Chương 13: [ Ngọc ấn gia truyền ] Nghi thức kế thừa
Sáng sớm, toàn thành Hồng Trí nhận được tin tức vui đến từ Phan gia, ngọc ấn gia truyền đã được tìm thấy thành công, tổ đội La Thần đến từ Vô Nguyệt Sơn Trang trở thành khách quý của Phan gia, được đích thân Phan lão phu nhân mời tham dự buổi đấu giá đồ vật vào trưa nay. Phải biết rằng, những người có thể được mời tham dự buổi đấu giá, nếu không phải danh gia vọng tộc khắp nơi thì cũng là con cháu hoàng thất.
Lần này, buổi đấu giá được tổ chức tại Quý Trân lâu, đây là nơi kinh doanh và buôn bán vật phẩm có giá trị của Phan gia. Kiến trúc thiết kế được xây dựng mô phỏng theo hình bát quái lấy sân khấu làm trung tâm, xung quanh được sắp xếp bàn ghế thấp loại cho hai người ngồi. Quý Trân lâu gồm ba tầng, vị trí ngồi càng cao, chứng tỏ địa vị của người ngồi tại đấy càng lớn. Chỉ tính riêng giá ghế ngồi ở tầng trệt đã là ba mươi lượng vàng, như vậy, những ai có đầu óc đều sẽ tự tính toán được giá ghế cao ngút trời ở lầu phía trên.
Tổ đội La Thần vì giúp Phan gia tìm được ngọc ấn, vì thế được sắp xếp vào một phòng ở lầu hai. Sáng nay nàng không thấy Quốc Sơn ra ngoài nên có đến phòng hắn gõ cửa, nàng không thấy ai đáp lời liền mở cửa, lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Kì lạ, đám nam nhân này cứ thích chơi mấy trò trốn tìm đến thế sao. Nàng nghĩ nghĩ rồi cũng chẳng thèm quan tâm hắn, quả quyết đóng cửa phòng lại rồi đi theo ba người đến Quý Trân lâu.
Từ trên cao nhìn xuống sân khấu cùng cạch bày trí bàn ghế ở phía dưới, Bích Trà lại liên tưởng đến những hòn đá sắc nhọn được sắp đặt phức tạp ở trên ngọn núi bí ẩn kia. Nàng chợt hiểu ra một điều, sở dĩ những người sinh sống ở thành Hồng Trí không phát hiện điểm bất thường trên núi, không phải bởi vì họ không lên đó, mà là bởi vì những người lên trên đó không bao giờ trở về. Nhưng nàng lại có điểm không hiểu ở đây. Nếu như bí mật của Phan gia đã bị phát hiện, tại sao bọn họ không triệt để loại trừ các nàng, trái lại còn để các nàng tiếp tục ở lại Phan gia. Chẳng lẽ bọn họ đang ỷ một âm mưu gì đó chăng?
Bàn tay nàng sờ sờ vào miếng ngọc bội mà Quốc Sơn đã tặng nàng vào đêm qua.
Giữa đêm, nàng xoay người lăn qua, vừa mở mắt dậy, đập vào mắt nàng là một gương mặt đang dựa người vào giường nhìn chăm chú nàng. Theo bản năng nàng cầm chặt phi tiêu vươn tay nhắm thẳng vào yết hầu kẻ trước mặt, Quốc Sơn thân thể nhanh nhẹn nghiên người né tránh, bàn tay to lớn của hắn chế ngự cổ tay nàng. Quốc Sơn nhìn nữ tử nửa tỉnh nửa mê trước mặt, giở khóc dỡ cười:
" Nàng khi ngủ vẫn còn đáng sợ như vậy. Nhưng nếu như người vào đây không phải là ta mà là kẻ khác thì nàng phải làm sao đây? Ta thật sự rất lo cho nàng đấy".
Bích Trà dần tỉnh táo, rụt cánh tay đang bị bắt lại trở về. Nàng nhìn vào gương mặt Quốc Sơn, nằm chán nản nói:
" Giữa đêm khuya ngài đến phòng ta làm gì?"
Quốc Sơn nhếch miệng, rút ra một miếng ngọc bội khắc hình móng rồng uy nghi đưa đến trước mặt nàng:
" Ta có thứ này muốn tặng nàng, sẽ có lúc nàng dùng đến".
Nàng không nhúc nhích, nghi ngờ hỏi hắn: " Vì sao ngài muốn tặng cho ta? Ta với ngài đâu thân thiết đến thế".
" Nàng đã hứa đáp ứng một yêu cầu của ta. Vậy ta muốn nàng sẽ luôn mang theo ngọc bội này bên người, không rời nửa bước".
Bích Trà không thích bị người khác ra lệnh, nhưng vì nàng đã lỡ hứa với hắn nên cũng đành phải chấp nhận. Nàng vươn tay nắm lấy ngọc bội trong tay, lên tiếng đuổi người:
" Ta đã nhận, đa tạ ngài. Bây giờ ta rất buồn ngủ, ngài trở về phòng đi".
Quốc Sơn không trả lời, chỉ ngồi dựa vào mép giường nhìn nàng chăm chú. Nàng chẳng thèm quan tâm hắn phát điên cái gì, mặc kệ hắn mà nhắm mắt vào mộng đẹp.
- ---------
Bích đang trầm tư trong suy nghĩ của bản thân, một bàn tay từ phía sau vỗ lên vai nàng khiến nàng giật mình. Hoàng Vũ đứng ở sau lưng nàng, nghiên đầu hỏi nàng:
" Trà Trà không khỏe ở chỗ nào sao, có cần quay trở về tư viện để nghỉ ngơi không?"
" Muội không sao, chúng ta vào trong phòng đi". Bích Trà nhìn lượng lớn người đã ổn định chỗ ngồi, nàng xoay người cùng với Hoàng Vũ tiến vào trong căn phòng.
Hôm nay Phan Chi Lam, ái nữ Phan gia sẽ là người cầm búa hô giá các đồ vật. Với nhan sắc xinh đẹp cùng giọng nói ngọt ngào, nàng nhanh chóng thu hút ánh mắt si mê và thèm khái đến từ biết bao công tử hào môn. Phan Chi Lam đứng ở giữa sân sấu lớn, nàng nhẹ cúi người hành lễ tất cả các khách nhân đang có mặt tại Quý Trân lâu, sau đó hô lớn:
" Xin chào tất cả các khách nhân đã có mặt tại đây không, tiểu nữ là Phan Chi Lam, sẽ đồng hành cùng các vị trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Mong rằng tất cả các vị khách nhân sẽ hài lòng với những món đồ vật mà Phan gia chuẩn bị".
Tiếng vỗ tay cổ vũ lan truyền khắp nơi, Phan Chi Lam đưa một tay ra hiệu, một nam nhân ăn mặc chỉnh tề đi ra, trên tay cầm một khay gỗ đã được che lại bằng tấm vải đỏ. Tấm vải được Phan Chi Lam mở ra, bảo vật đầu tiên được đem ra đấu giá chính là Địa Vương kiếm, thanh kiếm cổ đã bị thất lạc trong giới giang hồ hàng trăm năm qua. Mọi người hít một hơi thật sâu, xuýt xoa ngắm nhìn bảo vật trước mặt. Phan Chi Lam mở lời chào bán:
" Như các vị đã nhìn thấy đây chính là Địa Vương kiếm, tiểu nữ tin rằng những ai đang hành tẩu trong giang hồ đều biết ít nhiều về lịch sử truyền kỳ của nó. Giá khởi điểm là ba nghìn một trăm lượng vàng, kính mời các vị ra giá".
Phan Chi Lam vừa dứt lời, bên dưới đã liên tục vang lên tiếng hô giá. Mức giá dần dần được đẩy lên cao, tiếng búa gõ xuống, Phan Chi Lam lên tiếng kết thúc phiên đấu đá đầu tiên:
" Kết thúc đấu giá với số tiền ba mươi nghìn lượng vàng, Địa Vương kiếm đã thuộc về vị khách nhân lầu ba phòng số ba. Xin chúc mừng"
...
Cứ thế, từng món bảo vật lần lượt thuộc về tay những vị khách may mắn và giàu có. Nào là dược phẩm quý hiếm, nào là đồ gốm lâu năm, còn có cả trang sức và bảo vật gia truyền của những gia tộc đã diệt vong cách đây mấy trăm năm trước. Lần đấu giá này thu về cho Phan gia không chỉ tiền bạc, mối quan hệ mà còn là danh tiếng.
Buổi đấu giá đã đến hồi kết, Phan Chi Lam nở nụ cười xuân hướng đến các khách nhân đang ngồi xung quanh:
" Món đồ vật cuối cùng đã được chào bán xong, tiểu nữ thay mặt Phan gia cảm ơn tất cả các vị khách quý đã có mặt tại đây. Mong rằng chúng ta vẫn gặp lại nhau ở những lần đấu giá khác trong thời gian tới. Để cảm ơn tình yêu mà các vị khách nhân dành tặng cho Quý Trân lâu, Phan gia xin gửi đến các vị khách nhân những tiết mục văn nghệ đã được chuẩn bị. Kính mời các vị thưởng thức".
Phan Chi Lam cúi người hành lễ một lần nữa, sau đó từ từ lui xuống phía sau sân khấu. Rất nhanh sân khấu đã được lấp đầy bởi những nhạc công và vũ công, tiếng nhạc hòa cùng động tác múa, cứ thế cho đến khi buổi đấu giá kết thúc.
...
Tổ đội La Thần trở về phủ viện Phan gia, vừa bước chân vào phủ, Phan Chi Lam đã đứng chờ từ bên trong từ lúc nào. Nàng tiến đến mở lời:
" Tiểu nữ được lệnh từ mẫu thân, muốn mời hai vị đến dùng bữa tại sảnh phòng cùng chúng ta. Mong rằng Tử Long công tử và mọi người có thể nhận lời mời của tiểu nữ".
Lời vừa nói, ánh mắt Phan Chi Lam lại chỉ nhìn mỗi Tử Long. Đôi mắt nàng nhìn hắn lộ rõ vẻ thẹn thùng, hai má nàng ửng ửng đỏ hồng, nàng nắm chặt lấy khăn tay, hồi hộp chờ câu trả lời.
Bích Trà nhìn thấy một màn này, khủy tay nàng huýt vào hông Tử Long như nhắc nhở hắn nên hành xử đàng hoàng, không nên làm xấu hổ nữ tử trước mặt. Tử Long bị Bích Trà chỉnh chỉnh, miễn cưỡng bày ra bộ mặt nho nhã, giọng nói ôn nhu đáp lời:
" Đa tạ Phan tiểu thư đã mời, mời tiểu thư đi trước dẫn đường".
Phan Chi Lam trong lòng ái vị nồng ấm, nhưng vẫn giữ vững cốt cách tiểu thư Phan gia danh giá. Nàng dấu cảm xúc trong lòng, dẫn bốn người phía sau đi đến sảnh phòng. Bên trong có Phan lão gia và Phan lão phu nhân đã ngồi đợi, trên bàn tròn lớn bày biện rất nhiều món ăn được trang trí bắt mắt tinh xảo. Tổ đội La Thần hành lễ, sau đó cũng tiến đến ngồi vào những vị trí trống.
Phan lão gia lên tiếng cảm tạ:
" Đa tạ các vị đã giúp đỡ Phan gia tìm thấy ngọc ấn, nếu không có các vị, lão già này khi xuống hoàng tuyền cũng không còn mặt mũi để gặp tổ tiên".
Tử Long khách sáo trả lời:
" Đây là việc chúng ta cần làm, ngài không cần phải nói như vậy".
Cả hai bên vui vẻ nói chuyện thêm vài câu, Phan lão phu nhân đành phải đánh tiếng mời dùng bữa. Bữa tiệc trải qua cực kì vui vẻ. Xong tiệc, tổ đội La Thần trở về tư viện nghỉ ngơi.
Hồng Hoa thắp sáng nến ở trong phòng, chuẩn bị nước để tắm. Bỗng nhiên, nàng cảm giác có gì đó không đúng, đầu óc Hồng Hoa dần trở nên mơ hồ, hai mắt dần nặng trĩu. Nhận thấy vấn đề xuất phát từ nến sáng, Hồng Hoa một chưởng vận khí thổi tắt đèn, lấy trong người ra lọ dược nhanh chóng uống vào. Cơ thể dần trở về trạng thái cũ, Hồng Hoa lo lắng vội vàng chạy sang phòng Tử Long và Hoàng Vũ để cảnh báo, đáng tiếc rằng đã quá muộn.
Thân ảnh hồng y mở tung cánh cửa, Tử Long và Hoàng Vũ đã bất tỉnh ở trên giường. Tiến đến kiểm tra người nằm trên giường, Hồng Hoa chỉ đành đổ ra hai viên dược cho hai người uống, sau đó cũng nhanh chóng chạy sang phòng Bích Trà để kiểm tra.
Bích Trà từ khi trở về phòng cho đến nay đều không thắp nến, nàng nghĩ bụng đằng nào cũng phải đi tắm nên chẳng buồn thắp nến làm gì. Đang đổ nước nóng vào bồn, chuẩn bị cởi y phục, cửa phòng bỗng bị ai đá vào tạo ra tiếng động lớn, thân ảnh hồng y nhào vào nắm lấy bả vai nàng:
" Bích Trà muội muội vẫn ổn chứ? Muội có bị sao không?"
Bích Trà nghe lời hỏi han của Hồng Hoa, vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì. Nàng ngơ ngác hỏi:
" Hồng Hoa tỷ, muội không sao. Tỷ sao vậy?"
Hồng Hoa nhận được phản hồi của Bích Trà thì thầm cảm ơn trời, nàng thuật lại sự việc xảy ra, đồng thời nói luôn về tình trạng của hai nam tử ở phòng bên. Bích Trà cả kinh, nàng lao nhanh đến bên bàn nước, rót nước rồi thả chiếc nhẫn vào trong, nhanh chóng chạy sang phòng bên để giải dược cho Tử Long và Hoàng Vũ. Nàng không phải là không tin tưởng vào khả năng y học của Hồng Hoa, nàng chỉ sợ thứ mà hai người đó hít phải chính là độc hình nhân.
Lần lượt cho hai nam tử uống giải dược, nàng đưa tay điểm vài huyệt đạo ngủ trên người họ, sau đó xoay người nói với Hồng Hoa:
" Nếu không có gì sai sót, lát nữa bọn họ sẽ đến đây để mang chúng ta đến hang động đó, chúng ta cũng phải giả vờ bị trúng dược. Tỷ có muốn vào hang bắt cọp cùng muội không".
" Thú vị". Hồng Hoa gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã hiện rõ sát ý. Phan gia dám đánh chủ ý lên các nàng, nàng sẽ khiến cho bọn họ phải hối hận.
Một khắc sau, đám người hạt y xuất hiện tiến vào tư viện Phía Tây Nam, sau đó là một số nô gia tiến vào phòng dọn dẹp. Thoáng chốc khung cảnh tư viện lại trở về vẻ vốn có của nó, như chưa hề có ai xuất hiện hay từng ở tại đây.
...
- -------------------
Trong hang động ẩm thấp, không gian được thắp sáng bởi những ngọn đuốc, chẳng thể phân biệt được bên ngoài đang là ngày hay đêm. Thính giác Bích Trà khuếch trương cực đại, cảm nhận xung quan nàng không có người canh giữ, nàng mới dần dần mở mắt. Thân thể được đặt trên một chiếc giường đá, cả bốn người các nàng đều được đặt nằm cạnh nhau. Nàng hướng ánh mắt đánh giá không gia xung quanh, căn phòng này là nơi nàng chưa từng khám phá khi đột nhập vào hang động trước đó. Cảm nhận tiếng động bên ngoài, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tiếng cửa sắt chầm chậm mở ra tạo âm thanh kẽo kẹt, hai bước chân cứ thế tiến đến gần giường đá. Một bàn tay thô ráp mất đàn hồi sờ lên gương mặt của nàng. Một giọng nói nữ nhân lớn tuổi vang vọng trọng không gian kín của căn phòng:
" Bốn người này là hình nhân tốt nhất và mạnh nhất năm nay. Chỉ cần để độc dược ngấm hết vào người trong một ngày, chúng ta có thể dễ dàng sai khiến chúng. Có được đám hình nhân này, chúng ta sẽ dễ dàng sở hữu những món đồ có giá trị đến từ những gia tộc khác rồi".
Nam tử lớn tuổi đứng bên cạnh vui vẻ đáp:
" Số bảo vật trong kho cũng ít dần rồi, đúng lúc cần dùng đến những hình nhân mới. Lần trước kiểm tra năng lực bọn chúng, nữ tử lục y này biểu hiện rất xuất sắc, chắc chắn sẽ trở thành ắt chủ bài đắc lực cho chúng ta".
Cả hai người cười lớn rồi tiến ra bên ngoài, trước khi đóng cửa lại, Bích Trà chỉ nghe một đoạn hội thoại cuối cùng:
" Đêm nay cuối cùng đã tới, Chi Lam cũng đã có mặt ở đó rồi. Chỉ cần nguyệt thực xuất hiện là nghi thức sẽ hoàn thành, bây giờ chúng ta nên đến đó thôi".
Tiếng cửa sắt đóng sầm lại, Bích Trà bật người dậy rời xuống giường. Hai người ban nãy bước vào đây chính là Phan Vũ Đình và Nam Cung Chi Hạ, cũng chính là Phan lão gia và Phan lão phu nhân. Bọn họ đang tiến hành một nghi thức nào đó trong thời gian tới. Còn về các cổ vật và đồ có giá trị, thực chất chính là sử dụng hình nhân cướp của giết người.
Nàng đưa tay lay Hồng Hoa đừng giả vờ nửa, sau đó tiến đến giải huyệt đạo trên người Hoàng Vũ và Tử Long, đưa tay vỗ vỗ gương mặt hai người. Tử Long và Hoàng Vũ tỉnh dậy nhìn không gian xa lạ trước mặt, Hồng Hoa đành giải thích sơ lược về sự việc đã xảy ra. Cả bốn người quyết định hành động ngay hôm nay.
Đêm khuya, ánh trăng ngày mười lăm thật tròn và sáng. Đúng như tính toán của tổ đội La Thần, nghi thức kế thừa được tổ chức ngay tại vị trí ma trận đá. Xung quanh khu vực được rắt bột trắng tạo thành hình bát giác, những ngọn nến được thắp sáng tạo thành hình âm dương ở giữa ma trận. Bên trong ma trận, hai thân ảnh nam nữ lão niên đang đứng đó nắm lấy tay của nhau, bên trong bàn tay già nua ấy là ngọc ấn Phan gia. Dưới chân hai người bọn họ có một thân ảnh nữ tử bị trói chặt bằng vải đỏ, Phan Chi Lam cả người mặc đồ cưới tân nương bắt mắt, miệng bị nhét khăn, đôi mắt rơi lệ, vẻ mặt kinh hãi tột độ. Hiện tượng nguyệt thực bắt đầu xuất hiện, ánh trăng dần dần bị bóng tối che lấp, Phan lão gia và Phan lão phu nhân hạnh phúc hình lên mặt trăng như đang cầu nguyện với đấng thần linh.
Phía bên này, sau khi phá tung cánh cửa sắt thoát ra ngoài, bốn người phải đối mặt với số lượng hình nhân choáng ngợp. Cứ thế một màn chém giết rựa lửa xảy ra, mặc dù cả bốn người đều hiểu rõ rằng những người trước mặt này đều là người vô tội, họ bị Phan gia gài bẫy trở thành hình nhân. Nhưng đứng trước sự lựa chọn, bốn người đành phải quyết định lựa chọn lạm sát người. Bởi nếu không làm như vậy, người chết chắc chắn sẽ là họ. Chật vật thoát ra ngoài, ánh trăng đã bị che mất hơn hai phần ba, Bích Trà nhanh chóng dẫn dầu phi thân như bay đến khu thực hiện nghi thức.
Ánh trăng đã được che lấp hoàn toàn, Nguyệt thực khiến cho mặt trăng nhuốm màu đỏ như máu. Phan lão gia rút chủy thủ trên tay rạch một đường dài trên lòng bàn tay, máu tươi nhỏ tí tách lên trên ngọc ấn. Ngọc ấn Phan gia rút hết máu vào bên trong, toàn thân ngọc ấy cứ thế phát ra sáng ánh xanh huyền bí.
" Sau khi nghi lễ kết thúc, thoát thai hoán cốt, ta sẽ lấy tên là Phan Dương Thành. Nàng sẽ là thê tử của Phan Dường Thành ta".
Phan lão gia nói xong, đưa chủy thủ đến tay Phan lão phu nhân. Phan lão phu nhân nhận lấy chủy thủ từ tay ông, cúi người xuống ngồi bên cạnh Phan Chi Lam, an ủi:
" Ta xin lỗi con, con hãy coi như đây là sự trả hơn của con vì được chúng ta nhận nuôi bao nhiêu năm qua. Chỉ trách rằng mệnh con là âm nữ, cực kì phù hợp để ta hiến dâng thần linh. Mong rằng kiếp sau con sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt hơn, không phải sống cảnh lang thang đầu đường xóm chợ, để rồi gặp phải người xấu như bọn ta".
Chủy thủ giơ lên cao nhắm thẳng vào trái tim Phan Chi Lam lao tới, Phan Chi Lam ánh mắt tuyệt vọng chấp nhận số phận. Từ đâu một chiếc phi tiêu xé gió lướt đến đánh gãy đôi chủy thủ trên tay Phan lão phu nhân, bà tức giận nhìn về hướng đến của phi tiêu. Từ xa xa, tiếng binh khí va chạm nhau, một thân ảnh lục y từ từ hiện rõ trong bóng tối. Bích Trà thân thủ linh hoạt thoát khỏi vòng vây của đám hình nhân canh giữ ma trận, nhanh chóng lao đến ngăn chặn kế hoạch của hai người đang đứng bên trong. Phan Chi Lam nhận thấy có người đến cứu, ánh mắt mừng rỡ như nắm được ngọn cỏ cứu mạng.
Phan lão phu nhân nhìn thấy nàng đang tiến đến, bàn tay bà giơ cao lên không trung, chuỗi lục lạc lộ rõ ra bên ngoài cứ thế mà lắc. Tiếng lục lạc vang vọng, đám người hình nhân đồng loạt nhận lệnh xoay người bỏ lại ba người Tử Long, Hoàng Vũ và Hồng Hoa, nhiệm vụ duy nhất của họ là giết chết Bích Trà. Ba người La Thần nhìn thấy hành động nhất quán của đám người hình nhân, liền nhanh chóng vụt ra phía trước cầm chân chúng.
Phía bên này, Bích Trà đã có mặt bên trong ma trận, nàng đưa Bác Nhã Kiếm chém ngang, nguồn nội lực được nén vào thân kiếm phóng ra, cuốn theo lượng lớn gió và bụi đất lao đến ba người đang ở giữa ma trận, cuốn bay hết đống nến đang thắp sáng phía dưới đất. Nghi thức đang dần đến hồi kết, chỉ còn thiếu máu đầu tim của Phan Chi Lam là sẽ hoàn thành, Phan Vũ Đình và Nam Cung Chị Hạ sẽ lại được trở về tuổi đôi mươi. Phan lão gia thấy ánh trăng sáng dần, ông ngước mặt lên nhìn bầu trời, nguyệt thực đã kết thúc, trăng máu đã biến mất, ngọc ấn trên tay ông cũng chẳng còn phát sáng. Phan Vũ Đình bàn tay chỉ thẳng về phía Bích Trà gào lớn phẫn nộ:
" Tại sao, tại sao lại như vậy. Tất cả là vì ngươi. Ta phải giết chết ngươi".
Ông ném ngọc ấn xuống đất, thân ảnh già nua cứ thế lao đến vươn móng vuốt vồ lấy Bích Trà. Bích Trà nhanh nhẹn tránh né, lách người tiến đến ôm lấy Phan Chi Lam kéo sang một bên. Nam Cung Chi Hạ chẳng màn Bích Trà làm gì, ánh mắt bà chỉ nhất mực nhìn chăm chăm vào ánh trăng. Giọng nói thì thầm:
" Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi. Chẳng còn gì nữa rồi".
Ba người La Thần sau khi giải quyết hết đám người hình nhân, liền chạy đến chỗ Bích Trà. Phan Vũ Đình lửa giận sung thiên, muốn tiếp tục lao vào Bích Trà nhưng đã bị Nam Cung Chi Hạ ôm chầm vào người. Ánh mắt bà buồn bã, nhưng cũng chấp nhận số phận. Bàn tay bà vỗ vỗ lưng ông, an ủi vỗ về:
" Thời gian đã tận, chẳng thể an bài. Thiếp rất hạnh phúc vì đã được gặp cạnh chàng, cùng nhau trải qua bao cay đắng ngọt bùi. Thấm thoát mà cũng đã hơn ba trăm năm, có lẽ chúng ta cũng nên buông bỏ sự cố chấp của bản thân, chấp nhận vòng tuần hoàn của đất trời".
Phan Vũ Đình nghe Nam Cung Chi Hạ nói vậy, từng giọt lệ cứ thế rơi xuống lăn dài trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn. Ông mếu máo khóc lớn:
" Ta không chịu đâu, chúng ta mới ở bên nhau được ba trăm năm thôi, ta còn muốn ở bên nàng thêm ba trăm năm nữa. Ta không phải là sợ chết, ta chỉ sợ sau khi xuống hoàng tuyền phải uống canh mạnh bà, phải quên đi nàng. Ta đã trót trao tặng tấm thân này cho nàng rồi, ta không muốn yêu một ai khác. Nàng đừng bỏ lại ta một mình, ta rất sợ, ta thật sự rất sợ".
Nam Cung Chi Hạ mỉm cười, bà buông vòng tay đang ôm Phan Vũ Đình, đứng mặt đối mặt với ông. Giọng nói của bà và ông đối đáp nhau, ngôn từ bình thản đến lạ:
" Dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm..."
" Nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày..."
" Nguyện như chim liền cánh, như cây liền cành..."
" Nhật nguyệt chứng giám, thiên trường địa cửu".
Nói xong, cả hai nắm tay nhau, xoay người hướng thẳng tảng đá lớn gần đó phóng tới. Một chuyện tình thế kỉ cứ thế kết thúc tại đó.
Một thời gian sau, người dân trong thành Hồng Trí truyền tai nhau về một câu chuyện tình yêu truyền kỳ. Phan Dương Thanh, đích tử của Phan gia mất vì bệnh khi trên đường trở về Phan gia. Phan lão gia trao lại quyền hành và sản nghiệp lại cho Phan Chi Lam, không lâu sau thì cùng Phan lão phu nhân quy thiên. Cả hai người được chôn cạnh nhau, đời đời an lạc chốn thần tiên.
Mộ phần hai người được rất nhiều cặp đôi trẻ đến thăm viếng, như mong cầu ông tơ bà nguyệt sẽ se chỉ đỏ cho họ. Trên bia mộ của hai người được khắc thêm dòng chữ thề nguyện năm đó:
" Nguyện như chim liền cánh, như cây liền cành..."
" Nhật nguyệt chứng giám, thiên trường địa cửu".
Lần này, buổi đấu giá được tổ chức tại Quý Trân lâu, đây là nơi kinh doanh và buôn bán vật phẩm có giá trị của Phan gia. Kiến trúc thiết kế được xây dựng mô phỏng theo hình bát quái lấy sân khấu làm trung tâm, xung quanh được sắp xếp bàn ghế thấp loại cho hai người ngồi. Quý Trân lâu gồm ba tầng, vị trí ngồi càng cao, chứng tỏ địa vị của người ngồi tại đấy càng lớn. Chỉ tính riêng giá ghế ngồi ở tầng trệt đã là ba mươi lượng vàng, như vậy, những ai có đầu óc đều sẽ tự tính toán được giá ghế cao ngút trời ở lầu phía trên.
Tổ đội La Thần vì giúp Phan gia tìm được ngọc ấn, vì thế được sắp xếp vào một phòng ở lầu hai. Sáng nay nàng không thấy Quốc Sơn ra ngoài nên có đến phòng hắn gõ cửa, nàng không thấy ai đáp lời liền mở cửa, lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Kì lạ, đám nam nhân này cứ thích chơi mấy trò trốn tìm đến thế sao. Nàng nghĩ nghĩ rồi cũng chẳng thèm quan tâm hắn, quả quyết đóng cửa phòng lại rồi đi theo ba người đến Quý Trân lâu.
Từ trên cao nhìn xuống sân khấu cùng cạch bày trí bàn ghế ở phía dưới, Bích Trà lại liên tưởng đến những hòn đá sắc nhọn được sắp đặt phức tạp ở trên ngọn núi bí ẩn kia. Nàng chợt hiểu ra một điều, sở dĩ những người sinh sống ở thành Hồng Trí không phát hiện điểm bất thường trên núi, không phải bởi vì họ không lên đó, mà là bởi vì những người lên trên đó không bao giờ trở về. Nhưng nàng lại có điểm không hiểu ở đây. Nếu như bí mật của Phan gia đã bị phát hiện, tại sao bọn họ không triệt để loại trừ các nàng, trái lại còn để các nàng tiếp tục ở lại Phan gia. Chẳng lẽ bọn họ đang ỷ một âm mưu gì đó chăng?
Bàn tay nàng sờ sờ vào miếng ngọc bội mà Quốc Sơn đã tặng nàng vào đêm qua.
Giữa đêm, nàng xoay người lăn qua, vừa mở mắt dậy, đập vào mắt nàng là một gương mặt đang dựa người vào giường nhìn chăm chú nàng. Theo bản năng nàng cầm chặt phi tiêu vươn tay nhắm thẳng vào yết hầu kẻ trước mặt, Quốc Sơn thân thể nhanh nhẹn nghiên người né tránh, bàn tay to lớn của hắn chế ngự cổ tay nàng. Quốc Sơn nhìn nữ tử nửa tỉnh nửa mê trước mặt, giở khóc dỡ cười:
" Nàng khi ngủ vẫn còn đáng sợ như vậy. Nhưng nếu như người vào đây không phải là ta mà là kẻ khác thì nàng phải làm sao đây? Ta thật sự rất lo cho nàng đấy".
Bích Trà dần tỉnh táo, rụt cánh tay đang bị bắt lại trở về. Nàng nhìn vào gương mặt Quốc Sơn, nằm chán nản nói:
" Giữa đêm khuya ngài đến phòng ta làm gì?"
Quốc Sơn nhếch miệng, rút ra một miếng ngọc bội khắc hình móng rồng uy nghi đưa đến trước mặt nàng:
" Ta có thứ này muốn tặng nàng, sẽ có lúc nàng dùng đến".
Nàng không nhúc nhích, nghi ngờ hỏi hắn: " Vì sao ngài muốn tặng cho ta? Ta với ngài đâu thân thiết đến thế".
" Nàng đã hứa đáp ứng một yêu cầu của ta. Vậy ta muốn nàng sẽ luôn mang theo ngọc bội này bên người, không rời nửa bước".
Bích Trà không thích bị người khác ra lệnh, nhưng vì nàng đã lỡ hứa với hắn nên cũng đành phải chấp nhận. Nàng vươn tay nắm lấy ngọc bội trong tay, lên tiếng đuổi người:
" Ta đã nhận, đa tạ ngài. Bây giờ ta rất buồn ngủ, ngài trở về phòng đi".
Quốc Sơn không trả lời, chỉ ngồi dựa vào mép giường nhìn nàng chăm chú. Nàng chẳng thèm quan tâm hắn phát điên cái gì, mặc kệ hắn mà nhắm mắt vào mộng đẹp.
- ---------
Bích đang trầm tư trong suy nghĩ của bản thân, một bàn tay từ phía sau vỗ lên vai nàng khiến nàng giật mình. Hoàng Vũ đứng ở sau lưng nàng, nghiên đầu hỏi nàng:
" Trà Trà không khỏe ở chỗ nào sao, có cần quay trở về tư viện để nghỉ ngơi không?"
" Muội không sao, chúng ta vào trong phòng đi". Bích Trà nhìn lượng lớn người đã ổn định chỗ ngồi, nàng xoay người cùng với Hoàng Vũ tiến vào trong căn phòng.
Hôm nay Phan Chi Lam, ái nữ Phan gia sẽ là người cầm búa hô giá các đồ vật. Với nhan sắc xinh đẹp cùng giọng nói ngọt ngào, nàng nhanh chóng thu hút ánh mắt si mê và thèm khái đến từ biết bao công tử hào môn. Phan Chi Lam đứng ở giữa sân sấu lớn, nàng nhẹ cúi người hành lễ tất cả các khách nhân đang có mặt tại Quý Trân lâu, sau đó hô lớn:
" Xin chào tất cả các khách nhân đã có mặt tại đây không, tiểu nữ là Phan Chi Lam, sẽ đồng hành cùng các vị trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Mong rằng tất cả các vị khách nhân sẽ hài lòng với những món đồ vật mà Phan gia chuẩn bị".
Tiếng vỗ tay cổ vũ lan truyền khắp nơi, Phan Chi Lam đưa một tay ra hiệu, một nam nhân ăn mặc chỉnh tề đi ra, trên tay cầm một khay gỗ đã được che lại bằng tấm vải đỏ. Tấm vải được Phan Chi Lam mở ra, bảo vật đầu tiên được đem ra đấu giá chính là Địa Vương kiếm, thanh kiếm cổ đã bị thất lạc trong giới giang hồ hàng trăm năm qua. Mọi người hít một hơi thật sâu, xuýt xoa ngắm nhìn bảo vật trước mặt. Phan Chi Lam mở lời chào bán:
" Như các vị đã nhìn thấy đây chính là Địa Vương kiếm, tiểu nữ tin rằng những ai đang hành tẩu trong giang hồ đều biết ít nhiều về lịch sử truyền kỳ của nó. Giá khởi điểm là ba nghìn một trăm lượng vàng, kính mời các vị ra giá".
Phan Chi Lam vừa dứt lời, bên dưới đã liên tục vang lên tiếng hô giá. Mức giá dần dần được đẩy lên cao, tiếng búa gõ xuống, Phan Chi Lam lên tiếng kết thúc phiên đấu đá đầu tiên:
" Kết thúc đấu giá với số tiền ba mươi nghìn lượng vàng, Địa Vương kiếm đã thuộc về vị khách nhân lầu ba phòng số ba. Xin chúc mừng"
...
Cứ thế, từng món bảo vật lần lượt thuộc về tay những vị khách may mắn và giàu có. Nào là dược phẩm quý hiếm, nào là đồ gốm lâu năm, còn có cả trang sức và bảo vật gia truyền của những gia tộc đã diệt vong cách đây mấy trăm năm trước. Lần đấu giá này thu về cho Phan gia không chỉ tiền bạc, mối quan hệ mà còn là danh tiếng.
Buổi đấu giá đã đến hồi kết, Phan Chi Lam nở nụ cười xuân hướng đến các khách nhân đang ngồi xung quanh:
" Món đồ vật cuối cùng đã được chào bán xong, tiểu nữ thay mặt Phan gia cảm ơn tất cả các vị khách quý đã có mặt tại đây. Mong rằng chúng ta vẫn gặp lại nhau ở những lần đấu giá khác trong thời gian tới. Để cảm ơn tình yêu mà các vị khách nhân dành tặng cho Quý Trân lâu, Phan gia xin gửi đến các vị khách nhân những tiết mục văn nghệ đã được chuẩn bị. Kính mời các vị thưởng thức".
Phan Chi Lam cúi người hành lễ một lần nữa, sau đó từ từ lui xuống phía sau sân khấu. Rất nhanh sân khấu đã được lấp đầy bởi những nhạc công và vũ công, tiếng nhạc hòa cùng động tác múa, cứ thế cho đến khi buổi đấu giá kết thúc.
...
Tổ đội La Thần trở về phủ viện Phan gia, vừa bước chân vào phủ, Phan Chi Lam đã đứng chờ từ bên trong từ lúc nào. Nàng tiến đến mở lời:
" Tiểu nữ được lệnh từ mẫu thân, muốn mời hai vị đến dùng bữa tại sảnh phòng cùng chúng ta. Mong rằng Tử Long công tử và mọi người có thể nhận lời mời của tiểu nữ".
Lời vừa nói, ánh mắt Phan Chi Lam lại chỉ nhìn mỗi Tử Long. Đôi mắt nàng nhìn hắn lộ rõ vẻ thẹn thùng, hai má nàng ửng ửng đỏ hồng, nàng nắm chặt lấy khăn tay, hồi hộp chờ câu trả lời.
Bích Trà nhìn thấy một màn này, khủy tay nàng huýt vào hông Tử Long như nhắc nhở hắn nên hành xử đàng hoàng, không nên làm xấu hổ nữ tử trước mặt. Tử Long bị Bích Trà chỉnh chỉnh, miễn cưỡng bày ra bộ mặt nho nhã, giọng nói ôn nhu đáp lời:
" Đa tạ Phan tiểu thư đã mời, mời tiểu thư đi trước dẫn đường".
Phan Chi Lam trong lòng ái vị nồng ấm, nhưng vẫn giữ vững cốt cách tiểu thư Phan gia danh giá. Nàng dấu cảm xúc trong lòng, dẫn bốn người phía sau đi đến sảnh phòng. Bên trong có Phan lão gia và Phan lão phu nhân đã ngồi đợi, trên bàn tròn lớn bày biện rất nhiều món ăn được trang trí bắt mắt tinh xảo. Tổ đội La Thần hành lễ, sau đó cũng tiến đến ngồi vào những vị trí trống.
Phan lão gia lên tiếng cảm tạ:
" Đa tạ các vị đã giúp đỡ Phan gia tìm thấy ngọc ấn, nếu không có các vị, lão già này khi xuống hoàng tuyền cũng không còn mặt mũi để gặp tổ tiên".
Tử Long khách sáo trả lời:
" Đây là việc chúng ta cần làm, ngài không cần phải nói như vậy".
Cả hai bên vui vẻ nói chuyện thêm vài câu, Phan lão phu nhân đành phải đánh tiếng mời dùng bữa. Bữa tiệc trải qua cực kì vui vẻ. Xong tiệc, tổ đội La Thần trở về tư viện nghỉ ngơi.
Hồng Hoa thắp sáng nến ở trong phòng, chuẩn bị nước để tắm. Bỗng nhiên, nàng cảm giác có gì đó không đúng, đầu óc Hồng Hoa dần trở nên mơ hồ, hai mắt dần nặng trĩu. Nhận thấy vấn đề xuất phát từ nến sáng, Hồng Hoa một chưởng vận khí thổi tắt đèn, lấy trong người ra lọ dược nhanh chóng uống vào. Cơ thể dần trở về trạng thái cũ, Hồng Hoa lo lắng vội vàng chạy sang phòng Tử Long và Hoàng Vũ để cảnh báo, đáng tiếc rằng đã quá muộn.
Thân ảnh hồng y mở tung cánh cửa, Tử Long và Hoàng Vũ đã bất tỉnh ở trên giường. Tiến đến kiểm tra người nằm trên giường, Hồng Hoa chỉ đành đổ ra hai viên dược cho hai người uống, sau đó cũng nhanh chóng chạy sang phòng Bích Trà để kiểm tra.
Bích Trà từ khi trở về phòng cho đến nay đều không thắp nến, nàng nghĩ bụng đằng nào cũng phải đi tắm nên chẳng buồn thắp nến làm gì. Đang đổ nước nóng vào bồn, chuẩn bị cởi y phục, cửa phòng bỗng bị ai đá vào tạo ra tiếng động lớn, thân ảnh hồng y nhào vào nắm lấy bả vai nàng:
" Bích Trà muội muội vẫn ổn chứ? Muội có bị sao không?"
Bích Trà nghe lời hỏi han của Hồng Hoa, vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì. Nàng ngơ ngác hỏi:
" Hồng Hoa tỷ, muội không sao. Tỷ sao vậy?"
Hồng Hoa nhận được phản hồi của Bích Trà thì thầm cảm ơn trời, nàng thuật lại sự việc xảy ra, đồng thời nói luôn về tình trạng của hai nam tử ở phòng bên. Bích Trà cả kinh, nàng lao nhanh đến bên bàn nước, rót nước rồi thả chiếc nhẫn vào trong, nhanh chóng chạy sang phòng bên để giải dược cho Tử Long và Hoàng Vũ. Nàng không phải là không tin tưởng vào khả năng y học của Hồng Hoa, nàng chỉ sợ thứ mà hai người đó hít phải chính là độc hình nhân.
Lần lượt cho hai nam tử uống giải dược, nàng đưa tay điểm vài huyệt đạo ngủ trên người họ, sau đó xoay người nói với Hồng Hoa:
" Nếu không có gì sai sót, lát nữa bọn họ sẽ đến đây để mang chúng ta đến hang động đó, chúng ta cũng phải giả vờ bị trúng dược. Tỷ có muốn vào hang bắt cọp cùng muội không".
" Thú vị". Hồng Hoa gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã hiện rõ sát ý. Phan gia dám đánh chủ ý lên các nàng, nàng sẽ khiến cho bọn họ phải hối hận.
Một khắc sau, đám người hạt y xuất hiện tiến vào tư viện Phía Tây Nam, sau đó là một số nô gia tiến vào phòng dọn dẹp. Thoáng chốc khung cảnh tư viện lại trở về vẻ vốn có của nó, như chưa hề có ai xuất hiện hay từng ở tại đây.
...
- -------------------
Trong hang động ẩm thấp, không gian được thắp sáng bởi những ngọn đuốc, chẳng thể phân biệt được bên ngoài đang là ngày hay đêm. Thính giác Bích Trà khuếch trương cực đại, cảm nhận xung quan nàng không có người canh giữ, nàng mới dần dần mở mắt. Thân thể được đặt trên một chiếc giường đá, cả bốn người các nàng đều được đặt nằm cạnh nhau. Nàng hướng ánh mắt đánh giá không gia xung quanh, căn phòng này là nơi nàng chưa từng khám phá khi đột nhập vào hang động trước đó. Cảm nhận tiếng động bên ngoài, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tiếng cửa sắt chầm chậm mở ra tạo âm thanh kẽo kẹt, hai bước chân cứ thế tiến đến gần giường đá. Một bàn tay thô ráp mất đàn hồi sờ lên gương mặt của nàng. Một giọng nói nữ nhân lớn tuổi vang vọng trọng không gian kín của căn phòng:
" Bốn người này là hình nhân tốt nhất và mạnh nhất năm nay. Chỉ cần để độc dược ngấm hết vào người trong một ngày, chúng ta có thể dễ dàng sai khiến chúng. Có được đám hình nhân này, chúng ta sẽ dễ dàng sở hữu những món đồ có giá trị đến từ những gia tộc khác rồi".
Nam tử lớn tuổi đứng bên cạnh vui vẻ đáp:
" Số bảo vật trong kho cũng ít dần rồi, đúng lúc cần dùng đến những hình nhân mới. Lần trước kiểm tra năng lực bọn chúng, nữ tử lục y này biểu hiện rất xuất sắc, chắc chắn sẽ trở thành ắt chủ bài đắc lực cho chúng ta".
Cả hai người cười lớn rồi tiến ra bên ngoài, trước khi đóng cửa lại, Bích Trà chỉ nghe một đoạn hội thoại cuối cùng:
" Đêm nay cuối cùng đã tới, Chi Lam cũng đã có mặt ở đó rồi. Chỉ cần nguyệt thực xuất hiện là nghi thức sẽ hoàn thành, bây giờ chúng ta nên đến đó thôi".
Tiếng cửa sắt đóng sầm lại, Bích Trà bật người dậy rời xuống giường. Hai người ban nãy bước vào đây chính là Phan Vũ Đình và Nam Cung Chi Hạ, cũng chính là Phan lão gia và Phan lão phu nhân. Bọn họ đang tiến hành một nghi thức nào đó trong thời gian tới. Còn về các cổ vật và đồ có giá trị, thực chất chính là sử dụng hình nhân cướp của giết người.
Nàng đưa tay lay Hồng Hoa đừng giả vờ nửa, sau đó tiến đến giải huyệt đạo trên người Hoàng Vũ và Tử Long, đưa tay vỗ vỗ gương mặt hai người. Tử Long và Hoàng Vũ tỉnh dậy nhìn không gian xa lạ trước mặt, Hồng Hoa đành giải thích sơ lược về sự việc đã xảy ra. Cả bốn người quyết định hành động ngay hôm nay.
Đêm khuya, ánh trăng ngày mười lăm thật tròn và sáng. Đúng như tính toán của tổ đội La Thần, nghi thức kế thừa được tổ chức ngay tại vị trí ma trận đá. Xung quanh khu vực được rắt bột trắng tạo thành hình bát giác, những ngọn nến được thắp sáng tạo thành hình âm dương ở giữa ma trận. Bên trong ma trận, hai thân ảnh nam nữ lão niên đang đứng đó nắm lấy tay của nhau, bên trong bàn tay già nua ấy là ngọc ấn Phan gia. Dưới chân hai người bọn họ có một thân ảnh nữ tử bị trói chặt bằng vải đỏ, Phan Chi Lam cả người mặc đồ cưới tân nương bắt mắt, miệng bị nhét khăn, đôi mắt rơi lệ, vẻ mặt kinh hãi tột độ. Hiện tượng nguyệt thực bắt đầu xuất hiện, ánh trăng dần dần bị bóng tối che lấp, Phan lão gia và Phan lão phu nhân hạnh phúc hình lên mặt trăng như đang cầu nguyện với đấng thần linh.
Phía bên này, sau khi phá tung cánh cửa sắt thoát ra ngoài, bốn người phải đối mặt với số lượng hình nhân choáng ngợp. Cứ thế một màn chém giết rựa lửa xảy ra, mặc dù cả bốn người đều hiểu rõ rằng những người trước mặt này đều là người vô tội, họ bị Phan gia gài bẫy trở thành hình nhân. Nhưng đứng trước sự lựa chọn, bốn người đành phải quyết định lựa chọn lạm sát người. Bởi nếu không làm như vậy, người chết chắc chắn sẽ là họ. Chật vật thoát ra ngoài, ánh trăng đã bị che mất hơn hai phần ba, Bích Trà nhanh chóng dẫn dầu phi thân như bay đến khu thực hiện nghi thức.
Ánh trăng đã được che lấp hoàn toàn, Nguyệt thực khiến cho mặt trăng nhuốm màu đỏ như máu. Phan lão gia rút chủy thủ trên tay rạch một đường dài trên lòng bàn tay, máu tươi nhỏ tí tách lên trên ngọc ấn. Ngọc ấn Phan gia rút hết máu vào bên trong, toàn thân ngọc ấy cứ thế phát ra sáng ánh xanh huyền bí.
" Sau khi nghi lễ kết thúc, thoát thai hoán cốt, ta sẽ lấy tên là Phan Dương Thành. Nàng sẽ là thê tử của Phan Dường Thành ta".
Phan lão gia nói xong, đưa chủy thủ đến tay Phan lão phu nhân. Phan lão phu nhân nhận lấy chủy thủ từ tay ông, cúi người xuống ngồi bên cạnh Phan Chi Lam, an ủi:
" Ta xin lỗi con, con hãy coi như đây là sự trả hơn của con vì được chúng ta nhận nuôi bao nhiêu năm qua. Chỉ trách rằng mệnh con là âm nữ, cực kì phù hợp để ta hiến dâng thần linh. Mong rằng kiếp sau con sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt hơn, không phải sống cảnh lang thang đầu đường xóm chợ, để rồi gặp phải người xấu như bọn ta".
Chủy thủ giơ lên cao nhắm thẳng vào trái tim Phan Chi Lam lao tới, Phan Chi Lam ánh mắt tuyệt vọng chấp nhận số phận. Từ đâu một chiếc phi tiêu xé gió lướt đến đánh gãy đôi chủy thủ trên tay Phan lão phu nhân, bà tức giận nhìn về hướng đến của phi tiêu. Từ xa xa, tiếng binh khí va chạm nhau, một thân ảnh lục y từ từ hiện rõ trong bóng tối. Bích Trà thân thủ linh hoạt thoát khỏi vòng vây của đám hình nhân canh giữ ma trận, nhanh chóng lao đến ngăn chặn kế hoạch của hai người đang đứng bên trong. Phan Chi Lam nhận thấy có người đến cứu, ánh mắt mừng rỡ như nắm được ngọn cỏ cứu mạng.
Phan lão phu nhân nhìn thấy nàng đang tiến đến, bàn tay bà giơ cao lên không trung, chuỗi lục lạc lộ rõ ra bên ngoài cứ thế mà lắc. Tiếng lục lạc vang vọng, đám người hình nhân đồng loạt nhận lệnh xoay người bỏ lại ba người Tử Long, Hoàng Vũ và Hồng Hoa, nhiệm vụ duy nhất của họ là giết chết Bích Trà. Ba người La Thần nhìn thấy hành động nhất quán của đám người hình nhân, liền nhanh chóng vụt ra phía trước cầm chân chúng.
Phía bên này, Bích Trà đã có mặt bên trong ma trận, nàng đưa Bác Nhã Kiếm chém ngang, nguồn nội lực được nén vào thân kiếm phóng ra, cuốn theo lượng lớn gió và bụi đất lao đến ba người đang ở giữa ma trận, cuốn bay hết đống nến đang thắp sáng phía dưới đất. Nghi thức đang dần đến hồi kết, chỉ còn thiếu máu đầu tim của Phan Chi Lam là sẽ hoàn thành, Phan Vũ Đình và Nam Cung Chị Hạ sẽ lại được trở về tuổi đôi mươi. Phan lão gia thấy ánh trăng sáng dần, ông ngước mặt lên nhìn bầu trời, nguyệt thực đã kết thúc, trăng máu đã biến mất, ngọc ấn trên tay ông cũng chẳng còn phát sáng. Phan Vũ Đình bàn tay chỉ thẳng về phía Bích Trà gào lớn phẫn nộ:
" Tại sao, tại sao lại như vậy. Tất cả là vì ngươi. Ta phải giết chết ngươi".
Ông ném ngọc ấn xuống đất, thân ảnh già nua cứ thế lao đến vươn móng vuốt vồ lấy Bích Trà. Bích Trà nhanh nhẹn tránh né, lách người tiến đến ôm lấy Phan Chi Lam kéo sang một bên. Nam Cung Chi Hạ chẳng màn Bích Trà làm gì, ánh mắt bà chỉ nhất mực nhìn chăm chăm vào ánh trăng. Giọng nói thì thầm:
" Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi. Chẳng còn gì nữa rồi".
Ba người La Thần sau khi giải quyết hết đám người hình nhân, liền chạy đến chỗ Bích Trà. Phan Vũ Đình lửa giận sung thiên, muốn tiếp tục lao vào Bích Trà nhưng đã bị Nam Cung Chi Hạ ôm chầm vào người. Ánh mắt bà buồn bã, nhưng cũng chấp nhận số phận. Bàn tay bà vỗ vỗ lưng ông, an ủi vỗ về:
" Thời gian đã tận, chẳng thể an bài. Thiếp rất hạnh phúc vì đã được gặp cạnh chàng, cùng nhau trải qua bao cay đắng ngọt bùi. Thấm thoát mà cũng đã hơn ba trăm năm, có lẽ chúng ta cũng nên buông bỏ sự cố chấp của bản thân, chấp nhận vòng tuần hoàn của đất trời".
Phan Vũ Đình nghe Nam Cung Chi Hạ nói vậy, từng giọt lệ cứ thế rơi xuống lăn dài trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn. Ông mếu máo khóc lớn:
" Ta không chịu đâu, chúng ta mới ở bên nhau được ba trăm năm thôi, ta còn muốn ở bên nàng thêm ba trăm năm nữa. Ta không phải là sợ chết, ta chỉ sợ sau khi xuống hoàng tuyền phải uống canh mạnh bà, phải quên đi nàng. Ta đã trót trao tặng tấm thân này cho nàng rồi, ta không muốn yêu một ai khác. Nàng đừng bỏ lại ta một mình, ta rất sợ, ta thật sự rất sợ".
Nam Cung Chi Hạ mỉm cười, bà buông vòng tay đang ôm Phan Vũ Đình, đứng mặt đối mặt với ông. Giọng nói của bà và ông đối đáp nhau, ngôn từ bình thản đến lạ:
" Dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm..."
" Nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày..."
" Nguyện như chim liền cánh, như cây liền cành..."
" Nhật nguyệt chứng giám, thiên trường địa cửu".
Nói xong, cả hai nắm tay nhau, xoay người hướng thẳng tảng đá lớn gần đó phóng tới. Một chuyện tình thế kỉ cứ thế kết thúc tại đó.
Một thời gian sau, người dân trong thành Hồng Trí truyền tai nhau về một câu chuyện tình yêu truyền kỳ. Phan Dương Thanh, đích tử của Phan gia mất vì bệnh khi trên đường trở về Phan gia. Phan lão gia trao lại quyền hành và sản nghiệp lại cho Phan Chi Lam, không lâu sau thì cùng Phan lão phu nhân quy thiên. Cả hai người được chôn cạnh nhau, đời đời an lạc chốn thần tiên.
Mộ phần hai người được rất nhiều cặp đôi trẻ đến thăm viếng, như mong cầu ông tơ bà nguyệt sẽ se chỉ đỏ cho họ. Trên bia mộ của hai người được khắc thêm dòng chữ thề nguyện năm đó:
" Nguyện như chim liền cánh, như cây liền cành..."
" Nhật nguyệt chứng giám, thiên trường địa cửu".