Chương 19: Anh hiện tại, có thể si tâm vọng tưởng không?
Cửa chớp có gió thổi vào, ánh nến lay động, Anh Đào mở hai mắt mông lung đầy sương mù, nhìn ngọn cây đong đưa trong màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Bàn tay đỡ ở phía sau cổ cô cũng không dùng quá sức, anh niết lấy cằm cô đột nhiên lấp kín đôi môi no đủ kia.
So với hôn sâu, đây càng giống như xâm lược chiếm đoạt. Người đàn ông chế trụ môi cô mà mút, yết hầu nuốt xuống từng thanh âm gợi cảm.
Anh cắn nhẹ, mỗi lần hàm răng quét qua cánh môi kiều nộn đều sẽ dùng đầu lưỡi khẽ liếm trấn an.
Rất bá đạo, Trình Kiệt bóp chặt lấy eo cô, đem cô chặt chẽ ấn xuống, không cho phép cô giãy giụa, cũng không cho phép cho phân tâm suy nghĩ tới những chuyện khác.
Lòng bàn tay anh cực nóng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, hô hấp trầm thấp mãnh liệt.
Anh Đào nghĩ nghĩ, đột nhiên vòng tay qua cổ anh.
Trình Kiệt lập tức cứng lại, càng thêm dùng sức siết chặt eo cô.
Trình Kiệt hẳn là rất may mắn, cũng may bây giờ không có điện, cũng may là ánh nến không quá sáng, Anh Đào cũng không thể thấy rõ chật vật trong mắt anh.
Anh không biết mình hẳn là nên vui mừng hay là cảm thấy đáng buồn nữa.
Cô thế nhưng bởi vì muốn phủi sạch quan hệ với anh mà đồng ý làm loại chuyện này cùng anh.
Anh cũng không phải chính nhân quân tử gì cả.
Sẽ không từ chối.
“Có cái đó không?”
Trong bóng đêm, hô hấp thô trầm của anh khiến mặt cô hồng lên.
Anh Đào mờ mịt: “Cái gì?”
Người đàn ông ghé sát vào tai cô cười: “Bao.”
“… Không.”
Anh lười biếng ừ một tiếng, cười nhẹ ra lệnh: “Hôn anh.”
Anh Đào không nhúc nhích.
“Dụ Anh Đào, em có thể nghe lời một chút không?”
Anh Đào chậm rãi rướn người lên, đụng vào môi của anh, thử thăm dò mềm mại chạm một cái, giống như cảm giác được Trình Kiệt đang cười, khóe môi đều câu lên.
Cô muốn lui lại, bỗng nhiên bị Trình Kiệt đỡ lấy ót, anh bức cô mở miệng, đầu lưỡi với vào lung tung bá đạo mà trêu đùa.
Anh Đào chịu không nổi, dùng tay vỗ nhẹ, Trình Kiệt tựa như bất mãn cô yếu ớt, nhẹ chậc một tiếng rồi lui lại.
Anh đem cô ôm ở trong ngực, từng chút từng chút mà hôn mút, lại không có thêm một động tác nào kế tiếp.
Anh Đào đợi trong chốc lát, Trình Kiệt chỉ là ôm cô bất động.
“Anh… Không làm sao?”
Anh thấp giọng nở nụ cười.
Mặt Anh Đào nóng lên.
“Sao thế, bác sĩ Dụ rất chờ mong?”
“… Không có.”
Trình Kiệt cười lười biếng, giống như đang giải thích: “Hôm khác đi, anh sợ em mang thai rồi ăn vạ anh.”
“…”
**
Ngày huấn luyện cuối cùng, địa điểm huấn luyện không phải đoàn phim mà là bệnh viện Bình An tốt nhất ở Hoài Thành, cũng là bệnh viện mà Anh Đào đang làm việc.
Buổi sáng đúng 9 giờ, tất cả các diễn viên liên quan đều đã tụ tập ở bệnh viện, mọi người đều ăn mặc kín đáo, dùng khẩu trang với mũ che kín mặt, cũng không gây ra trận địa lớn gì.
Mọi người ở trong phòng lớn của bệnh viện chờ Anh Đào, sau khi cô chuẩn bị xong sẽ qua đây.
Bình thường cô đều mặc quần áo hằng ngày, hôm nay rốt cuộc cũng được thấy cô trong áo blouse trắng. Tóc buộc đuôi ngựa thấp, túi bên ngực còn có ba loại bút đỏ, đen, xanh, còn đeo cả thẻ công tác.
Trình Kiệt nâng mũ lưỡi trai, ánh mắt nhẹ đảo qua, nhìn sườn mặt nhã nhặn lịch sự của cô.
Anh Đào từng nói với anh, sau này cô muốn làm bác sĩ, Trình Kiệt cũng đã từng tưởng tượng bộ dáng cô mặc áo khoác trắng sẽ trông như thế nào.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy, phát giác hình ảnh có chút khác so với trong trí nhớ, không phải điềm mỹ linh động mà là thong dong trấn định.
Trình Kiệt chưa bao giờ nghĩ tới thì ra sau khi lớn lên, ánh mắt của Anh Đào có thể ôn hòa mà cứng cỏi như vậy, vô cùng ấm áp.
Cô rất thích hợp với bộ quần áo này.
Anh Đào nhìn mọi người ai cũng mang kính râm với mũ, che đến kín mít, chỉ có Trình Kiệt là nhẹ nhàng nhất.
Anh ngồi ở cuối phòng họp, chán đến chết mà nằm trên ghế dựa, trong tay nghịch bận lửa, ánh mắt bức người từ dưới vành mũ truyền đến, khóa ở trên mặt cô, cực kì nóng bỏng.
Rốt cuộc cũng đã ôm đã hôn rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng mà thôi.
Anh Đào bất giác sờ lông mày, nhìn về nơi khác: “Hôm nay là ngày cuối cùng huấn luyện, những thứ tôi phải dạy cho mọi người thì tôi đều đã nói rồi. Một tháng qua, mọi người cũng đã rất nghiêm túc học hỏi, tôi tin là tất cả đều ít nhiều sẽ có thu hoạch cho riêng mình. Hôm nay mời mọi người tới bệnh viện, chủ yếu là muốn mọi người dùng mắt quan sát một chút.”
“Quan sát?” Trương Nguyệt Sân hỏi lại.
“Đúng vậy.” Anh Đào đem bảng biểu trong tay phân phát xuống.
“Cá nhân tôi cho rằng để diễn tốt vai bác sĩ này, chỉ biết một số kiến thức chữa bệnh thôi là chưa đủ. Hy vọng hôm nay mọi người có thể hòa mình vào trong mỗi ngóc ngách của nơi này, quan sát thật kĩ tất cả hành động của mọi người nơi đây, bao gồm cả người bệnh và các bác sĩ, y tá. Sau khi kết thúc, mọi người có thể viết chút cảm thụ của mình, sau đó đem bảng biểu này giao cho đạo diễn, khi đó sẽ là lúc huấn luyện chính thức kết thúc.”
Thanh âm không nhanh không chậm của cô có thể khiến mọi người nghiêm túc lắng nghe.
Trương Nguyệt Sân với Vương Hoa San có quan hệ không tệ với cô, nghĩ tới chuyện về sau rất khó có thể nhìn thấy cô lần nữa, cảm giác có hơi luyến tiếc.
Anh Đào trấn an cười nhạt, “Nếu không có vấn đề gì thì tôi đưa mọi người đi làm quen khoa tim phổi trước.”
Mới ra khỏi phòng họp, trong thang máy đã có người đẩy giường bệnh ra, đám y tá nhìn thấy cô giống như nhìn thấy cứu tinh: “Bác sĩ Dụ, mau!”
Anh Đào không hỏi nhiều, lập tức tiến lên kiểm tra tình huống của người bệnh, nhanh chóng bắt đầu tiến hành hồi sức cấp cứu tim.
“Đưa tới phòng giải phẫu.”
“Vâng!”
Y tá vội vàng nhấc điện thoại bàn gần đó thông báo cho phòng giải phẫu chuẩn bị dụng cụ.
Những y tá khác chạy tới hỗ trợ đẩy giường bệnh, hàng lang khẩn cấp được khai thông, Anh Đào không chút phân tâm, một khắc cũng không ngừng tiến hành hồi sức tim phổi.
Các diễn viên chưa từng gặp qua tình huống khẩn cấp như vậy, ai cũng trợn mắt há mồm, chỉ có Trình Kiệt là nhíu mày, ánh mắt sâu kín trầm tư.
Các diễn viên đi tới phòng họp chờ. Không ai lên tiếng nói chuyện, đều đặc biệt an tĩnh, không chỉ có lau mồ hôi hộ người bệnh mà còn khẩn trương hộ Anh Đào.
Thì ra những việc xảy ra trong phim ảnh đều là thật, ngoài đời thật sự sẽ xuất hiện những tình huống nguy hiểm, bác sĩ chính là những người đang chiến đấu đoạt lại mạng sống của họ từ tay Tử Thần.
Mọi người bỗng nhiên ý thức được nhân vật mình sắp nhập vai thần thánh bao nhiêu.
Trình Kiệt từ bên ngoài trở về, phòng giải phẫu vẫn chưa tắt đèn, lúc đi qua đám y tá, cuộc đối thoại của bọn họ làm anh dừng bước lại.
“Lần này tình huống của người bệnh rất phức tạp, đã chuyển qua mấy bệnh viện rồi đều bị từ chối, lần này đưa tới đây, trên đường đi đột nhiên tim ngừng đập, mấy cô nói bác sĩ Dụ có thể cứu người trở về không?”
“Không biết nữa, vừa nãy tôi thấy người nhà bệnh nhân còn cầm theo gậy gộc tới, nói nếu người chết ở trên bàn mổ thì nhất định sẽ tìm bác sĩ mổ chính gây phiền phức!”
“Hả? Sao lại thế! Bác sĩ Dụ hiền lành yếu ớt như vậy, sao có thể để bọn họ bắt nạn được!”
“Mọi người cũng đừng bi quan như thế, có lẽ bác sĩ Dụ có thể cứu người trở về thì sao.”
Trình Kiệt trực tiếp đi tới phòng giải phẫu, bên ngoài quả nhiên có rất nhiều người nhà đang đứng, nam nữ già trẻ đều có, vài người trẻ tuổi trong tay còn cầm theo gậy gộc.
Bảo an của bệnh viện cũng ở đây, thời khắc đều chú ý tới tình trạng của người nhà, chuẩn bị sẵn lúc nào bọn họ nháo lên thì sẽ chế phục ngay.
Hai bên cứng ngắc, bầu không khí khẩn trương.
Trình Kiệt đeo khẩu trang đội mũ, không ai nhận ra anh, anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhàn rỗi không có gì làm đem hạt dưa ra bóc, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu.
Thẳng đến tận chiều, đèn trong phòng giải phẫu mới tắt.
Người nhà bên ngoài đồng loạt đứng lên, bảo an cũng tùy thời chuẩn bị ra tay.
Trình Kiệt vặn vặn hoạt động cổ, thanh âm xương cốt vang lên thanh thúy,
Anh thu chân dài đi tới bên ngoài phòng giải phẫu, chặn ở phía trước đám người kia.
Một người trẻ tuổi bên phía người nhà vừa định nổi bão lên thì đã bị ánh mắt âm lệ dưới vành mũ của anh dọa sợ.
Trình Kiệt rút gậy trong tay hắn ra, để ở trước ngực hắn đem người đẩy lùi mấy bước.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, người đầu tiên bước ra là bác sĩ hỗ trợ, nhìn thấy bên ngoài giương cung bạt kiếm, sợ tới mức bám tường rời đi.
Sau đó là Anh Đào mặc đồ giải phẫu.
Trên quần áo giải phẫu của cô còn dính vết máu, khẩu trang cũng chưa cởi, chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi thủy nhuận sáng ngời.
Người nhà vội vàng hỏi: “Bác sĩ, có cứu được chưa?”
Ngữ khí Anh Đào rất nhạt: “Giải phẫu thành công, nhưng tình trạng của người bệnh vẫn chưa tốt lên, cần chuyển tới ICU*”
*ICU: Phòng cấp cứu đặc biệt (Dành cho mấy người bị thương nặng sắp chết)
Có thể giữ được một cái mạng là tốt rồi, người nhà trong nháy mắt ném gậy trong tay xuống, mỗi người đều quỳ lạy mang ơn đội nghĩ Anh Đào nói lời cảm ơn.
Anh Đào nhìn về phía Trình Kiệt đang trầm mặt vác gậy bóng chày ở trên vai.
Nếu cô giải phẫu không thành công, người nhà mà nháo lên, anh tuyệt đối sẽ đánh nhau với đám người này tới cùng, đến lúc đó sự nghiệp của anh cũng coi như chấm hết.
Anh Đào ban nãy giải phẫu còn rất trấn định, bởi vì phải bình tĩnh mới có thể cứu được một mạng người, hiện tại nghĩ lại còn có chút sợ.
Cô bỗng nhiên túm lấy Trình Kiệt đi xa, mặt mày Trình Kiệt hơi nhướng lên.
Đến bên ngoài phòng thay quần áo, Anh Đào nói với anh: “Đứng đây chờ tôi.”
Nơi này không có ai, Trình Kiệt tháo khẩu trang xuống cười xấu xa: “Được.”
Cô đi vào thay quần áo, buộc tóc gọn gàng xong đi ra, Trình Kiệt đang đứng dựa vào cửa, trong miệng ngậm một cái kẹo que. Vành mũ anh ép tới thấp, cằm thon gầy tinh tế. Nghe được tiếng bước chân, anh dùng ngón tay đẩy vành mũ lên, không chút để ý liếc qua, tầm mắt dừng ở trên gương mặt mệt mỏi của cô một lát.
Trình Kiệt bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy cổ áo blouse trắng của cô, Anh Đào bị kéo tới gần anh, giương mắt nhìn thấy trong mắt anh có ý cười.
Anh dựa vào tường, cúi đầu, rất gần, càng ngày càng gần, gần đến mức Anh Đào cho là anh muốn hôn mình, liền lập tức nghiêng đầu trốn, lại nghe được một tiếng cười nhạo.
“Ai muốn hôn em, đừng tự mình đa tình.”
Hông bên trái bị anh nhét thứ gì đó, Anh Đào mới phát hiện sở dĩ anh cúi người là muốn đem hạt dưa đã bóc xong nhét vào túi áo cô.
“…”
Đích xác là tự mình đa tình, mặt Anh Đào hơi đỏ lên.
“Tìm anh có chuyện gì?” Trình Kiệt buồn cười nhìn cô đang lung tung tránh né tầm mắt anh.
Anh Đào gật đầu, tay sờ tới hạt dưa trong túi, thanh âm thả nhẹ: “Tôi biết anh vì cái gì mà xuất hiện ở bên ngoài phòng giải phẫu, sau này đừng như vậy nữa, thật vất vả anh mới có được thành tựu như hiện tại, đừng vì bất cứ kẻ nào mà hủy hoại nó.”
Trình Kiệt không nói chuyện, đầu lưỡi lăn lăn viên kẹo trong miệng, như là dựa đến có chút mệt, anh đứng thẳng người rồi lại tìm một tư thế mới, vẫn tản mạn tùy ý như cũ, nghiêng đầu không quá hiểu nheo mắt, “Vậy em nói xem rốt cuộc anh vì cái gì mà ở đó.”
Anh Đào nói không nên lời anh là “vì cô” nên mới đứng đó, trầm mặc không nói chuyện.
Trình Kiệt cũng không thúc giục, từ trong túi lấy ra humberger cùng sữa bò vừa mới ra ngoài mua, đem ống hút cắm vào hộp sữa đưa qua.
Anh Đào lắc đầu, Trình Kiệt giẫm lên đôi ủng Martin của mình tới gần, bóp nhẹ miệng cô nhét ống hút vào.
“Uống.”
Anh Đào nhàn nhạt nhìn anh.
Trình Kiệt lạnh giọng: “Muốn anh dùng miệng đút cho em có đúng không?”
“…”
Anh Đào mắt đầu hút.
Trình Kiệt đem humberger đưa cho cô, Anh Đào bất đắc dĩ nhận lấy, ngồi ở bên ngoài phòng thay quần áo ăn.
Phẫu thuật lâu như vậy, không đói không mệt là giả.
Trước kia gặp tình huống này, cô đều là sau khi giải phẫu rồi tan tầm mới đi ăn cơm, không nghĩ tới hôm nay sẽ có người nhớ tới mình.
“Cảm ơn.”
Trình Kiệt vừa định nói chuyện, các diễn viên đã tìm tới.
“Bác sĩ Dụ!” Trương Nguyệt Sân chạy tới gần, hưng phấn nắm lấy tay cô: “Mới vừa rồi chúng tôi nghe y tá nói, cô lại giải phẫu thành công một ca nguy hiểm nữa! Thật sự quá lợi hại!”
“Lợi hại như vậy không chúc mừng sao được! Huấn luyện cũng sắp kết thúc rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi!” Vương Hoa San đề nghị, nhưng người khác cũng đồng ý.
Mọi người đều nhìn về phía Anh Đào, Anh Đào mím môi gật đầu.
**
Mọi người quyết định tới nhà hàng Ngọc Sân ăn tối, sau khi Anh Đào tan tầm liền cùng với mọi người đi qua.
Đến nhà hàng mới được báo là hôm nay Ngọc Sân đã được người khác bao trọn.
Đối phương là một phú hào có tiền cực sủng ái con gái mình, bao cả nhà hàng chỉ để con gái vui vẻ.
“Hiện tại kẻ có tiền đúng là ngang ngược thật đó!” Trương Nguyệt Sân nhăn nhăn cái mũi.
Anh Đào cười: “Tới chỗ khác ăn đi.”
Đi chưa được bao xa, nhân viên nhà hàng đã đuổi theo ra ngăn bọn họ lại.
“Cho hỏi ai là Hướng Ấm tiểu thư ạ?”
Nơi này không có ai biết tên cũ của Anh Đào là Hướng Ấm, chỉ có Trình Kiệt biết, ý vị thâm trường liếc qua Anh Đào một cái.
“Có nhầm không.” Trương Nguyệt Sân nói: “Trong chúng tôi không có cô gái nào tên Hướng Ấm cả.”
Anh Đào lại mở miệng: “Là tôi.”
Mọi người kinh ngạc, bác sĩ Dụ không phải họ Dụ sao?
“Tìm tôi có việc gì sao?”
Phục vụ cười ôn hòa nói: “Là thế này, vị khách bên trong mời ngài đi vào, bạn của ngài cũng có thể vào.”
Anh Đào quay đầu lại nhìn về phía nhà hàng, ánh mặt trời lúc chạng vạng chiếu vào cửa kính, chói mắt khiến người không thể nhìn thẳng, nhưng Anh Đào vẫn trước sau như một nhìn về nơi đó, giống như muốn xuyên qua tấm kính kia nhìn tới người bên trong.
“Được.”
Phục vụ dẫn bọn họ lên lầu hai.
Bên ngoài phòng bao, phục vụ bảo bọn họ chờ một lát.
Anh ta đi vào trong chốc lát mới ra, lại mời Anh Đào và đám người cùng vào.
Cẩn thận đối đãi như vậy, đã có thể làm Anh Đào có thể xác định được thân phận của đối phương.
Cho dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng trong nháy mắt khi đẩy cửa ra nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt cô vẫn có chút đình trệ.
Hướng Quyền Nho nhìn thấy gương mặt của con gái đầu, cũng sửng sốt.
Trong ấn tượng của ông ta, Anh Đào ngoan ngoãn nhu thuận, mà Anh Đào trước mặt nhã nhặn lịch sự, không nói lời nào, trong mắt như chứa một mặt hồ ôn hòa, dường như dù cho tâm có lạnh lẽo đến thế nào cũng sẽ bị cô hòa tan.
Hướng Quyền Nho cho rằng khi gặp lại, con gái sẽ hận ông ta, không nghĩ rằng ánh mắt của cô lại bình thản như vậy.
Hướng Quyền Nho có chút cảm động.
Nhưng ông ta không biết, Anh Đào nhìn ai cũng là ánh mắt này, tính cách ngây thơ vô tư lúc trước đã sớm bị tám năm cô độc sinh hoạt cùng bệnh tật hành hạ mài mòn, đến bây giờ chỉ còn lại lãnh đạm.
Anh Đào cũng đang nhìn ông ta, Hướng Quyền Nho vẫn luôn là một thương nhân thành công, về điểm này từ lúc cô hiểu chuyện thì đã biết.
Ông ta cũng rất biết chăm sóc mình, cho dù hiện tại đã sang tuổi trung niên, nhưng lại có loại mị lực độc đáo của một người đàn ông đứng tuổi, khó trách có thể hấp dẫn loại Hoa Hồ Điệp như Nghiêm Họa.
Tám năm qua, cô với Hướng Quyền Nho không gặp mặt nhau lần nào, hai người đã từng có tình cảm cha con rất tốt đẹp, nhưng tất cả đều đã sụp đổ từ sau cuộc hôn nhân thất bại của ông ta với Dụ Lệ An.
Anh Đào ngẫu nhiên đọc báo sẽ nhìn thấy tin tức của Hướng Quyền Nho, sau khi bỏ rơi Dụ Lệ An, việc làm ăn của ông ta cũng không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn mở công ty ở nước ngoài.
Anh Đào với Dụ Lệ An chưa từng nghĩ tới chuyện trèo cao, Hướng Quyền Nho cũng không có đi tìm mẹ con bọn họ, cho tới bây giờ cô đều đã sớm quên đi sự tồn tại của người cha này, thế mà bây giờ ông ta lại xuất hiện.
Bầu không khí quỷ dị cổ quái, làm cho người không tự giác được khẩn trương lên, những người khác cũng không dám phát ra thanh âm, vẫn là Trình Kiệt dẫn đầu đi vào ngồi xuống.
Anh như đảo khách thành chủ, tự mình rót một ly rượu, không chút để ý mà nhấp một ngụm, giống như đưa mắt xem kịch nhìn hai cha con họ.
Hướng Giai Giai vốn dĩ đã không vui khi nhìn thấy cha mình thất thố vì Anh Đào, nhưng sự xuất hiện của Trình Kiệt lại làm tâm tình cô ta thoải mái hơn.
Kí ức lần trước bị anh sỉ nhục trong buổi lễ tạp chí lại hiện lên, ánh mắt cô ta nhìn Anh Đào giấu đi vẻ u oán cùng chán ghét không dễ phát hiện ra.
“Ba ba, người sao vậy?”
Hướng Quyền Nho rốt cuộc cũng hoàn hồn, mời Anh Đào ngồi xuống.
Khác xa so với trong tưởng tượng của ông ta, Anh Đào không hề châm chọc, ngược lại còn ôn hòa cong môi, gật đầu xong liền ngồi xuống bên cạnh Trình Kiệt.
Các diễn viên đều đã nghe qua đại danh của Hướng Quyền Nho, trừ Trình Kiệt ra thì mỗi người đều rất khiêm tốn có lễ phép bắt tay với ông ta.
Tất cả mọi người ngồi xuống.
Hướng Quyền Nho vẫn nhìn Anh Đào, ánh mắt từ ái: “Đã lâu không gặp.”
Anh Đào nhấp môi cười nhẹ: “Đã lâu không gặp, Hướng tiên sinh.”
Tâm Hướng Quyền Nho hơi đau, Anh Đào cũng từng là đứa con gái ông ta yêu thương đau lòng nhất, sau khi gặp lại, một tiếng “ba ba” cũng đã không còn muốn gọi.
Nhiều năm qua sự nghiệp cùng gia đình đều thuận buồm xuôi gió, nhưng hôm nay Hướng Quyền Nho lại nếm được một chút chua xót từ Anh Đào.
“Mấy năm nay con với mẹ con sống có tốt không?”
Những người khác tuy rằng làm bộ dùng bữa uống rượu, nhưng đều đang dựng lỗ tai lên nghe, nghe được câu nói kia, nháy mắt liền ngửi được một hương vị bát quái hóng chuyện.
Anh Đào nói: “Rất tốt.”
Cũng không hỏi ông ta sống có tốt không.
Hướng Giai Giai bị ngó lơ âm thầm hận Anh Đào cố làm ra vẻ, từ nhỏ cô ta đã rất ghét Anh Đào, ghét cô có thể quang minh chính đại làm con gái Hướng Quyền Nho, cũng ghét cô chiếm hết sủng ái của ông ta.
Sau đó cô ta cũng học theo Anh Đào đối với Hướng Quyền Nho làm nũng, dần dần, ông ta đã quên luôn hai mẹ con cô.
Nhưng hôm nay gặp lại, Anh Đào không còn có bộ dáng giống như mặt trời nhỏ lúc trước nữa, cô dường như biến thành một cành mai lịch sự nhã nhặn, dù có gió sương thổi mạnh thế nào cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Bất quá Hướng Giai Giai cũng không dễ dàng để lộ suy nghĩ ở trong lòng, được Nghiêm Họa dạy dỗ nhiều năm, còn lăn lộn ở giới giải trí lâu như vậy, cô ta không tin mình sẽ bại dưới tay Anh Đào.
“Ba ba.” Cô ta thân mật ôm lấy cánh tay Hướng Quyền Nho, “Đây là ai thế?”
Hướng Quyền Nho có chút xấu hổ, “Con không biết đây là ai sao?”
Hướng Giai Giai kỳ quái chớp mắt: “Con không biết.”
Anh Đào cười nhạt.
Hướng Giai Giai cứ cảm thấy ánh mắt cô đang trào phúng mình.
Hướng Quyền Nho ho một tiếng: “Đây là chị gái con, Hướng Ấm.”
Biểu tình của Hướng Giai Giai rất kinh ngạc, ảo não vỗ trán, “Xem con kìa, chắc chắn là bởi vì đóng phim bận quá nên quên mất. Ba ba thật đáng ghét mà! Ban nãy chỉ lo nói chuyện với chị gái, cũng chưa từng giới thiệu cho con biết, hại con thất thố như vậy.”
Cô ta lập tức nắm lấy tay Anh Đào, bộ dáng giống như chị em tốt với cô.
“Chị đừng tức giận nhé?”
Trình Kiệt uống được nửa ly rượu, rượu có chút cay, ngậm ở trong miệng hơi tê tê. Nhìn thấy Anh Đào vẫn cười tươi như nước, anh chậm rãi nuốt rượu vào, đầu ngón tay xoay ly bống nhiên đẩy nó lên bàn.
“Khó uổng.”
Hướng Quyền Nho rốt cuộc cũng chú ý tới anh.
Bởi vì biết Hướng Giai Giai thích anh cho nên cũng nguyện ý nhân nhượng.
“Cậu muốn uống gì, tôi cho phục vụ mang lên.”
“Được.”
Trình Kiệt ấn chuông, phục vụ rất nhanh đã xuất hiện, dò hỏi anh có yêu cầu gì.
Trình Kiệt ngửa người ra ghế, giống như uống say, híp mắt hỏi: “Trừ rượu ra thì còn đồ uống gì không?”
“Có thưa tiên sinh, xin hỏi ngài muốn uống gì?”
“Có canh Bạch Liên không?”
Nụ cười của phục vụ thiếu chút nữa là không duy trì được: “Tiên sinh cứ đùa, nơi này của chúng tôi không có loại canh này.”
“Phải không?” Trình Kiệt nghiêng đầu nhìn Hướng Giai Giai, hứng thú nhướng mày: “Cô chắc là biết chỗ nào có đi.”
Hướng Giai Giai cảm giác được địch ý của Trình Kiệt đối với mình, nhưng mà vì cái gì chứ?
“… Không biết.”
“Không biết?” Trình Kiệt có chút ngoài ý muốn, cười cười chống cằm, “Tôi cho là cô biết chứ, rốt cuộc thì cũng thành thạo như vậy cơ mà.”
Hướng Giai Giai rốt cuộc cũng nghe hiểu sự trào phúng của Trình Kiệt.
Anh đột nhiên nhếch cằm: “Phải không, Bạch Liên Hoa?”
Sắc mặt Hướng Giai Giai trong nháy mắt không tốt lắm.
Hướng Quyền Nho cũng theo đó trầm mặt xuống.
Đám người Trương Nguyệt Sân suýt chút nữa không nhịn được cười, chỉ có thể nỗ lực điên cuồng gắp đồ ăn để đè khóe miệng muốn nhếch lên của mình, vài người ăn quá nhanh còn lập tức ho lên thành tiếng.
Sau khi khiến không khí trở nên kì quái xong, Trình Kiệt phất tay bảo người phục vụ lui ra.
“Không uống, ghê tởm.”
Lòng bàn chân của phục vụ như có gió, vội vàng trốn đi.
Hướng Quyền Nho vừa định làm khó dễ, Anh Đào đã đánh gãy ông ta.
“Nếu đã gặp Hướng tiên sinh ở đây thì tôi có một chuyện muốn nói cho ông biết.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ tôi sắp kết hôn.”
Hướng Quyền Nho sửng sốt hồi lâu, không dám tin tưởng: “Mẹ con sắp kết hôn? Với ai?”
“Giáo sư chuyên ngành văn học của đại học Hoài Thành, không có tiền được như Hướng tiên sinh, nhưng tính cách đôn hậu, mặt nào cũng tốt, rất xứng với mẹ tôi.”
Ý tứ của lời nói này chính là đang mắt ông ta trừ có tiền ra thì cái gì cũng không có.
Hướng Quyền Nho không rảnh so đó mấy lời âm dương quái khí này của Anh Đào, trong đầu đều là chuyện Dụ Lệ An tái hôn.
“Còn có. Hiện tại tôi mang họ Dụ, gọi là Dụ Anh Đào, sở dĩ là cái tên này là bởi vì lúc trước mẹ tôi có nhờ người tính cho tôi một quẻ, người kia nói cái tên đó có thể xua tan vận đen của tôi.”
Anh Đào vỗ nhẹ ống tay áo, giống như đang phủi bụi, “Hôm nay xem ra cũng không có tác dụng lắm. Nhưng cũng làm phiền Hướng tiểu thư đừng gọi tôi như vậy, miễn cho tôi lại bị dính chút đen đủi gì đó thì sao, rốt cuộc thì…”
Cô cười nhạt không có chút công kích nào, ánh mắt cũng rất ôn nhu.
“Các người cũng không sạch sẽ.”
“Ấm Ấm!”
Hướng Quyền Nho mới vừa mắng một câu, Trình Kiệt đột nhiên trầm mặt đứng lên.
Hướng Quyền Nho cảm thấy ánh mắt người trẻ tuổi này nhìn mình tràn ngập lệ khí.
Trình Kiệt hỏi những người khác, “No chưa?”
Mọi người gật đầu như đập tỏi, cho dù không no cũng phải nói là no, loại tình huống này ai mà nuốt nổi chứ?
“Đi thôi.”
Trình Kiệt nhẹ đá văng ghế dựa ra, lúc đi qua Anh Đào thì kéo lấy tay cô mang cô rời đi.
Từ Ngọc Sân đi ra, Trình Kiệt quay đầu đưa mọi người tới quán bar.
Lần tụ họp cuối cùng này, không thể bị người khác phá hư được.
Tới quán bar, mọi người ngược lại lại có thể phóng thích tính tình.
Những người khác đang chơi đùa, Trình Kiệt lại không tham dự, anh ngồi bên cạnh Anh Đào lười biếng lắc lắc mấy viên xúc xắc, thỉnh thoảng sẽ liếc về phía cô một cái.
Anh bỗng nhiên đi ra ngoài, chạy tới cửa hàng đồ chơi bên cạnh quán bar đi một vòng, cũng không tìm được đồ mình muốn tìm, liền đi dọc theo phố, rốt cuộc cũng có thể tìm được cuốn sách nhỏ giống với năm đó ở trong một hiệu sách.
Lúc Trình Kiệt trở về, trời đã hơi mưa.
Trình kiệt không thích ngày mưa, Dụ Anh Đào chính là ở trong một ngày mưa như vậy rời đi, nhưng ngày bọn họ gặp lại cũng là ngày mưa.
Cho nên gần đây, anh lại thích mưa.
Xem đi, anh hận hay yêu cũng dễ dàng bị thay đổi như vậy, tất cả đều do Dụ Anh Đào.
Trình Kiệt nhìn ra được từ sau khi cô gặp Hướng Quyền Nho liền không vui, trước đây lúc không vui cô sẽ đọc sách.
Anh đem sách cẩn thận cất trong túi áo, thỉnh thoảng lại sờ sờ, có điểm khẩn trương chờ đợi vẻ vui mừng của cô giống như tám năm về trước.
Trở lại quán bar, đẩy cửa phòng ra, lại không thấy được Anh Đào.
Trình Kiệt nhìn chằm chằm chỗ ngồi vừa rồi của cô, hiện tại trống không.
“Trình lão sư, cuối cùng anh cũng về rồi.” Trương Nguyệt Sân nói: “Bác sĩ Dụ đã đi rồi.”
“Đi đâu?”
Đôi mắt Trình Kiệt lạnh buốt.
Trương Nguyệt Sân rất sợ dáng vẻ này của anh: “… Không biết.”
“… Nếu giờ anh đuổi theo, hẳn là vẫn kịp.”
Nhưng Trình Kiệt không có đuổi theo, tám năm trước anh đã đuổi một lần, từ trấn Cố Thủy đuổi tới tận sân bay Hoài Thành, lại từ Hoài Thành đuổi theo tới tận nước ngoài. Anh dùng tất cả những gì mình có thể làm được đi tìm cô, cũng từng đau khổ đến tuyệt vọng.
Trình Kiệt ngồi xuống dùng mỹ che mặt lại, ánh mắt trống trơn.
Lại là ngày mưa, lại là không một lời từ biệt đã rời đi, lại muốn để anh chờ bao nhiêu năm?
Anh sẽ không đuổi theo nữa.
Anh sẽ không.
Trình Kiệt ngồi ở chỗ kia, tay siết ngày càng chặt.
Anh sẽ không…
Anh sẽ không…
Đệch!
Trình Kiệt đột nhiên đạp cửa chạy ra ngoài.
Anh sẽ!
Lúc này sẽ.
Sau này cũng vậy.
Dù có đi bao nhiêu lần anh cũng sẽ đuổi theo.
Bởi vì đó là Dụ Anh Đào.
**
Anh Đào cũng không có ngồi xe về.
Trời mưa không lớn, cô mua một cái ô trong suốt, nghe thấy âm nhạc truyền ra từ trong tiệm cafe ven đường, là ca khúc quen thuộc [ Cái tên khắc trong đáy lòng tôi ].
Ca từ cô đã sớm nhớ kỹ ở trong lòng.
Từng chút từng chút một mà ngân nga theo.
Phía sau giống như có cái gì đó đang tới gần, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần.
Anh Đào xoay người, bỗng nhiên bị ôm chặt, cỗ xung lượng này làm cô phải lui ra sau hai bước.
“Trình Kiệt?”
Thanh âm vang ở bên tai nghẹn ngào mất khống chế: “Dụ Anh Đào, em thật sự là người hư tình giả ý nhất mà anh từng gặp! Là người ham hư vinh! Cũng là người phụ nữ anh ghét nhất trên đời!”
“Nhưng mà…” Trong thanh âm phẫn nộ ấy, vẫn có chút nghẹn không khống chết được, “Nhưng em cũng là người anh không buông xuống được nhất, là người anh luyến tiếc nhất.”
Bài hát trong tiệm cafe, cũng vừa lúc tới đoạn cảm xúc nhất.
Cái tên khắc trong đáy lòng anh.
Thời gian như bị quên lãng.
Bởi thế, lời nói dối một lần liền cả đời.
Từng ngoan cố giằng co với cả thế giới.
Cảm thấy ngay cả hô hấp cũng rất xa xỉ.
Nếu có lần sau, anh sẽ lại yêu thêm lần nữa.
“Em nói anh quá mức bình thường, cho nên anh đã dùng hết năng lực để trở nên lóa mắt. Em chê anh nghèo, bây giờ anh có tiền rồi. Em cảm thấy anh bình đạm nhạt nhẽo, anh liền bảo trì sự nhiệt tình với em. Em chán ghét anh làm xằng làm bậy, anh đều sửa hết.”
“Anh nhận thua, anh mẹ nó nhận thua!”
Trình Kiệt gắt gao bắt lấy tay cô, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, mỗi chữ đều nói ra như tự hỏi, gian nan run rẩy: “Anh hiện tại, có thể si tâm vọng tưởng không?”
Bàn tay đỡ ở phía sau cổ cô cũng không dùng quá sức, anh niết lấy cằm cô đột nhiên lấp kín đôi môi no đủ kia.
So với hôn sâu, đây càng giống như xâm lược chiếm đoạt. Người đàn ông chế trụ môi cô mà mút, yết hầu nuốt xuống từng thanh âm gợi cảm.
Anh cắn nhẹ, mỗi lần hàm răng quét qua cánh môi kiều nộn đều sẽ dùng đầu lưỡi khẽ liếm trấn an.
Rất bá đạo, Trình Kiệt bóp chặt lấy eo cô, đem cô chặt chẽ ấn xuống, không cho phép cô giãy giụa, cũng không cho phép cho phân tâm suy nghĩ tới những chuyện khác.
Lòng bàn tay anh cực nóng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, hô hấp trầm thấp mãnh liệt.
Anh Đào nghĩ nghĩ, đột nhiên vòng tay qua cổ anh.
Trình Kiệt lập tức cứng lại, càng thêm dùng sức siết chặt eo cô.
Trình Kiệt hẳn là rất may mắn, cũng may bây giờ không có điện, cũng may là ánh nến không quá sáng, Anh Đào cũng không thể thấy rõ chật vật trong mắt anh.
Anh không biết mình hẳn là nên vui mừng hay là cảm thấy đáng buồn nữa.
Cô thế nhưng bởi vì muốn phủi sạch quan hệ với anh mà đồng ý làm loại chuyện này cùng anh.
Anh cũng không phải chính nhân quân tử gì cả.
Sẽ không từ chối.
“Có cái đó không?”
Trong bóng đêm, hô hấp thô trầm của anh khiến mặt cô hồng lên.
Anh Đào mờ mịt: “Cái gì?”
Người đàn ông ghé sát vào tai cô cười: “Bao.”
“… Không.”
Anh lười biếng ừ một tiếng, cười nhẹ ra lệnh: “Hôn anh.”
Anh Đào không nhúc nhích.
“Dụ Anh Đào, em có thể nghe lời một chút không?”
Anh Đào chậm rãi rướn người lên, đụng vào môi của anh, thử thăm dò mềm mại chạm một cái, giống như cảm giác được Trình Kiệt đang cười, khóe môi đều câu lên.
Cô muốn lui lại, bỗng nhiên bị Trình Kiệt đỡ lấy ót, anh bức cô mở miệng, đầu lưỡi với vào lung tung bá đạo mà trêu đùa.
Anh Đào chịu không nổi, dùng tay vỗ nhẹ, Trình Kiệt tựa như bất mãn cô yếu ớt, nhẹ chậc một tiếng rồi lui lại.
Anh đem cô ôm ở trong ngực, từng chút từng chút mà hôn mút, lại không có thêm một động tác nào kế tiếp.
Anh Đào đợi trong chốc lát, Trình Kiệt chỉ là ôm cô bất động.
“Anh… Không làm sao?”
Anh thấp giọng nở nụ cười.
Mặt Anh Đào nóng lên.
“Sao thế, bác sĩ Dụ rất chờ mong?”
“… Không có.”
Trình Kiệt cười lười biếng, giống như đang giải thích: “Hôm khác đi, anh sợ em mang thai rồi ăn vạ anh.”
“…”
**
Ngày huấn luyện cuối cùng, địa điểm huấn luyện không phải đoàn phim mà là bệnh viện Bình An tốt nhất ở Hoài Thành, cũng là bệnh viện mà Anh Đào đang làm việc.
Buổi sáng đúng 9 giờ, tất cả các diễn viên liên quan đều đã tụ tập ở bệnh viện, mọi người đều ăn mặc kín đáo, dùng khẩu trang với mũ che kín mặt, cũng không gây ra trận địa lớn gì.
Mọi người ở trong phòng lớn của bệnh viện chờ Anh Đào, sau khi cô chuẩn bị xong sẽ qua đây.
Bình thường cô đều mặc quần áo hằng ngày, hôm nay rốt cuộc cũng được thấy cô trong áo blouse trắng. Tóc buộc đuôi ngựa thấp, túi bên ngực còn có ba loại bút đỏ, đen, xanh, còn đeo cả thẻ công tác.
Trình Kiệt nâng mũ lưỡi trai, ánh mắt nhẹ đảo qua, nhìn sườn mặt nhã nhặn lịch sự của cô.
Anh Đào từng nói với anh, sau này cô muốn làm bác sĩ, Trình Kiệt cũng đã từng tưởng tượng bộ dáng cô mặc áo khoác trắng sẽ trông như thế nào.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy, phát giác hình ảnh có chút khác so với trong trí nhớ, không phải điềm mỹ linh động mà là thong dong trấn định.
Trình Kiệt chưa bao giờ nghĩ tới thì ra sau khi lớn lên, ánh mắt của Anh Đào có thể ôn hòa mà cứng cỏi như vậy, vô cùng ấm áp.
Cô rất thích hợp với bộ quần áo này.
Anh Đào nhìn mọi người ai cũng mang kính râm với mũ, che đến kín mít, chỉ có Trình Kiệt là nhẹ nhàng nhất.
Anh ngồi ở cuối phòng họp, chán đến chết mà nằm trên ghế dựa, trong tay nghịch bận lửa, ánh mắt bức người từ dưới vành mũ truyền đến, khóa ở trên mặt cô, cực kì nóng bỏng.
Rốt cuộc cũng đã ôm đã hôn rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng mà thôi.
Anh Đào bất giác sờ lông mày, nhìn về nơi khác: “Hôm nay là ngày cuối cùng huấn luyện, những thứ tôi phải dạy cho mọi người thì tôi đều đã nói rồi. Một tháng qua, mọi người cũng đã rất nghiêm túc học hỏi, tôi tin là tất cả đều ít nhiều sẽ có thu hoạch cho riêng mình. Hôm nay mời mọi người tới bệnh viện, chủ yếu là muốn mọi người dùng mắt quan sát một chút.”
“Quan sát?” Trương Nguyệt Sân hỏi lại.
“Đúng vậy.” Anh Đào đem bảng biểu trong tay phân phát xuống.
“Cá nhân tôi cho rằng để diễn tốt vai bác sĩ này, chỉ biết một số kiến thức chữa bệnh thôi là chưa đủ. Hy vọng hôm nay mọi người có thể hòa mình vào trong mỗi ngóc ngách của nơi này, quan sát thật kĩ tất cả hành động của mọi người nơi đây, bao gồm cả người bệnh và các bác sĩ, y tá. Sau khi kết thúc, mọi người có thể viết chút cảm thụ của mình, sau đó đem bảng biểu này giao cho đạo diễn, khi đó sẽ là lúc huấn luyện chính thức kết thúc.”
Thanh âm không nhanh không chậm của cô có thể khiến mọi người nghiêm túc lắng nghe.
Trương Nguyệt Sân với Vương Hoa San có quan hệ không tệ với cô, nghĩ tới chuyện về sau rất khó có thể nhìn thấy cô lần nữa, cảm giác có hơi luyến tiếc.
Anh Đào trấn an cười nhạt, “Nếu không có vấn đề gì thì tôi đưa mọi người đi làm quen khoa tim phổi trước.”
Mới ra khỏi phòng họp, trong thang máy đã có người đẩy giường bệnh ra, đám y tá nhìn thấy cô giống như nhìn thấy cứu tinh: “Bác sĩ Dụ, mau!”
Anh Đào không hỏi nhiều, lập tức tiến lên kiểm tra tình huống của người bệnh, nhanh chóng bắt đầu tiến hành hồi sức cấp cứu tim.
“Đưa tới phòng giải phẫu.”
“Vâng!”
Y tá vội vàng nhấc điện thoại bàn gần đó thông báo cho phòng giải phẫu chuẩn bị dụng cụ.
Những y tá khác chạy tới hỗ trợ đẩy giường bệnh, hàng lang khẩn cấp được khai thông, Anh Đào không chút phân tâm, một khắc cũng không ngừng tiến hành hồi sức tim phổi.
Các diễn viên chưa từng gặp qua tình huống khẩn cấp như vậy, ai cũng trợn mắt há mồm, chỉ có Trình Kiệt là nhíu mày, ánh mắt sâu kín trầm tư.
Các diễn viên đi tới phòng họp chờ. Không ai lên tiếng nói chuyện, đều đặc biệt an tĩnh, không chỉ có lau mồ hôi hộ người bệnh mà còn khẩn trương hộ Anh Đào.
Thì ra những việc xảy ra trong phim ảnh đều là thật, ngoài đời thật sự sẽ xuất hiện những tình huống nguy hiểm, bác sĩ chính là những người đang chiến đấu đoạt lại mạng sống của họ từ tay Tử Thần.
Mọi người bỗng nhiên ý thức được nhân vật mình sắp nhập vai thần thánh bao nhiêu.
Trình Kiệt từ bên ngoài trở về, phòng giải phẫu vẫn chưa tắt đèn, lúc đi qua đám y tá, cuộc đối thoại của bọn họ làm anh dừng bước lại.
“Lần này tình huống của người bệnh rất phức tạp, đã chuyển qua mấy bệnh viện rồi đều bị từ chối, lần này đưa tới đây, trên đường đi đột nhiên tim ngừng đập, mấy cô nói bác sĩ Dụ có thể cứu người trở về không?”
“Không biết nữa, vừa nãy tôi thấy người nhà bệnh nhân còn cầm theo gậy gộc tới, nói nếu người chết ở trên bàn mổ thì nhất định sẽ tìm bác sĩ mổ chính gây phiền phức!”
“Hả? Sao lại thế! Bác sĩ Dụ hiền lành yếu ớt như vậy, sao có thể để bọn họ bắt nạn được!”
“Mọi người cũng đừng bi quan như thế, có lẽ bác sĩ Dụ có thể cứu người trở về thì sao.”
Trình Kiệt trực tiếp đi tới phòng giải phẫu, bên ngoài quả nhiên có rất nhiều người nhà đang đứng, nam nữ già trẻ đều có, vài người trẻ tuổi trong tay còn cầm theo gậy gộc.
Bảo an của bệnh viện cũng ở đây, thời khắc đều chú ý tới tình trạng của người nhà, chuẩn bị sẵn lúc nào bọn họ nháo lên thì sẽ chế phục ngay.
Hai bên cứng ngắc, bầu không khí khẩn trương.
Trình Kiệt đeo khẩu trang đội mũ, không ai nhận ra anh, anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhàn rỗi không có gì làm đem hạt dưa ra bóc, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu.
Thẳng đến tận chiều, đèn trong phòng giải phẫu mới tắt.
Người nhà bên ngoài đồng loạt đứng lên, bảo an cũng tùy thời chuẩn bị ra tay.
Trình Kiệt vặn vặn hoạt động cổ, thanh âm xương cốt vang lên thanh thúy,
Anh thu chân dài đi tới bên ngoài phòng giải phẫu, chặn ở phía trước đám người kia.
Một người trẻ tuổi bên phía người nhà vừa định nổi bão lên thì đã bị ánh mắt âm lệ dưới vành mũ của anh dọa sợ.
Trình Kiệt rút gậy trong tay hắn ra, để ở trước ngực hắn đem người đẩy lùi mấy bước.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, người đầu tiên bước ra là bác sĩ hỗ trợ, nhìn thấy bên ngoài giương cung bạt kiếm, sợ tới mức bám tường rời đi.
Sau đó là Anh Đào mặc đồ giải phẫu.
Trên quần áo giải phẫu của cô còn dính vết máu, khẩu trang cũng chưa cởi, chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi thủy nhuận sáng ngời.
Người nhà vội vàng hỏi: “Bác sĩ, có cứu được chưa?”
Ngữ khí Anh Đào rất nhạt: “Giải phẫu thành công, nhưng tình trạng của người bệnh vẫn chưa tốt lên, cần chuyển tới ICU*”
*ICU: Phòng cấp cứu đặc biệt (Dành cho mấy người bị thương nặng sắp chết)
Có thể giữ được một cái mạng là tốt rồi, người nhà trong nháy mắt ném gậy trong tay xuống, mỗi người đều quỳ lạy mang ơn đội nghĩ Anh Đào nói lời cảm ơn.
Anh Đào nhìn về phía Trình Kiệt đang trầm mặt vác gậy bóng chày ở trên vai.
Nếu cô giải phẫu không thành công, người nhà mà nháo lên, anh tuyệt đối sẽ đánh nhau với đám người này tới cùng, đến lúc đó sự nghiệp của anh cũng coi như chấm hết.
Anh Đào ban nãy giải phẫu còn rất trấn định, bởi vì phải bình tĩnh mới có thể cứu được một mạng người, hiện tại nghĩ lại còn có chút sợ.
Cô bỗng nhiên túm lấy Trình Kiệt đi xa, mặt mày Trình Kiệt hơi nhướng lên.
Đến bên ngoài phòng thay quần áo, Anh Đào nói với anh: “Đứng đây chờ tôi.”
Nơi này không có ai, Trình Kiệt tháo khẩu trang xuống cười xấu xa: “Được.”
Cô đi vào thay quần áo, buộc tóc gọn gàng xong đi ra, Trình Kiệt đang đứng dựa vào cửa, trong miệng ngậm một cái kẹo que. Vành mũ anh ép tới thấp, cằm thon gầy tinh tế. Nghe được tiếng bước chân, anh dùng ngón tay đẩy vành mũ lên, không chút để ý liếc qua, tầm mắt dừng ở trên gương mặt mệt mỏi của cô một lát.
Trình Kiệt bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy cổ áo blouse trắng của cô, Anh Đào bị kéo tới gần anh, giương mắt nhìn thấy trong mắt anh có ý cười.
Anh dựa vào tường, cúi đầu, rất gần, càng ngày càng gần, gần đến mức Anh Đào cho là anh muốn hôn mình, liền lập tức nghiêng đầu trốn, lại nghe được một tiếng cười nhạo.
“Ai muốn hôn em, đừng tự mình đa tình.”
Hông bên trái bị anh nhét thứ gì đó, Anh Đào mới phát hiện sở dĩ anh cúi người là muốn đem hạt dưa đã bóc xong nhét vào túi áo cô.
“…”
Đích xác là tự mình đa tình, mặt Anh Đào hơi đỏ lên.
“Tìm anh có chuyện gì?” Trình Kiệt buồn cười nhìn cô đang lung tung tránh né tầm mắt anh.
Anh Đào gật đầu, tay sờ tới hạt dưa trong túi, thanh âm thả nhẹ: “Tôi biết anh vì cái gì mà xuất hiện ở bên ngoài phòng giải phẫu, sau này đừng như vậy nữa, thật vất vả anh mới có được thành tựu như hiện tại, đừng vì bất cứ kẻ nào mà hủy hoại nó.”
Trình Kiệt không nói chuyện, đầu lưỡi lăn lăn viên kẹo trong miệng, như là dựa đến có chút mệt, anh đứng thẳng người rồi lại tìm một tư thế mới, vẫn tản mạn tùy ý như cũ, nghiêng đầu không quá hiểu nheo mắt, “Vậy em nói xem rốt cuộc anh vì cái gì mà ở đó.”
Anh Đào nói không nên lời anh là “vì cô” nên mới đứng đó, trầm mặc không nói chuyện.
Trình Kiệt cũng không thúc giục, từ trong túi lấy ra humberger cùng sữa bò vừa mới ra ngoài mua, đem ống hút cắm vào hộp sữa đưa qua.
Anh Đào lắc đầu, Trình Kiệt giẫm lên đôi ủng Martin của mình tới gần, bóp nhẹ miệng cô nhét ống hút vào.
“Uống.”
Anh Đào nhàn nhạt nhìn anh.
Trình Kiệt lạnh giọng: “Muốn anh dùng miệng đút cho em có đúng không?”
“…”
Anh Đào mắt đầu hút.
Trình Kiệt đem humberger đưa cho cô, Anh Đào bất đắc dĩ nhận lấy, ngồi ở bên ngoài phòng thay quần áo ăn.
Phẫu thuật lâu như vậy, không đói không mệt là giả.
Trước kia gặp tình huống này, cô đều là sau khi giải phẫu rồi tan tầm mới đi ăn cơm, không nghĩ tới hôm nay sẽ có người nhớ tới mình.
“Cảm ơn.”
Trình Kiệt vừa định nói chuyện, các diễn viên đã tìm tới.
“Bác sĩ Dụ!” Trương Nguyệt Sân chạy tới gần, hưng phấn nắm lấy tay cô: “Mới vừa rồi chúng tôi nghe y tá nói, cô lại giải phẫu thành công một ca nguy hiểm nữa! Thật sự quá lợi hại!”
“Lợi hại như vậy không chúc mừng sao được! Huấn luyện cũng sắp kết thúc rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi!” Vương Hoa San đề nghị, nhưng người khác cũng đồng ý.
Mọi người đều nhìn về phía Anh Đào, Anh Đào mím môi gật đầu.
**
Mọi người quyết định tới nhà hàng Ngọc Sân ăn tối, sau khi Anh Đào tan tầm liền cùng với mọi người đi qua.
Đến nhà hàng mới được báo là hôm nay Ngọc Sân đã được người khác bao trọn.
Đối phương là một phú hào có tiền cực sủng ái con gái mình, bao cả nhà hàng chỉ để con gái vui vẻ.
“Hiện tại kẻ có tiền đúng là ngang ngược thật đó!” Trương Nguyệt Sân nhăn nhăn cái mũi.
Anh Đào cười: “Tới chỗ khác ăn đi.”
Đi chưa được bao xa, nhân viên nhà hàng đã đuổi theo ra ngăn bọn họ lại.
“Cho hỏi ai là Hướng Ấm tiểu thư ạ?”
Nơi này không có ai biết tên cũ của Anh Đào là Hướng Ấm, chỉ có Trình Kiệt biết, ý vị thâm trường liếc qua Anh Đào một cái.
“Có nhầm không.” Trương Nguyệt Sân nói: “Trong chúng tôi không có cô gái nào tên Hướng Ấm cả.”
Anh Đào lại mở miệng: “Là tôi.”
Mọi người kinh ngạc, bác sĩ Dụ không phải họ Dụ sao?
“Tìm tôi có việc gì sao?”
Phục vụ cười ôn hòa nói: “Là thế này, vị khách bên trong mời ngài đi vào, bạn của ngài cũng có thể vào.”
Anh Đào quay đầu lại nhìn về phía nhà hàng, ánh mặt trời lúc chạng vạng chiếu vào cửa kính, chói mắt khiến người không thể nhìn thẳng, nhưng Anh Đào vẫn trước sau như một nhìn về nơi đó, giống như muốn xuyên qua tấm kính kia nhìn tới người bên trong.
“Được.”
Phục vụ dẫn bọn họ lên lầu hai.
Bên ngoài phòng bao, phục vụ bảo bọn họ chờ một lát.
Anh ta đi vào trong chốc lát mới ra, lại mời Anh Đào và đám người cùng vào.
Cẩn thận đối đãi như vậy, đã có thể làm Anh Đào có thể xác định được thân phận của đối phương.
Cho dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng trong nháy mắt khi đẩy cửa ra nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt cô vẫn có chút đình trệ.
Hướng Quyền Nho nhìn thấy gương mặt của con gái đầu, cũng sửng sốt.
Trong ấn tượng của ông ta, Anh Đào ngoan ngoãn nhu thuận, mà Anh Đào trước mặt nhã nhặn lịch sự, không nói lời nào, trong mắt như chứa một mặt hồ ôn hòa, dường như dù cho tâm có lạnh lẽo đến thế nào cũng sẽ bị cô hòa tan.
Hướng Quyền Nho cho rằng khi gặp lại, con gái sẽ hận ông ta, không nghĩ rằng ánh mắt của cô lại bình thản như vậy.
Hướng Quyền Nho có chút cảm động.
Nhưng ông ta không biết, Anh Đào nhìn ai cũng là ánh mắt này, tính cách ngây thơ vô tư lúc trước đã sớm bị tám năm cô độc sinh hoạt cùng bệnh tật hành hạ mài mòn, đến bây giờ chỉ còn lại lãnh đạm.
Anh Đào cũng đang nhìn ông ta, Hướng Quyền Nho vẫn luôn là một thương nhân thành công, về điểm này từ lúc cô hiểu chuyện thì đã biết.
Ông ta cũng rất biết chăm sóc mình, cho dù hiện tại đã sang tuổi trung niên, nhưng lại có loại mị lực độc đáo của một người đàn ông đứng tuổi, khó trách có thể hấp dẫn loại Hoa Hồ Điệp như Nghiêm Họa.
Tám năm qua, cô với Hướng Quyền Nho không gặp mặt nhau lần nào, hai người đã từng có tình cảm cha con rất tốt đẹp, nhưng tất cả đều đã sụp đổ từ sau cuộc hôn nhân thất bại của ông ta với Dụ Lệ An.
Anh Đào ngẫu nhiên đọc báo sẽ nhìn thấy tin tức của Hướng Quyền Nho, sau khi bỏ rơi Dụ Lệ An, việc làm ăn của ông ta cũng không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn mở công ty ở nước ngoài.
Anh Đào với Dụ Lệ An chưa từng nghĩ tới chuyện trèo cao, Hướng Quyền Nho cũng không có đi tìm mẹ con bọn họ, cho tới bây giờ cô đều đã sớm quên đi sự tồn tại của người cha này, thế mà bây giờ ông ta lại xuất hiện.
Bầu không khí quỷ dị cổ quái, làm cho người không tự giác được khẩn trương lên, những người khác cũng không dám phát ra thanh âm, vẫn là Trình Kiệt dẫn đầu đi vào ngồi xuống.
Anh như đảo khách thành chủ, tự mình rót một ly rượu, không chút để ý mà nhấp một ngụm, giống như đưa mắt xem kịch nhìn hai cha con họ.
Hướng Giai Giai vốn dĩ đã không vui khi nhìn thấy cha mình thất thố vì Anh Đào, nhưng sự xuất hiện của Trình Kiệt lại làm tâm tình cô ta thoải mái hơn.
Kí ức lần trước bị anh sỉ nhục trong buổi lễ tạp chí lại hiện lên, ánh mắt cô ta nhìn Anh Đào giấu đi vẻ u oán cùng chán ghét không dễ phát hiện ra.
“Ba ba, người sao vậy?”
Hướng Quyền Nho rốt cuộc cũng hoàn hồn, mời Anh Đào ngồi xuống.
Khác xa so với trong tưởng tượng của ông ta, Anh Đào không hề châm chọc, ngược lại còn ôn hòa cong môi, gật đầu xong liền ngồi xuống bên cạnh Trình Kiệt.
Các diễn viên đều đã nghe qua đại danh của Hướng Quyền Nho, trừ Trình Kiệt ra thì mỗi người đều rất khiêm tốn có lễ phép bắt tay với ông ta.
Tất cả mọi người ngồi xuống.
Hướng Quyền Nho vẫn nhìn Anh Đào, ánh mắt từ ái: “Đã lâu không gặp.”
Anh Đào nhấp môi cười nhẹ: “Đã lâu không gặp, Hướng tiên sinh.”
Tâm Hướng Quyền Nho hơi đau, Anh Đào cũng từng là đứa con gái ông ta yêu thương đau lòng nhất, sau khi gặp lại, một tiếng “ba ba” cũng đã không còn muốn gọi.
Nhiều năm qua sự nghiệp cùng gia đình đều thuận buồm xuôi gió, nhưng hôm nay Hướng Quyền Nho lại nếm được một chút chua xót từ Anh Đào.
“Mấy năm nay con với mẹ con sống có tốt không?”
Những người khác tuy rằng làm bộ dùng bữa uống rượu, nhưng đều đang dựng lỗ tai lên nghe, nghe được câu nói kia, nháy mắt liền ngửi được một hương vị bát quái hóng chuyện.
Anh Đào nói: “Rất tốt.”
Cũng không hỏi ông ta sống có tốt không.
Hướng Giai Giai bị ngó lơ âm thầm hận Anh Đào cố làm ra vẻ, từ nhỏ cô ta đã rất ghét Anh Đào, ghét cô có thể quang minh chính đại làm con gái Hướng Quyền Nho, cũng ghét cô chiếm hết sủng ái của ông ta.
Sau đó cô ta cũng học theo Anh Đào đối với Hướng Quyền Nho làm nũng, dần dần, ông ta đã quên luôn hai mẹ con cô.
Nhưng hôm nay gặp lại, Anh Đào không còn có bộ dáng giống như mặt trời nhỏ lúc trước nữa, cô dường như biến thành một cành mai lịch sự nhã nhặn, dù có gió sương thổi mạnh thế nào cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Bất quá Hướng Giai Giai cũng không dễ dàng để lộ suy nghĩ ở trong lòng, được Nghiêm Họa dạy dỗ nhiều năm, còn lăn lộn ở giới giải trí lâu như vậy, cô ta không tin mình sẽ bại dưới tay Anh Đào.
“Ba ba.” Cô ta thân mật ôm lấy cánh tay Hướng Quyền Nho, “Đây là ai thế?”
Hướng Quyền Nho có chút xấu hổ, “Con không biết đây là ai sao?”
Hướng Giai Giai kỳ quái chớp mắt: “Con không biết.”
Anh Đào cười nhạt.
Hướng Giai Giai cứ cảm thấy ánh mắt cô đang trào phúng mình.
Hướng Quyền Nho ho một tiếng: “Đây là chị gái con, Hướng Ấm.”
Biểu tình của Hướng Giai Giai rất kinh ngạc, ảo não vỗ trán, “Xem con kìa, chắc chắn là bởi vì đóng phim bận quá nên quên mất. Ba ba thật đáng ghét mà! Ban nãy chỉ lo nói chuyện với chị gái, cũng chưa từng giới thiệu cho con biết, hại con thất thố như vậy.”
Cô ta lập tức nắm lấy tay Anh Đào, bộ dáng giống như chị em tốt với cô.
“Chị đừng tức giận nhé?”
Trình Kiệt uống được nửa ly rượu, rượu có chút cay, ngậm ở trong miệng hơi tê tê. Nhìn thấy Anh Đào vẫn cười tươi như nước, anh chậm rãi nuốt rượu vào, đầu ngón tay xoay ly bống nhiên đẩy nó lên bàn.
“Khó uổng.”
Hướng Quyền Nho rốt cuộc cũng chú ý tới anh.
Bởi vì biết Hướng Giai Giai thích anh cho nên cũng nguyện ý nhân nhượng.
“Cậu muốn uống gì, tôi cho phục vụ mang lên.”
“Được.”
Trình Kiệt ấn chuông, phục vụ rất nhanh đã xuất hiện, dò hỏi anh có yêu cầu gì.
Trình Kiệt ngửa người ra ghế, giống như uống say, híp mắt hỏi: “Trừ rượu ra thì còn đồ uống gì không?”
“Có thưa tiên sinh, xin hỏi ngài muốn uống gì?”
“Có canh Bạch Liên không?”
Nụ cười của phục vụ thiếu chút nữa là không duy trì được: “Tiên sinh cứ đùa, nơi này của chúng tôi không có loại canh này.”
“Phải không?” Trình Kiệt nghiêng đầu nhìn Hướng Giai Giai, hứng thú nhướng mày: “Cô chắc là biết chỗ nào có đi.”
Hướng Giai Giai cảm giác được địch ý của Trình Kiệt đối với mình, nhưng mà vì cái gì chứ?
“… Không biết.”
“Không biết?” Trình Kiệt có chút ngoài ý muốn, cười cười chống cằm, “Tôi cho là cô biết chứ, rốt cuộc thì cũng thành thạo như vậy cơ mà.”
Hướng Giai Giai rốt cuộc cũng nghe hiểu sự trào phúng của Trình Kiệt.
Anh đột nhiên nhếch cằm: “Phải không, Bạch Liên Hoa?”
Sắc mặt Hướng Giai Giai trong nháy mắt không tốt lắm.
Hướng Quyền Nho cũng theo đó trầm mặt xuống.
Đám người Trương Nguyệt Sân suýt chút nữa không nhịn được cười, chỉ có thể nỗ lực điên cuồng gắp đồ ăn để đè khóe miệng muốn nhếch lên của mình, vài người ăn quá nhanh còn lập tức ho lên thành tiếng.
Sau khi khiến không khí trở nên kì quái xong, Trình Kiệt phất tay bảo người phục vụ lui ra.
“Không uống, ghê tởm.”
Lòng bàn chân của phục vụ như có gió, vội vàng trốn đi.
Hướng Quyền Nho vừa định làm khó dễ, Anh Đào đã đánh gãy ông ta.
“Nếu đã gặp Hướng tiên sinh ở đây thì tôi có một chuyện muốn nói cho ông biết.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ tôi sắp kết hôn.”
Hướng Quyền Nho sửng sốt hồi lâu, không dám tin tưởng: “Mẹ con sắp kết hôn? Với ai?”
“Giáo sư chuyên ngành văn học của đại học Hoài Thành, không có tiền được như Hướng tiên sinh, nhưng tính cách đôn hậu, mặt nào cũng tốt, rất xứng với mẹ tôi.”
Ý tứ của lời nói này chính là đang mắt ông ta trừ có tiền ra thì cái gì cũng không có.
Hướng Quyền Nho không rảnh so đó mấy lời âm dương quái khí này của Anh Đào, trong đầu đều là chuyện Dụ Lệ An tái hôn.
“Còn có. Hiện tại tôi mang họ Dụ, gọi là Dụ Anh Đào, sở dĩ là cái tên này là bởi vì lúc trước mẹ tôi có nhờ người tính cho tôi một quẻ, người kia nói cái tên đó có thể xua tan vận đen của tôi.”
Anh Đào vỗ nhẹ ống tay áo, giống như đang phủi bụi, “Hôm nay xem ra cũng không có tác dụng lắm. Nhưng cũng làm phiền Hướng tiểu thư đừng gọi tôi như vậy, miễn cho tôi lại bị dính chút đen đủi gì đó thì sao, rốt cuộc thì…”
Cô cười nhạt không có chút công kích nào, ánh mắt cũng rất ôn nhu.
“Các người cũng không sạch sẽ.”
“Ấm Ấm!”
Hướng Quyền Nho mới vừa mắng một câu, Trình Kiệt đột nhiên trầm mặt đứng lên.
Hướng Quyền Nho cảm thấy ánh mắt người trẻ tuổi này nhìn mình tràn ngập lệ khí.
Trình Kiệt hỏi những người khác, “No chưa?”
Mọi người gật đầu như đập tỏi, cho dù không no cũng phải nói là no, loại tình huống này ai mà nuốt nổi chứ?
“Đi thôi.”
Trình Kiệt nhẹ đá văng ghế dựa ra, lúc đi qua Anh Đào thì kéo lấy tay cô mang cô rời đi.
Từ Ngọc Sân đi ra, Trình Kiệt quay đầu đưa mọi người tới quán bar.
Lần tụ họp cuối cùng này, không thể bị người khác phá hư được.
Tới quán bar, mọi người ngược lại lại có thể phóng thích tính tình.
Những người khác đang chơi đùa, Trình Kiệt lại không tham dự, anh ngồi bên cạnh Anh Đào lười biếng lắc lắc mấy viên xúc xắc, thỉnh thoảng sẽ liếc về phía cô một cái.
Anh bỗng nhiên đi ra ngoài, chạy tới cửa hàng đồ chơi bên cạnh quán bar đi một vòng, cũng không tìm được đồ mình muốn tìm, liền đi dọc theo phố, rốt cuộc cũng có thể tìm được cuốn sách nhỏ giống với năm đó ở trong một hiệu sách.
Lúc Trình Kiệt trở về, trời đã hơi mưa.
Trình kiệt không thích ngày mưa, Dụ Anh Đào chính là ở trong một ngày mưa như vậy rời đi, nhưng ngày bọn họ gặp lại cũng là ngày mưa.
Cho nên gần đây, anh lại thích mưa.
Xem đi, anh hận hay yêu cũng dễ dàng bị thay đổi như vậy, tất cả đều do Dụ Anh Đào.
Trình Kiệt nhìn ra được từ sau khi cô gặp Hướng Quyền Nho liền không vui, trước đây lúc không vui cô sẽ đọc sách.
Anh đem sách cẩn thận cất trong túi áo, thỉnh thoảng lại sờ sờ, có điểm khẩn trương chờ đợi vẻ vui mừng của cô giống như tám năm về trước.
Trở lại quán bar, đẩy cửa phòng ra, lại không thấy được Anh Đào.
Trình Kiệt nhìn chằm chằm chỗ ngồi vừa rồi của cô, hiện tại trống không.
“Trình lão sư, cuối cùng anh cũng về rồi.” Trương Nguyệt Sân nói: “Bác sĩ Dụ đã đi rồi.”
“Đi đâu?”
Đôi mắt Trình Kiệt lạnh buốt.
Trương Nguyệt Sân rất sợ dáng vẻ này của anh: “… Không biết.”
“… Nếu giờ anh đuổi theo, hẳn là vẫn kịp.”
Nhưng Trình Kiệt không có đuổi theo, tám năm trước anh đã đuổi một lần, từ trấn Cố Thủy đuổi tới tận sân bay Hoài Thành, lại từ Hoài Thành đuổi theo tới tận nước ngoài. Anh dùng tất cả những gì mình có thể làm được đi tìm cô, cũng từng đau khổ đến tuyệt vọng.
Trình Kiệt ngồi xuống dùng mỹ che mặt lại, ánh mắt trống trơn.
Lại là ngày mưa, lại là không một lời từ biệt đã rời đi, lại muốn để anh chờ bao nhiêu năm?
Anh sẽ không đuổi theo nữa.
Anh sẽ không.
Trình Kiệt ngồi ở chỗ kia, tay siết ngày càng chặt.
Anh sẽ không…
Anh sẽ không…
Đệch!
Trình Kiệt đột nhiên đạp cửa chạy ra ngoài.
Anh sẽ!
Lúc này sẽ.
Sau này cũng vậy.
Dù có đi bao nhiêu lần anh cũng sẽ đuổi theo.
Bởi vì đó là Dụ Anh Đào.
**
Anh Đào cũng không có ngồi xe về.
Trời mưa không lớn, cô mua một cái ô trong suốt, nghe thấy âm nhạc truyền ra từ trong tiệm cafe ven đường, là ca khúc quen thuộc [ Cái tên khắc trong đáy lòng tôi ].
Ca từ cô đã sớm nhớ kỹ ở trong lòng.
Từng chút từng chút một mà ngân nga theo.
Phía sau giống như có cái gì đó đang tới gần, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần.
Anh Đào xoay người, bỗng nhiên bị ôm chặt, cỗ xung lượng này làm cô phải lui ra sau hai bước.
“Trình Kiệt?”
Thanh âm vang ở bên tai nghẹn ngào mất khống chế: “Dụ Anh Đào, em thật sự là người hư tình giả ý nhất mà anh từng gặp! Là người ham hư vinh! Cũng là người phụ nữ anh ghét nhất trên đời!”
“Nhưng mà…” Trong thanh âm phẫn nộ ấy, vẫn có chút nghẹn không khống chết được, “Nhưng em cũng là người anh không buông xuống được nhất, là người anh luyến tiếc nhất.”
Bài hát trong tiệm cafe, cũng vừa lúc tới đoạn cảm xúc nhất.
Cái tên khắc trong đáy lòng anh.
Thời gian như bị quên lãng.
Bởi thế, lời nói dối một lần liền cả đời.
Từng ngoan cố giằng co với cả thế giới.
Cảm thấy ngay cả hô hấp cũng rất xa xỉ.
Nếu có lần sau, anh sẽ lại yêu thêm lần nữa.
“Em nói anh quá mức bình thường, cho nên anh đã dùng hết năng lực để trở nên lóa mắt. Em chê anh nghèo, bây giờ anh có tiền rồi. Em cảm thấy anh bình đạm nhạt nhẽo, anh liền bảo trì sự nhiệt tình với em. Em chán ghét anh làm xằng làm bậy, anh đều sửa hết.”
“Anh nhận thua, anh mẹ nó nhận thua!”
Trình Kiệt gắt gao bắt lấy tay cô, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, mỗi chữ đều nói ra như tự hỏi, gian nan run rẩy: “Anh hiện tại, có thể si tâm vọng tưởng không?”