Chương 13: Cô ấy khóc, tôi còn phải đi dỗ
Mùa hè năm nay có chút lạ, không quá nóng, mưa phùn suốt ngày. Không khí mát lạnh đến mức cái mũi cũng lạnh, chắc là bây giờ cách thu không bao lâu, cho nên cũng đã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mà gió mang tới.
Văn Chính lái xe tới nhà của Trình Kiệt, vừa vào nhà đã ngửi được mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc.
Trong nhà không bật đèn, Trình Kiệt một mình ở nhà sẽ thường xuyên kéo hết rèm cửa lại, không cho một chút ánh sáng nào chiếu vào.
Văn Chính gọi hai tiếng không thấy ai đáp, đi vào bên trong đẩy cửa kính ban công ra, quả nhiên nhìn thấy Trình Kiệt ngồi ở chỗ cũ uống rượu.
Anh hẳn là đã uống một lúc lâu rồi, trên bàn rải rác mấy chai trống rỗng, trong gạt tàn có rất nhiều tàn thuốc, trên tay còn kẹp một điếu thuốc cháy được một nửa.
Giống như thói quen, lúc trời mưa, Trình Kiệt sẽ ngồi ở chỗ này của ban công nhìn ra phía xa xa.
Gió buổi sớm giống như thổi xuyên suốt tất cả các ngóc ngách, lạnh căm căm đến xương cốt cũng buốt, mưa theo gió bay tới trên mặt, sương khói không tụ lại được, đầu ngón tay của Trình Kiệt có chút xanh trắng, vẫn không hề nhúc nhích ngóng nhìn mưa bụi mênh mông.
Văn Chính không dám lên tiếng quấy rầy, kỳ thật hắn không hiểu rõ Trình Kiệt, rõ ràng thoạt nhìn tiêu sái không gì có thể kiềm chế được, chơi đùa còn rất phóng khoáng, nhưng lại vô duyên vô cớ uống say giữa đêm khuya, rất nhiều lúc một mình ngồi chỗ này hút thuốc ngắm mưa.
Văn Chính không biết rốt cuộc là anh thật sự thích ngắm mưa, hay là đang ngắm mưa rồi nghĩ tới người nào.
Hắn từng vô tình nhìn thấy bộ dáng đỏ hốc mắt sau khi uống say của Trình Kiệt, khuôn mặt như thể bị tra tấn đến xé tâm thay thế vẻ mặt vui cười trò chuyện ngày thường, căn bản không giống như mọi ngày.
Văn Chính an tĩnh ngây người ngồi bên cạnh Trình Kiệt trong chốc lát, trơ mắt nhìn điếu thuốc kia sắp cháy tới tay anh.
Đang muốn nhắc nhở, Trình Kiệt đã tự mình dập thuốc trước.
Hóng gió lạnh cả một đêm, tiếng nói của anh có chút khàn: “Có việc?”
“… Anh Kiệt, hôm nay chúng ta phải tham gia buổi lễ tạp chí quan trọng, em tới đón anh.”
Trình Kiệt hậu tri hậu giác nhớ tới có việc như thế này.
“Anh Kiệt, chúng ta đi thôi, còn phải thử quần áo nữa.”
Trình Kiệt không nhúc nhích, cũng không có nói chuyện, anh cầm điện thoại lên xem.
Văn Chính dù gấp trong lòng nhưng cũng không dám thúc giục.
Hắn đi theo Trình Kiệt làm việc đã lâu, đương nhiên rất rõ ràng bây giờ tâm tình của anh không tốt.
Mưa dần dần có chút lớn, hạt mưa nện ở trên ban công bắn tung tóe lên màn hình điện thoại của Trình Kiệt. Tin nhắn anh gửi cho Anh Đào cô vẫn chưa trả lời, tựa như đá chìm đáy biển, sẽ luôn không nhận được tin tức.
Mà cô, cũng là ở một ngày mưa như vậy rời đi.
**
11 giờ sáng, buổi lễ tạp chí lớn nhất trong nước rải thảm đỏ cử hành ở thành phố Hoài Thành.
Thảm đỏ bắt đầu từ tận bên ngoài đường trải tới trong hội trường, các fans đã sớm đứng đợi ở bên ngoài sân khấu, nhóm truyền thông cũng đã dựng tất cả các thiết bị quay chụp để chờ các minh tinh đi thảm đỏ sẽ điên cuồng chụp.
Thời gian diễn ra buổi tiệc chỉ còn năm phút, các fans đã nhịn không được hô lên. Thanh âm truyền tới tận chỗ ngồi ở bên trong, Văn Chính đang nghe nhạc cũng phải đem đầu vươn ra ngoài cửa sổ, trong đám người đó, số lượng fans của Trình Kiệt cùng với poster tiếp ứng là nhiều nhất.
Văn Chính chuẩn bị nói lại cho Trình Kiệt biết bên ngoài rầm rộ như thế nào, lại phát hiện Trình Kiệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại. Đã nhìn rất nhiều lần rồi, từ nhà anh cho tới công ty, lại từ công ty đi tới đây, anh thỉnh thoảng sẽ nhìn một cái, thật giống như trong điện thoại có một bông hoa đang nở.
“Anh Kiệt, anh rốt cuộc đang xem cái gì vậy?”
Đương nhiên, Trình Kiệt không có khả năng trả lời.
Anh xoay điện thoại, ngồi đến càng lười biếng hơn, rũ mắt nhìn giao diện tin nhắn trước sau không có thay đổi gì kia, nhẹ gõ điện thoại tự hỏi hai giây, sau đó rốt cuộc cũng gọi tới số điện thoại đã sớm nhớ kỹ trong lòng kia.
Anh Đào không tới đoàn làm phim thì liền dành thời gian ở với Dụ Lệ An, cùng nhau chuẩn bị cơm trưa, bất chợt trên điện thoại hiện lên dãy số xa lạ gọi tới làm cô có chút giật mình.
Cái dãy số này, tuy rằng cô không có lưu, nhưng từ lần trước nhận được liền nhớ kỹ.
Là số của Trình Kiệt.
Kỳ thật cô đã nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới, nhưng cô biết là dù có trả lời thế nào cũng không ổn cho nên liền lựa chọn bỏ qua, không nghĩ tới anh sẽ gọi điện thoại tới.
Dụ Lệ An thấy cô im lặng, hỏi: “Sao thế?”
Anh Đào cúp máy, tiếp tục hái rau giúp bà: “Không có gì ạ.”
Nhưng không lâu sau, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Anh Đào coi như không nghe thấy, dường như không có chuyện gì hết.
Dụ Lệ An dừng hái rau, “Điện thoại kêu sao con không nghe?”
“Không cần thiết.”
“Có phải là Trình Kiệt gọi tới không?”
Xuất phát từ sự hiểu biết của một người mẹ đối với con gái, mỗi một hành động khác thường của Anh Đào đều không thể thoát khỏi đôi mắt của Dụ Lệ An.
Anh Đào nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cũng không có né tránh trả lời.
Bộ dáng thoải mái như không có chuyện gì kia ngược lại lại khiến trong lòng Dụ Lệ An hụt hẫng.
“Tại sao không nghe? Chắc chắn là thằng bé có chuyện muốn nói với con.”
Anh Đào nhạt nhẽo cười nâng mắt.
Dụ Lệ An mỗi lần nhìn thấy đôi mắt hạnh mỹ lệ này của cô, tâm đều cảm thấy mềm mại.
Con gái vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bà.
Cô tựa như mưa phùn mùa xuân, gió nhẹ mùa hè, ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Ôn hòa, nhã nhặn, lịch sự, xinh đẹp.
Bộ dáng cô cong môi cười nhạt xứng với hết thảy những từ để hình dung những thứ tốt đẹp trên thế gian, nhưng mà nói qua nói lại lại vô cùng bi thương.
“Bộ dáng này của con, sao có thể làm chậm trễ người khác?”
Dụ Lệ An sửng sốt, cúi đầu gian nan nhặt được hai cọng rau, thanh âm nghẹn ngào rốt cuộc cũng không nhịn được, cuống quýt ném lại đồ ăn chạy vào trong phòng ngủ.
Anh Đào có chút cứng đờ. Điện thoại di động vẫn vang, mưa bên ngoài vang lên từng tiếng chói tai, làm hỗn loạn nhân tâm.
Anh Đào tắt máy, tiếp tục làm xong đồ ăn trên bàn.
Lúc này không thể đi an ủi mẹ cô, càng an ủi thì bà càng khóc đến thương tâm.
Hơn nửa tiếng qua đi, Dụ Lệ An điều chỉnh tốt tâm trạng xong liền xuống lầu, Anh Đào đã chuẩn bị xong bữa cơm cho một nhà bốn người.
Dụ Lệ An ngượng ngùng vuốt quần áo đi qua: “Anh Đào, có mệt hay không? Mẹ xin lỗi, mẹ…”
Anh Đào bỗng nhiên ôn nhu ôm lấy bà, Dụ Lệ An sửng sốt. Từ sau khi con gái lớn lên liền không dính lấy bà như trước nữa, khó có khi được cô ôm, mũi Dụ Lệ An lại bắt đầu chua xót.
“Mẹ, đừng lo cho con.”
“Con ổn mà.”
Dụ Lệ An gật gật đầu, nghẹn ngào hồi lâu mới phát ra âm thanh: “… Mẹ, mẹ đi gọi chú Kỷ của con với A Dạng xuống ăn cơm.” Trong nháy mắt khi xoay người liền che lại miệng mình, ngăn không được nước mắt lăn xuống.
Anh Đào nhìn bóng dáng Dụ Lệ An đến xuất thần.
Cô cũng không hy vọng sự tồn tại của mình làm mọi người khó chịu.
Chuyện rời đi này, xem ra phải tiến hành nhanh một chút…
**
Lúc một nhà bốn người dùng cơm, trong TV đang truyền ra phần trình diễn đi thảm đỏ của một buổi lễ tạp chí long trọng.
Hiện trường diễn ra buổi đi thảm đỏ ồn ào đông đúc, bầu không khí cuồng nhiệt tựa hồ có thể dập tắt trận mưa thay đổi thất thường này.
Kỷ Lương nhìn ra bầu không khí giữa Dụ Lệ An và Anh Đào có chút vi diệu, vì để di dời lực chú ý của hai người, đột nhiên lên tiếng đánh giá trạng thái của nhóm minh tinh đi thảm đỏ ngày hôm nay, còn cường ngạnh lôi kéo Dụ Lệ An cùng thảo luận.
Dụ Lệ An bị Kỷ Lương ngắt lời làm cho không có tâm trạng buồn bã nữa, hai người đang nói chuyện hứng khởi thì MC bỗng nhiên đọc tới tên Hướng Giai Giai.
Nụ cười của Dụ Lệ An cơ hồ là đọng lại trong nháy mắt.
Kỷ Lương khẩn trương tìm điều khiển muốn đổi kênh.
Dụ Lệ An cũng đã khôi phục bình tĩnh: “Không sao, để em nhìn con bé.”
Anh Đào cũng có chút hứng thú.
Cô chỉ thấy qua Hướng Giai Giai một lần, là vào năm mười sáu tuổi.
Khi đó tên của cô không phải là Anh Đào, cũng không phải họ Dụ.
Lúc đó cô họ Hướng, tên là Hướng Ấm.
Hướng Giai Giai nhỏ hơn cô một tuổi, là con gái của Hướng Quyền Nho và kẻ thứ ba Nghiêm Họa. Một cô gái khỏe mạnh, không có bệnh tim bẩm sinh, cũng chính vì vậy nên rất được Hướng Quyền Nho chiều chuộng.
Nhiều năm về trước, Hướng Giai Giai theo Nghiêm Họa tìm tới nhà, hai mẹ con diễn một màn kịch sinh động đầm đìa, cuối cùng làm cho Hướng Quyền Nho lựa chọn bọn họ, vứt bỏ đứa con ruột đang bệnh nặng của mình.
Hôn nhân thất bại này dù đã qua nhiều năm, Dụ Lệ An cũng không có khả năng không hận.
Bên dưới cái bàn, Anh Đào nắm lấy tay mẹ, Dụ Lệ An bởi vì vừa nghĩ tới chồng trước mà bàn tay lạnh toát, giờ mới dần dần chậm rãi ấm lại, cười cười nắm lấy tay con gái.
Hướng Giai Giai trong TV mang nụ cười tươi rói bước lên thảm đỏ, màn ảnh từ dưới hướng lên trên bắt giữ hết tất cả các góc váy di chuyển trên thảm đỏ của cô ta, đường cong yểu điệu được chăm sóc rất khá, ba giây sau, màn ảnh mới dừng ở trên mặt Hướng Giai Giai.
So với gương mặt không biết che giấu cảm xúc lúc còn là thiếu nữ của cô ta thì hiện tại, Hướng Giai Giai lại thành thục khéo léo hơn rất nhiều, bộ dáng cười nhạt, e lệ rất có phong thái của một nữ minh tinh.
Chỉ là mất đi một lớp filter, da mặt cô ta cũng không phải là hoàn hảo, lớp trang điểm đậm thậm chí còn có chút ẩu.
Gương mặt có cảm giác đã bị chỉnh sửa khá nhiều, điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là cặp mắt phượng xinh đẹp được kế thừa bởi Nghiêm Họa đi.
Không tính là quá xuất sắc, nhưng cũng không quá kém.
Kỷ Lương lập tức đánh giá: “Không xinh đẹp bằng Anh Đào nhà chúng ta, khí chất cũng không tốt bằng Anh Đào. Anh Đào nhà chúng ta vừa nhìn liền chính là tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương, người này tuy là nữ minh tinh, nhưng lại tràn ngập cảm giác tiền bạc giả tạo*!”
*Ý ổng là mặt HGG bị đập tiền vào quá nhiều
Kỷ Lương nửa chân thành nửa lấy lòng nói xong một câu, sắc mặt Dụ Lệ An quả nhiên hòa hoãn lại, “Anh Đào của chúng ta nếu mà tiến vào giới giải trí, khẳng định là sẽ nổi tiếng hơn cô ta nhiều!”
“Đương nhiên! Cũng không nhìn xem Anh Đào là con gái ai sinh!” Kỷ Lương tươi cười dỗ Dụ Lệ An cười ra tiếng.
Khó có khi Kỷ Dạng không lên tiếng trào phúng, thậm chí còn nghiêm túc đánh giá Anh Đào với Hướng Giai Giai, “Cũng may chị theo gen dì Dụ, nếu không tôi cũng chẳng muốn ngồi ăn cơm chung với chị đâu.”
Loại khích lệ biến tướng này, Kỷ Lương đương nhiên sẽ không so đó với Kỷ Dạng.
Dụ Lệ An còn cố ý đẩy đũa đồ ăn Kỷ Dạng thích đến trước mặt cậu.
Kỷ Dạng bĩu môi, có chút mất tự nhiên quay đầu đi.
Người một nhà cười đùa vui vẻ, buổi lễ thảm đỏ diễn ra cũng rất nhanh.
Lúc gần kết thúc, MC long trọng mời nghệ sĩ áp trục* lên sân khấu.
*Nghệ sĩ áp trục: Nghệ sĩ quan trọng nhất, thường là sẽ được giữ lại cuối cùng để tạo nhiệt
“Và cuối cùng chúng ta xin nhiệt liệt hoan nghênh, Trình Kiệt!”
Thoáng chốc, tiếng hét chói tai xung quanh đó xông thẳng tới tận chân trời, dường như muốn cắt ngang qua màn mưa. Các cô đương nhiên là phải điên cuồng rồi, cũng đương nhiên là trong lòng tràn đầy vui vẻ, bởi vì người đàn ông lên thảm đỏ cuối cùng là minh tinh thành danh lúc còn niên thiếu, bạo hồng nhiều năm qua vẫn còn đang là ảnh đế đứng trên đỉnh vinh quang mà.
Anh Đào cũng theo đó mà nhìn màn hình, nhìn thấy anh đi vào.
Lúc còn niên thiếu, một ngày Trình Kiệt có thể làm tới mấy công việc cùng một lúc, bọn con gái bằng tuổi đều sẽ sợ hãi anh. Nhưng hôm nay anh đã hoàn toàn lột xác, không hề ăn mặc tùy tiện hàng mua ở vỉa hè nữa mà là quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, lại thêm cả khí chất anh lãng quý khí không thể bỏ qua.
Ở trong tiếng gào thét chói tai của đông đảo các fans cùng vô số truyền thông kiễng chân ngóng chờ, anh từng bước từng bước một tiến vào, không chút hoang mang, không nhanh không chậm, tùy tiện tự nhiên lại ưu nhã, phảng phất như sinh ra đã có sẵn cái khí chất tự phụ ấy, làm cho Anh Đào cảm thấy xa lạ.
Thiếu niên năm ấy quả nhiên đã trưởng thành rồi.
Tâm tình của Anh Đào không biết là vui mừng hay là mất mát, thu hồi ánh mắt không nhìn nữa, yên lặng cầm lấy bát đũa thu dọn vào trong phòng bếp.
**
Sau khi kết thúc thảm đỏ, buổi lễ long trọng diễn ra ở sân trong, Trình Kiệt ngồi ở vị trí khách quý long trọng nhất nghịch điện thoại.
Ánh đèn tụ ở trên sân khấu cho nên trong thính phòng có chút ám trầm, bất quá ánh sáng như vậy càng có thể thể hiện ra soái nam mĩ nữ ngợp trong vàng son của giới giải trí.
Hướng Giai Giai ngồi cùng một chỗ với mấy tiểu hoa đán*, nhưng người khác đang thảo luận bộ phim mình quay gần đây, mà Hướng Giai Giai lại không có tâm tư nói chuyện, lực chú ý đều dừng trên sườn mặt bất cần đời của Trình Kiệt.
*Tiểu hoa đán: là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.
Mấy hôm trước, cô ta đã đọc qua tin tức Trình Kiệt ôm một cô gái chạy trong màn mưa.
Trên mạng lan truyền đó là cô ta, đoàn đội cũng trêu ghẹo cô ta, nhưng chỉ có Hướng Giai Giai biết, người kia căn bản không phải là mình.
Trình Kiệt cũng không có đối xử tốt với cô như lời đồn, bọn họ căn bản chưa từng nói qua mấy câu.
Trước kia Trình Kiệt mỗi năm đều chúc mừng sinh nhật mình, cô ta đều biết, tuy rằng loại chuyện yêu thầm này chẳng có vẻ gì là liên quan tới Trình Kiệt, nhưng nói không chừng, anh là đang đợi cô ta chủ động thì sao?
Vốn dĩ Hướng Giai Giai còn muốn làm bộ một chút (Ý là giữ giá), nhưng những tin tức ngày hôm đó nhắc nhở cô ta rằng, loại đàn ông này là không thể luôn mặc kệ được, cô ta vẫn phải nắm ở trong lòng bàn tay!
Cho nên đêm nay, Hướng Giai Giai chuẩn bị tùy thời hành động.
Trùng hợp chính là, ban tổ chức đã sắp xếp Trình Kiệt và cô ta cùng nhau nhận giải thưởng.
Buổi lễ long trọng mới vừa mở màn, đang diễn ra phần trao giải cho những vị khách có lực ảnh hưởng nhất, lúc nhắc tới tên Trình Kiệt và Hướng Giai Giai, màn ảnh cùng nhóm quần chúng giới giải trí đều đem ánh mắt dừng trên người hai người bọn họ. Rốt cuộc thì đây là mối lương duyên trong truyền thuyết mà giới giải trí đã đồn đãi từ lâu.
Fans couple đang ở trong nhà xem phát sóng trực tiếp đang gào khóc chờ đợi được ăn đường.
Mọi người đã tưởng tượng ra khung cảnh ngọt ngào khi hai người đứng chung, tưởng tượng Trình Kiệt sẽ nắm tay Hướng Giai Giai cùng lên sân khấu, còn tưởng tượng tới chuyện Trình Kiệt vì Hướng Giai Giai mà nâng váy cho cô ta.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Trình Kiệt căn bản không thèm nhìn về phía Hướng Giai Giai, thậm chí lúc nghe được cái tên Hướng Giai Giai còn nhíu mày thật chặt, gương mặt vốn đạm mạc không có biểu tình gì nay càng thêm lạnh không rõ lí do.
[ Sao lại thế này? Trình Kiệt thoạt nhìn có vẻ không vui lắm? ]
[ Nhất định là đang khắc chế đi! Lập tức sẽ được đứng chung khung hình với người mình yêu thầm lâu như vậy, khẳng định là rất khẩn trương! ]
[ Tóm lại chính là chờ mong! CP của tôi rốt cuộc cũng sắp phát đường rồi!! ]
[ Trình Kiệt nhất định phải yêu quý Giai Giai của chúng ta thật tốt đó! ]
Trình Kiệt đã lên tới sân khấu, mà Hướng Giai Giai mang giày cao gót cùng lễ phục long trọng rườm rà, căn bản không theo kịp anh. Trình Kiệt cũng không có ý tứ dừng lại chờ cô ta.
Fans trong phòng phát sóng trực tiếp không thể dự đoán được đường mà mình chờ mong lâu ngày thế nhưng lại là cái hình ảnh này, các cô cho rằng tổ hợp song A* xuất hiện sẽ rất ngọt, kết quả lại là Trình Kiệt hận không thể cách xa Hướng Giai Giai ba trượng?!
*A ở đây chắc là Alpha (Kiểu ngầu lòi, mạnh mẽ)
Hướng Giai Giai cảm giác được có vô số ánh mắt chế giễu đang dừng trên người mình, lưng cứng đờ, miễn cưỡng duy trì nụ cười đuổi kịp.
Vốn tưởng rằng đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đêm nay, không nghĩ tới kinh hỉ còn ở phía sau nữa.
Nhận thưởng xong, MC phảng phất như không có nhìn thấy tình huống xấu hổ vừa rồi, theo kịch bản thông thường bắt đầu dẫn dắt.
Hắn hàn huyên hai câu với Hướng Giai Giai xong, đột nhiên hỏi tới Trình Kiệt, “Tuy rằng sinh nhật Giai Giai còn sớm, nhưng tôi và mọi người cũng rất tò mò là, năm nay Trình Kiệt có thể tỏ tình vào ngày sinh nhật của Giai Giai không?”
Anh Đào rửa bát xong đi ra khỏi phòng bếp, vừa vặn nghe được câu hỏi này của MC.
Dụ lệ An với Kỷ Lương xấu hổ tìm điều khiển chuẩn bị đổi kênh.
Kỷ Dạng dựa vào ghế xỉa răng, bỗng nhiên có chút khó chịu, Hướng Giai Giai kia thấy thế nào cũng không tốt bằng Dụ Anh Đào, Trình Kiệt đúng là không biết chọn.
“Bác sĩ Dụ.” Kỷ Dạng ném tăm xỉa răng xuống quay đầu nhìn cô, trong nụ cười có chút ý tứ thương hại: “Người yêu cũ của chị cũng không thích chị tới như vậy nhở.”
Chính là hiện tại, màn ảnh chiếu tới trên mặt Trình Kiệt cùng Hướng Giai Giai, phòng phát sóng trực tiếp ùa vào một đợt lại một đợt người xem. Hiện trường diễn ra buổi lễ long trọng cũng rất có ý thức, mọi người đều chắc chắn Trình Nhật nhất định sẽ đáp lại một cách trực tiếp, dù nhịn như thế nào cũng nhất định sẽ lộ ra một số tin tức đi.
Trình Kiệt nở nụ cười.
Tướng mạo anh cùng với đám minh tinh tú mỹ trắng nõn khác trong giới giải trí đúng là khác nhau một trời một vực, anh giống như là cỏ dại sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt nhất, trên người luôn có loại khí chất khinh cuồng, tùy ý làm bậy của thiếu niên.
“Vẫn là không được rồi, cô gái nhỏ mà tôi chờ đã lâu cũng sinh ngày mùng 5 tháng 11.”
“Vứt bỏ tôi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã trở lại.”
Anh nhìn màn ảnh, ánh mắt như thể có thể xuyên qua màn ảnh nhìn thấy Anh Đào, nhẹ nhàng nhướng màu: “Nếu mà tôi tỏ tình với người khác, cô ấy khóc, tôi còn phải đi dỗ.”
Văn Chính lái xe tới nhà của Trình Kiệt, vừa vào nhà đã ngửi được mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc.
Trong nhà không bật đèn, Trình Kiệt một mình ở nhà sẽ thường xuyên kéo hết rèm cửa lại, không cho một chút ánh sáng nào chiếu vào.
Văn Chính gọi hai tiếng không thấy ai đáp, đi vào bên trong đẩy cửa kính ban công ra, quả nhiên nhìn thấy Trình Kiệt ngồi ở chỗ cũ uống rượu.
Anh hẳn là đã uống một lúc lâu rồi, trên bàn rải rác mấy chai trống rỗng, trong gạt tàn có rất nhiều tàn thuốc, trên tay còn kẹp một điếu thuốc cháy được một nửa.
Giống như thói quen, lúc trời mưa, Trình Kiệt sẽ ngồi ở chỗ này của ban công nhìn ra phía xa xa.
Gió buổi sớm giống như thổi xuyên suốt tất cả các ngóc ngách, lạnh căm căm đến xương cốt cũng buốt, mưa theo gió bay tới trên mặt, sương khói không tụ lại được, đầu ngón tay của Trình Kiệt có chút xanh trắng, vẫn không hề nhúc nhích ngóng nhìn mưa bụi mênh mông.
Văn Chính không dám lên tiếng quấy rầy, kỳ thật hắn không hiểu rõ Trình Kiệt, rõ ràng thoạt nhìn tiêu sái không gì có thể kiềm chế được, chơi đùa còn rất phóng khoáng, nhưng lại vô duyên vô cớ uống say giữa đêm khuya, rất nhiều lúc một mình ngồi chỗ này hút thuốc ngắm mưa.
Văn Chính không biết rốt cuộc là anh thật sự thích ngắm mưa, hay là đang ngắm mưa rồi nghĩ tới người nào.
Hắn từng vô tình nhìn thấy bộ dáng đỏ hốc mắt sau khi uống say của Trình Kiệt, khuôn mặt như thể bị tra tấn đến xé tâm thay thế vẻ mặt vui cười trò chuyện ngày thường, căn bản không giống như mọi ngày.
Văn Chính an tĩnh ngây người ngồi bên cạnh Trình Kiệt trong chốc lát, trơ mắt nhìn điếu thuốc kia sắp cháy tới tay anh.
Đang muốn nhắc nhở, Trình Kiệt đã tự mình dập thuốc trước.
Hóng gió lạnh cả một đêm, tiếng nói của anh có chút khàn: “Có việc?”
“… Anh Kiệt, hôm nay chúng ta phải tham gia buổi lễ tạp chí quan trọng, em tới đón anh.”
Trình Kiệt hậu tri hậu giác nhớ tới có việc như thế này.
“Anh Kiệt, chúng ta đi thôi, còn phải thử quần áo nữa.”
Trình Kiệt không nhúc nhích, cũng không có nói chuyện, anh cầm điện thoại lên xem.
Văn Chính dù gấp trong lòng nhưng cũng không dám thúc giục.
Hắn đi theo Trình Kiệt làm việc đã lâu, đương nhiên rất rõ ràng bây giờ tâm tình của anh không tốt.
Mưa dần dần có chút lớn, hạt mưa nện ở trên ban công bắn tung tóe lên màn hình điện thoại của Trình Kiệt. Tin nhắn anh gửi cho Anh Đào cô vẫn chưa trả lời, tựa như đá chìm đáy biển, sẽ luôn không nhận được tin tức.
Mà cô, cũng là ở một ngày mưa như vậy rời đi.
**
11 giờ sáng, buổi lễ tạp chí lớn nhất trong nước rải thảm đỏ cử hành ở thành phố Hoài Thành.
Thảm đỏ bắt đầu từ tận bên ngoài đường trải tới trong hội trường, các fans đã sớm đứng đợi ở bên ngoài sân khấu, nhóm truyền thông cũng đã dựng tất cả các thiết bị quay chụp để chờ các minh tinh đi thảm đỏ sẽ điên cuồng chụp.
Thời gian diễn ra buổi tiệc chỉ còn năm phút, các fans đã nhịn không được hô lên. Thanh âm truyền tới tận chỗ ngồi ở bên trong, Văn Chính đang nghe nhạc cũng phải đem đầu vươn ra ngoài cửa sổ, trong đám người đó, số lượng fans của Trình Kiệt cùng với poster tiếp ứng là nhiều nhất.
Văn Chính chuẩn bị nói lại cho Trình Kiệt biết bên ngoài rầm rộ như thế nào, lại phát hiện Trình Kiệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại. Đã nhìn rất nhiều lần rồi, từ nhà anh cho tới công ty, lại từ công ty đi tới đây, anh thỉnh thoảng sẽ nhìn một cái, thật giống như trong điện thoại có một bông hoa đang nở.
“Anh Kiệt, anh rốt cuộc đang xem cái gì vậy?”
Đương nhiên, Trình Kiệt không có khả năng trả lời.
Anh xoay điện thoại, ngồi đến càng lười biếng hơn, rũ mắt nhìn giao diện tin nhắn trước sau không có thay đổi gì kia, nhẹ gõ điện thoại tự hỏi hai giây, sau đó rốt cuộc cũng gọi tới số điện thoại đã sớm nhớ kỹ trong lòng kia.
Anh Đào không tới đoàn làm phim thì liền dành thời gian ở với Dụ Lệ An, cùng nhau chuẩn bị cơm trưa, bất chợt trên điện thoại hiện lên dãy số xa lạ gọi tới làm cô có chút giật mình.
Cái dãy số này, tuy rằng cô không có lưu, nhưng từ lần trước nhận được liền nhớ kỹ.
Là số của Trình Kiệt.
Kỳ thật cô đã nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới, nhưng cô biết là dù có trả lời thế nào cũng không ổn cho nên liền lựa chọn bỏ qua, không nghĩ tới anh sẽ gọi điện thoại tới.
Dụ Lệ An thấy cô im lặng, hỏi: “Sao thế?”
Anh Đào cúp máy, tiếp tục hái rau giúp bà: “Không có gì ạ.”
Nhưng không lâu sau, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Anh Đào coi như không nghe thấy, dường như không có chuyện gì hết.
Dụ Lệ An dừng hái rau, “Điện thoại kêu sao con không nghe?”
“Không cần thiết.”
“Có phải là Trình Kiệt gọi tới không?”
Xuất phát từ sự hiểu biết của một người mẹ đối với con gái, mỗi một hành động khác thường của Anh Đào đều không thể thoát khỏi đôi mắt của Dụ Lệ An.
Anh Đào nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cũng không có né tránh trả lời.
Bộ dáng thoải mái như không có chuyện gì kia ngược lại lại khiến trong lòng Dụ Lệ An hụt hẫng.
“Tại sao không nghe? Chắc chắn là thằng bé có chuyện muốn nói với con.”
Anh Đào nhạt nhẽo cười nâng mắt.
Dụ Lệ An mỗi lần nhìn thấy đôi mắt hạnh mỹ lệ này của cô, tâm đều cảm thấy mềm mại.
Con gái vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bà.
Cô tựa như mưa phùn mùa xuân, gió nhẹ mùa hè, ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Ôn hòa, nhã nhặn, lịch sự, xinh đẹp.
Bộ dáng cô cong môi cười nhạt xứng với hết thảy những từ để hình dung những thứ tốt đẹp trên thế gian, nhưng mà nói qua nói lại lại vô cùng bi thương.
“Bộ dáng này của con, sao có thể làm chậm trễ người khác?”
Dụ Lệ An sửng sốt, cúi đầu gian nan nhặt được hai cọng rau, thanh âm nghẹn ngào rốt cuộc cũng không nhịn được, cuống quýt ném lại đồ ăn chạy vào trong phòng ngủ.
Anh Đào có chút cứng đờ. Điện thoại di động vẫn vang, mưa bên ngoài vang lên từng tiếng chói tai, làm hỗn loạn nhân tâm.
Anh Đào tắt máy, tiếp tục làm xong đồ ăn trên bàn.
Lúc này không thể đi an ủi mẹ cô, càng an ủi thì bà càng khóc đến thương tâm.
Hơn nửa tiếng qua đi, Dụ Lệ An điều chỉnh tốt tâm trạng xong liền xuống lầu, Anh Đào đã chuẩn bị xong bữa cơm cho một nhà bốn người.
Dụ Lệ An ngượng ngùng vuốt quần áo đi qua: “Anh Đào, có mệt hay không? Mẹ xin lỗi, mẹ…”
Anh Đào bỗng nhiên ôn nhu ôm lấy bà, Dụ Lệ An sửng sốt. Từ sau khi con gái lớn lên liền không dính lấy bà như trước nữa, khó có khi được cô ôm, mũi Dụ Lệ An lại bắt đầu chua xót.
“Mẹ, đừng lo cho con.”
“Con ổn mà.”
Dụ Lệ An gật gật đầu, nghẹn ngào hồi lâu mới phát ra âm thanh: “… Mẹ, mẹ đi gọi chú Kỷ của con với A Dạng xuống ăn cơm.” Trong nháy mắt khi xoay người liền che lại miệng mình, ngăn không được nước mắt lăn xuống.
Anh Đào nhìn bóng dáng Dụ Lệ An đến xuất thần.
Cô cũng không hy vọng sự tồn tại của mình làm mọi người khó chịu.
Chuyện rời đi này, xem ra phải tiến hành nhanh một chút…
**
Lúc một nhà bốn người dùng cơm, trong TV đang truyền ra phần trình diễn đi thảm đỏ của một buổi lễ tạp chí long trọng.
Hiện trường diễn ra buổi đi thảm đỏ ồn ào đông đúc, bầu không khí cuồng nhiệt tựa hồ có thể dập tắt trận mưa thay đổi thất thường này.
Kỷ Lương nhìn ra bầu không khí giữa Dụ Lệ An và Anh Đào có chút vi diệu, vì để di dời lực chú ý của hai người, đột nhiên lên tiếng đánh giá trạng thái của nhóm minh tinh đi thảm đỏ ngày hôm nay, còn cường ngạnh lôi kéo Dụ Lệ An cùng thảo luận.
Dụ Lệ An bị Kỷ Lương ngắt lời làm cho không có tâm trạng buồn bã nữa, hai người đang nói chuyện hứng khởi thì MC bỗng nhiên đọc tới tên Hướng Giai Giai.
Nụ cười của Dụ Lệ An cơ hồ là đọng lại trong nháy mắt.
Kỷ Lương khẩn trương tìm điều khiển muốn đổi kênh.
Dụ Lệ An cũng đã khôi phục bình tĩnh: “Không sao, để em nhìn con bé.”
Anh Đào cũng có chút hứng thú.
Cô chỉ thấy qua Hướng Giai Giai một lần, là vào năm mười sáu tuổi.
Khi đó tên của cô không phải là Anh Đào, cũng không phải họ Dụ.
Lúc đó cô họ Hướng, tên là Hướng Ấm.
Hướng Giai Giai nhỏ hơn cô một tuổi, là con gái của Hướng Quyền Nho và kẻ thứ ba Nghiêm Họa. Một cô gái khỏe mạnh, không có bệnh tim bẩm sinh, cũng chính vì vậy nên rất được Hướng Quyền Nho chiều chuộng.
Nhiều năm về trước, Hướng Giai Giai theo Nghiêm Họa tìm tới nhà, hai mẹ con diễn một màn kịch sinh động đầm đìa, cuối cùng làm cho Hướng Quyền Nho lựa chọn bọn họ, vứt bỏ đứa con ruột đang bệnh nặng của mình.
Hôn nhân thất bại này dù đã qua nhiều năm, Dụ Lệ An cũng không có khả năng không hận.
Bên dưới cái bàn, Anh Đào nắm lấy tay mẹ, Dụ Lệ An bởi vì vừa nghĩ tới chồng trước mà bàn tay lạnh toát, giờ mới dần dần chậm rãi ấm lại, cười cười nắm lấy tay con gái.
Hướng Giai Giai trong TV mang nụ cười tươi rói bước lên thảm đỏ, màn ảnh từ dưới hướng lên trên bắt giữ hết tất cả các góc váy di chuyển trên thảm đỏ của cô ta, đường cong yểu điệu được chăm sóc rất khá, ba giây sau, màn ảnh mới dừng ở trên mặt Hướng Giai Giai.
So với gương mặt không biết che giấu cảm xúc lúc còn là thiếu nữ của cô ta thì hiện tại, Hướng Giai Giai lại thành thục khéo léo hơn rất nhiều, bộ dáng cười nhạt, e lệ rất có phong thái của một nữ minh tinh.
Chỉ là mất đi một lớp filter, da mặt cô ta cũng không phải là hoàn hảo, lớp trang điểm đậm thậm chí còn có chút ẩu.
Gương mặt có cảm giác đã bị chỉnh sửa khá nhiều, điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là cặp mắt phượng xinh đẹp được kế thừa bởi Nghiêm Họa đi.
Không tính là quá xuất sắc, nhưng cũng không quá kém.
Kỷ Lương lập tức đánh giá: “Không xinh đẹp bằng Anh Đào nhà chúng ta, khí chất cũng không tốt bằng Anh Đào. Anh Đào nhà chúng ta vừa nhìn liền chính là tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương, người này tuy là nữ minh tinh, nhưng lại tràn ngập cảm giác tiền bạc giả tạo*!”
*Ý ổng là mặt HGG bị đập tiền vào quá nhiều
Kỷ Lương nửa chân thành nửa lấy lòng nói xong một câu, sắc mặt Dụ Lệ An quả nhiên hòa hoãn lại, “Anh Đào của chúng ta nếu mà tiến vào giới giải trí, khẳng định là sẽ nổi tiếng hơn cô ta nhiều!”
“Đương nhiên! Cũng không nhìn xem Anh Đào là con gái ai sinh!” Kỷ Lương tươi cười dỗ Dụ Lệ An cười ra tiếng.
Khó có khi Kỷ Dạng không lên tiếng trào phúng, thậm chí còn nghiêm túc đánh giá Anh Đào với Hướng Giai Giai, “Cũng may chị theo gen dì Dụ, nếu không tôi cũng chẳng muốn ngồi ăn cơm chung với chị đâu.”
Loại khích lệ biến tướng này, Kỷ Lương đương nhiên sẽ không so đó với Kỷ Dạng.
Dụ Lệ An còn cố ý đẩy đũa đồ ăn Kỷ Dạng thích đến trước mặt cậu.
Kỷ Dạng bĩu môi, có chút mất tự nhiên quay đầu đi.
Người một nhà cười đùa vui vẻ, buổi lễ thảm đỏ diễn ra cũng rất nhanh.
Lúc gần kết thúc, MC long trọng mời nghệ sĩ áp trục* lên sân khấu.
*Nghệ sĩ áp trục: Nghệ sĩ quan trọng nhất, thường là sẽ được giữ lại cuối cùng để tạo nhiệt
“Và cuối cùng chúng ta xin nhiệt liệt hoan nghênh, Trình Kiệt!”
Thoáng chốc, tiếng hét chói tai xung quanh đó xông thẳng tới tận chân trời, dường như muốn cắt ngang qua màn mưa. Các cô đương nhiên là phải điên cuồng rồi, cũng đương nhiên là trong lòng tràn đầy vui vẻ, bởi vì người đàn ông lên thảm đỏ cuối cùng là minh tinh thành danh lúc còn niên thiếu, bạo hồng nhiều năm qua vẫn còn đang là ảnh đế đứng trên đỉnh vinh quang mà.
Anh Đào cũng theo đó mà nhìn màn hình, nhìn thấy anh đi vào.
Lúc còn niên thiếu, một ngày Trình Kiệt có thể làm tới mấy công việc cùng một lúc, bọn con gái bằng tuổi đều sẽ sợ hãi anh. Nhưng hôm nay anh đã hoàn toàn lột xác, không hề ăn mặc tùy tiện hàng mua ở vỉa hè nữa mà là quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, lại thêm cả khí chất anh lãng quý khí không thể bỏ qua.
Ở trong tiếng gào thét chói tai của đông đảo các fans cùng vô số truyền thông kiễng chân ngóng chờ, anh từng bước từng bước một tiến vào, không chút hoang mang, không nhanh không chậm, tùy tiện tự nhiên lại ưu nhã, phảng phất như sinh ra đã có sẵn cái khí chất tự phụ ấy, làm cho Anh Đào cảm thấy xa lạ.
Thiếu niên năm ấy quả nhiên đã trưởng thành rồi.
Tâm tình của Anh Đào không biết là vui mừng hay là mất mát, thu hồi ánh mắt không nhìn nữa, yên lặng cầm lấy bát đũa thu dọn vào trong phòng bếp.
**
Sau khi kết thúc thảm đỏ, buổi lễ long trọng diễn ra ở sân trong, Trình Kiệt ngồi ở vị trí khách quý long trọng nhất nghịch điện thoại.
Ánh đèn tụ ở trên sân khấu cho nên trong thính phòng có chút ám trầm, bất quá ánh sáng như vậy càng có thể thể hiện ra soái nam mĩ nữ ngợp trong vàng son của giới giải trí.
Hướng Giai Giai ngồi cùng một chỗ với mấy tiểu hoa đán*, nhưng người khác đang thảo luận bộ phim mình quay gần đây, mà Hướng Giai Giai lại không có tâm tư nói chuyện, lực chú ý đều dừng trên sườn mặt bất cần đời của Trình Kiệt.
*Tiểu hoa đán: là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.
Mấy hôm trước, cô ta đã đọc qua tin tức Trình Kiệt ôm một cô gái chạy trong màn mưa.
Trên mạng lan truyền đó là cô ta, đoàn đội cũng trêu ghẹo cô ta, nhưng chỉ có Hướng Giai Giai biết, người kia căn bản không phải là mình.
Trình Kiệt cũng không có đối xử tốt với cô như lời đồn, bọn họ căn bản chưa từng nói qua mấy câu.
Trước kia Trình Kiệt mỗi năm đều chúc mừng sinh nhật mình, cô ta đều biết, tuy rằng loại chuyện yêu thầm này chẳng có vẻ gì là liên quan tới Trình Kiệt, nhưng nói không chừng, anh là đang đợi cô ta chủ động thì sao?
Vốn dĩ Hướng Giai Giai còn muốn làm bộ một chút (Ý là giữ giá), nhưng những tin tức ngày hôm đó nhắc nhở cô ta rằng, loại đàn ông này là không thể luôn mặc kệ được, cô ta vẫn phải nắm ở trong lòng bàn tay!
Cho nên đêm nay, Hướng Giai Giai chuẩn bị tùy thời hành động.
Trùng hợp chính là, ban tổ chức đã sắp xếp Trình Kiệt và cô ta cùng nhau nhận giải thưởng.
Buổi lễ long trọng mới vừa mở màn, đang diễn ra phần trao giải cho những vị khách có lực ảnh hưởng nhất, lúc nhắc tới tên Trình Kiệt và Hướng Giai Giai, màn ảnh cùng nhóm quần chúng giới giải trí đều đem ánh mắt dừng trên người hai người bọn họ. Rốt cuộc thì đây là mối lương duyên trong truyền thuyết mà giới giải trí đã đồn đãi từ lâu.
Fans couple đang ở trong nhà xem phát sóng trực tiếp đang gào khóc chờ đợi được ăn đường.
Mọi người đã tưởng tượng ra khung cảnh ngọt ngào khi hai người đứng chung, tưởng tượng Trình Kiệt sẽ nắm tay Hướng Giai Giai cùng lên sân khấu, còn tưởng tượng tới chuyện Trình Kiệt vì Hướng Giai Giai mà nâng váy cho cô ta.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Trình Kiệt căn bản không thèm nhìn về phía Hướng Giai Giai, thậm chí lúc nghe được cái tên Hướng Giai Giai còn nhíu mày thật chặt, gương mặt vốn đạm mạc không có biểu tình gì nay càng thêm lạnh không rõ lí do.
[ Sao lại thế này? Trình Kiệt thoạt nhìn có vẻ không vui lắm? ]
[ Nhất định là đang khắc chế đi! Lập tức sẽ được đứng chung khung hình với người mình yêu thầm lâu như vậy, khẳng định là rất khẩn trương! ]
[ Tóm lại chính là chờ mong! CP của tôi rốt cuộc cũng sắp phát đường rồi!! ]
[ Trình Kiệt nhất định phải yêu quý Giai Giai của chúng ta thật tốt đó! ]
Trình Kiệt đã lên tới sân khấu, mà Hướng Giai Giai mang giày cao gót cùng lễ phục long trọng rườm rà, căn bản không theo kịp anh. Trình Kiệt cũng không có ý tứ dừng lại chờ cô ta.
Fans trong phòng phát sóng trực tiếp không thể dự đoán được đường mà mình chờ mong lâu ngày thế nhưng lại là cái hình ảnh này, các cô cho rằng tổ hợp song A* xuất hiện sẽ rất ngọt, kết quả lại là Trình Kiệt hận không thể cách xa Hướng Giai Giai ba trượng?!
*A ở đây chắc là Alpha (Kiểu ngầu lòi, mạnh mẽ)
Hướng Giai Giai cảm giác được có vô số ánh mắt chế giễu đang dừng trên người mình, lưng cứng đờ, miễn cưỡng duy trì nụ cười đuổi kịp.
Vốn tưởng rằng đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đêm nay, không nghĩ tới kinh hỉ còn ở phía sau nữa.
Nhận thưởng xong, MC phảng phất như không có nhìn thấy tình huống xấu hổ vừa rồi, theo kịch bản thông thường bắt đầu dẫn dắt.
Hắn hàn huyên hai câu với Hướng Giai Giai xong, đột nhiên hỏi tới Trình Kiệt, “Tuy rằng sinh nhật Giai Giai còn sớm, nhưng tôi và mọi người cũng rất tò mò là, năm nay Trình Kiệt có thể tỏ tình vào ngày sinh nhật của Giai Giai không?”
Anh Đào rửa bát xong đi ra khỏi phòng bếp, vừa vặn nghe được câu hỏi này của MC.
Dụ lệ An với Kỷ Lương xấu hổ tìm điều khiển chuẩn bị đổi kênh.
Kỷ Dạng dựa vào ghế xỉa răng, bỗng nhiên có chút khó chịu, Hướng Giai Giai kia thấy thế nào cũng không tốt bằng Dụ Anh Đào, Trình Kiệt đúng là không biết chọn.
“Bác sĩ Dụ.” Kỷ Dạng ném tăm xỉa răng xuống quay đầu nhìn cô, trong nụ cười có chút ý tứ thương hại: “Người yêu cũ của chị cũng không thích chị tới như vậy nhở.”
Chính là hiện tại, màn ảnh chiếu tới trên mặt Trình Kiệt cùng Hướng Giai Giai, phòng phát sóng trực tiếp ùa vào một đợt lại một đợt người xem. Hiện trường diễn ra buổi lễ long trọng cũng rất có ý thức, mọi người đều chắc chắn Trình Nhật nhất định sẽ đáp lại một cách trực tiếp, dù nhịn như thế nào cũng nhất định sẽ lộ ra một số tin tức đi.
Trình Kiệt nở nụ cười.
Tướng mạo anh cùng với đám minh tinh tú mỹ trắng nõn khác trong giới giải trí đúng là khác nhau một trời một vực, anh giống như là cỏ dại sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt nhất, trên người luôn có loại khí chất khinh cuồng, tùy ý làm bậy của thiếu niên.
“Vẫn là không được rồi, cô gái nhỏ mà tôi chờ đã lâu cũng sinh ngày mùng 5 tháng 11.”
“Vứt bỏ tôi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã trở lại.”
Anh nhìn màn ảnh, ánh mắt như thể có thể xuyên qua màn ảnh nhìn thấy Anh Đào, nhẹ nhàng nhướng màu: “Nếu mà tôi tỏ tình với người khác, cô ấy khóc, tôi còn phải đi dỗ.”