Chương 11: [ Ngọc ấn gia truyền ] Hoàng Vũ mất tích
Đến trưa hôm sau, Bích Trà và Quốc Sơn đã đến thành Hồng Trí. Thành Hồng Trí là một nơi có địa hình khô cằn sỏi đá, người dân ở đây sinh sống chủ yếu từ việc săn bắn, chăn nuôi gia súc và trồng một số thảo dược quý hiếm trên núi. Mật độ dân số bản địa tương đối ít, khoảng cách mỗi nhà cũng xa nhau. Dựa vào thông tin được cung cấp trên phong thư và hỏi thăm người dân xung quanh, Bích Trà và Quốc Sơn hướng bước chân tiến một phủ viện cổ kính được xây dựng trên một đỉnh núi cheo leo.
Trước cánh cửa cổng to lớn, hai bên cổng được đặt hai con kì lân bằng đá uy nghi. Bảng hiệu bằng gỗ được đặt ở lối vào phủ viện, mặt trên tấm gỗ đề hai chữ " Phan Gia" bằng ngọc lục bảo. Chỉ cần nhìn bên ngoài của phủ viện, bất cứ một ai cũng phải xuýt xoa trước độ xa hoa của gia chủ. Bích Trà bước chân lên từng bậc thang, đứng trước cửa phủ đưa tay gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa nặng nề được mở ra, hai nô gia ra ngoài chào hỏi. Nàng rút thẻ bài hình thám chứng thực danh phận, một nô gia tiến lên nhận thẻ bài nhìn kĩ, cung kính bày tư thế mời hai vị khách nhân vào trong.
Bích Trà và Quốc Sơn dần tiến vào bên trong phủ viện Phan gia, không gian kiến trúc sử dụng màu xám của đá và màu nâu của gỗ, kết hợp trang trí bằng những viên đá quý đủ màu sắc. Hồng Hoa nhận được tin Bích Trà đến nơi, liền vội vàng chay ra gặp người. Nhìn thấy nam tử lạ mặt đứng bên cạnh nàng, Hồng Hoa đưa ánh mắt cẩn thận dò xét. Bích Trà thấy Hồng Hoa chú ý đến Quốc Sơn, nàng lên tiếng giới thiệu:
" Hồng Hoa tỷ, đây là Quốc Sơn, là người...".
Bích Trà suýt nói ra xuất thân hoàng thất của hắn, vội sửa lời:
"... Là người bằng hữu mà ta mới quen biết. Huynh ấy là người thích trải nghiệm cảm giác mới lạ, nên muốn cùng tham gia do thám nhiệm vụ cùng với chúng ta. Hồng Hoa tỷ có muốn nhận hắn vào nhiệm vụ lần này không?"
Bích Trà đánh tiếng hỏi Hồng Hoa, thực chất trong lòng nàng lại càng mong Hồng Hoa có thể đuổi tên điên này giúp nàng. Cho dù đêm qua hắn có lòng tốt giúp nàng giữ ấm, nhưng nàng chẳng quen biết hắn, càng không biết rõ rốt cuộc hắn là bạn hay thù. Tốt nhất nàng nên ném củ khoai nóng này cho Hồng Hoa, nàng tin rằng với tính cách hướng nội vô cảm của Hồng Hoa, tỷ ấy chắc chắn sẽ mời Quốc Sơn rời khỏi nơi này. Bích Trà trăm lần không nghĩ đến. Hồng Hoa trái lại còn gật đầu chào đón hắn:
" Chào Quốc Sơn công tử, ta là Hồng Hoa, hình thám thuộc tổ đội La Thần. Mong công tử sẽ giúp chúng ta một tay ".
Nàng có đang bị hoa mắt hay không, Hồng Hoa không những chấp nhận hắn, còn mở lời mời hắn tham gia cùng tổ đội La Thần. Trong lòng nàng càng thêm phần nghi vấn, Hồng Hoa trước nay làm việc đều đặt lợi ích của tổ đội lên hàng đầu, không lý nào lại để một tên lai lịch bất minh tham gia vào nhiệm vụ. Hoặc là, nhiệm vụ lần này phức tạp đến mức cần thêm người ngoài trợ giúp.
Ba người men theo lối đi trong phủ viện đến một tư viện nhỏ. Tư viện được đặt ở phía Tây Nam của phủ viện, có sáu căn phòng được xây dựng sát nhau, phía trước là vườn hoa nhỏ và bộ bàn ghế đá. Hồng Hoa bố trí Quốc Sơn vào một phòng trống, sau đó dẫn riêng Bích Trà đến phòng của Tử Long. Vừa bước vào trong phòng, nhìn thấy thân ảnh Tử Long đang nằm ở trên giường, trong lòng Bích Trà thịch một tiếng, vội vàng bước nhanh đến giường quan sát người.
Tử Long nằm ngay ngắn trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt thiếu sức sống. Dù vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, nhưng một ít máu vẫn thấm ra bên ngoài xiêm y trước ngực, mùi tanh của máu vẫn còn đọng lại trong không khí. Bích Trà quay mặt nhìn Hồng Hoa, giọng nói lo lắng cùng sốt ruột:
" Hồng Hoa tỷ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa, Hoàng Vũ huynh ấy đi đâu rồi?"
Hồng Hoa tiến lại giường, sắc mặt trầm xuống trả lời:
" Hoàng Vũ mất tích rồi. Muội với ta ngồi xuống nói chuyện, tỷ sẽ thuật lại tường tận mọi việc với muội".
Mất tích, bị thương, trong suốt thời gian nàng bế quan mọi người đã trải qua chuyện gì, vì sao lại thành ra cớ sự thế này. Trong lòng Bích Trà hiện giờ như có ngàn ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt từng chút sự tỉnh táo lý trí của nàng.
Cả hai người ngồi trên ghế nhỏ, Hồng Hoa tiếp tục nói:
" Sau khi muội bế quan không lâu, chúng ta vẫn chờ muội. Đầu xuân năm nay, chúng ta có vài lần lên núi phía Đông để tìm muội nhưng đều bị Hữu Tâm lão sư ngăn cản. Mười ngày trước chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ do thám [ Ngọc ấn gia truyền ], trước khi đi Tử Long có viết thư và để trong phòng muội, sợ rằng muội sau khi bế quan sẽ không tìm ra chúng ta".
Nói đến đây, Hồng Hoa đắn đo một chút, lại nói:
" Vào đêm qua, ba người chúng ta lần theo thông tin thu thập mà đi đến ngọn núi lớn ở phía sau phủ viện Phan gia. Sau khi tiến vào núi không lâu thì bị mai phục, cả ba người chúng ta đều bị trúng độc, Tử Long vì bảo vệ ta nên bị thương nặng, Hoàng Vũ vì muốn tạo lối thoát cho ta và Tử Long nên đã ở lại giữ chân bọn họ, đến hôm nay đệ ấy vẫn không trở về ".
" Tỷ có sao không, độc tố trong người tỷ đã được xử lý chưa?". Bích Trà nắm lấy bàn tay của Hồng Hoa, quan tâm hỏi.
" Tỷ không sao, nhưng Tử Long vừa bị thương, độc tố trong người vẫn chưa thể giải hết".
Bích Trà hai tay nắm lại thành quyền, nàng cúi mặt xuống để Hồng Hoa không thể thấy được biểu cảm của nàng. Đôi mắt của nàng ngay tại giờ phút này cực kỳ đáng sợ, chút lý trí còn cũng đã bị ngọn lửa hận thù nuốt trọn triệt để. Nàng đứng phắc dậy như muốn lao đến ngọn núi đó, Hồng Hoa vội nắm lấy tay nàng trấn an:
" Bích Trà muội muội đừng manh động, chúng ta cần giữ sự bình tĩnh để suy xét sự việc. Hiện giờ muội đã đến đây, muội ở đây chăm sóc Tử Long, tỷ sẽ ra ngoài tìm thêm dược liệu để điều chế thuốc".
" Không cần đâu, muội có giải dược. Hồng Hoa tỷ hãy trở về phòng nghỉ ngơi đôi chút, muội sẽ chăm sóc cho Tử Long ca". Bích Trà lên tiếng đề nghị.
" Được. Vậy Tử Long ca trông chờ vào muội". Hồng Hoa đồng ý với đề nghị của Bích Trà. Từ đêm qua đến nay nàng vẫn chưa hề chợp mắt, cuối cùng cũng có thể trút bỏ một chút lo lắng bất an mà về phòng nghỉ ngơi hồi sức.
- --------
Sau khi Hồng Hoa rời đi, Bích Trà tiến đến đóng lại cửa phòng. Sau khi an bài tất cả, nàng mới bắt đầu hành động. Nàng rót một ly nước, tháo nhẫn giải độc thả vào trong ly nước rồi mang đến bên giường cho Tử Long uống. Nàng đỡ thân thể Tử Long ngồi dậy tựa vào người nàng, một tay nàng đỡ người, tay còn lại vận nội công chậm rãi đưa vào trong từng kinh mạch Tử Long. Cứ như vậy, Tử Long uống giải dược rồi vận công điều tức kinh mạch, cho đến khi ly nước giải dược hết sạch, sắc mặt Tử Long cũng hồng thuận sức sống trở lại.
Bích Trà đỡ thân thể Tử Long nằm trở lại trên giường, nàng chu đáo đắp chăn lên người hắn. Xong xuôi, nàng đứng dậy tính đi ra ngoài. Vì sử dụng nội lực liên tục trong thời gian dài, nàng chỉ đi được hai bước liền ngã khụy xuống đất ho khan. Sợ người đang nằm trên giường tỉnh giấc, nàng nhanh chóng đưa tay lên áp chế tiếng ho dồn dập. Bích Trà tự điểm một vài huyệt đạo trước ngực mình, cố gắng áp chế dòng nội lực đang chạy hỗn loạn người. Nàng ngồi khoanh chân trên nền gạch, cơ thể nhanh chóng rơi vào trạng thái thiền.
...
Đến tối, Tử Long đã có thể rời khỏi giường. Tử Long ngồi dùng bữa cùng với mọi người. Giới thiệu Quốc Sơn với Tử Long, mọi người cũng bắt đầu vào vấn đến chính của nhiệm vụ do thám lần này.
Ngọc ấn Phan gia là cổ vật gia truyền đã được lưu giữ qua biết bao thế hệ nhà họ Phan. Đến nay, Phan gia là gia tộc tồn tại lâu đời nhất ở thành Hồng Trí, cũng là hộ gia đình đầu tiên sinh sống ở nơi địa hình núi đá này. Phan Vũ Đình là hậu duệ tiếp theo của Phan gia, năm nay đã tám mươi tuổi. Nam Cung Chi Hạ là thê tử kết tóc của ông, năm nay cũng đã ngoài bảy mươi. Phan gia là gia tộc nổi tiếng trong giới đồ cổ. Ngoài việc kinh doanh đồ cổ, Phan gia còn kinh doanh nhiều món hàng có giá trị khác bao gồm đá quý, trang sức và đồ gốm có giá trị. Phan lão gia có hai người hài tử, Phan Chi Lam là trưởng nữ của Phan gia, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Phan Dương Thanh là đích tử Phan gia, năm nay hai mươi tuổi, hiện đang học ở một nơi khác. Nghe Phan lão phu nhân vui vẻ chia sẻ rằng bốn ngày nửa hắn sẽ trở về tham dự lễ kế thừa ngọc ấn, trở thành hậu duệ đời tiếp theo của Phan gia.
Vào bữa tiệc hôm xảy ra vụ việc, như truyền thống Phan gia bao đời qua, Phan lão gia đã mời rất nhiều khách nhân đến tham dự, đồng thời tuyên bố về việc bản thân sẽ trao lại toàn quyền hành và sản nghiệp hiện có cho đích tử của mình. Khi mọi người đang nín thở chiêm ngưỡng ngọc ấn cổ truyền của Phần gia đang nằm trên tay Phan lão gia, từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện một tên trộm mặc bạch y, hắn ngang nhiên cướp đồ ngay trước mặt mọi người có mặt tại đó. Sự việc quá bất ngờ, không ai có thể ngăn chặn được tên trộm lỗ mãng ngang ngược này. Cũng vì điều đó mà Phan lão gia ốm liệt giường cả một thời gian dài, Phan lão phu nhân đành tạm thời tiếp quan Phan gia.
Còn một điều thú vị nữa, đó là từ khi tổ đội La Thần đến Phan gia, Phan Chi Lam cứ bám lấy Tử Long không buông. Đây cũng là phiền phức không mong muốn của Tử Long, cũng vô tình trở thành câu chuyện hài hước nhất mà Bích Trà nghe được trong hôm nay.
" Ha ha ha... Ồ, Tử Long ca quả thật có sức hấp dẫn, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu". Bích Trà lên tiếng tán dương Tử Long.
" Tiểu Trà đừng trêu chọc ca ca nữa". Tử Long nhếch miệng chê trách.
" Bích Trà muội không có trêu chọc huynh, muội ấy là đang khen huynh có mệnh đào hoa". Hồng Hoa phụ họa cùng Bích Trà, thành công khiến Tử Long cứng họng không thể phản bác.
Quốc Sơn nhìn một màn này, cảm thấy bản thân như tàn hình, đành lên tiếng nói chuyện cắt ngang cuộc hội thoại:
" Tử Long công tử, ta có điều thắc mắc muốn được huynh giải đáp".
" Quốc Sơn huynh cứ hỏi".
" Về chuyện của Hoàng Vũ, huynh tính thế nào?".
Nhắc đến Hoàng Vũ, Tử Long cũng rất lo lắng về hắn. Nhưng ngọn núi đó thực sự nguy hiểm, Tử Long thật sự không muốn mọi người lại mạo hiểm tiến vào trong đó. Đứng giữa sự lựa chọn bảo vệ mọi người và cứu sống Hoàng Vũ, Tử Long cho dù có một bụng mưu mô thì vẫn có chút e ngại. Hắn im lặng suy nghĩ tìm cách đối phó vẹn toàn nhất.
Bích Trà lại không nghĩ nhiều như Tử Long. Đối với nàng, Hoàng Vũ giống như người thân ruột thịt. Huynh ấy luôn đặt mạng sống của mọi người trên mạng sống của mình. Nàng còn nhớ lúc mạng sống của nàng đang treo lơ lửng, chính Hoàng Vũ đã xông lên bảo vệ nàng bất chấp nguy hiểm. Lần này, mạng sống của Hoàng Vũ, chính tay nàng sẽ đến cướp về.
Bích Trà lên tiếng: " Đêm nay muội sẽ lên núi tìm người, mọi người có muốn đi cùng muội hay không?"
Tử Long phản đối: " Không được, ở đó rất nguy hiểm, chúng ta không được bứt dây động rừng".
Bích Trà phản bác: " Hoàng Vũ càng ở đó lâu, mạng sống càng nguy hiểm. Muội không muốn mất bất cứ một thành viên La Thần nào".
" Nhưng...". Tử Long muốn tiếp ngăn cản, Bích Trà liền nhanh chóng cướp lời:
" Ai đi cùng muội thì đứng dậy".
Dứt lời, Hồng Hoa và Quốc Sơn đồng loạt đứng lên. Tử Long thấy vậy chỉ đành chấp nhận:
" Vậy được rồi. Nếu Tiểu Trà đã quyết định như vậy, chúng ta sẽ cùng nhau lên núi".
Khi Tử Long dẫn đầu mọi người tiến ra hướng cửa phòng, tầm mắt hắn thoáng chốc tối sầm lại rồi ngã xuống đất bất tĩnh. Hồng Hoa và Quốc Sơn ngơ ngác khi chứng kiến Bích Trà đánh ngất người, nàng đành phải xoay người giải thích:
" Tử Long ca vẫn còn bị thương, không thể để huynh ấy đi cùng chúng ta. Quốc Sơn huynh giúp ta đỡ người lên giường. Hồng Hoa tỷ dẫn đường đi nhé".
Hông Hoa và Quốc Sơn gật đầu làm theo. Cả ba người cứ thế dùng khinh công bay đến ngọn núi bí ẩn đó.
- -------------
Đêm đến, tiếng gió ruýt gào như xé da thịt, ba người đang đứng tại vị trí cuối cùng được nhìn thấy Hoàng Vũ. Bích Trà khụy gối đưa tay sờ lên vệt máu khô trên tảng đá. Nàng biết rõ năng lực của Hoàng Vũ, huynh ấy nếu đã muốn thoát thân thì tuyệt đối sẽ thoát được, nhưng với một người trúng độc thì khả năng thoát thân thành công sẽ thấp hơn, mong rằng Hoàng Vũ vẫn còn sống.
Bích Trà vừa cầu nguyện, vừa tiếp tục rảo bước tiến sâu vào trong núi. Ngọn núi trơ trọi không một cây cỏ, từng tảng đá sắc nhọn lớn nhỏ rải rác xung quanh. Thoạt nhìn cứ ngỡ là đá tự nhiên, nhưng khi nàng cẩn thận quan sát, những tảng đá này cứ như được cố ý sắp đặt theo một kết cấu ma trận nào đó, khiến cho người đột nhập một khi sơ ý tiến vào sẽ khó mà nhớ đường thoát ra. Nàng lấy chủy thủ khắc kí hiệu trên từng đoạn đường nàng đi qua.
Tiến dần vào bên trong, thế trận càng khó đoán. Bỗng nhiên ba người dừng cước bộ lắng tai cảm nhận động tĩnh xung quanh, âm thanh cực nhỏ như vị lấn át đi bởi tiếng gió, nhưng với thân thủ của người học võ, cả ba người vẫn có thể xác định được có ít nhất khoảng hai mươi người đang hướng cặp mắt sát ý về phía này. Hoặc là, đám người này được lệnh trấn thủ ở đây vì để canh giữ một thứ gì đó.
Bích Trà vung tay thẳng về phía trước, năm chiếc phi tiêu nương theo bàn tay nàng bay ra. Sau đó, hơn hai mươi người mặc hạt y, đầu tóc và trang phục được thiết kế giống nhau cùng xông ra. Hồng Hoa vung Diêm La tiên đánh tới ba người hạt y đang tấn công, một tên trong đó bị quất trúng rách da, chỉ trong chốc lát tên ấy đã gục xuống lăn lộn vài vòng rồi chết trong đau đớn. Hồng Hoa không phải là không biết dùng kiếm, mà là vì nàng muốn sử dụng một vũ khí có thể kết hợp với niềm đam mê độc dược của nàng. Cứ như vậy, chiếc roi da tẩm toàn độc dược chết người đã được ra đời, và cái tên nàng đặt cho nó cũng thật kinh sợ - Diêm La tiên.
Quốc Sơn rút trường kiếm màu đen lao đến, uy áp kinh thiên động địa, từng chiêu thức kiếm thuật như tu la địa ngục, cứ thế từng người từng người ngã xuống. Bích Trà bên này cũng không rảnh tay, Bách Nhã kiếm uốn lượn mang sắc vàng nổi bậc, nàng như được thực chiến lần đầu sau lần bế quan sau núi. Kiếm thuật mà lão quái dị đưa cho nàng rất hợp với nàng, từng động tác cầm kiếm cứ như đang múa lượn trên không trung, vừa tao nhã vừa có lực.
Cả ba người đánh hơn hai mươi người, dù các nàng có tài giỏi đến đâu, thể lực vẫn có phần suy giảm. Giết chết tên cuối cùng, Bích Trà dựa người vào một tảng đá lớn thở dốc, nàng đã tốn phần lớn nội lực chữa trị cho Tử Long, đến bây giờ nguồn nội lực của nàng vẫn chưa thể hồi phục được bốn phần. Quốc Sơn thấy biểu hiện bất ổn của nàng, tiến đến hỏi han:
" Nàng không sao chứ?"
" Ta ổn, chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi. Chắc hẳn là gần đến nơi rồi đấy ". Bích Trà không muốn hai người lo lắng, mỉm cười gật đầu trả lời.
Quốc Sơn lấy trong người ra một lọ dược, đổ ra một viên đưa đến miệng Bích Trà. Nàng biết hắn có ý tốt, không hỏi gì mà mở miệng đón lấy. Cả ba người tiếp tục tiến lên, không lâu sau lại có một đám người hạt nhân xuất hiện. Mặc dù chỉ có hơn mười người, nhưng dựa vào uy thế mà họ tỏa ra, đủ để biết được đám người lần này kho đối phó hơn đám người tước rất nhiều. Đặc biệt hơn là, bọn họ đều đeo mặt nạ che hết cả gương mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt vô hồn vô cảm.
Trước cánh cửa cổng to lớn, hai bên cổng được đặt hai con kì lân bằng đá uy nghi. Bảng hiệu bằng gỗ được đặt ở lối vào phủ viện, mặt trên tấm gỗ đề hai chữ " Phan Gia" bằng ngọc lục bảo. Chỉ cần nhìn bên ngoài của phủ viện, bất cứ một ai cũng phải xuýt xoa trước độ xa hoa của gia chủ. Bích Trà bước chân lên từng bậc thang, đứng trước cửa phủ đưa tay gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa nặng nề được mở ra, hai nô gia ra ngoài chào hỏi. Nàng rút thẻ bài hình thám chứng thực danh phận, một nô gia tiến lên nhận thẻ bài nhìn kĩ, cung kính bày tư thế mời hai vị khách nhân vào trong.
Bích Trà và Quốc Sơn dần tiến vào bên trong phủ viện Phan gia, không gian kiến trúc sử dụng màu xám của đá và màu nâu của gỗ, kết hợp trang trí bằng những viên đá quý đủ màu sắc. Hồng Hoa nhận được tin Bích Trà đến nơi, liền vội vàng chay ra gặp người. Nhìn thấy nam tử lạ mặt đứng bên cạnh nàng, Hồng Hoa đưa ánh mắt cẩn thận dò xét. Bích Trà thấy Hồng Hoa chú ý đến Quốc Sơn, nàng lên tiếng giới thiệu:
" Hồng Hoa tỷ, đây là Quốc Sơn, là người...".
Bích Trà suýt nói ra xuất thân hoàng thất của hắn, vội sửa lời:
"... Là người bằng hữu mà ta mới quen biết. Huynh ấy là người thích trải nghiệm cảm giác mới lạ, nên muốn cùng tham gia do thám nhiệm vụ cùng với chúng ta. Hồng Hoa tỷ có muốn nhận hắn vào nhiệm vụ lần này không?"
Bích Trà đánh tiếng hỏi Hồng Hoa, thực chất trong lòng nàng lại càng mong Hồng Hoa có thể đuổi tên điên này giúp nàng. Cho dù đêm qua hắn có lòng tốt giúp nàng giữ ấm, nhưng nàng chẳng quen biết hắn, càng không biết rõ rốt cuộc hắn là bạn hay thù. Tốt nhất nàng nên ném củ khoai nóng này cho Hồng Hoa, nàng tin rằng với tính cách hướng nội vô cảm của Hồng Hoa, tỷ ấy chắc chắn sẽ mời Quốc Sơn rời khỏi nơi này. Bích Trà trăm lần không nghĩ đến. Hồng Hoa trái lại còn gật đầu chào đón hắn:
" Chào Quốc Sơn công tử, ta là Hồng Hoa, hình thám thuộc tổ đội La Thần. Mong công tử sẽ giúp chúng ta một tay ".
Nàng có đang bị hoa mắt hay không, Hồng Hoa không những chấp nhận hắn, còn mở lời mời hắn tham gia cùng tổ đội La Thần. Trong lòng nàng càng thêm phần nghi vấn, Hồng Hoa trước nay làm việc đều đặt lợi ích của tổ đội lên hàng đầu, không lý nào lại để một tên lai lịch bất minh tham gia vào nhiệm vụ. Hoặc là, nhiệm vụ lần này phức tạp đến mức cần thêm người ngoài trợ giúp.
Ba người men theo lối đi trong phủ viện đến một tư viện nhỏ. Tư viện được đặt ở phía Tây Nam của phủ viện, có sáu căn phòng được xây dựng sát nhau, phía trước là vườn hoa nhỏ và bộ bàn ghế đá. Hồng Hoa bố trí Quốc Sơn vào một phòng trống, sau đó dẫn riêng Bích Trà đến phòng của Tử Long. Vừa bước vào trong phòng, nhìn thấy thân ảnh Tử Long đang nằm ở trên giường, trong lòng Bích Trà thịch một tiếng, vội vàng bước nhanh đến giường quan sát người.
Tử Long nằm ngay ngắn trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt thiếu sức sống. Dù vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, nhưng một ít máu vẫn thấm ra bên ngoài xiêm y trước ngực, mùi tanh của máu vẫn còn đọng lại trong không khí. Bích Trà quay mặt nhìn Hồng Hoa, giọng nói lo lắng cùng sốt ruột:
" Hồng Hoa tỷ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa, Hoàng Vũ huynh ấy đi đâu rồi?"
Hồng Hoa tiến lại giường, sắc mặt trầm xuống trả lời:
" Hoàng Vũ mất tích rồi. Muội với ta ngồi xuống nói chuyện, tỷ sẽ thuật lại tường tận mọi việc với muội".
Mất tích, bị thương, trong suốt thời gian nàng bế quan mọi người đã trải qua chuyện gì, vì sao lại thành ra cớ sự thế này. Trong lòng Bích Trà hiện giờ như có ngàn ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt từng chút sự tỉnh táo lý trí của nàng.
Cả hai người ngồi trên ghế nhỏ, Hồng Hoa tiếp tục nói:
" Sau khi muội bế quan không lâu, chúng ta vẫn chờ muội. Đầu xuân năm nay, chúng ta có vài lần lên núi phía Đông để tìm muội nhưng đều bị Hữu Tâm lão sư ngăn cản. Mười ngày trước chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ do thám [ Ngọc ấn gia truyền ], trước khi đi Tử Long có viết thư và để trong phòng muội, sợ rằng muội sau khi bế quan sẽ không tìm ra chúng ta".
Nói đến đây, Hồng Hoa đắn đo một chút, lại nói:
" Vào đêm qua, ba người chúng ta lần theo thông tin thu thập mà đi đến ngọn núi lớn ở phía sau phủ viện Phan gia. Sau khi tiến vào núi không lâu thì bị mai phục, cả ba người chúng ta đều bị trúng độc, Tử Long vì bảo vệ ta nên bị thương nặng, Hoàng Vũ vì muốn tạo lối thoát cho ta và Tử Long nên đã ở lại giữ chân bọn họ, đến hôm nay đệ ấy vẫn không trở về ".
" Tỷ có sao không, độc tố trong người tỷ đã được xử lý chưa?". Bích Trà nắm lấy bàn tay của Hồng Hoa, quan tâm hỏi.
" Tỷ không sao, nhưng Tử Long vừa bị thương, độc tố trong người vẫn chưa thể giải hết".
Bích Trà hai tay nắm lại thành quyền, nàng cúi mặt xuống để Hồng Hoa không thể thấy được biểu cảm của nàng. Đôi mắt của nàng ngay tại giờ phút này cực kỳ đáng sợ, chút lý trí còn cũng đã bị ngọn lửa hận thù nuốt trọn triệt để. Nàng đứng phắc dậy như muốn lao đến ngọn núi đó, Hồng Hoa vội nắm lấy tay nàng trấn an:
" Bích Trà muội muội đừng manh động, chúng ta cần giữ sự bình tĩnh để suy xét sự việc. Hiện giờ muội đã đến đây, muội ở đây chăm sóc Tử Long, tỷ sẽ ra ngoài tìm thêm dược liệu để điều chế thuốc".
" Không cần đâu, muội có giải dược. Hồng Hoa tỷ hãy trở về phòng nghỉ ngơi đôi chút, muội sẽ chăm sóc cho Tử Long ca". Bích Trà lên tiếng đề nghị.
" Được. Vậy Tử Long ca trông chờ vào muội". Hồng Hoa đồng ý với đề nghị của Bích Trà. Từ đêm qua đến nay nàng vẫn chưa hề chợp mắt, cuối cùng cũng có thể trút bỏ một chút lo lắng bất an mà về phòng nghỉ ngơi hồi sức.
- --------
Sau khi Hồng Hoa rời đi, Bích Trà tiến đến đóng lại cửa phòng. Sau khi an bài tất cả, nàng mới bắt đầu hành động. Nàng rót một ly nước, tháo nhẫn giải độc thả vào trong ly nước rồi mang đến bên giường cho Tử Long uống. Nàng đỡ thân thể Tử Long ngồi dậy tựa vào người nàng, một tay nàng đỡ người, tay còn lại vận nội công chậm rãi đưa vào trong từng kinh mạch Tử Long. Cứ như vậy, Tử Long uống giải dược rồi vận công điều tức kinh mạch, cho đến khi ly nước giải dược hết sạch, sắc mặt Tử Long cũng hồng thuận sức sống trở lại.
Bích Trà đỡ thân thể Tử Long nằm trở lại trên giường, nàng chu đáo đắp chăn lên người hắn. Xong xuôi, nàng đứng dậy tính đi ra ngoài. Vì sử dụng nội lực liên tục trong thời gian dài, nàng chỉ đi được hai bước liền ngã khụy xuống đất ho khan. Sợ người đang nằm trên giường tỉnh giấc, nàng nhanh chóng đưa tay lên áp chế tiếng ho dồn dập. Bích Trà tự điểm một vài huyệt đạo trước ngực mình, cố gắng áp chế dòng nội lực đang chạy hỗn loạn người. Nàng ngồi khoanh chân trên nền gạch, cơ thể nhanh chóng rơi vào trạng thái thiền.
...
Đến tối, Tử Long đã có thể rời khỏi giường. Tử Long ngồi dùng bữa cùng với mọi người. Giới thiệu Quốc Sơn với Tử Long, mọi người cũng bắt đầu vào vấn đến chính của nhiệm vụ do thám lần này.
Ngọc ấn Phan gia là cổ vật gia truyền đã được lưu giữ qua biết bao thế hệ nhà họ Phan. Đến nay, Phan gia là gia tộc tồn tại lâu đời nhất ở thành Hồng Trí, cũng là hộ gia đình đầu tiên sinh sống ở nơi địa hình núi đá này. Phan Vũ Đình là hậu duệ tiếp theo của Phan gia, năm nay đã tám mươi tuổi. Nam Cung Chi Hạ là thê tử kết tóc của ông, năm nay cũng đã ngoài bảy mươi. Phan gia là gia tộc nổi tiếng trong giới đồ cổ. Ngoài việc kinh doanh đồ cổ, Phan gia còn kinh doanh nhiều món hàng có giá trị khác bao gồm đá quý, trang sức và đồ gốm có giá trị. Phan lão gia có hai người hài tử, Phan Chi Lam là trưởng nữ của Phan gia, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Phan Dương Thanh là đích tử Phan gia, năm nay hai mươi tuổi, hiện đang học ở một nơi khác. Nghe Phan lão phu nhân vui vẻ chia sẻ rằng bốn ngày nửa hắn sẽ trở về tham dự lễ kế thừa ngọc ấn, trở thành hậu duệ đời tiếp theo của Phan gia.
Vào bữa tiệc hôm xảy ra vụ việc, như truyền thống Phan gia bao đời qua, Phan lão gia đã mời rất nhiều khách nhân đến tham dự, đồng thời tuyên bố về việc bản thân sẽ trao lại toàn quyền hành và sản nghiệp hiện có cho đích tử của mình. Khi mọi người đang nín thở chiêm ngưỡng ngọc ấn cổ truyền của Phần gia đang nằm trên tay Phan lão gia, từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện một tên trộm mặc bạch y, hắn ngang nhiên cướp đồ ngay trước mặt mọi người có mặt tại đó. Sự việc quá bất ngờ, không ai có thể ngăn chặn được tên trộm lỗ mãng ngang ngược này. Cũng vì điều đó mà Phan lão gia ốm liệt giường cả một thời gian dài, Phan lão phu nhân đành tạm thời tiếp quan Phan gia.
Còn một điều thú vị nữa, đó là từ khi tổ đội La Thần đến Phan gia, Phan Chi Lam cứ bám lấy Tử Long không buông. Đây cũng là phiền phức không mong muốn của Tử Long, cũng vô tình trở thành câu chuyện hài hước nhất mà Bích Trà nghe được trong hôm nay.
" Ha ha ha... Ồ, Tử Long ca quả thật có sức hấp dẫn, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu". Bích Trà lên tiếng tán dương Tử Long.
" Tiểu Trà đừng trêu chọc ca ca nữa". Tử Long nhếch miệng chê trách.
" Bích Trà muội không có trêu chọc huynh, muội ấy là đang khen huynh có mệnh đào hoa". Hồng Hoa phụ họa cùng Bích Trà, thành công khiến Tử Long cứng họng không thể phản bác.
Quốc Sơn nhìn một màn này, cảm thấy bản thân như tàn hình, đành lên tiếng nói chuyện cắt ngang cuộc hội thoại:
" Tử Long công tử, ta có điều thắc mắc muốn được huynh giải đáp".
" Quốc Sơn huynh cứ hỏi".
" Về chuyện của Hoàng Vũ, huynh tính thế nào?".
Nhắc đến Hoàng Vũ, Tử Long cũng rất lo lắng về hắn. Nhưng ngọn núi đó thực sự nguy hiểm, Tử Long thật sự không muốn mọi người lại mạo hiểm tiến vào trong đó. Đứng giữa sự lựa chọn bảo vệ mọi người và cứu sống Hoàng Vũ, Tử Long cho dù có một bụng mưu mô thì vẫn có chút e ngại. Hắn im lặng suy nghĩ tìm cách đối phó vẹn toàn nhất.
Bích Trà lại không nghĩ nhiều như Tử Long. Đối với nàng, Hoàng Vũ giống như người thân ruột thịt. Huynh ấy luôn đặt mạng sống của mọi người trên mạng sống của mình. Nàng còn nhớ lúc mạng sống của nàng đang treo lơ lửng, chính Hoàng Vũ đã xông lên bảo vệ nàng bất chấp nguy hiểm. Lần này, mạng sống của Hoàng Vũ, chính tay nàng sẽ đến cướp về.
Bích Trà lên tiếng: " Đêm nay muội sẽ lên núi tìm người, mọi người có muốn đi cùng muội hay không?"
Tử Long phản đối: " Không được, ở đó rất nguy hiểm, chúng ta không được bứt dây động rừng".
Bích Trà phản bác: " Hoàng Vũ càng ở đó lâu, mạng sống càng nguy hiểm. Muội không muốn mất bất cứ một thành viên La Thần nào".
" Nhưng...". Tử Long muốn tiếp ngăn cản, Bích Trà liền nhanh chóng cướp lời:
" Ai đi cùng muội thì đứng dậy".
Dứt lời, Hồng Hoa và Quốc Sơn đồng loạt đứng lên. Tử Long thấy vậy chỉ đành chấp nhận:
" Vậy được rồi. Nếu Tiểu Trà đã quyết định như vậy, chúng ta sẽ cùng nhau lên núi".
Khi Tử Long dẫn đầu mọi người tiến ra hướng cửa phòng, tầm mắt hắn thoáng chốc tối sầm lại rồi ngã xuống đất bất tĩnh. Hồng Hoa và Quốc Sơn ngơ ngác khi chứng kiến Bích Trà đánh ngất người, nàng đành phải xoay người giải thích:
" Tử Long ca vẫn còn bị thương, không thể để huynh ấy đi cùng chúng ta. Quốc Sơn huynh giúp ta đỡ người lên giường. Hồng Hoa tỷ dẫn đường đi nhé".
Hông Hoa và Quốc Sơn gật đầu làm theo. Cả ba người cứ thế dùng khinh công bay đến ngọn núi bí ẩn đó.
- -------------
Đêm đến, tiếng gió ruýt gào như xé da thịt, ba người đang đứng tại vị trí cuối cùng được nhìn thấy Hoàng Vũ. Bích Trà khụy gối đưa tay sờ lên vệt máu khô trên tảng đá. Nàng biết rõ năng lực của Hoàng Vũ, huynh ấy nếu đã muốn thoát thân thì tuyệt đối sẽ thoát được, nhưng với một người trúng độc thì khả năng thoát thân thành công sẽ thấp hơn, mong rằng Hoàng Vũ vẫn còn sống.
Bích Trà vừa cầu nguyện, vừa tiếp tục rảo bước tiến sâu vào trong núi. Ngọn núi trơ trọi không một cây cỏ, từng tảng đá sắc nhọn lớn nhỏ rải rác xung quanh. Thoạt nhìn cứ ngỡ là đá tự nhiên, nhưng khi nàng cẩn thận quan sát, những tảng đá này cứ như được cố ý sắp đặt theo một kết cấu ma trận nào đó, khiến cho người đột nhập một khi sơ ý tiến vào sẽ khó mà nhớ đường thoát ra. Nàng lấy chủy thủ khắc kí hiệu trên từng đoạn đường nàng đi qua.
Tiến dần vào bên trong, thế trận càng khó đoán. Bỗng nhiên ba người dừng cước bộ lắng tai cảm nhận động tĩnh xung quanh, âm thanh cực nhỏ như vị lấn át đi bởi tiếng gió, nhưng với thân thủ của người học võ, cả ba người vẫn có thể xác định được có ít nhất khoảng hai mươi người đang hướng cặp mắt sát ý về phía này. Hoặc là, đám người này được lệnh trấn thủ ở đây vì để canh giữ một thứ gì đó.
Bích Trà vung tay thẳng về phía trước, năm chiếc phi tiêu nương theo bàn tay nàng bay ra. Sau đó, hơn hai mươi người mặc hạt y, đầu tóc và trang phục được thiết kế giống nhau cùng xông ra. Hồng Hoa vung Diêm La tiên đánh tới ba người hạt y đang tấn công, một tên trong đó bị quất trúng rách da, chỉ trong chốc lát tên ấy đã gục xuống lăn lộn vài vòng rồi chết trong đau đớn. Hồng Hoa không phải là không biết dùng kiếm, mà là vì nàng muốn sử dụng một vũ khí có thể kết hợp với niềm đam mê độc dược của nàng. Cứ như vậy, chiếc roi da tẩm toàn độc dược chết người đã được ra đời, và cái tên nàng đặt cho nó cũng thật kinh sợ - Diêm La tiên.
Quốc Sơn rút trường kiếm màu đen lao đến, uy áp kinh thiên động địa, từng chiêu thức kiếm thuật như tu la địa ngục, cứ thế từng người từng người ngã xuống. Bích Trà bên này cũng không rảnh tay, Bách Nhã kiếm uốn lượn mang sắc vàng nổi bậc, nàng như được thực chiến lần đầu sau lần bế quan sau núi. Kiếm thuật mà lão quái dị đưa cho nàng rất hợp với nàng, từng động tác cầm kiếm cứ như đang múa lượn trên không trung, vừa tao nhã vừa có lực.
Cả ba người đánh hơn hai mươi người, dù các nàng có tài giỏi đến đâu, thể lực vẫn có phần suy giảm. Giết chết tên cuối cùng, Bích Trà dựa người vào một tảng đá lớn thở dốc, nàng đã tốn phần lớn nội lực chữa trị cho Tử Long, đến bây giờ nguồn nội lực của nàng vẫn chưa thể hồi phục được bốn phần. Quốc Sơn thấy biểu hiện bất ổn của nàng, tiến đến hỏi han:
" Nàng không sao chứ?"
" Ta ổn, chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi. Chắc hẳn là gần đến nơi rồi đấy ". Bích Trà không muốn hai người lo lắng, mỉm cười gật đầu trả lời.
Quốc Sơn lấy trong người ra một lọ dược, đổ ra một viên đưa đến miệng Bích Trà. Nàng biết hắn có ý tốt, không hỏi gì mà mở miệng đón lấy. Cả ba người tiếp tục tiến lên, không lâu sau lại có một đám người hạt nhân xuất hiện. Mặc dù chỉ có hơn mười người, nhưng dựa vào uy thế mà họ tỏa ra, đủ để biết được đám người lần này kho đối phó hơn đám người tước rất nhiều. Đặc biệt hơn là, bọn họ đều đeo mặt nạ che hết cả gương mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt vô hồn vô cảm.