Chương : 25
Theo sau đại môn bị phá mở, Lí Việt cũng nhanh chóng tiến sâu vào, mà đằng sau rắn đàn mang theo nhân loại cũng không chậm trễ bám sát, nhân loại là bất lực bên trên tùy ý bị điều phối tới mỗi một cái vị trí bất kì.
Đập vào mắt tất cả bên trong một mảnh trống trải, rộng đến mấy trăm mét vuông diện tích cùng cao ngưỡng mười năm mét trần nhà cách mặt đất, Lí Việt to lớn thân thể ở trong cái công xưởng này cũng được coi là vừa vặn, không quá chật hẹp.
"Đồ đạc tiến hóa đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chính là tầng tầng bố trí phòng thủ." Lí Việt con ngươi âm trầm lấp lóe, năm mươi nhân loại quá đủ cho tiến hóa điểm còn lại, có điều trong quá trình tiến hóa đề phòng sơ xuất ngoài ý muốn xảy ra thì vẫn nên bố trí một hai.
Linh quang vừa hiện, Lí Việt lạnh lùng truyền ra từng đợt ý niệm điều động rắn đàn phân thành vô số đoàn ngăn tại công xưởng các vị trí khác nhau.
Đại môn chính là bị Lí Việt dùng tinh thần lực điều khuyển mà chắn ngang đại lượng đất đá, không những thế bốn bề công xưởng là cũng được hắn hao không ít tâm tư mà đặt vô số đá tảng.
Trong ngoài đều có phòng thủ, ba lớp như vậy coi như đã đủ, tiếp theo mới là tiến hóa bước đầu thực hiện.
Nhìn lên năm mươi người đang bị rắn nhỏ một bộ phận khóa trụ, Lí Việt phát sinh hung tàn tiếng cười, ánh mắt lạnh băng khiến cho người ta không rét mà run, khủng bố khí thế theo đó lan tỏa.
Bên dưới còn tỉnh táo nhân loại cũng không chịu được áp lực mà một lần nữa đại não một trận mê muội, da đầu tê dần, đương nhiên nhiều hơn là thê thảm la hét.
"Không muốn, ta chưa muốn chết."
"Đừng ăn ta."
"..."
"Coi như các ngươi kiếp này đen đủi đi." Lí Việt nhàn nhạt nói một câu, song miệng rắn không chậm trễ mà mở rộng ra nhằm hướng nhân loại mà ăn.
Từng cái nhân loại dưới hắc ám bức màn không sức phản kháng bị ăn tươi nuốt sống, thảm trạng là tuyệt vọng đến tột cùng.
Điểm tiến hóa +50
Điểm tiến hóa +50
Điểm tiến hóa +50
Điểm tiến hóa +50
...
Trọn vẹn năm mươi nhân loại toàn bộ bị Lí Việt ăn mất trôi xuống dạ dày, dưới dịch vị ăn mòn mà trải qua cực độ thống khổ cuối cùng hóa thành điểm tiền hóa.
Tên: Lí Việt
Chủng loài: Rắn độc biến dị
Tuổi thọ: 200 năm
Cấp độ: Tiến hóa thú cấp E
Cấp kế: 11560/10000
Kĩ năng: Độc dược điều khiển (Độc tính tăng phúc gấp đôi tác dụng, có thể tùy ý di chuyển kịch độc đến bất kì một cái chỗ nào trên cơ thể), Tinh thẩn lực điều động (Tùy ý điều khiển tinh thần lực trong phạm vi bán kinh mười mét), Thôn phệ tất cả (Chuyển đổi bất cứ thứ gì ăn được thành điểm tiến hóa tương ứng)
Nhàn nhạt ánh mắt lướt qua, thâm thúy con ngươi đảo quanh, miệng nhếch lên điên cuồng cười.
"Điểm tiến hóa đã đủ, như vậy tiến hóa đi."
Đêm tối phi thường kéo dài mà công xưởng vị trí hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài nên nơi này không khác một mảnh hoang vu cổ địa.
Gió lạnh từ từ thổi.
Thời gian dòng chảy chậm rãi trôi.
...
Ba ngày sau đó, tại thành phố một chỗ kiến trúc đổ nát, dưới tầng tầng đất đá che phủ bên dưới là lấp ló hiện ra bốn bóng người, mỗi người trong số đó ăn mặc quân phục, mà quân phục trên đó cũng không còn lành lặn mà nhàu nát giống như.
Nhè nhẹ quang minh nóng hổi chiếu đến luồn qua từng kẽ hở khe đá, lộ ra khuôn mặt của từng người, đám người này không ai khác chính là Hoành Chu cùng Trần Hắc.
Trần Hắc một mặt nghiêm túc bộ dáng mà len lén nhìn ra bên ngoài, rồi ngay lập tức rút về nhìn lên Hoành Chu đám người, miệng lưỡi một trận khô khốc phát ra trầm thấp thanh âm:
"Chu đội trưởng, bốn ngày trôi qua, bây giờ bên tổng bộ ắt hẳn người cũng phải đến đây đón chúng ta rồi mới phải."
Một mặt im lặng Hoành Chu từ đầu đến cuối không có cất lời nhưng nghe hết câu cũng hơi nhăn mày, nhàn nhạt nói ra: "Không gấp, bốn ngày chưa muộn, chúng ta thức ăn dự trữ có thể trụ đến hai tuần, hơn nữa bên tổng bộ hành động ắt có dụng ý."
Lời này ý tứ chính là tiếp tục đợi, có điều Trần Hắc cũng không làm được gì bắt buộc lẳng lặng ngồi xuống, hai mắt nhắm chặt mà tĩnh tâm đả tỏa.
Hoành Chu đám người đang trú tại một căn hầm do trước mạt thế phục vụ quân sự xây nên, bây giờ phi thường hữu dụng, hơn thế nữa chỗ này rộng rãi ngoài việc hơi chút ẩm ướt thì cũng là không tồi nơi ở.
Rất nhanh mặt trời lên đỉnh, buổi sáng qua đi mà tiến nhập buổi trưa.
Cầm lên bánh mì khô, Trần Hắc từng miếng đem cắn xuống mà nuốt trôi qua yết hầu, ánh mắt âm trầm nhìn lướt qua mọi ngõ nghách trong hầm trú, bất chợt hắn chú ý rơi vào gần đó trên một cái bịch chăn.
"Chu đội trưởng, đứa bé này sau này là có định cho hướng đến quân đội, ta nghĩ mạt thế bây giờ làm dân thường tuy an toàn nhưng tính mạng chẳng khác nào mong manh, làm quân nhân trong đó một thành viên dù khổ cực nhưng ít nhất mạng là có thể nắm trong tay mình."
Hoành Chu ánh mắt thoáng qua tia thâm thúy, hắn cười nhạt một cái, trên trán mồ hôi chảy chầm chậm xuống má: "Làm dân thường hay quân nhân đều có cái hay ở đây, có điều bây giờ vẫn còn sớm để nhắc tới, đứa bé này có trưởng thành an toàn đến tương lai được không vẫn còn là cái vấn đề."
"Ta sẽ bảo vệ nó, nó nhất định có thể trưởng thành." Trần Hắc lời nói tràn ngập cương quyết, nhất thời khiến cho Hoành Chu toát ra ngạc nhiên thần sắc, có điều rất nhanh lắc đầu cười nhạt một tiếng.
"Ngươi thay đổi, hi vọng nói được làm được."
Giữa bầu không khí yên bình trong hầm tối diễn ra thì bên ngoài chính là phát sinh từng đợt máy móc tiếng kêu, trong không gian yên ắng này phi thường lan xa cùng thu hút chú ý.
"Chu đội trưởng, đây là tổng bộ phái người đến..." Trần Hắc thân thể không tự chủ đứng thẳng, hai tay giang rộng mở ra khe hở lớn cho ánh sáng bên ngoài đại lượng lọt vào, thoáng mát không khí nhất thời tràn ngập trong miệng.
Chỉ thấy xa xa chính là hai chiếc xe mang màu rêu trang bị lấy tầng tầng hộ tráo bên ngoài xen kẽ với vô số tấm thép phủ khắp từ đầu đến cuối, hơn nữa bên trên tấm thép phía đầu xe tràn ngập vết máu loang lổ, nhìn thoáng qua còn thấy thịt vụn lưu lại trên đấy.
Hiển nhiên rất nhiều xác thối là chết dưới hai chiếc chiến xa đằng kia, bánh xe lăn nhanh chóng mặt chẳng mấy chốc đã vọt qua hai mươi mét tiếp cận sát Hoành Chu đám người.
Trần Hắc nhìn một màn này nội tâm là xuất hiện một cỗ vui mừng cảm xúc, tuy nhiên lại không dám tùy tiện làm ra hành động bất cẩn nào, chỉ thấy hắn ánh mắt chậm rãi liếc sang Hoành Chu, con ngươi liên tục đảo quanh như muốn trao đổi cùng dò xét.
"Lùi lại đi, để ta quan sát." Hoành Chu biết ý nhếch miệng nói, thân thể nhanh chóng thay thế vào vị trí ban nãy Trần Hắc đứng, đôi mắt lão luyện quét qua toàn cảnh trước mặt.
Hai chiếc xe này trạng thái bên trên vỏ ngoài là tràn ngập biến dị người móng vuốt cào lên tạo thành vết, hơn thế nữa nếu nhìn kĩ là sẽ thấy một lớp lưới sắt mỏng hai đầu nối với nguồn điện, chỉ cần biến dị người thật sâu tiếp cận nhất định sẽ phát ra cực lớn dòng điện giật đến cháy.
Tại mạt thế mới bắt đầu mà có thể ngay lập tức cải tiến hai chiếc xe thành bộ dạng này thì hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay thế lực lớn làm được, thế lực lớn chín thành là dính tới quân đội.
Tuy nhiên hơn tất cả, cái Hoành Chu tập trung chú ý không phải bên ngoài rào chắn thành lập như thế nào mà chính là huy hiệu in nổi ngay tại mặt kính đầu xe.
Chim ưng đoàn tiêu chí, đầu bạch ưng.
Chỉ dựa vào phần lớn đặc điểm này kết quả sau cùng đã được định đoạt
"Là tổng bộ người, tất cả chuẩn bị tinh thần trở về đi." Hoành Chu nhanh chóng cất giọng nói, quanh thân khí tức bất phàm theo đó cũng lộ liễu hiển lộ, toàn thân trên dưới cơ thể mỗi một cái bộ vị cơ bắp đều mãnh liệt co bóp.
"Thật có chút nhớ thịt bò nướng mùi vị." Trần Hắc thèm đến nhỏ dãi nhỡ lại, có điều cơ thể cũng không thả lỏng mà tuy thời hành động.
Hai người còn lại trong nhóm mặc dù chiến ý cùng tinh thần không sung túc như biến thái đồng bạn nhưng cũng không phải tầm thường tôm tép có thể so sánh, quyền đầu thật mạnh siết chặt lại, giọng gằn từng chữ:
"Được về, lần tới ta sẽ lấy một trạng thái khác đánh với biến dị người, nhất định làm một trận kinh thiên."
Đập vào mắt tất cả bên trong một mảnh trống trải, rộng đến mấy trăm mét vuông diện tích cùng cao ngưỡng mười năm mét trần nhà cách mặt đất, Lí Việt to lớn thân thể ở trong cái công xưởng này cũng được coi là vừa vặn, không quá chật hẹp.
"Đồ đạc tiến hóa đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chính là tầng tầng bố trí phòng thủ." Lí Việt con ngươi âm trầm lấp lóe, năm mươi nhân loại quá đủ cho tiến hóa điểm còn lại, có điều trong quá trình tiến hóa đề phòng sơ xuất ngoài ý muốn xảy ra thì vẫn nên bố trí một hai.
Linh quang vừa hiện, Lí Việt lạnh lùng truyền ra từng đợt ý niệm điều động rắn đàn phân thành vô số đoàn ngăn tại công xưởng các vị trí khác nhau.
Đại môn chính là bị Lí Việt dùng tinh thần lực điều khuyển mà chắn ngang đại lượng đất đá, không những thế bốn bề công xưởng là cũng được hắn hao không ít tâm tư mà đặt vô số đá tảng.
Trong ngoài đều có phòng thủ, ba lớp như vậy coi như đã đủ, tiếp theo mới là tiến hóa bước đầu thực hiện.
Nhìn lên năm mươi người đang bị rắn nhỏ một bộ phận khóa trụ, Lí Việt phát sinh hung tàn tiếng cười, ánh mắt lạnh băng khiến cho người ta không rét mà run, khủng bố khí thế theo đó lan tỏa.
Bên dưới còn tỉnh táo nhân loại cũng không chịu được áp lực mà một lần nữa đại não một trận mê muội, da đầu tê dần, đương nhiên nhiều hơn là thê thảm la hét.
"Không muốn, ta chưa muốn chết."
"Đừng ăn ta."
"..."
"Coi như các ngươi kiếp này đen đủi đi." Lí Việt nhàn nhạt nói một câu, song miệng rắn không chậm trễ mà mở rộng ra nhằm hướng nhân loại mà ăn.
Từng cái nhân loại dưới hắc ám bức màn không sức phản kháng bị ăn tươi nuốt sống, thảm trạng là tuyệt vọng đến tột cùng.
Điểm tiến hóa +50
Điểm tiến hóa +50
Điểm tiến hóa +50
Điểm tiến hóa +50
...
Trọn vẹn năm mươi nhân loại toàn bộ bị Lí Việt ăn mất trôi xuống dạ dày, dưới dịch vị ăn mòn mà trải qua cực độ thống khổ cuối cùng hóa thành điểm tiền hóa.
Tên: Lí Việt
Chủng loài: Rắn độc biến dị
Tuổi thọ: 200 năm
Cấp độ: Tiến hóa thú cấp E
Cấp kế: 11560/10000
Kĩ năng: Độc dược điều khiển (Độc tính tăng phúc gấp đôi tác dụng, có thể tùy ý di chuyển kịch độc đến bất kì một cái chỗ nào trên cơ thể), Tinh thẩn lực điều động (Tùy ý điều khiển tinh thần lực trong phạm vi bán kinh mười mét), Thôn phệ tất cả (Chuyển đổi bất cứ thứ gì ăn được thành điểm tiến hóa tương ứng)
Nhàn nhạt ánh mắt lướt qua, thâm thúy con ngươi đảo quanh, miệng nhếch lên điên cuồng cười.
"Điểm tiến hóa đã đủ, như vậy tiến hóa đi."
Đêm tối phi thường kéo dài mà công xưởng vị trí hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài nên nơi này không khác một mảnh hoang vu cổ địa.
Gió lạnh từ từ thổi.
Thời gian dòng chảy chậm rãi trôi.
...
Ba ngày sau đó, tại thành phố một chỗ kiến trúc đổ nát, dưới tầng tầng đất đá che phủ bên dưới là lấp ló hiện ra bốn bóng người, mỗi người trong số đó ăn mặc quân phục, mà quân phục trên đó cũng không còn lành lặn mà nhàu nát giống như.
Nhè nhẹ quang minh nóng hổi chiếu đến luồn qua từng kẽ hở khe đá, lộ ra khuôn mặt của từng người, đám người này không ai khác chính là Hoành Chu cùng Trần Hắc.
Trần Hắc một mặt nghiêm túc bộ dáng mà len lén nhìn ra bên ngoài, rồi ngay lập tức rút về nhìn lên Hoành Chu đám người, miệng lưỡi một trận khô khốc phát ra trầm thấp thanh âm:
"Chu đội trưởng, bốn ngày trôi qua, bây giờ bên tổng bộ ắt hẳn người cũng phải đến đây đón chúng ta rồi mới phải."
Một mặt im lặng Hoành Chu từ đầu đến cuối không có cất lời nhưng nghe hết câu cũng hơi nhăn mày, nhàn nhạt nói ra: "Không gấp, bốn ngày chưa muộn, chúng ta thức ăn dự trữ có thể trụ đến hai tuần, hơn nữa bên tổng bộ hành động ắt có dụng ý."
Lời này ý tứ chính là tiếp tục đợi, có điều Trần Hắc cũng không làm được gì bắt buộc lẳng lặng ngồi xuống, hai mắt nhắm chặt mà tĩnh tâm đả tỏa.
Hoành Chu đám người đang trú tại một căn hầm do trước mạt thế phục vụ quân sự xây nên, bây giờ phi thường hữu dụng, hơn thế nữa chỗ này rộng rãi ngoài việc hơi chút ẩm ướt thì cũng là không tồi nơi ở.
Rất nhanh mặt trời lên đỉnh, buổi sáng qua đi mà tiến nhập buổi trưa.
Cầm lên bánh mì khô, Trần Hắc từng miếng đem cắn xuống mà nuốt trôi qua yết hầu, ánh mắt âm trầm nhìn lướt qua mọi ngõ nghách trong hầm trú, bất chợt hắn chú ý rơi vào gần đó trên một cái bịch chăn.
"Chu đội trưởng, đứa bé này sau này là có định cho hướng đến quân đội, ta nghĩ mạt thế bây giờ làm dân thường tuy an toàn nhưng tính mạng chẳng khác nào mong manh, làm quân nhân trong đó một thành viên dù khổ cực nhưng ít nhất mạng là có thể nắm trong tay mình."
Hoành Chu ánh mắt thoáng qua tia thâm thúy, hắn cười nhạt một cái, trên trán mồ hôi chảy chầm chậm xuống má: "Làm dân thường hay quân nhân đều có cái hay ở đây, có điều bây giờ vẫn còn sớm để nhắc tới, đứa bé này có trưởng thành an toàn đến tương lai được không vẫn còn là cái vấn đề."
"Ta sẽ bảo vệ nó, nó nhất định có thể trưởng thành." Trần Hắc lời nói tràn ngập cương quyết, nhất thời khiến cho Hoành Chu toát ra ngạc nhiên thần sắc, có điều rất nhanh lắc đầu cười nhạt một tiếng.
"Ngươi thay đổi, hi vọng nói được làm được."
Giữa bầu không khí yên bình trong hầm tối diễn ra thì bên ngoài chính là phát sinh từng đợt máy móc tiếng kêu, trong không gian yên ắng này phi thường lan xa cùng thu hút chú ý.
"Chu đội trưởng, đây là tổng bộ phái người đến..." Trần Hắc thân thể không tự chủ đứng thẳng, hai tay giang rộng mở ra khe hở lớn cho ánh sáng bên ngoài đại lượng lọt vào, thoáng mát không khí nhất thời tràn ngập trong miệng.
Chỉ thấy xa xa chính là hai chiếc xe mang màu rêu trang bị lấy tầng tầng hộ tráo bên ngoài xen kẽ với vô số tấm thép phủ khắp từ đầu đến cuối, hơn nữa bên trên tấm thép phía đầu xe tràn ngập vết máu loang lổ, nhìn thoáng qua còn thấy thịt vụn lưu lại trên đấy.
Hiển nhiên rất nhiều xác thối là chết dưới hai chiếc chiến xa đằng kia, bánh xe lăn nhanh chóng mặt chẳng mấy chốc đã vọt qua hai mươi mét tiếp cận sát Hoành Chu đám người.
Trần Hắc nhìn một màn này nội tâm là xuất hiện một cỗ vui mừng cảm xúc, tuy nhiên lại không dám tùy tiện làm ra hành động bất cẩn nào, chỉ thấy hắn ánh mắt chậm rãi liếc sang Hoành Chu, con ngươi liên tục đảo quanh như muốn trao đổi cùng dò xét.
"Lùi lại đi, để ta quan sát." Hoành Chu biết ý nhếch miệng nói, thân thể nhanh chóng thay thế vào vị trí ban nãy Trần Hắc đứng, đôi mắt lão luyện quét qua toàn cảnh trước mặt.
Hai chiếc xe này trạng thái bên trên vỏ ngoài là tràn ngập biến dị người móng vuốt cào lên tạo thành vết, hơn thế nữa nếu nhìn kĩ là sẽ thấy một lớp lưới sắt mỏng hai đầu nối với nguồn điện, chỉ cần biến dị người thật sâu tiếp cận nhất định sẽ phát ra cực lớn dòng điện giật đến cháy.
Tại mạt thế mới bắt đầu mà có thể ngay lập tức cải tiến hai chiếc xe thành bộ dạng này thì hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay thế lực lớn làm được, thế lực lớn chín thành là dính tới quân đội.
Tuy nhiên hơn tất cả, cái Hoành Chu tập trung chú ý không phải bên ngoài rào chắn thành lập như thế nào mà chính là huy hiệu in nổi ngay tại mặt kính đầu xe.
Chim ưng đoàn tiêu chí, đầu bạch ưng.
Chỉ dựa vào phần lớn đặc điểm này kết quả sau cùng đã được định đoạt
"Là tổng bộ người, tất cả chuẩn bị tinh thần trở về đi." Hoành Chu nhanh chóng cất giọng nói, quanh thân khí tức bất phàm theo đó cũng lộ liễu hiển lộ, toàn thân trên dưới cơ thể mỗi một cái bộ vị cơ bắp đều mãnh liệt co bóp.
"Thật có chút nhớ thịt bò nướng mùi vị." Trần Hắc thèm đến nhỏ dãi nhỡ lại, có điều cơ thể cũng không thả lỏng mà tuy thời hành động.
Hai người còn lại trong nhóm mặc dù chiến ý cùng tinh thần không sung túc như biến thái đồng bạn nhưng cũng không phải tầm thường tôm tép có thể so sánh, quyền đầu thật mạnh siết chặt lại, giọng gằn từng chữ:
"Được về, lần tới ta sẽ lấy một trạng thái khác đánh với biến dị người, nhất định làm một trận kinh thiên."