Chương 2: Lòng riêng
Không khí Vĩnh Ký hôm nay lặng lẽ khác thường, vì những người lãnh đạo cấp cao kia đang kiểm tra tình hình từng người nhân viên một, muốn đánh giá năng lực khả quan nhất có thể. Khi đến lượt cô thì người đàn ông cao lớn nhất, trực tiếp đứng lên để chất vấn cô trực tiếp.
Ngữ điệu trôi chảy, không hề có chút vấp váp, thông tin cô đưa ra đều được chắt lọc, Doãn Trạch cũng phải khẳng định bản thân cô là người có học. Bàn tay lật tập hồ sơ của cô không ngừng lật qua từng trang giấy. Bỗng nhiên người đàn ông kia dừng tay lại, tiếp tục nói:
- Cô Thích, cô từng bảo lưu kết quả học tập một năm, hiện tại cũng đã hai mươi năm tuổi nhưng lại mới chỉ dừng lại ở công việc thực tập sinh ở Vĩnh Ký, trước đó cô đã làm những công việc liên quan đến ngành bất động sản chưa?
- Tôi chưa từng làm những công việc liên quan đến bất động sản hoặc môi trường công sở. Còn sở dĩ tôi bảo lưu kết quả một năm là vì lý do gia đình, không liên quan gì đến pháp luật hoặc làm trái nội quy của trường lớp hết.
- Được, vậy tôi mạn phép hỏi thêm một câu hỏi nữa. Trước khi đến đây tôi đã điều tra qua về tất cả mọi người đang làm thực tập sinh ở đây, chỉ có cô là tôi thấy thay đổi nhiều nhất, bộ trang phục hôm nay cô mặc không giống phong cách hàng ngày của cô, là ý gì, cô muốn nhân cô hội này, trèo cao thêm một chút sao?
Rõ ràng những lời nói này là cố ý nhắm vào cô. Muốn trèo cao một chút là sao, cô công nhận ngày hôm nay cô có một chút lòng riêng, muốn lãnh đạo để ý đến thái độ chuyên nghiệp của mình trong công việc, nhưng vì sao trong lời nói của người đàn ông này lại giống như muốn nói cô đang quyến rũ cấp trên vậy.
Thích Vy trong lòng không vui, nhưng vẫn ngẩng cao đầu tiếp tục lên tiếng:
- Lãnh đạo, tôi quả nhiên có lòng riêng. Tôi ăn mặc phong cách khác nhưng không hở hang, không lố lăng và không đánh mất khí chất của công sở. Tôi ăn mặc khác là tôi tôn trọng bản thân, cũng như tôn trọng cấp trên của mình, còn lòng riêng của tôi là muốn được trở thành nhân viên chính thức, đối với tôi đó là mục tiêu hoàn toàn chính đáng.
Từng lời nói rõ ràng của cô không hề làm cho Doãn Trạch bất ngờ, anh vốn dĩ cho rằng cô lên kế hoạch để bám đuôi vào Doãn Lương đương nhiên sẽ là một người lắm mưu nhiều kế, nếu chỉ vì một vài câu nói của anh mà đã mất đi phương hướng được.
- Vậy được, tôi ghi nhận lòng riêng của cô, tôi cũng muốn đợi xem hết thời gian một năm cô có thể trở thành nhân viên chính thức của công ty được không.
Lời nói đầy ẩn ý của Doãn Trạch cũng khiến cho Thích Vy trùng xuống suy nghĩ của mình, bởi lời nói của anh không khác nào lời tuyên bố gián tiếp không nhận cô vào làm nhân viên chính thức của nơi này hết. Thích Vy cúi xuống không nói lời nào tiếp tục công việc của mình. Không được làm nhân viên chính thức thì sao chứ. Có sảy ra điều gì đi chăng nữa, cô vẫn không hề làm trái lương tâm của mình, cho dù làm một này cô cũng sẽ cống hiến tuyệt đối để không phải hối hận trong bất kì trường hợp nào.
Doãn Lương nhìn thấy Thích Vy cùng với Doãn Trạch nhưng bản thân anh không hề lên tiếng, trước đây Thích Vy có từng nói với anh, cô thích quan hệ của hai người yêu đương cũng đơn thuần như vậy, nhưng anh tuyệt đối không được vì cô bị người khác làm khó trong công việc mà đánh mất lý trí của mình.
Sau khi Doãn Trạch dời đi, Doãn Lương nhẹ nhàng pha một cốc cà phê sữa ấm, mang đến bên cạnh cô xoa đầu cô nhẹ nhàng an ủi. Nhưng Thích Vy không những không hề lo lắng mà lại mỉm cười lại với anh. Đối với cô những lúc như này đây là hạnh phúc lắm rồi.
Mấy người lãnh đạo của Vĩnh Ký nghe thấy lời nói ám chỉ của Doãn Trạch cũng nói với Thích Vy nên bàn giao những dự án mà cô đang làm dở cho Tiểu Tần bên cạnh, Thích Vy nhìn về phía khuôn mặt đắc thắng của Tiểu Tần nhưng cũng đành gửi lại phần tài liệu mình đang làm dang dở gửi lại cho cô ta. Nhưng Thích Vy cũng đủ biết, bản kế hoạch đó, nếu không được Doãn Lương duyệt và chỉnh sửa lại thì hoàn toàn chỉ là một phế phẩm không hơn không kém.
Thích Vy và Doãn Lương đã thống nhất với nhau cùng đồng hành. Bởi ý tưởng của Thích Vy rất tốt, những số liệu được cô thu thập cũng tốt, nhưng vấn đề là cô chưa từng tham gia làm việc trong môi trường chuyên nghiệp, vậy lên phần lên kế hoạch chi tiết của cô cho dù được Doãn Lương chỉ điểm nhiều lần nhưng vẫn chưa hề tốt lên.
Tiểu Tần nhìn một lượt kế hoạch thấy Thích Vy đã căn chỉnh lề, bôi đậm những phần đánh số liền không thèm nhìn lại, thảnh thơi đợi đến buổi chiều có thể báo cáo.
Thích Vy cũng không mấy làm lạ, bởi từ khi cô vào đây đến giờ, Tiểu Tần vốn là người giỏi nịnh bợ lãnh đạo, lại thích bắt nạt thực tập sinh để tranh công về phía mình, điều này khiến cho không ít thực tập sinh có năng lực nhưng chịu uất ức mà phải nghỉ việc trước thời gian được vào chính thức. Lần này, e là cô ấy mới là người phải chịu ấm ức dời đi.
Ngang nửa buổi chiều, không gian phòng làm việc đang yên bình, bỗng nhiên tiếng giày cao gót bước đến dồn dập, Thích Vy chưa kịp nhìn lên liền nhận lại được cả một ly cà phê vẫn còn đang ấm nóng tạt thẳng vào mặt và đầu, cùng với tiếng hét lên lớn tiếng của Tiểu Tần bên tai:
- Thích Vy, loại chó cắn nhà cô, là cô thấy tôi được lãnh đạo ưu ái đưa cho dự án lên cô muốn cắn tôi đúng không, cô rốt cuộc đã làm xong dự án chưa mà dám đưa cho tôi vậy,
Doãn Lương ở gần ngày đó nhìn thấy vậy bèn thật nhanh lấy một chiếc khăn trong ngăn tủ đến ôm lấy cô vào lòng, dùng khăn lau giúp cô lau đi những giọt cà phê còn vương vãi. Chiếc áo sơ mi trắng của cô bị mảng lớn mảng bé cà phê dính vào, màu cũng đã thay đổi, nhưng Doãn Lương lúc này đỏ mặt hơn hết đó chính là phần nội y phía trong của cô bị hở ra. Nơi này là phòng làm việc, đồng nghiệp nam nhiều đến như vậy, vậy mà anh sao có thể để cô bị những ánh mắt đó trắng trợn nhìn lên cơ chứ. Doãn Lương nhanh chóng cởi chiếc tây trang của mình ra khoác lên người Thích Vy. Từ nãy đến giờ cô dường như chưa từng lên tiếng, bởi cô biết Tiểu Tiên hiển nhiên nổi giận, đối với loại kế hoạch đó của cô, Tiểu Tần chưa bị đuổi việc là may rồi, huống hồ người đó lại là một người miệng lưỡi sắc bén như Doãn Trạch trực tiếp nghe cô đọc lại kế hoạch.
- Chị Tần, chị làm ở nơi đây được bao nhiêu năm rồi, tôi muốn hỏi trước khi chị đem dự án đó đi báo cáo, chị đã thực sự đọc nó chưa? Tổ trưởng nói tôi đưa lại tất cả những dữ liệu tôi thu thập được cho chị, chứ hoàn toàn không nói tôi làm báo cáo kế hoạch hoàn chỉnh lại cho chị, bản thân chị làm ăn tắc trách bị trách phạt lại quay lại nói tôi sao?
Ngữ điệu trôi chảy, không hề có chút vấp váp, thông tin cô đưa ra đều được chắt lọc, Doãn Trạch cũng phải khẳng định bản thân cô là người có học. Bàn tay lật tập hồ sơ của cô không ngừng lật qua từng trang giấy. Bỗng nhiên người đàn ông kia dừng tay lại, tiếp tục nói:
- Cô Thích, cô từng bảo lưu kết quả học tập một năm, hiện tại cũng đã hai mươi năm tuổi nhưng lại mới chỉ dừng lại ở công việc thực tập sinh ở Vĩnh Ký, trước đó cô đã làm những công việc liên quan đến ngành bất động sản chưa?
- Tôi chưa từng làm những công việc liên quan đến bất động sản hoặc môi trường công sở. Còn sở dĩ tôi bảo lưu kết quả một năm là vì lý do gia đình, không liên quan gì đến pháp luật hoặc làm trái nội quy của trường lớp hết.
- Được, vậy tôi mạn phép hỏi thêm một câu hỏi nữa. Trước khi đến đây tôi đã điều tra qua về tất cả mọi người đang làm thực tập sinh ở đây, chỉ có cô là tôi thấy thay đổi nhiều nhất, bộ trang phục hôm nay cô mặc không giống phong cách hàng ngày của cô, là ý gì, cô muốn nhân cô hội này, trèo cao thêm một chút sao?
Rõ ràng những lời nói này là cố ý nhắm vào cô. Muốn trèo cao một chút là sao, cô công nhận ngày hôm nay cô có một chút lòng riêng, muốn lãnh đạo để ý đến thái độ chuyên nghiệp của mình trong công việc, nhưng vì sao trong lời nói của người đàn ông này lại giống như muốn nói cô đang quyến rũ cấp trên vậy.
Thích Vy trong lòng không vui, nhưng vẫn ngẩng cao đầu tiếp tục lên tiếng:
- Lãnh đạo, tôi quả nhiên có lòng riêng. Tôi ăn mặc phong cách khác nhưng không hở hang, không lố lăng và không đánh mất khí chất của công sở. Tôi ăn mặc khác là tôi tôn trọng bản thân, cũng như tôn trọng cấp trên của mình, còn lòng riêng của tôi là muốn được trở thành nhân viên chính thức, đối với tôi đó là mục tiêu hoàn toàn chính đáng.
Từng lời nói rõ ràng của cô không hề làm cho Doãn Trạch bất ngờ, anh vốn dĩ cho rằng cô lên kế hoạch để bám đuôi vào Doãn Lương đương nhiên sẽ là một người lắm mưu nhiều kế, nếu chỉ vì một vài câu nói của anh mà đã mất đi phương hướng được.
- Vậy được, tôi ghi nhận lòng riêng của cô, tôi cũng muốn đợi xem hết thời gian một năm cô có thể trở thành nhân viên chính thức của công ty được không.
Lời nói đầy ẩn ý của Doãn Trạch cũng khiến cho Thích Vy trùng xuống suy nghĩ của mình, bởi lời nói của anh không khác nào lời tuyên bố gián tiếp không nhận cô vào làm nhân viên chính thức của nơi này hết. Thích Vy cúi xuống không nói lời nào tiếp tục công việc của mình. Không được làm nhân viên chính thức thì sao chứ. Có sảy ra điều gì đi chăng nữa, cô vẫn không hề làm trái lương tâm của mình, cho dù làm một này cô cũng sẽ cống hiến tuyệt đối để không phải hối hận trong bất kì trường hợp nào.
Doãn Lương nhìn thấy Thích Vy cùng với Doãn Trạch nhưng bản thân anh không hề lên tiếng, trước đây Thích Vy có từng nói với anh, cô thích quan hệ của hai người yêu đương cũng đơn thuần như vậy, nhưng anh tuyệt đối không được vì cô bị người khác làm khó trong công việc mà đánh mất lý trí của mình.
Sau khi Doãn Trạch dời đi, Doãn Lương nhẹ nhàng pha một cốc cà phê sữa ấm, mang đến bên cạnh cô xoa đầu cô nhẹ nhàng an ủi. Nhưng Thích Vy không những không hề lo lắng mà lại mỉm cười lại với anh. Đối với cô những lúc như này đây là hạnh phúc lắm rồi.
Mấy người lãnh đạo của Vĩnh Ký nghe thấy lời nói ám chỉ của Doãn Trạch cũng nói với Thích Vy nên bàn giao những dự án mà cô đang làm dở cho Tiểu Tần bên cạnh, Thích Vy nhìn về phía khuôn mặt đắc thắng của Tiểu Tần nhưng cũng đành gửi lại phần tài liệu mình đang làm dang dở gửi lại cho cô ta. Nhưng Thích Vy cũng đủ biết, bản kế hoạch đó, nếu không được Doãn Lương duyệt và chỉnh sửa lại thì hoàn toàn chỉ là một phế phẩm không hơn không kém.
Thích Vy và Doãn Lương đã thống nhất với nhau cùng đồng hành. Bởi ý tưởng của Thích Vy rất tốt, những số liệu được cô thu thập cũng tốt, nhưng vấn đề là cô chưa từng tham gia làm việc trong môi trường chuyên nghiệp, vậy lên phần lên kế hoạch chi tiết của cô cho dù được Doãn Lương chỉ điểm nhiều lần nhưng vẫn chưa hề tốt lên.
Tiểu Tần nhìn một lượt kế hoạch thấy Thích Vy đã căn chỉnh lề, bôi đậm những phần đánh số liền không thèm nhìn lại, thảnh thơi đợi đến buổi chiều có thể báo cáo.
Thích Vy cũng không mấy làm lạ, bởi từ khi cô vào đây đến giờ, Tiểu Tần vốn là người giỏi nịnh bợ lãnh đạo, lại thích bắt nạt thực tập sinh để tranh công về phía mình, điều này khiến cho không ít thực tập sinh có năng lực nhưng chịu uất ức mà phải nghỉ việc trước thời gian được vào chính thức. Lần này, e là cô ấy mới là người phải chịu ấm ức dời đi.
Ngang nửa buổi chiều, không gian phòng làm việc đang yên bình, bỗng nhiên tiếng giày cao gót bước đến dồn dập, Thích Vy chưa kịp nhìn lên liền nhận lại được cả một ly cà phê vẫn còn đang ấm nóng tạt thẳng vào mặt và đầu, cùng với tiếng hét lên lớn tiếng của Tiểu Tần bên tai:
- Thích Vy, loại chó cắn nhà cô, là cô thấy tôi được lãnh đạo ưu ái đưa cho dự án lên cô muốn cắn tôi đúng không, cô rốt cuộc đã làm xong dự án chưa mà dám đưa cho tôi vậy,
Doãn Lương ở gần ngày đó nhìn thấy vậy bèn thật nhanh lấy một chiếc khăn trong ngăn tủ đến ôm lấy cô vào lòng, dùng khăn lau giúp cô lau đi những giọt cà phê còn vương vãi. Chiếc áo sơ mi trắng của cô bị mảng lớn mảng bé cà phê dính vào, màu cũng đã thay đổi, nhưng Doãn Lương lúc này đỏ mặt hơn hết đó chính là phần nội y phía trong của cô bị hở ra. Nơi này là phòng làm việc, đồng nghiệp nam nhiều đến như vậy, vậy mà anh sao có thể để cô bị những ánh mắt đó trắng trợn nhìn lên cơ chứ. Doãn Lương nhanh chóng cởi chiếc tây trang của mình ra khoác lên người Thích Vy. Từ nãy đến giờ cô dường như chưa từng lên tiếng, bởi cô biết Tiểu Tiên hiển nhiên nổi giận, đối với loại kế hoạch đó của cô, Tiểu Tần chưa bị đuổi việc là may rồi, huống hồ người đó lại là một người miệng lưỡi sắc bén như Doãn Trạch trực tiếp nghe cô đọc lại kế hoạch.
- Chị Tần, chị làm ở nơi đây được bao nhiêu năm rồi, tôi muốn hỏi trước khi chị đem dự án đó đi báo cáo, chị đã thực sự đọc nó chưa? Tổ trưởng nói tôi đưa lại tất cả những dữ liệu tôi thu thập được cho chị, chứ hoàn toàn không nói tôi làm báo cáo kế hoạch hoàn chỉnh lại cho chị, bản thân chị làm ăn tắc trách bị trách phạt lại quay lại nói tôi sao?