Chương 6: Mặc cái quỷ gì vậy
Đêm nay, gia đình nhà họ Kỳ ngoại trừ Kỳ Nhất Bạch, tất cả mọi người tập trung ở trong phòng của Kỳ Phú Quý và Lý Tú Nga, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Cái trán của Lý Tú Nga đã được băng bó cẩn thận, cặp mắt tam giác kia vẫn luôn lóe những tia thâm độc, bà ta bất mãn đẩy Kỳ Phú Quý một cái:
"Tôi không quan tâm, quỷ đòi ăn kia muốn giết tôi. Coi như tôi không thể đi tố cáo nó, tôi cũng nhất định phải trừng trị nó. Còn có bát thịt gà kia nữa, nó dám trực tiếp mang đi, không để lại cho chúng ta một miếng nào. Nó tại sao không chết đi, quỷ đòi ăn kia chính là đến để khắc tôi mà!"
Chỉ cần nghĩ đến bát thịt gà bà ta đã cố ý giấu ở trong bếp, chỉ chờ Kỳ Nhất Bạch đi là ba ta sẽ lấy ra ăn, vậy mà toàn bộ đều bị mang đi hết, bà ta liền tức giận đến đau tim.
Trong lòng Kỳ Phú Quý vẫn còn sợ hãi, ông ta vốn nhát gan, nhớ tới đôi mắt đen ngòm kia của Kỳ Nhất Bạch, ông ta liền qua loa nói:
"Hay là Kỳ Hữu Học cùng Kỳ Hữu Tài đi khuyên nhủ anh con đi, khuyên Bạch ca nhi nói lời xin lỗi với mẹ con là có thể bỏ qua."
Nghe vậy, khuôn mặt Lý Tú Nga trở nên dữ tợn, Kỳ Hữu Học liền từ chối:
"Cha mẹ, ta làm sao có thời giờ, thời gian đọc sách còn không đủ đây."
Kỳ Hữu Tài cũng lùi một bước nói:
"Con, con cũng không rảnh. Mẹ, ngày mai Kỳ Nhất Bạch phải gả đi rồi, hay là để sau rồi tính đi."
Hai anh em họ được Lý Tú Nga coi như cục cưng, từ bé đã được đưa đi học. Tuy rằng cũng đã từng đánh nhau cùng người khác, nhưng mà chưa từng đánh ai đến chảy máu như vậy. Kỳ Nhất Bạch không nói tiếng nào liền đánh mẹ đến chảy máu đầu, chuyện này đối với bọn họ mà nói, quả thực không dám tưởng tượng. Ai biết được Kỳ Nhất Bạch có thể hay không đánh chết bọn họ.
Lý Tú Nga không nghĩ tới, cả hai đứa con ruột không đứa nào dám ra mặt vì mình. Bà ta thật sự muốn mắng, nhưng Kỳ Nhất Bạch cũng làm cho bà ta kiêng dè. Buổi trưa thì hất bàn, buổi tối thì đánh người chảy máu. Ai biết lần sau có hay không thực sự giết người luôn.
Lý Tú Nga nhịn một chút mới nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vậy được, ngày mai toàn bộ cả nhà đều phải cùng tao đi. Tao nhất định muốn nhìn quỷ đòi ăn kia bị lôi đi, hừ, chờ ngày nó bị Vương Lão Tam đánh chết đi!"
Kỳ Hữu Học, Kỳ Hữu Tài cùng với Kỳ Hoa Kiều đều liếc mắt nhìn Kỳ Phú Quý. Những lời kia rõ ràng là muốn đem con lớn nhất của mình đưa vào hố lửa, vậy mà lão ta lại không nói gì.
Lý Tú Nga đắc ý lẫn xem thường liếc nhìn Kỳ Phú Quý. Ngày mai bọn họ phải chuẩn bị thật cẩn thận, không thể để xảy ra sai lầm.
...
Một bên khác, Kỳ Nhất Bạch trở về ngôi nhà rách nát của mình, trong miệng còn gặm một cái cổ gà. Trên mặt hoàn toàn không nhìn ra một tia lệ khí, khuôn mặt gầy gò, hai mắt to sâu thẳm, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Trong lòng cậu căn bản không có vấn đề gì. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người thân của thân thể này, có quá phận hay không cậu cũng không quan tâm.
Kỳ Nhất Bạch sau khi trở về, ăn hết một nửa chỗ cơm và thịt gà thì no căng, còn lại cậu cất vào phòng bếp.
Lúc này cậu mới cảm thấy lòng bàn tay hơi ẩn ẩn đau. Cậu dùng nước rửa sạch sẽ vết thương, chỉ là một vết thương nhỏ, không sao hết. Trước đây khi còn ở trại trẻ mồ côi, thỉnh thoảng đánh nhau đến chảy máu là chuyện bình thường.
Kỳ Nhất Bạch để hết những linh kiện cần lắp ráp lên bàn.
May là Vệ Khanh cho cậu nhiều gân thú. Cậu làm vừa đủ dây cung.
Sau khi chế tạo xong chiếc cung nỏ dài cỡ khoảng 35cm, cậu kiểm tra lại các mối nối xem có vấn đề gì không. Không có sai sót gì. Cậu vô cùng thỏa mãn.
Lúc này đã muộn rồi, còn lại hai cái mũi tên, Kỳ Nhất Bạch tính để ngày mai làm nốt.
Bây giờ là trời mới vào thu, không phải là quá lạnh, cậu dùng nước lã để tắm rồi về phòng tìm quần áo.
Kết quả là không tìm thấy một bộ quần áo nào. Cậu mới nhớ lại, thân thể này chỉ có tổng cộng hai bộ quần áo. Một bộ hôm nay đang mặc, còn một bộ khác, buổi chiều cậu đã dùng than củi vẽ lên bản thiết kế rồi.
Kỳ Nhất Bạch không còn cách nào khác là cởi trần, giặt sạch áo ngày hôm nay mặc rồi phơi ngoài sân cho khô.
Sau đó, cậu lên giường nghỉ ngơi. Nói là giường, kỳ thực chính là tấm gỗ rồi phủ rơm rạ mà thôi. Chăn cũng là chăn cũ đã mười mấy năm đầy mùi ẩm mốc, so với thời điểm cậu ở trại trẻ mồ côi cũng không bằng.
Kỳ Nhất Bạch cũng không chê. Bởi vì lúc này cậu đang xem một cái màn hình trong suốt, ở trên có thanh tiến độ biểu thị đã hoàn thành 60%. Chắc ngày mai làm nốt mũi tên là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nghiên cứu màn hình một lúc, cậu phát hiện có thể dùng suy nghĩ để nó xuất hiện hay biến mất. Trên màn hình, ngoại trừ phần nhiệm vụ, còn có các icon khác màu xám. Theo thứ tự là cửa hàng, nhiệm vụ, ba lô, giao lưu, trợ giúp, cùng với thế giới nhân vật, bên cạnh là hàng chữ màu đỏ tươi "Tiền Hệ Thống: 0".
Thoạt nhìn rất giống trò chơi, cửa hàng cùng ba lô làm cho ánh mắt Kỳ Nhất Bạch sáng lên. Cậu đoán không sai, cửa hàng này nhất định là có thể mua đồ. Mà muốn dùng, chắc là dùng Tiền Hệ Thống để mua. Cậu thực sự tò mò, bên trong đó có gì. Có thể vì biểu tượng đó là màu xám nên không vào xem được. Nếu cậu đoán không nhầm, ba lô chắc là có từng ô vuông, có thể thả đồ vật vào.
Trí nhớ của Kỳ Nhất Bạch rất tốt, cho nên cậu vẫn nhớ hệ thống trong truyện chính là như vậy.
Là vì có sự tồn tại của hệ thống, nên cậu có thêm hy vọng. Cũng không có chán ghét cái địa phương này quá. Dù sao cậu vẫn luôn sống cô đơn, không có bạn bè, người thân, ở đâu cũng như nhau.
Suy nghĩ một lúc, Kỳ Nhất Bạch thiếp đi lúc nào không biết. Bỗng màn hình trong đầu cậu sáng lên, toàn bộ các biểu tượng trên thanh menu đều chuyển sáng. Kỳ Nhất Bạch trở mình, màn hình tựa hồ bị doạ, tắt ngóm, không dám hiện lên nữa.
Sang ngày thứ hai, Kỳ Nhất Bạch ăn nốt chỗ thịt gà cùng cơm tẻ của ngày hôm qua. Sau đó, cậu liền bắt đầu làm mũi tên, cậu quấn thật chặt. Mặc dù nhìn cũng không quá đẹp, cậu vẫn muốn thử nghiệm thành quả lao động của mình xem thế nào.
Bỗng nhiên, có một đám người từ phía ngoài đi thẳng vào nhà cậu. Kỳ Nhất Bạch nhìn thấy dẫn đầu là Lý Tú Nga cùng với một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn, chính là Vương Lão Tam. Đằng sau họ là mấy bố con Kỳ Phú Quý.
Cơ thể có chút co rúm lại, đây cũng là ký ức của thân thể này. Kỳ Nhất Bạch không lo lắng linh hồn của chủ nhân thân thể này còn ở đây hay không. Bởi vì cậu cảm nhận được, nếu không giải quyết được hết vấn đề cậu ta quan tâm, cậu ta cũng sẽ không rời đi.
Kỳ Nhất Bạch bình tĩnh nhìn đoàn người hùng hổ đi đến, nhìn thấy gương mặt ác độc của Lý Tú Nga và cặp mắt dâm tà của Vương Lão Tam.
Tất cả bọn họ đều vọt vào sân, bên ngoài còn tụ tập một đám xem trò vui.
Lý Tú Nga vừa đến liền cau mày nói:
"Con ra đây làm gì?! Hôm nay là ngày vui của con, còn không mau đi vào thay quần áo, nhìn xem con mặc cái quỷ gì vậy!"
Kỳ Nhất Bạch thâm thúy nhìn miếng gạc băng bó trên đầu bà ta:
"Con chỉ có một bộ quần áo này, mẹ kế mang đồ cưới của mẹ con trả lại cho con, con mới có tiền mua xiêm y chứ."
Lời kia vừa thốt ra, những người thôn dân đang ở ngoài hàng rào xem trò vui đều đồng loạt liếc mắt coi thường Lý Tú Nga.
Người trong thôn đều có mắt, ai chẳng biết lúc nào Lý Tú Nga cũng bắt Bạch ca nhi làm việc, không có chút nào coi cậu ta là song nhi cả. Lên núi đốn củi, xuống ruộng làm việc, đây đều đâu phải việc để cho song nhi làm. Từ trước đến nay, Bạch ca nhi đều bị bắt làm việc như một người đàn ông trụ cột, chưa bao giờ thấy giống một song nhi mềm mại hết.
Cái trán của Lý Tú Nga đã được băng bó cẩn thận, cặp mắt tam giác kia vẫn luôn lóe những tia thâm độc, bà ta bất mãn đẩy Kỳ Phú Quý một cái:
"Tôi không quan tâm, quỷ đòi ăn kia muốn giết tôi. Coi như tôi không thể đi tố cáo nó, tôi cũng nhất định phải trừng trị nó. Còn có bát thịt gà kia nữa, nó dám trực tiếp mang đi, không để lại cho chúng ta một miếng nào. Nó tại sao không chết đi, quỷ đòi ăn kia chính là đến để khắc tôi mà!"
Chỉ cần nghĩ đến bát thịt gà bà ta đã cố ý giấu ở trong bếp, chỉ chờ Kỳ Nhất Bạch đi là ba ta sẽ lấy ra ăn, vậy mà toàn bộ đều bị mang đi hết, bà ta liền tức giận đến đau tim.
Trong lòng Kỳ Phú Quý vẫn còn sợ hãi, ông ta vốn nhát gan, nhớ tới đôi mắt đen ngòm kia của Kỳ Nhất Bạch, ông ta liền qua loa nói:
"Hay là Kỳ Hữu Học cùng Kỳ Hữu Tài đi khuyên nhủ anh con đi, khuyên Bạch ca nhi nói lời xin lỗi với mẹ con là có thể bỏ qua."
Nghe vậy, khuôn mặt Lý Tú Nga trở nên dữ tợn, Kỳ Hữu Học liền từ chối:
"Cha mẹ, ta làm sao có thời giờ, thời gian đọc sách còn không đủ đây."
Kỳ Hữu Tài cũng lùi một bước nói:
"Con, con cũng không rảnh. Mẹ, ngày mai Kỳ Nhất Bạch phải gả đi rồi, hay là để sau rồi tính đi."
Hai anh em họ được Lý Tú Nga coi như cục cưng, từ bé đã được đưa đi học. Tuy rằng cũng đã từng đánh nhau cùng người khác, nhưng mà chưa từng đánh ai đến chảy máu như vậy. Kỳ Nhất Bạch không nói tiếng nào liền đánh mẹ đến chảy máu đầu, chuyện này đối với bọn họ mà nói, quả thực không dám tưởng tượng. Ai biết được Kỳ Nhất Bạch có thể hay không đánh chết bọn họ.
Lý Tú Nga không nghĩ tới, cả hai đứa con ruột không đứa nào dám ra mặt vì mình. Bà ta thật sự muốn mắng, nhưng Kỳ Nhất Bạch cũng làm cho bà ta kiêng dè. Buổi trưa thì hất bàn, buổi tối thì đánh người chảy máu. Ai biết lần sau có hay không thực sự giết người luôn.
Lý Tú Nga nhịn một chút mới nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vậy được, ngày mai toàn bộ cả nhà đều phải cùng tao đi. Tao nhất định muốn nhìn quỷ đòi ăn kia bị lôi đi, hừ, chờ ngày nó bị Vương Lão Tam đánh chết đi!"
Kỳ Hữu Học, Kỳ Hữu Tài cùng với Kỳ Hoa Kiều đều liếc mắt nhìn Kỳ Phú Quý. Những lời kia rõ ràng là muốn đem con lớn nhất của mình đưa vào hố lửa, vậy mà lão ta lại không nói gì.
Lý Tú Nga đắc ý lẫn xem thường liếc nhìn Kỳ Phú Quý. Ngày mai bọn họ phải chuẩn bị thật cẩn thận, không thể để xảy ra sai lầm.
...
Một bên khác, Kỳ Nhất Bạch trở về ngôi nhà rách nát của mình, trong miệng còn gặm một cái cổ gà. Trên mặt hoàn toàn không nhìn ra một tia lệ khí, khuôn mặt gầy gò, hai mắt to sâu thẳm, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Trong lòng cậu căn bản không có vấn đề gì. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người thân của thân thể này, có quá phận hay không cậu cũng không quan tâm.
Kỳ Nhất Bạch sau khi trở về, ăn hết một nửa chỗ cơm và thịt gà thì no căng, còn lại cậu cất vào phòng bếp.
Lúc này cậu mới cảm thấy lòng bàn tay hơi ẩn ẩn đau. Cậu dùng nước rửa sạch sẽ vết thương, chỉ là một vết thương nhỏ, không sao hết. Trước đây khi còn ở trại trẻ mồ côi, thỉnh thoảng đánh nhau đến chảy máu là chuyện bình thường.
Kỳ Nhất Bạch để hết những linh kiện cần lắp ráp lên bàn.
May là Vệ Khanh cho cậu nhiều gân thú. Cậu làm vừa đủ dây cung.
Sau khi chế tạo xong chiếc cung nỏ dài cỡ khoảng 35cm, cậu kiểm tra lại các mối nối xem có vấn đề gì không. Không có sai sót gì. Cậu vô cùng thỏa mãn.
Lúc này đã muộn rồi, còn lại hai cái mũi tên, Kỳ Nhất Bạch tính để ngày mai làm nốt.
Bây giờ là trời mới vào thu, không phải là quá lạnh, cậu dùng nước lã để tắm rồi về phòng tìm quần áo.
Kết quả là không tìm thấy một bộ quần áo nào. Cậu mới nhớ lại, thân thể này chỉ có tổng cộng hai bộ quần áo. Một bộ hôm nay đang mặc, còn một bộ khác, buổi chiều cậu đã dùng than củi vẽ lên bản thiết kế rồi.
Kỳ Nhất Bạch không còn cách nào khác là cởi trần, giặt sạch áo ngày hôm nay mặc rồi phơi ngoài sân cho khô.
Sau đó, cậu lên giường nghỉ ngơi. Nói là giường, kỳ thực chính là tấm gỗ rồi phủ rơm rạ mà thôi. Chăn cũng là chăn cũ đã mười mấy năm đầy mùi ẩm mốc, so với thời điểm cậu ở trại trẻ mồ côi cũng không bằng.
Kỳ Nhất Bạch cũng không chê. Bởi vì lúc này cậu đang xem một cái màn hình trong suốt, ở trên có thanh tiến độ biểu thị đã hoàn thành 60%. Chắc ngày mai làm nốt mũi tên là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nghiên cứu màn hình một lúc, cậu phát hiện có thể dùng suy nghĩ để nó xuất hiện hay biến mất. Trên màn hình, ngoại trừ phần nhiệm vụ, còn có các icon khác màu xám. Theo thứ tự là cửa hàng, nhiệm vụ, ba lô, giao lưu, trợ giúp, cùng với thế giới nhân vật, bên cạnh là hàng chữ màu đỏ tươi "Tiền Hệ Thống: 0".
Thoạt nhìn rất giống trò chơi, cửa hàng cùng ba lô làm cho ánh mắt Kỳ Nhất Bạch sáng lên. Cậu đoán không sai, cửa hàng này nhất định là có thể mua đồ. Mà muốn dùng, chắc là dùng Tiền Hệ Thống để mua. Cậu thực sự tò mò, bên trong đó có gì. Có thể vì biểu tượng đó là màu xám nên không vào xem được. Nếu cậu đoán không nhầm, ba lô chắc là có từng ô vuông, có thể thả đồ vật vào.
Trí nhớ của Kỳ Nhất Bạch rất tốt, cho nên cậu vẫn nhớ hệ thống trong truyện chính là như vậy.
Là vì có sự tồn tại của hệ thống, nên cậu có thêm hy vọng. Cũng không có chán ghét cái địa phương này quá. Dù sao cậu vẫn luôn sống cô đơn, không có bạn bè, người thân, ở đâu cũng như nhau.
Suy nghĩ một lúc, Kỳ Nhất Bạch thiếp đi lúc nào không biết. Bỗng màn hình trong đầu cậu sáng lên, toàn bộ các biểu tượng trên thanh menu đều chuyển sáng. Kỳ Nhất Bạch trở mình, màn hình tựa hồ bị doạ, tắt ngóm, không dám hiện lên nữa.
Sang ngày thứ hai, Kỳ Nhất Bạch ăn nốt chỗ thịt gà cùng cơm tẻ của ngày hôm qua. Sau đó, cậu liền bắt đầu làm mũi tên, cậu quấn thật chặt. Mặc dù nhìn cũng không quá đẹp, cậu vẫn muốn thử nghiệm thành quả lao động của mình xem thế nào.
Bỗng nhiên, có một đám người từ phía ngoài đi thẳng vào nhà cậu. Kỳ Nhất Bạch nhìn thấy dẫn đầu là Lý Tú Nga cùng với một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn, chính là Vương Lão Tam. Đằng sau họ là mấy bố con Kỳ Phú Quý.
Cơ thể có chút co rúm lại, đây cũng là ký ức của thân thể này. Kỳ Nhất Bạch không lo lắng linh hồn của chủ nhân thân thể này còn ở đây hay không. Bởi vì cậu cảm nhận được, nếu không giải quyết được hết vấn đề cậu ta quan tâm, cậu ta cũng sẽ không rời đi.
Kỳ Nhất Bạch bình tĩnh nhìn đoàn người hùng hổ đi đến, nhìn thấy gương mặt ác độc của Lý Tú Nga và cặp mắt dâm tà của Vương Lão Tam.
Tất cả bọn họ đều vọt vào sân, bên ngoài còn tụ tập một đám xem trò vui.
Lý Tú Nga vừa đến liền cau mày nói:
"Con ra đây làm gì?! Hôm nay là ngày vui của con, còn không mau đi vào thay quần áo, nhìn xem con mặc cái quỷ gì vậy!"
Kỳ Nhất Bạch thâm thúy nhìn miếng gạc băng bó trên đầu bà ta:
"Con chỉ có một bộ quần áo này, mẹ kế mang đồ cưới của mẹ con trả lại cho con, con mới có tiền mua xiêm y chứ."
Lời kia vừa thốt ra, những người thôn dân đang ở ngoài hàng rào xem trò vui đều đồng loạt liếc mắt coi thường Lý Tú Nga.
Người trong thôn đều có mắt, ai chẳng biết lúc nào Lý Tú Nga cũng bắt Bạch ca nhi làm việc, không có chút nào coi cậu ta là song nhi cả. Lên núi đốn củi, xuống ruộng làm việc, đây đều đâu phải việc để cho song nhi làm. Từ trước đến nay, Bạch ca nhi đều bị bắt làm việc như một người đàn ông trụ cột, chưa bao giờ thấy giống một song nhi mềm mại hết.