Chương : 4
Chờ cho khói bụi dần tán đi, một thê thảm trạng thái hiện ra trước mắt.
Rắn đầu đàn thân hình cứ như vậy thật sâu lõm xuống dưới mặt đất, hai mắt vô thần, toàn thân không một tiếng động nhúc nhích.
Một kích tất sát.
Không chịu nổi một đuôi đánh mà chết đi, Lí Việt nhếch miệng cười lạnh lùng, ngay sau đó hắn chậm rãi tiến lại mở ra miệng máu đem rắn đầu đàn thân thể nuốt xuống.
Mà đàn rắn phía sau chính là run rẩy lùi lại, không dám phản khánh nửa lời.
Cứ như vậy Lí Việt thuận lợi đem thi thể trôi xuống dưới dạ dày, bụng chỗ chỉ phình lên một chút không quá ngăn trở di chuyển cùng hoạt động lung tung.
"Các ngươi đầu đàn bị ta giết rồi, còn không mau chào đón chủ nhân mới." Lí Việt nở một tà ác nụ cười, sát khí cùng khí thế theo đó vờn quanh khiến cho không lạnh mà rét run.
Đến rắn đầu đàn còn không chịu nổi một kích thì những con rắn còn lại nào dám phản bác lên tiếng, toàn bộ chậm rãi tiến lại mà thủ phục dưới chân Lí Việt, cũng kính đến cực điểm.
"Cảm giác hoàng đế thực không đến nỗi nào, phấn khích cùng mãnh liệt quyền lực trong tay có chút không thể hình dung được." Lí Việt chậm rãi cảm nhận, có điều hắn không có thời gian để chú tâm vào những việc này.
Mạt thế thời đại mỗi một phút thời gian đều quý báu, nếu không tận dụng khó mà có thể xoay chuyển vận mệnh hướng đến đỉnh cao sinh hoạt được.
"Tất cả chia ra đi tìm con mồi cho ta, chú ý chỉ cần tìm vị trí, còn lại ta tự biết." Lí Việt bắn ra rắn ngữ nói, trong hải não bất ngờ một sợi dây liên kết hoàn toàn nối liền với toàn bộ rắn đàn, hắn có cảm tưởng như mỗi một con rắn chính là cái định vị vị trí, cùng truyền lại thông tin.
Chỉ thấy theo lệnh Lí Việt hạ xuống, tất cả tán loạn chia ra bốn phương mà tiến, không dám một lời chống đối.
Trong cái nháy mắt thời gian chỗ này chỉ còn mỗi Lí Việt tại, nhẹ nhàng di chuyển đến một gốc cây cùng với đó thân thình quấn chặt vào, theo thời gian chuyển rời độ siết càng mạnh.
Rắc rắc, từng vết rạn nứt xuất hiện trải dài khắp thân cây, ngay lập tức không chống đỡ nổi là phá toái phân liệt thành vô số mảnh nhỏ rơi tán loạn.
Nhìn một màn này Lí Việt âm thầm đánh giá.
Lực đạo quấn chặt của hắn đạt tới một nghìn cân, đủ để siết một tảng đá cho vỡ nát, huống hồ là gỗ đâu.
Mà hắn mới tiến hóa thú cấp F, không cần nói cũng biết là yếu nhất trong tất cả cấp bậc. Đến từ sâu trong lí trí mách bảo, Lí Việt cảm giác nếu bản thân không mau chóng mạnh lên thì nhất định sẽ bị vùi vào trong hắc ám không thoát ra được, đây là yếu bản năng chỉ điểm.
Đúng lúc này một điện tín từ hướng bắc truyền tới chảy thẳng vào hải não của Lí Việt, kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng nhếch miệng cười lạnh lùng:
"Con mồi tới, lần này là nai biến dị, có chút ý tứ."
Theo như rắn trong đàn truyền tới vị trí, Lí Việt rất nhanh di chuyển thân thể lướt như bay trên mặt đất, không quá năm phút tiếp cận mục tiêu.
Đầu này là nai biến dị, hình thể to ngang thỏ biến dị nhưng mức độ nguy hiểm lại lớn hơn rất nhiều, điển hình chính là cặp sừng trên đầu tỉa ra hàng loạt mũi nhọn hoắt, không cẩn thận đến lớp da của Lí Việt cũng chống đỡ không có được mà thất thủ.
Trong đầu ý niệm vận chuyển truyền tin cho một con rắn gần đó, Lí Việt là lặng lặng nấp trong bóng tối chòe đợi.
Xạc xạc xạc! Âm thanh dù nhỏ nhẹ nhưng không thể qua nổi tai của nai biến dị, nó giương lên đôi mắt đỏ ngàu nhìn, cả cơ thể tùy thời khởi động tấn công.
Chỉ thấy phía trước chính là một con rắn dài hai mét đang chậm tãi tiến lại, không che dấu chút nào ý định tấn công.
Mà nhìn thấy một màn này, nai rừng trong lòng gánh nặng giảm đi rất nhiều, chỉ là một đầu rắn nhỏ không đáng lo lắng.
Tuy nhiên rắn nhỏ này lại không hề sợ hãi trước nai rừng mà mở ra miệng máu lao lại, ý đồ nhằm vào một chỗ mà cắn.
Phập một tiếng trầm thấp vang lên, nai rừng như hung thần giương kiếm là cặp sừng xuyên thủng chẻ đôi thân hình rắn nhỏ, kéo theo đó là đại lượng máu tươi trào ra, huyết cảnh cực thảm trạng.
Nhìn đồng loại bị giết, mà là tay chân của mình, Lí Việt nội tâm không hề dấy lên một gợn sóng, trong mắt hắn tất cả chỉ giống như món đồ chơi có ích, nếu đã hỏng cớ sao phải bận tâm.
Không hề dừng lại, Lí Việt tiếp tục ra lệnh cho vô số rắn tiến lên tấn công nai rừng, toàn lực phân tâm đi cảnh giác của nó đối với xung quanh.
Kéo dài đến mười phút, một phần ba số rắn Lí Việt điều khiển đã chết, toàn thân nai rừng lúc này ngập tràn máu tươi, tanh tưởi mùi vị quẩn quanh.
"Là lúc này." Lí Việt hai mắt bắn lên từng đạo tinh quang sắc bén, cả có thể nhanh như thiểm điện lao ngay lập tức tiếp cận nai rừng.
Hoàn tòan bị động nai rừng tại Lí Việt cách chỉ còn hai mét mới nhận ra mà điên cuồng quay người phòng thủ.
Lí Việt nội tâm âm thầm cười lạnh, không hề tỏ ra lúng túng điều khiển tinh thần lực nhấc cao tảng đá xấp xỉ ba cái đầu người gộp lại ném đến nai rừng.
Mà nai rừng bản năng là né sang một bên tránh thoát.
Tuy nhiên Lí Việt đã thành công thuận lợi tiếp cận mục tiêu, một lông tóc cũng không hao tổn.
Theo đó mạnh mẽ cuồn cuộn như thủy triều tinh thần lực thả ra đổ dồn lên người nai rừng khiến cho nó nhất thời phòng thủ cùng cảnh giác rơi xuống đáy vực cốc.
Phập một tiếng nhỏ nhẹ vang lên, Lí Việt miệng đã ngoạm lấy trên cổ nai rừng, răng nanh sắc nhọn đâm sâu vào da thịt từ đó độc tố mãnh liệt truyền vào.
Đau đớn cùng bản năng sống sót đã thôi thúc nai rừng bùng nổ lấy một cái sức mạnh lung lay được Lí Việt nanh vuốt chạm vào.
"Hừ, đâu có dễ như thế."
Lí Việt cười lạnh lùng, toàn thân uốn éo nhanh chóng quấn quanh nai rừng, cả người lực đạo đổ dồn siết chặt lại.
Rít! Nai rừng kêu lên đau đớn, cơ thể rung lắc dữ dội, mạnh mẽ khung xương cùng cơ bắp phối hợp ý đồ ngăn lại lực đạo thiết chặt của đối phương.
Tuy nhiên Lí Việt là có nhân trí, nào dễ dàng để nai rừng thuận lợi.
Chỉ thấy hắn thân hình vặn vẹo, lắc bên này, lắc bên kia, nhất thời nai rừng bị động chỉ có thể mặc đấy kèm theo đó chính là từng tiếng xương vỡ vụn thanh âm vang lên.
Trọn vẹn làm mười lần, toàn thân trên dưới nai rừng xương cốt hoàn toàn vỡ vụn, lực chống lại trở nên không còn đủ để dấy lên cái gợn sóng.
Độc dược cũng đủ thời gian để thẩm thấu đến từng tấc tế bào của nai rừng, bây giờ nó không khác nào miếng thịt ngon để trên đĩa mặc sức Lí Việt nhào nặn ăn uống.
Nhếch miệng cười lớn, tê tê thanh âm từ miệng rắn liên tục phát ra, Lí Việt cũng không nhanh không chậm thả lỏng thân hình buông ra nai rừng.
Cảm khái mà nhìn.
Ăn xong con mồi phía trước hắn chính thức đủ điểm tiến hóa để đột phá, đến lúc đấy sẽ càng mạnh hơn một bậc.
Không biết lúc đấy mức độ phấn khích là tới mức nào, có chút chờ mong.
Lắc đầu loại bỏ đi tâm niệm vô nghĩa, Lí Việt kéo lê thân xác nai rừng đến một chỗ vắng vẻ an toàn, ý niệm điều động phân bố rắn nhỏ tại các vị trí phòng thủ cảnh giác.
Làm như vậy mấy lớp, Lí Việt mới thở ra một hơi yên tâm ăn xuống nai rừng.
Miệng máu há to như hang động chậm rãi nuốt nai rừng trôi xuống dạ dày vị trí, không đến một phút thời gian đã hoàn toàn nằm yên trong bụng hắn.
Cả cơ thể ngay lập tức cuộn tròn ngụy trang xuống, dưới ánh trăng chiếu đến không hề lộ hình.
Đêm đen cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.
Ánh bình minh lấp ló hiện ra, cả thành phố toàn cảnh không dấu một chút nào lộ liễu phân ra trước mắt.
Không còn âm thanh người nói hay xe cộ đi lại, một mảnh yên ắng tĩnh mịch đến lạ thường.
Trên các con đường du lượn vô vố người biến dị, thi thoảng mở miệng gầm lên một tiếng giận dữ.
Tại một con đường nhỏ nào đó, một cái người biến dị là đang gặm nhấm lấy thi thể nhân loại mục rữa, mặc dù mục rữa nhưng đối với chúng vẫn là vật đại bổ.
Hai tay móng vuốt sắc nhọn nắm chặt lấy ruột nội tạnh giơ lên, miệng điên cuồng cắn mà nuốt.
Bất chợt người biến dị này cơ thể run lên từng đợt mạnh mẽ, cả cơ thể bắt đầu lấy mắt thường cũng có thể thấy được bành trướng, ẩn sau mục rữa lớp da chính là từng đầu vừa thô vừa to gân xanh nổi lên chằng chịt khắp cơ thể.
Quần áo còn sót lại không chịu nổi kích cỡ mà rách hàng loạt lộ ra khủng bố bắp thịt.
Dị biến này nhanh chóng cũng kết thúc, mà tại người biến dị này trong mắt không còn vẻ vô thần nữa mà sản sinh ra một tia lí trí.
Mới biến dị như vậy bước đầu xuất hiện.
Rắn đầu đàn thân hình cứ như vậy thật sâu lõm xuống dưới mặt đất, hai mắt vô thần, toàn thân không một tiếng động nhúc nhích.
Một kích tất sát.
Không chịu nổi một đuôi đánh mà chết đi, Lí Việt nhếch miệng cười lạnh lùng, ngay sau đó hắn chậm rãi tiến lại mở ra miệng máu đem rắn đầu đàn thân thể nuốt xuống.
Mà đàn rắn phía sau chính là run rẩy lùi lại, không dám phản khánh nửa lời.
Cứ như vậy Lí Việt thuận lợi đem thi thể trôi xuống dưới dạ dày, bụng chỗ chỉ phình lên một chút không quá ngăn trở di chuyển cùng hoạt động lung tung.
"Các ngươi đầu đàn bị ta giết rồi, còn không mau chào đón chủ nhân mới." Lí Việt nở một tà ác nụ cười, sát khí cùng khí thế theo đó vờn quanh khiến cho không lạnh mà rét run.
Đến rắn đầu đàn còn không chịu nổi một kích thì những con rắn còn lại nào dám phản bác lên tiếng, toàn bộ chậm rãi tiến lại mà thủ phục dưới chân Lí Việt, cũng kính đến cực điểm.
"Cảm giác hoàng đế thực không đến nỗi nào, phấn khích cùng mãnh liệt quyền lực trong tay có chút không thể hình dung được." Lí Việt chậm rãi cảm nhận, có điều hắn không có thời gian để chú tâm vào những việc này.
Mạt thế thời đại mỗi một phút thời gian đều quý báu, nếu không tận dụng khó mà có thể xoay chuyển vận mệnh hướng đến đỉnh cao sinh hoạt được.
"Tất cả chia ra đi tìm con mồi cho ta, chú ý chỉ cần tìm vị trí, còn lại ta tự biết." Lí Việt bắn ra rắn ngữ nói, trong hải não bất ngờ một sợi dây liên kết hoàn toàn nối liền với toàn bộ rắn đàn, hắn có cảm tưởng như mỗi một con rắn chính là cái định vị vị trí, cùng truyền lại thông tin.
Chỉ thấy theo lệnh Lí Việt hạ xuống, tất cả tán loạn chia ra bốn phương mà tiến, không dám một lời chống đối.
Trong cái nháy mắt thời gian chỗ này chỉ còn mỗi Lí Việt tại, nhẹ nhàng di chuyển đến một gốc cây cùng với đó thân thình quấn chặt vào, theo thời gian chuyển rời độ siết càng mạnh.
Rắc rắc, từng vết rạn nứt xuất hiện trải dài khắp thân cây, ngay lập tức không chống đỡ nổi là phá toái phân liệt thành vô số mảnh nhỏ rơi tán loạn.
Nhìn một màn này Lí Việt âm thầm đánh giá.
Lực đạo quấn chặt của hắn đạt tới một nghìn cân, đủ để siết một tảng đá cho vỡ nát, huống hồ là gỗ đâu.
Mà hắn mới tiến hóa thú cấp F, không cần nói cũng biết là yếu nhất trong tất cả cấp bậc. Đến từ sâu trong lí trí mách bảo, Lí Việt cảm giác nếu bản thân không mau chóng mạnh lên thì nhất định sẽ bị vùi vào trong hắc ám không thoát ra được, đây là yếu bản năng chỉ điểm.
Đúng lúc này một điện tín từ hướng bắc truyền tới chảy thẳng vào hải não của Lí Việt, kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng nhếch miệng cười lạnh lùng:
"Con mồi tới, lần này là nai biến dị, có chút ý tứ."
Theo như rắn trong đàn truyền tới vị trí, Lí Việt rất nhanh di chuyển thân thể lướt như bay trên mặt đất, không quá năm phút tiếp cận mục tiêu.
Đầu này là nai biến dị, hình thể to ngang thỏ biến dị nhưng mức độ nguy hiểm lại lớn hơn rất nhiều, điển hình chính là cặp sừng trên đầu tỉa ra hàng loạt mũi nhọn hoắt, không cẩn thận đến lớp da của Lí Việt cũng chống đỡ không có được mà thất thủ.
Trong đầu ý niệm vận chuyển truyền tin cho một con rắn gần đó, Lí Việt là lặng lặng nấp trong bóng tối chòe đợi.
Xạc xạc xạc! Âm thanh dù nhỏ nhẹ nhưng không thể qua nổi tai của nai biến dị, nó giương lên đôi mắt đỏ ngàu nhìn, cả cơ thể tùy thời khởi động tấn công.
Chỉ thấy phía trước chính là một con rắn dài hai mét đang chậm tãi tiến lại, không che dấu chút nào ý định tấn công.
Mà nhìn thấy một màn này, nai rừng trong lòng gánh nặng giảm đi rất nhiều, chỉ là một đầu rắn nhỏ không đáng lo lắng.
Tuy nhiên rắn nhỏ này lại không hề sợ hãi trước nai rừng mà mở ra miệng máu lao lại, ý đồ nhằm vào một chỗ mà cắn.
Phập một tiếng trầm thấp vang lên, nai rừng như hung thần giương kiếm là cặp sừng xuyên thủng chẻ đôi thân hình rắn nhỏ, kéo theo đó là đại lượng máu tươi trào ra, huyết cảnh cực thảm trạng.
Nhìn đồng loại bị giết, mà là tay chân của mình, Lí Việt nội tâm không hề dấy lên một gợn sóng, trong mắt hắn tất cả chỉ giống như món đồ chơi có ích, nếu đã hỏng cớ sao phải bận tâm.
Không hề dừng lại, Lí Việt tiếp tục ra lệnh cho vô số rắn tiến lên tấn công nai rừng, toàn lực phân tâm đi cảnh giác của nó đối với xung quanh.
Kéo dài đến mười phút, một phần ba số rắn Lí Việt điều khiển đã chết, toàn thân nai rừng lúc này ngập tràn máu tươi, tanh tưởi mùi vị quẩn quanh.
"Là lúc này." Lí Việt hai mắt bắn lên từng đạo tinh quang sắc bén, cả có thể nhanh như thiểm điện lao ngay lập tức tiếp cận nai rừng.
Hoàn tòan bị động nai rừng tại Lí Việt cách chỉ còn hai mét mới nhận ra mà điên cuồng quay người phòng thủ.
Lí Việt nội tâm âm thầm cười lạnh, không hề tỏ ra lúng túng điều khiển tinh thần lực nhấc cao tảng đá xấp xỉ ba cái đầu người gộp lại ném đến nai rừng.
Mà nai rừng bản năng là né sang một bên tránh thoát.
Tuy nhiên Lí Việt đã thành công thuận lợi tiếp cận mục tiêu, một lông tóc cũng không hao tổn.
Theo đó mạnh mẽ cuồn cuộn như thủy triều tinh thần lực thả ra đổ dồn lên người nai rừng khiến cho nó nhất thời phòng thủ cùng cảnh giác rơi xuống đáy vực cốc.
Phập một tiếng nhỏ nhẹ vang lên, Lí Việt miệng đã ngoạm lấy trên cổ nai rừng, răng nanh sắc nhọn đâm sâu vào da thịt từ đó độc tố mãnh liệt truyền vào.
Đau đớn cùng bản năng sống sót đã thôi thúc nai rừng bùng nổ lấy một cái sức mạnh lung lay được Lí Việt nanh vuốt chạm vào.
"Hừ, đâu có dễ như thế."
Lí Việt cười lạnh lùng, toàn thân uốn éo nhanh chóng quấn quanh nai rừng, cả người lực đạo đổ dồn siết chặt lại.
Rít! Nai rừng kêu lên đau đớn, cơ thể rung lắc dữ dội, mạnh mẽ khung xương cùng cơ bắp phối hợp ý đồ ngăn lại lực đạo thiết chặt của đối phương.
Tuy nhiên Lí Việt là có nhân trí, nào dễ dàng để nai rừng thuận lợi.
Chỉ thấy hắn thân hình vặn vẹo, lắc bên này, lắc bên kia, nhất thời nai rừng bị động chỉ có thể mặc đấy kèm theo đó chính là từng tiếng xương vỡ vụn thanh âm vang lên.
Trọn vẹn làm mười lần, toàn thân trên dưới nai rừng xương cốt hoàn toàn vỡ vụn, lực chống lại trở nên không còn đủ để dấy lên cái gợn sóng.
Độc dược cũng đủ thời gian để thẩm thấu đến từng tấc tế bào của nai rừng, bây giờ nó không khác nào miếng thịt ngon để trên đĩa mặc sức Lí Việt nhào nặn ăn uống.
Nhếch miệng cười lớn, tê tê thanh âm từ miệng rắn liên tục phát ra, Lí Việt cũng không nhanh không chậm thả lỏng thân hình buông ra nai rừng.
Cảm khái mà nhìn.
Ăn xong con mồi phía trước hắn chính thức đủ điểm tiến hóa để đột phá, đến lúc đấy sẽ càng mạnh hơn một bậc.
Không biết lúc đấy mức độ phấn khích là tới mức nào, có chút chờ mong.
Lắc đầu loại bỏ đi tâm niệm vô nghĩa, Lí Việt kéo lê thân xác nai rừng đến một chỗ vắng vẻ an toàn, ý niệm điều động phân bố rắn nhỏ tại các vị trí phòng thủ cảnh giác.
Làm như vậy mấy lớp, Lí Việt mới thở ra một hơi yên tâm ăn xuống nai rừng.
Miệng máu há to như hang động chậm rãi nuốt nai rừng trôi xuống dạ dày vị trí, không đến một phút thời gian đã hoàn toàn nằm yên trong bụng hắn.
Cả cơ thể ngay lập tức cuộn tròn ngụy trang xuống, dưới ánh trăng chiếu đến không hề lộ hình.
Đêm đen cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.
Ánh bình minh lấp ló hiện ra, cả thành phố toàn cảnh không dấu một chút nào lộ liễu phân ra trước mắt.
Không còn âm thanh người nói hay xe cộ đi lại, một mảnh yên ắng tĩnh mịch đến lạ thường.
Trên các con đường du lượn vô vố người biến dị, thi thoảng mở miệng gầm lên một tiếng giận dữ.
Tại một con đường nhỏ nào đó, một cái người biến dị là đang gặm nhấm lấy thi thể nhân loại mục rữa, mặc dù mục rữa nhưng đối với chúng vẫn là vật đại bổ.
Hai tay móng vuốt sắc nhọn nắm chặt lấy ruột nội tạnh giơ lên, miệng điên cuồng cắn mà nuốt.
Bất chợt người biến dị này cơ thể run lên từng đợt mạnh mẽ, cả cơ thể bắt đầu lấy mắt thường cũng có thể thấy được bành trướng, ẩn sau mục rữa lớp da chính là từng đầu vừa thô vừa to gân xanh nổi lên chằng chịt khắp cơ thể.
Quần áo còn sót lại không chịu nổi kích cỡ mà rách hàng loạt lộ ra khủng bố bắp thịt.
Dị biến này nhanh chóng cũng kết thúc, mà tại người biến dị này trong mắt không còn vẻ vô thần nữa mà sản sinh ra một tia lí trí.
Mới biến dị như vậy bước đầu xuất hiện.