Con Ngân, mày không đi tìm chồng mày về đi à?
Âm giọng phụ nữ the thé mà Ngân lúc nào cũng nổi da gà khi nghe tiếng vừa vang lên ngoài cửa phòng, cô cố gắng trấn tĩnh để đáp lại mẹ chồng:
– Con biết tìm anh ấy ở đâu hả mẹ? Cu Mầm cũng chẳng cho con đi đâu được…
Bà Dư nghe Ngân giải thích, dường như cơn giận lúc nào cũng bị bà dồn nén lúc này được cớ mà phát hỏa, bà lập tức mở cửa phòng vợ chồng cô, xông thẳng đến chiếc giường nơi cô nằm, chỉ tay vào mặt cô mà rít lên:
– Mày muốn chồng mày chết đường chết chợ mày mới vừa lòng chứ gì? Ở đâu ra cái loại đàn bà chồng đi làm đến tận một giờ sáng chưa về mà nó vẫn còn nằm ngửa háng trên giường ôm con ngủ? Ngày bố thằng Bảo còn sống, tao có chạy quanh làng tao cũng phải lôi bằng được ông ấy về chứ lại như mày đấy à?
– Mẹ… ngày xưa làng nhỏ dễ tìm chứ bây giờ thành phố rộng lớn thế này… hơn nữa ban tối anh ấy có nhắn con anh ấy đi họp lớp cấp ba mẹ ạ… sau đấy con gọi lại nhiều lần mà anh ấy không nghe máy… con lại chẳng biết ai trong lớp anh ấy cả…
Ngân vừa trả lời mẹ chồng vừa vỗ lưng cu Mầm mà dỗ nó vào giấc trở lại. Tội nghiệp thằng bé đang ngủ ngon, nghe bà quát mẹ mà giật mình khóc ré lên. Bà Dư nghe Ngân nói vậy chẳng biết trách sao nữa đành hậm hực dậm chân bỏ xuống dưới nhà.
Ngân cũng là hết cách mới phải nằm yên chờ đợi, cu Mầm quấn cô như gà con quấn mẹ, chẳng khi nào chịu rời cô nửa bước. Ngân có đi tìm Bảo cũng phải mang nó theo, mà như vậy khổ con khổ mẹ chứ được tích sự gì? Đi họp lớp có bao giờ không nhậu nhẹt hát hò, Ngân chỉ trách Bảo không nghĩ gì đến mẹ con cô thôi, còn anh có bị làm sao, quả thực cô chưa dám nghĩ đến…
Cứ vậy đến gần hai giờ sáng, khi Ngân mệt nhoài đành tắt đèn thiu thiu ngủ mới nghe có tiếng lạch cạch vặn tay nắm cửa. Cảm nhận được bước chân của Bảo mà cô chẳng muốn quay ra, ngửi mùi rượu nồng nồng trong không khí tự nhiên cơn giận trong cô ở đâu ùa đến nghẹn họng, cứ thế im lặng, nước mắt chẳng ngăn lại được. Cô mặc kệ Bảo cởi quần tây áo sơ mi trèo lên giường, đưa tay choàng lấy cô kéo cô vào lòng. Hơi thở phả đầy mùi rượu, anh thì thầm bên tai cô bào chữa:
– Vợ ngủ rồi à, nay anh say quá lại bị bọn nó kéo đi kara không cho về.
– Anh còn nhớ ra anh có vợ cơ à?
– Thôi mà vợ… bao năm mới họp lớp một lần em thông cảm cho anh đi!
Bảo nũng nịu, chiếc cằm đàn ông ram ráp cọ cọ vào má làm Ngân nhồn nhột, muốn giận cũng chẳng giận lâu hơn được, chỉ sụt sịt lau nước mắt gật nhẹ. Bảo nói cũng đúng, bốn năm bên anh cũng là bốn năm làm vợ anh, lúc nào anh cũng ân cần quan tâm cô, kể cả việc mẹ anh không thích cô anh cũng thuyết phục bằng được mà cưới cô về, rồi việc cu Mầm chậm phát triển, dù đã lên ba nhưng nhận thức và ngôn ngữ chỉ như đứa trẻ một tuổi anh cũng chưa bao giờ tỏ vẻ chán nản hay trách móc cô nửa lời. Cô chẳng nên giận anh vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này nữa. Cô chưa kịp hỏi han anh họp lớp thế nào đã nghe âm thanh kéo gỗ vang lên. Có rượu vào người thì trời đánh chưa chắc chồng cô đã dậy được.
Đặt cu Mầm nằm ngoan ngoãn một bên, Ngân quay sang anh, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn của người chồng cô yêu thương hết mực. Sóng mũi đàn ông cao thẳng, hàng lông mày cương nghị, vầng trán cao thông minh… Anh vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, mới hai tám tuổi đã làm quản lý dự án của một công ty công nghệ hàng đầu Hà Nội, lương tháng tính bằng ngàn đô. Nhiều lúc Ngân tự hỏi, không biết vì lý do gì mà anh chọn cô, khi cô tự thấy mình chẳng quá xinh đẹp, chân cũng chẳng dài, gia đình cô lại khó khăn khi có một cậu em sinh ra đã không được bình thường, hơn nữa bản thân cô khi ấy cũng chỉ là nhân viên kế toán quèn trong một công ty tư nhân nhỏ. Khoảng cách giữa cô và anh lớn như vậy chẳng làm anh đối xử bề trên coi thường cô mà ngược lại, anh yêu thương chăm sóc cô, có anh ở nhà bà Dư cũng chẳng dám ngang nhiên quát nạt cô. Thậm chí anh còn vì mẹ con cô mà làm mẹ anh giận dỗi khóc lóc ỉ ôi nhiều bận. Có được người chồng như anh, cô còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?
Tiếng tin nhắn làm Ngân giật mình, Bảo vẫn say sưa ngủ. Nửa đêm mà điện thoại của anh có tiếng tin nhắn là thế nào? Ngân chưa bao giờ tự ý đọc trộm tin nhắn của Bảo vì trên hết cô tin tưởng ở anh. Niềm tin là một điều gì đó rất khó giải thích, dẫu cho Bảo đi đến đâu cũng được phụ nữ săn đón thì vẻ lạnh lùng thờ ơ của anh trước họ khiến Ngân luôn an tâm tuyệt đối. Điện thoại của anh trước giờ không để khóa, Ngân muốn xem lúc nào cũng được, ngay cả lúc này, tin nhắn kia vừa sáng lên cô cũng có thể mở ra xem được.
“Ông về nhà chưa?”
Dòng tin nhắn facebook đơn giản đập vào mắt Ngân. Một câu hỏi như vậy cô có thể nghi ngờ gì đây, hơn nữa nick facebook nhắn cho anh cũng là một cái tên nam giới – “Hải Minh” – cùng ảnh avatar của người đó là một bức ảnh hoàng hôn trên biển. Ngân tự trách mình đa nghi, đặt điện thoại xuống cạnh anh như trước rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng chuông báo thức từ điện thoại, Ngân quờ tay tắt, trở dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Căn bản Ngân cũng chẳng có việc gì, ở nhà nội trợ thì mấy việc như vậy đâu đáng để kể công. Mẹ chồng Ngân thích ăn xôi vò, mà phải là xôi do chính tay cô làm bà mới ăn. Em gái Bảo, con bé Châu năm nay là sinh viên năm cuối thì lại thích ăn bún, hôm thì bún mọc, hôm thì bún móng giò. Nó kén ăn nên chẳng thích ăn ngoài, vừa nhạt nhẽo lại vừa mất vệ sinh. Còn chồng Ngân, anh dễ tính nên ăn ké xôi của mẹ hay bún của em đều được. Cháo cho con Ngân quấy riêng, hôm nào vội thì cô mua cho nó hộp cháo dinh dưỡng còn đa số cô làm riêng cho con ăn. Thằng bé ba tuổi nhưng chưa biết ăn cơm, bà nội với cô nó lúc nào nhìn thìa cháo Ngân bón cho con cũng bĩu môi ngán ngẩm. Mỗi lúc như vậy Ngân chỉ biết nén tiếng thở dài, nước mắt cũng nuốt ngược vào trong. Có lần cái Châu còn ác khẩu nói con cô sau này cũng giống như cậu nó mà lòng cô đau như bị ai xé toạc, đau đến ứa máu, mặt mũi tím đen lại, giận lắm mà chẳng thể nói gì, bởi sâu trong lòng… chính bản thân cô cũng lo sợ một điều như vậy.