Chương 5: Cảm giác lạ
Bóng dáng Doãn Trạch ngồi lạnh lùng ở phía bàn làm việc ngay trong phòng ngủ khiến Thích Vy không khỏi giật mình, người đó lại mang cô về nhà của mình sao. Mọi sự nghi ngờ đều không thể có câu trả lời thích đáng, Thích Vy nhìn lại một lượt quần áo trên người mình vẫn y nguyên như vậy, chỉ có một điều dưới cổ chân cô là một lớp băng gạc, hơn nữa cơn đau nhẹ còn âm ỉ cũng khiến cô mơ màng hiểu được điều gì vừa mới sảy ra. Cô nhìn về phía Doãn Trạch muốn im lặng nhìn anh nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đành lên tiếng:
- Doãn tổng, Doãn tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi có thể dời đi được không?
- Nếu cô xuống được giường thì có thể tự dời đi.
Thích Vy nghe thấy vậy liền nở nụ cười, nhưng đến khi chân cô chạm được xuống đất thì cũng là lúc cả cơ thể cô ngã nhào xuống sàn nhà lạnh lẽo. Doãn Trạch ngồi trên chiếc bàn kia trau mày nhìn về phía cô.
- Chân cô bị trật rồi, cứ nghỉ ngơi đi. Hoặc là cô muốn vồ vập lấy tôi nên mới hấp tấp như thế.
- Vồ vập lấy anh sao? Anh đang nói cái gì vậy?
- Nghe nói cô và em trai tôi chia tay rồi, mất mối cũ lên nhanh chóng tìm con mồi khác và để thay thế, công nhận cô cũng thật quá dụng tâm.
- Tôi nghĩ giữa chúng ta đang có hiểu lầm. Giữa tôi và Doãn Lương thấy hợp thì đến không hợp dời đi, không hề có sự giả dối, chúng tôi là đôi bên tình nguyện.
- Vậy cô Thích thử nói xem, em trai tôi vốn là một đứa ham chơi, bạn gái nhiều vô số kể, thậm chí tôi không ít lần phải giải quyết hậu quả của những mối tình một đêm của nó, vậy mà vì sao sau khi gặp cô lại thay đổi đến lớn như vậy?
Thích Vy lặng người, những lời nói của Doãn Trạch cô đều chưa bao giờ nghe thấy. Trong mắt cô Doãn Lương luôn là người cao ngạo. Cho dù anh ấy có đôi chút trẻ con, lại đôi chút bậy bạ, nhưng đối với cô anh vẫn luôn là người nhẹ nhàng đầy che chở, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ái muộn khi cả hai hẹn hò. Nhưng hiện tại người đàn ông trước mắt lại nói về một Doãn Lương hoàn toàn khác. Cứ cho là vì anh ta không muốn hai người ở bên nhau nên cố gắng nói xấu để có thể cô thấy Doãn Lương không đứng đắn mà buông tay.
- Doãn tổng, tôi nghĩ, Doãn Lương có ra sao đi chăng nữa, chúng tôi chia tay trong hòa bình, tôi tôn trọng anh ấy, và kể cả anh ấy cũng như vậy, vậy nên chúng ta không cần nhắc lại những điều đấy. Còn đối với ngài, tôi lại càng không có hứng thú. Hứng thú vào đâu được cơ chứ.
Doãn Trạch nhìn lên khuôn mặt có phần hậm hực của Thích Vy, hơn nữa nãy giờ cô luôn tìm cách cố gắng bò lên trên chiếc giường kia khiến cả cơ thể càng thêm chút chật vật.
Doãn Trạch nhớ lại khi cô bất tỉnh ngang đường, thực sự đã có người muốn nhân cơ hội nảy ra ý đồ xấu, bộ quần áo cô mặc cũng sờn bạc màu nơi ống tay áo, trời đêm bắt đầu có sương lạnh, đôi chân cô đi một đôi giày cao gót cũ kĩ không đáng mấy tiền, nhưng lại là chân trần không hề mang tất, sự việc diễn ra chóng vánh khiến ca cơ thể cô ngã xuống, chân cũng vì thế mà bị trật, cho đến khi tên biến thái đến gần phía cô cởi từng nút áo cô xuống anh liền không nhịn được đến bên cạnh, dạy dỗ tên kia một trận sau đó ôm cô dời đi.
Ngồi trong xe ô tô, hương thơm mùi ngọc lan nhè nhẹ khiến tâm tình Doãn Trạch như được thái, anh gọi bác sỹ đến kiểm tra sơ bộ cho cô, cũng muốn giúp cô thay ra bộ quần áo cũ. Nhưng đến khi bàn tay anh vô tình chạm vào làn da mềm mại ấy, tất cả các cơ quan sinh tiết trong anh dường như sôi sục, khó lòng kìm nén.
Lại đến khi anh cố gắng mặc lại nguyên vẹn cho cô, lại lại ngẩn ngơ ngồi nhìn cô trong vô thức. Rồi lại không tự chủ được hạ thấp thân mình xuống phủ lên môi cô. Tư vị ấy, chỉ cần nghĩ lại cũng khiên Doãn Trạch không thể nào quên.
Cảm giác lạ lẫm này trong lòng Doãn Trạch khiến anh vốn cảm thấy bất an, nhưng suy nghĩ lại có lẽ cũng chỉ là quá lâu bên cạnh anh chưa hề có người phụ nữ nào, hơn nữa người phụ nữ này cũng chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện mà thôi.
Nhưng nói sao đi nữa, chính bản thân anh cũng không thể kìm nén được cảm giác lạ lẫm mà muốn chiếm đoạt này.
Vậy nên anh liền lấy lại tinh thần bước về phía bàn làm việc của mình. Nhiều năm rồi anh luôn giữ thói quen làm việc để quên đi một số việc mình đã làm, hoặc chính là để quên đi những cảm xúc len lói, công việc chính là bức màn chắn mạnh mẽ nhất đối với anh. Nhưng đêm nay, một bản kế hoạch cũng khiến anh đọc vài tiếng chưa xong, vì chỉ đọc được vài chữ anh lại ngẩn người nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm ở chiếc giường phía đối diện kia. Nội tâm của anh đang rằng xé lẫn lộn rồi.
Nhưng cô lại nói với anh rằng bản thân cô với anh là không có hứng thú.
Anh kém cỏi đến vậy sao.
Ở thành phố này có biết bao nhiêu người phụ nữ sẵn sàng tự hạ thấp bản thân mình dâng hiến cho anh, nhưng cô lại rất dõng dạc tuyên bố với anh một câu rằng cô không có hứng thú.
Con thú hoang dại trong lòng anh dường như bị đả kích. Anh nhẹ nhàng tiền đến gần hơn Thích Vy, kéo cả cơ thể cô đang chật vật ở thành giường cùng anh nằm xuống. Khuôn mặt hai người dường như áp sát lại vào nhau. Đối với Thích Vy đây là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, từng hồi trái tim cô đập thật nhanh. Không khí hiện tại đối với cô càng khó có thể diễn đạt được thành lời, ấp úng, ngập ngừng, lại có đôi chút xấu hổ. Cả thân người cô dường như nóng lên, mà người đàn ông kia cũng không hề khác cô là mấy.
Một cánh tay cô bị kéo lên trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại cố gắng đẩy hắn ra khỏi thân thể mình, nhưng chính cái bàn tay ấy lại là xúc giác cho cô cảm nhận được sự rắn chắc từ lồng ngực người đó.
Khi cô cùng Doãn Lương hẹn hò, hai người dường như chỉ là cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi ăn, còn lấy loại tiếp xúc kiểu này quả nhiên khiến cô không khỏi thấy hấp tấp.
Bỗng nhiên Thích Vy cảm nhận được đôi chút thay đổi từ người đàn ông kia. Bàn tay của anh đã không còn yên phận chống xuống đệm giường nữa, mà trực tiếp đặt đến eo cô. Bắt đầu siết chặt.
- Doãn tổng, Doãn tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi có thể dời đi được không?
- Nếu cô xuống được giường thì có thể tự dời đi.
Thích Vy nghe thấy vậy liền nở nụ cười, nhưng đến khi chân cô chạm được xuống đất thì cũng là lúc cả cơ thể cô ngã nhào xuống sàn nhà lạnh lẽo. Doãn Trạch ngồi trên chiếc bàn kia trau mày nhìn về phía cô.
- Chân cô bị trật rồi, cứ nghỉ ngơi đi. Hoặc là cô muốn vồ vập lấy tôi nên mới hấp tấp như thế.
- Vồ vập lấy anh sao? Anh đang nói cái gì vậy?
- Nghe nói cô và em trai tôi chia tay rồi, mất mối cũ lên nhanh chóng tìm con mồi khác và để thay thế, công nhận cô cũng thật quá dụng tâm.
- Tôi nghĩ giữa chúng ta đang có hiểu lầm. Giữa tôi và Doãn Lương thấy hợp thì đến không hợp dời đi, không hề có sự giả dối, chúng tôi là đôi bên tình nguyện.
- Vậy cô Thích thử nói xem, em trai tôi vốn là một đứa ham chơi, bạn gái nhiều vô số kể, thậm chí tôi không ít lần phải giải quyết hậu quả của những mối tình một đêm của nó, vậy mà vì sao sau khi gặp cô lại thay đổi đến lớn như vậy?
Thích Vy lặng người, những lời nói của Doãn Trạch cô đều chưa bao giờ nghe thấy. Trong mắt cô Doãn Lương luôn là người cao ngạo. Cho dù anh ấy có đôi chút trẻ con, lại đôi chút bậy bạ, nhưng đối với cô anh vẫn luôn là người nhẹ nhàng đầy che chở, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ái muộn khi cả hai hẹn hò. Nhưng hiện tại người đàn ông trước mắt lại nói về một Doãn Lương hoàn toàn khác. Cứ cho là vì anh ta không muốn hai người ở bên nhau nên cố gắng nói xấu để có thể cô thấy Doãn Lương không đứng đắn mà buông tay.
- Doãn tổng, tôi nghĩ, Doãn Lương có ra sao đi chăng nữa, chúng tôi chia tay trong hòa bình, tôi tôn trọng anh ấy, và kể cả anh ấy cũng như vậy, vậy nên chúng ta không cần nhắc lại những điều đấy. Còn đối với ngài, tôi lại càng không có hứng thú. Hứng thú vào đâu được cơ chứ.
Doãn Trạch nhìn lên khuôn mặt có phần hậm hực của Thích Vy, hơn nữa nãy giờ cô luôn tìm cách cố gắng bò lên trên chiếc giường kia khiến cả cơ thể càng thêm chút chật vật.
Doãn Trạch nhớ lại khi cô bất tỉnh ngang đường, thực sự đã có người muốn nhân cơ hội nảy ra ý đồ xấu, bộ quần áo cô mặc cũng sờn bạc màu nơi ống tay áo, trời đêm bắt đầu có sương lạnh, đôi chân cô đi một đôi giày cao gót cũ kĩ không đáng mấy tiền, nhưng lại là chân trần không hề mang tất, sự việc diễn ra chóng vánh khiến ca cơ thể cô ngã xuống, chân cũng vì thế mà bị trật, cho đến khi tên biến thái đến gần phía cô cởi từng nút áo cô xuống anh liền không nhịn được đến bên cạnh, dạy dỗ tên kia một trận sau đó ôm cô dời đi.
Ngồi trong xe ô tô, hương thơm mùi ngọc lan nhè nhẹ khiến tâm tình Doãn Trạch như được thái, anh gọi bác sỹ đến kiểm tra sơ bộ cho cô, cũng muốn giúp cô thay ra bộ quần áo cũ. Nhưng đến khi bàn tay anh vô tình chạm vào làn da mềm mại ấy, tất cả các cơ quan sinh tiết trong anh dường như sôi sục, khó lòng kìm nén.
Lại đến khi anh cố gắng mặc lại nguyên vẹn cho cô, lại lại ngẩn ngơ ngồi nhìn cô trong vô thức. Rồi lại không tự chủ được hạ thấp thân mình xuống phủ lên môi cô. Tư vị ấy, chỉ cần nghĩ lại cũng khiên Doãn Trạch không thể nào quên.
Cảm giác lạ lẫm này trong lòng Doãn Trạch khiến anh vốn cảm thấy bất an, nhưng suy nghĩ lại có lẽ cũng chỉ là quá lâu bên cạnh anh chưa hề có người phụ nữ nào, hơn nữa người phụ nữ này cũng chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện mà thôi.
Nhưng nói sao đi nữa, chính bản thân anh cũng không thể kìm nén được cảm giác lạ lẫm mà muốn chiếm đoạt này.
Vậy nên anh liền lấy lại tinh thần bước về phía bàn làm việc của mình. Nhiều năm rồi anh luôn giữ thói quen làm việc để quên đi một số việc mình đã làm, hoặc chính là để quên đi những cảm xúc len lói, công việc chính là bức màn chắn mạnh mẽ nhất đối với anh. Nhưng đêm nay, một bản kế hoạch cũng khiến anh đọc vài tiếng chưa xong, vì chỉ đọc được vài chữ anh lại ngẩn người nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm ở chiếc giường phía đối diện kia. Nội tâm của anh đang rằng xé lẫn lộn rồi.
Nhưng cô lại nói với anh rằng bản thân cô với anh là không có hứng thú.
Anh kém cỏi đến vậy sao.
Ở thành phố này có biết bao nhiêu người phụ nữ sẵn sàng tự hạ thấp bản thân mình dâng hiến cho anh, nhưng cô lại rất dõng dạc tuyên bố với anh một câu rằng cô không có hứng thú.
Con thú hoang dại trong lòng anh dường như bị đả kích. Anh nhẹ nhàng tiền đến gần hơn Thích Vy, kéo cả cơ thể cô đang chật vật ở thành giường cùng anh nằm xuống. Khuôn mặt hai người dường như áp sát lại vào nhau. Đối với Thích Vy đây là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, từng hồi trái tim cô đập thật nhanh. Không khí hiện tại đối với cô càng khó có thể diễn đạt được thành lời, ấp úng, ngập ngừng, lại có đôi chút xấu hổ. Cả thân người cô dường như nóng lên, mà người đàn ông kia cũng không hề khác cô là mấy.
Một cánh tay cô bị kéo lên trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại cố gắng đẩy hắn ra khỏi thân thể mình, nhưng chính cái bàn tay ấy lại là xúc giác cho cô cảm nhận được sự rắn chắc từ lồng ngực người đó.
Khi cô cùng Doãn Lương hẹn hò, hai người dường như chỉ là cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi ăn, còn lấy loại tiếp xúc kiểu này quả nhiên khiến cô không khỏi thấy hấp tấp.
Bỗng nhiên Thích Vy cảm nhận được đôi chút thay đổi từ người đàn ông kia. Bàn tay của anh đã không còn yên phận chống xuống đệm giường nữa, mà trực tiếp đặt đến eo cô. Bắt đầu siết chặt.