Chương : 6
Đại địa bị tạc xuống một hố sâu, quanh hố chính là la liệt thi thể mảnh vụn, thậm trí không khí tầm nhìn bị sức nóng ép đến cho vặn vẹo.
Khói bụi nồng đậm quyện khó mà tiêu tan, tuy nhiên cũng không thể che giấu được khủng bố tràng cảnh.
Kiếm Điên chính là dùng thân làm mồi để dụ biến dị khai linh trí ra, đồng thời ngay lập tức chấp nhận hi sinh để đồng quy vu tận cùng với nó, đương nhiên là dùng bom nổ.
Một quân nhân tư tưởng có cực lớn giác ngộ, mình hi sinh để tạo lợi thế cho đồng bạn không lấy gì làm lạ, nhưng trong hoàn cảnh này vẫn là rất được khích lệ.
Ít nhất tinh thần tám người còn lại đại lượng đề thăng.
Gào gào!!! Biến dị người từng cái rống lên hung tợn, gân xanh như trường xà du lượn trên mặt, lúc ẩn lúc hiện cực xấu xí hình ảnh.
Hoành Chu đám người mỗi một cái đều là thân chinh bách chiến người, có cái gì tràng cảnh là chưa trải qua nhưng phía trước diễn ra khung cảnh đã hoàn toàn ngoài tầm tưởng tượng của họ.
Chỉ thấy biến dị người ngừng lại tấn công trạng thái mà đồng loạt lùi sâu về phía sau, theo đó vòng tròn chỗ trống dãn ra một khoảng rộng hơn trước rất nhiều.
"Chuyện này...quá quỷ dị."
Hoành Chu ánh mắt âm trầm nhìn lên, con ngươi liên tục đảo quang, ý niệm trong đầu cấp tốc vận chuyển, bất ngờ tinh quang hắn chợt lóe lên, trong lòng dự cảm mãnh liệt thôi thúc bản thân hướng sự chú ý tới đám khói bụi một góc.
Gió mạnh ào ào thổi mang đi đại lượng khói vào trong không trung, một khỏa to lớn khói trắng liên tục bị bào mòn dần dần lộ ra khung cảnh phía trước.
Hoành Chu đồng tử nhìn một màn này mà co rụt lại, miệng lưỡi một trận khô khốc.
Cao đến hai mét năm cự nhân thân ảnh, toàn thân bọc bởi lớp da xanh thẫm gồ ghề, cơ bắp cuồn cuộn như sóng thần trải dài khắp hai cánh tay bả vai, ngực cùng lưng, mà chú ý tới phần bụng nó chính là một động nho nhỏ lỗ sâu vào bên trong, huyết xanh điên cuồng mà trào ra.
Cự nhân thân ảnh như cảm nhận được cái gì mà quay đầu nhìn thẳng hướng Hoành Chu, bất chợt miệng nhếch lên cười dữ tợn lộ ra khủng bố hàm răng, chi chít đầu nhọn như vực sâu hố gai, con mắt một màu đỏ ngàu không nhìn thấy con ngươi.
Rít! Hoành Chu hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân trên dưới không tự chủ diễn ra một trận run rẩy.
Đường đường là một cái đội trưởng tiểu đội hung thần mà lại sợ.
Hắn đã chân chính chứng kiến qua vô số khủng bố đối thủ, chứng kiến núi thây biển máu, vậy mà giờ đây hắn lại sợ.
Không phải sợ bình thường mà đến từ bản năng thấp kém sinh vật sợ hãi cao cấp sinh vật, đúng thế cự nhân thân ảnh không còn thuộc về phạm trù nhân loại hiểu biết nữa rồi.
"Tất cả đừng manh động, đừng đứng quá gần nhau, toàn lực chú ý tới dị động bên ngoài phát sinh mà làm ra tương ứng hành động, mà phải trước Kiếm Điên dẫn nổ bom tám chín phần mười là để nhằm lên người đầu cự nhân kia." Hoành Chu không hổ là người đứng đầu đội, ngay lập tức làm ra phán đoán cực chuẩn xác.
Tám người sát khí quanh thân thu lại nhưng cũng không vì lẽ đó mà buông lỏng cảnh giác, trái lại còn đề thăng vài phần.
Theo lời Hoành Chu nói hoàn toàn đúng, Kiếm Điên là mang tư tưởng đồng quy vu tận đối với đối thủ nhưng có lẽ sức mạnh dùng là chưa đủ để mang đi cái mạng của cự nhân, cùng lắm chính là tạo ra một hố nhỏ trên bụng hắn.
Đúng lúc này cự nhân động, chỉ thấy nó chậm rãi bước ra khỏi hố, mỗi một cái nhấc chân hay dậm xuống đều khiến cho đại địa nhè nhẹ rung động.
Quanh thân khói bao phủ mờ ảo, sát khí không chút nào che giấu mà lộ liễu hiển lộ, nụ cười khủng bố trên khuôn mặt chưa hề mất đi.
Rít! Như một cỗ lực đẩy vô hình tách hai bên người biến dị ra hai phía tạo một con đường trống rộng lớn thông thẳng hướng Hoành Chu đám người.
Thái độ này không khác nào cường giả ra uy.
Hiển nhiên cự nhân linh trí là có.
Không quá hai mươi bước cự nhân đã hoàn toàn tiếp cận vòng tròn phạm vi giáp mặt đối với đám người.
"Chu đội trưởng ta lên trước, mọi người nhớ cẩn thận quan sát, bảo trọng." Một đại hán tử cười lên một tiếng, sau đó không để Hoành Chu kịp nhìn lại thì thân ảnh đã vụt lên trước, hùng hổ khí thế tỏa ra dọa người.
Đại hán tử này tên là Hàn Ma, là một người thiên về sức mạnh sử dụng quyền cước làm trung tâm.
Mười năm học đã luyện đến quyền pháp tông sư, quyền ý, khí, niệm ba cái nhuần nhuyễn sử dụng.
"Đón ta một chiêu, Bạo Long quyền." Hàn Ma thân hình uốn éo ra một cái động tác không thể hình dung nhưng ngay sau đó quyền đầu tụ lực bắn ra như đạn pháo một dạng rơi trên người cự nhân.
Rầm! Trầm đục một thanh âm phát ra, Hàn Ma nhanh chóng thu lại quyền đầu, ngưng trọng vẻ mặt mà nhìn cự nhân.
Từ đầu đến cuối cự nhân một điểm phòng thủ cũng không thể hiện, hoàn toàn mặc cho Hàn Ma tấn công, cái này là xem như đối thủ chỉ là kiến nhỏ yếu hại.
"Dùng nửa phần lực lượng không làm được gì nó, nếu cứ như vậy Hoành Chu đội trưởng bên kia là không thu được thông tin hữa ích nào." Hàn Ma ánh mắt thoáng qua một tia gấp rút, tuy nhiên quân nhân rèn luyện quy tắc là không cho phép gấp rút hai từ này xuất hiện, hắn chỉ có thể nhanh chóng loại bỏ đi.
Thân ảnh to lớn không hề nặng nề mà di chuyển du lượn như trường xà, uyển chuyển cực độ.
Phanh phanh phanh phanh! Trong một cái nháy mắt thời gian Hàn Ma tung ra bốn đạo quyền ảnh nhằm vào bốn chỗ yếu hại trên thân cự nhân, lực đạo là gần như toàn lực.
Đối với cự nhân quyền công giống như kim châm lên đá, một vết xước cũng không có.
"Cái này..." Hàn Ma lắp bắp kinh hãi, nhưng nhanh chóng thay bằng dữ tợn vẻ mặt, cả người gồng mạnh, gân xanh điên cuồng nổi lên, hai hàm răng cắn chặt lại cùng với đó khí thế mãnh liệt đề thăng.
"Gaaaaaa, thần quyền nhất chiêu." Hàn Ma hét lớn, quyền phải dồn toàn bộ lực lượng vào, mạnh nhất một chiêu hắn sẽ sư dụng.
Đón lấy chờ đợi chính là một quyền không nhanh không chậm, nhưng quỹ tích di chuyển lại cực quỷ dị không theo bất cứ phán đoán nào.
"Hàn Ma tên này dùng chiêu đó rồi sao." Hoành Chu ánh mắt âm trầm lấp lóe, sâu trong thâm tâm hắn hoàn toàn biết đồng đội muốn dùng toàn lực để khiến cho cự nhân thân ảnh bí mật bại lộ, hắn là chịu đồng đội tin tưởng sao có thể lơ là.
Hai mắt chú ý dồn hết toàn bộ vào quyền ảnh đang di chuyển.
Thời gian như ngừng trôi một dạng, cự nhân chính là cảm nhận dưới quyền ảnh một tia nguy hiểm uy hiếp.
Chỉ một tia uy hiếp nhưng khiến cho nó thần uy bị chà đạp, cường giả tôn nghiêm bị chà đạp.
Không thể tha thứ.
Cự nhân gầm lên từng tiếng rống giận, hai tay quyền đầu nắm chặt lại điên cuồng đấm ra hàng loạt đạo quyền ảnh.
Oanh minh, trong cái sát na va chạm với cự nhân, Hàn Minh nhếch miệng cười lạnh lẽo mà nhanh chóng thu lại động tác, từ trong ngực áo rút ra súng ngắn giơ lên bắn ra từng đạo tiếng nổ.
Đang trong thế tấn công, phòng thủ hoàn toàn không có, đối mặt với đạn sắt bắn tới chính là bị động trạng thái.
Phập phập, đạn rơi đến mục tiêu chính là đôi mắt, mà đôi mắt không phòng bị chẳng khác nào quả hồng mềm, đừng nói là đạn, ngay cả một cái ngón tay bình thường cũng đủ sức khoét ra một lỗ.
"Gào gào gào." Cự nhân đau đớn mà ôm hai mắt, tại đó hố đen sâu hoắm nhìn không ra điểm cuối, chỉ thấy nó nghĩ ngợi một chút nào phát ra mãnh liệt ý niệm truyền ra cũng quanh.
Bốn phía dị biến người được lệnh điên cuồng lao lên tấn công, đại lượng dị biến biển người chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy cự nhân, đồng thời làm một cái động tác phòng bị trùng trùng điệp điệp từng lớp.
Hàn Ma chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua mục đích đánh lén mà lui lại đằng sau phòng thủ.
Trận này hắn có thể may mắn chiếm được ưu thế, cùng phế hai mắt cự nhân, một phần công rất lớn là nhờ vào tư tưởng quá chủ quan coi thường khinh địch của nó.
"Biến dị người khai trí rốt cuộc cũng chỉ đến thế này mà thôi, nên nhớ đừng coi thường bất luận kẻ nào dù là yếu đuối vô hại sâu bọ." Hàn Ma nhếch miệng cười lạnh lẽo nhìn cự nhân phía trước, ý tứ trong lời nói không dấu vẻ thất vọng.
Cứ ngỡ Hàn Ma tính mệnh là không còn vậy mà lại thuận lợi trở về, Hoành Chu đám người một trận thở phào nhẹ nhõm, chiến ý một lần nữa đại tăng.
Khói bụi nồng đậm quyện khó mà tiêu tan, tuy nhiên cũng không thể che giấu được khủng bố tràng cảnh.
Kiếm Điên chính là dùng thân làm mồi để dụ biến dị khai linh trí ra, đồng thời ngay lập tức chấp nhận hi sinh để đồng quy vu tận cùng với nó, đương nhiên là dùng bom nổ.
Một quân nhân tư tưởng có cực lớn giác ngộ, mình hi sinh để tạo lợi thế cho đồng bạn không lấy gì làm lạ, nhưng trong hoàn cảnh này vẫn là rất được khích lệ.
Ít nhất tinh thần tám người còn lại đại lượng đề thăng.
Gào gào!!! Biến dị người từng cái rống lên hung tợn, gân xanh như trường xà du lượn trên mặt, lúc ẩn lúc hiện cực xấu xí hình ảnh.
Hoành Chu đám người mỗi một cái đều là thân chinh bách chiến người, có cái gì tràng cảnh là chưa trải qua nhưng phía trước diễn ra khung cảnh đã hoàn toàn ngoài tầm tưởng tượng của họ.
Chỉ thấy biến dị người ngừng lại tấn công trạng thái mà đồng loạt lùi sâu về phía sau, theo đó vòng tròn chỗ trống dãn ra một khoảng rộng hơn trước rất nhiều.
"Chuyện này...quá quỷ dị."
Hoành Chu ánh mắt âm trầm nhìn lên, con ngươi liên tục đảo quang, ý niệm trong đầu cấp tốc vận chuyển, bất ngờ tinh quang hắn chợt lóe lên, trong lòng dự cảm mãnh liệt thôi thúc bản thân hướng sự chú ý tới đám khói bụi một góc.
Gió mạnh ào ào thổi mang đi đại lượng khói vào trong không trung, một khỏa to lớn khói trắng liên tục bị bào mòn dần dần lộ ra khung cảnh phía trước.
Hoành Chu đồng tử nhìn một màn này mà co rụt lại, miệng lưỡi một trận khô khốc.
Cao đến hai mét năm cự nhân thân ảnh, toàn thân bọc bởi lớp da xanh thẫm gồ ghề, cơ bắp cuồn cuộn như sóng thần trải dài khắp hai cánh tay bả vai, ngực cùng lưng, mà chú ý tới phần bụng nó chính là một động nho nhỏ lỗ sâu vào bên trong, huyết xanh điên cuồng mà trào ra.
Cự nhân thân ảnh như cảm nhận được cái gì mà quay đầu nhìn thẳng hướng Hoành Chu, bất chợt miệng nhếch lên cười dữ tợn lộ ra khủng bố hàm răng, chi chít đầu nhọn như vực sâu hố gai, con mắt một màu đỏ ngàu không nhìn thấy con ngươi.
Rít! Hoành Chu hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân trên dưới không tự chủ diễn ra một trận run rẩy.
Đường đường là một cái đội trưởng tiểu đội hung thần mà lại sợ.
Hắn đã chân chính chứng kiến qua vô số khủng bố đối thủ, chứng kiến núi thây biển máu, vậy mà giờ đây hắn lại sợ.
Không phải sợ bình thường mà đến từ bản năng thấp kém sinh vật sợ hãi cao cấp sinh vật, đúng thế cự nhân thân ảnh không còn thuộc về phạm trù nhân loại hiểu biết nữa rồi.
"Tất cả đừng manh động, đừng đứng quá gần nhau, toàn lực chú ý tới dị động bên ngoài phát sinh mà làm ra tương ứng hành động, mà phải trước Kiếm Điên dẫn nổ bom tám chín phần mười là để nhằm lên người đầu cự nhân kia." Hoành Chu không hổ là người đứng đầu đội, ngay lập tức làm ra phán đoán cực chuẩn xác.
Tám người sát khí quanh thân thu lại nhưng cũng không vì lẽ đó mà buông lỏng cảnh giác, trái lại còn đề thăng vài phần.
Theo lời Hoành Chu nói hoàn toàn đúng, Kiếm Điên là mang tư tưởng đồng quy vu tận đối với đối thủ nhưng có lẽ sức mạnh dùng là chưa đủ để mang đi cái mạng của cự nhân, cùng lắm chính là tạo ra một hố nhỏ trên bụng hắn.
Đúng lúc này cự nhân động, chỉ thấy nó chậm rãi bước ra khỏi hố, mỗi một cái nhấc chân hay dậm xuống đều khiến cho đại địa nhè nhẹ rung động.
Quanh thân khói bao phủ mờ ảo, sát khí không chút nào che giấu mà lộ liễu hiển lộ, nụ cười khủng bố trên khuôn mặt chưa hề mất đi.
Rít! Như một cỗ lực đẩy vô hình tách hai bên người biến dị ra hai phía tạo một con đường trống rộng lớn thông thẳng hướng Hoành Chu đám người.
Thái độ này không khác nào cường giả ra uy.
Hiển nhiên cự nhân linh trí là có.
Không quá hai mươi bước cự nhân đã hoàn toàn tiếp cận vòng tròn phạm vi giáp mặt đối với đám người.
"Chu đội trưởng ta lên trước, mọi người nhớ cẩn thận quan sát, bảo trọng." Một đại hán tử cười lên một tiếng, sau đó không để Hoành Chu kịp nhìn lại thì thân ảnh đã vụt lên trước, hùng hổ khí thế tỏa ra dọa người.
Đại hán tử này tên là Hàn Ma, là một người thiên về sức mạnh sử dụng quyền cước làm trung tâm.
Mười năm học đã luyện đến quyền pháp tông sư, quyền ý, khí, niệm ba cái nhuần nhuyễn sử dụng.
"Đón ta một chiêu, Bạo Long quyền." Hàn Ma thân hình uốn éo ra một cái động tác không thể hình dung nhưng ngay sau đó quyền đầu tụ lực bắn ra như đạn pháo một dạng rơi trên người cự nhân.
Rầm! Trầm đục một thanh âm phát ra, Hàn Ma nhanh chóng thu lại quyền đầu, ngưng trọng vẻ mặt mà nhìn cự nhân.
Từ đầu đến cuối cự nhân một điểm phòng thủ cũng không thể hiện, hoàn toàn mặc cho Hàn Ma tấn công, cái này là xem như đối thủ chỉ là kiến nhỏ yếu hại.
"Dùng nửa phần lực lượng không làm được gì nó, nếu cứ như vậy Hoành Chu đội trưởng bên kia là không thu được thông tin hữa ích nào." Hàn Ma ánh mắt thoáng qua một tia gấp rút, tuy nhiên quân nhân rèn luyện quy tắc là không cho phép gấp rút hai từ này xuất hiện, hắn chỉ có thể nhanh chóng loại bỏ đi.
Thân ảnh to lớn không hề nặng nề mà di chuyển du lượn như trường xà, uyển chuyển cực độ.
Phanh phanh phanh phanh! Trong một cái nháy mắt thời gian Hàn Ma tung ra bốn đạo quyền ảnh nhằm vào bốn chỗ yếu hại trên thân cự nhân, lực đạo là gần như toàn lực.
Đối với cự nhân quyền công giống như kim châm lên đá, một vết xước cũng không có.
"Cái này..." Hàn Ma lắp bắp kinh hãi, nhưng nhanh chóng thay bằng dữ tợn vẻ mặt, cả người gồng mạnh, gân xanh điên cuồng nổi lên, hai hàm răng cắn chặt lại cùng với đó khí thế mãnh liệt đề thăng.
"Gaaaaaa, thần quyền nhất chiêu." Hàn Ma hét lớn, quyền phải dồn toàn bộ lực lượng vào, mạnh nhất một chiêu hắn sẽ sư dụng.
Đón lấy chờ đợi chính là một quyền không nhanh không chậm, nhưng quỹ tích di chuyển lại cực quỷ dị không theo bất cứ phán đoán nào.
"Hàn Ma tên này dùng chiêu đó rồi sao." Hoành Chu ánh mắt âm trầm lấp lóe, sâu trong thâm tâm hắn hoàn toàn biết đồng đội muốn dùng toàn lực để khiến cho cự nhân thân ảnh bí mật bại lộ, hắn là chịu đồng đội tin tưởng sao có thể lơ là.
Hai mắt chú ý dồn hết toàn bộ vào quyền ảnh đang di chuyển.
Thời gian như ngừng trôi một dạng, cự nhân chính là cảm nhận dưới quyền ảnh một tia nguy hiểm uy hiếp.
Chỉ một tia uy hiếp nhưng khiến cho nó thần uy bị chà đạp, cường giả tôn nghiêm bị chà đạp.
Không thể tha thứ.
Cự nhân gầm lên từng tiếng rống giận, hai tay quyền đầu nắm chặt lại điên cuồng đấm ra hàng loạt đạo quyền ảnh.
Oanh minh, trong cái sát na va chạm với cự nhân, Hàn Minh nhếch miệng cười lạnh lẽo mà nhanh chóng thu lại động tác, từ trong ngực áo rút ra súng ngắn giơ lên bắn ra từng đạo tiếng nổ.
Đang trong thế tấn công, phòng thủ hoàn toàn không có, đối mặt với đạn sắt bắn tới chính là bị động trạng thái.
Phập phập, đạn rơi đến mục tiêu chính là đôi mắt, mà đôi mắt không phòng bị chẳng khác nào quả hồng mềm, đừng nói là đạn, ngay cả một cái ngón tay bình thường cũng đủ sức khoét ra một lỗ.
"Gào gào gào." Cự nhân đau đớn mà ôm hai mắt, tại đó hố đen sâu hoắm nhìn không ra điểm cuối, chỉ thấy nó nghĩ ngợi một chút nào phát ra mãnh liệt ý niệm truyền ra cũng quanh.
Bốn phía dị biến người được lệnh điên cuồng lao lên tấn công, đại lượng dị biến biển người chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy cự nhân, đồng thời làm một cái động tác phòng bị trùng trùng điệp điệp từng lớp.
Hàn Ma chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua mục đích đánh lén mà lui lại đằng sau phòng thủ.
Trận này hắn có thể may mắn chiếm được ưu thế, cùng phế hai mắt cự nhân, một phần công rất lớn là nhờ vào tư tưởng quá chủ quan coi thường khinh địch của nó.
"Biến dị người khai trí rốt cuộc cũng chỉ đến thế này mà thôi, nên nhớ đừng coi thường bất luận kẻ nào dù là yếu đuối vô hại sâu bọ." Hàn Ma nhếch miệng cười lạnh lẽo nhìn cự nhân phía trước, ý tứ trong lời nói không dấu vẻ thất vọng.
Cứ ngỡ Hàn Ma tính mệnh là không còn vậy mà lại thuận lợi trở về, Hoành Chu đám người một trận thở phào nhẹ nhõm, chiến ý một lần nữa đại tăng.