Chương 5: Ngữ điệu có ý tứ dỗ dành
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỗi ngày trôi qua ở trấn Cố Thủy, thời gian phảng phất như chậm lại, mà mùa hè thì mưa rào nói tới là tới, lúc thời tiết không tốt, Anh Đào sẽ không thể ra cửa, cũng không gặp lại Trình Kiệt.
Thân thể của cô không tốt, phần lớn thời gian đều một mình ngồi ôm mèo ngồi trên ghế bập bênh nhìn mưa rơi xối xả ở bên ngoài, thời gian cứ như vậy từng ngày qua đi, rốt cuộc cũng tới ngày khai giảng.
Cấp ba Cố Thủy cũng không phải trường học trọng điểm gì, chất lượng dạy học cũng vậy, những học sinh từ trường này ra có thể thi lên đại học ít tới thảm thương, đến mức mà khiến cho ngôi trường sắp không trụ được nữa, dưới tình huống xấu hổ như vậy, sau khi Anh Đào nhập học năm ba ban năm thì đột nhiên có thay đổi.
Thời điểm kiểm tra toàn tỉnh, Anh Đào liền lấy được danh hiệu hạng nhất, cấp ba Cố Thủy bởi vì thế mà thanh danh vang dội, cái tên Dụ Anh Đào cũng trở thành cái tên ai ai cũng biết tới ở trấn Cố Thủy.
Dụ gia bởi vì Anh Đào mà cảm thấy rất tự hào, mợ cô, Từ Xuân Phương bắt Dụ Thiên Minh phải học tập Anh Đào nhiều vào, Anh Đào cũng sẽ tranh thủ thời gian sau mỗi tiết học sẽ dạy kèm cho Dụ Thiên Minh, quan hệ của hai anh em rất tốt, mỗi buổi sáng, Dụ Thiên Minh thường lái xe chở cô đi học.
Từ nhà tới trường phải đi hết nửa tiếng, lái xe ô tô cũng phải mười mấy phút, tuy rằng Dụ gia có tiền, nhưng cũng không kiêu xa tới mức chiều chuộng con trẻ như vậy, Dụ Thiên Minh vẫn luôn đạp xe đi học như những người khác.
Thân thể Anh Đào tuy không tốt, nhưng cũng từ chối việc trong nhà muốn sắp xếp tài xế riêng đưa cô đi học, trừ phi thật sự cảm thấy không thoải mái, thì đại đa số thời điểm cô cũng không quan tâm nhiều lắm tới thân thể yếu đuối này của mình.
Đạp xe qua ruộng bậc thang sẽ nhìn thấy các thôn dân khiêng các cuốc xuống đất, xuyên qua bóng râm bao trùm con đường nhỏ, duỗi tay sờ vào tán lá cây hai bên đường, Dụ Thiên Minh nói sắp tới sẽ đưa cô đi xem dòng suối nhỏ hắn với đám bạn thường hay tới, bên trong có rất nhiều hòn đá cuội xinh đẹp, Anh Đào rất muốn nhặt mấy viên mang về.
Cô không biết mình còn sống được bao lâu, cho nên có thể đi xem nhiều điều mới mẻ thì phải đi thật nhiều.
Ngồi ở ghế sau Dụ Thiên Minh đến trường học, hắn thì học từ đơn, Anh Đào thì đọc quyển sách đã được xem qua vài lần.
Sau khi tới trường, Anh Đào xuống xe chỉnh lại đồng phục cho ngay ngắn, chợt nghe được thanh âm nghị luận nho nhỏ của các học sinh đi qua.
“Sao cậu ta lại chạy tới nơi này mở quán chứ?”
“Có muốn đi qua mua không?”
“Muốn thì cậu đi đi, cậu ta dữ như vậy, tớ không dám.”
“Đi mau đi mau, cậu ta nhìn kìa!”
Mấy học sinh xô đẩy nhau chạy đi, Anh Đào nghi ngờ nhìn qua, lại chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của nam sinh.
Hôm nay anh mang mũ ngư dân* màu đen, mũ áo hoodie màu xám cũng đội lên đầu, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được khuyên tai, trước mặt anh đặt một cái bàn gấp, bên trên có hai cặp lồng giữ hấp, bên trong là bánh bao nóng hôi hổi với bánh cuộn, còn có trứng luộc nước trà ở nồi bên cạnh.
*Mũ ngư dân:
Nam sinh lần trước mở hàng ở vỉa hè, hôm nay thế mà lại bán ở đây sớm như vậy.
Trình Kiệt chú ý tới biểu tình của cô gái hơi đổi, cô hơi ngây người, tựa hồ là kinh ngạc vì cái gì mà anh lại tới chỗ này.
Tóc cô không quá cầu kì, mái bằng ngoan ngoãn, đồng phục quy củ, đeo thẻ học sinh, bên trên có in tên của cô, ba chữ Dụ Anh Đào, ảnh chụp trên thẻ học sinh lại không xinh đẹp bằng người thật.
Học sinh ba tốt, bạch nguyệt quang* trong lòng đám nam sinh ở trong trấn, nghe nói thành tích vô cùng tốt, uy danh đã sớm lan truyền toàn bộ trấn Cố Thủy, mọi người đều nói cô sẽ là thủ khoa đại học năm nay.
*Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, ý chỉ mối tình đầu
Trình Kiệt không có hứng thú chuyển tầm mắt.
Dụ Thiên Minh cất xe xong đi qua, thấy Anh Đào nhìn chằm chằm về phía Trình Kiệt, vội vã kéo cô ra phía sau, cho dù Trình Kiệt đã sớm không còn nhìn Anh Đào nữa.
“Em tránh xa hắn ra một chút.”
“Tại sao ạ?”
“Hắn không phải người tốt.”
Anh Đào còn lâu mới tin, đi ra từ phía sau Dụ Thiên Minh, chạy về phía quầy hàng của Trình Kiệt, “Anh ơi, cái này bán thế nào ạ?”
“Bánh bao ba đồng, bánh cuộn hai đồng, trứng luộc nước trà một đồng.” Thanh âm lãnh đạm, không sợ bản thân mình sẽ đuổi khách đi.
Dụ Thiên Minh liều mang đưa mắt ra dấu cho Anh Đào đừng mua nữa mau chạy đi, lại nghe thấy thanh âm mềm mại của Anh Đào, “Em mua hết.”
Dụ Thiên Minh trợn to mắt.
Trình Kiệt mặt không biểu tình liếc cô: “Cô ăn nhiều như vậy?”
“Em một phần, anh của em một phần, còn lại là cho bạn cùng lớp của em nữa.”
Ánh mắt Trình Kiệt chuyển tới trên mặt Dụ Thiên Minh, Dụ Thiên Minh lập tức cảm thấy khẩn trương, hắn từ nhỏ tới lớn sợ nhất là Trình Kiệt.
Anh Đào cười hỏi: “Anh ơi anh có ăn đúng không?”
Dụ Thiên Minh thật sự không muốn ăn, khi còn nhỏ hắn từng chứng kiến Trình Kiệt đánh nhau rất hung hãn, từ đó đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn ta, từ đó về sau cứ đi đường gặp được Trình Kiệt là sẽ đi đường vòng, nào dám ăn đồ của anh nữa chứ, nhưng nhìn đôi mắt chờ mong của em gái, Dụ Thiên Minh không thể nói được lời từ chối, “… Ăn chứ.”
Ngữ khí Anh Đào vui vẻ: “Anh xem, em nhất định sẽ không lãng phí, anh gói lại cho em đi.”
Trình Kiệt nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của cô, rốt cuộc cũng lấy túi ra giúp cô bọc vào.
Bánh bao với bánh cuộn mỗi loại mười cái, trứng luộc trong nước trà hai mươi quả, Trình Kiệt giúp cô gói một phần bánh bao đưa cho cô, còn tất cả những cái còn lại bỏ hết vào trong túi lớn nhất.
Anh Đào trả tiền xong liền cùng Dụ Thiên Minh trở về lớp, hai anh em không học cùng lớp, Dụ Thiên Minh đem đồ đưa tới bàn học của cô, Anh Đào không quên đưa một phần cho hắn, biểu tình Dụ Thiên Minh thực miễn cưỡng.
“Anh có phải không thích ăn cái này không?”
“… Không có.”
“Vậy mau cầm đi.”
Sau khi Dụ Thiên Minh đau khổ rời đi, Anh Đào đem bữa sáng chia cho bạn học trong lớp, mọi người đối với cô gái xinh đẹp, thành tích tốt lại còn thích nhiệt tình giúp người như vậy vô cùng yêu thích, nhận được bữa sáng của cô thì lại càng vui vẻ.
Lúc ăn bữa sáng, có bạn học hô lên.
“Bánh bao này ngon ghê! Nhiều nhân thịt quá nè!”
“Trứng luộc nước trà cũng không tệ!”
“Bánh cuộn cũng thơm thơm ngọt ngọt.”
Các bạn học ghé tới hỏi Anh Đào: “Bạn học Dụ, cậu mua mấy thứ này ở đâu thế, sao lại ngon đến vậy!”
Anh Đào cong mắt nói: “Nam sinh đội mũ trước cổng trường, tớ cũng không biết anh ấy tên gì.”
Các bạn học kinh ngạc đến ngây người.
“Ý cậu là Trình Kiệt sao!”
“Không nghĩ tới đồ cậu ta bán lại ngon như vậy đấy, lần sau chúng ta tới mua đi?”
“Tớ không dám, tớ sợ cậu ta trừng tớ…”
Các bạn học có vẻ rất kiêng kị Trình Kiệt làm Anh Đào có chút tò mò: “Tại sao các cậu lại sợ anh ấy?”
Các bạn học hai mặt nhìn nhau.
“Cậu ta hung dữ như vậy, cậu không sợ sao?”
Anh Đào lắc đầu.
“Cậu mới tới trấn Cố Thủy, không biết mấy chuyện trước kia của cậu ta nên khẳng định sẽ không thấy sợ. Trình Kiệt chính là lưu manh nổi tiếng nhất trấn chúng ta, từ nhỏ tới lớn không biết là cậu ta đã đánh bao nhiêu người rồi đâu. Cậu ta bị một lão già tính tình cổ quái góa vợ từ lâu nuôi lớn, lão già kia không có việc gì sẽ ngồi ở cửa thôn mắng chửi người, cậu ta cũng kỳ quái y như lão già đó, không thích nối chuyện, luôn nhìn người ta bằng ánh mắt lạnh lùng đó, ai sẽ không sợ chứ!”
“Anh Đào, cậu cách xa cậu ta một chút.”
Anh Đào cười cười, bóc một quả trứng luộc nước trà đặt vào trong tay bạn học nữ kia, “Đồ ăn có ngon không?”
Các bạn học gật đầu.
Nụ cười của cô gái mềm mại, làm người ta nhịn không được muốn tới gần cùng tin tưởng: “Đó chính là nguyên nhân đó, tớ tin là người có thể làm ra đồ ăn ngon tới vậy thì sẽ không thể hư được.”
**
Trình Kiệt cũng không phải ngày nào cũng bày quán ở trước cổng trường, nơi anh làm thêm rất nhiều, chỉ có lúc rảnh mới tới. Mỗi lần tới, Anh Đào đều sẽ mua đồ của anh, có đôi khi sẽ mang theo cả bạn học tới mua. Dần Dần, quầy hàng từ trước tới giờ không ai thèm hỏi cũng chậm rãi có rất nhiều người tụ tập tới, có đôi khi còn đông đến mức không lo hết được.
Anh Đào với Dụ Thiên Minh vừa tới trường học, liền nhìn thấy xung quanh quầy hàng của Trình Kiệt có một đống người, Dụ Thiên Minh thấy thế cũng rất vui vẻ, nhiều người như vậy, em gái chắc chắn sẽ không qua đó mua! Nhưng không nghĩ tới Trình Kiệt thế mà lại vứt đám khách lại phía sau, đi xuyên qua bọn họ tới trước mặt Anh Đào, nhìn chằm chằm trong chốc lát, đem hai hộp đồ ăn vuông vức đưa cho cô rồi mới trở về.
Anh Đào mở hộp ra nhìn, một hộp là trái cây đã cắt sẵn, một hộp khác là màn thầu với giò chiên, còn có một hộp sữa bò đã được hâm nóng.
Anh Đào tò mò nhìn về phía Trình Kiệt đang bận rộn.
“Sao cậu ta lại đưa em cái này?” Dụ Thiên Minh cơ hồ là gào lên hỏi, giống y như gà mái bảo vệ gà con.
Tuổi này đúng là tuổi mà mấy mối tình đầu hay nở rộ, tính cách Anh Đào lại tốt, vẻ ngoài còn rất xinh đẹp, nam sinh trong trường nhờ hắn đưa thư tình cho cô xếp hàng một đống ngoài kia, cái tên Trình Kiệt này khẳng định cũng thích em gái hắn rồi!
Anh Đào lắc đầu, cô cũng đâu có biết.
Vốn là muốn cảm ơn anh về chuyện lúc trước nên mới quan tâm tới chuyện làm ăn của anh, hiện tại lại giống như mình nợ anh còn nhiều hơn.
**
Lúc Anh Đào mở mắt ra thì có chút mờ mịt, tầm mắt đảo quanh phòng, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào, chiếu lên kệ để sách y khoa của cô, lúc này mới ý thức được đây là nhà mới của Dụ Lệ Anh và Kỷ Lương.
… Thì ra là mơ.
Nhưng cảnh trong mơ quá chân thực, làm cô suýt nữa cho là bản thân còn đang ở trấn Cố Thủy, giống như thời gian tám năm rời đi vừa qua của cô không hề tồn tại.
Anh Đào vỗ vỗ mặt làm mình tỉnh táo hơn, sau khi rửa mặt đánh răng mặc quần áo xong liền đi xuống lầu.
Buổi sáng mỗi ngày, Dụ Lệ An đều sẽ làm bữa sáng cho cả nhà, khó có được chính là ngày nào cũng có Kỷ Lương bên cạnh làm bạn.
Anh Đào đứng ở chỗ rẽ cầu thang, nhìn thấy mẹ đang đút gì đó cho Kỷ Lương, Kỷ Lương cười gật đầu, khen ngợi bà tay nghề tốt.
Hai người ở chung hòa hợp ấm áp, ánh mắt tràn ngập yêu thương, người đã tới tuổi trung nhiên có thể gặp được tri kỉ, quả thực là không dễ dàng.
Anh Đào thật lòng vui vẻ thay mẹ mình.
Không biết từ lúc nào, Kỷ Dạng đã đứng ở bên cạnh cô, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bếp liền nhíu mày thật chặt, lúc xuống lầu còn cố ý tạo ra tiếng vang thật lớn, Dụ Lệ An trong phòng bếp vội vàng thu hồi vẻ ngượng ngùng, đem bữa sáng bày lên trên bàn.
Giống như Kỷ Lương chân tay luống cuống khi đối mặt với Anh Đào, kỳ thật Dụ Lệ An đối với Kỷ Dạng cũng y như vậy.
Kỷ Dạng cà lơ phất phơ ngồi xuống, nhìn thấy trứng ốp la cùng với cháo thịt nạc ở trên bàn, liền cười nhạo gõ đũa.
Kỷ Lương trừng cậu: “Con có thái độ gì đó?”
Anh Đào kéo ghế ra ngồi xuống, Kỷ Lương lập tức mỉm cười với cô: “Hôm nay Anh Đào còn khó chịu không?”
“Cảm ơn chú Kỷ đã quan tâm, con đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Kỷ Lương ôn hòa gật đầu, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Dạng ngồi lảo đảo xiêu vẹo, còn dùng muỗng đảo cháo lung tung liền giận sôi máu, “Con có ăn cho đàng hoàng hay không hả, không ăn thì mau tới trường nhanh đi!”
Dụ Lệ An vội vàng đè lại tay hắn dưới bàn: “Anh đừng có mắng thằng bé như vậy.”
Kỷ Dạng cười lạnh ném cái muỗng sang bên cạnh, cầm cặp chuẩn bị ra cửa.
Dụ Lệ An nhanh chóng chạy qua giữ lấy cậu, không tán đồng trừng Kỷ Lương: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đối với con cần kiên nhẫn nhiều một chút.”
Kỷ Lương bình thường rất kiên nhẫn, nhưng khi đối mặt với đứa con trai này không hiểu sao rất dễ dàng tức giận, đặc biệt là thời điểm Kỷ Dạng cố ý đối nghịch với hắn, hắn đều muốn đánh cho nó một trận!
“Đừng động vào!”
Kỷ Dạo đem cặp xách từ trong tay Dụ Lệ An đoạt lại, mặt vô biểu tình liếc Kỷ Lương một cái, ôm bóng rổ đẩy cửa ra ngoài.
Kỷ Lương tức giận đến ăn cũng không ngon, Dụ Lệ An nhỏ giọng khuyên hắn, bà không dám nhìn về phía con gái, sợ bản thân chật vật không biết giấu đi đâu. Con gái bà đã quá khổ rồi, bà không muốn mang tới nhiều phiền phức cho cô.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người lần lượt ra cửa, Anh Đào tới đoàn làm phim, Kỷ Lương đi tới trường, mà Dụ Lệ An ở nhà mở một cửa hàng bán hoa.
Anh Đào với Kỷ Lương đi cùng đường, hai người sóng vai đi ở trong bóng râm lớn, ở giữa có một khoảng cách ngắn, Anh Đào thì bình tĩnh mà Kỷ Lương lại khẩn trương.
“Chú Kỷ.”
Anh Đào bỗng nhiên lên tiếng làm Kỷ Lương vội vàng xoay người, “Con nói đi!”
Anh Đào cười nhẹ: “Chú đừng khẩn trương, về sau chú kết hôn với mẹ con thì chính là cha dượng của con, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì không cần phải khách sáo như vậy.”
Kỷ Lương cười có chút ngượng, không nghĩ tới giáo sư đại học như hắn lại phải để cho cô gái nhỏ khai thông tư tưởng.
“Con nói phải.”
Anh Đào tiếp tục đi, Kỷ Lương đi theo bên cạnh cô.
“Kỳ thật việc này vốn không tới lượt con nói, nhưng xin chú Kỷ thứ lỗi, con rất yêu mẹ con, không muốn nhìn thấy bà ấy khó xử khi bị kẹp giữa nhiều người như vậy.”
Sáng sớm không khí sạch sẽ tươi mát, lá cây rơi trên mặt đất còn vương ít nước, là do sương sớm đọng lại, trong sáng xanh biếc, có hơi thở độc hữu của mùa hè.
Thanh âm Anh Đào mềm mại, giống như mưa phùn mùa xuân, kéo dài động lòng người, vẫn không nhanh không chậm như vậy khiến người ta nhịn không được cẩn thận lắng nghe.
Cô nhìn về phía sườn mặt đang thất thần của Kỷ Lương: “Kỳ thật con rất hiểu tâm lý của Kỷ Dạng, lúc chú với mẹ con yêu nhau, thằng bé còn rất nhỏ, lại là thời điểm phản nghịch cần sự quan tâm của cha mẹ nhiều nhất. Chú đem phần lớn thời gian đều dành cho mẹ với con, thời gian chia cho thằng bé thật sự ít.”
“Có lẽ đối với Kỷ Dạng mà nói, chúng ta mới là người một nhà, cho nên thằng bé chán ghét con với mẹ con, thậm chí cũng bắt đầu chán ghét chú, đều là chuyện thường tình.”
Kỷ Lương bị cô nói tới xấu hổ, ngón tay không ngừng khẩn trương vuốt vuốt cặp công văn bằng da.
“Chú Kỷ, chú quan tâm Kỷ Dạng nhiều một chút, cho em ấy biết, cho dù chú với mẹ con kết hôn, ở trong lòng chú em ấy vẫn quan trọng không kém người nào cả. Nói như vậy, không chừng em ấy sẽ thử tiếp thu mẹ con.”
Anh Đào cười tự giễu: “Này cũng coi như là lời cầu xin ích kỉ của con đi. Sau này nếu con không còn nữa, con hy vọng quan hệ của Kỷ Dạng và mẹ có thể hòa hợp, mọi người có thể sống vui vẻ, như vậy cho dù có nhắm mắt, con cũng có thể yên tâm.”
“Anh Đào!” Ngữ khí Kỷ Lương nghiêm túc ngưn lại lời nói tiếp theo của cô, “Con đừng nói như vậy, chú sẽ tìm cơ hội tâm sự với Kỷ Dạng, bệnh của con cũng chắc chắn sẽ có cách.”
Hắn không có con gái, một mình nuôi Kỷ Dạng lớn, mấy năm trước gặp được Anh Đào liền coi cô như con gái ruột của mình.
Bởi vì chưa từng nuôi con gái cho nên không biết cách ở chung với cô, nhưng hắn là thật lòng thích Anh Đào, hy vọng cô có thể khỏe mạnh, nếu có khả năng thì hắn còn muốn làm cha đưa cô xuất giá.
Anh Đào cũng không bác bỏ lời nói của người lớn, đến nỗi có hy vọng hay không, trong lòng cô tự rõ là được.
Tuổi thọ của người bị bệnh tim bẩm sinh tùy người mà khác nhau, có người điều trị tốt cũng không ảnh hưởng tới tuổi thọ, chỉ là tình huống của cô tương đối phức tạp, nếu không phải Dụ Lệ An vẫn luôn không từ bỏ, có khả năng cô đã chết trước năm ba tuổi rồi.
Sau đó lại đi khắp nơi tìm người chữa bệnh cho cô, đã làm qua vài lần giải phẫu mới miễn cưỡng sống sót.
Mấy năm nay, thân thể ngày càng sa sút, cô cũng không muốn liên lụy tới bất kỳ ai.
“Ừm.” Cô cười gật đầu: “Cảm ơn chú Kỷ, cũng cảm cơm chú đã chăm sóc mẹ con.”
Ánh mắt Anh Đào nhìn ông tràn ngập cảm kích và tín nhiệm, đâu là lần tâm sự đầu tiên của hai người nhiều năm qua.
Kỷ Lương cứ cảm thấy loại lời nói đem mẹ mình phó thác cho hắn là có ý tứ, rõ ràng cô mới là con, rõ ràng cô hẳn phải là người được yêu thương mới đúng. Chính là nhiều năm như vậy, cô bởi vì không muốn Dụ Lệ An khổ sở, để Dụ Lệ An được hạnh phúc, cô chưa bao giờ quấy rầy, một mình bôn ba ở bên ngoài, cực cực khổ khổ chịu đựng những cơn đau ốm tra tấn người.
Tâm tình Kỷ Lương chua xót, thở dài: “Cái đứa bé này…”
Anh Đào không thèm để ý cười nhạt, kỳ thật còn tốt, từ lúc bắt đầu không thể tiếp thu, oán trời trách đất cho tới bây giờ tâm tình đã bình tĩnh, cô đã sớm thản nhiên tiếp nhận vận mệnh của chính mình rồi.
Đi tới đường lớn, hai người liền tách ra, Anh Đào đi 100 mét về phía trước, chuẩn bị gọi xe.
Trình Kiệt lái xe đi qua bỗng nhìn thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc, cô đứng ở bên cạnh bức tường trồng đầy cây hoa tử đằng, váy dài màu trắng an tĩnh, khoác một chiếc áo lông xanh nhạt bên ngoài, tóc xoăn rũ ở bên hông, ngọn tóc theo gió mà nhộn nhạo, đẹp đến mức ai đi qua cũng phải ghé nhìn, mà cô thế nhưng lại đang đọc báo.
Một chiếc xe dừng lại, Anh Đào cho là xe mình gọi đã tới.
Ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm đang ngồi trong xe.
Thấu kính màu đen che khuất đôi mắt anh, nhìn không ra được cảm xúc, môi mỏng nhẹ cong, ngữ khí xấu xa: “Bác sĩ Dụ chờ xe?”
Anh Đào lại cúi đầu đọc báo.
Trình Kiệt bỗng nhiên ấn còi, Anh Đào nhíu mày.
“Lên xe đi.”
“Anh đi trước đi.”
Anh cười một tiếng, căn bản không động, xe bị chặn ở phía sau không ngừng ấn còi thúc giục.
Anh Đào gấp tờ báo lại, nhìn gương mặt tươi cười lười biếng không thèm quan tâm của anh.
Thật sự bất đắc dĩ.
Cô kéo cửa xe ra đi lên, một lần nữa mở tờ báo ra: “Đi thôi.”
“Đai an toàn đâu, chờ tôi tới cài cho em hả?”
“Cũng đúng.” Anh nhẹ giọng cười, cúi người lại đây, mùi thuốc lá thoang thoảng tới gần, giống như là muốn ôm cô.
Anh Đào ngây ra, nhanh chóng duỗi tay đẩy anh qua một bên, cảnh cáo liếc anh một cái xong liền tự mình thắt dây an toàn vào.
Trình Kiệt bị đẩy đến dựa vào trên cửa sổ xe, cô bị bất ngờ tới mức nào mà có thể làm ra động tác lớn như vậy chứ? Anh cách một cái kính râm nhìn cô vài giây, nhẹ nhàng khỏi động xe.
Anh Đào an tĩnh đọc báo của mình.
Lúc bắt đầu, Trình Kiệt còn có thể an phận lái xe, qua khoảng mười phút cô không có để ý tới anh, tâm tình anh liền có điểm bực bội. Trình Kiệt cố ý đem radio trong xe mở lên, bên trong truyền tới nhạc rock’n roll đinh tai nhức óc, Anh Đào bị quấy rầy đến xem không được, quay đầu qua nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Trình tiên xinh, anh đã lớn rồi.”
Bỗng nhiêm bị cô gọi là Trình tiên sinh, trong lòng Trình Kiệt sinh trưởng thứ câu bén nhọn đâm sâu vào trong máu thịt của anh, nháy mắt tàn phá đến không còn chút gì. Anh không biểu hiện ra ngoài, nở nụ cười không đứng đắn, tiếng nói tràn đầy ái muội cùng hứng thú: “Bác sĩ Dụ có gì chỉ giáo?”
“Cho nên đừng có trẻ con như vậy nữa.”
Trình Kiệt rốt cuộc cười không nổi.
Cô nói anh trẻ con.
Cô nói anh!
Trình Kiệt cắn chặt hàm sau.
Thật cảm thấy bản thân bị bệnh tâm thần, sắp điên rồi!
Anh Đào không mắng anh, anh cảm thấy mình bị bơ.
Nhưng Anh Đào mắng anh, anh lại mẹ nó cảm thấy ủy khuất.
Trình Kiệt canh cánh trong lòng vẫn luôn suy nghĩ tới việc này, bỗng nhiên vượt qua chiếc xe đằng trước, dẫm chân ga phi thật nhanh về phía trước.
“Tôi trẻ con chỗ nào?”
Anh vượt qua một chiếc xe, ngay sau đó lại là một chiếc, tốc độ rất nhanh đã chạm ở mức cao nhất.
Anh Đào giương mắt khỏi tờ báo, “Hiện tại rất trẻ con.”
Tâm tình Trình Kiệt phiền muốn chết, vừa định bẻ tay lái, Anh Đào lại nhẹ nhàng đảo mắt qua, động tác của anh mạnh mẽ dừng giữa không trung, không cam tâm đổi thành đi nắm chặt lấy tay lái.
Ngoài cửa sổ cảnh vật lướt qua rất nhanh, âm thanh Anh Đào rất nhạt: “Đi chậm một chút.”
Trình Kiệt cười lạnh: “Em mẹ nó bảo tôi chậm thì tôi chậm sao?”
Sau đó anh liền giảm tốc độ xuống.
“Chậm thêm một chút.”
“Em cảm thấy tôi sẽ nghe lời em lần nữa hả?”
Lại nhịn không được giảm tốc độ xuống chút nữa.
Đệch.
Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!
“Chậm thêm đi.”
“Dụ Anh Đào, em có phiền hay không?”
Anh Đào nghiêm túc nhìn anh: “Tức giận thế nào cũng phải lái xe đàng hoàng, an toàn là quan trọng nhất.”
Trong khoảng thời gian này, đại đa số thời điểm cô đều đối xử rất lạnh nhạt với anh, Trình Kiệt làm nhiều động tác nhỏ như vậy là muốn gây sự chú ý với cô.
Dường như đã rất lâu rồi cô không giống như bây giờ, liếc mắt nhìn anh một cái, cũng thật lâu không có quan tâm anh như vậy.
Là quan tâm đi.
Trình Kiệt đè lại cỗ chua xót trong lòng, cố gắng hết sức bức lui sóng triều trong mắt.
Anh bắt đầu dùng tốc độ bình thường để lái xe, cách vài phút sau mới khàn khàn hỏi: “Dọa em rồi?”
Anh Đào không nói chuyện.
“Không cố ý dọa tới em.” Anh cật lực duy trì thanh âm vững vàng và thản nhiên, nhưng vẫn lộ ra vẻ hoảng loạn trong lòng.
“Đừng giận.”
Anh Đào bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày: “Lái xe của anh đi.”
“Được.”
Rất nhanh đã sắp tới đoàn làm phim, Trình Kiệt đột nhiên dừng xe lại, Anh Đào nghi ngờ nhìn anh.
“Chờ tôi vài phút.”
Anh xuống xe đi vào siêu thị ven đường, đứng ở quầy thu ngân nói chuyện với nhân viên, nữ nhân viên thu ngân nhận ra anh, vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, lại che mặt rồi che miệng, biểu tình sắp không khống chế nổi.
Trình Kiệt đeo kính râm khí chất lỗi lạc, vóc dáng rất cao, tư thế có chút lười, nhân viên thu ngân e ấp ngượng ngùng đưa đồ qua, sau đó mới lấy tiền thừa trả cho anh.
Anh đi về phía xe dừng bên này, kéo ra cửa xe bên phía Anh Đào, gỡ kính râm xuống lộ ra khuôn mặt anh lãng, dưới hàng mi cốt sắc nhọn là một đôi mắt thâm thúy, thẳng tắp nhìn cô: “Bác sĩ Dụ, ăn kẹo nhé?”
Anh lấy từ trong túi ra một đống kẹo đủ màu sắc nhét vào tay cô, cười nhẹ, thanh âm có ý tứ dỗ dành, “Đừng giận nữa có được không?”
Mỗi ngày trôi qua ở trấn Cố Thủy, thời gian phảng phất như chậm lại, mà mùa hè thì mưa rào nói tới là tới, lúc thời tiết không tốt, Anh Đào sẽ không thể ra cửa, cũng không gặp lại Trình Kiệt.
Thân thể của cô không tốt, phần lớn thời gian đều một mình ngồi ôm mèo ngồi trên ghế bập bênh nhìn mưa rơi xối xả ở bên ngoài, thời gian cứ như vậy từng ngày qua đi, rốt cuộc cũng tới ngày khai giảng.
Cấp ba Cố Thủy cũng không phải trường học trọng điểm gì, chất lượng dạy học cũng vậy, những học sinh từ trường này ra có thể thi lên đại học ít tới thảm thương, đến mức mà khiến cho ngôi trường sắp không trụ được nữa, dưới tình huống xấu hổ như vậy, sau khi Anh Đào nhập học năm ba ban năm thì đột nhiên có thay đổi.
Thời điểm kiểm tra toàn tỉnh, Anh Đào liền lấy được danh hiệu hạng nhất, cấp ba Cố Thủy bởi vì thế mà thanh danh vang dội, cái tên Dụ Anh Đào cũng trở thành cái tên ai ai cũng biết tới ở trấn Cố Thủy.
Dụ gia bởi vì Anh Đào mà cảm thấy rất tự hào, mợ cô, Từ Xuân Phương bắt Dụ Thiên Minh phải học tập Anh Đào nhiều vào, Anh Đào cũng sẽ tranh thủ thời gian sau mỗi tiết học sẽ dạy kèm cho Dụ Thiên Minh, quan hệ của hai anh em rất tốt, mỗi buổi sáng, Dụ Thiên Minh thường lái xe chở cô đi học.
Từ nhà tới trường phải đi hết nửa tiếng, lái xe ô tô cũng phải mười mấy phút, tuy rằng Dụ gia có tiền, nhưng cũng không kiêu xa tới mức chiều chuộng con trẻ như vậy, Dụ Thiên Minh vẫn luôn đạp xe đi học như những người khác.
Thân thể Anh Đào tuy không tốt, nhưng cũng từ chối việc trong nhà muốn sắp xếp tài xế riêng đưa cô đi học, trừ phi thật sự cảm thấy không thoải mái, thì đại đa số thời điểm cô cũng không quan tâm nhiều lắm tới thân thể yếu đuối này của mình.
Đạp xe qua ruộng bậc thang sẽ nhìn thấy các thôn dân khiêng các cuốc xuống đất, xuyên qua bóng râm bao trùm con đường nhỏ, duỗi tay sờ vào tán lá cây hai bên đường, Dụ Thiên Minh nói sắp tới sẽ đưa cô đi xem dòng suối nhỏ hắn với đám bạn thường hay tới, bên trong có rất nhiều hòn đá cuội xinh đẹp, Anh Đào rất muốn nhặt mấy viên mang về.
Cô không biết mình còn sống được bao lâu, cho nên có thể đi xem nhiều điều mới mẻ thì phải đi thật nhiều.
Ngồi ở ghế sau Dụ Thiên Minh đến trường học, hắn thì học từ đơn, Anh Đào thì đọc quyển sách đã được xem qua vài lần.
Sau khi tới trường, Anh Đào xuống xe chỉnh lại đồng phục cho ngay ngắn, chợt nghe được thanh âm nghị luận nho nhỏ của các học sinh đi qua.
“Sao cậu ta lại chạy tới nơi này mở quán chứ?”
“Có muốn đi qua mua không?”
“Muốn thì cậu đi đi, cậu ta dữ như vậy, tớ không dám.”
“Đi mau đi mau, cậu ta nhìn kìa!”
Mấy học sinh xô đẩy nhau chạy đi, Anh Đào nghi ngờ nhìn qua, lại chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của nam sinh.
Hôm nay anh mang mũ ngư dân* màu đen, mũ áo hoodie màu xám cũng đội lên đầu, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được khuyên tai, trước mặt anh đặt một cái bàn gấp, bên trên có hai cặp lồng giữ hấp, bên trong là bánh bao nóng hôi hổi với bánh cuộn, còn có trứng luộc nước trà ở nồi bên cạnh.
*Mũ ngư dân:
Nam sinh lần trước mở hàng ở vỉa hè, hôm nay thế mà lại bán ở đây sớm như vậy.
Trình Kiệt chú ý tới biểu tình của cô gái hơi đổi, cô hơi ngây người, tựa hồ là kinh ngạc vì cái gì mà anh lại tới chỗ này.
Tóc cô không quá cầu kì, mái bằng ngoan ngoãn, đồng phục quy củ, đeo thẻ học sinh, bên trên có in tên của cô, ba chữ Dụ Anh Đào, ảnh chụp trên thẻ học sinh lại không xinh đẹp bằng người thật.
Học sinh ba tốt, bạch nguyệt quang* trong lòng đám nam sinh ở trong trấn, nghe nói thành tích vô cùng tốt, uy danh đã sớm lan truyền toàn bộ trấn Cố Thủy, mọi người đều nói cô sẽ là thủ khoa đại học năm nay.
*Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, ý chỉ mối tình đầu
Trình Kiệt không có hứng thú chuyển tầm mắt.
Dụ Thiên Minh cất xe xong đi qua, thấy Anh Đào nhìn chằm chằm về phía Trình Kiệt, vội vã kéo cô ra phía sau, cho dù Trình Kiệt đã sớm không còn nhìn Anh Đào nữa.
“Em tránh xa hắn ra một chút.”
“Tại sao ạ?”
“Hắn không phải người tốt.”
Anh Đào còn lâu mới tin, đi ra từ phía sau Dụ Thiên Minh, chạy về phía quầy hàng của Trình Kiệt, “Anh ơi, cái này bán thế nào ạ?”
“Bánh bao ba đồng, bánh cuộn hai đồng, trứng luộc nước trà một đồng.” Thanh âm lãnh đạm, không sợ bản thân mình sẽ đuổi khách đi.
Dụ Thiên Minh liều mang đưa mắt ra dấu cho Anh Đào đừng mua nữa mau chạy đi, lại nghe thấy thanh âm mềm mại của Anh Đào, “Em mua hết.”
Dụ Thiên Minh trợn to mắt.
Trình Kiệt mặt không biểu tình liếc cô: “Cô ăn nhiều như vậy?”
“Em một phần, anh của em một phần, còn lại là cho bạn cùng lớp của em nữa.”
Ánh mắt Trình Kiệt chuyển tới trên mặt Dụ Thiên Minh, Dụ Thiên Minh lập tức cảm thấy khẩn trương, hắn từ nhỏ tới lớn sợ nhất là Trình Kiệt.
Anh Đào cười hỏi: “Anh ơi anh có ăn đúng không?”
Dụ Thiên Minh thật sự không muốn ăn, khi còn nhỏ hắn từng chứng kiến Trình Kiệt đánh nhau rất hung hãn, từ đó đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn ta, từ đó về sau cứ đi đường gặp được Trình Kiệt là sẽ đi đường vòng, nào dám ăn đồ của anh nữa chứ, nhưng nhìn đôi mắt chờ mong của em gái, Dụ Thiên Minh không thể nói được lời từ chối, “… Ăn chứ.”
Ngữ khí Anh Đào vui vẻ: “Anh xem, em nhất định sẽ không lãng phí, anh gói lại cho em đi.”
Trình Kiệt nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của cô, rốt cuộc cũng lấy túi ra giúp cô bọc vào.
Bánh bao với bánh cuộn mỗi loại mười cái, trứng luộc trong nước trà hai mươi quả, Trình Kiệt giúp cô gói một phần bánh bao đưa cho cô, còn tất cả những cái còn lại bỏ hết vào trong túi lớn nhất.
Anh Đào trả tiền xong liền cùng Dụ Thiên Minh trở về lớp, hai anh em không học cùng lớp, Dụ Thiên Minh đem đồ đưa tới bàn học của cô, Anh Đào không quên đưa một phần cho hắn, biểu tình Dụ Thiên Minh thực miễn cưỡng.
“Anh có phải không thích ăn cái này không?”
“… Không có.”
“Vậy mau cầm đi.”
Sau khi Dụ Thiên Minh đau khổ rời đi, Anh Đào đem bữa sáng chia cho bạn học trong lớp, mọi người đối với cô gái xinh đẹp, thành tích tốt lại còn thích nhiệt tình giúp người như vậy vô cùng yêu thích, nhận được bữa sáng của cô thì lại càng vui vẻ.
Lúc ăn bữa sáng, có bạn học hô lên.
“Bánh bao này ngon ghê! Nhiều nhân thịt quá nè!”
“Trứng luộc nước trà cũng không tệ!”
“Bánh cuộn cũng thơm thơm ngọt ngọt.”
Các bạn học ghé tới hỏi Anh Đào: “Bạn học Dụ, cậu mua mấy thứ này ở đâu thế, sao lại ngon đến vậy!”
Anh Đào cong mắt nói: “Nam sinh đội mũ trước cổng trường, tớ cũng không biết anh ấy tên gì.”
Các bạn học kinh ngạc đến ngây người.
“Ý cậu là Trình Kiệt sao!”
“Không nghĩ tới đồ cậu ta bán lại ngon như vậy đấy, lần sau chúng ta tới mua đi?”
“Tớ không dám, tớ sợ cậu ta trừng tớ…”
Các bạn học có vẻ rất kiêng kị Trình Kiệt làm Anh Đào có chút tò mò: “Tại sao các cậu lại sợ anh ấy?”
Các bạn học hai mặt nhìn nhau.
“Cậu ta hung dữ như vậy, cậu không sợ sao?”
Anh Đào lắc đầu.
“Cậu mới tới trấn Cố Thủy, không biết mấy chuyện trước kia của cậu ta nên khẳng định sẽ không thấy sợ. Trình Kiệt chính là lưu manh nổi tiếng nhất trấn chúng ta, từ nhỏ tới lớn không biết là cậu ta đã đánh bao nhiêu người rồi đâu. Cậu ta bị một lão già tính tình cổ quái góa vợ từ lâu nuôi lớn, lão già kia không có việc gì sẽ ngồi ở cửa thôn mắng chửi người, cậu ta cũng kỳ quái y như lão già đó, không thích nối chuyện, luôn nhìn người ta bằng ánh mắt lạnh lùng đó, ai sẽ không sợ chứ!”
“Anh Đào, cậu cách xa cậu ta một chút.”
Anh Đào cười cười, bóc một quả trứng luộc nước trà đặt vào trong tay bạn học nữ kia, “Đồ ăn có ngon không?”
Các bạn học gật đầu.
Nụ cười của cô gái mềm mại, làm người ta nhịn không được muốn tới gần cùng tin tưởng: “Đó chính là nguyên nhân đó, tớ tin là người có thể làm ra đồ ăn ngon tới vậy thì sẽ không thể hư được.”
**
Trình Kiệt cũng không phải ngày nào cũng bày quán ở trước cổng trường, nơi anh làm thêm rất nhiều, chỉ có lúc rảnh mới tới. Mỗi lần tới, Anh Đào đều sẽ mua đồ của anh, có đôi khi sẽ mang theo cả bạn học tới mua. Dần Dần, quầy hàng từ trước tới giờ không ai thèm hỏi cũng chậm rãi có rất nhiều người tụ tập tới, có đôi khi còn đông đến mức không lo hết được.
Anh Đào với Dụ Thiên Minh vừa tới trường học, liền nhìn thấy xung quanh quầy hàng của Trình Kiệt có một đống người, Dụ Thiên Minh thấy thế cũng rất vui vẻ, nhiều người như vậy, em gái chắc chắn sẽ không qua đó mua! Nhưng không nghĩ tới Trình Kiệt thế mà lại vứt đám khách lại phía sau, đi xuyên qua bọn họ tới trước mặt Anh Đào, nhìn chằm chằm trong chốc lát, đem hai hộp đồ ăn vuông vức đưa cho cô rồi mới trở về.
Anh Đào mở hộp ra nhìn, một hộp là trái cây đã cắt sẵn, một hộp khác là màn thầu với giò chiên, còn có một hộp sữa bò đã được hâm nóng.
Anh Đào tò mò nhìn về phía Trình Kiệt đang bận rộn.
“Sao cậu ta lại đưa em cái này?” Dụ Thiên Minh cơ hồ là gào lên hỏi, giống y như gà mái bảo vệ gà con.
Tuổi này đúng là tuổi mà mấy mối tình đầu hay nở rộ, tính cách Anh Đào lại tốt, vẻ ngoài còn rất xinh đẹp, nam sinh trong trường nhờ hắn đưa thư tình cho cô xếp hàng một đống ngoài kia, cái tên Trình Kiệt này khẳng định cũng thích em gái hắn rồi!
Anh Đào lắc đầu, cô cũng đâu có biết.
Vốn là muốn cảm ơn anh về chuyện lúc trước nên mới quan tâm tới chuyện làm ăn của anh, hiện tại lại giống như mình nợ anh còn nhiều hơn.
**
Lúc Anh Đào mở mắt ra thì có chút mờ mịt, tầm mắt đảo quanh phòng, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào, chiếu lên kệ để sách y khoa của cô, lúc này mới ý thức được đây là nhà mới của Dụ Lệ Anh và Kỷ Lương.
… Thì ra là mơ.
Nhưng cảnh trong mơ quá chân thực, làm cô suýt nữa cho là bản thân còn đang ở trấn Cố Thủy, giống như thời gian tám năm rời đi vừa qua của cô không hề tồn tại.
Anh Đào vỗ vỗ mặt làm mình tỉnh táo hơn, sau khi rửa mặt đánh răng mặc quần áo xong liền đi xuống lầu.
Buổi sáng mỗi ngày, Dụ Lệ An đều sẽ làm bữa sáng cho cả nhà, khó có được chính là ngày nào cũng có Kỷ Lương bên cạnh làm bạn.
Anh Đào đứng ở chỗ rẽ cầu thang, nhìn thấy mẹ đang đút gì đó cho Kỷ Lương, Kỷ Lương cười gật đầu, khen ngợi bà tay nghề tốt.
Hai người ở chung hòa hợp ấm áp, ánh mắt tràn ngập yêu thương, người đã tới tuổi trung nhiên có thể gặp được tri kỉ, quả thực là không dễ dàng.
Anh Đào thật lòng vui vẻ thay mẹ mình.
Không biết từ lúc nào, Kỷ Dạng đã đứng ở bên cạnh cô, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bếp liền nhíu mày thật chặt, lúc xuống lầu còn cố ý tạo ra tiếng vang thật lớn, Dụ Lệ An trong phòng bếp vội vàng thu hồi vẻ ngượng ngùng, đem bữa sáng bày lên trên bàn.
Giống như Kỷ Lương chân tay luống cuống khi đối mặt với Anh Đào, kỳ thật Dụ Lệ An đối với Kỷ Dạng cũng y như vậy.
Kỷ Dạng cà lơ phất phơ ngồi xuống, nhìn thấy trứng ốp la cùng với cháo thịt nạc ở trên bàn, liền cười nhạo gõ đũa.
Kỷ Lương trừng cậu: “Con có thái độ gì đó?”
Anh Đào kéo ghế ra ngồi xuống, Kỷ Lương lập tức mỉm cười với cô: “Hôm nay Anh Đào còn khó chịu không?”
“Cảm ơn chú Kỷ đã quan tâm, con đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Kỷ Lương ôn hòa gật đầu, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Dạng ngồi lảo đảo xiêu vẹo, còn dùng muỗng đảo cháo lung tung liền giận sôi máu, “Con có ăn cho đàng hoàng hay không hả, không ăn thì mau tới trường nhanh đi!”
Dụ Lệ An vội vàng đè lại tay hắn dưới bàn: “Anh đừng có mắng thằng bé như vậy.”
Kỷ Dạng cười lạnh ném cái muỗng sang bên cạnh, cầm cặp chuẩn bị ra cửa.
Dụ Lệ An nhanh chóng chạy qua giữ lấy cậu, không tán đồng trừng Kỷ Lương: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đối với con cần kiên nhẫn nhiều một chút.”
Kỷ Lương bình thường rất kiên nhẫn, nhưng khi đối mặt với đứa con trai này không hiểu sao rất dễ dàng tức giận, đặc biệt là thời điểm Kỷ Dạng cố ý đối nghịch với hắn, hắn đều muốn đánh cho nó một trận!
“Đừng động vào!”
Kỷ Dạo đem cặp xách từ trong tay Dụ Lệ An đoạt lại, mặt vô biểu tình liếc Kỷ Lương một cái, ôm bóng rổ đẩy cửa ra ngoài.
Kỷ Lương tức giận đến ăn cũng không ngon, Dụ Lệ An nhỏ giọng khuyên hắn, bà không dám nhìn về phía con gái, sợ bản thân chật vật không biết giấu đi đâu. Con gái bà đã quá khổ rồi, bà không muốn mang tới nhiều phiền phức cho cô.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người lần lượt ra cửa, Anh Đào tới đoàn làm phim, Kỷ Lương đi tới trường, mà Dụ Lệ An ở nhà mở một cửa hàng bán hoa.
Anh Đào với Kỷ Lương đi cùng đường, hai người sóng vai đi ở trong bóng râm lớn, ở giữa có một khoảng cách ngắn, Anh Đào thì bình tĩnh mà Kỷ Lương lại khẩn trương.
“Chú Kỷ.”
Anh Đào bỗng nhiên lên tiếng làm Kỷ Lương vội vàng xoay người, “Con nói đi!”
Anh Đào cười nhẹ: “Chú đừng khẩn trương, về sau chú kết hôn với mẹ con thì chính là cha dượng của con, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì không cần phải khách sáo như vậy.”
Kỷ Lương cười có chút ngượng, không nghĩ tới giáo sư đại học như hắn lại phải để cho cô gái nhỏ khai thông tư tưởng.
“Con nói phải.”
Anh Đào tiếp tục đi, Kỷ Lương đi theo bên cạnh cô.
“Kỳ thật việc này vốn không tới lượt con nói, nhưng xin chú Kỷ thứ lỗi, con rất yêu mẹ con, không muốn nhìn thấy bà ấy khó xử khi bị kẹp giữa nhiều người như vậy.”
Sáng sớm không khí sạch sẽ tươi mát, lá cây rơi trên mặt đất còn vương ít nước, là do sương sớm đọng lại, trong sáng xanh biếc, có hơi thở độc hữu của mùa hè.
Thanh âm Anh Đào mềm mại, giống như mưa phùn mùa xuân, kéo dài động lòng người, vẫn không nhanh không chậm như vậy khiến người ta nhịn không được cẩn thận lắng nghe.
Cô nhìn về phía sườn mặt đang thất thần của Kỷ Lương: “Kỳ thật con rất hiểu tâm lý của Kỷ Dạng, lúc chú với mẹ con yêu nhau, thằng bé còn rất nhỏ, lại là thời điểm phản nghịch cần sự quan tâm của cha mẹ nhiều nhất. Chú đem phần lớn thời gian đều dành cho mẹ với con, thời gian chia cho thằng bé thật sự ít.”
“Có lẽ đối với Kỷ Dạng mà nói, chúng ta mới là người một nhà, cho nên thằng bé chán ghét con với mẹ con, thậm chí cũng bắt đầu chán ghét chú, đều là chuyện thường tình.”
Kỷ Lương bị cô nói tới xấu hổ, ngón tay không ngừng khẩn trương vuốt vuốt cặp công văn bằng da.
“Chú Kỷ, chú quan tâm Kỷ Dạng nhiều một chút, cho em ấy biết, cho dù chú với mẹ con kết hôn, ở trong lòng chú em ấy vẫn quan trọng không kém người nào cả. Nói như vậy, không chừng em ấy sẽ thử tiếp thu mẹ con.”
Anh Đào cười tự giễu: “Này cũng coi như là lời cầu xin ích kỉ của con đi. Sau này nếu con không còn nữa, con hy vọng quan hệ của Kỷ Dạng và mẹ có thể hòa hợp, mọi người có thể sống vui vẻ, như vậy cho dù có nhắm mắt, con cũng có thể yên tâm.”
“Anh Đào!” Ngữ khí Kỷ Lương nghiêm túc ngưn lại lời nói tiếp theo của cô, “Con đừng nói như vậy, chú sẽ tìm cơ hội tâm sự với Kỷ Dạng, bệnh của con cũng chắc chắn sẽ có cách.”
Hắn không có con gái, một mình nuôi Kỷ Dạng lớn, mấy năm trước gặp được Anh Đào liền coi cô như con gái ruột của mình.
Bởi vì chưa từng nuôi con gái cho nên không biết cách ở chung với cô, nhưng hắn là thật lòng thích Anh Đào, hy vọng cô có thể khỏe mạnh, nếu có khả năng thì hắn còn muốn làm cha đưa cô xuất giá.
Anh Đào cũng không bác bỏ lời nói của người lớn, đến nỗi có hy vọng hay không, trong lòng cô tự rõ là được.
Tuổi thọ của người bị bệnh tim bẩm sinh tùy người mà khác nhau, có người điều trị tốt cũng không ảnh hưởng tới tuổi thọ, chỉ là tình huống của cô tương đối phức tạp, nếu không phải Dụ Lệ An vẫn luôn không từ bỏ, có khả năng cô đã chết trước năm ba tuổi rồi.
Sau đó lại đi khắp nơi tìm người chữa bệnh cho cô, đã làm qua vài lần giải phẫu mới miễn cưỡng sống sót.
Mấy năm nay, thân thể ngày càng sa sút, cô cũng không muốn liên lụy tới bất kỳ ai.
“Ừm.” Cô cười gật đầu: “Cảm ơn chú Kỷ, cũng cảm cơm chú đã chăm sóc mẹ con.”
Ánh mắt Anh Đào nhìn ông tràn ngập cảm kích và tín nhiệm, đâu là lần tâm sự đầu tiên của hai người nhiều năm qua.
Kỷ Lương cứ cảm thấy loại lời nói đem mẹ mình phó thác cho hắn là có ý tứ, rõ ràng cô mới là con, rõ ràng cô hẳn phải là người được yêu thương mới đúng. Chính là nhiều năm như vậy, cô bởi vì không muốn Dụ Lệ An khổ sở, để Dụ Lệ An được hạnh phúc, cô chưa bao giờ quấy rầy, một mình bôn ba ở bên ngoài, cực cực khổ khổ chịu đựng những cơn đau ốm tra tấn người.
Tâm tình Kỷ Lương chua xót, thở dài: “Cái đứa bé này…”
Anh Đào không thèm để ý cười nhạt, kỳ thật còn tốt, từ lúc bắt đầu không thể tiếp thu, oán trời trách đất cho tới bây giờ tâm tình đã bình tĩnh, cô đã sớm thản nhiên tiếp nhận vận mệnh của chính mình rồi.
Đi tới đường lớn, hai người liền tách ra, Anh Đào đi 100 mét về phía trước, chuẩn bị gọi xe.
Trình Kiệt lái xe đi qua bỗng nhìn thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc, cô đứng ở bên cạnh bức tường trồng đầy cây hoa tử đằng, váy dài màu trắng an tĩnh, khoác một chiếc áo lông xanh nhạt bên ngoài, tóc xoăn rũ ở bên hông, ngọn tóc theo gió mà nhộn nhạo, đẹp đến mức ai đi qua cũng phải ghé nhìn, mà cô thế nhưng lại đang đọc báo.
Một chiếc xe dừng lại, Anh Đào cho là xe mình gọi đã tới.
Ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm đang ngồi trong xe.
Thấu kính màu đen che khuất đôi mắt anh, nhìn không ra được cảm xúc, môi mỏng nhẹ cong, ngữ khí xấu xa: “Bác sĩ Dụ chờ xe?”
Anh Đào lại cúi đầu đọc báo.
Trình Kiệt bỗng nhiên ấn còi, Anh Đào nhíu mày.
“Lên xe đi.”
“Anh đi trước đi.”
Anh cười một tiếng, căn bản không động, xe bị chặn ở phía sau không ngừng ấn còi thúc giục.
Anh Đào gấp tờ báo lại, nhìn gương mặt tươi cười lười biếng không thèm quan tâm của anh.
Thật sự bất đắc dĩ.
Cô kéo cửa xe ra đi lên, một lần nữa mở tờ báo ra: “Đi thôi.”
“Đai an toàn đâu, chờ tôi tới cài cho em hả?”
“Cũng đúng.” Anh nhẹ giọng cười, cúi người lại đây, mùi thuốc lá thoang thoảng tới gần, giống như là muốn ôm cô.
Anh Đào ngây ra, nhanh chóng duỗi tay đẩy anh qua một bên, cảnh cáo liếc anh một cái xong liền tự mình thắt dây an toàn vào.
Trình Kiệt bị đẩy đến dựa vào trên cửa sổ xe, cô bị bất ngờ tới mức nào mà có thể làm ra động tác lớn như vậy chứ? Anh cách một cái kính râm nhìn cô vài giây, nhẹ nhàng khỏi động xe.
Anh Đào an tĩnh đọc báo của mình.
Lúc bắt đầu, Trình Kiệt còn có thể an phận lái xe, qua khoảng mười phút cô không có để ý tới anh, tâm tình anh liền có điểm bực bội. Trình Kiệt cố ý đem radio trong xe mở lên, bên trong truyền tới nhạc rock’n roll đinh tai nhức óc, Anh Đào bị quấy rầy đến xem không được, quay đầu qua nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Trình tiên xinh, anh đã lớn rồi.”
Bỗng nhiêm bị cô gọi là Trình tiên sinh, trong lòng Trình Kiệt sinh trưởng thứ câu bén nhọn đâm sâu vào trong máu thịt của anh, nháy mắt tàn phá đến không còn chút gì. Anh không biểu hiện ra ngoài, nở nụ cười không đứng đắn, tiếng nói tràn đầy ái muội cùng hứng thú: “Bác sĩ Dụ có gì chỉ giáo?”
“Cho nên đừng có trẻ con như vậy nữa.”
Trình Kiệt rốt cuộc cười không nổi.
Cô nói anh trẻ con.
Cô nói anh!
Trình Kiệt cắn chặt hàm sau.
Thật cảm thấy bản thân bị bệnh tâm thần, sắp điên rồi!
Anh Đào không mắng anh, anh cảm thấy mình bị bơ.
Nhưng Anh Đào mắng anh, anh lại mẹ nó cảm thấy ủy khuất.
Trình Kiệt canh cánh trong lòng vẫn luôn suy nghĩ tới việc này, bỗng nhiên vượt qua chiếc xe đằng trước, dẫm chân ga phi thật nhanh về phía trước.
“Tôi trẻ con chỗ nào?”
Anh vượt qua một chiếc xe, ngay sau đó lại là một chiếc, tốc độ rất nhanh đã chạm ở mức cao nhất.
Anh Đào giương mắt khỏi tờ báo, “Hiện tại rất trẻ con.”
Tâm tình Trình Kiệt phiền muốn chết, vừa định bẻ tay lái, Anh Đào lại nhẹ nhàng đảo mắt qua, động tác của anh mạnh mẽ dừng giữa không trung, không cam tâm đổi thành đi nắm chặt lấy tay lái.
Ngoài cửa sổ cảnh vật lướt qua rất nhanh, âm thanh Anh Đào rất nhạt: “Đi chậm một chút.”
Trình Kiệt cười lạnh: “Em mẹ nó bảo tôi chậm thì tôi chậm sao?”
Sau đó anh liền giảm tốc độ xuống.
“Chậm thêm một chút.”
“Em cảm thấy tôi sẽ nghe lời em lần nữa hả?”
Lại nhịn không được giảm tốc độ xuống chút nữa.
Đệch.
Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!
“Chậm thêm đi.”
“Dụ Anh Đào, em có phiền hay không?”
Anh Đào nghiêm túc nhìn anh: “Tức giận thế nào cũng phải lái xe đàng hoàng, an toàn là quan trọng nhất.”
Trong khoảng thời gian này, đại đa số thời điểm cô đều đối xử rất lạnh nhạt với anh, Trình Kiệt làm nhiều động tác nhỏ như vậy là muốn gây sự chú ý với cô.
Dường như đã rất lâu rồi cô không giống như bây giờ, liếc mắt nhìn anh một cái, cũng thật lâu không có quan tâm anh như vậy.
Là quan tâm đi.
Trình Kiệt đè lại cỗ chua xót trong lòng, cố gắng hết sức bức lui sóng triều trong mắt.
Anh bắt đầu dùng tốc độ bình thường để lái xe, cách vài phút sau mới khàn khàn hỏi: “Dọa em rồi?”
Anh Đào không nói chuyện.
“Không cố ý dọa tới em.” Anh cật lực duy trì thanh âm vững vàng và thản nhiên, nhưng vẫn lộ ra vẻ hoảng loạn trong lòng.
“Đừng giận.”
Anh Đào bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày: “Lái xe của anh đi.”
“Được.”
Rất nhanh đã sắp tới đoàn làm phim, Trình Kiệt đột nhiên dừng xe lại, Anh Đào nghi ngờ nhìn anh.
“Chờ tôi vài phút.”
Anh xuống xe đi vào siêu thị ven đường, đứng ở quầy thu ngân nói chuyện với nhân viên, nữ nhân viên thu ngân nhận ra anh, vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, lại che mặt rồi che miệng, biểu tình sắp không khống chế nổi.
Trình Kiệt đeo kính râm khí chất lỗi lạc, vóc dáng rất cao, tư thế có chút lười, nhân viên thu ngân e ấp ngượng ngùng đưa đồ qua, sau đó mới lấy tiền thừa trả cho anh.
Anh đi về phía xe dừng bên này, kéo ra cửa xe bên phía Anh Đào, gỡ kính râm xuống lộ ra khuôn mặt anh lãng, dưới hàng mi cốt sắc nhọn là một đôi mắt thâm thúy, thẳng tắp nhìn cô: “Bác sĩ Dụ, ăn kẹo nhé?”
Anh lấy từ trong túi ra một đống kẹo đủ màu sắc nhét vào tay cô, cười nhẹ, thanh âm có ý tứ dỗ dành, “Đừng giận nữa có được không?”