Chương 3: [ Xác chết không đầu ] Khám nghiệm hiện trường
Tổ đội La Thần cùng nhau quay trở về phía Tây Vô Nguyệt Sơn Trang, trong lòng mỗi người đều có sự tính toán riêng. Đối với Bích Trà, một người hiện đại vừa đến thế giới này không lâu, mục đích của việc nhận thẻ nhiệm vụ này một phần là do trực giác nàng mách bảo, cũng là một cơ hội để nàng thử sức bản thân với vai trò là một hình thám cổ đại.
Trở về tư phòng, Bích Trà nhanh chóng thu dọn hành lý cho chuyến đi ngay trong ngày. Đồ đạc nàng mang theo cũng chỉ có vài bộ y phục đơn giản cùng ngân lượng. Nhìn đến bộ phi tiêu được đặt ngay ngắn trên bàn, đây là vũ khí mà Hồng Hoa chu đáo chuẩn bị cho nàng, bên trên từng đầu lưỡi phi tiêu đều được tẩm các loại độc dược khác nhau. Bích Trà nhìn đến chúng và khẽ lắc đầu, tỷ tỷ quả là tâm huyết với nghề, kể cả vũ khí của muội mà tỷ cũng tận dụng triệt để. Vươn tay tóm hết số phi tiêu cất vào trong người, Bích Trà tiện tay cầm theo thanh trường kiếm treo trên cột, xoay người hướng phía ngoài thẳng bước.
Tổ đội La Thần xuất phát ngay trong ngày, chẳng mấy chốc đã đến khu vực được ghi trong thông tin mà chủ quầy cung cấp. Đêm đến, trăng lên, bầu trời đã ngừng tuyết rơi, cả con đường giờ đây như được tô một màu trắng xóa không thấy điểm dừng. Xe ngựa di chuyển chậm dần rồi ngừng hẳn trước một cổng thành to lớn, phía trên cổng thành đề hai chữ lớn " Ngọc Sơn". Tử Long xuống xe trước, liền đưa tay đỡ lấy Bích Trà đang tiến ra ngoài màn che. Hoàng Long cùng Hồng Hoa đã cưỡi ngựa đến sớm hơn bọn họ nửa canh giờ, cũng đã cùng nhau thám tính sơ bộ tình hình khu vực.
Hoàng Vũ cước bộ tiến đến Tử Long, trên tay đưa ra một xấp giấy tờ được thu thập từ Huyện nha cùng một số người dân sinh sống trong thành Ngọc Sơn. Tử Long từ tốn nhận lấy xấp giấy mở ra xem xét, Hoàng Vũ đứng một bên tóm tắt thông tin, vẻ mặt bảy phần tức giận, ba phần khó hiểu:
" Đệ và Hồng Hoa tỷ có đi qua nhiều nơi trong thành, cũng thu thập không ít thông tin có ít. Vụ án mạng đầu tiên xảy ra vào đêm rằm tháng tám âm lịch, nạn nhân và một thiếu nữ trẻ tuổi. Vụ án thứ hai xảy ra vào đêm hoa đăng vào tháng chín, vụ án thứ ba thì vừa mới xảy ra cách đây được mười ngày. Điểm chung của cả ba vụ án đều nhắm đến thiếu nữ trẻ tuổi, tất cả dấu vết đều được xử lý sạch sẽ. Và hơn hết, cả ba nạn nhân đều là người sinh sống trong thành, cũng có quen biết nhau. Khi người dân vô tình bắt gặp thi thể ở nơi hoang vắng thì đã ở tình trạng đầu lìa khỏi cổ."
Hồng Hoa lên tiếng bổ sung:
" Mặc dù đã xuất hiện ba vụ án, nhưng hung thủ vẫn chưa được phát hiện, huyện nha cũng đang nỗ lực tra án. Ngài ấy sẽ cung cấp tất cả bằng chứng, cùng với chúng ta phá vụ án này, đem hung thủ trừng trị trước pháp luật."
Bích Trà nghe qua lời nói của Hoàng Vũ và Hồng Hoa cũng đã hiểu đại khái về tình tiết vụ án. Vụ án này tưởng chừng là giết người có chủ đích, tuy nhiên hung thủ có thể tiếp tục gây án hay không thì vẫn là ẩn số. Tạm thời, nàng muốn đến hiện trường để hiểu rõ hơn về thủ pháp của hung thủ. Bích Trà hướng đến ba người phía trước, lên tiếng:
" Chúng ta hãy đến hiện trường của vụ án thứ ba, chắc sẽ tìm được chút manh mối gì đó."
Tử Long đọc xong thông tin trên giấy, gấp lại cẩn thận rồi tra vào tay áo. Hắn xoay người kiến nghị:
" Trời đã tối, chúng ta trước tiên tìm một khách điếm để dừng chân cùng ăn uống. Sáng mai sẽ tiếp tục công việc."
Hoàng Vũ nghe thế thì vui mừng rạng rỡ:
" Đệ đồng ý, cả hôm nay đệ chưa có gì lót bụng, đệ sắp ngất đến nơi rồi."
Hồng Hoa nghe Hoàng Vũ nói thế, tặng cho hắn cái liếc mắt mười phần xem thường rồi xoay người trèo lên ngựa. Hoàng Vũ thấy Hồng Hoa lên ngựa bèn nhanh chóng chạy đến con ngựa còn lại, hai ngựa một xe cứ thế tiến vào thành Ngọc Sơn. Trên đường đi, Bích Trà vén rèm cửa lên để nhìn đường phố, bởi vì trong thành xuất hiện liên tiếp mấy vụ án mạng nên lúc này trên đường chẳng còn thấy bóng dáng của một nữ nhân nào. Thậm chí tất cả mọi người khi đi lại trên đường, dường như gương mặt ai nấy đều luôn trong trạng thái hoảng sợ và lo âu.
Xe ngựa dừng ở trước một khách điếm nhỏ, bốn người nhanh chóng bước chân đi vào bên trong. Tiểu nhị khách điếm từ xa nhìn thấy có khách nhân đến trọ liền niềm nở tiếp đón. Thông qua lời nói của tiểu nhị, vụ án mạng đã ảnh hưởng nặng nề đến tình hình kinh doanh chung của toàn thành Ngọc Sơn, du khách cũng e ngại mà không đến tá túc tại đây khiến tình hình kinh doanh mỗi lúc một tệ. Tử Long lắng nghe giải bày của tiểu nhị, cũng an ủi đôi lời rồi đưa tiền đặt bốn gian phòng trống. Nhận lấy thẻ phòng, cả bốn người tiến bước lên lầu.
Cả một ngày mệt mỏi trên chiếc xe ngựa, Bích Trà ngâm mình trong bồn nước nóng thư giãn gân cốt. Hơi nước bốc lên như xua tan bao nhiêu phiền muộn trong lòng nàng. Nàng vẫn luôn tìm cách nhớ lại kí ức của nguyên chủ, nhưng dường như có thứ gì đó phong ấn phần ý ức đó lại, khiến nàng mỗi lần cố gắng suy nghĩ liền sẽ cực kì đau đầu như chết đi sống lại. Cũng như lần này, nàng vừa muốn kích thích não bộ, cơn đau đầu đó lại xuất hiện cứ như ai đó cầm từng chiếc đinh đóng mạnh xuống trán nàng, từng nhát từng nhát bổ xuống. Nàng lần này vẫn bị đau đớn bức đến ngất xỉu, chỉ tiếc rằng lần này nàng lại quên mất rằng bản thân còn đang ngồi trong bồn tắm.
" Bích Trà muội muội, xuống lầu dùng bữa tối. Mọi người đang chờ."
"..."
" Bích Trà muội muội, muội có ở đó không?"
" Bích Trà muội muội?"
Hồng Hoa gõ cửa giục nàng xuống lầu ăn tối, nhưng gọi thêm hai ba lần vẫn chưa thấy phản hồi. Cảm giác có điều gì không ổn, nàng vội vàng đẩy cửa xông vào, đập vào mắt nàng giờ đây là hình ảnh Bích Trà nằm úp mặt xuống nước từ lâu. Hồng Hoa vội xoay người đóng cửa phòng lại, rồi nhanh chóng tiến đến kéo Bích Trà ra khỏi bồn nước. Nàng kiểm tra hơi thở của Bích Trà, xác nhận không có vấn đề gì liền đưa cánh tay chụp lấy bả vai Bích Trà lay người, tay còn lại đặt lên gương mặt tái xanh kia:
" Bích Trà, muội tỉnh đi. Bích Trà, Bích Trà..."
Bích Trà dần lấy lại được ý thức, cặp mắt dần dần hé mở. Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Hồng Hoa, nàng ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì đã xảy ra:
" Hồng Hoa tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
Hồng Hoa thấy Bích Trà có phản ứng, một hơi thở dài, đáp lời:
" Tỷ lên phòng kêu muội xuống dùng bữa tối, nhưng lại thấy muội ngất xỉu ở trong bồn tắm. Nếu tỷ không phát hiện kịp thời, chắc muội đã chết rồi. Muội vẫn ổn chứ, có chỗ nào không khỏe không"
Bích Trà ngẫm ngẫm lời nói của Hồng Hoa, cũng đã hiểu được một vấn đề nguy cấp. Thời gian ngất xỉu của nàng ngày càng lâu hơn rồi. Nàng nhớ lần đầu ngất xỉu do cố gắng khơi dậy ký ức nguyên chủ, thời gian tỉnh dậy chỉ cách thời gian ngất xỉu vài giây. Nhưng càng về sau, thời gian ngất xỉu lại kéo dài hơn. Tệ nhất là lúc nãy, suýt chút nữa là nàng đã chết vì ngạt nước rồi. Đúng thật là nguy hiểm.
Lấy lại nhận thức rõ ràng hơn, Bích Trà bày vẻ mặt đánh yêu tinh nghịch hướng về Hồng Hoa:
" Muội vẫn khỏe, rất khỏe. Chỉ là nguyên một chặng đường trên xe ngựa khiến muội buồn ngủ, muội vừa tắm vừa chợp mắt đôi lát, ai ngờ đâu lại ngủ quên mất cơ chứ."
Hồng Hoa không phải người dễ lừa gạt, nàng thừa biết lời nói dối vung về này. Nhưng nếu Bích Trà đã cố ý giấu, nàng sẽ không bức ép. Hồng Hoa chỉ nhẹ gật đầu, đứng thẳng lưng xoay người tiến ra ngoài. Trước khi giúp người khép cửa phòng, nàng khẽ nhắc nhở:
" Muội sửa soạn đôi chút rồi xuống dùng bữa tối, đừng khiến hai huynh ấy lo lắng."
" Muội biết rồi, tỷ xuống trước đi."
- -------------------
Tiếng cửa phòng một lần nửa đóng lại, Bích Trà nương theo hành lang, dọc theo cầu thang đi xuống đại sảnh. Mọi người ăn uống vui vẻ cùng với nhau, rồi cùng thống nhất dành hết đêm nay để thư giãn đầu óc, sáng mai sẽ bắt đầu điều tra vụ án.
Sáng sớm, ánh nắng ấm xuyên qua từng cành cây ngọn cỏ, người dân trong thành Ngọc Sơn lại tiếp tục một ngày làm việc nhộn nhịp tấp nập như mọi ngày. Tổ đội La Thần đã có mặt tại miếu hoang nằm ở bên rìa thành, đây cũng là hiện trường của vụ án thứ ba. Nghe người dân trong thành bảo rằng, vào lúc tờ mờ sáng có một gã say sỉn đi ngang qua đây và tình cờ nhìn thấy một xác chết không đầu. Xác chết nằm ở dưới gốc cây đa lâu năm, phần đầu và thân được đặt cạnh nhau, phía dưới xác chết đọng lại vũng máu lớn. Khi tiến hành khám nghiệm, nạn nhân là con gái của một nhà bán vải trong thành, năm nay mười bảy tuổi. Bản thân nàng cũng đã mở một tiệm bán đồ thủ công tự may cách nhà hai con phố, cứ mỗi sáng nàng sẽ đến tiệm làm việc và về nhà vào chiều tối. Hôm xảy ra án mạng, bầu trời xảy ra tuyết lớn, người dân cũng đi lại khó khăn hơn. Phụ thân của nàng không thấy nàng trở về nhà như mọi ngày, đành đích thân đến tiệm để đón con, nhưng khi đến nơi thì tiệm đã đóng từ bao giờ. Trực giác của bậc phụ mẫu nhắc nhở ông rằng con gái có chuyện chẳng lành, ông liền nhanh chóng về nhà huy động người thân tìm kiếm, song vẫn không có tung tích, đến sáng hôm sau thì nhận được tin tử của con gái. Hai vợ chồng ông hiếm muộn, cầu xin ông trời lắm mới xin được một đứa con gái ở tuổi xế chiều, thế mà giờ đây lại phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Cú sốc lớn khiến thê tử vì sầu muộn mà ốm liệt giường hơn một tuần, còn ông là bậc nam nhân, ông đành đau đớn kìm nén nước mắt mà đến huyện nha báo án.
Bích Trà nhớ lại những lời tường thuật mà người dân đã nói vào sáng nay, cộng thêm việc trực tiếp có mặt tại hiện trường, lòng nàng giờ đây thật buồn. Nàng buồn vì một cô gái trẻ đã phải chết lạnh lẽo một mình tại nơi hoang vắng này, nàng buồn vì gia đình nạn nhân đã suy sụp thế nào khi người thân mất, nàng càng buồn vì huyện nha không thể truy tìm được hung thủ, trả lại sự công bằng cho đôi vợ chồng già. Từng bước từng bước đến dưới gốc cây đa, lớp tuyết dày đã sớm che chết tất cả mọi thứ, chẳng thể tìm được bất kì một giấu vết nào tại đây. Bích Trà vươn tay sờ trên thân cây to lớn, bàn tay từ trên cao trượt dọc xuống phía dưới, lại vô tình chạm vào rãnh sâu nào đó trên thân cây.
Bích Trà dừng động tác di chuyển, ánh mắt của nàng ban đầu nhìn lên tán lá giờ lại di chuyển xuống vị trí bàn tay dừng lại. Phía trên thân cây, có một thứ gì đó được đóng dấu bằng vết khắc sâu lâu năm, trên đó viết một từ duy nhất, " Tâm".
Ba người thấy Bích Trà có động thái kì lạ cũng tiến đến quan sát, Hoàng Vũ nhìn thấy từ ngữ được khắc trên cây, lại như chẳng hiểu rốt cuộc là có ý nghĩa gì, liền lên tiếng hỏi:
" Trà Trà, muội đang nhìn gì vậy?"
Bích Trà dời ánh mắt lên Hoàng Vũ, đặt câu hỏi nghi vấn:
" Muội có quan sát miếu hoang, ngôi miếu được xây dựng ngay dưới chân núi. Phía sau miếu chính là bìa rừng, nếu đã mang nạn nhân đến đây để sát hại, vì sao hung thủ không vứt xác nạn nhân ở đấy mà lại ở nơi này, nơi mà chỉ cần có người đi qua là sẽ dễ dàng phát hiện xác chết. Cứ cho là hung thủ thách thức huyện nha đi, thì không thể nào hung thủ lại thách thức mà không biết suy nghĩ. Cả ba vụ án đều xảy ra trong thời gian hai tháng, hung thủ có ngốc đi chăng nữa cũng phải biết cách ẩn thân để tránh truy lùng. Vậy tại sao hắn vẫn muốn thực hiện tội ác? Theo muội suy đoán, có lẽ nào là vụ án có liên quan đến cái cây này, nói rõ hơn là có liên quan đến từ ngữ này."
Cả ba người im lặng lắng nghe suy luận của Bích Trà, cũng cảm thấy lời nói của nàng là đúng. Riêng đối với Bích Trà, vụ án này có thể có vài phần tương đồng với một số vụ án giết người ở hiện đại, khi mà hung thủ vì tư thù mà nhẫn tâm ra tay sát hại người vô tội. Và trong những vụ án mạng đó, hung thủ luôn ngụy trang hoàn hảo dưới vỏ bọc của một người tri thức hay người tốt, vì người tốt sẽ không bao giờ bị nghi ngờ là kẻ giết người.
Trở về tư phòng, Bích Trà nhanh chóng thu dọn hành lý cho chuyến đi ngay trong ngày. Đồ đạc nàng mang theo cũng chỉ có vài bộ y phục đơn giản cùng ngân lượng. Nhìn đến bộ phi tiêu được đặt ngay ngắn trên bàn, đây là vũ khí mà Hồng Hoa chu đáo chuẩn bị cho nàng, bên trên từng đầu lưỡi phi tiêu đều được tẩm các loại độc dược khác nhau. Bích Trà nhìn đến chúng và khẽ lắc đầu, tỷ tỷ quả là tâm huyết với nghề, kể cả vũ khí của muội mà tỷ cũng tận dụng triệt để. Vươn tay tóm hết số phi tiêu cất vào trong người, Bích Trà tiện tay cầm theo thanh trường kiếm treo trên cột, xoay người hướng phía ngoài thẳng bước.
Tổ đội La Thần xuất phát ngay trong ngày, chẳng mấy chốc đã đến khu vực được ghi trong thông tin mà chủ quầy cung cấp. Đêm đến, trăng lên, bầu trời đã ngừng tuyết rơi, cả con đường giờ đây như được tô một màu trắng xóa không thấy điểm dừng. Xe ngựa di chuyển chậm dần rồi ngừng hẳn trước một cổng thành to lớn, phía trên cổng thành đề hai chữ lớn " Ngọc Sơn". Tử Long xuống xe trước, liền đưa tay đỡ lấy Bích Trà đang tiến ra ngoài màn che. Hoàng Long cùng Hồng Hoa đã cưỡi ngựa đến sớm hơn bọn họ nửa canh giờ, cũng đã cùng nhau thám tính sơ bộ tình hình khu vực.
Hoàng Vũ cước bộ tiến đến Tử Long, trên tay đưa ra một xấp giấy tờ được thu thập từ Huyện nha cùng một số người dân sinh sống trong thành Ngọc Sơn. Tử Long từ tốn nhận lấy xấp giấy mở ra xem xét, Hoàng Vũ đứng một bên tóm tắt thông tin, vẻ mặt bảy phần tức giận, ba phần khó hiểu:
" Đệ và Hồng Hoa tỷ có đi qua nhiều nơi trong thành, cũng thu thập không ít thông tin có ít. Vụ án mạng đầu tiên xảy ra vào đêm rằm tháng tám âm lịch, nạn nhân và một thiếu nữ trẻ tuổi. Vụ án thứ hai xảy ra vào đêm hoa đăng vào tháng chín, vụ án thứ ba thì vừa mới xảy ra cách đây được mười ngày. Điểm chung của cả ba vụ án đều nhắm đến thiếu nữ trẻ tuổi, tất cả dấu vết đều được xử lý sạch sẽ. Và hơn hết, cả ba nạn nhân đều là người sinh sống trong thành, cũng có quen biết nhau. Khi người dân vô tình bắt gặp thi thể ở nơi hoang vắng thì đã ở tình trạng đầu lìa khỏi cổ."
Hồng Hoa lên tiếng bổ sung:
" Mặc dù đã xuất hiện ba vụ án, nhưng hung thủ vẫn chưa được phát hiện, huyện nha cũng đang nỗ lực tra án. Ngài ấy sẽ cung cấp tất cả bằng chứng, cùng với chúng ta phá vụ án này, đem hung thủ trừng trị trước pháp luật."
Bích Trà nghe qua lời nói của Hoàng Vũ và Hồng Hoa cũng đã hiểu đại khái về tình tiết vụ án. Vụ án này tưởng chừng là giết người có chủ đích, tuy nhiên hung thủ có thể tiếp tục gây án hay không thì vẫn là ẩn số. Tạm thời, nàng muốn đến hiện trường để hiểu rõ hơn về thủ pháp của hung thủ. Bích Trà hướng đến ba người phía trước, lên tiếng:
" Chúng ta hãy đến hiện trường của vụ án thứ ba, chắc sẽ tìm được chút manh mối gì đó."
Tử Long đọc xong thông tin trên giấy, gấp lại cẩn thận rồi tra vào tay áo. Hắn xoay người kiến nghị:
" Trời đã tối, chúng ta trước tiên tìm một khách điếm để dừng chân cùng ăn uống. Sáng mai sẽ tiếp tục công việc."
Hoàng Vũ nghe thế thì vui mừng rạng rỡ:
" Đệ đồng ý, cả hôm nay đệ chưa có gì lót bụng, đệ sắp ngất đến nơi rồi."
Hồng Hoa nghe Hoàng Vũ nói thế, tặng cho hắn cái liếc mắt mười phần xem thường rồi xoay người trèo lên ngựa. Hoàng Vũ thấy Hồng Hoa lên ngựa bèn nhanh chóng chạy đến con ngựa còn lại, hai ngựa một xe cứ thế tiến vào thành Ngọc Sơn. Trên đường đi, Bích Trà vén rèm cửa lên để nhìn đường phố, bởi vì trong thành xuất hiện liên tiếp mấy vụ án mạng nên lúc này trên đường chẳng còn thấy bóng dáng của một nữ nhân nào. Thậm chí tất cả mọi người khi đi lại trên đường, dường như gương mặt ai nấy đều luôn trong trạng thái hoảng sợ và lo âu.
Xe ngựa dừng ở trước một khách điếm nhỏ, bốn người nhanh chóng bước chân đi vào bên trong. Tiểu nhị khách điếm từ xa nhìn thấy có khách nhân đến trọ liền niềm nở tiếp đón. Thông qua lời nói của tiểu nhị, vụ án mạng đã ảnh hưởng nặng nề đến tình hình kinh doanh chung của toàn thành Ngọc Sơn, du khách cũng e ngại mà không đến tá túc tại đây khiến tình hình kinh doanh mỗi lúc một tệ. Tử Long lắng nghe giải bày của tiểu nhị, cũng an ủi đôi lời rồi đưa tiền đặt bốn gian phòng trống. Nhận lấy thẻ phòng, cả bốn người tiến bước lên lầu.
Cả một ngày mệt mỏi trên chiếc xe ngựa, Bích Trà ngâm mình trong bồn nước nóng thư giãn gân cốt. Hơi nước bốc lên như xua tan bao nhiêu phiền muộn trong lòng nàng. Nàng vẫn luôn tìm cách nhớ lại kí ức của nguyên chủ, nhưng dường như có thứ gì đó phong ấn phần ý ức đó lại, khiến nàng mỗi lần cố gắng suy nghĩ liền sẽ cực kì đau đầu như chết đi sống lại. Cũng như lần này, nàng vừa muốn kích thích não bộ, cơn đau đầu đó lại xuất hiện cứ như ai đó cầm từng chiếc đinh đóng mạnh xuống trán nàng, từng nhát từng nhát bổ xuống. Nàng lần này vẫn bị đau đớn bức đến ngất xỉu, chỉ tiếc rằng lần này nàng lại quên mất rằng bản thân còn đang ngồi trong bồn tắm.
" Bích Trà muội muội, xuống lầu dùng bữa tối. Mọi người đang chờ."
"..."
" Bích Trà muội muội, muội có ở đó không?"
" Bích Trà muội muội?"
Hồng Hoa gõ cửa giục nàng xuống lầu ăn tối, nhưng gọi thêm hai ba lần vẫn chưa thấy phản hồi. Cảm giác có điều gì không ổn, nàng vội vàng đẩy cửa xông vào, đập vào mắt nàng giờ đây là hình ảnh Bích Trà nằm úp mặt xuống nước từ lâu. Hồng Hoa vội xoay người đóng cửa phòng lại, rồi nhanh chóng tiến đến kéo Bích Trà ra khỏi bồn nước. Nàng kiểm tra hơi thở của Bích Trà, xác nhận không có vấn đề gì liền đưa cánh tay chụp lấy bả vai Bích Trà lay người, tay còn lại đặt lên gương mặt tái xanh kia:
" Bích Trà, muội tỉnh đi. Bích Trà, Bích Trà..."
Bích Trà dần lấy lại được ý thức, cặp mắt dần dần hé mở. Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Hồng Hoa, nàng ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì đã xảy ra:
" Hồng Hoa tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
Hồng Hoa thấy Bích Trà có phản ứng, một hơi thở dài, đáp lời:
" Tỷ lên phòng kêu muội xuống dùng bữa tối, nhưng lại thấy muội ngất xỉu ở trong bồn tắm. Nếu tỷ không phát hiện kịp thời, chắc muội đã chết rồi. Muội vẫn ổn chứ, có chỗ nào không khỏe không"
Bích Trà ngẫm ngẫm lời nói của Hồng Hoa, cũng đã hiểu được một vấn đề nguy cấp. Thời gian ngất xỉu của nàng ngày càng lâu hơn rồi. Nàng nhớ lần đầu ngất xỉu do cố gắng khơi dậy ký ức nguyên chủ, thời gian tỉnh dậy chỉ cách thời gian ngất xỉu vài giây. Nhưng càng về sau, thời gian ngất xỉu lại kéo dài hơn. Tệ nhất là lúc nãy, suýt chút nữa là nàng đã chết vì ngạt nước rồi. Đúng thật là nguy hiểm.
Lấy lại nhận thức rõ ràng hơn, Bích Trà bày vẻ mặt đánh yêu tinh nghịch hướng về Hồng Hoa:
" Muội vẫn khỏe, rất khỏe. Chỉ là nguyên một chặng đường trên xe ngựa khiến muội buồn ngủ, muội vừa tắm vừa chợp mắt đôi lát, ai ngờ đâu lại ngủ quên mất cơ chứ."
Hồng Hoa không phải người dễ lừa gạt, nàng thừa biết lời nói dối vung về này. Nhưng nếu Bích Trà đã cố ý giấu, nàng sẽ không bức ép. Hồng Hoa chỉ nhẹ gật đầu, đứng thẳng lưng xoay người tiến ra ngoài. Trước khi giúp người khép cửa phòng, nàng khẽ nhắc nhở:
" Muội sửa soạn đôi chút rồi xuống dùng bữa tối, đừng khiến hai huynh ấy lo lắng."
" Muội biết rồi, tỷ xuống trước đi."
- -------------------
Tiếng cửa phòng một lần nửa đóng lại, Bích Trà nương theo hành lang, dọc theo cầu thang đi xuống đại sảnh. Mọi người ăn uống vui vẻ cùng với nhau, rồi cùng thống nhất dành hết đêm nay để thư giãn đầu óc, sáng mai sẽ bắt đầu điều tra vụ án.
Sáng sớm, ánh nắng ấm xuyên qua từng cành cây ngọn cỏ, người dân trong thành Ngọc Sơn lại tiếp tục một ngày làm việc nhộn nhịp tấp nập như mọi ngày. Tổ đội La Thần đã có mặt tại miếu hoang nằm ở bên rìa thành, đây cũng là hiện trường của vụ án thứ ba. Nghe người dân trong thành bảo rằng, vào lúc tờ mờ sáng có một gã say sỉn đi ngang qua đây và tình cờ nhìn thấy một xác chết không đầu. Xác chết nằm ở dưới gốc cây đa lâu năm, phần đầu và thân được đặt cạnh nhau, phía dưới xác chết đọng lại vũng máu lớn. Khi tiến hành khám nghiệm, nạn nhân là con gái của một nhà bán vải trong thành, năm nay mười bảy tuổi. Bản thân nàng cũng đã mở một tiệm bán đồ thủ công tự may cách nhà hai con phố, cứ mỗi sáng nàng sẽ đến tiệm làm việc và về nhà vào chiều tối. Hôm xảy ra án mạng, bầu trời xảy ra tuyết lớn, người dân cũng đi lại khó khăn hơn. Phụ thân của nàng không thấy nàng trở về nhà như mọi ngày, đành đích thân đến tiệm để đón con, nhưng khi đến nơi thì tiệm đã đóng từ bao giờ. Trực giác của bậc phụ mẫu nhắc nhở ông rằng con gái có chuyện chẳng lành, ông liền nhanh chóng về nhà huy động người thân tìm kiếm, song vẫn không có tung tích, đến sáng hôm sau thì nhận được tin tử của con gái. Hai vợ chồng ông hiếm muộn, cầu xin ông trời lắm mới xin được một đứa con gái ở tuổi xế chiều, thế mà giờ đây lại phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Cú sốc lớn khiến thê tử vì sầu muộn mà ốm liệt giường hơn một tuần, còn ông là bậc nam nhân, ông đành đau đớn kìm nén nước mắt mà đến huyện nha báo án.
Bích Trà nhớ lại những lời tường thuật mà người dân đã nói vào sáng nay, cộng thêm việc trực tiếp có mặt tại hiện trường, lòng nàng giờ đây thật buồn. Nàng buồn vì một cô gái trẻ đã phải chết lạnh lẽo một mình tại nơi hoang vắng này, nàng buồn vì gia đình nạn nhân đã suy sụp thế nào khi người thân mất, nàng càng buồn vì huyện nha không thể truy tìm được hung thủ, trả lại sự công bằng cho đôi vợ chồng già. Từng bước từng bước đến dưới gốc cây đa, lớp tuyết dày đã sớm che chết tất cả mọi thứ, chẳng thể tìm được bất kì một giấu vết nào tại đây. Bích Trà vươn tay sờ trên thân cây to lớn, bàn tay từ trên cao trượt dọc xuống phía dưới, lại vô tình chạm vào rãnh sâu nào đó trên thân cây.
Bích Trà dừng động tác di chuyển, ánh mắt của nàng ban đầu nhìn lên tán lá giờ lại di chuyển xuống vị trí bàn tay dừng lại. Phía trên thân cây, có một thứ gì đó được đóng dấu bằng vết khắc sâu lâu năm, trên đó viết một từ duy nhất, " Tâm".
Ba người thấy Bích Trà có động thái kì lạ cũng tiến đến quan sát, Hoàng Vũ nhìn thấy từ ngữ được khắc trên cây, lại như chẳng hiểu rốt cuộc là có ý nghĩa gì, liền lên tiếng hỏi:
" Trà Trà, muội đang nhìn gì vậy?"
Bích Trà dời ánh mắt lên Hoàng Vũ, đặt câu hỏi nghi vấn:
" Muội có quan sát miếu hoang, ngôi miếu được xây dựng ngay dưới chân núi. Phía sau miếu chính là bìa rừng, nếu đã mang nạn nhân đến đây để sát hại, vì sao hung thủ không vứt xác nạn nhân ở đấy mà lại ở nơi này, nơi mà chỉ cần có người đi qua là sẽ dễ dàng phát hiện xác chết. Cứ cho là hung thủ thách thức huyện nha đi, thì không thể nào hung thủ lại thách thức mà không biết suy nghĩ. Cả ba vụ án đều xảy ra trong thời gian hai tháng, hung thủ có ngốc đi chăng nữa cũng phải biết cách ẩn thân để tránh truy lùng. Vậy tại sao hắn vẫn muốn thực hiện tội ác? Theo muội suy đoán, có lẽ nào là vụ án có liên quan đến cái cây này, nói rõ hơn là có liên quan đến từ ngữ này."
Cả ba người im lặng lắng nghe suy luận của Bích Trà, cũng cảm thấy lời nói của nàng là đúng. Riêng đối với Bích Trà, vụ án này có thể có vài phần tương đồng với một số vụ án giết người ở hiện đại, khi mà hung thủ vì tư thù mà nhẫn tâm ra tay sát hại người vô tội. Và trong những vụ án mạng đó, hung thủ luôn ngụy trang hoàn hảo dưới vỏ bọc của một người tri thức hay người tốt, vì người tốt sẽ không bao giờ bị nghi ngờ là kẻ giết người.